Chương 138
Edit: Lune
Giờ mới nửa đêm, trời còn đang mưa, Nha Thấu tìm khắp nhà hồi lâu mới kiếm được một cái ô cũ, bật nó lên rồi đi ra ngoài.
Trong thôn toàn đường đất, hễ gặp nước là đường đất lại lún thành cái hố mỗi khi đạp mạnh lên, chẳng hạn như đôi ủng mà Nha Thấu đang đi bây giờ đã dính đầy bùn.
Cũng may mà trong nhà còn có ủng cao cổ, mặc dù đi vào hơi khó chịu nhưng hoàn cảnh bắt buộc nên không còn cách nào cả.
Nha Thấu nhìn thoáng qua bức ảnh thờ mà mình đã mang ra phòng khách để ban nãy, sau đó khóa cửa cầm ô đi về phía nhà tang lễ.
Cậu sợ tối, trên tay cầm theo đèn pin.
Chỉ có điều đèn pin cũ lắm rồi, đèn lúc sáng lúc không, thỉnh thoảng có sấm vang lên còn lập lòe dọa thiếu niên giật bắn người.
Cậu nhát gan, vừa sợ tối lại sợ ma, hồi nhỏ cậu sợ đi đường buổi tối lắm, lần nào đi chơi về tối một mình toàn đứng dưới gọi anh trai xuống đón, thế mà trong phó bản này chẳng những phải đi đường buổi tối một mình mà đích đến còn là nhà tang lễ nữa.
Bộ phim ma từng xem không ngừng hiện lên trong đầu khiến sắc mặt thiếu niên tái mét, may mà trước khi ra ngoài, cậu mặc nhiều nên mới không thấy lạnh.
001 thấy ký chủ sợ nên chủ động nói chuyện phiếm với cậu, còn cố tình phóng to phòng livestream lên một chút rồi để ngay bên cạnh mặt Nha Thấu, muốn dùng bão bình luận lẫn ánh sáng lập lòe để ký chủ bớt sợ.
Mắt Nha Thấu rưng rưng, giơ tay còn lại lên xoa sống mũi: "001, mi tốt thật đó."
Nghe như đang nũng nịu, 001 thẹn thùng:【Đương nhiên rồi.】
Tiếng gió rít gào hòa với tiếng mưa rơi lộp độp trên mặt ô cùng cả chung quanh tối om om, Nha Thấu nắm chặt cán ô, cúi gằm đầu bước về phía trước, thỉnh thoảng cần rẽ mới ngẩng đầu lên.
Vị trí nhà tang lễ hơi khó tìm, nhà tang lễ của thôn ở rìa phía tây, từ nhà đi ít nhất phải băng qua nửa thôn.
Chỉ có điều...
Rẽ quá trời khúc ngoặt, đến Nha Thấu cũng không đếm xuể số lần mình rẽ nữa.
Mưa ngày càng dày hạt, Nha Thấu dừng tại chỗ, sau khi nhìn rõ cảnh vật trước mặt thì con ngươi trong mắt hơi co lại, tay siết chặt cán ô đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch.
"001." Nha Thấu bỗng gọi nó một tiếng, cả người nổi hết gai ốc, ngay cả tiếng mưa rơi cũng không át được tiếng cậu run run: "Chúng ta đi qua chỗ này rồi phải không?"
Vì trời mưa nên rất khó nhìn rõ cảnh vậy xung quanh, chút dấu vết còn lại đều bị nước mưa rửa trôi sạch.
Trước đó Nha Thấu sợ nên không dám quan sát xung quanh, sợ thấy phải thứ gì đó trong bóng tối đang cười với mình. Nếu không phải còn rảnh mỗi một tay thì cậu đã bịt cả hai tai rồi.
Thôn họ Đỗ không to lắm, cậu từ nhà đi ra ít cũng đã nửa tiếng, hơn nữa còn đi rất nhanh nên lẽ ra phải qua nửa thôn rồi.
Vậy sao... cậu vẫn ở đây?
Đột nhiên nhận ra sự thật đáng sợ này, Nha Thấu chỉ nghĩ đến một khả năng.
Da đầu cậu tê dại, hô hấp dần gấp gáp, lúc mở miệng còn lắp bắp: "Ta, ta gặp phải, quỷ đả tường, phải không?"
Tình huống này có phải là quỷ đả tường không?
Nha Thấu không dám xác định, mới qua nửa tiếng mà thần kinh đã căng như dây đàn, nếu cứ kéo tiếp nữa thì chỉ còn một kết quả là đứt thôi.
【... Không đâu.】001 rất nhân tính hóa mà nhíu mày lại, nhìn thông tin mình tra được:【Không phải quỷ đả tường, hơn nữa vị trí của nhà tang lễ vẫn như cũ, chưa từng thay đổi.】
Không phải quỷ đả tường thì là gì?
Cậu còn chưa kịp nghĩ kỹ hơn thì thấy có vệt sáng chiếu vào người mình.
