Đối mặt đứng đó, khi Lệnh Bạc Chu xin lỗi, Du Cẩm kinh ngạc nhìn hắn một cái, dường như nghi hoặc không hiểu ba chữ này sao có thể thốt ra từ miệng Lệnh Bạc Chu, nhưng hắn ta vẫn cung kính cúi đầu.
Mạnh Hoan có chút không biết phải làm sao.
Cậu vốn mềm lòng, người khác chỉ cần nói một câu xin lỗi là dễ dàng chạm đến phần mềm mại trong tim cậu. Vì vậy, khi nghe thấy ba chữ "xin lỗi", phản ứng đầu tiên của Mạnh Hoan là nhớ lại ý định ám sát hắn trước đây.
Khi đó, bọn họ vốn đã đề phòng lẫn nhau, không cho rời phủ cũng xem như có lý do chính đáng, tính ra cũng chỉ vỏn vẹn hai tháng. Hơn nữa, Mạnh Hoan cũng từng nảy sinh ác niệm, tuy chưa thực sự ra tay, nhưng khi nghe Lệnh Bạc Chu thành khẩn nói lời xin lỗi, trong lòng cậu bỗng trào dâng một cảm giác hổ thẹn khó tả.
Mạnh Hoan khẽ nhéo tai, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng: "Không có gì..."
Lệnh Bạc Chu dịu giọng nói: "Những chuyện vi phu làm sai, vi phu thừa nhận. Hoan Hoan chỉ cần chấp nhận lời xin lỗi là đủ, không cần mềm lòng."
Mạnh Hoan vẫn đứng ngây tại chỗ.
Có lẽ vì từ nhỏ đã là cô nhi, cậu thuộc kiểu người chỉ cần người khác đối tốt một chút liền sẵn sàng dâng hiến toàn bộ chân tâm. Nghe thấy Lệnh Bạc Chu xin lỗi, giọng điệu mang theo vẻ hối hận, lòng cậu bất giác rối bời.
Hồi lâu, cậu nói: "Thật ra ta…"
…Ban đầu cũng không có ấn tượng tốt với ngài.
Nhưng lời còn chưa dứt, Trần An đã bước đến gọi một tiếng "Vương gia", dáng vẻ đứng hầu bên cạnh có ý thúc giục Lệnh Bạc Chu bàn chuyện chính sự. Mạnh Hoan vừa hé môi liền im bặt.
Lệnh Bạc Chu lên tiếng đáp lại, sau đó quay đầu về phía Mạnh Hoan, mỉm cười nói: "Hoan Hoan cứ đi chơi đi, chờ khi chơi vui rồi quay về nói cho vi phu biết, được chứ?"
Mạnh Hoan mím môi, khẽ gật đầu.
Lệnh Bạc Chu được đỡ đi mất, để lại Mạnh Hoan đứng dưới hành lang.
Nhìn bóng lưng Lệnh Bạc Chu một lúc, hắn chậm rãi bước đi, vì bị mù mà bước chân chậm rãi, vạt áo lướt qua bậu cửa gỗ. Mạnh Hoan bất giác nghĩ: Đây hẳn là lúc Lệnh Bạc Chu thiếu cảm giác an toàn nhất?
Thế nhưng hắn lại sẵn lòng để mình rời phủ.
Nghĩ đến chuyện bản thân chủ động vào đêm qua, trong lòng Mạnh Hoan dâng lên một cảm xúc phức tạp và khó diễn tả. Lệnh Bạc Chu có phải đã cho rằng mình sẽ không rời khỏi hắn không?
Vốn là người luôn đa nghi, vậy mà Lệnh Bạc Chu lại tin tưởng cậu.
Bên cạnh, Du Cẩm hỏi: "Vương phi có muốn ra ngoài dạo chơi không?"
Mạnh Hoan im lặng một lát, rồi ngước mắt: "Đi thôi."
Cậu rời phủ bằng cửa hông. Dù là phủ đệ nào đi nữa, trước cổng luôn có kẻ nhòm ngó, ghi nhận người ra vào. Vì vậy, khi xuất hành, Mạnh Hoan thường cải trang thành một công tử bình thường, đi bằng cửa hông sẽ an toàn hơn nhiều.
Trời nóng nực, Du Cẩm giương ô che cho cậu, vị thái giám đáng thương này nóng đến mức liên tục lấy khăn lau mồ hôi, lớp phấn trên mặt cũng rơi mất một lớp.
