Chương 129: Sát thần
Chương 129: Sát thần

Không kịp làm ra phản ứng, Bộ Kinh Hồng chỉ kịp nhìn thấy một tia sáng chợt lướt qua người.

Hắn liền có cảm giác mát lạnh nơi cổ họng. Thứ hắn nhìn thấy sau đó chính là phần thân của mình. Đúng, đầu của Bộ Kinh Hồng đã bị lìa khỏi cổ. Một tôn Hư Thần, cứ như vậy liền bị gọt bay đầu.

Bộ Kinh Hồng mắt trợn trắng, hắn nhớ tới 1 đoạn ký ức mà sư tôn đã từng kể với mình.

Hồng Hoang Phong Thần đã từng tồn tại 1 cái ngoan nhân. Hắn tay cầm hồ lô, đi đến đâu, tiên thần đều sợ mất mật. Bản mệnh thần khí của hắn là 1 cái hồ lô, tên gọi Trảm tiên Hồ lô.

Trảm tiên hồ lô của hắn từng gieo rắc kinh hoàng cho cả tu chân giới, làm cho chư thần tránh lui, vạn tiên cuối đầu.

Nhưng vạn không nhất nhất, một lần kia một sự việc làm cho cả tiên giới r·úng đ·ộng, đạo nhân này trong một lần kinh lịch Nam Hoang. Hồ lô của hắn lại b·ị c·hém đoạn, rơi khỏi thần đàn. Thứ đã từng chém đứt Trảm tiên Hồ lô, nó của nó là một tồn tại cấm kỵ, nó gọi Lạc Tích.

“Lạc Tích rơi, Thiên địa lạc, tiên táng” câu ngâm này văng vẳng trong tai Bộ Kinh Hồng.

Đoàn Quân nhìn thảm trạng của Bộ Kinh Hồng liền kinh hãi vội nhìn lấy cơ thể mình, có chút ngẩn ra, vì bản thân hắn rõ ràng vẫn còn nguyên vẹn. Bên tai hắn lúc này vang lên tiếng nói:

“Đoàn Lãng có ân với ta, lần này ta trả lại hắn 1 mạng, ngươi đi đi.”

Đoàn Quân thở dài. Lúc này bên cạnh hắn, thân thể Bộ Kinh Hồng chợt có chuyển biến. Thân thể hắn đang đầu mình 2 nẻo, lúc này lại không tự chủ bị kéo ra bên ngoài vết nứt không gian.

Không gian xuất hiện hương sắc, bầu trời hình thành 1 cái hình bóng nữ nhân giống như mây vụ, hai tay nàng ta ôm chặt lấy thân thể và đầu của Bộ Kinh Hồng, không gian lắng lại. Nói thì dài nhưng sự việc này chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Nam nhân tóc lam nhận ra đồ vật kia là gì ánh mắt túc lạnh đạo:

“Thiên không tuyệt người.” Ngay tức khắc toàn thân nam nhân tóc lam giống như bị thiên khiển, không thể làm ra cử động. Hắn nheo mày nói: “Thiên không tuyệt, nhân không động.”

Cùng lúc thân thể Bộ Kinh Hồng được bàn tay vân vụ ôm chặt, đầu và mình giống như phép màu liền được nối chặt lại. Sinh cơ trở lại mạnh mẽ. Bộ Kinh Hồng mở mắt lần nữa sống lại. Hắn nhanh chóng điều tức. Ánh mắt rét căm nhìn nam nhân tóc lam gầm thét:

“Lạc Vô Thủy, ép ta sử dụng Thiên Không Tuyệt Người, ngươi g·iết ta 1 mạng này, chờ ta bước vào Chân Thần, sẽ là tử kỳ của ngươi.”

Nam nhân tóc lam lúc này khí tức rõ ràng đã suy nhược rất nhiều, có vẻ sử dụng thanh tàn kiếm kia cho hắn hệ quả rất lớn. Lúc này hắn đã có thể cử động trở lại. Khuôn mặt lạnh lùng nói:

“Sẽ không có lần sau.” Nói rồi lại lần nữa muốn huy động Lạc Tích. Bộ Kinh Hồng kinh hãi, ngay lập tức kinh hô: “Biến.”

Chợt thấy thân thể Bộ Kinh Hồng phát ra tiếng bụp bụp, sau đó liền tiêu thất tại chỗ. Tại nơi đó chỉ còn lại 1 hình nhân nhỏ bằng giấy vàng.

Hình nhân bằng giấy sau đó rơi vào tay của nam nhân tóc lam tên là Lạc Vô Thủy kia. Ánh mắt hắn híp lại nói:

“Mặc Gia, hình giấy thế thân, tiểu tử này lại còn có cả thứ này.” Sau đó khẽ thở dài: “Hắn ta vậy mà từng vượt qua nơi kia 1 lần, được thiên địa chúc phúc, đồ vật bảo mệnh thật nhiều, nhưng lần sau gặp lại, ngươi tất c·hết.”

Ánh mắt nam nhân tóc lam lại quét đến Đoàn Quân ở trong vết nứt hư không. Nhưng rõ ràng không hề có ý đồ ra tay.

Đoàn Quân hiểu ý, 2 tay chắp lại cảm tạ, ngay sau đó liền phóng đi.

