Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Trong một tòa tổng bộ giáo khu lâm thời ở Bắc Thịnh Giáo Khu, đông đảo cao thủ giờ tụ tập nơi này.
Vô Địch Pháp Vương Lý Vi Lương đứng ở trong phòng chỉ huy có lượng lớn khoa học kỹ thuật thiên ma, ánh mắt như điện, chăm chú nhìn địa đồ 3D. Trên bản đồ chi chít điểm đỏ đại diện cho hạm đội của Đại Liêu, chừng 3700 phù văn chiến hạm, thêm vào 500 chiếc dân dụng chiến hạm của Liên Bang nữa. Phía sau còn có 1200 thuyền chở hàng của thiên ma được cải tạo lại để chở quân lính, ít nhất có thể chịu tải 700 nghìn tinh binh.
Lý Vi Lương nhìn những điểm đỏ kia, ánh mắt nàng lộ vẻ nóng bỏng. Trong 500 chiếc dân dụng chiến hạm kia có đến 8 chiếc thiết giáp hạm, trong đó có 340 chiếc đã lắp thiết bị chuyển tiếp lượng tử, có thể xuyên qua màn trời Thiên Cực tinh, tiến thẳng vào không gian. Ngoài những chiến hạm này ra, đám thuyền chở hàng phía sau cũng có tiềm năng cải tạo lại thành tinh hạm.
Nhưng ngay khi Lý Vi Lương định lên tiếng, lông mày của nàng hơi nhíu lại, nàng ẩn ẩn cảm thấy một tia bất an.
Thần niệm của nàng bỗng nhiên chấn động, như thể có vật gì đó nứt ra, biến mất khỏi trong ý thức của nàng.
Lý Vi Lương không khỏi giật mình: “Đây là? Quả nhiên là kiến tri chướng?”
Nàng thật ra vẫn luôn có cảm giác, thần niệm của mình như bị một tầng mê vụ bao phủ, rất nhiều thứ vốn nên rõ ràng như gương lại thành mơ hồ hỗn độn, nàng rất khó nắm giữ được một vài thông tin. Lúc này tầng mê vụ bao phủ thần niệm nàng có dấu hiệu tan rã.
“Rốt cuộc là ai thi triển kiến tri chướng với ta? Hắn đang gạt ta chuyện gì?”
Lý Vi Lương thử dùng thần niệm dò xét bản thân, hồi tưởng lại ký ức mấy năm này, thử xem có hiểu ra đối phương che giấu nàng điều gì không.
“Là liên quan đến căn cứ số 9 sao?”
Lý Vi Lương vẫn chưa thể tìm về trí nhớ bản thân, nàng chỉ ngày đêm tâm niệm đệ cửu thiên ma nguyên hương – chính là căn cứ số 9 của Liên Bang. Nàng cho rằng ở nơi đó có một việc vô cùng quan trọng chờ nàng, trong ý thức của nàng, việc đó còn quan trọng hơn cả tính mạng nàng, nàng không thể bỏ lỡ được. Mà chuyện này cũng rất cấp bách, tâm linh nàng liên tục đưa ra cảnh báo, thúc giục, theo thời gian trôi qua, nội tâm nàng càng lúc càng cảm thấy bất an.
Lý Vi Lương nhìn lên bầu trời, nhìn lên vực sâu thứ 9 trên màn trời. Điều này báo hiệu Thiên Cực tinh sẽ xuất hiện vị Vực Sâu thứ 9, vị Thần thứ 9 sao?
Sức mạnh của vị Thần này còn yếu, vòng xoáy trên màn trời chỉ bằng một nửa so với các vị Thần hiện thời nhưng hắn đã có một mảnh trời riêng trên màn trời.
Ánh mắt Lý Vi Lương đầy phức tạp khó hiểu, thần sắc vừa sợ hãi vừa nghi ngờ. Nàng đang suy đoán liệu kiến tri chướng có phải liên quan đến Lâm Duệ, liên quan đến Minh Vương không?
Nàng còn có hệ thống tình báo riêng biệt, tách khỏi Thiên Hương Thần Sứ và Hương Y Thánh Đường của tổng đàn. Hôm nay, bọn họ cung cấp hai tin tình báo kinh người cho nàng. Một là Lâm Duệ, một vị tài phiệt mới nổi ở Liên Bang vì tranh đoạt màn trời nhân tạo với Trường Sinh Hội đã phát sinh chiến tranh mãnh liệt ở thiên ma nguyên hương. Tin tình báo thứ hai cũng liên quan đến Lâm Duệ, nói là vị này rất có thể là bản thể của Minh Vương hiện thời, hoặc là ngược lại.