"Nóng thế này à? Vậy chúng ta nghỉ một lát đã." Mạnh Hoan bật cười, liền không vội đi nữa mà ghé vào một trà lâu ven đường uống trà nghỉ chân.
Bên trong trà lâu, bầu không khí rất náo nhiệt, có một người kể chuyện cầm trống gõ nhịp, miệng nói thao thao bất tuyệt về một câu chuyện phát tài từ đường biển.
Mạnh Hoan nghe đến buồn ngủ, chợt một tiếng "choang" vang lên, dường như có một người biểu diễn biến mặt Tứ Xuyên tiến vào. Người đó cầm quạt trên tay, theo tiếng trống chiêng dồn dập, từng bước xoay tròn trước bàn, liên tục đổi sắc mặt.
Y hát xong, lộ ra gương mặt một thiếu niên.
Mọi người xôn xao: "Hay quá!"
"Thêm một màn nữa đi!"
Thiếu niên cúi người hành lễ, giơ chậu ra: "Mời các vị thưởng tiền."
Mạnh Hoan lấy ra vài đồng xu, đợi y đến gần liền thả vào trong chậu. Dưới đáy chậu, tay cậu đột nhiên bị một vật ấm áp chạm vào.
"………………"
Biểu cảm Mạnh Hoan không đổi, sắc mặt vẫn bình tĩnh, thiếu niên cung kính nói: "Đa tạ công tử thưởng, chúc công tử bình an phú quý, bước bước cao thăng."
Y rời đi, nhưng cảm giác quen thuộc trên tay khiến Mạnh Hoan hiểu rõ.
Không sai, lại là một bức thư.
qwq.
Sao chuyện này cứ lặp đi lặp lại mãi vậy?
Hiện tại, mỗi lần nhìn thấy thư, Mạnh Hoan đều sợ hãi. Cậu khẽ cào nhẹ đầu ngón tay, nhét thư vào trong tay áo rồi lén nhìn quanh lầu trên lầu dưới, không thấy bóng dáng quen thuộc nào.
Xem ra, người nọ cũng sợ bị Lệnh Bạc Chu phát hiện mới lén lút đưa thư cho cậu.
Lúc này, Mạnh Hoan hoàn toàn rơi vào trạng thái ngơ ngẩn.
…Lại là thư.
…Trong bức thư này, liệu có mở ra tình tiết bí ẩn gì không?
…Nhưng cậu đã không còn quá nhiệt tình với việc đi theo tình tiết nữa rồi.
Cậu đành phải lén nhét thư vào trong túi, chờ đến lúc về phủ, khi không có ai mới xem.
Thời tiết dần trở nên mát mẻ hơn, các quầy hàng đêm cũng lần lượt được bày ra, người trên phố đông hơn trước rất nhiều, thỉnh thoảng có làn gió mát thổi qua.
Mạnh Hoan rời khỏi trà lâu, đi loanh quanh trên phố, đến khi trời dần sẫm tối.
Bên cạnh, Du Cẩm tỏ vẻ căng thẳng, ánh mắt đầy vẻ dò xét: "Công tử định khi nào về phủ?"
Bây giờ trời sắp tối hẳn, vậy mà Mạnh Hoan vẫn chưa chịu về, ngược lại còn không ngừng nhìn ngang nhìn dọc giữa đám đông, cứ như đang tìm kiếm thứ gì đó. Điều này rất dễ khiến người ta liên tưởng đến việc cậu đang tìm cơ hội trốn thoát.
Vương gia đã căn dặn, Mạnh Hoan muốn đi đâu cũng được, không được ngăn cản. Nếu cậu đi xa cũng không được truy hỏi.
Như vậy, khả năng vương phi bỏ trốn cũng cao hơn nhiều.
Mạnh Hoan hờ hững nói: "Ta từng thấy ở đây có bán ngỗng quay, mùi vị cũng khá ngon, muốn mua thêm một ít mang về."
"Công tử…" Du Cẩm định nói rồi lại thôi.
"A, bên kia cầu có bán, ngươi cứ đợi ở đây, ta đi một lát rồi về ngay." Mạnh Hoan bước nhanh rời đi.
Sắc mặt Du Cẩm càng thêm căng thẳng, suýt nữa bước lên muốn đuổi theo, nhưng lại sợ bản thân quá lo lắng sẽ khiến Mạnh Hoan cảm thấy khó chịu.