Khiến cậu trở thành mục tiêu bắt mắt nhất trong bóng tối.
Người sau lưng không nhúc nhích, chỉ chiếu đèn vào người cậu chứ cũng chẳng hề lên tiếng nói câu nào.
Hơi lạnh từ lòng bàn chân xộc thẳng lên não, Nha Thấu cảm giác chân mình như bị rót chì ấy, ngay cả chạy trốn cũng không làm nổi.
Cậu cực kỳ chắc chắn rằng, nếu kẻ sau lưng là tên sát nhân kia thì ngay khoảnh khắc phát hiện mình có ý định bỏ chạy sẽ lao tới giết chết mình.
Không, từ lúc mình vào đây vẫn chưa làm gì trái với thiết lập nhân vật cả nên mình vẫn đang an toàn mới đúng.
Nhưng dù sao đây cũng là phó bản sinh tồn, mười lần mở phó bản còn chưa tìm ra điều kiện tử vong thì sao có thể chắc chắn là cậu không kích hoạt điều kiện tử vong ở chỗ nào cơ chứ.
Trái tim đập nhanh như điên, do sợ hãi quá mà cơ thể còn hơi run rẩy.
"Nha Thấu."
Kẻ đứng sau lưng rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng nói bị tiếng mưa át nên chỉ có thể lờ mờ nhận ra được đó là một người đàn ông thôi.
Đã vậy còn là người quen với "Nha Thấu".
Nha Thấu nghe thấy hắn hỏi câu thứ hai:
"Em định đi đâu vậy?"
...
Sau lưng là một người đàn ông mặc áo bông màu đen, trên tay ngoài đèn pin với cái ô ra thì không còn gì nữa.
Hắn chậm rãi đi tới, khuôn mặt điển trai chững chạc, trông hiền lành khác hẳn Đỗ Nguyên Tu.
Vai rộng, tay cầm đèn pin hơi thô ráp, ngón cái còn quấn băng dán cá nhân.
Chắc là bị va vào cái gì khi làm việc đồng áng.
Chỉ nhìn tướng mạo thì đây là một người rắn rỏi chất phác.
Trông rất hiền, nhưng Nha Thấu vẫn căng thẳng như cũ, cậu mở giao diện của Hệ thống Tình Yêu lên, thấy trên đó viết rõ ràng:
【Họ tên: Đỗ Bạc Xuyên】
【Điểm thiện cảm: 10】
10 điểm thiện cảm, đây là mức điểm dừng ở việc chỉ biết tên của nhau, kiểu như đồng nghiệp làm chung công ty, gặp thì chào hỏi xã giao thôi vậy.
Ngoài điểm này ra thì Nha Thấu thấy hơi ngại là vì tên hắn.
— Người tên Đỗ Bạc Xuyên này có trong danh sách người cậu muốn "quyến rũ".
Không biết "Đêm đó" rốt cuộc là chỉ cái gì, nhưng để đảm bảo an toàn cho bản thân thì tốt nhất là nên chọn nhiều người một tí.
Đỗ Bạc Xuyên nhìn thiếu niên trước mặt, sau khi tới gần lại hỏi lần nữa: "Đi đâu thế?"
Lông mi Nha Thấu run khẽ, nhỏ giọng nói: "Nhà tang lễ."
Ủng của cậu dính đầy bùn đất dọc đường, gấu quần cũng ướt sũng, trông như một con mèo quý tộc bị dính mưa, chỉ cần khẽ meo meo một tiếng là sẽ có vô số người tranh nhau chạy tới an ủi cậu.
Đỗ Bạc Xuyên dời mắt: "Đi theo anh."
"Ừm." Nha Thấu đáp lời, ngoan ngoãn theo sau hắn.
"Cúi đầu, chỉ cần đi theo anh là được." Đỗ Bạc Xuyên đi phía trước cậu, ở gần mới phát hiện giọng hắn nghe rất êm tai. "Trong quá trình đừng ngẩng đầu lên."
"Ừm." Nha Thấu lại đáp một tiếng, cậu sợ xung quanh chết khiếp thì làm sao dám ngẩng đầu, đoạn rụt rè hỏi hắn: "Vậy em nắm gấu áo của anh được không?"
Đỗ Bạc Xuyên khựng lại, sắc mặt hơi khác thường, hiển nhiên là muốn nói hành động này của Nha Thấu không phù hợp với thân phận góa phụ của cậu.
"Ô của anh không đủ to."
Nắm gấu áo thì phải che chung một cái ô rồi.
Nhưng thực tế là ô của hắn rất to, ba người che chung cũng được.
Đỗ Bạc Xuyên gượng gạo từ chối, hơi bối rối trước sự chủ động của nhỏ góa phụ trước mặt mình.
Hắn quay mặt đi rồi nói khẽ: "Tương Ngô mới mất chưa đến nửa năm..."
