Sau khi Mạnh Hoan hôn nhẹ hắn một cái, cậu lập tức căng thẳng lùi lại, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, lặng lẽ chờ đợi sự tĩnh lặng trong không khí.

 

Sự mất bình tĩnh và thiếu lý trí của Lệnh Bạc Chu lúc nãy cũng đột nhiên lắng xuống. Hắn buông lỏng bàn tay đang siết c.h.ặ.t t.a.y ghế, chân mày giãn ra, đôi môi khẽ mở, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào.

 

Mâu thuẫn giữa hai người, dường như bị âm thanh "chụt" kia cắt ngang, bỗng chốc biến mất không dấu vết.

 

Không gian lặng đi trong chốc lát.

 

Mạnh Hoan lầm bầm: "Hung dữ như vậy làm gì chứ, chẳng phải chỉ về muộn một chút thôi sao?"

 

Ánh mắt Lệnh Bạc Chu trầm xuống.

 

Khóe môi hắn dần cong lên.

 

Giống như mây đen tích tụ trên bầu trời bỗng bị gió thổi tan, nhường chỗ cho trời cao xanh biếc, quang đãng vạn dặm.

 

Lệnh Bạc Chu mỉm cười: "Ừ, là ta hung dữ với em, ta sai rồi."

 

Hừm.

 

Mạnh Hoan dùng đầu ngón tay cọ nhẹ lên mặt hắn, nói: "Không trách ngài."

 

Cậu biết Lệnh Bạc Chu lo lắng điều gì.

 

Nhưng ngay sau khi chạm nhẹ xong, ngón tay Mạnh Hoan đột nhiên cứng đờ, lơ lửng giữa không trung.

 

Cậu kinh ngạc vì hành động thân mật đột ngột này.

 

Vừa nãy, cậu vừa chạm vào mặt Lệnh Bạc Chu như cách người ta dỗ dành trẻ con sao?

 

Không... thể... nào...

 

Mạnh Hoan bất ngờ, nhưng Lệnh Bạc Chu lại không nghĩ gì khác. Mái tóc đen nhánh của hắn buông lơi bên tai, hắn nghiêng đầu tìm kiếm đầu ngón tay mà Mạnh Hoan vừa rụt lại. Dưới ánh hoàng hôn, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn phảng phất nét uể oải bệnh tật, nhưng khóe môi lại vương ý cười nhàn nhạt.

 

...Hơn nữa, trông hắn như thực sự đã được dỗ dành vậy.

 

Mạnh Hoan bất giác nhớ lại lần đầu tiên gặp Lệnh Bạc Chu. Khi ấy, y phục hắn không dính một hạt bụi, nhưng cả người lại phảng phất mùi m.á.u tanh. Chỉ cần khẽ nhắm mắt, hắn liền có thể g.i.ế.c người. Lúc đó, ngay cả khi chạm mắt với hắn, Mạnh Hoan cũng sợ đến mức da đầu tê rần, sống lưng lạnh buốt...

 

Từ khi ấy đến bây giờ, dường như đã trải qua một quãng thời gian rất dài, dài đến mức nhiều thứ đã vô tình thay đổi.

 

Mạnh Hoan hoàn hồn: "Vương gia có phải nên nghỉ ngơi rồi không?"

 

Lệnh Bạc Chu: "Em chẳng phải mới về sao?"

 

"Ta muốn tắm rửa, chỉnh đốn lại bản thân."

 

"Ta đợi em." Lệnh Bạc Chu nói.

 

Nghe câu này, vành tai Mạnh Hoan thoáng đỏ lên, cậu khẽ gật đầu.

 

---

 

Ngăn cách bởi một tấm bình phong, khi Mạnh Hoan cởi áo để tắm, cậu vô tình chạm vào bức thư đã được hơi ấm cơ thể ủ nóng trong tay áo.

 

Cậu lấy nó ra, liếc nhìn Lệnh Bạc Chu đang ngồi bên giường, dường như có ý định ngủ.

 

Khẽ bóc lớp sáp niêm phong, Mạnh Hoan dựa vào ánh đèn mờ nhạt để đọc. Ban đầu, cậu còn nghĩ nếu lại là mấy dòng chữ gà bới của Lư Nam Tinh thì cậu chẳng buồn xem, nhưng cũng muốn thử xem hai tháng luyện chữ của mình có tiến bộ không, thế nên cậu mở tờ giấy ra.

Team Hạt Tiêu

 

Không ngờ, nét chữ trên đó không phải là lối hành thư của Hứa Nhược Lâm.

 

Mà là một kiểu chữ vô cùng tinh tế, ngay ngắn, thanh tú, chữ Khải thể theo phong cách Quán Các.