Hai tin tình báo này đến từ hai vị cấp Trường Sinh trong Luyện Ngục, độ tin cậy rất cao.
Ngoài ra, Lý Vi Lương còn biết một chuyện, Minh Vương chính là Lâm Hạo – giám quốc Đại Tống!
Nếu như Minh Vương là Lâm Duệ, như vậy…
Nàng lập tức phát hiện dù mình suy nghĩ tiếp như nào cũng không thể nghĩ tiếp, trong bóng tối có một cỗ lực lượng ngăn cản, cỗ lực lượng này vô cùng mạnh mẽ quỷ dị, còn ẩn chứa khí tức Vực Sâu làm nàng không thể đột phá.
“Là Thần sao?” Lý Vi Lương không khỏi cảm thấy hơi lạnh dâng trào trong cơ thể, như thể có một đôi mắt vô hình ở trong chỗ tối dòm ngó nhất cử nhất động của nàng.
Nguyên thần của nàng không khỏi rung chuyển bất an, như là bị một cỗ lực lượng vô hình lôi kéo, lúc nào cũng có thể sụp đổ vậy.
Điều này trực tiếp tác động lên tai họa ngầm nàng đọng lại trong cơ thể và nguyên thần, cảm giác mệt mỏi sau mấy năm liên tục chiến đấu cường độ cao ập đến nàng như thủy triều.
Đầu nàng đau nhức như muốn nứt ra, như thể có ngàn vạn cây kim châm đồng thời đâm xuyên đầu nàng, mỗi tia đau đớn đều vô tình ăn mòn ý chí của nàng.
Thân thể Lý Vi Lương hơi run rẩy, gắng gượng không để gương mặt biến đổi.
Nàng biết tình huống của mình, trong một tháng gần nhất, nàng đã tiến hành 7 lần chiến đấu mức thần sứ, 2 lần chiến đấu cấp Trường Sinh! Trong đó có đến 4 lần phải vận dụng Thất Huyễn Thiên Vũ.
Lý Vi Lương thời gian gần đây liên tiếp sử dụng thuốc của thiên ma do tổng đàn cung ứng mới miễn cưỡng áp chế được ám thương.
Minh Vương mở ra con đường thương mại với thiên ma, có thể mua không ít loại thuốc cấp 8, cấp 9. Vị này thậm chí còn có thể mua một vài loại thuốc của phòng thì nghiệm, tác dụng rất lớn với nàng, không chỉ giúp ổn định ám thương, tu vi của nàng vẫn liên tục tăng lên dưới chiến đấu cường độ cao không ngừng.
Nhưng Lý Vi Lương cũng cảm giác thân thể nàng đã đến cực hạn. Nguyên thần nàng đã sớm không chịu nổi gánh nặng, nguyên khí trong cơ thể không ngừng tiêu hao. Nhất là gần đây, nàng thường xuyên cảm thấy lực bất tòng tâm, như thể có một lực lượng vô hình đang lặng yên ăn mòn sinh mệnh lực của nàng. Nàng vẫn là dựa vào ý chí kiên cường và tín niệm kiên định, một lần lại một lần xốc lên cực hạn thân thể.
Lý Vi Lương chỉ có thể cắn chặt hàm răng gắng gượng, nàng biết mình không thể ngã xuống được, không thể có bất cứ biểu hiện mệt mỏi nào trước mặt thuộc hạ. Nàng vận chuyển khí huyết toàn thân, muốn hòa hoãn lại đau nhức khó chịu đang trào dâng trong thân thể nhưng trong khí mạch của nàng như có hàng ngàn, hàng vạn vết nứt, để chân nguyên của nàng như nhảy múa trên lưỡi đao, mỗi vòng vận chuyển đều mang đến đau nhức mãnh liệt.
Lý Vi Lương cưỡng chế khó chịu trong người, sắc mặt vẫn như thường, ánh mắt kiên định chấp nhất, tập trung vào địa đồ. Sau đó nàng ngẩng đầu lên nhìn bốn vị tướng tài đắc lực của mình: “Thần Kiếm Pháp Vương” Thi Tuyệt, “Thiên Đao Pháp Vương” Võ Vô Song, “Khô Giới Thiên Quân” Lý Cổ Thiền và “Bách Dực Đao Vương” Tư Đồ Lãnh, cùng với một đám võ giả cấp 9 dưới trướng.
Những người này cũng hiểu được tình thế hiện giờ vô cùng nghiêm trọng, thần sắc đầy trầm trọng.