Nha Thấu lại tiến lên một bước: "Nhưng em chỉ muốn nắm áo anh thôi mà."
"Cúi đầu không nhìn thấy đường, em sợ bị ngã."
"Em không làm gì khác đâu."
Giọng nói nhỏ nhẹ, trong đêm mưa nghe không rõ lắm, nhưng mấy âm tiết thỉnh thoảng nghe rõ được thì lại mềm nhũn, lời nói tủi thân nghe như đang nũng nịu.
Như thể hắn đã làm sai điều gì vậy.
Lòng bàn tay Nha Thấu rịn mồ hôi, cậu mím môi nói: "Như vậy cũng không được ạ?"
Tóc đen mắt lam, thấp hơn hắn gần cái đầu, lúc ngửa đầu nhìn hắn, đôi mắt màu lam kia trông ngoan ngoãn vô tội cực kỳ.
Đỗ Bạc Xuyên vẫn nghiêng đầu không nhìn cậu như cũ, trầm giọng hỏi: "Chắc chắn muốn nắm áo anh à?"
Nha Thấu: "Vâng."
Đỗ Bạc Xuyên im lặng một hồi mới nói: "Cụp ô lại, qua đây với anh."
Mà điểm thiện cảm bây giờ của hắn...
Nha Thấu chui sang ô hắn, cẩn thận liếc mắt nhìn điểm thiện cảm của Đỗ Bạc Xuyên.
Ô điểm thiện cảm hiện 50.
...
Đỗ Bạc Xuyên cho cậu nắm gấu áo mình, ngửi thấy mùi thơm bay tới, hắn cảm giác thiếu niên giống như kẹo bông mềm mại ngọt ngào ấy, làm cơ thể hắn hơi căng cứng.
"Lúc nữa đi nhanh một chút, ai gọi em em cũng đừng ngẩng đầu, cũng không được trả lời biết chưa."
Nha Thấu không hiểu tại sao phải làm vậy nhưng cũng biết mình không làm theo thì sẽ chết, cậu ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Cậu đi phía sau Đỗ Bạc Xuyên, tóm lấy gấu áo bông của hắn, nhìn chằm chằm xuống vũng nước trên đường mà ngẩn người.
Bà Đỗ mất vào lúc nửa đêm, trên đường đến nhà tang lễ lại gặp thứ gì đó như quỷ đả tường, trong lúc đi không được ngẩng đầu, Nha Thấu không thấy những điều này trên tài liệu mình từng xem trước đó.
Nói cách khác, cốt truyện cậu gặp phải bây giờ không xuất hiện trong mười lần mở phó bản trước.
Cho nên cũng chưa có ai rút được thiết lập nhân vật góa phụ này phải không?
Nha Thấu hít mũi một cái, nghĩ xem Tiểu Lộc với những người chơi khác rút được thiết lập nhân vật gì.
Phong tục tang lễ mỗi nơi một khác, sẽ có những điểm khác nhau nên Nha Thấu không chắc ở thôn họ Đỗ này thế nào.
Liệu có người chơi ở nhà tang lễ không nhỉ?
"Em thấy khó chịu à?"
Đỗ Bạc Xuyên đột nhiên hỏi.
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, Nha Thấu ngẩn ra, đang định trả lời rằng mình không sao thì chợt nhớ tới cái gì, cả người lập tức nổi da gà.
—— "Ai gọi em em cũng đừng ngẩng đầu, cũng không được trả lời biết chưa."
Đỗ Bạc Xuyên vừa mới nói với mình điều này xong, chưa đi được bao lâu lại chủ động nói chuyện với mình, vậy nên đối phương không thể nào là Đỗ Bạc Xuyên được.
Nha Thấu cúi gằm đầu, lòng bàn tay rịn mồ hôi, cảm giác có gió lạnh thổi vào cổ mình, muốn luồn vào trong áo.
"Sao không nói gì?" Giọng Đỗ Bạc Xuyên nhẹ xuống, còn mơ hồ cảm thấy lạnh lẽo.
【Đừng nói gì cả, cứ đi thẳng về phía trước.】001 nghiêm túc nói:【Ngài chỉ đang rơi vào ảo cảnh thôi, một khi trả lời thì có thể sẽ không bao giờ thoát ra được nữa.】
Nha Thấu nghe lời, cắn chặt môi, không lên tiếng.
Thấy cậu không nói lời nào, "Đỗ Bạc Xuyên" im lặng một lúc rồi đổi sang giọng khác: "Dạo này em sống thế nào?"
Hắn đổi sang giọng của Criller, giọng nói du dương như đại dương thần bí, mênh mông xa xăm.
Nha Thấu nắm chặt lấy gấu áo của Đỗ Bạc Xuyên, giả vờ như không nghe thấy.
"Đỗ Bạc Xuyên" trong ảo cảnh này lúc sau lại đổi thành mấy giọng khác nhau, có của Ly Vân, có cả của Lucifer.
