Chương 12
22
Lần nữa nghe tin tức về đại sư huynh đã là hai tháng sau.
Bận rộn suốt hai tháng, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, ta giao lễ vật cho sư tôn rồi thở phào nhẹ nhõm.
Lại gặp ngay đại sư huynh đang chờ ta.
Gương mặt hắn ta tiều tụy.
Phía sau, tiểu sư muội lủi thủi đi theo.
"Linh Lung, ta đã đến Ninh An thành, Thương Châu và trấn Vĩnh Xương tìm muội, muội muốn trốn ta đến bao giờ? Nếu muội không để ý đến ta, sao lại trốn tránh ta như vậy?"
"Ngươi rảnh lắm sao?"
Rảnh rỗi không lo tu luyện, nếu có thể gánh vác thêm chút trách nhiệm cho sư môn thì cũng đâu đến nỗi bị các đệ tử khác coi thường.
Nhàn rỗi như vậy không tu luyện, phàm là có thể vì sư môn mà gánh vác thêm một phần trách nhiệm, cũng không đến mức bị đệ tử khác xem thường.
Hắn ta khẽ nói: "Mấy ngày nay ta đã nghĩ rất nhiều, là ta đã sai. Muội có thể, cho ta thêm một cơ hội nữa không? Mấy chén canh hạt sen kia ta đều rất thích, ta sẽ không kén ăn nữa. Những thứ muội tặng ta trước đây, Nhu Nhi đã vứt đi, nhưng ta đã tìm lại hết rồi. Chúng vẫn còn tốt, mất rồi lại tìm được, nước đổ đi cũng có thể hốt lại, muội có thể, cho ta thêm một cơ hội nữa được không?"
Tiểu sư muội nghe vậy, mắt đỏ hoe.
Vẻ ngây thơ trước kia giờ chỉ còn lại sự phẫn nộ.
Ta thản nhiên nói.
"Đại sư huynh, ngươi là người đứng đầu môn phái, tuy rằng là do phụ thân ngươi sắp xếp, nhưng sư tôn đối với ngươi cũng không hề giấu giếm điều gì, người giờ đang sắp lịch kiếp, ngay cả đệ tử các phong khác cũng đang lo lắng, mà điều ngươi nghĩ đến, lại là những chuyện này sao?"
Các đệ tử vây xem đều gật đầu, chế giễu nhìn đại sư huynh.
Hắn ta vội vàng nói: "Sư tôn là sư tôn của chúng ta, muội quan tâm, ta đương nhiên cũng quan tâm. Mấy ngày trước, tiểu sư muội bất kính với sư tôn, ta đã mắng đuổi nàng đi rồi, là do nàng cứ bám lấy ta. Linh Lung, muội có biết không, nàng ta còn muốn chia sẻ huyết khế với ta, nhưng trong lòng ta chỉ có muội thôi, dù tu vi của muội có bị cản trở, ta vẫn nguyện ý giúp muội mà—"
Ngay lúc này, ánh bình minh chói lọi xé tan màn đêm.
Một dải cầu vồng xuyên qua mặt trời.
Tiểu sư đệ ngự kiếm đáp xuống, nhìn ta.
Đại sư huynh kinh ngạc tột độ, các đệ tử khác cũng ngây người.
Dưa Hấu
"Sao có thể, linh căn của hắn đã bị hủy, sao có thể ngự kiếm được nữa?"
"Hủy rồi, đâu có nghĩa là không thể mọc lại."
Ta vừa nói một câu nhẹ bẫng, đại sư huynh đã hoàn toàn ngây người: "Mọc lại? Cái dược trì này không thể nào, chắc chắn là song tu... Chẳng lẽ ngươi không phải toàn âm chi thể, mà là Linh Lung Tiên Thể?"
Trong đầu toàn là thứ rác rưởi màu vàng.
Ta liếc mắt khinh bỉ.
Đại sư huynh hoàn toàn suy sụp!
Hắn ta lẩm bẩm: "Những thứ này vốn dĩ phải là của ta."
Lời vừa dứt, hắn ta đột nhiên nhào tới: "Ngươi, đáng lẽ phải là của ta!"
Nhưng còn chưa kịp đến gần, đã bị một đạo kiếm quang c.h.é.m văng ra.
