Dùng bữa xong, tạm thời rảnh rỗi, Mạnh Hoan mở thư ra, đọc lại một lần nữa.

 

Lần này, khi gặp chữ Lư Nam Tinh không biết, Mạnh Hoan đã mạnh dạn hơn một chút, kéo tay áo Lệnh Bạc Chu:

 

“Phu quân, chữ này đọc thế nào?”

 

Lệnh Bạc Chu: “Hửm?”

 

Mạnh Hoan viết lại hình dạng chữ đó lên lòng bàn tay hắn.

 

Lệnh Bạc Chu cảm nhận một lát, rồi nói cả cách đọc lẫn ý nghĩa cho Mạnh Hoan.

 

Mạnh Hoan hơi bực bội: “Biết thế đã hỏi ngài từ sớm.”

 

Lệnh Bạc Chu chỉ cười, không vạch trần chuyện Mạnh Hoan từng bị gia nhân lừa mất tiền.

 

Thời tiết ngày càng oi bức. Trong phòng, Mạnh Hoan để lộ chút cổ tay trắng nõn, tập trung đọc thư. Chữ viết tuy không quá đẹp nhưng vẫn tạm coi là chỉnh tề. Cậu đang viết thư hồi âm cho Mạnh Vãn Minh.

 

Nội dung thư của Lư Nam Tinh cũng đã hiểu rõ.

 

Cậu cứ nghĩ sẽ có lời công kích nhắm vào Lệnh Bạc Chu, nhưng không, chỉ là một bức thư thăm hỏi đơn thuần. Khi còn ở điền trang ngoài thành, Lệnh Bạc Chu đã tha cho hắn một mạng, nên trong thư, cảm xúc của Lư Nam Tinh có phần sầu muộn.

 

Cuối cùng cũng viết xong thư, Mạnh Hoan liền định đến tửu lâu hôm đó thử vận may, xem có thể đưa thư lại cho Lư Nam Tinh hay không. Cậu vừa nhét thư vào phong bì, thì Trần An đã mồ hôi nhễ nhại, vội vàng chạy vào.

 

“Vương gia.”

 

Mạnh Hoan đang định ra ngoài, trước khi đi, cậu thấy Trần An chắp tay hành lễ với Lệnh Bạc Chu, nhắc đến một chuyện, thấp thoáng nghe được mấy chữ… “Quân lương Liêu Đông”

 

Có thể quang minh chính đại cầm thư trên tay, tâm trạng Mạnh Hoan vui vẻ hẳn. Du Cẩm, với gương mặt hiền lành như đóa cúc nở rộ, nhìn cậu cười híp mắt:

 

“Chủ tử đang vui chuyện gì thế?”

 

Mạnh Hoan cũng không rõ, chỉ cảm thấy vai nhẹ nhõm hơn.

 

Thực ra cậu vẫn để tâm đến chuyện Mạnh Vãn Minh bị Lệnh Bạc Chu hại. Dù bản thân cậu không quan tâm và chuyện này không có ẩn tình thì người trong thế giới này cũng sẽ chỉ trỏ sau lưng cậu cả đời.

 

Giờ đã nói rõ ràng, cũng biết Mạnh Vãn Minh vẫn bình an, tâm trạng tự nhiên tốt hơn nhiều.

 

Du Cẩm cầm lấy một cây dù:

 

“Chủ tử, chúng ta ra ngoài sao?”

 

Mạnh Hoan gật đầu:

 

“Đúng, hôm nay ra ngoài dạo một chút, tiện thể tìm một người bằng hữu đưa thư cho hắn.”

 

Team Hạt Tiêu

“Thư sao?” Du Cẩm cười hề hề.

 

Nói ra thì, lá thư của Mạnh Hoan là do ông nhặt được dưới gầm giường.

 

Nhắc đến chuyện này, Mạnh Hoan có chút ngượng ngùng, không dám nhìn ông, chỉ sải bước lớn ra ngoài phủ.

 

Thời tiết oi ả, khách khứa trong trà lâu rất đông. Đợi nửa canh giờ mà vẫn không thấy ai, Mạnh Hoan hơi mơ hồ, nghĩ bụng sao không trực tiếp đến tìm Lư Nam Tinh cho xong? Cậu liền ra hiệu cho Du Cẩm:

 

“Chúng ta đến phủ Lư thị lang đi.”

 

Du Cẩm ngạc nhiên: “Đến phủ Lư thị lang?”

 

“Ừ, ta đưa thư cho Lư Nam Tinh, tiện thể hỏi địa chỉ của phụ thân ta, lần sau sẽ trực tiếp gửi thư và bạc cho ông ấy.” Mạnh Hoan vừa nói vừa đưa mắt nhìn xung quanh.