Bất kể hắn đổi thành giọng ai thì thiếu niên vẫn cúi đầu, không chịu sa vào cái bẫy của hắn.
Rốt cuộc hắn cũng nổi giận: "Sao em dám tằng tịu với thằng khác sau lưng anh!?"
Lần này là một giọng nói rất lạ lẫm, nhưng từ lời nói vẫn có thể nhận ra được.
Giọng cuối cùng mà "Đỗ Bạc Xuyên" bắt chước chính là giọng của chồng cậu, "Đỗ Tương Ngô."
"Nha Thấu!"
Tiếng quát nghiêm khắc khiến Nha Thấu cuối cùng cũng tỉnh khỏi ảo cảnh, cậu không bị thương nhưng khi được kéo ra khỏi ảo cảnh vẫn còn hơi thảng thốt.
Cậu ngơ ngác nhìn Đỗ Bạc Xuyên, ấp úng hỏi: "Sao vậy?"
Sắc mặt Đỗ Bạc Xuyên hơi kỳ quái: "Chúng ta sắp đến rồi, em ngẩng đầu lên đi."
"... À."
Thấy thiếu niên còn chưa nhận ra, Đỗ Bạc Xuyên hắng giọng: "Em buông ra trước đã."
Nha Thấu: ?
Buông cái gì?
Nha Thấu chậm rãi cúi đầu thì thấy mình đang nắm chặt tay của Đỗ Bạc Xuyên.
Thứ cậu nắm chặt trong tay chẳng biến từ khi nào đã biến từ gấu áo của Đỗ Bạc Xuyên thành tay của Đỗ Bạc Xuyên.
Tay thiếu niên trắng nõn mềm mại, do bị rơi vào ảo cảnh mà lòng bàn tay còn rịn mồ hôi, lúc hai bàn tay dán vào nhau còn dinh dính, khiến lòng người ta nhộn nhạo hết cả.
Trơn mịn nhẵn nhụi hệt như bạch ngọc thượng hạng,
Đàn ông trong thôn do làm việc đồng áng nên da ai cũng ít nhiều bị rám nắng đen sạm, vào mùa đông có trắng lên được ít nhưng cũng không đáng kể lắm.
Tay hắn toàn vết chai sạn, sức lại khỏe, thiếu niên nắm chặt tay hắn cũng chỉ như gãi ngứa đối với hắn, nếu đổi lại là hắn nắm tay thiếu niên thì chỉ cần bóp nhẹ là đã có thể khiến thiếu niên rên hừ hừ rồi.
Một người chưa lập gia đình với một người đã lấy chồng nhưng chồng đã qua đời nắm tay nhau đi tới trước mặt mọi người thế này quả thực rất không phù hợp.
Nha Thấu "vụt" một cái rút tay về.
Đỗ Bạc Xuyên liếm môi, cảm giác mềm mại biến mất làm hắn thấy hơi tiếc nuối.
Tay đã mềm thế này rồi, không biết chỗ khác...
Đỗ Bạc Xuyên sững sờ, vội ngăn suy nghĩ trong đầu mình lại, còn vì mấy ý nghĩ kia mà tự khinh bỉ bản thân.
Đừng nghĩ nữa.
Đỗ Bạc Xuyên kiềm chế dời mắt, đi về phía nhà tang lễ.
...
Thôn họ Đỗ, nói cách khác là hầu hết người trong thôn đều mang họ Đỗ, thỉnh thoảng mới có họ ngoài gả vào chẳng hạn như Nha Thấu, nhưng rất ít.
Cho nên quan hệ giữa mọi người trong thôn rất tốt, nhà nào có chuyện là sẽ tập trung đến giúp.
Vả lại bà Đỗ là một người rất tốt bụng, rất có tiếng nói trong thôn, cho nên người đến giúp đông cực kỳ, giờ còn đang đêm chứ tới sáng còn đông người hơn nữa.
Nói là nhà tang lễ nhưng thật ra chỉ là một căn nhà cũ thôi.
Thôn họ Đỗ hơi hẻo lánh, muốn đến huyện gần nhất cũng phải mất hơn một tiếng, cho nên tang sự trong thôn đều do người trong thôn tự xử lý, học theo người bên ngoài đặt tên nơi này là nhà tang lễ.
Bên ngoài nhà tang lễ tụ tập rất nhiều người, ai nấy đều đang lau nước mắt.
Bước chân Nha Thấu hơi nặng nề, cậu muốn đi tới cửa nhìn vào trong một chút nhưng cánh tay đột nhiên bị kéo lại.
"Sao em lại ở đây?"
Là Đỗ Nguyên Tu nói về sẽ tính sổ với mình sau, hắn nhìn Đỗ Bạc Xuyên sau lưng Nha Thấu, khẽ nghiến răng nghiến lợi.
Mà phía sau hắn là Đỗ Vọng Tân mặc quần áo màu đen đeo khăn tang.
Đỗ Bạc Xuyên nhíu mày: "Sao em ấy lại không thể ở đây được?"