Một cánh tay hắn ta lăn lông lốc trên đất.
Tiểu sư đệ lạnh lùng nhìn hắn ta, thu kiếm về, rồi quay sang nhìn ta, khẽ mỉm cười.
Thiên tài thiếu niên năm nào, giờ đã niết bàn trùng sinh, linh căn mới tuy chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng đã hòa quyện yêu khí trên người đệ ấy, mang một vẻ đẹp bức người.
Đệ ấy cúi người ôm ta lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Nhiều người thế này cơ à."
"Ta đến đón nương tử về thành thân, có nhiều người chứng kiến cũng tốt."
Bờ vai rộng lớn che khuất phần lớn ánh mắt, thấy ta đỏ mặt, các đệ tử khác liền cười khúc khích.
"Sư tỷ, chúng ta thu xếp xong sẽ đến dự tiệc cưới.”
23
Hôn lễ được chuẩn bị trong lúc rảnh rỗi đi tìm bảo vật đã diễn ra đúng hẹn.
Tiểu sư đệ một thân hồng y, tuấn mỹ vô song.
Ta mặc hỷ phục mới, tay nắm dải lụa đỏ bước lên.
Lạy trời đất, giao bái.
Xung quanh vang lên toàn tiếng cười nói vui vẻ.
Sau khi xong lễ, tiểu sư đệ vào tân phòng, nhìn thấy ta đã chuẩn bị sẵn bồn tắm thuốc.
Đáy mắt đệ ấy thoáng chút ủy khuất: "Linh Lung tỷ, phương pháp dùng dược trì khôi phục linh căn này, hình như tiến triển chậm quá. Ta biết có cách nhanh hơn đấy."
Đệ ấy cúi xuống hôn ta.
Hương thơm nồng nàn vây quanh.
"Sao lại thơm thế này?"
"Mị Ma chúng ta, chỉ cần động lòng với ai, sẽ như vậy... Chàng biết mà."
Đầu ngón tay đệ ấy ấn lên môi ta.
Gân xanh trên cánh tay nổi lên căng cứng.
Thân thể nóng rực như ẩn như hiện.
Ta ngẩn người, quay mặt đi, ngón tay khẽ chạm vào môi: "Nhưng lần đầu gặp chàng, ta đã thấy rất thơm rồi. Lúc đó..."
Hàng mi dài của đệ ấy khẽ run.
"Lúc đó, ta đã rất muốn nàng."
Mặt ta bắt đầu nóng bừng: "Khoan đã, ta chợt nhớ ra còn chưa tiễn hết khách khứa."
Đệ ấy nắm lấy tay ta, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
"Ở bí cảnh, ta đã từng muốn ở lại đó mãi... dáng vẻ của nàng lúc đó..." Đệ ấy cúi xuống hôn, ta không nhịn được khẽ rên, "A Từ cả đời cũng không quên được."
"Từ từ đã. Ta thấy tắm thuốc cũng rất tốt mà, hay là thử lại lần nữa xem sao..."
Trong lòng ta càng thêm hoảng loạn.
"Linh Lung..." Mùi hương trên người đệ ấy như hữu hình, khiến đầu óc và thân thể ta run rẩy từng đợt, rất nhanh, ngay cả tay cũng không nhấc lên nổi nữa.
Trong tiếng run rẩy của vành tai, ta nghe thấy tiếng hắn khẽ: "Linh Lung, ta nhớ nàng..."
Bình luận gào thét đến mức gần như không thấy chữ.
[Nữ nhi à, tin hắn đi! Hắn không giống tên khoái nam kia đâu!]
[Một lần thôi mà! Tin ta đi, thử một lần đi!]
[Trời ơi, tôi thấy cả đuôi của Mị Ma rồi kìa... A a a a, nữ nhi đã đứng không vững rồi!]
[Đừng tắt đèn mà... Má ơi, cảnh này nóng bỏng quá... Nghe nói lần đầu của Mị Ma sẽ rất lâu..
. Nữ nhi, nàng có ổn không? Nếu ổn thì bật đèn lên cho mọi người xem, ai cũng lo lắng cả, nếu không ổn thì cứ kêu thêm vài tiếng đi.]