Hắn không dám rời mắt một giây, nhìn thấy Mạnh Hoan đến quầy ngỗng quay xếp hàng mua nửa con, dùng lá sen gói lại ôm trong tay, sau đó từ từ quay trở về.
Dây thần kinh căng chặt của Du Cẩm bỗng chốc thả lỏng.
"Công tử, chúng ta về phủ nhé?" Hắn hỏi.
Mạnh Hoan gật đầu: "Về thôi."
Cậu cầm gói ngỗng quay, chậm rãi đi về, Du Cẩm cũng cười rạng rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đây chính là món mà hôm trước vương gia đã nếm thử và khen ngon.
---
Trong phủ, Lệnh Bạc Chu đã không còn ở chính đường xử lý chính sự. Vì Mạnh Hoan về muộn, hắn đã dùng xong bữa tối, lúc này đang ngồi trong thư phòng nghe Sơn Hành đọc sách.
Sơn Hành vẫn đang đọc Tam lễ chú, hôm trước chưa đọc xong, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được Lệnh Bạc Chu đặt tay lên tay vịn ghế, hiếm khi mất tập trung, dường như không nghe lọt tai chút nào.
Sơn Hành uống một ngụm trà đặc: "Vương phi vẫn chưa về sao?"
Lệnh Bạc Chu: "Ham chơi."
"Ha ha, vậy chắc là chơi vui quá nên lập tức sẽ về thôi, vương gia không cần lo lắng quá." Sơn Hành cười khà khà: "Dù sao cũng là vương gia chủ động cho vương phi ra ngoài, sau này sẽ còn đi ra nhiều lần nữa, nếu ngày nào cũng lo lắng thì chẳng phải lo không xuể sao?"
Lệnh Bạc Chu đưa tay chạm vào chén trà, cầm lên uống một ngụm, đầu hơi tựa vào lưng ghế.
Đường nét môi và sống mũi hắn sắc lạnh, trông có phần vô tình.
Hắn cứ thế tựa vào, trầm mặc không nói gì.
Dựa vào sự bình tĩnh và lý trí của hắn, dù gặp chuyện lớn đến đâu cũng có thể lập tức giữ vững tinh thần, cân nhắc thiệt hơn để phán đoán xem sự việc có còn nằm trong tầm kiểm soát không, liệu có thể vãn hồi được không.
Nhưng lúc này, hắn phát hiện dù tính thế nào, trong lòng vẫn có một cảm giác trống trải bất an.
Hắn quay sang dặn dò gia nhân bên cạnh: "Đi hỏi xem vương phi đã về chưa."
"Dạ." Gia nhân đáp lời rồi rời đi.
Sơn Hành nói: "Vương gia, từ chiều đến giờ ngài đã hỏi tám lần rồi."
Lời này nghe có vẻ vui đùa, nhưng khóe môi Lệnh Bạc Chu lại không hề có chút ý cười, thậm chí vì cả buổi chiều không thấy người đâu, hắn có cảm giác n.g.ự.c nặng trĩu, ngón tay thon dài đặt lên bàn sách, xung quanh phảng phất áp suất thấp vô hình.
Sơn Hành cũng không dám đùa nữa, tiếp tục đọc sách.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Lệnh Bạc Chu khẽ nghiêng người, quay đầu về phía âm thanh truyền đến.
"Ta về rồi!" Mạnh Hoan cầm gói lá sen, "Có người bảo ta vương gia tìm ta?"
Cậu vừa bước vào vương phủ, gia nhân đúng lúc đến phòng gác cổng hỏi thăm. Vừa nghe nói là Lệnh Bạc Chu tìm mình, Mạnh Hoan dù không hiểu chuyện gì nhưng vẫn lập tức chạy đến.
“Vương gia?” Mạnh Hoan đưa tay đặt lên cánh tay hắn.
Khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay Lệnh Bạc Chu phủ lên.
Lòng bàn tay hắn lạnh lẽo, động tác chạm vào rất nhanh, như thể đã nhẫn nhịn từ lâu.
Trước đó, trong mắt Sơn Hành, Lệnh Bạc Chu vẫn còn âm trầm khiến bầu không khí căng thẳng đến đáng sợ. Nhưng giờ đây, giọng điệu hắn dịu lại, ôn hòa hơn, khóe môi vương nét cười nhàn nhạt như làn gió xuân: “Về rồi?”
