Mạnh Hoan trong lòng giật thót.
Ngay sau đó, đầu óc choáng váng, mắt hoa lên.
Trong đầu bắt đầu gào thét: Cứu ta! Cứu ta! Cứu ta! Cứu ta! Cứu ta! Cứu ta! Cứu ta! Cứu ta! Cứu ta!
Lệnh Bạc Chu đặt cổ tay gầy gò lên tay vịn ghế, nghe thấy tiếng Mạnh Hoan liền quay mặt lại:
“Hoan Hoan dậy rồi à? Chuẩn bị dùng bữa sáng đi.”
Nhưng dù quay đầu lại, sự chú ý của hắn vẫn tập trung vào chủ đề với Trần An:
“Hãy để Tư Lễ Giám giám sát. Nịnh bợ bệ hạ để mưu cầu vinh hoa phú quý thì cũng được, nhưng nếu dám dụ dỗ bệ hạ đưa ra quyết định sai lầm, bỏ bê triều chính, sao nhãng học hành, lập tức báo cho bản vương.”
Trần An gật đầu: “Rõ.”
Lệnh Bạc Chu giám sát Tuyên Hòa Đế vô cùng nghiêm ngặt, muốn bồi dưỡng ngài thành một minh quân thực thụ. Hắn lập ra thời gian biểu nghiêm khắc cho hoàng đế, từ đọc sách, ăn uống, cưỡi ngựa b.ắ.n cung cho đến nghỉ ngơi. Đồng thời, hắn cũng cảnh giác cao độ, ngăn chặn mọi kẻ dùng thủ đoạn tà đạo để mê hoặc hoàng đế.
Cám dỗ xung quanh bậc đế vương quá nhiều, ai ai cũng đeo mặt nạ, không rõ lòng họ là trong sáng hay dã tâm như lang sói. Tuyên Hòa Đế lại là người cảm tính, dễ bị dụ dỗ, vì vậy, quan hệ xã giao của ngài cũng bị Lệnh Bạc Chu kiểm soát hoàn toàn.
Trước đây, một tiểu thái giám từng theo Tuyên Hòa Đế ra ngoài cung. Khi biết chuyện hoàng đế xuất cung là trọng đại, thay vì khuyên can, hắn lại bày kế để hoàng đế vui lòng. Vì vậy, hắn bị Lệnh Bạc Chu tống vào Đông Xưởng, bị đánh đến chết.
Hiền thần sẽ khuyên răn hoàng đế trở thành minh quân, dù lời ngay có khó nghe đến đâu.
Nịnh thần thì chỉ biết mềm mỏng, a dua lấy lòng bệ hạ, nhưng cũng chính vì Lệnh Bạc Chu can thiệp quá nhiều, hắn bị bá quan chỉ trích rằng đang che mắt thánh thượng, thao túng hoàng đế.
Trần An lùi lại rời đi.
Trong thư phòng chỉ còn lại Mạnh Hoan và Lệnh Bạc Chu.
Da đầu Mạnh Hoan tê dại, cậu bước đến gần hắn, vừa nhìn thấy phong thư trên bàn, mí mắt đã nóng bừng lên.
Cậu chầm chậm cúi đầu, đôi môi khẽ mím lại.
Lệnh Bạc Chu khẽ “hửm” một tiếng: “Sao không nói gì?”
Lá thư đặt ngay trước mặt, cậu không biết Trần An đã đọc nó cho hắn nghe hay chưa. Lòng cậu bất an, ngước lên hỏi:
“Ngài đã xem hai phong thư này chưa?”
“Vừa nãy Du Cẩm nhặt được dưới giường, không biết của ai nên để ở đây, vẫn chưa xem qua.”
Giọng điệu của Lệnh Bạc Chu mang theo một ý cười khó đoán.
Nếu đây là mật thư thì thật buồn cười. Sao có kẻ ngốc đến mức ngay cả thư cũng giấu không xong?
Mạnh Hoan bây giờ chỉ cảm thấy vô cùng cạn lời.
Cậu im lặng một lúc lâu.
“…Haizz.”
Mạnh Hoan chán nản giậm chân một cái.
Chữ của Lư Nam Tinh thì cậu không nhận ra, còn thư của Mạnh Vãn Minh thì lại sợ mình quên mất chi tiết quan trọng, thế nên cậu không dám làm như trong phim, đốt nó đi. Cậu nhét thư vào lớp áo bên trong, định chờ trời sáng rồi đọc lại.
Ai ngờ vừa cởi áo ra, thư đã rơi xuống và bị nhặt được.
…Thật ngốc quá, làm gì cũng hỏng bét hết!
Mạnh Hoan giơ tay vỗ mạnh vào trán.
Lệnh Bạc Chu dừng lại một chút, như thể vừa hiểu ra điều gì:
“Hóa ra là thư của Hoan Hoan?”
“…”
Mạnh Hoan cắn môi chặt hơn.
