Edit: Lune

Đêm mưa, cửa căn nhà sáng lờ mờ hé ra một cái khe nhỏ.

Nha Thấu nấp bên trong, cảnh giác nhìn quanh một vòng, xác định không có ai mới mở cửa rộng thêm chút nữa.

Gió lạnh cùng nước mưa lập tức ùa vào, bắp chân không được áo choàng che phủ bị gió lạnh thốc vào run bần bật.

Bên trong áo choàng không mặc gì, lúc nữa còn phải đi trong mưa, nhận thức này khiến Nha Thấu thấy rõ xấu hổ, cậu đứng tần ngần cạnh cửa mãi không dám đi ra.

001 không nhận ra:【Ký chủ, chúng ta mau đi thôi.】

Nha Thấu đứng sau cánh cửa, cẩn thận xỏ giày vào.

Vì không để Đỗ Nguyên Tu đuổi mình ra ngoài nên "Nha Thấu" đã cố tình ném hết quần áo của mình ra ngoài cửa sổ lúc Đỗ Nguyên Tu đi tắm. Nhưng may mà đôi giày vẫn để ở cửa nên mới không đến nỗi khiến Nha Thấu phải chạy về bằng chân trần.

Hơn một giờ sáng, Nha Thấu chạy một mạch theo chỉ dẫn của 001 về nhà mình.

À không, không phải là nhà của mình mà phải nói là nhà của người chồng trong bối cảnh thiết lập nhân vật của cậu, "Đỗ Tương Ngô" mới đúng.

Cửa nhà trong thôn đều làm bằng gỗ, trên cửa không dán hình môn thần giống những nhà khác mà chỉ có một cái khóa, vì then cài bên trong cửa không gài ngang nên chỉ cần đẩy nhẹ là có thể thấy bên trong trông như thế nào.

Nhưng mà không vào được.

Lúc đến chỗ Đỗ Nguyên Tu, hẳn là "Nha Thấu" xác định không về nữa nên chắc là sẽ không mang chìa khóa theo.

Nước mưa xối xuống áo choàng, cơ thể được bao bọc bên trong không sao nhưng bắp chân lộ ra ngoài thì bị nước mưa hắt ướt sũng, gió lạnh thổi vào, lạnh run người.

001 vừa định nhắc cho ký chủ biết chìa khóa ở đâu thì đã thấy Nha Thấu nhìn quanh một lúc rồi đi nhanh về phía cửa sổ.

Trên bệ cửa sổ không sạch lắm, còn chất đống cành khô không biết của cây gì.

Nha Thấu duỗi tay gạt đống cành khô ra, quả nhiên thấy chìa khóa ở bên trong.

Khuôn mặt xinh đẹp vừa mới hiện lên vẻ mừng rỡ thì bỗng thấy ngứa họng, ho khù khụ.

【Vợ! Tìm được chìa khóa rồi thì mau vào đi! Tắm nước nóng luôn,  đừng để bị cảm lạnh.】

【Trong phó bản sinh tồn mà còn bị ốm nữa thì khó chịu lắm, bé con chăm sóc tốt bản thân vào nha.】

【Móa! Đây không phải cái phó bản Mai Táng quỷ quái kia à? Chính là cái phó bản người chơi không được dùng đạo cụ, đã vậy còn có sát nhân nữa ấy.】

【Ông nói vậy tôi mới nhớ ra, là một trong năm phó bản thú vị hàng đầu phải không nhỉ? Không được dùng đạo cụ thì không có cách nào thoát khỏi sự truy lùng của sát nhân, phó bản mở mười lần rồi mà vẫn chưa tìm ra sát nhân là ai. Móa, thế chẳng phải là vợ đang rơi vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm à!】

【Thể lực vợ kém quá, tới khi đó chạy không nổi, đạo cụ lại không được dùng thì biết làm thế nào?】

【Đừng hoảng, bên cạnh vợ còn con mèo mướp kia mà, Boss phó bản cấp S kiểu gì cũng bảo vệ vợ được thôi! Lần này thì phải xem tác dụng của meo meo rồi!】

Tiếng ho khan dữ dội không dứt, Nha Thấu lại bị lạnh, toàn thân run rẩy cầm chìa khóa đút mãi không tra vào lỗ khóa được.