Lần nữa nghe tin tức về đại sư huynh đã là hai tháng sau.
Bận rộn suốt hai tháng, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, ta giao lễ vật cho sư tôn rồi thở phào nhẹ nhõm.
Lại gặp ngay đại sư huynh đang chờ ta.
Gương mặt hắn ta tiều tụy.
Phía sau, tiểu sư muội lủi thủi đi theo.
"Linh Lung, ta đã đến Ninh An thành, Thương Châu và trấn Vĩnh Xương tìm muội, muội muốn trốn ta đến bao giờ? Nếu muội không để ý đến ta, sao lại trốn tránh ta như vậy?"
"Ngươi rảnh lắm sao?"
Rảnh rỗi không lo tu luyện, nếu có thể gánh vác thêm chút trách nhiệm cho sư môn thì cũng đâu đến nỗi bị các đệ tử khác coi thường.
Nhàn rỗi như vậy không tu luyện, phàm là có thể vì sư môn mà gánh vác thêm một phần trách nhiệm, cũng không đến mức bị đệ tử khác xem thường.
Hắn ta khẽ nói: "Mấy ngày nay ta đã nghĩ rất nhiều, là ta đã sai. Muội có thể, cho ta thêm một cơ hội nữa không? Mấy chén canh hạt sen kia ta đều rất thích, ta sẽ không kén ăn nữa. Những thứ muội tặng ta trước đây, Nhu Nhi đã vứt đi, nhưng ta đã tìm lại hết rồi. Chúng vẫn còn tốt, mất rồi lại tìm được, nước đổ đi cũng có thể hốt lại, muội có thể, cho ta thêm một cơ hội nữa được không?"
Tiểu sư muội nghe vậy, mắt đỏ hoe.
Vẻ ngây thơ trước kia giờ chỉ còn lại sự phẫn nộ.
Ta thản nhiên nói.
"Đại sư huynh, ngươi là người đứng đầu môn phái, tuy rằng là do phụ thân ngươi sắp xếp, nhưng sư tôn đối với ngươi cũng không hề giấu giếm điều gì, người giờ đang sắp lịch kiếp, ngay cả đệ tử các phong khác cũng đang lo lắng, mà điều ngươi nghĩ đến, lại là những chuyện này sao?"
Các đệ tử vây xem đều gật đầu, chế giễu nhìn đại sư huynh.
Hắn ta vội vàng nói: "Sư tôn là sư tôn của chúng ta, muội quan tâm, ta đương nhiên cũng quan tâm. Mấy ngày trước, tiểu sư muội bất kính với sư tôn, ta đã mắng đuổi nàng đi rồi, là do nàng cứ bám lấy ta. Linh Lung, muội có biết không, nàng ta còn muốn chia sẻ huyết khế với ta, nhưng trong lòng ta chỉ có muội thôi, dù tu vi của muội có bị cản trở, ta vẫn nguyện ý giúp muội mà—"
Ngay lúc này, ánh bình minh chói lọi xé tan màn đêm.
Một dải cầu vồng xuyên qua mặt trời.
Tiểu sư đệ ngự kiếm đáp xuống, nhìn ta.
Đại sư huynh kinh ngạc tột độ, các đệ tử khác cũng ngây người.
Dưa Hấu
"Sao có thể, linh căn của hắn đã bị hủy, sao có thể ngự kiếm được nữa?"
"Hủy rồi, đâu có nghĩa là không thể mọc lại."
Ta vừa nói một câu nhẹ bẫng, đại sư huynh đã hoàn toàn ngây người: "Mọc lại? Cái dược trì này không thể nào, chắc chắn là song tu... Chẳng lẽ ngươi không phải toàn âm chi thể, mà là Linh Lung Tiên Thể?"
Trong đầu toàn là thứ rác rưởi màu vàng.
Ta liếc mắt khinh bỉ.
Đại sư huynh hoàn toàn suy sụp!
Hắn ta lẩm bẩm: "Những thứ này vốn dĩ phải là của ta."
Lời vừa dứt, hắn ta đột nhiên nhào tới: "Ngươi, đáng lẽ phải là của ta!"
Nhưng còn chưa kịp đến gần, đã bị một đạo kiếm quang c.h.é.m văng ra.
