Chương 130: Đàm đạo
Chương 130: Đàm đạo

Trong hoàng cung kinh thành lúc này 1 cái nam nhân trung niên khuôn mặt anh tuấn điềm đạm nhưng vẫn toát ra phong thái uy nghi đang đứng giữa đại điện, trên thân khí thế vô cùng hùng mạnh. Mắt của nam nhân lúc này nhìn bóng người trên bầu trời đang phóng đi. Rõ ràng không hề có ý định đuổi theo.

Đứng cạnh hắn lúc này là 1 cái nam nhân vô cùng tuấn tú, một bộ văn thư công tử, chính là Dương Tam Kha, hắn ta lúc này lắc đầu, khuôn mặt khổ sáp nói:

"Tỷ phu, lần này sợ rằng xông ra đại họa rồi, ngươi khổ tâm che dấu bấy lâu nay, lần này để lộ ra, sợ rằng kiếp số là không tránh khỏi.”

Nam nhân trung niên lắc đầu nói:

“Tam Kha, ngươi sai rồi, đại hội vừa rồi bọn hắn đến đây, ta liền phát hiện ra, trước đó bọn hắn lén lút quét thần thức vào bên trong hoàng cung, muốn xem thấu tu vị của ta là gì, bọn hắn còn mang cả Trắc Tu Thạch tới để rà soát tu vi của ta, cho dù ta vẫn ẩn mình, bọn họ đã có ý nghi ngờ.”

Dương Tam Kha giật mình kinh ngạc:

“Trắc Tu Thạch, chính là đồ vật mà cho dù có công pháp ẩn giấu tu vị cũng không thể nào che lấp được.”

Nam nhân trung niên gật đầu. Dương Tam Kha trí tuệ không phải tầm thường. Ngay lập tức suy nghĩ ra vấn đề nói:

“Tỷ phu, ý của ngươi chính là có kẻ biết được bí mật của ngươi, trình báo cho người phương Bắc. Bọn họ đến lần này đã có ý đồ do thám.”

Nam nhân trung niên vuốt cằm: “Không sai.”

Dương Tam Kha có chút không tin nói:

“Không thể nào, người biết bí mật của Tỷ Phu, chưa đến 5 người, tất cả đều là thân tín. Ta không thể tin là bọn họ lại ám hại huynh.”

Nam nhân trung niên trầm mặt, vỗ vai của Dương Tam Kha:

“Thời thế thay đổi, lòng người cũng có thể đổi thay. Tam Kha, trên đời này người chúng ta tin tưởng nhất cũng có thể đâm sau lưng chúng ta 1 đao.”

Dương Tam Kha nghe vậy liền kinh hãi vội nói: “Đại ca, ta...”

Nam nhân trung niên khoát tay:

“Không, ta không phải nói ngươi, yên tâm, ta biết ngươi đối với ta, không phải là lòng trung thành, mà là tình huynh đệ. Tấm lòng của ngươi, ta luôn biết rõ.”

Dương Tam Kha trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Cả 2 người đấm tay vào nhau. Cảm giác đồng chí tương liên, vui sướng cười lớn.

Dương Tam Kha sau đó khuôn mặt đanh lại, có sát khí ẩn hiện:

"Đại ca, người ngươi nghi ngờ là ai?”

Nam nhân trung niên lắc đầu:

“Ta có chút không xác định được, nhưng hắn ta trước sau gì cũng nhô ra mà thôi.”

Khuôn mặt Dương Tam Kha đanh lại. Trong lòng hắn đã quyết. Nhất định tìm cho ra được kẻ kia. Nhất định làm cho hắn ta sống không bằng c·hết.

Bất chợt lúc này nam nhân trung niên chợt có cảm ứng gì đó. Ngay lập tức nói:

“Tam Kha, ngươi ra bên ngoài đợi ta, ta có 1 vị khách đến.”

Dương Tam Kha ngẩn ra, nhưng nhìn điệu bộ của nam nhân trung niên vẫn bình tĩnh liền thở ra, có vẻ người đến cũng không phải cừu địch. Rất nhanh liền thối lui ra ngoài.

Đợi Dương Tam Kha ra đến bên ngoài, nam nhân trung niên liền chắp tay:

“Thần Vương, ngài đến.”

Bất ngờ hư không bị xé ra 1 vết nứt, một cái nam nhân mang cổ bào tóc lam bước ra ngoài. Nhan sắc hắn ta vô cùng hoàn mỹ. Nếu Cuồng Như Sương ở đây, liền có thể nhận ra, kẻ này chính là Lạc Vô Thủy. Hắn làm sao lại xuất hiện trong hoàng cung.

Lạc Vô Thủy khoác tay:

“Ngươi đã là Nhân Hoàng Nam Hoang, không cần phải hành lễ với ta.”

Nam nhân trung niên vội kính cẩn đáp:

“Thần vương, ngài chính là tiên thần Nam Hoang, lại có ơn với ta, chút lễ tiết này ta vẫn phải giữ.”

Lạc Vô Thủy nhẹ gật đầu. Hắn lúc này nhìn nam nhân trung niên như thấu rõ hết thảy, nhẹ giọng nói:

“Tiểu tử kia và ngươi...”

Nam nhân trung niên ngẩn ra, nhưng biết được người Lạc Vô Thủy nói đến là ai. Hắn không hề phủ nhận mở miệng:

“Đúng.”