Đầu ngón tay lạnh buốt, cậu càng gấp lại càng không được.

001 lo lắng muốn chết:【Ký chủ, hay từ từ đã.】

"Vào trong trước..."

Vừa nói xong lại ho một tràng.

"Cần giúp không?"

Sau lưng đột nhiên có tiếng đàn ông xa lạ vang lên, Nha Thấu giật bắn cả người, chìa khóa rơi luôn xuống đất.

Tiếng kim loại rơi xuống bị tiếng mưa át đi.

Đứng cách Nha Thấu không xa là một người đàn ông cũng mặc áo choàng đen, dáng người rất cao, trên tay chẳng biết đang cầm cái gì. Không biết hắn ta đứng ở đó bao lâu rồi mà mãi đến khi hắn ta lên tiếng Nha Thấu mới nhận ra sự tồn tại của hắn.

May mà tiếng mưa to nên mới che giấu được tiếng thở gấp gáp của thiếu niên lúc này.

Đêm mưa, một người đàn ông mặc áo đen đột ngột xuất hiện, trên tay còn cầm cái gì đó, làm người ta rất dễ liên tưởng đến thông tin ban đầu của hệ thống.

—— Tên sát nhân chuyên săn giết người chơi.

Hắn ta bám theo từ khi nào? Có lẽ là từ lúc thiếu niên lảo đảo chạy ra từ căn nhà không phải của chồng mình, cũng có thể là từ lúc cậu tìm được chìa khóa rồi nhưng loay hoay một lúc vẫn không mở được khóa cửa.

Thông tin hệ thống đưa ra không đầy đủ, Nha Thấu không biết mình trong mắt người khác có giống góa phụ đi quyến rũ người ta như thiết lập nhân vật hay không, tay cậu siết chặt, móng tay gần như ghim vào trong thịt.

Nha Thấu cứng đờ đứng ở đó, mặc cho không khí lạnh chui vào.

"Trời lạnh thế sao không đi tất?"

Giọng người kia nghe rất giống giọng của trí tuệ nhân tạo, không có cảm xúc, cũng không có âm sắc, khuôn mặt bị mũ trùm áo choàng che kín nên không thấy được.

Không chỉ không đi tất mà trên người cũng không mặc gì.

Tim Nha Thấu treo lơ lửng, lúc xoay người lại thì nhanh chóng rụt tay cầm chìa khóa vào trong áo choàng. Vì áo choàng không có khuy hay khóa kéo nên cậu chỉ có thể túm chặt bên trong để tránh cho áo bị phanh ra.

Cậu hỏi ngược lại: "Có chuyện gì không?"

Áo choàng đen lặp lại lần nữa: "Cần tôi giúp không?"

"Không cần." Nha Thấu trả lời: "Tra chìa khóa thôi mà..."

"Tôi không nói chìa khóa." Giọng cười của Áo choàng đen hết sức quái dị: "Vừa rồi em chạy từ trong nhà Đỗ Nguyên Tu ra phải không?"

Tim đập còn dữ dội hơn lúc nãy, việc liên quan đến vấn đề thiết lập nhân vật khiến Nha Thấu cảm giác như không nghe thấy tiếng thở của mình nữa rồi.

Tay cũng sắp không tóm chặt nổi áo choàng nữa, bắp chân cậu run bần bật, đầu óc hỗn loạn căn bản không thể suy nghĩ nổi rốt cuộc cái câu "giúp" mà người đàn ông kia nói có ý gì.

Môi trường nông thôn rất tốt, rất thoáng đãng, chỉ có cây cối mọc dị dạng trong đêm khuya trông chẳng khác nào những con quỷ, lúc gió thổi qua còn phát ra âm thanh quái dị như tiếng trẻ con khóc.