Theo cậu nghĩ, Lệnh Bạc Chu vừa mới tức giận xong, giờ mà phát hiện thư này là mật thư, hắn hẳn sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng hắn không tỏa ra chút áp lực đáng sợ nào cả.
Mạnh Hoan bạo gan hơn một chút, nói: “Ừm, là của ta.”
Cậu cảm thấy có lẽ đã đến lúc phải thú nhận.
Nào ngờ, Lệnh Bạc Chu lật lật phong thư rồi đưa lại cho cậu:
“Vậy thì lấy lại đi, tự giữ cho cẩn thận.”
“…Hả?”
Mạnh Hoan ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn.
Cái gì! Ngài ấy không định xem thử sao?
“Đây là thư của Hoan Hoan, tất nhiên phải để Hoan Hoan giữ chứ.” Lệnh Bạc Chu nói, “Vi phu sẽ không xem thư của em, yên tâm đi.”
Lúc này, Mạnh Hoan thật sự sững sờ tại chỗ, có chút không biết phải làm sao.
Dù đã thành thân với Lệnh Bạc Chu một thời gian, Mạnh Hoan biết chỉ cần không nhắc đến chuyện triều chính trước mặt hắn, hắn sẽ cư xử rất ôn hòa, không có tính công kích. Nhưng cậu cũng hiểu rõ, bản chất Lệnh Bạc Chu là một chính khách sắt đá. Nếu nhắc đến chuyện ám sát, đây chính là vấn đề liên quan đến tính mạng của hắn. Bình thường hắn chắc chắn sẽ nổi giận.
Ban đầu, Mạnh Hoan nghĩ rằng nếu Lệnj Bạc Chu không biết chuyện, thì cứ để nó trôi qua, coi như chưa từng xảy ra. Vì vậy, khi thấy thư bị nhặt lên, cậu mới hoảng loạn như thế. Nhưng cậu không ngờ Lệnh Bạc Chu lại không đọc thư của cậu.
Dễ dàng…lừa qua như vậy sao?
Mạnh Hoan nắm chặt lá thư, sững sờ.
Lệnh Bạc Chu không xem thư vì tin tưởng cậu sao?
Chỉ cần nghĩ đến việc Lệnh Bạc Chu đối xử tốt với mình, cảm giác tội lỗi trong lòng Mạnh Hoan càng dâng cao.
Ở phía bên kia, Lệnh Bạc Chu đưa tay ra:
“Hoan Hoan, giúp vi phu một tay, dìu ta đến bàn ăn.”
“À, được.”
Mạnh Hoan tiến đến, đỡ hắn đứng dậy khỏi ghế.
Lệnh Bạc Chu đứng lên, không nói gì thêm, chỉ khẽ mím môi. Sóng mũi cao thẳng toát ra vài phần trầm tư, như thể đang chìm vào suy nghĩ sâu xa.
Hắn là người hay dùng đầu óc. Mỗi khi triều đình xảy ra biến động, hắn phải suy xét từ nhiều góc độ, cân nhắc lợi ích của tất cả các bên, điều này đòi hỏi khả năng tư duy tổng hợp rất cao. Do đó, mỗi khi trầm tư, hắn thường im lặng, hơi cúi đầu xuống, khuôn mặt phẳng lặng như nước, chẳng ai nhìn ra hắn đang nghĩ gì.
Mạnh Hoan nắm tay hắn, dắt đến ngồi xuống bàn ăn.
Mạnh Hoan không nhịn được, hỏi: "Phu quân đang nghĩ gì vậy?"
Lệnh Bạc Chu siết c.h.ặ.t t.a.y cậu: "Nghĩ về chuyện Thôi Lãng được triệu vào cung."
Mạnh Hoan chớp mắt mấy cái.
"……"
Vậy nên ngài hoàn toàn không nghĩ đến khả năng ta có thể là thích khách, thậm chí từng có ý định ám sát ngài sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nói thật lòng, Mạnh Hoan xuyên vào sách đã lâu như vậy, ám sát Lệnh Bạc Chu là một trong số ít những nhiệm vụ cốt truyện chính, thế mà không ngờ Lệnh Bạc Chu lại hoàn toàn không để tâm đến cậu!
Có thích khách nào thất bại và vô hại đến mức này không?
QAQ.
Mạnh Hoan cầm lá thư trong tay, ngập ngừng một lát rồi nói: "Sao ngài không hỏi ai đã gửi thư cho ta vậy?"
Nói xong, cậu mới nhận ra mình có chút không vui vì bị hắn ngó lơ…
Lệnh Bạc Chu bật cười, quay sang nhìn cậu, giọng điệu kiên nhẫn: "Vậy, ai đã gửi thư cho Hoan Hoan đây?"
"……"
Bảo cậu nói thẳng ra, Mạnh Hoan há miệng nhưng lại nghẹn lời.
Ngón tay cậu bóp nhẹ tờ thư nhàu nát, nói: "Ngài nghĩ là ai? Ngài thông minh như vậy, thử đoán xem."
