Vết thương mỏng manh trên mặt đệ ấy rõ ràng, dễ thấy.

 

Là do kiếm khí của ta gây ra.

 

Kỳ lạ, ta rõ ràng đã thiết lập kết giới, tu sĩ cùng cấp cũng không thể ra vào, đệ ấy lại không có chút linh lực nào, càng không thể nào ra khỏi kết giới được?

 

Sao vẫn bị thương?

 

Máu từ vết thương đỏ tươi, hương thơm kỳ lạ xộc vào mũi.

 

Thơm đến mức khiến người ta mê muội.

 

Như có ma xui quỷ khiến, ta đưa tay nâng mặt đệ ấy, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn xuống.

 

Một tiếng thở dài khe khẽ.

 

Gần như cùng lúc đó, ta cảm thấy trên đỉnh đầu có thứ gì đó nhô ra, ghim chặt vào tóc ta.

 

Vừa định mở mắt, ta đã bị xoay ngược thế cờ, đệ ấy cúi người một vòng ôm lấy eo ta.

 

Hơi thở nóng rực như dung nham sắp phun trào.

 

Môi đệ ấy dừng lại ở khóe môi ta, gần như cố nén mà nói:

 

"Linh Lung tỷ, không, không được."

 

Mùi hương nồng đậm khiến đầu óc ta quay cuồng.

 

Không hiểu sao, cứ đến gần đệ ấy, ngửi thấy mùi hương này là ta lại nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ.

 

"Vì sao không được?" Ta lẩm bẩm.

 

Ánh mắt đệ ấy phức tạp, giằng xé: "Ta không muốn tỷ... hối hận."

 

11

 

Đêm đó, ta mơ một giấc mơ.

 

Mơ thấy bí cảnh.

 

Trong bí cảnh đó, ta kết bạn với tiểu sư đệ bị lạc.

 

Cùng nhau đi tìm đại sư huynh.

 

Nhưng ta trúng độc, tình độc ảo cảnh, nó làm mê muội tâm trí. Ta mềm nhũn dựa vào người tiểu sư đệ.

 

Tai và tóc mai kề sát, đệ ấy vốn luôn điềm tĩnh tự chủ, giờ đôi mắt đỏ hoe như thỏ.

 

Ngay khi ta đưa tay ôm cổ đệ ấy, cả người đệ ấy cứng đờ, thậm chí còn mọc ra đôi tai lông xù.

 

Hơi thở dồn dập, thân thể mềm nhũn như tơ lụa, gần như không đứng vững.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đệ ấy ôm lấy eo ta, không cho ta rời đi, môi răng quấn quýt nóng bỏng.

 

Nhưng ngay khi ta gọi đại sư huynh, đệ ấy liền dừng lại.

 

"Đại sư huynh..."

 

Đệ ấy rời môi, ôm chặt ta, vùi mặt vào vai ta.

 

"Xin lỗi."

 

Sau đó, đệ ấy xóa đi đoạn ký ức đó của ta.

 

Đáng ghét thật.

 

Trong mơ ta cũng cảm nhận được sự tê dại kỳ lạ kia đột ngột biến mất.

 

Nhìn từ góc độ người ngoài cuộc, càng đáng ghét hơn.

 

Sáng sớm hôm sau, tiểu sư đệ đã biến mất.

 

Bà v.ú trong viện nói đệ ấy đi về phía bắc thành để mua hỷ phục mới cho ta.

 

Đợi mãi đến giữa trưa vẫn không thấy đệ ấy trở về.

 

Đang nghi hoặc, tiểu sư muội lại đột nhiên đến.

 

Nàng đến để báo tin.

 

"Mau đi xem cái tên phế vật mà tỷ chọn đi!"

 

Thì ra ở rừng trúc phía bắc thành xuất hiện một con đại yêu Yểm Ma.

 

Tiểu sư đệ là người đầu tiên xông vào rừng sâu.

 

Tiểu sư muội chế nhạo: "Hắn thật sự cho rằng mình là Diệp Từ Sinh trước kia sao? Con yêu quái mà ngay cả đại sư huynh còn phải kiêng dè, hắn lại cứ xông vào để thể hiện, chỉ vì muốn lấy một viên yêu châu làm lễ đính ước của tiên môn? Tỷ không mau đi xem đi, lát nữa hắn c.h.ế.t thật đấy. Đến lúc đó hắn c.h.ế.t rồi, chẳng phải tỷ sẽ có lý do để bám lấy đại sư huynh sao!"

 

Ta ngẩn người, theo quy tắc kết khế của tiên môn, một viên yêu châu cấp năm là lễ vật đính ước bắt buộc.

 

Nhưng con Yểm Ma này lại là cấp bảy!

 

Bản thể của Yểm Ma rất yếu, nhưng lại cực kỳ giỏi mê hoặc.

 

Một khi đã vào trận, tâm thần sẽ bị mê hoặc, mười phần c.h.ế.t chín.

 

Dưa Hấu

Linh khí ở Vĩnh Ninh thành này vốn rất bình thường, chưa từng xuất hiện loại đại yêu này.

 

Sao lại thế này?

 

Khi ta vội vàng đến phía bắc

thành, nửa rừng trúc đã chìm trong yêu khí đỏ rực.

 

Tuyệt nhiên không thấy bóng dáng tiểu sư đệ đâu.