 

Biểu cảm của Du Cẩm giãn ra, biết rằng Mạnh Hoan giờ đã có thể thoải mái nói những chuyện này, chứng tỏ cậu thực sự không có ý định rời đi nữa, liền vui vẻ đáp:

 

“Tốt.”

 

Từ trà lâu đến phủ họ Lư khá xa. Dù sao Lư Thích cũng chỉ là thị lang, không thể so với sự giàu có của Lệnh Bạc Chu, nên căn nhà mua ở kinh thành nằm khá hẻo lánh. Một ở phía đông thành, một ở phía tây thành.

 

Đi một lát, trời nắng nóng đến mức không chịu nổi, Mạnh Hoan thấy trước cổng một ngôi chùa có người bán mận, liền ghé lại mua vài quả ăn thử. Một cơn gió mát từ trong chùa thổi ra, cậu nhân tiện vào trong tránh nóng, tiện thể đến tiền viện đốt một nén hương.

 

Mạnh Hoan là người mê tín, cậu luôn cảm thấy việc mình xuyên vào quyển sách này mà còn sống được là nhờ may mắn, nên mỗi khi gặp Bồ Tát đều thành tâm bái lạy.

 

Cậu vừa đứng dậy, phía sau bỗng có động tĩnh.

 

“Công tử họ Thôi cờ cao như vậy, lần này đến đây, e rằng không chỉ để mua vui cho bần tăng.”

 

“Haha.” Tiếp đó là giọng nói sảng khoái của một thanh niên:

 

“Đánh cờ với huynh bao nhiêu năm, sao hôm nay lại nói lời chua chát như thế?”

 

Mạnh Hoan quay đầu, bước chân khựng lại, phát hiện thanh niên đứng ở hành lang phía xa trông có chút quen mắt.

 

Người nọ nóng đến mức mồ hôi đầm đìa, uống một bát trà lạnh, vừa quay đầu liền nhìn thấy Mạnh Hoan. Nụ cười của hắn hơi khựng lại, rồi cất tiếng:

 

“Ơ?”

 

Mạnh Hoan cũng ngạc nhiên: “Ơ?”

 

Đây chẳng phải là người hôm trước cùng Lệnh Bạc Chu đánh cờ trên hoa thuyền sao?

 

Mạnh Hoan vẫn đang vội đi tìm Lư Nam Tinh, chỉ mỉm cười rồi định rời đi. Không ngờ thanh niên kia lại rất kích động, lập tức đứng lên, giơ tay ra hiệu:

 

“Công tử, đừng đi vội. Hôm đó tình cờ gặp gỡ, ta có may mắn được đấu cờ với bằng hữu của công tử một ván. Mấy ngày nay, ta vẫn quanh quẩn gần hoa thuyền, muốn tìm lại vị công tử mù kia. Đánh xong ván cờ hôm đó, ta trở về nghiền ngẫm, cuối cùng đã hiểu ra mình sai ở đâu.”

 

“Ờ…” Mạnh Hoan giật giật mí mắt. “Vậy nên ngươi…”

 

“Ta có thể tái đấu với vị công tử mù kia một ván không?”

 

Hắn nói câu này, nghe chẳng khác nào người chơi game thua rồi cứ nhất quyết đòi solo lại một trận. Cũng không phải không hiểu được tâm trạng đó, nhưng Lệnh Bạc Chu sao có thể rảnh rỗi đánh cờ với hắn thêm lần nữa?

 

Mạnh Hoan chậc lưỡi, cậu vốn không giỏi từ chối người khác. Bên cạnh, Du Cẩm nói:

 

“Công tử, công tử nhà chúng ta dạo này thân thể không khỏe, chỉ dưỡng bệnh trong phủ, e rằng không có cơ hội tái đấu cùng công tử nữa.”

 

“Vậy…” Thanh niên kia vẫn chưa từ bỏ ý định, ánh mắt đầy mong chờ. “Ta có thể đến tận phủ bái phỏng không?”

 

Mạnh Hoan cắn nhẹ môi dưới.

 

Cậu cảm thấy hôm đó mình cùng Lệnh Bạc Chu xuất hành chẳng khác nào Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh hóa thành hình người xuống núi, rồi lại vô tình thu hút một thư sinh si tình. Nhưng vấn đề là, thân phận thực sự của Lệnh Bạc Chu lại không thể tùy tiện để lộ ra ngoài.

 

Mạnh Hoan lắc đầu: “Không được đâu.”

