Chương 131: Tỉnh lại ở một nơi xa.
Chương 131: Tỉnh lại ở một nơi xa.

Võ Văn lúc này hôn mê sâu. Không ý thức được bản thân lúc này đang nằm trên 1 bờ biển.

Lúc này có 1 đoàn người không hề ít giống như đang thủ hộ dọc bờ biển. Có kẻ nhìn thấy Võ Văn liền kinh hô:

"Nhìn kìa, có người trôi dạc ở biển vào.”

Có người trong đám vô cùng cẩn thận nói:

"Cẩn thận đó là người phục kích.”

Trong đoàn người lúc này chợt có 1 cái thiếu niên trẻ tuổi đi ra, hắn mặc thư phục màu trắng, anh tuấn ngời ngời, khí chất xuất chúng, không giống người thường. Có người thấy hắn liền hô:

“Thuộc hạ bái kiến Ngũ công tử.” Sau đó lần lượt có người khấu đầu bái kiến. Đủ biết người này thân phận cao quý.

Hắn nhìn thấy Võ Văn, miệng khẽ tiếu lên. Hắn chỉ đến 1 người trong đám hộ vệ nói:

"Ngươi lên kiểm tra hắn sống c·hết.”

Người hộ vệ trong lòng mặc dù khổ sở, nhưng lại không dám cãi lời, hắn chỉ có thể rón rén từng bước đi lên. Vô cùng bồn chồn chạm đến Võ Văn. Sau một lúc xác định Võ Văn thực sự hôn mê liền thở ra. Hắn quay lại hô lớn:

“Ngũ Công Tử, người này thực sự là bị biển cuốn trôi vào bờ.”

Công tử ca nghe vậy khẽ cười, trên người không biết từ chỗ nào lấy ra 1 phiến đá màu trắng ném đến chỗ gã hộ vệ nói:

“Kiểm tra tu vi của hắn.” Nếu tu chân giới, người bình thường thấy được phiến đá trắng kia chắc đa số đều há mồm. Vì nó chính là Trắc Tu Thạch. Bảo vật có thể kiểm tra tu vị mà không phải ai cũng có được. Điều này nói rõ công tử ca này thân thế càng thêm bất phàm.

Người hộ vệ giật mình, vội cầm lấy Trắc Tu Thạch đặt vào lòng bàn tay Võ Văn.

Trong Trắc Tu Thạch nhanh chóng sinh ra một luồng linh khí, linh khí nhanh chóng hóa lỏng, sau một lúc chất lỏng lại bắt đầu đặc sệt lại.

Công tử ca khẽ cười lớn, giống như nhặt được bảo gật đầu nói:

"Luyện Khí Hóa Đặc, khí rất đặc nhưng chưa sinh Kim, là Đại Tông Sư trung kỳ hoặc hậu kỳ. Thiệt trùng hợp, Luyện Ngục 40 người vừa thiếu đi 1 người, trám tên này vào liền tuyệt diệu.”

Nói rồi liền sai thuộc hạ:

“Đem hắn vào luyện ngục, xích hắn lại, sau đó cứu tỉnh hắn.”

Đám thuộc hạ nghe vậy, nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh khiêng Võ Văn vào sâu bên trong đất liền.

.....

Không biết đã trải qua bao lâu, đôi mắt Võ Văn chầm chậm mở ra. Toàn thân truyền đến tiếng xé rách đau đớn. Hắn cố cắn răng không rên 1 tiếng.

Ý thức dần trở nên thanh tỉnh, hắn mới phát hiện ra bản thân đang ở một nơi vô cùng tối tăm ẩm thấp, có phần hôi hám. Càng kinh ngạc hơn là 2 tay hắn lúc này đã bị 2 cái còng sắt khóa lại, giữa 2 còng sắt còn nối nhau bằng 1 sợi xích sắt. 2 bàn chân của hắn cũng bị xích tương tự.

Võ Văn vùng người dậy. Cố nhớ lại lần cuối cùng trong trí nhớ của hắn chính là gặp người trung niên tóc lam kia.

Võ Văn đảo mắt nhìn lại xung quanh, rất nhanh liền giật mình khi nhìn thấy xung quanh toàn là song sắt. Hắn nhíu mày thầm nghĩ, đây là ngục giam sao, tại sao ta lại ở đây?

Võ Văn nhìn xiềng xích vô cùng chán ghét. Đang muốn giật đứt nó. Liền vận lực, nhưng sau đó chợt kinh hãi. Cho dù hắn vận hết sức bình sinh cũng không thể giật đứt. Kể cả còng thép cũng không cách nào làm đứt. Mắt Võ Văn trợn to. Đây là thép quỷ gì.

Ngay lúc Võ Văn gây ra động tĩnh, bên ngoài liền có kẻ nhận ra cười lạnh nói:

"Tiểu tử, ngươi đã tỉnh rồi, vô ích thôi, Vô Lượng Còng Tay là sản phẩm của Mặc gia, chỉ cần sức lực ngươi chưa đạt đến Đan Cảnh thì không có cách nào giật đứt.”