Bên kia, Sơn Hành im lặng rút lui.
“…Ừm.”
Không hiểu sao, Mạnh Hoan cảm thấy nụ cười của hắn có phần gượng gạo.
Giữa hàng mày cũng ẩn chứa vẻ bức bối khó giấu.
“Ta đi dạo bên ngoài một lúc, tiện thể ăn tối luôn, còn mua ngỗng quay cho ngài nữa.” Mạnh Hoan đặt gói lá sen xuống, “Vương gia có muốn nếm thử không?”
Cánh tay Lệnh Bạc Chu khẽ nhấc lên, kéo cậu lại gần, nhưng không trả lời câu hỏi ấy: “Ta đã đợi Hoan Hoan cả buổi chiều rồi.”
Giọng hắn không còn bình tĩnh nữa, như một lời tự nhủ, lại như một sự chờ đợi kéo dài quá lâu.
Lúc ở tửu lâu, Mạnh Hoan từng nói cậu muốn bỏ trốn, muốn nhờ Hứa Nhược Lâm và Lư Nam Tinh giúp đỡ, Lệnh Bạc Chu đương nhiên biết rõ.
Đã trở thành người của hắn, nếu không có tình cảm với hắn, bỏ trốn là lựa chọn duy nhất.
Lệnh Bạc Chu đang đánh cược, cược xem sau khi có thể tự do ra vào vương phủ, Mạnh Hoan sẽ lựa chọn thế nào. Nếu có tình cảm với hắn sẽ ở lại, nếu không sẽ rời đi.
Hắn đã đợi được câu trả lời. Nhưng lại giống như rơi xuống từ nơi cao, dù không hề hấn gì, trong lòng vẫn chấn động mạnh mẽ, vẫn còn nỗi sợ đọng lại.
Hắn không muốn đánh cược thêm lần nào nữa, cũng không muốn phải thấp thỏm lo âu vì sự rời đi của Mạnh Hoan thêm lần thứ hai.
Vì cậu về muộn, Lệnh Bạc Chu trở nên vô cùng bồn chồn.
Team Hạt Tiêu
Mạnh Hoan ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay hắn: “Đợi ta cả buổi chiều sao?”
Lệnh Bạc Chu cứng nhắc nói: “Em về quá trễ.”
Mạnh Hoan chớp mắt: “Nhưng vương gia đã đồng ý để ta ra ngoài, đâu có quy định giờ về. Giờ mặt trời còn chưa lặn đã tính là trễ sao?”
Lệnh Bạc Chu không đáp.
Mạnh Hoan cố ý trêu chọc: “Vương gia không chịu nổi thua à…”
Thật ra cậu chỉ muốn xoa dịu bầu không khí.
Nhưng bàn tay Lệnh Bạc Chu nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế, khớp xương nổi rõ, giọng hắn trầm thấp như có thứ gì đó đang dần sụp đổ: “Mạnh, Hoan.”
Một câu nói mất kiểm soát, đầy bất lực.
Như thể hắn không thể đánh mất người này, cũng không thể phản bác lại sự trêu ghẹo của Mạnh Hoan, chỉ có thể bất lực chịu đựng.
Mạnh Hoan sững sờ, cúi đầu.
Trước mắt hắn, Lệnh Bạc Chu với đôi môi mỏng nhợt nhạt, đôi mắt bị vải trắng che phủ, hàng mày mang theo vẻ bức bối không thể diễn tả thành lời. Nhưng hắn không nhìn thấy, trông hắn như đang cố nắm giữ thứ gì đó nhưng lại bất lực.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Hoan thấy hắn như vậy.
Cõi lòng bỗng chốc yên tĩnh, cậu ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lệnh Bạc Chu.
Lệnh Bạc Chu từng chữ từng câu, như người đứng trong cơn mưa xối xả, toàn thân ướt lạnh: “Phải.”
Hắn nghiến răng thừa nhận: “Ta không chịu nổi thua cuộc.”
Dục vọng kiểm soát và sự lo lắng trong hắn gào thét. Hắn muốn kéo Mạnh Hoan về, muốn nhốt cậu trong vương phủ. Hắn thực sự cảm nhận được nỗi sợ mất đi người này.
Hắn thừa nhận rồi, hắn đã thất bại trong tình cảm.
