Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Trong màn trời nhân tạo, nguyên thần của Bùi Thiên Đồng và Khương Huyền Chí đã tan rã, Lâm Duệ nhận được lượng lớn thông báo từ Chiến Linh giới.
Thông báo: Ngài đã đánh tan nguyên thần của Khương Huyền Chí, võ tu cấp 10 – Trường Sinh, lượng lớn tinh hồn tàn thức của Khương Huyền Chí rải rác trong bản thể của ngài, ngài cần 3,9 triệu điểm hồn lực để luyện hóa hấp thu.
Thông báo: Ngài đã đánh tan nguyên thần của Bùi Thiên Đồng, võ tu cấp 10 – Trường Sinh, lượng lớn tinh hồn tàn thức của Bùi Thiên Đồng rải rác trong bản thể của ngài, ngài cần 4,4 triệu điểm hồn lực để luyện hóa hấp thu.
Thông báo: Ngài đã đánh tan một phần nguyên thần của Thần Uyên tán nhân, một phần tinh hồn tàn thức của hắn rải rác trong bản thể của ngài, ngài cần 2,2 triệu điểm hồn lực để luyện hóa hấp thu.
Thông báo: Ngài đang bị Thần Uyên tán nhân, võ tu cấp 10 – Trường Sinh công kích nguyên thần, giờ ngài có thể phụ thể chiến linh số 5, trợ giúp ngài luyện hóa dị tinh thần bản nguyên, có phụ thể hay không?
Lâm Duệ thầm nghĩ tinh thần lực của võ giả cấp Trường Sinh kém xa Thần thật sự. Lúc trước, hắn luyện hóa một phần tàn thức tinh hồn của Ly Hợp Thiên Tôn mà động cái là mấy triệu điểm hồn lực. Bây giờ, luyện hóa hoàn toàn Bùi Thiên Đồng, một vị siêu Trường Sinh mà cũng chỉ mất 4,4 triệu điểm hồn lực.
Thông báo: Thanh tịnh, thánh lôi và kiếp hỏa của ngài tinh luyện thêm tinh hồn tàn thức của Khương Huyền Chí, giờ ngài chỉ cần 3,8 triệu điểm hồn lực là có thể luyện hóa.
Thông báo: Thanh tịnh, thánh lôi và kiếp hỏa của ngài tinh luyện thêm tinh hồn tàn thức của Bùi Thiên Đồng, giờ ngài chỉ cần 4,3 triệu điểm hồn lực là có thể luyện hóa.
Lâm Duệ không khỏi giật mình, hắn biết nếu mình tiếp tục thiêu luyện, sớm muộn có thể hấp thu hoàn toàn hai người này nhưng hắn vẫn chọn dùng điểm hồn lực để hấp thu hoàn toàn tinh hồn tàn thức của hai người này. Vì giờ hắn cần nhất là thời gian, chứ không phải tiết kiệm điểm hồn lực.
Thông báo: Ngài đã dung luyện toàn bộ tinh hồn ly tán của Khương Huyền Chí, tình thần hóa thành Vực Sâu được 53%, khí quan hóa thành Vực Sâu được 51%, huyết mạch hóa thành Vực Sâu được 50%, thể chất hóa thành Vực Sâu được 38%, nguyên chất hóa thành Vực Sâu được 74%, độ phát triển nguyên hạch vực sâu là 52%.
Thông báo: Dung hợp tinh hồn của Khương Huyền Chí, ngài nắm giữ 79% khái niệm “chúng chí” và “đan tâm”, 84% “lôi đình” và “hỏa đức” cùng với các tin tức liên quan.
Thông báo: Ngài đã dung luyện toàn bộ tinh hồn ly tán của Bùi Thiên Đồng, tình thần hóa thành Vực Sâu được 57%, khí quan hóa thành Vực Sâu được 52%, huyết mạch hóa thành Vực Sâu được 58%, thể chất hóa thành Vực Sâu được 42%, nguyên chất hóa thành Vực Sâu được 84%, độ phát triển nguyên hạch vực sâu là 59%.
Thông báo: Dung hợp tinh hồn của Bùi Thiên Đồng, ngài nắm giữ 88% khái niệm “trấn áp” và “thổ đức”, 84% “thẩm phán” và “trảm sát” cùng với các tin tức liên quan.
Ánh mắt Lâm Duệ hơi sáng lên, khái niệm “lôi đình” và “hỏa đức” của Khương Huyền Chí – Thái Tông Đại Tống rất quan trọng với hắn. Hắn nắm giữ Thánh Lôi Kiếp Hỏa, không cần dùng hai loại khái niệm này, nhưng có nhận thức của Khương Huyền Chí đối với lôi đình và hỏa diễm sẽ trợ giúp hắn nắm giữ thần khí Thánh Lôi Kiếp Hỏa tốt hơn, đồng thời nắm giữ một phần sức mạnh của Đại Nhật Thiên Tôn.
Còn có thẩm phán của Bùi Thiên Đồng cũng như vậy, Thánh Lôi Kiếp Hỏa là toàn bộ tổng hợp sức mạnh khái niệm của Đại Nhật Thiên Tôn, giáo chủ đời thứ 7 vốn không muốn kế thừa nhưng lại không thể từ chối, nên dứt khoát đánh tan, hòa lại thành khái niệm khác.
Ngoài ra, nhận thức của hai người này đối với khái niệm sẽ giúp cường hóa võ ý “nhất” của hắn.
Còn về tinh thần, khí quan, huyết mạch hóa thêm thành Vực Sâu, đó có thể coi là thăng hoa sinh mệnh.