 

Nếu để người ta biết một vị Nhiếp Chính Vương như Lệnh Bạc Chu lại đi đánh cờ trên hoa thuyền, e rằng chuyện này sẽ lan truyền khắp kinh thành, thậm chí còn bị đưa vào thoại bản, trở thành giai thoại. Người trước mặt cậu chẳng khác nào vô tình nhặt được một kho báu, muốn gặp lại lần nữa nhưng hoàn toàn không có cơ hội nào.

 

Thanh niên nọ lộ vẻ thất vọng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, ánh mắt đầy tâm tư nhìn lên bầu trời:

 

“Chẳng lẽ là ý trời đã định, ta không thể nào lật ngược ván cờ, rửa sạch nỗi nhục bại trận hay sao?”

 

“…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Mạnh Hoan không muốn phí thời gian nữa, trước khi rời đi, cậu vỗ nhẹ vai hắn, cổ vũ: “Cố lên.”

 

Nhưng thanh niên kia lại có dáng vẻ ngay thẳng, giọng điệu cũng rất dứt khoát:

 

“Vậy có thể cho ta biết quý danh của công tử không? Kết giao một người bằng hữu, đợi khi vị công tử mù kia khỏi bệnh, ta lại đến phân cao thấp một ván.”

 

Mạnh Hoan lại lắc đầu: “Thật sự không được đâu, huynh đệ.”

 

Lệnh Bạc Chu bận như vậy, thời gian nhìn mặt vợ còn chẳng có, sao có thể rảnh rỗi chơi cờ với ngươi? Đừng có mơ nữa.

 

“Khá là ra vẻ đấy.”

 

Bỗng nhiên, một giọng nói vọng lại từ hành lang phía sau.

 

Mạnh Hoan quay đầu, xác nhận người kia đang nói mình.

 

Dưới bóng râm mái hiên, có một thiếu niên cao lớn đứng đó, khoảng chừng mười tám, mười chín tuổi, tóc buộc gọn, trên vai mang giáp, y phục không hoàn toàn giống công tử con nhà quyền quý, mà mang dáng vẻ của một võ tướng. Đôi lông mày đen dày rũ thấp, gương mặt thoạt nhìn âm trầm lạnh lẽo.

 

Thành thật mà nói, câu này khiến Mạnh Hoan cảm thấy khó chịu.

 

Ở thời cổ đại, nếu một thiếu gia có điều kiện muốn kết giao với ngươi, đó là vì họ coi trọng ngươi.

 

Nhìn lại bản thân cậu lúc này, chỉ có một lão bộc và hai thị vệ ăn mặc đơn giản theo hầu, trông khá nghèo nàn, gia thế chắc chắn không sánh nổi với người ta. Vậy mà đối phương lại buông lời châm chọc không rõ ràng thế này.

 

Mạnh Hoan còn chưa kịp dựa vào thế của Lệnh Bạc Chu để kiêu ngạo, người này đã ra tay trước rồi, cậu tức tối trừng mắt nhìn hắn.

 

Người nọ bước ra khỏi bóng râm, lặp lại lần nữa:

 

“Khá là ra vẻ đấy.”

 

Thanh niên kia cau mày: “An Thùy, đừng nói lung tung.”

 

An Thùy cụp mắt, giọng điệu tùy tiện, lười biếng:

 

“Thiếu gia, nếu ngài thật sự muốn chơi cờ với vị công tử mù kia, rất đơn giản. Chỉ cần bắt cóc tiểu công tử này, đợi hắn đánh cờ xong thì thả đi, chẳng phải mọi chuyện đều như ý sao?”

 

“…”

 

Cái chủ ý gì mà vô đạo đức vậy?

 

Nhưng lúc này, sự chú ý của Mạnh Hoan lại tập trung vào hai chữ An Thùy. Cậu cau mày:

 

“Ngươi tên gì?”

 

Thanh niên kia ôm quyền chào:

 

“Tại hạ họ Thôi, tên Lãng, đây là bằng hữu của ta, tên An Thùy.”

 

“……”

 

Nghe thấy cái tên này, đầu óc Mạnh Hoan như nổ tung, sau lưng lạnh toát.

 

An Thùy?

 

Nội dung nguyên tác cậu không nhớ rõ lắm, nhưng cái tên An Thùy thì ấn tượng cực kỳ sâu sắc, vì đây chính là nhân vật nam phụ có độ phổ biến cao nhất trong khu bình luận, thậm chí còn được yêu cầu thay thế Lệnh Bạc Chu để trở thành nam chính.