Nam nhân tóc lam vẫn đứng dửng dưng giữa thiên địa, mắt hắn lúc này dõi lên trên bầu trời, như đợi điều gì đó xuất hiện. Một lúc sau, không có chuyện gì xảy ra. Nam nhân tóc lam cười nhạt nói với thiên không:

“Lục Áp, ngươi đợi lâu đến vậy rồi, vẫn là không dám ra tay sao.”

Không gian vẫn vắng lặng, không hề có tiếng đáp lại. Lạc Vô Thủy cười nhạt lắc đầu. Bất chợt lúc này, trên đầu của Lạc Vô Thủy xuất hiện 1 cái “Âm” tự. Âm tự này không phải mờ ảo như Âm Tự của Dương Vân Nga, mà nó đã hoàn toàn ngưng thực. Theo Âm tự dũng động, khuôn mặt của Lạc Vô Thủy vừa rồi có chút trắng bệch, trong phút chốc liền lấy lại huyết sắc.

Thanh tàn kiếm lúc này khẽ bay về phía Lạc Vô Thủy, thân mật cọ vào người hắn. Lạc Vô Thủy khẽ cười nói: “Lạc Tích, cực khổ ngươi rồi.” Đoạn tàn kiếm phát ra tiếng thanh minh như nói bản thân không sao. Sau đó liền dung nhập vào cơ thể Lạc Vô Thủy. Hắn lúc này phẩy tay xé rách hư không. Bước vào bên trong.

Ở phương Bắc xa xôi, một cái thân ảnh đang nắm chặc hồ lô cánh tay run run, rõ ràng đang vô cùng tức giận. Gáy của hắn lúc này lại chảy ra mồ hôi. Hắn khẽ thở dài, khi nãy xém chút nữa liền dính bẫy của đối phương. Đối phương lại cố tình tỏ ra yếu đuối. Muốn dụ hắn xuất hiện.

Nam nhân lại nhìn đến hồ lô trong tay đang có dấu hiệu sinh trưởng trở lại, mặc dù vô cùng chậm chạp. Hắn cố giữ bản thân bình tĩnh, lần nữa ngồi xuống nhắm mắt lại đả tọa, giọng rét lạnh:

“Lạc Vô Thủy, chờ Trảm tiên Hồ lô của ta hồi phục, chính là tử kỳ của ngươi.”

......

Ở một nơi xa khác lúc này, 2 thân ảnh rơi ở trên mặt đất. Nữ nhân xinh đẹp lạnh lùng, nam nhân khuôn mặt tuấn tú nhưng khuôn mặt luôn 1 bộ cao ngạo. Chính là Cuồng Như Sương và Bộ Thiên Phong.

Phía sau 2 người này xuất hiện 1 đại hán thân hình cao lớn. Hắn chính là Cuồng Đao. Vừa rồi trong lúc các đại năng chiến đấu. Hắn ta vậy mà âm thầm xuất hiện đem 2 người này rời khỏi vòng chiến.

Cuồng Đao mắt liếc Bộ Thiên Phong lạnh lùng nói:

“Bộ Thiên Phong, ta mạo hiểm cứu ngươi lần này, mong rằng lần sau ngươi nhớ lấy ân tình này, không tiếp tục làm phiền nữ nhi của ta.”

Nói rồi liền nắm lấy Cuồng Như Sương phi hành phóng đi. Bộ Thiên Phong khẽ nhìn theo bóng lưng 2 người, ánh mắt phẫn hận.

Cuồng Như Sương lúc này nhìn cha nàng nhíu mày hỏi:

“Phụ thân, nam nhân tóc lam vừa rồi, hắn ta là ai lại thần thông đến vậy.”

Cuồng Đao liếc mắt nhìn nữ nhi:

“Hắn ta là một cái tồn tại cấm kỵ ở Nam Hoang. Sương nhi, lần sau ngươi nếu không có việc, không cần đến Nam Hoang. Hắn ta bình thường ngủ đông, lần này tỉnh lại, tu chân giới nhất định nhấc lên 1 phen hạo kiếp.”

Cuồng Như Sương giật mình. Nghĩ không rõ tại sao, từ lúc chạm mặt nam nhân tóc lam kia, trong lòng nàng luôn lưu giữ hình bóng của hắn. Cảm giác này kỳ quái khó tả.

Sau đó nàng chợt nhớ ra kinh hô:

“Phụ thân, tiểu sư đệ hắn....”

Cuồng Đao lắc đầu nói:

“Ta không phát hiện ra khí tức của hắn, sợ rằng đã dữ nhiều lành ít, nơi đó chúng ta không thể ở lại, chỉ có thể mong chờ vào phúc phận của hắn mà thôi.”

Cuồng Đao bất chợt nhớ lại lần đó Võ Văn đối chọi gay gắt với Nguyên Thủy Thiên Cơ, không hiểu trong lòng luôn có cảm giác tiểu tử kia là 1 cái xương cứng, không dễ c·hết như vậy.

Tại kinh thành Tỉnh Hải Quân lúc này một cái lão đạo sĩ khóe miệng chảy ra v·ết m·áu, trên bụng có một v·ết t·hương loan lỗ phóng vội lên trời chạy trốn, trên miệng còn lẩm bẩm:

“Không thể nào, ta đã là Hồn Cảnh cảnh giới Nhập Hồn, lại không chống nỗi kẻ kia 1 đòn. Hắn chẳng lẻ đã bước vào Nhất Thể, không thể nào. Nhất Thể chỉ cách Hư Thần 1 bước chân. An Nam làm sao có thể xuất hiện tồn tại như thế này.”