Lâm Duệ càng hóa thành Vực Sâu thì sức mạnh khái niệm hắn nắm giữ càng mạnh, có thể chiến đấu cường độ cao, thời gian dài hơn.
Nhờ vào thực trang, hắn sớm đã ngưng tụ nguyên hạch vực sâu, còn có Đại Nhật Thiên Tôn không ngừng thôi thúc, phát triển thân thể hắn nữa, trình độ vực sâu hóa của hắn rất cao, duy chỉ có thân thể là điểm yếu, mới được 42%. Đó là bị giới hạn bởi công thể cảnh giới của hắn, tố chất thân thể không lên quá cao được.
Giờ hắn cảm thấy bản thể và dị thể của mình như đang trong lò luyện, biến hóa kinh người, huyết khí như tuôn trào trong người hắn.
Sau khi thôn phệ tinh hồn của hai vị Trường Sinh, thân thể của hắn cũng được lợi tăng mạnh. Đây là nhờ tinh thần lực tăng lên, nguyên khí sinh ra từ cốt tủy, khí huyết cũng tăng lên, từ đó thân thể thu được lợi lớn.
Có câu linh nhục vốn đồng nguyên, tăng lên một là tăng lên hai. Theo như quan niệm Đạo gia, linh hồn và thân thể là thể thống nhất, hòa hợp như âm dương, như là thái cực âm dương ngư tương sinh, hỗ trợ lẫn nhau vậy, cho nên song tu tinh thần, thân thể mới là đường ngay tu hành.
Lực lượng linh hồn của hắn được tăng thêm, cũng kích thích thân thể thêm phát triển.
Lúc này, linh hồn trong màn trời của Lâm Duệ vẫn một tay cầm sữa bò, một tay nâng trứng gà, khí tức thần thánh trang nghiêm, Thánh Lôi Kiếp Hỏa hừng hực cháy quanh thân, nở rộ ánh sáng vô cùng tận, kết nối với Tịnh Nhất Thần Đàn, hô ứng với ý chí hơn tỉ tín đồ, tạo thành lực lượng mạnh mẽ, đang dần tan rã khống chế của Trường Sinh Hội với màn trời nhân tạo.
Lâm Duệ có thể cảm nhận rõ ràng, chỉ cần tiến thêm một bước nữa, hắn có thể khắc dấu ấn tinh thần và sức mạnh khái niệm của mình vào trung tâm màn trời nhân tạo. Chỉ cần hoàn thành bước này, hắn sẽ không khác gì Thần khi ở mười bốn căn cứ đô thị.
Nhưng ngay khi hắn sắp hoàn toàn khống chế màn trời nhân tạo, chỉ cách chút xíu nữa thôi, Lâm Duệ cảm thấy màn trời nhân tạo rung động, không khỏi nhướng mày nhìn về hư không phía xa.
Lúc này, toàn bộ màn trời nhân tạo run lẩy bẩy, không gian vốn bình tĩnh tự nhiên dâng trào lên sóng năng lượng, từng cơn sóng đánh ập lên Lâm Duệ và mạng lưới Tịnh Nhất Thần Đàn.
Nền móng màn trời nhân tạo, còn có những điểm sáng lấp lánh trên không điên cuồng nhấp nháy, tia sáng hỗn loạn như lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Biên giới màn trời nhân tạo bắt đầu vặn vẹo, như thể mặt hồ sôi trào cuồn cuộn không ngừng, từng vết nứt không gian như thú dữ há miệng, tùy ý khép mở, làm khí lưu hỗn độn tràn vào, phảng phất như đang nuôi dưỡng cơn phong ba sắp đến.
Đột nhiên, một ánh sáng bắn ra từ vết nứt, chiếu sáng toàn bộ màn trời nhân tạo. Ánh sáng kia không chói mắt nhưng mang theo uy nghiêm không thể kháng cự, phảng phất toàn bộ vũ trụ trong tích tắc đó thần phục đối phương.
Tia sáng dần ngưng kết, hóa thành bóng hình nam tử trẻ tuổi, hắn mặc bạch y thần bí thêu đầy phù văn, tay áo bồng bềnh như không chịu trọng lực trói buộc. Gương mặt hắn tuấn mỹ đến yêu dị, hai lông mày đầy lười biếng và tản mạn như thể thế gian không có vật gì có thể làm hắn nảy sinh hứng thú vậy.
Hai con mắt hắn thâm thúy như tinh không, phảng phất ẩn chứa vô số thần bí, khí tức hắn hoàn toàn hòa cùng màn trời nhân tạo, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều làm phù văn của màn trời nhân tạo rung lên, phảng phất toàn bộ màn trời nhân tạo giờ dừng lại, tất cả tia sáng tinh thần ảm đạm phai mờ.
Lâm Duệ ánh mắt hơi nhíu lại:
- Mộng Ảo Thiên Tôn? Đây là một vị Thần Vương cổ xưa, hoạt động mạnh nhất ở 100 nghìn đến 200 nghìn năm trước, là một trong vài vị Vực Sâu cổ xưa nhất, mạnh mẽ nhất trong Thiên Cực tinh, vượt qua toàn bộ các vị Thần hiện giờ.
Nhưng trong mắt Lâm Duệ chỉ có một chút tiếc nuối, một chút bất đắc dĩ, một chút tức giận, không có chút bất ngờ nào.
- Chính là ta!
