Chương 132: Toàn bộ đều là biến thái
Chương 132: Toàn bộ đều là biến thái

Liệu Hạ Hạ lúc này cũng nhìn thấy Võ Văn chợt né đi ánh mắt.

Võ Văn lúc này cảm nhận được tu vi của Liễu Hạ Hạ cũng chợt há hốc miệng ra. Nữ nhân này sao lại bước vào Võ Sư đỉnh phong rồi.

Hắn nhớ rõ Liễu Hạ Hạ lần đầu á·m s·át hắn chỉ là 1 cái Võ Đồ sơ kỳ. Bây giờ lại bước vào Võ Sư đỉnh phong.

Võ Văn có tu vi hiện tại chính là do bước vào Linh Cảnh nhận được vô số cơ duyên. Còn nữ nhân này là làm sao được. Tốc độ này so với đại đa số gã bước vào Linh Cảnh kia còn ngưu bức hơn nhiều. Trong lòng tự hỏi nàng ta ăn được thần đan hay sao? Hắn cảm thấy Liễu Hạ Hạ tư chất cũng không cao siêu đến vậy.

Lúc này gã nam nhân trên đài chợt phóng ra vô số cái thẻ bài đến từng người. Võ Văn cũng ngay lập tức nhận được 1 cái. Hắn nhẹ nhàng cầm lên, phía trên viết chính là tứ thập tứ, là số 44.

Nam nhân cười nhạt nói:

“Cầm lấy, đây là số hiệu của các ngươi.”

Có 1 g·ã đ·ầu t·rọc thân hình vạm vỡ nghe thấy vậy liền cười lớn ném đi thẻ bài khinh miệt nói:

“Thẻ bài cái mẹ... nhà ngươi, ngươi nghĩ bọn ta....”

Chưa dứt lời, nam nhân áo trắng đã xuất hiện trước mặt hắn. Không ai biết nam nhân ra tay kiểu gì, trên người g·ã đ·ầu t·rọc lúc này đã nhi nhích v·ết t·hương đổ gục xuống. Nhưng vẫn còn khí huyết. Ngay lập tức liền có hộ vệ xong lên khiêng g·ã đ·ầu t·rọc ra ngoài.

Nam nhân áo trắng tán phát sát khí trấn áp toàn trường:

“Khi ta nói chuyện, không được phép chen ngang, nếu không, c·hết.” Cả đám người chợt im lặng.

Võ Văn giật mình, hắn đoán không sai, tốc độ này, tên này chắc chắn là Đan Cảnh. Nhưng hắn còn tinh ý nhận ra, vừa rồi gã áo trắng ra tay, đã né đi toàn bộ tử huyệt. Tên đầu trọc kia chỉ b·ị t·hương ngoài da. Gã này rõ ràng là muốn lưu người sống.

Gã áo trắng lúc này lại tiếp tục nói:

“Các ngươi vốn chính là tử tù do chính tay ta mua lại mạng sống. Nếu không các ngươi hiện tại đã là một cái n·gười c·hết. Các ngươi có cơ hội đứng ở đây chính là do ta ban cho.”

Cả đám chợt im thin thít, dường như đây chính là sự thật. Lại nghe nam nhân áo trắng tiếp tục nói:

“Các ngươi lần này ở đây, chính là ta cho các ngươi cơ hội sống lần nữa, chỉ cần các ngươi thắng được luyện ngục lần này, trả lại cho các ngươi chính là sự tự do. Thậm chí các ngươi còn có cơ hội gia nhập Tam môn Cửu Giáo. Giết đi cừu gia của các ngươi, những kẻ đã tống các ngươi vào ngục.”

Nói rồi lại chỉ đến một gã mắt híp mang số hiệu 12 nói:

"Tống Ngọc Vũ, Đỗ Tộc ép ngươi c·hết, ngươi chẳng lẻ không muốn báo thù.”

Gã số 12 Tống Ngọc Vũ mắt hiện dâm quang đãng đãng nói:

“Ta đương nhiên muốn, ta còn muốn đem hết toàn bộ nữ nhân Đỗ Tộc lên h·iếp rồi g·iết thống khoái.”

Võ Văn nhíu mày nhìn gã Tống Ngọc Vũ này, tên này thù hận kiểu gì lại sinh ra biến thái như vậy.

Chợt bên tai Võ Văn lúc này vang lên tiếng nói:

"Huynh đệ, ta nhìn huynh đệ vô cùng thuận mắt, có muốn kết thành huynh đệ hay không.”

Võ Văn ngẩn ra, nhìn đến gã, đây là 1 gã thanh niên mặt trắng thư sinh, ngoại hình khá ưa nhìn, nhưng không hiểu sao Võ Văn có cảm giác tên này khá 'Tiện’. Đó chính là cảm giác đầu tiên. Liền mở miệng dứt khoát: “Không.”

Gã thanh niên nghe vậy, khuôn mặt liền trở nên mất mát nói: “Huynh đệ, sao ngươi lại phủ phàng vậy.”

Võ Văn không muốn đáp. Gã thanh niên lại tiếp tục nói:

“Huynh đệ ngươi biết không, tên Tống Ngọc Vũ kia, chính hắn b·ắt c·óc 2 vị thiên kim nhà học Đỗ, còn h·iếp 2 nàng ta đến mức người không ra người, toàn thân đều phế, tên này tử tù chính là đáng tội.”