Nụ cười trên môi Lệnh Bạc Chu càng sâu: "Một bức là của Lư Nam Tinh? Còn bức kia, không dễ đoán lắm…có lẽ là phụ thân em?"
Mạnh Hoan giật mình ngồi thẳng dậy, hành động hơi nhanh, ánh mắt nhìn chằm chằm Lệnh Bạc Chu đầy kinh ngạc: "Ngài đã đọc rồi sao?"
"Vẫn chưa." Lệnh Bạc Chu nói. "Phụ thân em là người chính trực liêm khiết, thẳng thắn khuyên can, không màng tình riêng, quá cứng nhắc nên dễ bị bẻ gãy. Vì vậy, trong triều ông ấy không có nhiều bằng hữu, chỉ có một mình Lư Thích. Từ khi em đến phủ, người duy nhất đến thăm em cũng chỉ có ông ta. Thế nên, thư này nhiều khả năng là của tiểu thanh mai Lư Nam Tinh gửi."
Mạnh Hoan há hốc miệng: "Vậy còn bức thứ hai?"
"Tối qua khi em tắm, em im lặng rất lâu, chứng tỏ em có thể đọc thư, chỉ là hơi vất vả một chút. Điều đó có nghĩa là chữ trong thư rất ngay ngắn, dễ đọc, mang phong cách viết hàng ngày." Lệnh Bạc Chu cười nhẹ. "Phụ thân em là tiến sĩ Nhị Giáp, bị giam chân trong Hàn Lâm Viện nhiều năm, giỏi viết chữ Khải, thư gửi em chắc hẳn cũng là những lời dặn dò đầy tình phụ tử."
Mạnh Hoan sững sờ, không ngờ rằng chỉ vì mình lén xem thư lúc tắm mà hắn có thể suy luận ra nhiều điều đến vậy.
Nhưng rồi cậu nhận ra một chuyện: "Vậy là tối qua ngài đã biết ta xem thư rồi?"
"Không hẳn." Lệnh Bạc Chu nói. "Sáng nay Du Cẩm nhặt được hai bức thư này, vi phu chỉ đoán thôi."
"Vậy ngài…"
Mạnh Hoan há miệng.
Vậy ngài biết ta liên lạc với Lư Nam Tinh và phụ thân, tại sao lại không giận chứ?
Mạnh Hoan không hỏi thành lời.
Ngược lại, Lệnh Bạc Chu khẽ nhếch môi, như cười mà không phải cười: "Muốn hỏi vi phu vì sao không tức giận à?"
"Ưm ưm ưm…" Đôi mắt hạnh của Mạnh Hoan trợn to: "Ta có nói câu nào đâu!"
"Phụ thân em là người thanh liêm chính trực, em liên lạc với ông ấy thì cũng đường đường chính chính, chẳng có gì đáng lo. Còn về Lư Nam Tinh, con trai của một quan viên phe thanh lưu, chẳng qua cũng chỉ là một thư sinh, có thể làm được gì chứ?"
"……"
Mạnh Hoan vô thức bấu nhẹ ngón tay, cảm giác như có điều gì đó đã đè nén trong lòng rất lâu bỗng chốc bị bóc trần, nhưng lại phát hiện ra bên trong chẳng có gì cả.
Dù vậy, cậu vẫn có chút căng thẳng, cẩn thận nhìn hắn: "Vậy ngài có biết…bọn ta có ác ý với ngài không?"
Nói xong, cậu bổ sung: "Bọn ta, ý là…Lư Nam Tinh và ta."
Cậu hạ giọng lặp lại: "Bao gồm…cả ta đấy."
Bao gồm cả thê tử của ngài, người nằm gối kề bên, bảo bối nhỏ trong lòng ngài…cũng từng nghĩ đến chuyện g.i.ế.c ngài đó.
Nhưng cậu vừa nói xong, bàn tay lại bị nắm chặt hơn. Lòng bàn tay Lệnh Bạc Chu hơi lạnh:
"Quân tử luận việc không luận tâm. Phụ thân em và ta có lập trường khác nhau. Ông ấy là ngôn quan, là tai mắt của Hoàng thượng. Khi triều đình mắng ta, đó là trong phạm vi chức trách, không có gì sai cả. Chỉ là có người trốn sau lưng lợi dụng ông ấy như một cây súng, biến ông thành công cụ đấu đá phe phái. Nếu tiếp tục không kiềm chế, phụ thân em sẽ chọc giận Hoàng thượng, cuối cùng lại bị xử trảm. Ta kính trọng con người ông ấy, vì vậy mới tạm thời điều ông ấy đến Phụng Tường, tránh xa đấu đá triều đình, bảo toàn tính mạng."
Nghe đến đây, Mạnh Hoan bỗng ngẩng đầu.
Cái gì?
Không phải Mạnh Vãn Minh đã mắng chửi ngài giữa triều đình, làm nhục tôn nghiêm của ngài, khiến ngài tức giận đến mức bãi chức và đày ông ấy đến Phụng Tường sao?