- Như trên bản đồ, giờ Đại Liêu tung thêm hạm đội và 700 nghìn tinh binh, đang trên biển tiến đến uy hϊế͙p͙ thêm bên hông chúng ta. Thần sứ thứ nhất và thần sứ thứ hai của Đại Liêu thế tới hung hăng, chúng ta nhất định phải mau chóng đưa ra quyết sách.
Tình cảnh hiện giờ của Bắc Thịnh Giáo Khu không tệ, Lý Vi Lương hai năm này đánh đông dẹp bắc, hùng cứ 37 quận phía bắc của Đại Thịnh, trắng trợn thu địa vực, mở rộng tín đồ lên đến 300 triệu tín đồ.
Nhưng tình thế đột ngột biến đổi vào hai tháng trước, Đại Thịnh cử đến một nửa quốc lực chinh chiến, do thiên tử chỉ huy 3 triệu tinh binh bắc phạt, thêm vào 4 triệu tinh binh trước đó, tổng số lên đến 7 triệu tinh binh. Cùng lúc đó, Đại Ngụy và Đại Liêu cũng phái đến lượng lớn quân mã tiếp viện.
Sức mạnh Bắc Thịnh Giáo Khu đã hơn trước kia nhưng binh mã các nước tụ tập đến đây càng lúc càng nhiều, thêm vào cao thủ như mây, chiến tuyến gần chục triệu tinh binh, từng bước đè ép, nén chặt.
May mắn là Trung Châu không tham gia, thậm chí còn thu hồi binh mã của họ, nếu không tình thế còn nghiêm trọng hơn.
Thi Tuyệt lên tiếng đầu tiên, thanh âm đầy sát ý:
- Điện hạ, thuộc hạ cho rằng, trận chiến này chúng ta buộc phải xuất kích. Giống như trận chiến hủy diệt hạm đội của Trung Châu một năm trước vậy, đánh cho bọn họ không kịp trở tay!
Võ Vô Song gật đầu phụ họa, trong mắt tràn ngập chiến ý:
- Ta cũng cho rằng nên như vậy. Không thể bỏ mặc bọn họ lên bờ được, nếu không tình cảnh của chúng ta sẽ càng nguy nan. Hạm đội Đại Liêu quả thật rất mạnh nhưng số lượng võ giả Hóa Long của họ không bằng chúng ta, chỉ cần chúng ta tập trung chiến lực, có thể đánh một trận.
“Khô Giới Thiên Quân” Lý Cổ Thiền thì cẩn thận hơn, trầm giọng nói:
- Điện hạ, hạm đội Đại Liêu thế tới hung hăng, chắc chắn có ý đồ. Chúng ta nếu tùy tiện xuất kích, sợ là rơi vào cạm bẫy của họ. Chẳng bằng cố thủ giáo khu trước, chờ cứu viện của tổng đàn đến.
Thi Tuyệt nghe vậy thì nhíu mày, hơi bất mãn hỏi:
- Viện quân? Phải chờ đến khi nào chứ? Hiện giờ nguy cơ cấp bách, một khi quân Đại Liêu đánh vào từ bên hông, Bắc Thịnh Giáo Khu sẽ bị xẻ làm đôi, đầu đuôi không cứu viện nhau được, đến lúc đó chiến tuyến gần như sụp đổ, giáo chúng chắc chắn chịu thương vong thảm trọng.
“Trấn Ma Thần Sứ” Phòng Quân Hạo và “Chiến Thiên Pháp Vương” Phí Dịch đang diễn luyện binh mã ở tổng đàn, nghe nói đã chuẩn bị xuất phát, dự tính mấy ngày sau có thể dẫn theo mấy ngàn chiến hạm, cả triệu tinh binh đến cứu viện.
Vấn đề là với cục diện bây giờ, bọn họ không chờ được!
Lý Vi Lương khẽ gật đầu, ánh mắt chuyển hướng “Bách Dực Đao Vương” Tư Đồ Lãnh trầm mặc không nói lời nào. Vị này trước giờ tâm tư kín đáo, giỏi nhìn thế cục, giờ lại cau mày như đang suy nghĩ về chiến cuộc.
Lý Vi Lương đành hỏi:
- Tư Đồ, ý ngươi như nào?
Tư Đồ Lãnh trầm ngâm phút chốc rồi lên tiếng:
- Điện hạ, ta lo lắng hạm đội này là mồi nhử. Mục đích của kẻ địch là dẫn dụ chúng ta rời khỏi giáo khu, tiến vào mai phục của chúng. Tình huống lần này rất quái lạ, Đại Liêu lấy đâu ra lắm tinh hạm như vậy? Lấy đâu ra lắm thuyền chở hàng có thể cải tạo thành tinh hạm như này? Mục tiêu thật sự của họ có thể là điện hạ, một là ép chúng ta vào thế cục không thể không xuất chiến, hai là dùng tinh hạm làm mồi nhử.