Mộng Ảo Thiên Tôn chậm rãi đi tới, mỗi bước chân của hắn đều như giẫm lên hư không, làm không gian gợn sóng, cảnh tượng xung quanh biến ảo. Màn trời nhân tạo bắt đầu vặn vẹo, ánh sáng bị lực lượng của hắn thu hút, hóa thành vô số tia sáng, bay múa quanh người hắn. Thanh âm của hắn đầy nhu hòa, linh hoạt kỳ ảo, phảng phất như truyền đến từ thời không xa xôi:
- Ngươi hẳn đã sớm biết đến sự tồn tại của ta! Cũng biết màn trời nhân tạo này có một phần của ta, ngươi căn bản không thể hoàn toàn khống chế nó, vì sao phải ép ta xuất hiện chứ?
Hắn như suy tư, vừa nghiền ngẫm vừa đầy trêu chọc nói:
- Mà có lẽ, đây mới là mục đích của ngươi? Thể hiện giá trị của ngươi cho các vị Thần biết, để các vị Thần biết ngoài ngươi ra, ở thiên ma nguyên hương còn có một kẻ địch mạnh mẽ khác đúng không?
Lâm Duệ nhìn thanh niên tuấn mỹ đến yêu dị trước mặt mình, làm bộ dáng mờ mịt khó hiểu:
- Thiên Tôn sao lại nói những lời này? Thật sự ta không biết màn trời nhân tạo này có một phần của ngài.
Trong lòng hắn chỉ âm thầm “Hừ!” một tiếng, rõ ràng vị Mộng Ảo Thiên Tôn này nhìn thấu suy tính của hắn. Nếu không ép Mộng Ảo Thiên Tôn xuất hiện, dựng lên một kẻ địch mạnh mẽ cho các vị Thần, trời mới biết Đông Vực Sâu và U Ám Chi Chủ sẽ làm gì với hắn.
Trước đó, Đông Vực Sâu và U Ám Chi Chủ dễ dàng tha thứ cho hắn là vì không muốn Đại Nhật Thiên Tôn, kẻ địch mạnh mẽ trở về. Nhưng nếu hắn thể hiện tiềm lực bản thân, thể hiện bản thân đủ tư cách tranh đoạt “siêu thoát” thì trời mới biết hai vị kia sẽ làm gì, rất khó đoán a.
Đây cũng là mục đích Trung Vực Sâu đầu tư cho hắn, để hắn nỗ lực hết sức dây dưa Mộng Ảo Thiên Tôn và hai vị “chuẩn Thần Vương” kia.
Không ép được cũng không sao, chỉ cần triệt để khống chế màn trời nhân tạo, hắn sẽ có năng lực ứng phó với hai vị chuẩn Thần Vương bên trong Thiên Cực tinh.
Cùng lắm thì hắn để toàn bộ thuộc hạ và thân bằng rút hết dị thể về Liên Bang, lại nghĩ biện pháp cứu mẹ hắn về căn cứ số 9, từ nay về sau không giáng lâm Thiên Cực tinh nữa.
Nhưng nếu không đến mức bất đắc dĩ, Lâm Duệ quả thật không muốn trở mặt với kẻ địch mạnh mẽ nhất hiện giờ này, tóm lại giờ cứ giả bộ hồ đồ là tốt nhất.
Vị Mộng Ảo Thiên Tôn này giấu trong mộng cảnh mọi người, có thể âm thầm điều chỉnh ý thức và vận mệnh mọi người, ai biết đối phương có thể làm được những gì chứ?
Khi Lâm Duệ nói đến đây, bên trái linh hồn màn trời của hắn đột nhiên nổ vang, vô số lôi đình ầm ầm lao đi. Đó là Thần Uyên tán nhân, người này thừa cơ hắn đang chú ý Mộng Ảo Thiên Tôn, không đủ chú ý vào cuộc chiến nguyên thần, đối phương dùng hết sức mạnh bộc phát, gãy đuôi cầu sinh. Đối phương trực tiếp vứt bỏ phần lớn tinh hồn, chạy thoát khỏi đại nhật dung lô.
Lâm Duệ híp híp mắt, sau đó không thèm để ý, quả thật, giờ hắn không thể để tâm những chuyện khác, cũng không còn sức lực luyện hóa Thần Uyên tán nhân. Hơn nữa, Thần Uyên tán nhân đã tự vứt bỏ phần hắn thèm khát nhất.
Thông báo: Thần Uyên tán nhân cắt bỏ nguyên thần bỏ chạy, một phần tinh hồn tàn thức của hắn rải rác trong bản thể của ngài, ngài cần 3,4 triệu điểm hồn lực để luyện hóa.
Lâm Duệ nhanh chóng đồng ý, sau đó thu được thông báo của Chiến Linh giới.
Thông báo: Ngài đã dung luyện tất cả tinh hồn ly tán của Thần Uyên tán nhân, tình thần hóa thành Vực Sâu được 59%, khí quan hóa thành Vực Sâu được 54%, huyết mạch hóa thành Vực Sâu được 60%, thể chất hóa thành Vực Sâu được 44%, nguyên chất hóa thành Vực Sâu được 86%, độ phát triển nguyên hạch vực sâu là 61%.
Thông báo: Dung hợp tinh hồn của Thần Uyên tán nhân, ngài nắm giữ 95% khái niệm “tịch diệt”, 79% “sinh mệnh” và “khô héo”, khái niệm “lôi đình” của ngài đã lên tới 85%.
Lâm Duệ khẽ nhếch môi cười, đây là 95% tịch diệt đấy!
Còn có một phần cảm ngộ và nhận thức của Thần Uyên tán nhân đối với sinh mệnh và tử vong, chỉ cần hắn tiêu hóa tốt, sẽ giúp tăng mạnh võ ý “nhất” của hắn.
