Chương 1: Cửa đỏ quỷ dị
Chương 1: Cửa đỏ quỷ dị

Quyển 1: Kẻ nuôi giấc mơ

Chương 1: Cửa đỏ quỷ dị

Không gian mờ ảo đan xen từng tiếng rên rỉ vô hình, xung quanh tử mang tràn ngập, âm u và quỷ dị. Một cái bóng nam nhân bước từng bước vô định đi về phía trước, khuôn mặt hắn ngơ ngác giống như không có ý thức. Tựa như 1 cái xác c·hết bước đi.

Hắn từng bước đi đến, không gian càng lúc càng phủ thêm 1 màu u ám, quỷ dị. Không biết đã đi trong bao lâu, thân hình hắn bỗng nhiên vô thức đứng lại.

Phía trước người hắn lúc này liền xuất hiện 1 cái cửa lớn khổng lồ. Cánh cửa này có màu đỏ tươi, toát ra 1 mùi huyết tinh nồng đậm, tanh tưởi vô cùng, phía 2 bên cánh cửa, có dư ảnh 2 con quỷ có 3 sừng sống động giống như thực chất đang từ từ mở ra đôi mắt như tử thần soi lấy hắn.

Khuôn mặt nam nhân lúc này bỗng nhiên có chút thần thái, đôi mắt hắn chầm chậm mở ra. Hắn gọi là Võ Văn, tên đầy đủ là Võ Huy Văn. Là 1 cái nam nhân bình thường 20 tuổi.

Võ Văn khẽ rùng mình, sau đó nhìn ngắm xung quanh. Khi nhìn thấy toà môn hộ ở trước mặt mình. Hắn không hề tỏ ra giật mình, chỉ có chút nhíu mày khẽ nói:

“Nơi này, lại là giấc mơ kia...” Rất rõ ràng tòa môn hộ này hắn đã nhìn thấy rất nhiều lần ở trong mơ.

Cùng lúc này ở phía sau lưng hắn có tiếng bước chân nhè nhẹ đi đến. Võ Văn cau mày, hắn biết lại là nữ nhân trong mơ kia bước đến. 1 luồng áp lực cực đại lập tức xuất hiện đè nặng lên hắn. Lưng của hắn liên tục đổ ra mồ hôi.

Võ Văn rất muốn xoay người nhìn về phía sau nhưng luồng áp lực kia làm hắn không cách nào quay hẳn đầu lại, chỉ có thể xoay xở 1 chút nhìn được phía dưới chân của người đang bước đến.

Hắn nhìn thấy 1 kiểu trang phục màu đỏ thẩm phủ dài che khuất hết bàn chân, từng bước đi của cô ta thanh thoát vô cùng giống như không chạm vào mặt đất. Võ Văn tự hỏi trang phục cô ta mặc đây là gì, áo dài hay là thứ gì khác. Cùng lúc 1 tiếng nói của nữ nhân nhẹ như gió xuân thổi đến:

“Ta nhắc nhở ngươi lần nữa, đừng nhìn thẳng ta, nếu không muốn c·hết.”

Võ Văn dửng dưng, với hắn đây cũng chỉ là giấc mơ, hắn cũng không hiểu bản thân tại sao không thể quay đầu nhìn đối phương. Cũng không làm ra đáp lại. Câu nói này hắn cũng đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần.

Nữ nhân sau lưng hắn giống như trầm tư 1 lúc. Ánh mắt lại quét nhìn đến cánh cổng lớn phía trước, chầm chậm nói:

“Thời gian cũng sắp đến rồi...”

....

Võ Văn tỉnh giấc dần mở ra đôi mắt, lưng hắn lúc này đã thấm đẫm mồ hôi. Nhìn quanh 1 vòng căn phòng trọ đơn sơ của mình. Hắn khẽ thở ra 1 hơi.

Hắn không biết bản thân tại sao lại mơ giấc mơ kia nhiều lần như vậy. Từ lúc hắn 18 tuổi, cho đến hiện tại, tần suất giấc mơ kia, càng ngày lại càng xuất hiện dày đặc, lặp đi lặp lại liên tục.