Nhưng ngay giây sau khi hắn nói ra câu đó…
“Chụt~”
Môi hắn bị nhẹ nhàng chạm vào.
Mạnh Hoan có chút không biết phải làm sao.
Cậu vốn mềm lòng, người khác chỉ cần nói một câu xin lỗi là dễ dàng chạm đến phần mềm mại trong tim cậu. Vì vậy, khi nghe thấy ba chữ "xin lỗi", phản ứng đầu tiên của Mạnh Hoan là nhớ lại ý định ám sát hắn trước đây.
Khi đó, bọn họ vốn đã đề phòng lẫn nhau, không cho rời phủ cũng xem như có lý do chính đáng, tính ra cũng chỉ vỏn vẹn hai tháng. Hơn nữa, Mạnh Hoan cũng từng nảy sinh ác niệm, tuy chưa thực sự ra tay, nhưng khi nghe Lệnh Bạc Chu thành khẩn nói lời xin lỗi, trong lòng cậu bỗng trào dâng một cảm giác hổ thẹn khó tả.
Mạnh Hoan khẽ nhéo tai, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng: "Không có gì..."
Lệnh Bạc Chu dịu giọng nói: "Những chuyện vi phu làm sai, vi phu thừa nhận. Hoan Hoan chỉ cần chấp nhận lời xin lỗi là đủ, không cần mềm lòng."
Mạnh Hoan vẫn đứng ngây tại chỗ.
Có lẽ vì từ nhỏ đã là cô nhi, cậu thuộc kiểu người chỉ cần người khác đối tốt một chút liền sẵn sàng dâng hiến toàn bộ chân tâm. Nghe thấy Lệnh Bạc Chu xin lỗi, giọng điệu mang theo vẻ hối hận, lòng cậu bất giác rối bời.
Hồi lâu, cậu nói: "Thật ra ta…"
…Ban đầu cũng không có ấn tượng tốt với ngài.
Nhưng lời còn chưa dứt, Trần An đã bước đến gọi một tiếng "Vương gia", dáng vẻ đứng hầu bên cạnh có ý thúc giục Lệnh Bạc Chu bàn chuyện chính sự. Mạnh Hoan vừa hé môi liền im bặt.
Lệnh Bạc Chu lên tiếng đáp lại, sau đó quay đầu về phía Mạnh Hoan, mỉm cười nói: "Hoan Hoan cứ đi chơi đi, chờ khi chơi vui rồi quay về nói cho vi phu biết, được chứ?"
Mạnh Hoan mím môi, khẽ gật đầu.
Lệnh Bạc Chu được đỡ đi mất, để lại Mạnh Hoan đứng dưới hành lang.
Nhìn bóng lưng Lệnh Bạc Chu một lúc, hắn chậm rãi bước đi, vì bị mù mà bước chân chậm rãi, vạt áo lướt qua bậu cửa gỗ. Mạnh Hoan bất giác nghĩ: Đây hẳn là lúc Lệnh Bạc Chu thiếu cảm giác an toàn nhất?
Thế nhưng hắn lại sẵn lòng để mình rời phủ.
Nghĩ đến chuyện bản thân chủ động vào đêm qua, trong lòng Mạnh Hoan dâng lên một cảm xúc phức tạp và khó diễn tả. Lệnh Bạc Chu có phải đã cho rằng mình sẽ không rời khỏi hắn không?
Vốn là người luôn đa nghi, vậy mà Lệnh Bạc Chu lại tin tưởng cậu.
Bên cạnh, Du Cẩm hỏi: "Vương phi có muốn ra ngoài dạo chơi không?"
Mạnh Hoan im lặng một lát, rồi ngước mắt: "Đi thôi."
Cậu rời phủ bằng cửa hông. Dù là phủ đệ nào đi nữa, trước cổng luôn có kẻ nhòm ngó, ghi nhận người ra vào. Vì vậy, khi xuất hành, Mạnh Hoan thường cải trang thành một công tử bình thường, đi bằng cửa hông sẽ an toàn hơn nhiều.
Trời nóng nực, Du Cẩm giương ô che cho cậu, vị thái giám đáng thương này nóng đến mức liên tục lấy khăn lau mồ hôi, lớp phấn trên mặt cũng rơi mất một lớp.