Một cánh tay hắn ta lăn lông lốc trên đất.
Tiểu sư đệ lạnh lùng nhìn hắn ta, thu kiếm về, rồi quay sang nhìn ta, khẽ mỉm cười.
Thiên tài thiếu niên năm nào, giờ đã niết bàn trùng sinh, linh căn mới tuy chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng đã hòa quyện yêu khí trên người đệ ấy, mang một vẻ đẹp bức người.
Đệ ấy cúi người ôm ta lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Nhiều người thế này cơ à."
"Ta đến đón nương tử về thành thân, có nhiều người chứng kiến cũng tốt."
Bờ vai rộng lớn che khuất phần lớn ánh mắt, thấy ta đỏ mặt, các đệ tử khác liền cười khúc khích.
"Sư tỷ, chúng ta thu xếp xong sẽ đến dự tiệc cưới.”
23
Hôn lễ được chuẩn bị trong lúc rảnh rỗi đi tìm bảo vật đã diễn ra đúng hẹn.
Tiểu sư đệ một thân hồng y, tuấn mỹ vô song.
Ta mặc hỷ phục mới, tay nắm dải lụa đỏ bước lên.
Lạy trời đất, giao bái.
Xung quanh vang lên toàn tiếng cười nói vui vẻ.
Sau khi xong lễ, tiểu sư đệ vào tân phòng, nhìn thấy ta đã chuẩn bị sẵn bồn tắm thuốc.
Đáy mắt đệ ấy thoáng chút ủy khuất: "Linh Lung tỷ, phương pháp dùng dược trì khôi phục linh căn này, hình như tiến triển chậm quá. Ta biết có cách nhanh hơn đấy."
Đệ ấy cúi xuống hôn ta.
Hương thơm nồng nàn vây quanh.
"Sao lại thơm thế này?"
"Mị Ma chúng ta, chỉ cần động lòng với ai, sẽ như vậy... Chàng biết mà."
Đầu ngón tay đệ ấy ấn lên môi ta.
Gân xanh trên cánh tay nổi lên căng cứng.
Thân thể nóng rực như ẩn như hiện.
Ta ngẩn người, quay mặt đi, ngón tay khẽ chạm vào môi: "Nhưng lần đầu gặp chàng, ta đã thấy rất thơm rồi. Lúc đó..."
Hàng mi dài của đệ ấy khẽ run.
"Lúc đó, ta đã rất muốn nàng."
Mặt ta bắt đầu nóng bừng: "Khoan đã, ta chợt nhớ ra còn chưa tiễn hết khách khứa."
Đệ ấy nắm lấy tay ta, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
"Ở bí cảnh, ta đã từng muốn ở lại đó mãi... dáng vẻ của nàng lúc đó..." Đệ ấy cúi xuống hôn, ta không nhịn được khẽ rên, "A Từ cả đời cũng không quên được."
"Từ từ đã. Ta thấy tắm thuốc cũng rất tốt mà, hay là thử lại lần nữa xem sao..."
Trong lòng ta càng thêm hoảng loạn.
"Linh Lung..." Mùi hương trên người đệ ấy như hữu hình, khiến đầu óc và thân thể ta run rẩy từng đợt, rất nhanh, ngay cả tay cũng không nhấc lên nổi nữa.
Trong tiếng run rẩy của vành tai, ta nghe thấy tiếng hắn khẽ: "Linh Lung, ta nhớ nàng..."
Bình luận gào thét đến mức gần như không thấy chữ.
[Nữ nhi à, tin hắn đi! Hắn không giống tên khoái nam kia đâu!]
[Một lần thôi mà! Tin ta đi, thử một lần đi!]
[Trời ơi, tôi thấy cả đuôi của Mị Ma rồi kìa... A a a a, nữ nhi đã đứng không vững rồi!]
[Đừng tắt đèn mà... Má ơi, cảnh này nóng bỏng quá... Nghe nói lần đầu của Mị Ma sẽ rất lâu..
. Nữ nhi, nàng có ổn không? Nếu ổn thì bật đèn lên cho mọi người xem, ai cũng lo lắng cả, nếu không ổn thì cứ kêu thêm vài tiếng đi.]