Ánh mắt Lệnh Bạc Chu thoáng trầm xuống, giọng điệu bình tĩnh:
"Thăng chức hay bị giáng chức, bôn ba trong quan trường là chuyện bình thường. Phụ thân em là một ngôn quan tốt, sau này có thể khuyên can quân vương trở thành bậc hiền minh. Nhưng hiện tại triều đình rối ren, Hoàng thượng chưa đủ trưởng thành, chưa phải lúc để sử dụng ông ấy."
Mạnh Hoan ngẩng đầu: "Nhưng mà..."
"Hiện tại, chỉ là tạm thời đặt phụ thân em vào trong hộp để bảo vệ. Ông ấy đã mắng ta giữa triều đình, danh tiếng tốt đẹp đã lan rộng. Sau này khi ta rời khỏi triều đình, khả năng Hoàng thượng trọng dụng ông ấy là rất cao. Đến lúc đó, chính là thời điểm phụ thân em có thể phát huy tài năng."
Lệnh Bạc Chu nhẹ nhàng véo má Mạnh Hoan: "Đây gọi là ‘dùng lùi làm tiến’, Hoan Hoan hiểu chứ?"
Thịt má bị hắn nhéo nhẹ, mềm mềm, xúc cảm rất nhẹ, ngón tay chỉ lướt qua gò má trắng mịn.
Mạnh Hoan ngước mắt nhìn hắn.
Nhìn một lúc lâu, đầu óc cậu mới tiêu hóa hết những lời hắn nói.
Mạnh Hoan cau mày, cố gắng suy nghĩ: "Vậy, phụ thân ta bị đày đi biên cương…không phải chuyện xấu sao?"
"Đương nhiên là không phải." giọng Lệnh Bạc Chu ôn hòa: "Chỉ là chịu chút khổ cực về thể xác thôi. Nhưng ta đã dặn quan binh áp giải chăm sóc ông ấy, cũng đã gửi lời đến nơi đóng quân, không để họ làm khó phụ thân em. Hiện giờ ông ấy chắc chắn sống rất nhàn nhã."
Tất cả những điều này đều trùng khớp với nội dung trong thư của Mạnh Vãn Minh.
Team Hạt Tiêu
Vậy nên, không phải là cảnh sa cơ lỡ vận, bị cùm chân xiềng tay, bàn chân rướm máu, lê bước trên con đường dài đến Phụng Tường dưới cái nắng gay gắt và cát bụi mịt mù.
Cũng không phải vì Lệnh Bạc Chu bị mắng nhục nhã giữa triều mà giận dữ, che trời bằng một tay, báo thù ngôn quan – đôi mắt của Hoàng đế – bằng cách đánh roi, đày đi biên cương.
Nhiều người chỉ nhìn thấy tầng thứ nhất, mà không thấy được tầng thứ hai.
Mạnh Hoan bỗng nhớ đến đoạn mở đầu trong sách, cảnh nguyên chủ tức giận mắng chửi Lệnh Bạc Chu.
Vậy nên, ngay cả nguyên chủ cũng không biết dụng ý của Lệnh Bạc Chu sao?
Vậy là… Lệnh Bạc Chu đã làm việc tốt, nhưng luôn bị hiểu lầm, bị bóp méo sao?
Thậm chí còn bị viết vào sách, khiến Mạnh Hoan – khi còn là độc giả – cũng chỉ thấy hắn quyền thế ngập trời, âm hiểm tàn nhẫn, là một kẻ phản diện đáng sợ. Sau này nguyên chủ hành hạ hắn đến mức đau khổ quằn quại, cậu đọc mà thấy vui vẻ, chưa từng nhìn thấu những sắp đặt ẩn giấu phía sau.
Đây chính là thế giới của những mưu đồ chính trị sao?
Mạnh Hoan ngẩn người, đột nhiên cảm thấy thế giới này không giống với những gì cậu từng nghĩ.
Cậu ngước mắt, lại nhìn về phía Lệnh Bạc Chu.
Nam nhân lặng lẽ ngồi trên ghế, tấm lụa trắng rủ xuống bên tai, để lộ đôi tai trắng nõn. Hắn ngồi ngay ngắn, mang theo vẻ yên tĩnh như trăng thanh gió mát giữa đêm tối.
Bên ngoài ôn nhu như Phật tử, bên trong u ám như Tu La.
Ánh mắt Mạnh Hoan dừng trên lớp lụa trắng che mắt hắn.
Đột nhiên, cậu cảm thấy, Lệnh Bạc Chu đã ở trong bóng tối quá lâu.
Lâu đến mức hai bàn tay đầy m.á.u tanh, nhơ bẩn đến mức không thể rửa sạch, giống như một ác quỷ tuấn mỹ với mái tóc rối tung, lưỡi d.a.o sắc bén và răng nanh sắc nhọn, bóng tối bao trùm, khiến ai thấy cũng phải kinh hãi.
Nhưng bây giờ…Mạnh Hoan nhận ra hắn không hề bẩn đến mức không thể chạm vào, không bẩn đến mức…chỉ cần đến gần hắn thôi cũng đã là một sai lầm.
