6

 

Đường xuống núi còn xa, ta đành dẫn tiểu sư đệ ngự kiếm.

 

Đệ ấy giữ khoảng cách, chỉ hờ hững nắm lấy vạt áo ta.

 

Gió lớn quá, chao đảo mấy lần, ta dứt khoát nắm lấy tay đệ ấy đặt lên eo mình: "Nắm chặt vào."

 

Cao thế này mà ngã thì nguy to.

 

Tay đệ ấy cứng đờ, như bị sét đánh giật mình.

 

Ta còn đang nghi đệ ấy mất linh lực nên sợ độ cao.

 

Bình luận trên màn hình thì ồ ạt.

 

[Con gái ơi, con có biết mình đang làm gì không đấy?]

 

[Gần thế này, nam phụ chịu nổi không?]

 

[Yên tâm đi, nam phụ tự chủ lắm... Không phải, đuôi mắt nam phụ ửng đỏ rồi kìa... Yết hầu sao lại...]

 

Tai ta nóng bừng, vội vàng phanh gấp, tiểu sư đệ lăn cả lên vai ta, gần như dính sát vào người.

 

Ơ, thơm quá, dễ chịu thật.

 

Một tiếng kêu nhỏ vang lên, ta theo bản năng đưa tay ra đỡ.

 

Tay hụt, lại mơ hồ chạm phải thứ gì đó mềm mềm.

 

Định thần lại, trong tay đã chẳng còn gì.

 

7

Dưa Hấu

 

Đến nhân gian.

 

Ta lập tức đi tìm căn nhà năm xưa đã mua.

 

Trước kia đại sư huynh hay xuống núi, ta muốn hắn ta có chỗ nghỉ ngơi thoải mái nên đã đặc biệt mua căn nhà này.

 

Sau này mới biết, hắn ta xuống núi là để thăm tiểu sư muội khi ấy còn là người phàm.

 

Giờ căn nhà vẫn còn.

 

Nhưng bà v.ú trông nhà đã già đi nhiều.

 

Ta dẫn tiểu sư đệ vào trong, cả nhà nhốn nháo cả lên.

 

"Vị này là?"

 

Ta liếc nhìn tiểu sư đệ đang cúi đầu, ngập ngừng một chút: "Bằng hữu. Một người bằng hữu rất tốt."

 

Tiểu sư đệ khẽ lặp lại: "Bằng hữu sao?"

 

Bình luận lướt qua màn hình.

 

[Cún con ngày nào cũng tan nát cõi lòng]

 

[Đã nắm tay người ta, còn ôm eo, hôn môi rồi, giờ lại bảo là bạn bè?]

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

[Vô trách nhiệm, oán niệm.jpg]

 

Ta lập tức mềm lòng.

 

"Chưa thành hôn... Hình như gọi phu quân cũng không ổn lắm nhỉ?"

 

Mắt tiểu sư đệ bỗng sáng rực lên.

 

Đệ ấy ngẩn người một lúc: "Linh Lung tỷ... muốn thành hôn với ta?"

 

Gọi tên nghe cũng thuận miệng đấy chứ.

 

Ta nhìn đệ ấy: "Ta đã đưa ngươi đến phàm gian, thì phải có trách nhiệm với ngươi theo quy củ của phàm gian."

 

Đệ ấy nhìn ta, đáy mắt là cảm xúc mãnh liệt khó kìm nén.

 

Cuối cùng chỉ thốt ra một chữ.

 

"Được."

 

Thành hôn cũng không phiền phức, dù sao những trang sức, y phục ta đã chuẩn bị từ lâu rồi.

 

Còn chuẩn bị những năm qua nữa chứ.

 

Khi đại sư huynh còn ở phàm gian, bọn ta từng cùng nhau đi dự tiệc cưới.

 

Lúc đó đại sư huynh nói khoảnh khắc nữ tử đẹp nhất chính là khi khoác lên mình bộ hỷ phục đỏ.

 

Ta nghe lọt tai, sau đó liền mua vải vóc và chỉ thêu, tỉ mỉ thêu thùa như bao cô gái bình thường khác.

 

Một bộ hỷ phục hoàn chỉnh, không hề dùng đến một chút pháp lực nào.

 

Lúc lấy ra, vẫn rực rỡ chói lóa như mới.

 

Tiểu sư đệ nhìn ta chỉ huy mọi người trang trí, đệ ấy cũng đi theo phụ giúp ta.

 

Lát sau, đệ ấy từ kho chuyển ra một cây san hô.

 

Lát nữa, lại từ dưới hầm lấy ra những viên ngọc trai Đông Hải sáng chói.

 

Những bảo bối ta tích cóp bấy lâu nay, phần lớn đều là chuẩn bị cho đại sư huynh.

 

Cũng may là không tặng.

 

Ta dùng trân châu mài thành bột, cùng tiểu sư đệ đắp mặt.

 

Lấy san hô làm thành đôi hoa tai xinh xắn.

 

Vòng cổ anh lạc thì mỗi tháng một kiểu không trùng lặp.

 

Hôm nay, ta đang ngắm tiểu sư đệ chải đầu.

 

Kết quả đại sư huynh lại đến.

 

Hắn ta vừa vào cửa đã hừ hừ.

 

Thấy gỗ trầm

hương quý giá thì hừ, thấy hạt sen tuyết thì hừ, thấy cây san hô cũng hừ.

 

Một mặt chê bai toàn đồ tục tằn cũ rích.