17

 

Lần nữa trở lại con hẻm tối, nơi này đã hoang tàn hơn nhiều.

 

Tiểu sư đệ thấy nơi đến thì ngẩn người.

 

Trong đáy mắt đệ ấy toàn là sự giằng xé, thậm chí không dám nhìn ta.

 

[Nữ nhi ơi, đừng mà, nếu bây giờ nàng ghét bỏ hắn, hắn sẽ tan vỡ ngay lập tức]

 

[Bí mật cất giấu bao năm, giờ đột ngột bị vạch trần, chẳng trách nam phụ sợ hãi đến vậy.]

 

[Tiểu sư đệ chẳng lẽ muốn dùng đến hạ sách cuối cùng rồi sao? Mị ma có thể mê hoặc lòng người, chỉ cần tế ra bản nguyên nội đan là có thể khống chế người khác, lâu nhất có thể đến mười năm.]

 

[Hả? Thật á? Tôi thấy tay nam phụ vẫn luôn nắm chặt, ngay cả khi xuống suối lạnh cũng không buông, chẳng lẽ bên trong là bản nguyên nội đan của hắn?]

 

Ta liếc nhìn tiểu sư đệ.

 

Rồi bước nhanh về phía trước.

 

Đệ ấy chậm rãi theo sau tôi.

 

Vào sâu bên trong.

 

Nơi đó đã không còn ai ở, chỉ còn một ngôi mộ cô độc.

 

Là của mẫu thân đệ ấy.

 

Một tấm bia mộ, chữ khắc trên đó là do chính tay đệ ấy viết.

 

Bên ngoài mộ, một vòng hương làm từ xương tay được xếp ngay ngắn.

 

"Đó là mẫu thân của ngươi sao?"

 

Hàng mi dài của đệ ấy rũ xuống, ánh mắt dần trở nên ảm đạm: "Vậy nên... một người như ta, nhất định rất đáng ghê tởm, đúng không?"

 

Ta đưa tay nâng mặt đệ ấy lên.

 

"Lúc trước nếu ta cứu được bà ấy thì tốt rồi... Xin lỗi. Lúc đó ta không biết, mọi người đều nói họ tự nguyện."

 

Ta nói: "A Từ, những kẻ bẩn thỉu là bọn chúng."

 

Tiểu sư đệ đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt đệ ấy đỏ hoe.

 

Bàn tay trong tay áo khẽ động.

 

Ta nhìn đệ ấy.

 

"Không phải lỗi của ngươi. Trong lòng ta, ngươi là người tốt nhất. Cho nên, không cần đối với ta..."

 

Cho nên, không cần dùng yêu đan với ta.

 

Cũng không cần mê hoặc ta.

 

Bởi vì, trái tim này vốn dĩ đã ở đây rồi.

 

Đệ ấy cúi đầu, chậm rãi mở bàn tay đang nắm chặt.

 

Đâu phải là yêu đan mê hoặc gì.

 

Trong khoảnh khắc mở ra, một đóa hoa ác mộng nở rộ trong lòng bàn tay đệ ấy.

 

Đây là yêu đan của đại yêu.

 

Đây là đệ ấy lấy theo quy củ kết khế đạo lữ của tiên môn.

 

Đệ ấy không tiếc dùng nửa bản nguyên thân mình tiến vào Yểm Chướng.

 

Chỉ là để theo lệ kết khế, tặng ta một món quà như vậy mà thôi.

 

Tâm yêu chỉ có một lỗ, đâu như lòng người có bảy lỗ.

 

Đơn giản, cố chấp, nhưng lại dễ bị lừa.

 

Nếu như lúc còn ngây ngô gặp phải kẻ lừa đảo, chỉ sợ đến quần lót cũng bị lừa sạch.