"Nóng thế này à? Vậy chúng ta nghỉ một lát đã." Mạnh Hoan bật cười, liền không vội đi nữa mà ghé vào một trà lâu ven đường uống trà nghỉ chân.
Bên trong trà lâu, bầu không khí rất náo nhiệt, có một người kể chuyện cầm trống gõ nhịp, miệng nói thao thao bất tuyệt về một câu chuyện phát tài từ đường biển.
Mạnh Hoan nghe đến buồn ngủ, chợt một tiếng "choang" vang lên, dường như có một người biểu diễn biến mặt Tứ Xuyên tiến vào. Người đó cầm quạt trên tay, theo tiếng trống chiêng dồn dập, từng bước xoay tròn trước bàn, liên tục đổi sắc mặt.
Y hát xong, lộ ra gương mặt một thiếu niên.
Mọi người xôn xao: "Hay quá!"
"Thêm một màn nữa đi!"
Thiếu niên cúi người hành lễ, giơ chậu ra: "Mời các vị thưởng tiền."
Mạnh Hoan lấy ra vài đồng xu, đợi y đến gần liền thả vào trong chậu. Dưới đáy chậu, tay cậu đột nhiên bị một vật ấm áp chạm vào.
"………………"
Biểu cảm Mạnh Hoan không đổi, sắc mặt vẫn bình tĩnh, thiếu niên cung kính nói: "Đa tạ công tử thưởng, chúc công tử bình an phú quý, bước bước cao thăng."
Y rời đi, nhưng cảm giác quen thuộc trên tay khiến Mạnh Hoan hiểu rõ.
Không sai, lại là một bức thư.
qwq.
Sao chuyện này cứ lặp đi lặp lại mãi vậy?
Hiện tại, mỗi lần nhìn thấy thư, Mạnh Hoan đều sợ hãi. Cậu khẽ cào nhẹ đầu ngón tay, nhét thư vào trong tay áo rồi lén nhìn quanh lầu trên lầu dưới, không thấy bóng dáng quen thuộc nào.
Xem ra, người nọ cũng sợ bị Lệnh Bạc Chu phát hiện mới lén lút đưa thư cho cậu.
Lúc này, Mạnh Hoan hoàn toàn rơi vào trạng thái ngơ ngẩn.
…Lại là thư.
…Trong bức thư này, liệu có mở ra tình tiết bí ẩn gì không?
…Nhưng cậu đã không còn quá nhiệt tình với việc đi theo tình tiết nữa rồi.
Cậu đành phải lén nhét thư vào trong túi, chờ đến lúc về phủ, khi không có ai mới xem.
Thời tiết dần trở nên mát mẻ hơn, các quầy hàng đêm cũng lần lượt được bày ra, người trên phố đông hơn trước rất nhiều, thỉnh thoảng có làn gió mát thổi qua.
Mạnh Hoan rời khỏi trà lâu, đi loanh quanh trên phố, đến khi trời dần sẫm tối.
Bên cạnh, Du Cẩm tỏ vẻ căng thẳng, ánh mắt đầy vẻ dò xét: "Công tử định khi nào về phủ?"
Bây giờ trời sắp tối hẳn, vậy mà Mạnh Hoan vẫn chưa chịu về, ngược lại còn không ngừng nhìn ngang nhìn dọc giữa đám đông, cứ như đang tìm kiếm thứ gì đó. Điều này rất dễ khiến người ta liên tưởng đến việc cậu đang tìm cơ hội trốn thoát.
Vương gia đã căn dặn, Mạnh Hoan muốn đi đâu cũng được, không được ngăn cản. Nếu cậu đi xa cũng không được truy hỏi.
Như vậy, khả năng vương phi bỏ trốn cũng cao hơn nhiều.
Mạnh Hoan hờ hững nói: "Ta từng thấy ở đây có bán ngỗng quay, mùi vị cũng khá ngon, muốn mua thêm một ít mang về."
"Công tử…" Du Cẩm định nói rồi lại thôi.
"A, bên kia cầu có bán, ngươi cứ đợi ở đây, ta đi một lát rồi về ngay." Mạnh Hoan bước nhanh rời đi.
Sắc mặt Du Cẩm càng thêm căng thẳng, suýt nữa bước lên muốn đuổi theo, nhưng lại sợ bản thân quá lo lắng sẽ khiến Mạnh Hoan cảm thấy khó chịu.