Trong mắt Lý Vi Lương ánh lên tia khen ngợi:
- Ý của Tư Đồ và Cổ Thiền rất chính xác, đây có thể là cạm bẫy.
Hạm đội Đại Liêu có rất nhiều điểm khác lạ, sau lưng chắc chắn có mưu đồ lớn. Nhưng đúng như Tư Đồ Lãnh nói, nếu giờ bọn họ không xuất chiến thì là ngồi chờ ch.ết. Bắc Thịnh Giáo Khu sẽ bị đối phương thôn phệ gần như mất sạch, nàng dùng mấy năm dạy dỗ được 3,5 triệu hộ giáo thần quân tinh nhuệ cũng sẽ gặp tai họa lớn.
Lý Vi Lương cũng rất muốn có đám tinh hạm kia! Minh Vương dù hứa hẹn sẽ chế tạo dị thể cho nàng nhưng nàng không thể ký thác hết hy vọng bản thân vào người khác được.
Nàng chuyển giọng:
- Nhưng nếu chúng ta hành sự cẩn thận, tính toán chu đáo, chưa hẳn không có cơ hội!
Lý Vi Lương nắm chặt Thất Huyễn Thiên Vũ trong tay, trong mắt nàng tràn ngập nóng bỏng, ẩn chứa quyết tâm không thể lay động.
Thời gian của nàng quả thật không còn nhiều, nhiều nhất chừng một năm nữa sẽ đến cực hạn, nàng nhất định phải đến đệ cửu thiên ma nguyên hương trong một năm này!
Vì vậy dù biết trận chiến sắp tới là cạm bẫy, nàng cũng phải vào, phải nuốt hết đồ vật trong cạm bẫy đó, bao gồm cả đám thợ săn! Đám này muốn giết nàng sao, vậy phải xem bọn họ đủ năng lực không!
……
Sau khi kết thúc hội nghị, Lý Vi Lương vội vàng về chỗ ở. Bước chân của nàng nhìn như rất vững vàng nhưng thực chất mỗi bước chân đều như giẫm trên mũi đao.
Cơ thể của nàng đã đến gần cực hạn, nguyên thần không ngừng rung chuyển như thể lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Nàng đẩy cửa phòng ra, nhanh chóng lấy ra một lọ nguyên dịch tinh tủy lượng tử nano cấp 9 trong tủ chứa đồ được tầng tầng trận pháp bảo vệ. Đây là sản phẩm thí nghiệm của Đông Á, chuyên dùng chữa trị thương thế cho võ giả cấp cao, thậm chí có thể trợ giúp củng cố linh hồn.
Nghe nói ngoài đỉnh cấp linh dược chữa trị tinh tủy ra, còn có 130 triệu máy nano thiên kim kết hợp graphene, khôi phục mạch máu và kinh mạch, giúp chữa trị con đường vận chuyển huyết mạch, chân khí, điều chỉnh tế bào gen. Chúng có thể đưa mỗi phần dược lực chuẩn xác đến cho phần bị tổn thương, giúp thuốc đạt được hiệu quả cao nhất,
Lý Vi Lương đã dùng thử trước đó, hiệu quả không tệ, tốt hơn nhiều các loại thuốc chữa thương và đan dược nàng từng dùng.
Nhưng khi Lý Vi Lương nhìn chất lỏng trong lọ thuốc, nàng đột nhiên ý thức được đây là đã lần tiêm thuốc thứ tư trong tháng này – hiệu suất chữa trị của người máy nano không theo kịp tần suất bạo động chân nguyên!
Lý Vi Lương hít sâu một hơi, cắn ra vỏ bảo vệ của thuốc rồi tiêm thuốc vào động mạch mình. Cây kim nhẹ nhàng đâm vào làn da, thuốc chậm rãi chảy vào cơ thể nàng, mang lại cảm giác băng lạnh.
Theo dược vật phát huy tác dụng, 720 yếu huyệt của Lý Vi Lương tỏa ánh ngân lam, lực lượng băng lãnh mạnh mẽ nháy mắt lan tràn, trải khắp kinh mạch nàng.
Chân nguyên khí huyết của nàng vốn đang hỗn loạn thì gặp lực hút mạnh mẽ, dần yên ắng lại.