 

Khi đó, khu bình luận đầy những lời như:

 

【Không phải chứ, vị Nhiếp Chính Vương này g.i.ế.c cả cha ruột của Hoan Bảo mà vẫn có thể đến với nhau? Còn có kết thúc HE nữa? Tác giả có não không vậy?】*

 

【Mọi người ơi, sao tôi lại thấy CP của Hoan Bảo với An Thùy cũng rất đáng yêu nhỉ?】

 

【Làm ơn! Nữ vương lạnh lùng và chú chó lớn trung thành mới là cặp đôi đỉnh nhất! Viết to lên màn hình “Lệnh Bạc Chu không ổn” nào!】

 

Vì cặp đôi chính quá mức ngược tâm nên nhiều độc giả không chịu nổi mà ra mặt công khai ghép CP khác, thậm chí còn gây ra trận khẩu chiến lớn đến mức tác giả phải tự mình xuống tranh cãi.

 

Chuyện ồn ào đến vậy nên Mạnh Hoan mới nhớ rõ.

 

Người này - An Thùy - là chất tử của bộ tộc Chu Lý Chân, bị đưa đến kinh thành làm con tin. Ban đầu, hắn quen biết nguyên chủ thông qua Thôi Hàm trong Lê Viên, hai người trải qua một trận giao thủ rồi trở thành bằng hữu tốt. Sau này, chính An Thùy đã giúp nguyên chủ trốn sang Kiến Châu Vệ ở Liêu Đông, chiêu binh mãi mã, từng bước dựng lên nghiệp lớn.

 

Ban đầu, An Thùy là đồng minh của nguyên chủ, về sau lại bị kế sách cao tay của nguyên chủ thu phục, trở thành thuộc hạ trung thành như một chú chó săn lớn, mệnh lệnh nào cũng tuân theo răm rắp. Hắn đánh trận cực kỳ dũng mãnh, sát khí nồng đậm, lượng m.á.u trên tay không kém gì Lệnh Bạc Chu.

 

Nói thế để thấy…Lệnh Bạc Chu thật sự không được lòng dân lắm… qwq.

 

Mạnh Hoan vào lúc này mà vẫn không quên mặc niệm ba giây cho phu quân nhà mình.

 

Cậu dời mắt, nhìn về phía Thôi Lãng.

 

Người này cậu có ấn tượng mơ hồ, dường như cũng là một trong số những kẻ muốn lấy mạng Lệnh Bạc Chu. Nhưng mà hồi đó ai chẳng muốn g.i.ế.c Lệnh Bạc Chu? Thành ra Mạnh Hoan cũng không nhớ rõ hắn có thù oán gì với chồng mình nữa.

 

Chỉ nhớ lúc sáng Lệnh Bạc Chu từng nói trong thư phòng, có một công tử thắng được Không Giới đại sư một ván cờ nên được hoàng đế triệu kiến - rất có khả năng chính là Thôi Lãng trước mặt.

 

Thôi Lãng vẫn giữ nụ cười ôn hòa, tiếp tục hỏi:

 

“Không biết công tử xưng hô thế nào?”

 

Mạnh Hoan lề mà lề mề trả lời:

 

“Danh tính của ta không quan trọng.”

 

Cậu chợt nhớ ra bản thân không muốn kết giao với Thôi Hàm nên đã né được nhánh cốt truyện gặp gỡ An Thùy ở Lê Viên. Vậy mà ý thức của thế giới này vẫn tự động sửa lại, để cậu gặp lại người đáng ra sẽ giúp cậu bỏ trốn.

 

Mạnh Hoan: “Tóm lại, vị công tử kia, chắc chắn sẽ không đánh cờ với ngươi nữa đâu.”

 

Thôi Lãng thu lại ý cười.

 

“Thú vị đấy.”

 

Sau lưng hắn, An Thùy nhướng mày, ánh mắt mang vài phần ngông cuồng, giống như một con ch.ó săn hoang dã đang đói khát:

 

“Chắc chắn là không thể đánh với thiếu gia nhà ta một ván cờ nữa sao?”

 

Vừa nói, Mạnh Hoan chợt nhận ra điều gì đó.

 

Sau lưng cậu, hai gã sai vặt cải trang thành hộ vệ cũng nâng mắt lên, tay đặt bên hông, toàn thân đề phòng An Thùy.

 

Mạnh Hoan rũ mắt, đứng yên bất động.

 

Cậu không biết phải khuyên những người trong thế giới này thế nào để họ không gây chuyện với mình.

 

Bây giờ, mỗi khi có người khiêu khích cậu, Mạnh Hoan không còn thấy tức giận nữa.

 

Chỉ thấy phiền lòng.

 

Thật sự cạn lời. Lại có người sắp bị Lệnh Bạc Chu đánh cho ra bã rồi.

 

:)