Giờ mới nửa đêm, trời còn đang mưa, Nha Thấu tìm khắp nhà hồi lâu mới kiếm được một cái ô cũ, bật nó lên rồi đi ra ngoài.
Trong thôn toàn đường đất, hễ gặp nước là đường đất lại lún thành cái hố mỗi khi đạp mạnh lên, chẳng hạn như đôi ủng mà Nha Thấu đang đi bây giờ đã dính đầy bùn.
Cũng may mà trong nhà còn có ủng cao cổ, mặc dù đi vào hơi khó chịu nhưng hoàn cảnh bắt buộc nên không còn cách nào cả.
Nha Thấu nhìn thoáng qua bức ảnh thờ mà mình đã mang ra phòng khách để ban nãy, sau đó khóa cửa cầm ô đi về phía nhà tang lễ.
Cậu sợ tối, trên tay cầm theo đèn pin.
Chỉ có điều đèn pin cũ lắm rồi, đèn lúc sáng lúc không, thỉnh thoảng có sấm vang lên còn lập lòe dọa thiếu niên giật bắn người.
Cậu nhát gan, vừa sợ tối lại sợ ma, hồi nhỏ cậu sợ đi đường buổi tối lắm, lần nào đi chơi về tối một mình toàn đứng dưới gọi anh trai xuống đón, thế mà trong phó bản này chẳng những phải đi đường buổi tối một mình mà đích đến còn là nhà tang lễ nữa.
Bộ phim ma từng xem không ngừng hiện lên trong đầu khiến sắc mặt thiếu niên tái mét, may mà trước khi ra ngoài, cậu mặc nhiều nên mới không thấy lạnh.
001 thấy ký chủ sợ nên chủ động nói chuyện phiếm với cậu, còn cố tình phóng to phòng livestream lên một chút rồi để ngay bên cạnh mặt Nha Thấu, muốn dùng bão bình luận lẫn ánh sáng lập lòe để ký chủ bớt sợ.
Mắt Nha Thấu rưng rưng, giơ tay còn lại lên xoa sống mũi: "001, mi tốt thật đó."
Nghe như đang nũng nịu, 001 thẹn thùng:【Đương nhiên rồi.】
Tiếng gió rít gào hòa với tiếng mưa rơi lộp độp trên mặt ô cùng cả chung quanh tối om om, Nha Thấu nắm chặt cán ô, cúi gằm đầu bước về phía trước, thỉnh thoảng cần rẽ mới ngẩng đầu lên.
Vị trí nhà tang lễ hơi khó tìm, nhà tang lễ của thôn ở rìa phía tây, từ nhà đi ít nhất phải băng qua nửa thôn.
Chỉ có điều...
Rẽ quá trời khúc ngoặt, đến Nha Thấu cũng không đếm xuể số lần mình rẽ nữa.
Mưa ngày càng dày hạt, Nha Thấu dừng tại chỗ, sau khi nhìn rõ cảnh vật trước mặt thì con ngươi trong mắt hơi co lại, tay siết chặt cán ô đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch.
"001." Nha Thấu bỗng gọi nó một tiếng, cả người nổi hết gai ốc, ngay cả tiếng mưa rơi cũng không át được tiếng cậu run run: "Chúng ta đi qua chỗ này rồi phải không?"
Vì trời mưa nên rất khó nhìn rõ cảnh vậy xung quanh, chút dấu vết còn lại đều bị nước mưa rửa trôi sạch.
Trước đó Nha Thấu sợ nên không dám quan sát xung quanh, sợ thấy phải thứ gì đó trong bóng tối đang cười với mình. Nếu không phải còn rảnh mỗi một tay thì cậu đã bịt cả hai tai rồi.
Thôn họ Đỗ không to lắm, cậu từ nhà đi ra ít cũng đã nửa tiếng, hơn nữa còn đi rất nhanh nên lẽ ra phải qua nửa thôn rồi.
Vậy sao... cậu vẫn ở đây?
Đột nhiên nhận ra sự thật đáng sợ này, Nha Thấu chỉ nghĩ đến một khả năng.
Da đầu cậu tê dại, hô hấp dần gấp gáp, lúc mở miệng còn lắp bắp: "Ta, ta gặp phải, quỷ đả tường, phải không?"
Tình huống này có phải là quỷ đả tường không?
Nha Thấu không dám xác định, mới qua nửa tiếng mà thần kinh đã căng như dây đàn, nếu cứ kéo tiếp nữa thì chỉ còn một kết quả là đứt thôi.
【... Không đâu.】001 rất nhân tính hóa mà nhíu mày lại, nhìn thông tin mình tra được:【Không phải quỷ đả tường, hơn nữa vị trí của nhà tang lễ vẫn như cũ, chưa từng thay đổi.】
Không phải quỷ đả tường thì là gì?
Cậu còn chưa kịp nghĩ kỹ hơn thì thấy có vệt sáng chiếu vào người mình.