Ngay sau đó, đầu óc choáng váng, mắt hoa lên.
Trong đầu bắt đầu gào thét: Cứu ta! Cứu ta! Cứu ta! Cứu ta! Cứu ta! Cứu ta! Cứu ta! Cứu ta! Cứu ta!
Lệnh Bạc Chu đặt cổ tay gầy gò lên tay vịn ghế, nghe thấy tiếng Mạnh Hoan liền quay mặt lại:
“Hoan Hoan dậy rồi à? Chuẩn bị dùng bữa sáng đi.”
Nhưng dù quay đầu lại, sự chú ý của hắn vẫn tập trung vào chủ đề với Trần An:
“Hãy để Tư Lễ Giám giám sát. Nịnh bợ bệ hạ để mưu cầu vinh hoa phú quý thì cũng được, nhưng nếu dám dụ dỗ bệ hạ đưa ra quyết định sai lầm, bỏ bê triều chính, sao nhãng học hành, lập tức báo cho bản vương.”
Trần An gật đầu: “Rõ.”
Lệnh Bạc Chu giám sát Tuyên Hòa Đế vô cùng nghiêm ngặt, muốn bồi dưỡng ngài thành một minh quân thực thụ. Hắn lập ra thời gian biểu nghiêm khắc cho hoàng đế, từ đọc sách, ăn uống, cưỡi ngựa b.ắ.n cung cho đến nghỉ ngơi. Đồng thời, hắn cũng cảnh giác cao độ, ngăn chặn mọi kẻ dùng thủ đoạn tà đạo để mê hoặc hoàng đế.
Cám dỗ xung quanh bậc đế vương quá nhiều, ai ai cũng đeo mặt nạ, không rõ lòng họ là trong sáng hay dã tâm như lang sói. Tuyên Hòa Đế lại là người cảm tính, dễ bị dụ dỗ, vì vậy, quan hệ xã giao của ngài cũng bị Lệnh Bạc Chu kiểm soát hoàn toàn.
Trước đây, một tiểu thái giám từng theo Tuyên Hòa Đế ra ngoài cung. Khi biết chuyện hoàng đế xuất cung là trọng đại, thay vì khuyên can, hắn lại bày kế để hoàng đế vui lòng. Vì vậy, hắn bị Lệnh Bạc Chu tống vào Đông Xưởng, bị đánh đến chết.
Hiền thần sẽ khuyên răn hoàng đế trở thành minh quân, dù lời ngay có khó nghe đến đâu.
Nịnh thần thì chỉ biết mềm mỏng, a dua lấy lòng bệ hạ, nhưng cũng chính vì Lệnh Bạc Chu can thiệp quá nhiều, hắn bị bá quan chỉ trích rằng đang che mắt thánh thượng, thao túng hoàng đế.
Trần An lùi lại rời đi.
Trong thư phòng chỉ còn lại Mạnh Hoan và Lệnh Bạc Chu.
Da đầu Mạnh Hoan tê dại, cậu bước đến gần hắn, vừa nhìn thấy phong thư trên bàn, mí mắt đã nóng bừng lên.
Cậu chầm chậm cúi đầu, đôi môi khẽ mím lại.
Lệnh Bạc Chu khẽ “hửm” một tiếng: “Sao không nói gì?”
Lá thư đặt ngay trước mặt, cậu không biết Trần An đã đọc nó cho hắn nghe hay chưa. Lòng cậu bất an, ngước lên hỏi:
“Ngài đã xem hai phong thư này chưa?”
“Vừa nãy Du Cẩm nhặt được dưới giường, không biết của ai nên để ở đây, vẫn chưa xem qua.”
Giọng điệu của Lệnh Bạc Chu mang theo một ý cười khó đoán.
Nếu đây là mật thư thì thật buồn cười. Sao có kẻ ngốc đến mức ngay cả thư cũng giấu không xong?
Mạnh Hoan bây giờ chỉ cảm thấy vô cùng cạn lời.
Cậu im lặng một lúc lâu.
“…Haizz.”
Mạnh Hoan chán nản giậm chân một cái.
Chữ của Lư Nam Tinh thì cậu không nhận ra, còn thư của Mạnh Vãn Minh thì lại sợ mình quên mất chi tiết quan trọng, thế nên cậu không dám làm như trong phim, đốt nó đi. Cậu nhét thư vào lớp áo bên trong, định chờ trời sáng rồi đọc lại.
Ai ngờ vừa cởi áo ra, thư đã rơi xuống và bị nhặt được.
…Thật ngốc quá, làm gì cũng hỏng bét hết!
Mạnh Hoan giơ tay vỗ mạnh vào trán.
Lệnh Bạc Chu dừng lại một chút, như thể vừa hiểu ra điều gì:
“Hóa ra là thư của Hoan Hoan?”
“…”
Mạnh Hoan cắn môi chặt hơn.
Theo cậu nghĩ, Lệnh Bạc Chu vừa mới tức giận xong, giờ mà phát hiện thư này là mật thư, hắn hẳn sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng hắn không tỏa ra chút áp lực đáng sợ nào cả.