Hắn cũng không phải kiểu người mê tín, nên cũng không muốn tìm người để giải mộng. Thực tế giấc mơ kia mặc dù có chút cổ quái nhưng lại không ảnh hưởng gì đến sức khỏe của hắn.

Võ Văn khẽ nhìn đồng hồ, đã 5h30 sáng. Hắn nhìn kỹ lại điện thoại của mình liền nhìn thấy 1 tin nhắn trên Messenger chưa đọc.

Hắn ngẩn ra, là Ái Nhân gửi đến. Đây là đồng học của hắn. Võ Văn thường ngày nhìn nàng ta cũng có chút nhan sắc, hắn lại cô đơn 20 năm nên cũng muốn tìm lấy 1 người bạn gái để bầu bạn.

2 ngày nay hắn thử nói chuyện với nàng ta, cảm thấy cũng rất hợp, tiến triển rất tốt. Hôm qua cả 2 còn tâm sự đến 12h đêm.

Nhưng lúc này, nhìn dòng tin nhắn cuối mà Ái Nhân gửi đến lòng Võ Văn liền có chút hụt hẫn.

‘Văn, ta nghĩ ta với ngươi chỉ có thể làm bạn.’

Võ Văn ngẫn người, hắn khẽ ngồi dậy, từng bước đi vào nhà vệ sinh. Nhanh chóng tẩy rửa khuôn mặt. Nhìn khuôn mặt tuấn tú, chiều cao không tệ 1m75 ở trong gương. Hắn ngơ ngác tự hỏi, đây là lần thứ mấy hắn bị từ chối rồi.

Hắn ngoại hình không tệ, tại sao lại liên tục bị từ chối như thế này. Các nữ nhân nói chuyện với hắn, ban đầu đều rất tốt, nhưng đùng 1 cái, bất kỳ ai sau đó cũng nhắn tin từ chối hắn, đây rốt cuộc là vì nguyên nhân gì.

Hắn rõ ràng cũng không nhắm đến những cô nàng xinh đẹp lộng lẫy bất thường. Là do hắn ăn nói vô duyên sao. Không thể nào. Bạn bè hắn lúc nào cũng khen hắn ăn nói khéo léo. Vậy nguyên nhân là tại sao? Hắn cũng đã kiểm tra kỹ, cơ thể hắn cũng không có mùi gì bất thường.

Thở dài 1 hơi, gạt bỏ những chuyện đó ra khỏi đầu. Võ Văn nhanh chóng thu xếp lấy sách vở. Ngày hôm nay hắn có tiết trên trường. Chuyện quan trọng nhất hiện tại vẫn là học hành. Chỉ cần thành công trong cuộc sống, hắn cũng không tin bản thân lại không kiếm nỗi 1 cô bạn gái.

Võ Văn là sinh viên ngành Kinh Tế Đối Ngoại trường Đại Học Kinh Tế Luật – ĐHQG TP Hồ Chí Minh. Còn là 1 cái thủ khoa đầu vào. Không hề đơn giản. Từ lúc cấp 3 hắn đã có thể tự mình kiếm thu nhập, không hề phụ thuộc vào gia đình.

Việc chi tiêu, học hành của hắn chưa bao giờ làm bố mẹ phải lo lắng. Có thể nói là 1 cái tiêu chuẩn con nhà người ta.

Võ Văn sau khi ăn bận chỉn chu, liền từng bước đi ra khỏi phòng. Nhởn nhơ không hề nhìn thấy, cái 1 cái bóng áo đỏ mờ ảo từng bước đang đi phía sau lưng mình.

....

Trong 1 chiếc Mercedes màu đen chạy giữa lòng thành phố Hồ Chí Minh.

Trong xe có 2 cái thiếu nữ xinh đẹp đang tâm sự với nhau.

“Chị Hằng, em nghe nói hiện tại chị đã là Bậc thứ 3, Nhà Ngoại Cảm, đây là thật sao?” Một cái thiếu nữ áo xanh tầm 16 tuổi, khuôn mặt như trứng ngỗng, ngũ quan vô cùng tinh xảo giật mình sợ hãi hỏi.