Lạc Vô Thủy gật đầu:

“Ta đã nghĩ Nam Hoang thời đại này tư chất của ngươi đã là tốt nhất, nhưng hắn so với ngươi càng thêm ưu tú.”

Nam nhân trung niên nghe vậy, trong lòng không khỏi vui mừng. Sau đó nghĩ gì đó liền hỏi:

“Thần vương, hắn bây giờ như thế nào.”

Lạc Vô Thủy chắp tay sau lưng nói:

“Hắn không sao, chỉ là đi giúp ta xử lý một việc.”

Nam nhân trung niên nghe vậy liền nhíu mày, trong lòng sinh ra bất an, việc mà một vị Chân Thần an bài, không thể là vấn đề tầm thường.

Như nhìn ra sự lo lắng của nam nhân trung niên, Lạc Vô Thủy nhẹ nói:

“Không cần phải lo cho hắn, hắn gánh vác mệnh số còn lớn hơn tưởng tượng của ngươi rất nhiều. Chút việc nhỏ này nếu hắn không làm được. Ta sẽ tự phế đi hắn trả lại cho ngươi.”

Nam nhân trung niên nghe thấy chợt hoảng, đang muốn cầu tình liền thấy Lạc Vô Thủy khoát tay. Hắn chỉ có thể lắc đầu, mong cho Võ Văn có thể bình an.

Lạc Vô Thủy lúc này khuôn mặt mới nghiêm túc nói:

“Ngươi đoán không sai, bọn chúng lần này đến vì muốn dò thám tu vi của ngươi.”

Nam nhân trung niên thân phận đã tỏ, người này chính là đương kim thánh thượng của An Nam Tĩnh Hải Quân hiện tại, Ngô Quyền.

Ngô Quyền nhíu mày, có chút tò mò nói:

“Bọn hắn là làm sao biết, có người mật báo sao.”

Lạc Vô Thủy lúc này cười nhạt, cánh tay phải giơ lên, nhẹ nhàng bấm ngón.

Ngô Quyền tinh thần tập trung. Tu luyện đến cảnh giới này, hắn biết Chân Thần vô cùng toàn năng, có thể nhìn thấy một chút quá khứ, thậm chí Vị lai.

Lạc Vô Thủy khuôn mặt ngẩn ra, sau đó nhìn về phía Ngô Quyền:

“Ngươi, rất có thể là bị phản bội, nhưng ta không xem được là ai ra tay.”

Ngô Quyền kinh nghi, mặc dù lời nói có vẻ đơn giản, nhưng hắn hiểu phía sau nó ẩn chứa điều gì. Có thể che lấp một vị Chân Thần xem nhân quả, chỉ có thể là một Chân Thần khác. Hắn khổ sáp nói:

“Ta là bị một vị Chân Thần nhìn trúng.”

Lạc Vô Thủy gật đầu. Sau một lúc trầm mặt liền nói:

"Hiện tại không cần lo lắng, Hồng Hoang Chân Thần cho dù nhiều hơn Nam Hoang Chân Thần chúng ta, cũng không dám tùy tiện rời khỏi Thần Địa của mình quá xa.”

Ngô Quyền gật đầu. Hắn biết đây chính là nguyên nhân hắn bị một Chân Thần nhìn trúng mà vẫn còn sống.

Lạc Vô Thủy chau mày nói:

“Vốn dĩ ta đã tính qua, ngươi Thiên Phú tuyệt luân lại mang đại khí vận, nhưng tử kỳ lại treo cao, 10 phần c·hết 10, liền cảm thấy kỳ lạ, mới bàn tính với ngươi dùng kế giả c·hết, ve sầu thoát xác. Nhưng không nghĩ đến thì ra ngươi bị một cái Chân Thần nhìn trúng. Nếu như là vậy, cho dù ngươi có giả c·hết cũng là vô nghĩa.”

Ngô Quyền khuôn mặt khổ sáp, hắn không phải s·ợ c·hết. Thậm chí trong lòng hắn, còn có 1 người hắn mong gặp lại ở chốn Hoàng Tuyền. Nhưng hiện tại, hắn còn rất nhiều việc chưa làm. Hắn chưa muốn c·hết. Nhưng có lẻ hiện tại, sinh tử không do hắn quyết định. Một vị Chân Thần có vô số cách mài c·hết hắn.

Lạc Vô Thủy nghĩ gì đó liền cười:

“Ngươi chậm chạp lập thái tử, chính là muốn truyền ngôi cho hắn ta.”

Ngô Quyền ngẩn ra, nhưng sau đó không giấu diếm khẽ gật đầu.

Lạc Vô Thủy cười nhạt:

“Ngươi tính toán sai, hắn mặc dù là Hoàng Giả, nhưng không có mệnh Đế Vương, hắn thậm chí còn ẩn chứa nhiều ẩn ‘Tự’ trong cơ thể hơn ngươi tưởng tượng. Nhưng tuyệt đối không có ‘Đế’ tự. Con đường đế vương có khi còn kiềm hãm bước tiến của hắn.”

Ngô Quyền nghe vậy liền sững sốt gật đầu. Trong lòng ngũ vị tạp luân. Sau đó Lạc Vô Thủy lại cười thần bí nói 1 câu làm hắn giật hết cả mình:

“Vốn dĩ ngươi 10 phần c·hết 10. Nhưng từ khi ta nhìn thấy hắn. Cơ hội sống của ngươi lại biến đổi tăng lên nửa phần. Hắn chính là cơ hội niết bàn của ngươi”