Cùng lúc đó, Lâm Duệ cảm thấy khí huyết chân nguyên trong thân thể thêm nóng bỏng, lực lượng linh hồn của hắn thêm ngưng kết.
Lúc này, ở phía đối diện, Mộng Ảo Thiên Tôn lười biếng phẩy tay, phảng phất như xua đi bụi trần.
Thần Uyên tán nhân gãy đuôi chạy trốn làm Lâm Duệ hơi phân tâm, để lộ sơ hở trí mạng của Lâm Duệ.
Trong chớp mắt này, màn trời nhân tạo xung quanh biến đổi cực lớn, trước đó màn trời nhân tạo bị sức mạnh của Lâm Duệ chiếu sáng như ban ngày, giờ nó trở nên mông lung, như bị một tầng mê ảo bao phủ, nháy mắt tiến vào trạng thái như mộng như ảo.
Những điểm sáng lấp lánh trở nên bất định, khi thì sáng tỏ kiên cường, khi thì lại ảm đạm như ánh nến yếu ớt, dường như đang nhảy múa theo tâm ý của Mộng Ảo Thiên Tôn. Đủ loại cảm xúc hội tụ thành tia sáng, cũng bắt đầu chập chờn lấp lóe như là nến tàn trong gió.
Nhưng vào lúc này, Mộng Ảo Thiên Tôn híp mắt lại, trong mắt nảy sinh tia bối rối:
- Quái lạ thật, lực lượng nguyên thần của ngươi trong nháy mắt vừa rồi tăng lên không ít a?
Là hấp thu luyện hóa tinh hồn của ba tên Trường Sinh kia sao? Nhưng vấn đề là tốc độ luyện hóa quá nhanh! Mà Lâm Duệ này không lo lắng về tai họa ngầm khi luyện hóa dị chủng tinh hồn sao, linh hồn không thể cưỡng ép chắp vá lung tung được, làm vậy sẽ để lại tai họa ngầm vô tận. Nhất là ba tên kia đã là Trường Sinh, thần chiếu màn trời, chân linh gần như bất diệt. Hay là Lâm Duệ nhờ vào võ ý cường đại của mình, võ ý đó thần kỳ đến vậy sao?
Lâm Duệ nghe vậy thì chăm chú nhìn về đối phương. Vị Mộng Ảo Thiên Tôn này hình như không biết Chân Lý Thần Tọa, đây là vì sao? Hắn hết sức kiềm chế tâm tình, không để lộ chút khác thường nào.
Đối phương là Thần Vương, nắm giữ tâm linh, mộng cảnh, huyễn tưởng, lừa gạt và cụ hiện. Thậm chí còn nắm giữ một phần vận mệnh nữa, chỉ cần hắn để lộ chút gợn sóng tâm tình thôi sẽ bị đối phương cảm ứng được.
Lúc này, Chiến Linh giới đưa đến thông báo nghiệm chứng điểm này.
Thông báo: Xin chú ý, khái niệm và thần lực của Mộng Ảo Thiên Tôn đang xâm nhập tâm linh của ngài, ảnh hưởng suy nghĩ của ngài.
Thông báo: Xin chú ý, khái niệm và thần lực của Mộng Ảo Thiên Tôn đang lừa gạt quy mô lớn tín đồ của ngài, định ăn mòn, thao túng lình hồn màn trời của ngài.
Đáng sợ là, ngoài Chiến Linh giới đưa ra thông báo, linh thức, cảm giác của Lâm Duệ không chút phát hiện điều này.
May mắn là, Lâm Duệ lúc cấp 5 đã là bán thần, nắm giữ lực lượng chống cự với lực lượng tâm linh của Mộng Ảo Thiên Tôn.
Ầm!
Thánh Lôi Kiếp Hỏa bùng cháy mãnh liệt quanh người Lâm Duệ, trong ánh lửa lóe lên tia lôi đình vàng kim, xua tan lực lượng mộng ảo xung quanh.
Sắc mặt Lâm Duệ vẫn vô cùng bình tĩnh:
- Thiên Tôn, ngài định làm gì vậy? Vì sao lại ra tay với ta, xâm nhiễm lừa gạt ý thức linh giác của ta?
Mộng Ảo Thiên Tôn càng thêm ngạc nhiên, rồi mỉm cười nói:
- Ngươi có thể phát hiện được sao? Ngươi giờ đã là bán thần, đã hình thành vực sâu trên màn trời rồi, cần gì phải làm ra vẻ hồ đồ chứ? Hành động của ngươi hôm nay dù tránh thoát tám vị Thần kia căm thù, cũng lấy lòng Trung Vực Sâu nhưng lại đắc tội ta! Ta bắt ngươi trả giá cũng là chuyện đương nhiên.
Ngón tay hắn hơi cong, gõ nhẹ lên hư không, một vòng xoáy mộng ảo cực lớn xuất hiện trong màn trời nhân tạo, vòng xoáy này tỏa ra lực hút mãnh liệt như muốn hút toàn bộ lực lượng của Lâm Duệ vào trong đó.
Trong vòng xoáy lấp lánh tia sáng rực rỡ, ẩn ẩn nhìn thấy 72 tầng mộng huyễn trong đó. Ở tầng thứ 4, Lâm Duệ trông thấy cảnh Vô Địch Pháp Vương bị nhốt trong hổ phách máu, không rõ vì sao như vậy. Ở tầng thứ 10, hắn trông thấy cảnh mười bốn căn cứ đô thị bị U Ám Chi Chủ cải tạo thành lò luyện huyết nhục. Ở tầng thứ 36, hắn trông thấy chân tướng vì sao Đại Nhật Thiên Tôn ngã xuống.