 

Quán Các thể vốn là lối chữ được một vị học sĩ Hàn Lâm yêu thích của hoàng đế sáng tạo, về sau, các thí sinh khoa cử đua nhau luyện tập theo, dần trở thành kiểu chữ chính thức trong khoa trường.

 

Chữ Khải thể Quán Các so với hành thư dễ nhận diện hơn nhiều. Dù là chữ phồn thể, Mạnh Hoan bây giờ cũng có thể đọc được sơ sơ.

 

Dưới bức thư có ký tên bốn chữ: "Từ phụ chấp bút".

 

Là Mạnh Vãn Minh viết cho cậu.

 

Trong thư, ông nói rằng mình đã đến Phượng Tường. Trên đường đi, nhờ có tiền bạc lo liệu, quan binh áp giải đối xử với ông cũng không tệ. Giờ đây, ông đã bị sung vào quân hộ của Phượng Tường, thường ngày đảm nhiệm việc phòng thủ, huấn luyện, xây dựng quân nhu, lúc rảnh rỗi thì trồng trọt, nuôi gà, xa rời tranh đấu chốn triều đình, cuộc sống khá yên bình. Cuối thư, ông hỏi thăm Mạnh Hoan dạo này sống thế nào.

 

Thê tử của Mạnh Vãn Minh mất sớm, trong nhà vốn chỉ còn hai cha con nương tựa lẫn nhau. Mạnh Hoan đọc thư, tuy chưa từng gặp mặt Mạnh Vãn Minh, nhưng vô thức nảy sinh chút thiện cảm đối với người cha này.

 

Mặt sau lá thư còn kẹp thêm một bức khác. Quả nhiên là nét chữ gà bới của Lư Nam Tinh. Xem ra bức thư này trước tiên được gửi đến Lư Nam Tinh, sau đó mới chuyển sang cho Mạnh Hoan.

 

Chữ của Lư Nam Tinh quá khó đọc, Mạnh Hoan nhìn một lúc thì quyết định bỏ qua.

 

Cậu loạt soạt lật thư một lúc, Lệnh Bạc Chu lên tiếng: "Hoan Hoan?"

 

Mạnh Hoan: "Hửm?"

 

Lệnh Bạc Chu: "Sao vậy?"

 

Nghe hắn hỏi, Mạnh Hoan lập tức căng thẳng, lúc này mới nhận ra mình mải đọc thư mà quên khuấy việc hất nước. Trong tai Lệnh Bạc Chu hẳn chỉ nghe thấy tiếng nước đột ngột dừng lại, còn người thì mãi không ra.

 

Mạnh Hoan vội tìm cớ: "À...hình như hôm nay đi dạo mệt quá, ta lỡ ngủ quên mất."

 

Cậu bước đến bên giường, Lệnh Bạc Chu lại ngồi dậy. Hắn đã chờ Mạnh Hoan cả buổi chiều, lúc này mang vẻ lười biếng, mái tóc dài xõa xuống bộ tiết y trắng như tuyết, chỉ chờ quấn quýt với cậu.

 

Mạnh Hoan vừa ngồi xuống, tay hắn liền vươn ra, nắm lấy tay cậu.

 

Khuôn mặt tuấn mỹ bất chợt kề sát, tựa như Phật tử nơi minh đài thanh khiết không nhiễm bụi trần, khiến tim Mạnh Hoan bỗng chốc đập loạn nhịp.

 

Giọng Lệnh Bạc Chu lười biếng: "Hoan Hoan, hôn ta đi."

 

"..."

 

Mạnh Hoan khựng lại một chút, cúi xuống hít nhẹ mùi hương trên môi hắn.

 

Chỉ mới hôn được một lúc, Lệnh Bạc Chu đã như thể hơi thở không ổn định, ngả người ra sau chăn đệm, ngón tay nhẹ nhàng chống lên bên tai, giữa chân mày vương nét xuân sắc, dáng vẻ như đang yên lặng chờ Mạnh Hoan trêu chọc hắn.

 

"Hoan Hoan, lại đây." Lệnh Bạc Chu cười khẽ: "Giống như tối qua ấy."

 

"..."

 

Mạnh Hoan: TvT.

 

Cả đời này chưa từng gặp kiểu công nào biến thái như vậy.

 

Nhưng tối qua, ít ra mình còn say nên mới mạnh dạn động chạm hắn hơn, giờ thì tâm lý không đủ vững, lại mím môi đầy căng thẳng.

 

Mặc dù biết Lệnh Bạc Chu cố tình trêu chọc mình, nhưng Mạnh Hoan thực sự không làm được.

 

"Không được sao?" Lệnh Bạc Chu hỏi, áo trong khẽ mở, trượt xuống đến bờ vai, để lộ đường nét căng tràn mạnh mẽ, cơ bụng mơ hồ hiện ra.