Khiến cậu trở thành mục tiêu bắt mắt nhất trong bóng tối.
Người sau lưng không nhúc nhích, chỉ chiếu đèn vào người cậu chứ cũng chẳng hề lên tiếng nói câu nào.
Hơi lạnh từ lòng bàn chân xộc thẳng lên não, Nha Thấu cảm giác chân mình như bị rót chì ấy, ngay cả chạy trốn cũng không làm nổi.
Cậu cực kỳ chắc chắn rằng, nếu kẻ sau lưng là tên sát nhân kia thì ngay khoảnh khắc phát hiện mình có ý định bỏ chạy sẽ lao tới giết chết mình.
Không, từ lúc mình vào đây vẫn chưa làm gì trái với thiết lập nhân vật cả nên mình vẫn đang an toàn mới đúng.
Nhưng dù sao đây cũng là phó bản sinh tồn, mười lần mở phó bản còn chưa tìm ra điều kiện tử vong thì sao có thể chắc chắn là cậu không kích hoạt điều kiện tử vong ở chỗ nào cơ chứ.
Trái tim đập nhanh như điên, do sợ hãi quá mà cơ thể còn hơi run rẩy.
"Nha Thấu."
Kẻ đứng sau lưng rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng nói bị tiếng mưa át nên chỉ có thể lờ mờ nhận ra được đó là một người đàn ông thôi.
Đã vậy còn là người quen với "Nha Thấu".
Nha Thấu nghe thấy hắn hỏi câu thứ hai:
"Em định đi đâu vậy?"
...
Sau lưng là một người đàn ông mặc áo bông màu đen, trên tay ngoài đèn pin với cái ô ra thì không còn gì nữa.
Hắn chậm rãi đi tới, khuôn mặt điển trai chững chạc, trông hiền lành khác hẳn Đỗ Nguyên Tu.
Vai rộng, tay cầm đèn pin hơi thô ráp, ngón cái còn quấn băng dán cá nhân.
Chắc là bị va vào cái gì khi làm việc đồng áng.
Chỉ nhìn tướng mạo thì đây là một người rắn rỏi chất phác.
Trông rất hiền, nhưng Nha Thấu vẫn căng thẳng như cũ, cậu mở giao diện của Hệ thống Tình Yêu lên, thấy trên đó viết rõ ràng:
【Họ tên: Đỗ Bạc Xuyên】
【Điểm thiện cảm: 10】
10 điểm thiện cảm, đây là mức điểm dừng ở việc chỉ biết tên của nhau, kiểu như đồng nghiệp làm chung công ty, gặp thì chào hỏi xã giao thôi vậy.
Ngoài điểm này ra thì Nha Thấu thấy hơi ngại là vì tên hắn.
— Người tên Đỗ Bạc Xuyên này có trong danh sách người cậu muốn "quyến rũ".
Không biết "Đêm đó" rốt cuộc là chỉ cái gì, nhưng để đảm bảo an toàn cho bản thân thì tốt nhất là nên chọn nhiều người một tí.
Đỗ Bạc Xuyên nhìn thiếu niên trước mặt, sau khi tới gần lại hỏi lần nữa: "Đi đâu thế?"
Lông mi Nha Thấu run khẽ, nhỏ giọng nói: "Nhà tang lễ."
Ủng của cậu dính đầy bùn đất dọc đường, gấu quần cũng ướt sũng, trông như một con mèo quý tộc bị dính mưa, chỉ cần khẽ meo meo một tiếng là sẽ có vô số người tranh nhau chạy tới an ủi cậu.
Đỗ Bạc Xuyên dời mắt: "Đi theo anh."
"Ừm." Nha Thấu đáp lời, ngoan ngoãn theo sau hắn.
"Cúi đầu, chỉ cần đi theo anh là được." Đỗ Bạc Xuyên đi phía trước cậu, ở gần mới phát hiện giọng hắn nghe rất êm tai. "Trong quá trình đừng ngẩng đầu lên."
"Ừm." Nha Thấu lại đáp một tiếng, cậu sợ xung quanh chết khiếp thì làm sao dám ngẩng đầu, đoạn rụt rè hỏi hắn: "Vậy em nắm gấu áo của anh được không?"
Đỗ Bạc Xuyên khựng lại, sắc mặt hơi khác thường, hiển nhiên là muốn nói hành động này của Nha Thấu không phù hợp với thân phận góa phụ của cậu.
"Ô của anh không đủ to."
Nắm gấu áo thì phải che chung một cái ô rồi.
Nhưng thực tế là ô của hắn rất to, ba người che chung cũng được.
Đỗ Bạc Xuyên gượng gạo từ chối, hơi bối rối trước sự chủ động của nhỏ góa phụ trước mặt mình.
Hắn quay mặt đi rồi nói khẽ: "Tương Ngô mới mất chưa đến nửa năm..."
Nha Thấu lại tiến lên một bước: "Nhưng em chỉ muốn nắm áo anh thôi mà."