Những mộng cảnh này hoặc là vẽ ra cảnh tượng tương lai, hoặc là kể lại quá khứ, mỗi một mộng cảnh đều ẩn chứa dụ hoặc, để hắn muốn chìm đắm trong đó, tìm hiểu về nó.
Tâm niệm của Lâm Duệ bám chặt vào “nhất”, vạn niệm quy nhất, thủ vững tâm linh của mình. Trong lòng hắn đồng thời âm thầm lắc đầu đầy bất đắc dĩ, xem ra hôm nay khó tránh khỏi tranh đấu một lần với vị Thiên Tôn trước mặt rồi.
- Cho nên Thiên Tôn điện hạ mới là chủ nhân thật sự của Trường Sinh Hội? Còn có vận mệnh của ta và cha mẹ ta nữa, có phải vẫn nằm trong khống chế của các hạ? Ngoài ra, một năm trước, sau khi ta chiến đấu với Cát Tiên Sơn, cũng là ngài thao túng nhận thức của ta?
Khái niệm thần lực của hai người đối chọi gay gắt, tranh đấu mãnh liệt trong màn trời nhân tạo.
Lúc này, màn trời nhân tạo như bị xé rách làm đôi. Một bên là lôi đình và hỏa diễm, Thánh Lôi Kiếp Hỏa bùng cháy mãnh liệt, ánh sét vàng sậm đan xen vào nhau thành lưới lớn, lửa nóng bỏng và thanh tịnh thiêu đốt tất cả hư ảo. Một bên là mê ly mộng ảo và huyễn tượng, ánh sáng vặn vẹo, lung linh, phảng phất chiếu ra vô số cảnh tượng đan xen trong hư không.
Hai lực lượng này không ngừng tranh đấu, tạo thành bức hình tráng lệ và hình ảnh quỷ dị.
- Trường Sinh Hội sao? Đại đa thời điểm bọn họ hành động theo ý chí của ta. Nhưng nói ta là chủ nhân thật sự của họ thì có hơi quá, Thần Uyên không phải người thường, tự cao tự đại và rất đề phòng các vị Thần. Lần này, nếu không phải hắn quá khinh thường ngươi thì sẽ không thua thảm như vậy.
Mộng Ảo Thiên Tôn cười mỉm, đầy lười biếng nói tiếp:
- Nhưng sao ta cần phải trực tiếp điều khiển chúng chứ? Còn về số mạng và tâm linh của ngươi, vị giáo chủ đời thứ 7 kia đúng là anh kiệt thời đó, pháp môn thanh tịnh của hắn rất lợi hại. Đại Nhật Thiên Tôn khi đó thức tỉnh trong người hắn, làm hắn có một phần sức mạnh của Thần Vương. Vận mệnh và tâm linh của ngươi được pháp môn thanh tịnh bảo vệ, ta không can thiệp được quá nhiều. Nhưng sắp xếp của hắn trước khi ch.ết rất thú vị, ta cũng mong thấy những việc đó nên khéo léo dẫn dắt, thuận nước đẩy thuyền. Còn về chuyện một năm trước, đó là biến cố bất ngờ, lúc đó đám thuộc hạ cũ của Đại Nhật Thiên Tôn cầu viện ta, chịu trả giá lớn để ta ra tay, cho nên…
Lúc này, Mộng Ảo Thiên Tôn ngừng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Duệ:
- Đấy là lần đầu tiên ngươi để ta cảm thấy bất ngờ. Ngươi trưởng thành quá nhanh, vượt quá dự liệu của ta, Đại Nhật hay giáo chủ đời thứ 7. Thiên phú, dũng lược, võ ý của ngươi đều để ta phải nhìn lại.
Nhất là võ ý của Lâm Duệ, nếu như hắn không nhìn lầm thì đó là nhất! Nhất sinh vạn vật, vạn vật quy nhất! Võ ý này rất thú vị, Mộng Ảo Thiên Tôn ẩn thân trong tâm linh mỗi người, cũng nghiên cứu về triết học, lý luận của nhân loại.
Trong giáo lý đạo gia, nhất là điểm xuất phát khi đạo diễn hóa vạn vật. Là “vô” do đạo sinh ra, là “khí Thái Sơ”, cùng đồng nguyên với đạo, sinh ra vạn vật, vạn vật cũng phục hồi lại điểm này. Trời lấy nhất là trụ cột, phân chia thiên địa, hóa thành vạn vật.
Trong Phật môn, nhất là “tự tính” hay còn là “Phật tính”, cho rằng “vạn pháp quy nhất”, tức là tất cả hiện tượng có chung chân ngã bản tính.
Trong Nho gia, khí thiên địa hợp lại làm “nhất”, là thể thống nhất sau khi âm dương hòa hợp.
Trong Cơ Đốc giáo, trong sách thánh Khải Huyền, trong “144000 người thụ ấn”, tượng trưng tán đồng chân pháp vũ trụ, cũng coi “nhất” là chân lý ẩn dụ chung cực.
Từ góc độ khoa học, có thể thống nhất quy luật hạt căn bản, tất cả vật chất tuân theo quy tắc như nhau, từ đó tạo thành chỉnh thể vũ trụ.
Nhất của Lâm Duệ thì còn bá đạo hơn, vạn vật vạn pháp vạn biến tuân theo ý chí của Lâm Duệ, thống nhất làm “nhất”. Cái “nhất” này cũng phân chia, hóa thành vạn vật vạn pháp vạn biến dưới ý chí của Lâm Duệ.