Hắn không dám rời mắt một giây, nhìn thấy Mạnh Hoan đến quầy ngỗng quay xếp hàng mua nửa con, dùng lá sen gói lại ôm trong tay, sau đó từ từ quay trở về.
Dây thần kinh căng chặt của Du Cẩm bỗng chốc thả lỏng.
"Công tử, chúng ta về phủ nhé?" Hắn hỏi.
Mạnh Hoan gật đầu: "Về thôi."
Cậu cầm gói ngỗng quay, chậm rãi đi về, Du Cẩm cũng cười rạng rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đây chính là món mà hôm trước vương gia đã nếm thử và khen ngon.
---
Trong phủ, Lệnh Bạc Chu đã không còn ở chính đường xử lý chính sự. Vì Mạnh Hoan về muộn, hắn đã dùng xong bữa tối, lúc này đang ngồi trong thư phòng nghe Sơn Hành đọc sách.
Sơn Hành vẫn đang đọc Tam lễ chú, hôm trước chưa đọc xong, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được Lệnh Bạc Chu đặt tay lên tay vịn ghế, hiếm khi mất tập trung, dường như không nghe lọt tai chút nào.
Sơn Hành uống một ngụm trà đặc: "Vương phi vẫn chưa về sao?"
Lệnh Bạc Chu: "Ham chơi."
"Ha ha, vậy chắc là chơi vui quá nên lập tức sẽ về thôi, vương gia không cần lo lắng quá." Sơn Hành cười khà khà: "Dù sao cũng là vương gia chủ động cho vương phi ra ngoài, sau này sẽ còn đi ra nhiều lần nữa, nếu ngày nào cũng lo lắng thì chẳng phải lo không xuể sao?"
Lệnh Bạc Chu đưa tay chạm vào chén trà, cầm lên uống một ngụm, đầu hơi tựa vào lưng ghế.
Đường nét môi và sống mũi hắn sắc lạnh, trông có phần vô tình.
Hắn cứ thế tựa vào, trầm mặc không nói gì.
Dựa vào sự bình tĩnh và lý trí của hắn, dù gặp chuyện lớn đến đâu cũng có thể lập tức giữ vững tinh thần, cân nhắc thiệt hơn để phán đoán xem sự việc có còn nằm trong tầm kiểm soát không, liệu có thể vãn hồi được không.
Nhưng lúc này, hắn phát hiện dù tính thế nào, trong lòng vẫn có một cảm giác trống trải bất an.
Hắn quay sang dặn dò gia nhân bên cạnh: "Đi hỏi xem vương phi đã về chưa."
"Dạ." Gia nhân đáp lời rồi rời đi.
Sơn Hành nói: "Vương gia, từ chiều đến giờ ngài đã hỏi tám lần rồi."
Lời này nghe có vẻ vui đùa, nhưng khóe môi Lệnh Bạc Chu lại không hề có chút ý cười, thậm chí vì cả buổi chiều không thấy người đâu, hắn có cảm giác n.g.ự.c nặng trĩu, ngón tay thon dài đặt lên bàn sách, xung quanh phảng phất áp suất thấp vô hình.
Sơn Hành cũng không dám đùa nữa, tiếp tục đọc sách.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Lệnh Bạc Chu khẽ nghiêng người, quay đầu về phía âm thanh truyền đến.
"Ta về rồi!" Mạnh Hoan cầm gói lá sen, "Có người bảo ta vương gia tìm ta?"
Cậu vừa bước vào vương phủ, gia nhân đúng lúc đến phòng gác cổng hỏi thăm. Vừa nghe nói là Lệnh Bạc Chu tìm mình, Mạnh Hoan dù không hiểu chuyện gì nhưng vẫn lập tức chạy đến.
“Vương gia?” Mạnh Hoan đưa tay đặt lên cánh tay hắn.
Khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay Lệnh Bạc Chu phủ lên.
Lòng bàn tay hắn lạnh lẽo, động tác chạm vào rất nhanh, như thể đã nhẫn nhịn từ lâu.
Trước đó, trong mắt Sơn Hành, Lệnh Bạc Chu vẫn còn âm trầm khiến bầu không khí căng thẳng đến đáng sợ. Nhưng giờ đây, giọng điệu hắn dịu lại, ôn hòa hơn, khóe môi vương nét cười nhàn nhạt như làn gió xuân: “Về rồi?”
Bên kia, Sơn Hành im lặng rút lui.