 

Dưa Hấu

18

 

Ta ngẩn người nhìn đệ ấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tiểu sư đệ có chút luống cuống: "Là cảm thấy phẩm cấp không tốt sao? Nếu không tốt, mấy ngày nữa ta sẽ đi tìm cái tốt hơn."

 

Đệ ấy nói Yểm Ma không đáng sợ, chỉ cần không bị mê hoặc thì chân thân rất yếu ớt.

 

"Vậy nên, đây chính là nguyên nhân tu vi của ngươi bỗng nhiên bị phế sao?"

 

Đệ ấy là bán yêu, sau khi đạt Nguyên Anh sẽ hóa thần, lúc đó nhục thể và nguyên thần phải dung hợp, thân phận bán yêu không thể giấu được nữa.

 

Cho nên đệ ấy gần như tự hủy, hy sinh linh căn của mình.

 

Như vậy vừa có thể ở lại tông môn lại vừa không bị nghi ngờ.

 

Nhưng không có linh căn.

 

Yêu lực nội đan lại càng ngày càng mạnh, để không bại lộ bản thể, đệ ấy mới trở thành kẻ chịu đựng.

 

"Đồ ngốc." Ta không nhìn bình luận nữa, chỉ nhìn đệ ấy.

 

Không sao, linh căn không còn, thể chất của đệ ấy đặc thù, ta vẫn có cách tái tạo.

 

Thể chất thuần âm của ta giỏi nhất là lấy hình bổ hình.

 

Tựa như một cái lò luyện thuốc tốt nhất, cũng là môi giới hoàn hảo nhất, những linh lực, tiên đan, yêu đan tương khắc, vốn không thể hấp thụ, chỉ cần ta cam tâm tình nguyện.

 

Đều có thể mượn thân thể ta hấp thu luyện hóa rồi chuyển cho người thứ hai.

 

Đây cũng là lý do kiếp trước đại sư huynh luôn không chịu buông tay.

 

Ta gỡ đóa hoa mộng yểm xuống.

 

Cài lên vành tai, yêu lực trong nháy mắt ngưng tụ thành thực chất.

 

Yêu lực này thật bá đạo.

 

Quả là có thể mê hoặc lòng người.

 

Ta nhìn tiểu sư đệ: "Cho ta mượn chút sức mạnh Mị Ma để áp chế."

 

Đệ ấy đưa ngón tay ra, ngón trỏ nối liền tim, chạm vào đầu ngón tay ta.

 

[Đồ ngốc, dùng tay làm gì, đầu lưỡi mới hiệu quả nhất!]

 

[Nghiêng đầu là hôn được rồi, mau hôn đi!]

 

Ta trực tiếp nắm lấy ngón tay đệ ấy.

 

Ngay sau đó, ngửa đầu hôn lên.

 

Bình luận gần như nổ tung.

 

[A, tiểu sư đệ sao lại dễ xấu hổ thế, bị hôn một cái đã không chịu nổi rồi, cái đuôi nhỏ...]

 

Đui sao?

 

Ta mở mắt, cúi nhìn xuống.

 

Đưa tay chạm vào.

 

Cảm giác thật tốt.

 

Hàng mi dài của tiểu sư đệ khẽ run.

 

Lần này thì hay rồi, tai đệ ấy cũng đỏ bừng lên.

 

...Thật là, đẹp quá đi.

 

Hương thơm nồng nàn như ánh xuân ấm áp trong gió, trong nháy mắt bao phủ toàn thân.

 

Tiểu sư đệ cả người căng cứng, yết hầu khẽ động.

 

"Linh Lung tỷ... Không được, đừng nhúc nhích."

 

[Cảnh này khiến người ta nóng hết cả người...]

 

[Mặc kệ đỏ hay trắng, đều p

hải thành màu vàng hết cho ta!]

 

[Ta muốn xem cảnh đẩy ngã, sao không phải ở suối nước lạnh chứ...]

 

[Giờ phút này, ta chẳng còn gì để nói, cứ làm thôi.]