Mạnh Hoan bạo gan hơn một chút, nói: “Ừm, là của ta.”
Cậu cảm thấy có lẽ đã đến lúc phải thú nhận.
Nào ngờ, Lệnh Bạc Chu lật lật phong thư rồi đưa lại cho cậu:
“Vậy thì lấy lại đi, tự giữ cho cẩn thận.”
“…Hả?”
Mạnh Hoan ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn.
Cái gì! Ngài ấy không định xem thử sao?
“Đây là thư của Hoan Hoan, tất nhiên phải để Hoan Hoan giữ chứ.” Lệnh Bạc Chu nói, “Vi phu sẽ không xem thư của em, yên tâm đi.”
Lúc này, Mạnh Hoan thật sự sững sờ tại chỗ, có chút không biết phải làm sao.
Dù đã thành thân với Lệnh Bạc Chu một thời gian, Mạnh Hoan biết chỉ cần không nhắc đến chuyện triều chính trước mặt hắn, hắn sẽ cư xử rất ôn hòa, không có tính công kích. Nhưng cậu cũng hiểu rõ, bản chất Lệnh Bạc Chu là một chính khách sắt đá. Nếu nhắc đến chuyện ám sát, đây chính là vấn đề liên quan đến tính mạng của hắn. Bình thường hắn chắc chắn sẽ nổi giận.
Ban đầu, Mạnh Hoan nghĩ rằng nếu Lệnj Bạc Chu không biết chuyện, thì cứ để nó trôi qua, coi như chưa từng xảy ra. Vì vậy, khi thấy thư bị nhặt lên, cậu mới hoảng loạn như thế. Nhưng cậu không ngờ Lệnh Bạc Chu lại không đọc thư của cậu.
Dễ dàng…lừa qua như vậy sao?
Mạnh Hoan nắm chặt lá thư, sững sờ.
Lệnh Bạc Chu không xem thư vì tin tưởng cậu sao?
Chỉ cần nghĩ đến việc Lệnh Bạc Chu đối xử tốt với mình, cảm giác tội lỗi trong lòng Mạnh Hoan càng dâng cao.
Ở phía bên kia, Lệnh Bạc Chu đưa tay ra:
“Hoan Hoan, giúp vi phu một tay, dìu ta đến bàn ăn.”
“À, được.”
Mạnh Hoan tiến đến, đỡ hắn đứng dậy khỏi ghế.
Lệnh Bạc Chu đứng lên, không nói gì thêm, chỉ khẽ mím môi. Sóng mũi cao thẳng toát ra vài phần trầm tư, như thể đang chìm vào suy nghĩ sâu xa.
Hắn là người hay dùng đầu óc. Mỗi khi triều đình xảy ra biến động, hắn phải suy xét từ nhiều góc độ, cân nhắc lợi ích của tất cả các bên, điều này đòi hỏi khả năng tư duy tổng hợp rất cao. Do đó, mỗi khi trầm tư, hắn thường im lặng, hơi cúi đầu xuống, khuôn mặt phẳng lặng như nước, chẳng ai nhìn ra hắn đang nghĩ gì.
Mạnh Hoan nắm tay hắn, dắt đến ngồi xuống bàn ăn.
Mạnh Hoan không nhịn được, hỏi: "Phu quân đang nghĩ gì vậy?"
Lệnh Bạc Chu siết c.h.ặ.t t.a.y cậu: "Nghĩ về chuyện Thôi Lãng được triệu vào cung."
Mạnh Hoan chớp mắt mấy cái.
"……"
Vậy nên ngài hoàn toàn không nghĩ đến khả năng ta có thể là thích khách, thậm chí từng có ý định ám sát ngài sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nói thật lòng, Mạnh Hoan xuyên vào sách đã lâu như vậy, ám sát Lệnh Bạc Chu là một trong số ít những nhiệm vụ cốt truyện chính, thế mà không ngờ Lệnh Bạc Chu lại hoàn toàn không để tâm đến cậu!
Có thích khách nào thất bại và vô hại đến mức này không?
QAQ.
Mạnh Hoan cầm lá thư trong tay, ngập ngừng một lát rồi nói: "Sao ngài không hỏi ai đã gửi thư cho ta vậy?"
Nói xong, cậu mới nhận ra mình có chút không vui vì bị hắn ngó lơ…
Lệnh Bạc Chu bật cười, quay sang nhìn cậu, giọng điệu kiên nhẫn: "Vậy, ai đã gửi thư cho Hoan Hoan đây?"
"……"
Bảo cậu nói thẳng ra, Mạnh Hoan há miệng nhưng lại nghẹn lời.
Ngón tay cậu bóp nhẹ tờ thư nhàu nát, nói: "Ngài nghĩ là ai? Ngài thông minh như vậy, thử đoán xem."
Nụ cười trên môi Lệnh Bạc Chu càng sâu: "Một bức là của Lư Nam Tinh? Còn bức kia, không dễ đoán lắm…có lẽ là phụ thân em?"