Mấu chốt là võ ý của Lâm Duệ đã hóa thành khái niệm được 74%!
Đây mới là lý do chính Thần Uyên tán nhân bại trận, ai có thể ngờ được Lâm Duệ mới tu hành được mấy năm, võ ý đã hóa thành khái niệm được 74% chứ!
Ánh mắt Mộng Ảo Thiên Tôn biến đổi, thầm nghĩ trên người Lâm Duệ nhất định còn bí ẩn nào đó, nếu không đối phương không thể trưởng thành nhanh như vậy được. Như là nấm mọc sau mưa vậy, vừa không chú ý đã mọc kín khu rừng rồi.
Lâm Duệ tâm tình hơi gợn sóng, mỉm cười đáp lại:
- Hóa ra là vậy! Vậy thì được rồi, điện hạ đã gieo xuống hạt giống nhân quả trong sông dài vận mệnh, như vậy Lâm mỗ hôm nay đáp trả lại ngài cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Quanh người hắn bùng cháy lửa lớn và lôi đình mãnh liệt đánh vỡ huyễn tượng quanh hắn. Linh hồn màn trời của hắn quấn quanh ánh vàng, khí thế như một chiến thần giáng lâm, thánh lôi và kiếp hỏa hội tụ hóa thành từng thanh kiếm lôi hỏa cực lớn, chém về hướng Mộng Ảo Thiên Tôn. Chỉ là chiến thần này tay trái cầm sữa bò, tay phải nâng trứng gà, hình tượng có chút hài hước a!
Bảy tòa Tịnh Nhất Thần Đàn dưới Lâm Duệ điều khiển đồng thời rung động, ngưng kết ý chí của hơn tỉ tín đồ hóa thành xiềng xích vàng kim, xuyên thấu qua tầng tầng vết nứt không gian, quấn chặt lấy trường bào phù văn của Mộng Ảo Thiên Tôn. Trong đó còn gia tăng khái niệm tịch diệt Lâm Duệ mới thu được.
Hắn dù nắm giữ nhiều loại khái niệm, nhưng chỉ có võ ý căn bản “nhất” và thanh tịnh, thánh lôi, kiếp hỏa, cùng với 95% tịch diệt này mới có thể uy hϊế͙p͙ được Mộng Ảo Thiên Tôn.
Nhưng mỗi ám văn bên trên tay áo của Mộng Ảo Thiên Tôn hóa thành một hắc động thôn phệ lực lượng tín ngưỡng, cắn nuốt sạch lực lượng cầu nguyện của các tín đồ.
- Hà tất dùng đám kiến hôi này trang trí chiến trường chứ?
Mộng Ảo Thiên Tôn khẽ cười, búng một ngón tay gõ vào hư không, cả khung trời lập tức tràn ngập kính vạn hoa, hóa thành mê cung lăng kính. Hắn nhẹ nâng tây lên, vô số tia sáng cũng hóa thành các giấc mộng, muốn kéo Lâm Duệ vào mộng cảnh vô cùng tận.
- À, ngươi cho rằng giờ những gì ngươi thấy là sự thật sao?
Thanh âm êm dịu của Mộng Ảo Thiên Tôn vang lên, thêm một bước mê hoặc.
Quả thật, giờ Lâm Duệ thấy ý thức của mình mơ hồ, như sắp bị các huyễn tượng trước mắt thôn phệ. Trước mắt hắn hiện ra vô số hình ảnh, có ký ức quá khứ, có tương lai hắn e sợ, có dục vọng ẩn sâu trong lòng hắn, những cảnh tượng này như thủy triều ập đến, gần như bao phủ hoàn toàn tâm trí của hắn.
- Sao ta cần quan tâm là mộng hay ảo chứ?
Linh hồn màn trời của Lâm Duệ vẫn đầy bình tĩnh, nói gằn từng chữ một, âm trầm hữu lực:
- Trận chiến hôm nay, ở trong mắt các hạ, có lẽ chỉ là trò giải trí của ngài. Ngài tùy ý xoay chuyển vận mệnh của người khác, xem chúng sinh như con rối, như sâu kiến, tất cả đều là mộng cảnh hư ảo, tùy ý ngài điều khiển bài bố, thắng bại không quá quan trọng. Nhưng đối với ta, trận chiến hôm nay quyết định sinh tử tồn vong, quyết định vận mệnh của ta và vô số người bên cạnh.
Lúc này, hắn hít sâu một hơi, đây là linh thể của hắn, là linh hồn màn trời nên đương nhiên hắn không hít vào không khí, mà là dĩ thái nguyên tố, vô số dĩ thái nguyên tố điên cuồng vọt đến, hóa thành nhiên liệu thiêu đốt cho hắn.
Khí thế kia như muốn nuốt sạch toàn bộ thế gian. Nháy mắt sau đó, linh hồn màn trời của Lâm Duệ phóng to khủng khiếp, dần hóa thành mặt trời vàng chói, tỏa ánh hào quang rực rỡ trong màn trời nhân tạo này.
Ánh sáng mặt trời ẩn chứa thanh tịnh, kiếp hỏa và tịch diệt, bị võ ý “nhất” của Lâm Duệ tụ hợp lại cùng nhau, mỗi tia sáng như cánh tay của Thần, tùy ý đè ép mỗi tấc không gian trong màn trời nhân tạo.
Nhiệt độ của mặt trời nhanh chóng nâng cao như muốn đốt sạch không gian màn trời nhân tạo này.