Võ Văn giật mình. Hắn ngay lập tức nhận ra đây là Hán Ngữ. Võ Văn ở hiện đại đương nhiên không biết một chút tiếng Hoa nào, nhưng từ lúc sống dưới thân phận Tiêu Vũ Sinh liền có thể thông thạo tiếng Hoa. Hán ngữ lúc này vẫn ảnh hưởng rất mạnh đến con người An Nam. Tiêu Vũ Sinh tiền thế, vô cùng thông thạo.

Ngay lập tức nhận ra, bản thân không hiểu sao liền lạc ra đến phương Bắc. Hắn trầm mặt hỏi lại bằng Hán ngữ:

"Ngươi là ai, đây là nơi nào?”

Người kia nghe lời nói của Võ Văn có chút cười:

“Phương ngữ của ngươi có chút kỳ quái, ngươi không phải người Hán.”

Võ Văn ngẩn ra, nhưng cũng không đáp lại. Với thân phận một người con đất Việt, hắn không có lý do gì phải giả dạng một người Hán.

Nam nhân kia chắp tay đi ra, rất nhanh xuất hiện phía ngoài song sắt. Chính là gã thanh niên áo trắng ban nãy. Hắn ta nhìn Võ Văn cười mỉm:

“Ngươi không phải người Hán, vốn dĩ là phải c·hết, nhưng ta là người nhân từ, sẽ cho ngươi 1 con đường sống, chỉ cần ngươi có thể vượt qua tất cả thử thách của nơi này. Nơi đây gọi là ‘Luyện Ngục’”.

Võ Văn ngẩn ra. Ban đầu hắn chính là muốn cười lớn. Gã này bề ngoài nói cho hắn cơ hội. Nhưng trực giác của Võ Văn rất mạnh. Ngay lập tức nhận ra, tên này nhìn hắn, không giống nhìn một người sống. Ánh mắt như nhìn 1 thứ đồ vật.

Nhưng lúc này Võ Văn chỉ có thể nhịn. Hắn phát hiện ra tên áo trắng này khí vị vô cùng mạnh mẽ. Thứ khí tức này hắn đã từng trải qua ở đại hội tuyển môn khi đó. Không kém hơn những tông môn chư tử kia bao nhiêu, tên này chính là Đan Cảnh.

Điều thứ 2, Võ Văn còn cảm nhận được khí huyết của hắn lúc này có chút vấn đế. Không phải là tắt nghẽn mạch máu hay gì. Nhưng đó chính là hắn không cảm nhận được khí huyết biến thân Vạn Thú Luyện Thể Quyết của mình. Nó giống như đã bị biến mất. Võ Văn trợn mắt. Còn nữa “Dương” tự của hắn cũng không thể điều động. Đây là chuyện gì?

Võ Văn chợt nhận ra, hiện tại với tu vị Đại Tông Sư của mình. Không có ‘Dương’ tự và ‘Vạn Thú luyện thể quyết’ duy trì, đừng nói là chống người thanh niên áo trắng phía trước. Mà đến sợi xích trên tay và chân của hắn cũng không thể giật đứt.

Nam thanh niên nhìn điệu có phần cam chịu của Võ Văn. Khẽ cười. Hắn dễ dàng mở ra cửa phòng giam, đối diện Võ Văn. Hắn đương nhiên có thực lực cuồng ngạo, không sợ Võ Văn chống đối. Hắn mở miệng ra lệnh, không cho Võ Văn phản bác: “Theo ta.” Nói rồi liền sải bước đi.

Võ Văn ngẩn ra, đang không biết làm gì. Nhưng sau đó liền cảm nhận được thanh niên áo trắng quay đầu bước đi nhưng vẫn chăm chú nhìn chằm hắn. Chỉ cần Võ Văn không đi. Nhất định sẽ ăn cái khổ.

Võ Văn chau mày, sau đó liền cất bước đi. Hiện tại chống đối không phải là khôn ngoan. Hắn sẽ chờ một thời cơ thoải mái để thoát đi.

Rất nhanh sau đó. Võ Văn bước đi ra bên ngoài, nơi này khác với chỗ tối tăm khi nãy, đây là một nơi tràn ngập ánh sáng. Võ Văn đảo mắt, liền nhận ra, đây là một căn phòng lớn, xung quanh tràn ngập Thạch Anh chiếu sáng.

Ở nơi này lúc này đã chật kín người, nam có nữ có, già trẻ lớn bé đều đủ. Toàn bộ đều đeo xích tay và xích chân giống như Võ Văn.

Gã nam nhân áo trắng nhìn thấy đám người tụ tập đông đủ liền bước vào trung tâm đấu trường. Hắn khuôn mặt cao ngạo cười nhạt nói:

“Chào mừng các ngươi đến với Luyện Ngục, các tử tù. Nơi mà các ngươi có cơ hội sống lại một lần nữa, làm điều các ngươi muốn.”

Võ Văn nheo mắt thầm nói: “Tử tù.” Rất nhanh Võ Văn còn nhận ra trong đám người này, còn có một cái người quen. Là một cái nữ nhân, nói là người quen cũng không đúng. Nữ nhân này và Võ Văn là có tư thù. Nàng ta chính là Tam đương gia Ô Nha Sơn, lần đó á·m s·át Võ Văn bất thành, được hắn tha mạng, Liễu Hạ Hạ.