Mạnh Hoan giật mình ngồi thẳng dậy, hành động hơi nhanh, ánh mắt nhìn chằm chằm Lệnh Bạc Chu đầy kinh ngạc: "Ngài đã đọc rồi sao?"
"Vẫn chưa." Lệnh Bạc Chu nói. "Phụ thân em là người chính trực liêm khiết, thẳng thắn khuyên can, không màng tình riêng, quá cứng nhắc nên dễ bị bẻ gãy. Vì vậy, trong triều ông ấy không có nhiều bằng hữu, chỉ có một mình Lư Thích. Từ khi em đến phủ, người duy nhất đến thăm em cũng chỉ có ông ta. Thế nên, thư này nhiều khả năng là của tiểu thanh mai Lư Nam Tinh gửi."
Mạnh Hoan há hốc miệng: "Vậy còn bức thứ hai?"
"Tối qua khi em tắm, em im lặng rất lâu, chứng tỏ em có thể đọc thư, chỉ là hơi vất vả một chút. Điều đó có nghĩa là chữ trong thư rất ngay ngắn, dễ đọc, mang phong cách viết hàng ngày." Lệnh Bạc Chu cười nhẹ. "Phụ thân em là tiến sĩ Nhị Giáp, bị giam chân trong Hàn Lâm Viện nhiều năm, giỏi viết chữ Khải, thư gửi em chắc hẳn cũng là những lời dặn dò đầy tình phụ tử."
Mạnh Hoan sững sờ, không ngờ rằng chỉ vì mình lén xem thư lúc tắm mà hắn có thể suy luận ra nhiều điều đến vậy.
Nhưng rồi cậu nhận ra một chuyện: "Vậy là tối qua ngài đã biết ta xem thư rồi?"
"Không hẳn." Lệnh Bạc Chu nói. "Sáng nay Du Cẩm nhặt được hai bức thư này, vi phu chỉ đoán thôi."
"Vậy ngài…"
Mạnh Hoan há miệng.
Vậy ngài biết ta liên lạc với Lư Nam Tinh và phụ thân, tại sao lại không giận chứ?
Mạnh Hoan không hỏi thành lời.
Ngược lại, Lệnh Bạc Chu khẽ nhếch môi, như cười mà không phải cười: "Muốn hỏi vi phu vì sao không tức giận à?"
"Ưm ưm ưm…" Đôi mắt hạnh của Mạnh Hoan trợn to: "Ta có nói câu nào đâu!"
"Phụ thân em là người thanh liêm chính trực, em liên lạc với ông ấy thì cũng đường đường chính chính, chẳng có gì đáng lo. Còn về Lư Nam Tinh, con trai của một quan viên phe thanh lưu, chẳng qua cũng chỉ là một thư sinh, có thể làm được gì chứ?"
"……"
Mạnh Hoan vô thức bấu nhẹ ngón tay, cảm giác như có điều gì đó đã đè nén trong lòng rất lâu bỗng chốc bị bóc trần, nhưng lại phát hiện ra bên trong chẳng có gì cả.
Dù vậy, cậu vẫn có chút căng thẳng, cẩn thận nhìn hắn: "Vậy ngài có biết…bọn ta có ác ý với ngài không?"
Nói xong, cậu bổ sung: "Bọn ta, ý là…Lư Nam Tinh và ta."
Cậu hạ giọng lặp lại: "Bao gồm…cả ta đấy."
Bao gồm cả thê tử của ngài, người nằm gối kề bên, bảo bối nhỏ trong lòng ngài…cũng từng nghĩ đến chuyện g.i.ế.c ngài đó.
Nhưng cậu vừa nói xong, bàn tay lại bị nắm chặt hơn. Lòng bàn tay Lệnh Bạc Chu hơi lạnh:
"Quân tử luận việc không luận tâm. Phụ thân em và ta có lập trường khác nhau. Ông ấy là ngôn quan, là tai mắt của Hoàng thượng. Khi triều đình mắng ta, đó là trong phạm vi chức trách, không có gì sai cả. Chỉ là có người trốn sau lưng lợi dụng ông ấy như một cây súng, biến ông thành công cụ đấu đá phe phái. Nếu tiếp tục không kiềm chế, phụ thân em sẽ chọc giận Hoàng thượng, cuối cùng lại bị xử trảm. Ta kính trọng con người ông ấy, vì vậy mới tạm thời điều ông ấy đến Phụng Tường, tránh xa đấu đá triều đình, bảo toàn tính mạng."
Nghe đến đây, Mạnh Hoan bỗng ngẩng đầu.
Cái gì?
Không phải Mạnh Vãn Minh đã mắng chửi ngài giữa triều đình, làm nhục tôn nghiêm của ngài, khiến ngài tức giận đến mức bãi chức và đày ông ấy đến Phụng Tường sao?