Thân thể nàng vốn đang đau đớn như bị ngàn vạn kiến đốt, như bị ngàn vạn đao cắt dần giảm bớt nhưng cảm giác mệt mỏi vẫn khó mà xua tan.
Ngay khi nàng ngồi xuống, chuẩn bị điều tức thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ:
- Điện hạ, thuộc hạ Vương Sách cầu kiến.
- Vương Sách? Vào đi.
Thanh âm Lý Vi Lương vẫn tỉnh táo như cũ, như không có chút mệt mỏi nào. Nàng nhanh chóng giấu ống tiêm vào tay áo, sắc mặt trầm tĩnh trang nghiêm chỉ có tay trái giấu trong tay áo vẫn còn hơi run.
Một vị trẻ tuổi khoác trang phục hồng y chủ tế đẩy cửa tiến vào. Đó là một thanh niên tuấn tú, diện mạo khoảng 20, dáng người thon dài, hai đầu lông mày toát ra khí khái hào hùng, trầm ổn trầm trọng, toàn thân tỏa khí tức quang minh mãnh liệt.
Ở mi tâm người này có một tia lôi văn, phát sinh cộng hưởng vi diệu với vết ngân lam (xanh bạc) bên cổ Lý Vi Lương. Đó là cộng minh Hoàng Lôi Thánh Thể, nói lên người này có Hoàng Lôi Thánh Thể cấp độ cực cao.
Người trẻ tuổi thần sắc trang nghiêm, cung kính hành lễ:
- Điện hạ! Ta nghe nói hạm đội Đại Liêu đã cách chúng ta 2200 dặm, đang tìm cơ hội đổ bộ châu thành Lam Châu. Nếu như thuộc hạ đoán không lầm, giáo khu sẽ xuất chiến, tập trung toàn lực hủy diệt hạm đội này giống như trận hủy diệt hạm đội của Trung Châu?
Ánh mắt Lý Vi Lương tĩnh mịch đánh giá người trẻ tuổi Vương Sách trước mặt.
Người này là con em thế gia Đại Thịnh, sau khi giáo khu đánh xuống Lâm Châu của Đại Thịnh, gia tộc này chủ động nương nhờ Quang Minh thánh giáo, ra sức làm việc cho nàng.
Thiên phú của đối phương rất cao, nhất là Hoàng Lôi Thánh Thể giống như nàng, để nàng có cảm giác thân cận, hoài nghi người này là “sự vật” nàng muốn tìm kiếm. Người này có tướng mạo trùng điệp với ký ức mơ hồ của nàng, ngay cả động tác cũng gợi lên cảm giác quen thuộc của nàng.
Vương Sách sau khi nương nhờ Quang Minh thánh giáo, trong một năm ngắn ngủi lên làm hồng y chủ tế, là vì năng lực và chiến công của hắn, còn vì gia tộc của hắn có liên quan đến giáo chủ đời thứ 7 và vì võ đạo cấp 8 bậc đế mạnh mẽ nữa, để Lý Vi Lương trọng dụng.
Nhưng mà, theo kiến tri chướng dần tan biến, Lý Vi Lương cũng cảm giác được mình và Lâm Duệ có liên hệ nào đó rất sâu.
Người trẻ tuổi trước mặt nàng quả thật rất ưu tú, lại có huyết mạch thánh thể giống nàng nhưng tâm linh trực giác của nàng lại nói cho nàng biết, Lâm Duệ, Minh Vương có liên hệ vận mệnh chặt chẽ với nàng.
Lý Vi Lương từ tốn nói, trong thanh âm không có chút gợn sóng tâm tình nào:
- Binh pháp có câu: việc dùng người trong ba quân, không ai thân tín bằng gián điệp, không ai được khen thưởng bằng gián điệp, không việc gì cơ mật bằng gián điệp. Quyết sách của giáo khu như nào là cơ mật tối cao, không được tùy tiện nghe ngóng.
- Điện hạ!
Ánh mắt người trẻ tuổi lóe lên tia lo nghĩ, như là đang lo lắng cho cơ thể Lý Vi Lương:
- Đây chỉ là suy đoán của ta. Nếu như ngài quyết ý xuất chiến, thuộc hạ nguyện làm thân vệ cho điện hạ, xuất chinh theo quân!
Lý Vi Lương khẽ nhíu mày, hơi nảy sinh đề phòng. Nàng cũng không hoài nghi trung thành của người trẻ tuổi trước mặt nhưng nàng ẩn ẩn cảm thấy người trẻ tuổi này xuất hiện quá trùng hợp.