"Cúi đầu không nhìn thấy đường, em sợ bị ngã."
"Em không làm gì khác đâu."
Giọng nói nhỏ nhẹ, trong đêm mưa nghe không rõ lắm, nhưng mấy âm tiết thỉnh thoảng nghe rõ được thì lại mềm nhũn, lời nói tủi thân nghe như đang nũng nịu.
Như thể hắn đã làm sai điều gì vậy.
Lòng bàn tay Nha Thấu rịn mồ hôi, cậu mím môi nói: "Như vậy cũng không được ạ?"
Tóc đen mắt lam, thấp hơn hắn gần cái đầu, lúc ngửa đầu nhìn hắn, đôi mắt màu lam kia trông ngoan ngoãn vô tội cực kỳ.
Đỗ Bạc Xuyên vẫn nghiêng đầu không nhìn cậu như cũ, trầm giọng hỏi: "Chắc chắn muốn nắm áo anh à?"
Nha Thấu: "Vâng."
Đỗ Bạc Xuyên im lặng một hồi mới nói: "Cụp ô lại, qua đây với anh."
Mà điểm thiện cảm bây giờ của hắn...
Nha Thấu chui sang ô hắn, cẩn thận liếc mắt nhìn điểm thiện cảm của Đỗ Bạc Xuyên.
Ô điểm thiện cảm hiện 50.
...
Đỗ Bạc Xuyên cho cậu nắm gấu áo mình, ngửi thấy mùi thơm bay tới, hắn cảm giác thiếu niên giống như kẹo bông mềm mại ngọt ngào ấy, làm cơ thể hắn hơi căng cứng.
"Lúc nữa đi nhanh một chút, ai gọi em em cũng đừng ngẩng đầu, cũng không được trả lời biết chưa."
Nha Thấu không hiểu tại sao phải làm vậy nhưng cũng biết mình không làm theo thì sẽ chết, cậu ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Cậu đi phía sau Đỗ Bạc Xuyên, tóm lấy gấu áo bông của hắn, nhìn chằm chằm xuống vũng nước trên đường mà ngẩn người.
Bà Đỗ mất vào lúc nửa đêm, trên đường đến nhà tang lễ lại gặp thứ gì đó như quỷ đả tường, trong lúc đi không được ngẩng đầu, Nha Thấu không thấy những điều này trên tài liệu mình từng xem trước đó.
Nói cách khác, cốt truyện cậu gặp phải bây giờ không xuất hiện trong mười lần mở phó bản trước.
Cho nên cũng chưa có ai rút được thiết lập nhân vật góa phụ này phải không?
Nha Thấu hít mũi một cái, nghĩ xem Tiểu Lộc với những người chơi khác rút được thiết lập nhân vật gì.
Phong tục tang lễ mỗi nơi một khác, sẽ có những điểm khác nhau nên Nha Thấu không chắc ở thôn họ Đỗ này thế nào.
Liệu có người chơi ở nhà tang lễ không nhỉ?
"Em thấy khó chịu à?"
Đỗ Bạc Xuyên đột nhiên hỏi.
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, Nha Thấu ngẩn ra, đang định trả lời rằng mình không sao thì chợt nhớ tới cái gì, cả người lập tức nổi da gà.
—— "Ai gọi em em cũng đừng ngẩng đầu, cũng không được trả lời biết chưa."
Đỗ Bạc Xuyên vừa mới nói với mình điều này xong, chưa đi được bao lâu lại chủ động nói chuyện với mình, vậy nên đối phương không thể nào là Đỗ Bạc Xuyên được.
Nha Thấu cúi gằm đầu, lòng bàn tay rịn mồ hôi, cảm giác có gió lạnh thổi vào cổ mình, muốn luồn vào trong áo.
"Sao không nói gì?" Giọng Đỗ Bạc Xuyên nhẹ xuống, còn mơ hồ cảm thấy lạnh lẽo.
【Đừng nói gì cả, cứ đi thẳng về phía trước.】001 nghiêm túc nói:【Ngài chỉ đang rơi vào ảo cảnh thôi, một khi trả lời thì có thể sẽ không bao giờ thoát ra được nữa.】
Nha Thấu nghe lời, cắn chặt môi, không lên tiếng.
Thấy cậu không nói lời nào, "Đỗ Bạc Xuyên" im lặng một lúc rồi đổi sang giọng khác: "Dạo này em sống thế nào?"
Hắn đổi sang giọng của Criller, giọng nói du dương như đại dương thần bí, mênh mông xa xăm.
Nha Thấu nắm chặt lấy gấu áo của Đỗ Bạc Xuyên, giả vờ như không nghe thấy.
"Đỗ Bạc Xuyên" trong ảo cảnh này lúc sau lại đổi thành mấy giọng khác nhau, có của Ly Vân, có cả của Lucifer.
Bất kể hắn đổi thành giọng ai thì thiếu niên vẫn cúi đầu, không chịu sa vào cái bẫy của hắn.
