Ngoại truyện

 

Sư tôn phi thăng đã lâu, ta mới nhớ ra mình đã lâu không nghe tin tức gì về sư môn.

 

Người quen cũ đến chơi nghe ta hỏi, liền thao thao bất tuyệt kể.

 

Nghe nói đại sư huynh ngày đó bị thương, được tiểu sư muội mang đi.

 

Mọi người đều cho rằng tiểu sư muội đang chăm sóc hắn ta rất tốt.

 

Nhưng thân thể và tu vi của hắn ta lại ngày càng suy yếu.

 

Cuối cùng không thể không rời khỏi tông môn, trở về quê nhà.

 

Sau đó thì bặt vô âm tín.

 

Tiểu sư muội trong khoảng thời gian đó tu vi tiến bộ rất nhanh, nhưng cũng nhanh chóng rời đi theo đại sư huynh.

 

Sau này mới biết, tiểu sư muội lại coi hắn ta như lô đỉnh, không ngừng hấp thụ tu vi của hắn ta.

 

Gia chủ Phí gia biết chuyện, giận dữ trừng trị tiểu sư muội.

 

Nàng khóc lóc biện giải, nói từ trước đến nay đại sư huynh đều dạy nàng như vậy, chỉ vì thương nàng tu luyện vất vả, đã nói sẽ tìm cho nàng một cái có sẵn.

 

Bây giờ không có sẵn thì đương nhiên là tự mình phải bồi thường rồi.

 

Khi đó bọn họ đã kết huyết khế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Phí gia giận dữ nhưng cũng không làm gì được, cuối cùng vẫn phải để hai người thành hôn.

 

Từng là một đôi uyên ương, giờ sớm chiều đối mặt lại thành oan gia.

 

Năm mươi năm sau, ta và A Từ đi ngang qua, thấy họ đã đầu bạc trắng, vẫn còn đang cãi nhau.

 

"Nếu không phải tại ngươi, ta và Linh Lung đã thành đạo lữ, giờ này ta đã sớm phi thăng rồi."

 

Tiểu sư muội liền tát cho hắn ta một cái.

 

"Nếu không phải ngươi dùng mấy cái đường tắt kia làm hỏng đường tu luyện của ta, ta đã sớm tự mình tu luyện thành công rồi! Tất cả đều tại ngươi, nhị sư tỷ đã bảo ngươi dạy ta pháp môn tu luyện, ngươi lại cứ nói không nỡ để ta chịu khổ!!"

 

Hai người càng nói càng giận, điên cuồng lao vào đánh nhau.

 

Hai người không có chút tu vi nào.

 

Đánh nhau một hồi lại cùng nhau rơi nước mắt.

 

"Ta nhớ Linh Lung rồi."

 

"Ta nhớ nhị sư tỷ."

 

Dưa Hấu

Rồi cả hai lại đồng thanh: "Mẹ nó sao ngư

ơi còn chưa c.h.ế.t đi! Đồ khốn/đồ tiện nhân!”

 

 

Hết