Lực lượng thanh tịnh thì vô cùng thánh khiết, gột rửa toàn bộ hư ảo và tạp niệm xung quanh. Thánh Lôi Kiếp Hỏa nhờ lực lượng thanh tịnh tẩm bổ, điên cuồng bốc cháy, lôi và hỏa nóng bỏng quấn quít lấy nhau, giao dung, tạo thành mảng hải dương lôi hỏa mênh mông vô cùng tận.
Trong vùng biển này, mỗi ngọn lửa đều mang theo sức mạnh hủy diệt, mỗi tia sét đều ẩn chứa tịnh hóa uy nghiêm, nơi chúng đi qua, không gian như bị đun sôi vặn vẹo, sôi trào, phát ra thanh âm “tích tích” không ngừng, như là không gian rên rỉ thống khổ vậy.
Mặt trời mỗi lần lập lòe mang theo năng lượng ba động hủy thiên diệt địa, như là vụ nổ lớn big bang khi vũ trụ mới bắt đầu vậy.
Lúc này, huyễn cảnh của Mộng Ảo Thiên Tôn nhanh chóng tan rã như băng gặp mặt trời, lăng kính mê cung tạo thành từ tinh thần lực cũng nháy mắt hóa thành vô số mảnh vụn nhỏ, tan vỡ như bọt biển, biến mất vô hình.
Những tia sáng bị lực lượng của Mộng Ảo Thiên Tôn ảnh hưởng, điên cuồng nhấp nháy giờ cũng nhanh chóng ổn định, dần khôi phục ổn định dưới ánh mặt trời chiếu rọi.
Ngay cả những hố đen thôn phệ tín ngưỡng ở tay áo của Mộng Ảo Thiên Tôn cũng bị ánh mặt trời chiếu đến lu mờ, bị tước đoạt ánh sáng như đom đóm ảm đạm.
Sức mạnh khái niệm của hai vị Thần giăng khắp màn trời nhân tạo, đan xen vào nhau, đối kháng kịch liệt với nhau, cuối cùng hóa thành từng con sóng dĩ thái nguyên tố.
Toàn bộ không gian màn trời đều bị lực lượng này khuấy động sôi trào, vô số dòng năng lượng đan vào nhau, xung kích, tạo thành từng luồng sáng lộng lẫy nhưng đầy nguy hiểm.
Ánh mắt Mộng Ảo Thiên Tôn đầy âm trầm nhìn Lâm Duệ.
Lâm Duệ hóa thân thành mặt trời, khí thế huy hoàng hùng vĩ, thậm chí có mấy phần khí tượng của Đại Nhật Thần Vương khi xưa nhưng thực chất không thể rung chuyển được hắn. Hắn đường đường là Thần Vương, ẩn thân trong giấc mộng của cả chục tỉ người, có thể rút ra sức mạnh tinh thần của những người này, Lâm Duệ với thần lực không hoàn chỉnh, sao có thể làm tổn thương hắn được chứ?
Nhưng Mộng Ảo Thiên Tôn có thể nhìn xuyên qua ánh mặt trời, nhìn thấy trạng thái linh hồn màn trời của Lâm Duệ.
Hắn trông thấy ý chí của Lâm Duệ vô cùng ngưng tụ, tâm linh vững chắc kiên định như núi lớn, dù huyễn cảnh của hắn xung kích như nào, cũng không thể dao động gốc rễ của đối phương.
Ánh mắt của đối phương đầy kiên quyết, hiện lên quyết tâm và dũng khí đánh đến cùng, tràn đầy kiên định và quyết tuyệt thà ch.ết không lùi!
Thánh Lôi Kiếp Hỏa thiêu đốt vô cùng mãnh liệt, những tia sét bùng nổ trong ngọn lửa, càng lúc càng lóa mắt, như lôi xà uốn lượn trong không. Mỗi một tia lôi đình như đang xua tan mê vụ mộng ảo, như tuyên cáo với Mộng Ảo Thiên Tôn ý chí tuyệt không khuất phục của Lâm Duệ! Hắn sẽ không giao vận mệnh của mình vào tay người khác, sẽ không để tương lai của bản thân hóa thành mộng ảo bọt nước đâu!
Mộng Ảo Thiên Tôn lại nhìn về sau lưng, nhìn về các nền tảng màn trời nhân tạo. Hôm nay, hắn muốn chiến đấu với Lâm Duệ một trận là để hơi trừng trị đối phương thôi, đồng thời để đoạt lại quyền khống chế của Lâm Duệ đối với màn trời nhân tạo, thanh tẩy các ấn ký nguyên thần của đối phương trên màn trời nhân tạo.
Vậy mà thằng nhãi ranh này không chút nhận tình, chiến đấu đến cùng, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành!
Mộng Ảo Thiên Tôn khẽ lắc đầu, trong thanh âm đầy bất đắc dĩ:
- Thôi được rồi, lần này coi như ngươi thắng. Ngươi đúng là vô lại.
Sau đó hắn khẽ cười, đầy chờ mong nói:
- Ngươi rất thú vị. Có thể ngươi sẽ thoát được vận mệnh bị Đại Nhật Thiên Tôn ăn mòn, có lẽ ngươi sẽ có tư cách tham gia trò chơi sắp tới. Ta rất chờ mong lần sau chúng ta gặp nhau, ngươi có thể mang đến bất ngờ lớn hơn cho ta.
Kẻ này đã khắc ấn ký nguyên thần và khái niệm lên màn trời nhân tạo, dù chưa trở thành Thần chính thức nhưng đã vững chắc căn cơ bán thần, tương lai có thể thoát khỏi vận mệnh cũng nên…
Theo tiếng cười của Mộng Ảo Thiên Tôn, thân ảnh vị này dần biến mất, hóa thành vô số điểm sáng như mộng như ảo rồi hoàn toàn tan biến, rời đi màn trời nhân tạo. Rung động trong màn trời nhân tạo cũng dần lắng lại, dòng lũ năng lượng như thủy triều cũng chậm rãi lắng lại.