Rốt cuộc hắn cũng nổi giận: "Sao em dám tằng tịu với thằng khác sau lưng anh!?"
Lần này là một giọng nói rất lạ lẫm, nhưng từ lời nói vẫn có thể nhận ra được.
Giọng cuối cùng mà "Đỗ Bạc Xuyên" bắt chước chính là giọng của chồng cậu, "Đỗ Tương Ngô."
"Nha Thấu!"
Tiếng quát nghiêm khắc khiến Nha Thấu cuối cùng cũng tỉnh khỏi ảo cảnh, cậu không bị thương nhưng khi được kéo ra khỏi ảo cảnh vẫn còn hơi thảng thốt.
Cậu ngơ ngác nhìn Đỗ Bạc Xuyên, ấp úng hỏi: "Sao vậy?"
Sắc mặt Đỗ Bạc Xuyên hơi kỳ quái: "Chúng ta sắp đến rồi, em ngẩng đầu lên đi."
"... À."
Thấy thiếu niên còn chưa nhận ra, Đỗ Bạc Xuyên hắng giọng: "Em buông ra trước đã."
Nha Thấu: ?
Buông cái gì?
Nha Thấu chậm rãi cúi đầu thì thấy mình đang nắm chặt tay của Đỗ Bạc Xuyên.
Thứ cậu nắm chặt trong tay chẳng biến từ khi nào đã biến từ gấu áo của Đỗ Bạc Xuyên thành tay của Đỗ Bạc Xuyên.
Tay thiếu niên trắng nõn mềm mại, do bị rơi vào ảo cảnh mà lòng bàn tay còn rịn mồ hôi, lúc hai bàn tay dán vào nhau còn dinh dính, khiến lòng người ta nhộn nhạo hết cả.
Trơn mịn nhẵn nhụi hệt như bạch ngọc thượng hạng,
Đàn ông trong thôn do làm việc đồng áng nên da ai cũng ít nhiều bị rám nắng đen sạm, vào mùa đông có trắng lên được ít nhưng cũng không đáng kể lắm.
Tay hắn toàn vết chai sạn, sức lại khỏe, thiếu niên nắm chặt tay hắn cũng chỉ như gãi ngứa đối với hắn, nếu đổi lại là hắn nắm tay thiếu niên thì chỉ cần bóp nhẹ là đã có thể khiến thiếu niên rên hừ hừ rồi.
Một người chưa lập gia đình với một người đã lấy chồng nhưng chồng đã qua đời nắm tay nhau đi tới trước mặt mọi người thế này quả thực rất không phù hợp.
Nha Thấu "vụt" một cái rút tay về.
Đỗ Bạc Xuyên liếm môi, cảm giác mềm mại biến mất làm hắn thấy hơi tiếc nuối.
Tay đã mềm thế này rồi, không biết chỗ khác...
Đỗ Bạc Xuyên sững sờ, vội ngăn suy nghĩ trong đầu mình lại, còn vì mấy ý nghĩ kia mà tự khinh bỉ bản thân.
Đừng nghĩ nữa.
Đỗ Bạc Xuyên kiềm chế dời mắt, đi về phía nhà tang lễ.
...
Thôn họ Đỗ, nói cách khác là hầu hết người trong thôn đều mang họ Đỗ, thỉnh thoảng mới có họ ngoài gả vào chẳng hạn như Nha Thấu, nhưng rất ít.
Cho nên quan hệ giữa mọi người trong thôn rất tốt, nhà nào có chuyện là sẽ tập trung đến giúp.
Vả lại bà Đỗ là một người rất tốt bụng, rất có tiếng nói trong thôn, cho nên người đến giúp đông cực kỳ, giờ còn đang đêm chứ tới sáng còn đông người hơn nữa.
Nói là nhà tang lễ nhưng thật ra chỉ là một căn nhà cũ thôi.
Thôn họ Đỗ hơi hẻo lánh, muốn đến huyện gần nhất cũng phải mất hơn một tiếng, cho nên tang sự trong thôn đều do người trong thôn tự xử lý, học theo người bên ngoài đặt tên nơi này là nhà tang lễ.
Bên ngoài nhà tang lễ tụ tập rất nhiều người, ai nấy đều đang lau nước mắt.
Bước chân Nha Thấu hơi nặng nề, cậu muốn đi tới cửa nhìn vào trong một chút nhưng cánh tay đột nhiên bị kéo lại.
"Sao em lại ở đây?"
Là Đỗ Nguyên Tu nói về sẽ tính sổ với mình sau, hắn nhìn Đỗ Bạc Xuyên sau lưng Nha Thấu, khẽ nghiến răng nghiến lợi.
Mà phía sau hắn là Đỗ Vọng Tân mặc quần áo màu đen đeo khăn tang.
Đỗ Bạc Xuyên nhíu mày: "Sao em ấy lại không thể ở đây được?"