Ngay khi Nha Thấu tưởng Áo choàng đen sẽ làm gì đó thì hắn ta lại đột nhiên xoay người bỏ đi.

"Lúc nữa đừng quên đến nhà tang lễ."

...

Sau khi hắn ta đi rồi, Nha Thấu lập tức ngồi thụp xuống nhặt chìa khóa.

Động tác đứng lên cuốn theo khí lạnh luồn vào bên trong áo, nhưng lúc này cậu lại chẳng cảm thấy gì cả, cậu run rẩy mở cửa ra, vào trong, cài then ngang rồi đóng kín cửa lại.

Trong nhà cũng không ấm áp gì cho cam, Nha Thấu vịn tay vào then cửa, mặt trắng bệch: "Hắn đi rồi à?"

【Đi rồi.】

Người đàn ông đột ngột xuất hiện, che giấu khuôn mặt lẫn giọng nói, lại còn biết cậu vừa từ nhà Đỗ Nguyên Tu ra.

Tại sao lại nói những lời kia? Hơn nữa, tại sao đột nhiên lại buông tha cho mình?

Nha Thấu nghĩ không ra, cậu tựa người vào cửa, há miệng thở hồng hộc một lúc lâu mới đi vào trong bật đèn lên.

Nhưng lúc ấn xuống thì đèn lại không sáng.

Não Nha Thấu vốn đã không chạy nổi giờ treo máy hoàn toàn, cậu sững sờ ấn đi ấn lại một lúc, cuối cùng xác định sự thật là đèn trong nhà hỏng rồi.

Nhà không rộng lắm, gian trước gian sau cách nhau một cái sân nhỏ. Gian sau có hai phòng với một bếp, gian trước là phòng khách và phòng chứa đồ.

Sau khi đi xem xét một vòng, Nha Thấu xác định trong nhà chỉ có đèn trong bếp và phòng chứa đồ vẫn sáng, còn đèn trong hai phòng ngủ thì đều hỏng cả, trong đó có một phòng do lâu không có người ở nên còn tích một lớp bụi dày.

Bảo sao "Nha Thấu" lại không chịu được mà muốn tìm Đỗ Nguyên Tu.

Nghĩ một chút là đoán ra được, góa phụ không biết làm gì, sau khi chồng mất rồi, đèn trong nhà hỏng không biết sửa, chỗ dột không biết vá, sống không quen nên bèn đi tìm "chỗ dựa" mới.

Mà Đỗ Nguyên Tu chính là mục tiêu ban đầu của cậu.

Nha Thấu tìm thấy một bộ quần áo sạch trong căn phòng kia, cậu cắn răng cố chịu cái lạnh trên người, đi lấy một chậu nước lau sạch chân trước đã.

Nông thôn trong phó bản không có bình nóng lạnh, muốn đun nước nóng còn phải nhóm lửa. Nhìn đống củi ẩm ướt, cuối cùng Nha Thấu múc lấy một chậu nước lạnh bê về phòng, nhúng ướt khăn rồi lau chân.

【Bé góa phụ sao đáng thương thế này, chồng mất rồi, đèn trong nhà hỏng không biết thay, củi cũng ẩm hết rồi. Tên ma quỷ kia thấy vợ xinh đẹp của mình phải chịu khổ thế mà không tức đến mức đội mồ sống dậy à?】

【Vợ nâng chân cao lên tí nữa đi cho anh xem xíu với.】

【Thế nên vợ nhanh tìm chồng mới đi! Thay bóng đèn cho em, đun nước nóng cho em!! Bảo sao vợ lại muốn tìm người mới, cuộc sống thế này đúng là khiến người ta xót xa chết đi được, đã thế còn bị kẻ kỳ quái để ý tới.】

【Hí hí hí hí, lau chân xong chắc đến màn thay quần áo nhỉ?】

Nha Thấu khựng lại, đưa tay tắt phòng livestream, cài đặt tự động mở lại sau mười phút.