 

Mạnh Hoan sững sờ hai, ba giây, trong đầu bỗng dâng lên cảm giác chếnh choáng như say rượu. Đến khi ý thức quay về, cậu đã nằm rạp trong lòng hắn, áo bị kéo bung.

 

Đôi môi cũng bị Lệnh Bạc Chu chạm vào, nóng hổi. Giọng hắn rất trầm: "Vừa nãy hôn thế nào?"

 

"Ửm?" Mạnh Hoan mơ màng, vành tai lập tức đỏ ửng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

Ngay sau đó, Lệnh Bạc Chu thử mím môi cậu mấy lần, mô phỏng lại lực đạo ban nãy, trong cổ họng mang theo tiếng cười khe khẽ: "Là hôn thế này sao?"

 

Mạnh Hoan nghiến răng, nhận ra tay hắn đang di chuyển.

 

Lệnh Bạc Chu thấp giọng: "Gan cũng lớn nhỉ."

 

"..."

 

Đầu lưỡi hắn khẽ trượt vào, từ một nụ hôn nhẹ nhàng trở thành nụ hôn ẩm ướt kéo dài. Đồng thời, tay hắn cũng lần vào tiết khố của cậu.

 

Giống như trong những bức xuân cung đồ mà cậu từng xem, lúc hôn cậu, tay hắn cũng trở nên ướt đẫm.

 

Đêm tối trở nên vô tận.

 

Mạnh Hoan không nhịn được, len lén nhìn Lệnh Bạc Chu.

 

Màn lụa giường buông rủ, tạo thành một không gian nhỏ. Từ trước đến nay, không gian nhỏ hẹp lại càng khiến người ta có cảm giác thuộc về nhau hơn.

 

Mạnh Hoan chăm chú ngắm nhìn đường nét nghiêng nghiêng của hắn.

 

Nam nhân gần trong gang tấc này liên tục hôn cậu.

 

Khi bị hắn làm sâu đến mức không kìm được mà nghẹn ngào.

 

Giọng Mạnh Hoan rất khẽ: "Phu quân."

 

Lệnh Bạc Chu thoáng dừng lại, tiếp tục hôn cậu: "Ừ, vi phu đây."

 

---

 

Mạnh Hoan thường xuyên gặp một cơn ác mộng.

 

Cậu không hiểu vì sao giấc mơ này cứ lặp đi lặp lại, giữa những tòa nhà cao tầng, cơn mưa lạnh lẽo trút xuống từ bầu trời u ám. Mặt đất lát gạch cũng tràn đầy bọt nước, cả thế giới đều gợn lên vô số vòng tròn loang lổ.

 

Bên cạnh cơn mưa tầm tã, một đống rác bị vứt bỏ dần bị nước cuốn trôi, giữa đó có một chiếc tã lót nhỏ.

 

Từ trong tã lót, một bàn tay bé xíu trắng bệch vươn ra, bị mưa đánh tới tấp, không ngừng khóc thét.

 

Trước đây, Mạnh Hoan luôn giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng này, nghi ngờ bản thân chính là đứa trẻ sơ sinh bị vứt bỏ trong tã lót kia. Chính là cảnh tượng mình bị ruồng bỏ.

 

Đêm nay, cậu lại mơ thấy giấc mơ đó.

 

Nhưng lần này, cậu nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện, che ô chặn gió mưa cho cậu.

 

Tuy không thấy rõ gương mặt hắn, nhưng mùi hương thoang thoảng lộ ra từ cổ áo trắng bệch ấy lại giống hệt mùi hương vẫn đang vấn vương nơi chóp mũi cậu lúc này.

 

Mạnh Hoan tỉnh giấc giữa đêm khuya, nhìn thấy Lệnh Bạc Chu đang say ngủ bên cạnh.

 

Cậu sững lại một chút, rồi không kìm được mà ghé sát, nhẹ nhàng cắn lên cằm hắn.

 

Lệnh Bạc Chu trong giấc ngủ dường như cảm thấy hơi đau, lông mày khẽ nhíu lại, nhưng bàn tay phản xạ ôm chặt lấy lưng Mạnh Hoan, kéo cậu càng sâu vào lòng.

 

Mạnh Hoan chợt nhận ra, có lẽ…đây không phải là mơ.

 

Người đã che chắn phong ba cho cậu…đã thực sự xuất hiện.

 

---

 

Sáng sớm, Mạnh Hoan tỉnh lại, đầu óc còn hơi choáng váng.

 

Lệnh Bạc Chu đã dậy từ lâu, có lẽ được Du Cẩm hầu hạ chỉnh trang y phục. Lúc này, hắn đang ngồi trong thư phòng, nghe Trần An báo cáo chính sự những ngày qua.

 

Hắn lười biếng dựa vào ghế thái sư làm từ gỗ lê hoa, hai mắt bịt bằng dải lụa trắng, đôi môi khẽ mím, thỉnh thoảng chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng “Ừ.”