Võ Văn không đáp, nhưng hắn cảm giác được gã này đang nói thật.

Nam nhân tóc trắng lại nhìn đến một gã nam nhân mang số 37. Võ Văn nhìn gã này cũng thấy quái dị. Vì tên này không những bị khóa xích, còn bị trói chặt vào 1 cái cột sắt. Võ Văn có thể ngửi được mùi huyết tương dày đặc trên người gã này. Tên này g·iết người vô số. Trên miệng gã này vẫn còn treo nụ cười quái gỡ. Nam nhân tóc trắng lạnh nhạt nói:

“Huyết Đồ, ngươi không phải muốn tự do, được thoải mái g·iết chóc hay sao?”

Gã nam nhân nghe vậy liền cười khặc khặc quái dị: “Muốn, g·iết, ta muốn g·iết nữa, thả ta ra, mau,....” Nói rồi lại nhìn đến đám người xung quanh như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ. Làm vài người có chút e ngại tránh ra xa.

Gã thanh niên bên cạnh lại trình bày:

“Huyết Đồ, tên này đã từng g·iết sạch cả 3 tòa thành, xác chất thành 3 ngọn núi, là 1 tên g·iết người vì sở thích.”

Võ Văn có chút nhíu mày. Nãy giờ thanh niên áo trắng điểm mặt mấy người. Những gã này đều có điểm biến thái. Tên thì dâm loạn, tên thì khát máu, còn có 1 gã bị tội tử hình vì không thích mặt quần áo, mà còn thoát y trước mặt quân vương, ....

Nam nhân áo trắng lại nhìn đến Liễu Hạ Hạ nói:

“Liễu Hạ Hạ, ngươi không phải muốn thải bổ, g·iết hết nam nhân lăng nhăng, vô tình trong thiên hạ sao.”

Võ Văn ngẩn ra. Hắn dường như ngộ ra gì đó. Lại là thải bổ, lại là nam nhân lăng nhăng. Hắn không khỏi nghĩ đến Ô Nha trại chủ. Hắn lúc này đã nghe gã áo trắng điểm đến người thứ mười bốn. Cả 14 người, toàn bộ đều có ít hay nhiều biến thái.

Lúc này nam nhân áo trắng lại nhìn đến nam nhân bên cạnh Võ Văn cười nói:

“Diệp Lăng, ngươi chẳng phải muốn ra ngoài thoải mái kể hết truyện bí mật trong thiên hạ sao, chỉ cần thắng liền có thể tự do.”

Mặt gã Diệp Lăng chợt có chút đỏ. Võ Văn ngay lập tức hiểu ra, tên bên cạnh này chính là cũng có tật, tên này bị bệnh nói nhiều, mà mồm miệng còn không giữ kẽ được đến mức mang họa sát thân. Đã hiểu tại sao nãy giờ tên này không ngừng luyên thuyên bên cạnh mặc dù không ai hỏi. Võ Văn bất giác liền tránh lui hắn ra một chút.

Diệp Lăng thấy vậy dường như không muốn bỏ qua Võ Văn lại nhích qua hô: “Anh bạn à..”

Võ Văn mắt điếc tai ngơ, tìm cách tránh lui. Rất nhanh sau đó nam nhân áo trắng đã điểm mặt hết 49 người. Võ Văn trợn mắt, không sai 49 tên này đều có bệnh. Ở đây hắn lại là kẻ bình thường nhất. Nam nhân áo trắng sau đó kinh hô:

“Các ngươi đã có chọn lựa hay chưa. Tham gia Luyện Ngục hay lập tức tử hình”

Cùng lúc liền có đồng loạt tiếng vang lên:

“Ta tham gia, ta cũng tham gia.” Rất nhanh toàn bộ kẻ đều hưởng ứng. Nam nhân áo trắng lúc này nhìn Võ Văn thâm ý. Võ Văn hiểu được, hắn biết nếu hắn phản đối sẽ là n·gười c·hết đầu tiên trong đám. Liền giơ tay nói: “Ta cũng tham gia.”

Nam nhân áo trắng nhếch mép, lại nói:

"Các ngươi có một ngày nghĩ ngơi, ngày mai luyện ngục khảo thí sẽ bắt đầu.”

Tống Ngọc Vũ lúc này nhìn đến Liễu Hạ Hạ, quay đầu hỏi nam nhân áo trắng:

“Đại nhân, có phải trong thời gian nghĩ ngơi ta có thể làm bất cứ điều gì.”

Nam nhân áo trắng cười lạnh nói:

“Tất nhiên rồi, chỉ cần không c·hết người, ngươi có thể làm bất cứ gì.”

Tống Ngọc Vũ cười khặc khặc. Liễu Hạ Hạ là nữ nhân, giác quan vô cùng nhạy bén, nàng ta liếc đến Tống Ngọc Vũ, sát khí ẩn hiện.

Võ Văn nhìn đến số hiệu trong tay, thầm nghĩ: “Số 44 sao, t·ự t·ử, số hiệu này sẽ không xui xẻo chứ.”