Nhất là sau khi nàng giải trừ “kiến tri chướng”, bất luận người nào tiếp cận nàng đều đáng nghi. Nhưng nàng hơi suy tư, vẫn bình tĩnh nói:
- Được, mau về chuẩn bị. Nếu giáo khu xuất chiến sẽ thông báo cho ngươi. Nhưng ngươi chuẩn bị chu đáo, trên chiến trường hung hiểm khó lường, tình thế biến đổi trong nháy mắt, chỉ hơi không cẩn thận là có thể gặp nguy hiểm bỏ mình.
Tu vi chiến lực của người này đã đạt đến mức phó thần sứ, cách thần sứ dự bị không xa. Lý Vi Lương vốn định để người này ở lại giáo khu, hỗ trợ Lý Cổ Thiền phòng ngự. Nhưng như vậy cũng tốt, nàng sẽ mang theo hắn, có thể trông nom trong tầm mắt, cùng lắm cẩn thận hơn một chút là được.
Lý Vi Lương lập tức phất tay, ra hiệu người trẻ tuổi lui ra.
Vương Sách cung kính hành lễ, quay người ra khỏi phòng. Lý Vi Lương nhìn bóng lưng đối phương rời đi, ánh mắt đầy suy tư.
Nàng muốn tập trung ý chí, tiếp tục nhắm mắt điều tức, chữa trị thương thế trong thân thể nhưng nàng không thể nào bình tĩnh được.
- Lâm Duệ…
Lý Vi Lương khẽ thầm thì, ánh mắt đầy phức tạp. Nàng không thể kiềm chế được một ý niệm – Lâm Duệ có phải là Lâm Hạo? Lâm Hạo và Lâm Duệ có mối liên hệ như thế nào?
Nếu Lâm Duệ là Lâm Hạo, như vậy hắn là bá chủ căn cứ số 9, liệu có biết quá khứ của nàng? Kiến tri chướng che đậy nhận thức và ký ức của nàng liệu có liên quan đến Lâm Duệ không?
Lý Vi Lương dứt khoát đứng dậy, đi tới bên cửa sổ. Ở trên màn trời, vực sâu thứ 9 vẫn đang chậm rãi xoay, như là biểu thị gì đó.
Nàng ẩn ẩn cảm giác Lâm Duệ và Lâm Hạo có vô số mối liên hệ với nàng.
Vương Sách vừa gặp nàng là 22 tuổi, Lâm Hạo là 20 tuổi, Vương Sách có Hoàng Lôi Thánh Thể, Lâm Hạo cũng có Hoàng Lôi Thánh Thể, mà còn mạnh mẽ hơn, tại sao trước đó nàng không để ý tới? Chẳng lẽ Lâm Duệ là “sự vật” nàng vẫn ngày đêm lo lắng, mong muốn tìm về sao?
Lý Vi Lương không khỏi nở nụ cười tự giễu, thầm nghĩ có phải mình nghĩ quá nhiều rồi không?
Vừa rồi khi kết thúc bàn bạc việc quân, Lý Vi Lương lại nhận được tin tình báo mới nhất, đó là Lâm Duệ không chỉ chiến thắng Trường Sinh Hội, thậm chí còn đẩy lùi Mộng Ảo Thiên Tôn, cướp được một phần quyền khống chế màn trời nhân tạo.
Cho nên vị Thanh Tịnh Chi Chủ điện hạ kia giờ đã là bán thần, là Vực Sâu!
“Sự vật” có liên hệ huyết mạch với mình lại xuất sắc, mạnh mẽ như vậy sao? Có thể là sự thật không? Nếu như hắn là “sự vật” mình vẫn luôn lo lắng, vậy sao mình cần lo cho hắn chứ?
Thay vì nghĩ những thứ này, chẳng bằng nghĩ đến sau này ở chung với Minh Vương như nào, vị này đã phong Thần, được thế nhân gọi là Thiên Vực Sâu rồi!
Nàng quay về bên bàn, mở ra địa đồ, cẩn thận nghiên cứu động tĩnh của hạm đội Đại Liêu. Nàng biết, trận chiến trước mặt sẽ là trận chiến gian nan nhất đời nàng nhưng nàng không có lựa chọn nào khác.
Nàng biết mình đã không thể kiềm chế Minh Vương, nếu như hắn thật sự là Lâm Duệ, đã phong Thần thì nàng nên tìm kiếm ủng hộ của Minh Vương chứ không phải là uy hϊế͙p͙ tổng đàn, tranh thủ thêm tài nguyên.
Nàng biết nàng nhất định phải dựa vào lực lượng của mình hóa giải tình thế nguy hiểm của Bắc Thịnh Giáo Khu.