“…Ừm.”
Không hiểu sao, Mạnh Hoan cảm thấy nụ cười của hắn có phần gượng gạo.
Giữa hàng mày cũng ẩn chứa vẻ bức bối khó giấu.
“Ta đi dạo bên ngoài một lúc, tiện thể ăn tối luôn, còn mua ngỗng quay cho ngài nữa.” Mạnh Hoan đặt gói lá sen xuống, “Vương gia có muốn nếm thử không?”
Cánh tay Lệnh Bạc Chu khẽ nhấc lên, kéo cậu lại gần, nhưng không trả lời câu hỏi ấy: “Ta đã đợi Hoan Hoan cả buổi chiều rồi.”
Giọng hắn không còn bình tĩnh nữa, như một lời tự nhủ, lại như một sự chờ đợi kéo dài quá lâu.
Lúc ở tửu lâu, Mạnh Hoan từng nói cậu muốn bỏ trốn, muốn nhờ Hứa Nhược Lâm và Lư Nam Tinh giúp đỡ, Lệnh Bạc Chu đương nhiên biết rõ.
Đã trở thành người của hắn, nếu không có tình cảm với hắn, bỏ trốn là lựa chọn duy nhất.
Lệnh Bạc Chu đang đánh cược, cược xem sau khi có thể tự do ra vào vương phủ, Mạnh Hoan sẽ lựa chọn thế nào. Nếu có tình cảm với hắn sẽ ở lại, nếu không sẽ rời đi.
Hắn đã đợi được câu trả lời. Nhưng lại giống như rơi xuống từ nơi cao, dù không hề hấn gì, trong lòng vẫn chấn động mạnh mẽ, vẫn còn nỗi sợ đọng lại.
Hắn không muốn đánh cược thêm lần nào nữa, cũng không muốn phải thấp thỏm lo âu vì sự rời đi của Mạnh Hoan thêm lần thứ hai.
Vì cậu về muộn, Lệnh Bạc Chu trở nên vô cùng bồn chồn.
Team Hạt Tiêu
Mạnh Hoan ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay hắn: “Đợi ta cả buổi chiều sao?”
Lệnh Bạc Chu cứng nhắc nói: “Em về quá trễ.”
Mạnh Hoan chớp mắt: “Nhưng vương gia đã đồng ý để ta ra ngoài, đâu có quy định giờ về. Giờ mặt trời còn chưa lặn đã tính là trễ sao?”
Lệnh Bạc Chu không đáp.
Mạnh Hoan cố ý trêu chọc: “Vương gia không chịu nổi thua à…”
Thật ra cậu chỉ muốn xoa dịu bầu không khí.
Nhưng bàn tay Lệnh Bạc Chu nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế, khớp xương nổi rõ, giọng hắn trầm thấp như có thứ gì đó đang dần sụp đổ: “Mạnh, Hoan.”
Một câu nói mất kiểm soát, đầy bất lực.
Như thể hắn không thể đánh mất người này, cũng không thể phản bác lại sự trêu ghẹo của Mạnh Hoan, chỉ có thể bất lực chịu đựng.
Mạnh Hoan sững sờ, cúi đầu.
Trước mắt hắn, Lệnh Bạc Chu với đôi môi mỏng nhợt nhạt, đôi mắt bị vải trắng che phủ, hàng mày mang theo vẻ bức bối không thể diễn tả thành lời. Nhưng hắn không nhìn thấy, trông hắn như đang cố nắm giữ thứ gì đó nhưng lại bất lực.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Hoan thấy hắn như vậy.
Cõi lòng bỗng chốc yên tĩnh, cậu ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lệnh Bạc Chu.
Lệnh Bạc Chu từng chữ từng câu, như người đứng trong cơn mưa xối xả, toàn thân ướt lạnh: “Phải.”
Hắn nghiến răng thừa nhận: “Ta không chịu nổi thua cuộc.”
Dục vọng kiểm soát và sự lo lắng trong hắn gào thét. Hắn muốn kéo Mạnh Hoan về, muốn nhốt cậu trong vương phủ. Hắn thực sự cảm nhận được nỗi sợ mất đi người này.
Hắn thừa nhận rồi, hắn đã thất bại trong tình cảm.
Nhưng ngay giây sau khi hắn nói ra câu đó…
“Chụt~”
Môi hắn bị nhẹ nhàng chạm vào.