Cô gái còn lại tầm 18 tuổi, nàng mang áo sơ mi màu trắng, ngoại hình càng xinh đẹp hơn 1 phần, như tuyết liên nở rộ, xinh đẹp vô ngần, khuôn mặt vô cùng hòa ái, xoa đầu cô gái trẻ nói:

“Tiểu Tâm, rồi em cũng sẽ nhanh chóng đạt bậc thứ 3 mà thôi.”

Cô gái trẻ khẽ cắn môi, có chút vẫn không tin mở miệng nói:

“Làm sao có thể, chị chỉ hơn em có 2 tuổi, em hiện tại chỉ có thể là bậc thứ nhất đồng sư, chị lại đạt đến bậc thứ 3, nhà ngoại cảm. Ta không tin.”

Cô gái áo trắng liền há miệng, không biết phải giải thích thế nào. Lúc này bỗng phía trước, giọng 1 tài xế già vang lên:

“Tâm tiểu thư, Hằng tiểu thư nhà ta, quả thật đã đạt đến cấp độ bậc thứ 3, ngươi có nghe qua gần đây 2 ca sĩ trẻ nổi tiếng, 1 người tuổi khai đi hát là 99 nhưng thực chất lại là 95, còn 1 người thực chất đã có con riêng nhưng che dấu không?”

Cô gái tên Tâm nghe vậy liền giật mình: “Ta có nghe thấy?”

Người tài xế già tiếp tục nói:

“Chính là do năng lực của Hằng tiểu thư nhận...”

“Chú Ba, đừng nói nữa, sự việc đó cũng chỉ là do vô ý mà thôi.” Cô gái trẻ áo trắng liền trừng mắt nhìn ông lão 1 cái.

Lão già giật mình liền im lặng cười tằng hắn:

“Lão nô đã biết, Hằng tiểu thư đừng giận.”

Không để ý lúc này, cô gái áo xanh khóe mắt bỗng hiện ra 1 chút ghen ghét.

Lúc này bất chợt cô gái áo trắng cơ thể bỗng run lên bần bật. Một nỗi sợ hãi vô cớ dâng lên. Khuôn mặt nàng vô cùng tái mét. Nàng ta dường như cảm thấy có điều gì đó vô cùng kinh khủng sắp xảy đến.

Bản năng cơ thể thôi thúc cô ấy phải nín thở, che dấu toàn bộ sức mạnh nếu không muốn c·hết.

Nhưng dường như không che dấu được tính tò mò của mình. Ánh mắt của cô ấy không khống chế liền nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.

Lúc này 1 thanh niên trẻ ngồi trên 1 chiếc Exciter màu trắng đang chạy ngang qua. Ánh mắt cô gái bỗng chốc co lại, đồng tử của nàng ta lúc này liền giãn to ra 1 cách bất thường, sau đó lại xoay quanh tròng mắt tạo thành 1 cái đồ án âm dương.

Nàng ta lúc này giống như có thể nhìn thấy 1 chiều không gian khác. Nàng ta thoáng chút giật mình, nhìn thấy ở phía sau thanh niên đang chạy xe kia, có 1 cái bóng màu đỏ đang dần hiện ra.

Là 1 cái trang phục màu đỏ cổ đại, đây hẳn là áo cưới cổ phục của nữ tử, thân ảnh màu đỏ tươi này càng lúc càng trở nên rõ ràng. Có thể thấy phía trên đầu thân ảnh, khuôn mặt đã bị che lấp bởi 1 tấm vải đỏ.

Đúng lúc này, khuôn mặt bị vải đỏ che lấp kia lúc này bỗng dưng chầm chậm quay đầu nhìn về phía nàng ta. Ánh mắt âm dương của Hằng lúc này như bị cái gì đó kích thích, không chịu nỗi áp lực, liền chảy ra 2 dòng máu đỏ tươi.

Thân hình nàng ta theo đó đổ gục xuống, mất đi ý thức trong tiếng la thất thanh của cô gái nhỏ tên Tâm và người tài xế.

Bóng người áo đỏ giống như không để ý, một lần nữa lại quay đầu nhìn theo bóng lưng của Võ Văn tiếp tục đi đến. Mặc dù là ban ngày, nhưng mọi người đi đường xung quanh, giống như không có ai có thể nhìn thấy bóng người áo đỏ này.