- Đến đây đi, nếu như đã không thể trốn tránh, vậy thì chính diện ngênh kích.
Nàng khẽ nói, thanh âm trầm thấp hữu lực, như mang theo áp lực vô hình.
Thân ảnh nàng dưới ánh đèn lộ ra vẻ kiên cường như núi lớn không thể rung chuyển.
Dù kẻ địch mạnh mẽ như nào, dù âm mưu quỷ kế của đối phương hung hiểm ra sao, nàng cũng sẽ không lùi bước, nàng sẽ vững bước tiến lên, cho đến thời khắc cuối cùng.
Nàng hoặc là tìm được một chút hy vọng sống trong phong ba sắp tới, hoặc là ngênh đón thẩm phán vận mệnh a!
….
Hai ngày sau, ở trong phòng nghiên cứu bí mật của căn cứ bến cảng, đủ loại thiết bị công nghệ cao lấp lánh ánh sáng, liên tục vận chuyển.
Trên màn hình 3D, ngón tay Hoàng Phủ Thanh không ngừng dịch chuyển, tìm kiếm dòng dữ liệu, đồng thời điều khiển các dụng cụ tối tân.
Lâm Duệ nằm trong khoang kiểm tra, có thể cảm nhận được sóng điện từ đang thẩm thấu khắp thân thể, khí mạch hắn.
Tư Mã Lâm cũng đứng khoanh tay bên cạnh khoang kiểm tra, ánh mắt tràn đầy chờ mong và hiếu kỳ.
Lâm Duệ đã lên cấp 8 – Thông Thiên, đã đứng vững trong màn trời nhân tạo, thực lực chắc chắn tăng mạnh.
Chỉ mấy phút sau, một loạt số liệu phức tạp hiện lên trên màn hình. Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh và Tư Mã Lâm đầy kinh ngạc và mừng rỡ.
Hoàng Phủ Thanh khó mà đè nén được tâm tình hưng phấn của mình:
- Không sai a Tiểu Duệ, tổng hợp điểm tinh thần lực của ngươi là 2.130.000 điểm. Trong đó cường độ tinh thần lực đột phá 2.720.000 điểm!
Tu vi của Lâm Duệ đến cấp độ này rồi, các thiết bị đo lường rất khó kiểm tr.a ra con số tinh chuẩn tuyệt đối, thường chỉ có thể đưa ra phán đoán tương đối, vì thế số đo được là số chẵn.
Tư Mã Lâm cũng gật đầu phụ họa:
- Lượng chân nguyên lên đến 1.200.000 điểm, cường độ chân nguyên là 1.320.000 điểm. Đây đã vượt qua tiêu chuẩn cấp 9 – Thần Chiếu rồi, đạt đến cả cấp 10 – Trường Sinh rồi, đúng là khó mà tin nổi.
Mới lên cấp 8 mà thôi mà tăng lên nhiều vậy sao?
Nhất là cường độ tinh thần lực, thậm chí còn vượt qua cả Tạ Tinh Vân, hội trưởng hiệp hội võ đạo.
Tư Mã Lâm thông qua quan hệ đặc thù, biết được cường độ tinh thần lực của Tạ Tinh Vân cũng chỉ đạt đến 2.320.000 điểm.
Đây là tiêu chuẩn viện khoa học mới đưa ra, tinh thần lực và tố chất thân thể của cấp Trường Sinh là từ 1 triệu điểm đến 10 triệu điểm.
Lâm Duệ khẽ mỉm cười, cũng hơi thở phào trong lòng. Đây là kết quả hắn luyện hóa tinh hồn ba vị cấp Trường Sinh, nguyên thần mạnh mẽ nghĩa là hắn tiến thêm một bước dài trong việc chống lại Đại Nhật Thiên Tôn ô nhiễm.
- Tổng hợp thân thể lên đến 823.134 điểm, tăng lên 2/3 so với trước đó.
Hoàng Phủ Thanh tiếp tục phân tích số liệu:
- Thân thể của ngươi đã lên một tầng cao mới, gần như đuổi sát cường độ thân thể cấp Trường Sinh nhưng so với tinh thần lực của ngươi, đây vẫn là điểm yếu.
Lâm Duệ khẽ gật đầu, điều này không nằm ngoài dự đoán của hắn. Trước đó, hắn bị Đại Nhật Thiên Tôn toàn lực thúc đẩy, thân thể đạt đến 530 nghìn điểm. Hắn vốn dự tính mình lên cấp 8, tối đa tăng thêm 50, 60 nghìn điểm mà thôi. Kết quả là tăng thêm nhiều như vậy, sắp sánh ngang cấp Trường Sinh rồi.