Ánh mắt Lệnh Bạc Chu thoáng trầm xuống, giọng điệu bình tĩnh:
"Thăng chức hay bị giáng chức, bôn ba trong quan trường là chuyện bình thường. Phụ thân em là một ngôn quan tốt, sau này có thể khuyên can quân vương trở thành bậc hiền minh. Nhưng hiện tại triều đình rối ren, Hoàng thượng chưa đủ trưởng thành, chưa phải lúc để sử dụng ông ấy."
Mạnh Hoan ngẩng đầu: "Nhưng mà..."
"Hiện tại, chỉ là tạm thời đặt phụ thân em vào trong hộp để bảo vệ. Ông ấy đã mắng ta giữa triều đình, danh tiếng tốt đẹp đã lan rộng. Sau này khi ta rời khỏi triều đình, khả năng Hoàng thượng trọng dụng ông ấy là rất cao. Đến lúc đó, chính là thời điểm phụ thân em có thể phát huy tài năng."
Lệnh Bạc Chu nhẹ nhàng véo má Mạnh Hoan: "Đây gọi là ‘dùng lùi làm tiến’, Hoan Hoan hiểu chứ?"
Thịt má bị hắn nhéo nhẹ, mềm mềm, xúc cảm rất nhẹ, ngón tay chỉ lướt qua gò má trắng mịn.
Mạnh Hoan ngước mắt nhìn hắn.
Nhìn một lúc lâu, đầu óc cậu mới tiêu hóa hết những lời hắn nói.
Mạnh Hoan cau mày, cố gắng suy nghĩ: "Vậy, phụ thân ta bị đày đi biên cương…không phải chuyện xấu sao?"
"Đương nhiên là không phải." giọng Lệnh Bạc Chu ôn hòa: "Chỉ là chịu chút khổ cực về thể xác thôi. Nhưng ta đã dặn quan binh áp giải chăm sóc ông ấy, cũng đã gửi lời đến nơi đóng quân, không để họ làm khó phụ thân em. Hiện giờ ông ấy chắc chắn sống rất nhàn nhã."
Tất cả những điều này đều trùng khớp với nội dung trong thư của Mạnh Vãn Minh.
Team Hạt Tiêu
Vậy nên, không phải là cảnh sa cơ lỡ vận, bị cùm chân xiềng tay, bàn chân rướm máu, lê bước trên con đường dài đến Phụng Tường dưới cái nắng gay gắt và cát bụi mịt mù.
Cũng không phải vì Lệnh Bạc Chu bị mắng nhục nhã giữa triều mà giận dữ, che trời bằng một tay, báo thù ngôn quan – đôi mắt của Hoàng đế – bằng cách đánh roi, đày đi biên cương.
Nhiều người chỉ nhìn thấy tầng thứ nhất, mà không thấy được tầng thứ hai.
Mạnh Hoan bỗng nhớ đến đoạn mở đầu trong sách, cảnh nguyên chủ tức giận mắng chửi Lệnh Bạc Chu.
Vậy nên, ngay cả nguyên chủ cũng không biết dụng ý của Lệnh Bạc Chu sao?
Vậy là… Lệnh Bạc Chu đã làm việc tốt, nhưng luôn bị hiểu lầm, bị bóp méo sao?
Thậm chí còn bị viết vào sách, khiến Mạnh Hoan – khi còn là độc giả – cũng chỉ thấy hắn quyền thế ngập trời, âm hiểm tàn nhẫn, là một kẻ phản diện đáng sợ. Sau này nguyên chủ hành hạ hắn đến mức đau khổ quằn quại, cậu đọc mà thấy vui vẻ, chưa từng nhìn thấu những sắp đặt ẩn giấu phía sau.
Đây chính là thế giới của những mưu đồ chính trị sao?
Mạnh Hoan ngẩn người, đột nhiên cảm thấy thế giới này không giống với những gì cậu từng nghĩ.
Cậu ngước mắt, lại nhìn về phía Lệnh Bạc Chu.
Nam nhân lặng lẽ ngồi trên ghế, tấm lụa trắng rủ xuống bên tai, để lộ đôi tai trắng nõn. Hắn ngồi ngay ngắn, mang theo vẻ yên tĩnh như trăng thanh gió mát giữa đêm tối.
Bên ngoài ôn nhu như Phật tử, bên trong u ám như Tu La.
Ánh mắt Mạnh Hoan dừng trên lớp lụa trắng che mắt hắn.
Đột nhiên, cậu cảm thấy, Lệnh Bạc Chu đã ở trong bóng tối quá lâu.
Lâu đến mức hai bàn tay đầy m.á.u tanh, nhơ bẩn đến mức không thể rửa sạch, giống như một ác quỷ tuấn mỹ với mái tóc rối tung, lưỡi d.a.o sắc bén và răng nanh sắc nhọn, bóng tối bao trùm, khiến ai thấy cũng phải kinh hãi.
Nhưng bây giờ…Mạnh Hoan nhận ra hắn không hề bẩn đến mức không thể chạm vào, không bẩn đến mức…chỉ cần đến gần hắn thôi cũng đã là một sai lầm.