 

Lệnh Bạc Chu mang mệnh lao lực, không thể nhàn rỗi. Dù đôi mắt còn chưa hồi phục, hắn vẫn phải dậy từ sáng sớm để tắm gội, đốt hương, rèn luyện, tĩnh tọa suy tư, rồi chờ mưu sĩ cùng quan viên vào thư phòng báo cáo tình hình.

 

Mạnh Hoan đã ăn mặc chỉnh tề, đi đến gần thì nghe Trần An đang bẩm báo một chuyện:

 

"Theo tin từ trong cung, hôm qua bệ hạ đã triệu kiến đích tôn nhà Thôi thừa tướng."

 

Lệnh Bạc Chu cầm chén trà lên: "Hửm?"

 

"Không phải tiểu công tử Thôi Hàm, mà là đại công tử Thôi Dĩnh. Nghe nói thân thể hắn vốn yếu nhược, luôn ở trang viên Hương Sơn ngoài thành để dưỡng bệnh. Bình thường chỉ đọc sách, đánh cờ, giao du cùng các công tử trẻ tuổi, nổi danh phong lưu trong đám con cháu quyền quý."

 

Lệnh Bạc Chu yên lặng, không lên tiếng.

 

"Dạo gần đây, vị công tử này đã thắng sư trụ trì Không Giới của Lệ Thiền Viện trong một ván cờ vây, khiến cả kinh thành xôn xao. Bệ hạ vốn say mê cờ vây, vừa nghe tin này liền lập tức triệu hắn vào cung, nói muốn cùng hắn đối cờ."

 

Lệnh Bạc Chu đặt chén trà xuống.

 

"Cạch!"

 

Một tiếng vang không lớn không nhỏ.

 

Hắn nở nụ cười nhàn nhạt: "Thú vị thật, xem ra có kẻ thấy bổn vương không chịu đánh cờ với bệ hạ, lại còn mù lòa, liền tranh thủ cơ hội mà chen chân vào."

 

Hắn cười, nhưng trông lại như một ác quỷ khoác lên vẻ ngoài tuấn mỹ, giọng nói lạnh lẽo vô cùng: "Thông minh lắm, biết dùng cờ vây... Xem ra bọn họ đã tính toán kỹ cách lấy lòng bệ hạ rồi."

 

Hai câu nhẹ nhàng, nhưng Trần An nghe mà sống lưng lạnh toát.

 

Từ xưa đến nay, kẻ muốn tranh đoạt quyền lực đều phải lấy lòng đế vương. Như một vị gian thần nổi tiếng từng viết thanh từ rất hay, nhờ vậy mà được một hoàng đế đạo sĩ sủng ái, một bước lên mây, khuynh đảo triều đình suốt bao năm.

 

Hoạn quan cũng vậy, nếu hoàng đế chán nản, lười lo việc triều chính, họ mới có thể nắm giữ quyền lực bị bỏ sót.

 

Lệnh Bạc Chu khi xưa được điều từ Cô Châu về kinh thành, vốn chỉ là con rối của đám thái giám. Hắn muốn chiếm lấy lòng tin của Tuyên Hòa Đế, bước đầu tiên cũng là chiều lòng hoàng đế, dùng cờ vây chinh phục trái tim thiếu niên còn ngây thơ kia.

 

Chỉ là, sau khi giành được sự tín nhiệm, hắn không tiếp tục đánh cờ cùng hoàng đế, mà khuyên nhủ y chăm chỉ đọc sách, học đạo trị quốc. Hoàng đế không nên có thất tình lục dục, càng không nên có sở thích nào ngoài quốc sự. Nếu ham mê quá sâu, đó chắc chắn không phải điều tốt cho quốc gia.

 

Vậy mà giờ đây, lại có kẻ bắt chước con đường hắn từng đi, lợi dụng lúc mắt hắn chưa khỏi để vội vàng bước lên vũ đài.

 

"Có người muốn g.i.ế.c bổn vương, sắp không giấu được nữa rồi."

 

Lệnh Bạc Chu vừa dứt lời, chén trà rơi xuống đất, vỡ nát thành từng mảnh vụn.

 

Mạnh Hoan sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn.

 

...Lệnh Bạc Chu đang rất tức giận sao?

 

"Phu quân..."

 

Mạnh Hoan bước lên, định nói vài lời an ủi.

 

Nhưng cậu chợt khựng lại.

 

Trong tầm mắt, đập vào mắt cậu chính là hai phong thư cậu nhận được đêm qua.

 

Chúng được đặt ngay trên bàn - rõ ràng là do sáng nay Du Cẩm vào phòng dọn dẹp nhặt được.

 

Từng hàng chữ đen trên nền giấy trắng, vô cùng nổi bật.