Lâm Duệ nhanh chóng thu liễm lại hình dáng đại nhật của mình, kiềm chế ánh sáng đang bộc phát, khôi phục lại hình thái linh hồn màn trời. Hình thái mặt trời này tuy giúp thực lực của hắn tăng mạnh nhưng càng kéo dài, hắn càng bị ý chí của Đại Nhật Thiên Tôn ô nhiễm thêm.
- Mộng Ảo Thiên Tôn!
Lâm Duệ nhìn về hư không bên ngoài, thầm nghĩ vị Thần Vương này đúng là danh bất hư truyền.
Hắn lập tức tập trung ý chí, dành thời gian củng cố quyền khống chế màn trời nhân tạo. Thánh Lôi Kiếp Hỏa hóa thành vô số phù văn nhỏ bé, như nước chảy khắp màn trời nhân tạo. Hình dáng những điểm sáng dần ổn định lại, tia sáng thêm rực rỡ, liên kết chặt chẽ dưới lực lượng của hắn.
Cùng lúc đó, hắn vẫn cẩn thận quan sát bốn phía, không dám lơ là cảnh giác khi Mộng Ảo Thiên Tôn đã rời đi. Lực lượng mộng ảo của vị Thần Vương này vô cùng thần dị, xuất thần nhập hóa, khó mà đề phòng. Hắn sợ mình chỉ hơi sơ sót là sẽ bị đối phương thừa cơ lợi dụng.
Cũng vào lúc này, tâm thần Lâm Duệ hơi biến đổi, sinh ra cảm ứng kỳ dị. Hắn thấy một bia đá chừng sáu thước vuông đang bay ra khỏi màn trời Thiên Cực tinh, dần bay về hướng căn cứ số 9, bay đến vị trí bản thể của hắn.
- Là mảnh Vực Sâu Thần Bi thứ tư!
Ánh mắt Lâm Duệ sáng lên, khóe môi hơi nở nụ cười. Đây là thù lao Trung Vực Sâu cho hắn, biểu lộ hài lòng của hai vị này đối với hành động của hắn hôm nay.
….
Cùng lúc đó, ở trong một động quật sâu trong Luyện Ngục, Lạc Vọng Thư đầy chờ mong, vươn tay ra nắm lấy viên thịt tròn cực lớn trước mặt.
Khi nàng vừa chạm vào viên thịt kia, cảm giác lạnh thấu xương qua ngón tay tràn lên linh hồn nàng, như muốn đóng băng linh hồn nàng.
Bề ngoài viên thịt xuất hiện vô số phù văn, lấp lánh ánh u lam, ẩn ẩn thể hiện ý kháng cự.
- Cát Tiên Sơn, ngươi hà tất phải giãy dụa vô ích chứ?
Lạc Vọng Thư khẽ cười, kiếm ý bộc phát đánh thẳng vào trong viên thịt.
Viên thịt rung động mãnh liệt, bề ngoài xuất hiện gương mặt một người, đó là Cát Tiên Sơn. Hắn hai mắt nhắm nghiền, gương mặt đầy thống khổ nhưng vẫn thủ vững một tia ý thức cuối cùng:
- Mơ tưởng… đừng hòng… cướp thần tâm của ta…
Thanh âm Cát Tiên Sơn vang lên đứt quãng, tràn ngập không cam lòng và oán hận.
Lạc Vọng Thư khẽ lắc đầu nói:
- Ngươi chỉ còn là tàn linh mà thôi, sao ngăn cản được ta chứ?
Nàng không cần chính diện đối kháng với Cát Tiên Sơn, chỉ cần phối hợp với ý chí Vô Thượng Thần Tâm, đánh nát tàn linh Cát Tiên Sơn là được.
Bề ngoài viên thịt không ngừng vặn vẹo biến hình, lúc thì mở rộng, lúc thì co lại, như thể lúc nào cũng có thể tan vỡ.
Gương mặt Cát Tiên Sơn bên ngoài thì lúc ẩn lúc hiện nhưng mỗi lần hiện hình lại thêm mơ hồ. Thanh âm của hắn càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài đầy không cam lòng, sau đó triệt để tan biến.
Quả cầu thịt dần héo rút đi, huyết nhục bên ngoài khô héo, biến thành bụi mù tiêu tan, cuối cùng khôi phục hình dáng một đồ vật bằng sứ.
Lạc Vọng Thư khẽ thở phào, nắm chặt lấy thần khí trước mặt. Nàng cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ của nó nên hai mắt đầy mừng rỡ.
- Vô Thượng Thần Tâm!
Đây quả xứng danh siêu thần khí, nó có sức mạnh khái niệm “tâm linh”, “cường hóa” và “viên mãn”, đều đạt đến 98%. Ngoài ra, nó còn thu được một phần sức mạnh của Cát Tiên Sơn, là 95% phong ấn và 90% thủy đức và hàn băng.
Lạc Vọng Thư thầm nghĩ Cát Tiên Sơn này cũng quá xui mà, người này nắm giữ siêu thần khí này, gần như vô địch dưới các vị Vực Sâu. Thế mà lại va vào Lâm Duệ trong màn trời, còn phát sinh tranh đấu nguyên thần với bán thần Lâm Duệ nữa chứ!
Nhưng ngay sau đó, Lạc Vọng Thư khẽ nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an