Tiếp đó là kiểm tr.a hạng mục quan trọng nhất: nguyên chất, nguyên hạch và mức độ Vực Sâu hóa.
Tư Mã Lâm hơi nhướng mày nói:
- Lấy Vực Sâu làm tiêu chuẩn 100%. Tiểu Duệ, nguyên chất của ngươi Vực Sâu hóa về mặt chất được 86%, về lượng được 58%. Nguyên hạch hóa Vực Sâu được 81%, độ trưởng thành là 61%. Khí quan hóa Vực Sâu được khoảng 55%, huyết mạch hóa Vực Sâu được 62%, thể chất hóa Vực Sâu được 49%, phương diện tinh thần thì không thể kiểm tra, phỏng đoán là khoảng 60%.
Lâm Duệ thầm nghĩ số liệu này cao hơn một ít so với Chiến Linh giới đưa ra, hạng mục kỹ lưỡng hơn, thêm hai hạng mục là: lượng nguyên chất và mức độ hóa Vực Sâu của nguyên hạch.
"Mức độ Vực Sâu hóa của mình lại tăng thêm sao?" Lâm Duệ không khỏi híp mắt lại, là vì lên cấp 8, linh hồn màn trời và công thể cấp 8 ảnh hưởng lên thân thể hay là vì Đại Nhật Thiên Tôn thêm một bước ô nhiễm mình khi mình hóa thành mặt trời?
- Thật sự rất khó tưởng tượng nổi ngươi vẫn là ở cấp 8. Chúng ta đại khái đoán ngươi có thể sử dụng khái niệm cấp Thần chiến đấu được trong 15 phút, thậm chí có thể đạt đến 20 phút!
Hoàng Phủ Thanh hai tay ôm ngực, nhìn mấy hạng số liệu cuối cùng:
- Nguyên chất và gen của ngươi trùng hợp với giáo chủ đời thứ 7 là 53%, tăng thêm 4,5%. Nhưng, số liệu này thấp hơn nhiều trước đây chúng ta dự đoán!
Cần biết Đại Nhật Thiên Tôn ô nhiễm mạnh mẽ như thế nào, hắn và Tư Mã Lâm trước đó rất bi quan, cho rằng Lâm Duệ khi lên cấp 8 sẽ bị Đại Nhật Thiên Tôn ô nhiễm thêm, mức độ trùng hợp phải trên 70%! Thế mà giờ chỉ có 53%.
Điều này làm tâm tình hai người phấn chấn, sinh ra hy vọng và chờ mong mãnh liệt. Có lẽ Lâm Duệ có thể thoát được Đại Nhật Thiên Tôn và giáo chủ thứ 7 vẽ ra vận mệnh cho hắn.
- Nhưng vẫn phải cẩn thận, nhất định phải phòng thủ nghiêm ngặt. Hiện tại tinh thần lực của ngươi mạnh mẽ như vậy, hẳn là có thể chịu đựng được. Theo như tổ chuyên gia phỏng đoán, chỉ cần khi ngươi lên cấp 9, mức độ đồng hóa không vượt quá 75%, ngươi có cơ hội luyện hóa ngược Đại Nhật Thiên Tôn!
Lâm Duệ đầu tiên là thở dài rồi ánh mắt sắc bén.
Lên cấp 8 và trận chiến trong màn trời nhân tạo là bước quan trọng trên con đường chiến đấu chống lại Đại Nhật Thiên Tôn ô nhiễm của hắn.
Hắn biết con đường tương lai vẫn đầy khiêu chiến, Đại Nhật Thiên Tôn vẫn đang ô nhiễm hắn, Căn ngấp nghé, tranh đoạt màn trời nhân tạo, các vị Thần uy hϊế͙p͙, Thái Thượng Thiên Tôn còn chưa rõ nữa… tất cả, hắn đều phải cẩn thận ứng phó.
Nhưng giờ hắn vẫn đầy tin tưởng, mãn nguyện! Dù con đường phía trước nguy hiểm như nào, hắn cũng sẽ không lùi bước, vượt qua tất cả chông gai!
Hắn cảm nhận sức mạnh huyết khí mênh mông trong thân thể, đồng thời đưa thần niệm về hướng màn trời và màn trời nhân tạo, cảm ứng võ ý của mình hóa thành khái niệm cao hơn.
Đã hai ngày trôi qua, đây là kết quả Lâm Duệ dùng mảnh Vực Sâu Thần Bi thứ tư rèn luyện võ ý.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an