Dù đã mã hóa nhưng cậu vẫn không quen thay quần áo trước mặt nhiều người như vậy.

Mười phút là đủ rồi.

Nha Thấu nhanh chóng cởi áo choàng ra.

Tựa như tuyết rơi trong đêm, trắng tinh. Từ nền tuyết nở rộ hai đóa hoa mai đỏ rực, trông hút mắt vô cùng.

Nhìn bụng săn chắc cực kỳ, nhưng thực ra sờ vào sẽ thấy mềm ơi là mềm, chỉ cần một tay là có thể ôm gọn cậu vào lòng.

Trong bóng tối chẳng thấy rõ cái gì, chỉ thấy mờ mờ ảo ảo.

Nha Thấu nhanh chóng thay xong quần áo, mặc áo bông vào, cuối cùng mới cảm thấy mình sống lại.

Đợi ấm lên chút rồi, Nha Thấu mới bắt đầu lục tìm nến trong phòng, may mà khả năng nhìn trong đêm của cậu tốt nên mới không bị vấp vào đồ đạc trong phòng.

Trong phòng rất lạnh.

Nha Thấu cứ cảm thấy rất kỳ lạ nhưng lại không nói được lạ ở đâu, cậu cúi đầu cầm nến sau đó thắp nến lên để trên bàn.

【Ký chủ, chúng ta có đến nhà tang lễ không?】

Nhà tang lễ là địa điểm quan trọng của cốt truyện chính, nhưng ngày đầu tiên hệ thống không đưa ra yêu cầu đặc biệt gì cả, chỉ có mỗi cái người áo choàng đen kỳ quái ban nãy kia nhắc nhở thôi.

Mà ở nhà tang lễ, Đỗ Nguyên Tu vừa bị cậu "quyến rũ" cũng đang ở đó.

Không cần nghĩ cũng biết nhà tang lễ bên đó toàn nguy cơ.

Nha Thấu mím môi, nói: "Đi chứ."

Dù sao nơi người chơi tụ tập cũng là hiện trường tang lễ, cậu đâu thể trốn tránh được.

Mà nhiệm vụ chính yêu cầu phải hoàn thiện thiết lập nhân vật, cũng gián tiếp chứng thực thiết lập nhân vật của họ bây giờ chưa hoàn chỉnh, cho nên bọn không chỉ cần tham gia tang lễ mà còn phải làm rõ thiết lập nhân vật của mình trong bảy ngày này nữa.

Mà thiết lập nhân vật không hoàn chỉnh cũng là mối đe dọa lớn nhất có thể khiến người chơi bị lộ.

Việc làm rõ thiết lập nhân vật cũng là một điểm khó.

Bởi vì chỉ cần phá vỡ thiết lập nhân vật, NPC sẽ nhận ra, kèm theo đó là tử vong.

Bảo sao cái phó bản cấp B này chỉ mở mười lần rồi không ai thèm vào nữa, nghe thì có vẻ đơn giản nhưng thực tế nhiệm vụ chính lại liên tục thử thách bên bờ vực của việc bại lộ thân phận.

Nha Thấu ngồi trên giường, đang nghĩ miên man thì bỗng có cảm giác như bị nhìn trộm.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn qua đó dưới ánh nến mờ ảo.

Lúc vào không để ý, giờ mới phát hiện trong hộc tủ gần cửa sổ có đặt một khung ảnh, người trong khung ảnh đẹp trai cực kỳ.

Khuôn mặt sắc nét, tóc đen mắt nâu, đuôi mắt hơi xếch, khóe mắt chếch xuống, mắt đan phượng điển hình, khuôn mặt toát lên cảm giác khó gần.

Ảnh đen trắng, Nha Thấu sực nhận ra.

—— Đây là ảnh thờ.

Còn là ảnh thờ của chồng cậu, Đỗ Tương Ngô.

Bày ngay trong hộc tủ, đối diện với chỗ cậu vừa đứng thay quần áo ban nãy.