Chương 207: Lời Chia Tay Ngắn Ngủi (2)
Tân Án nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Tôi rất thích nơi này, thích cái cảm giác mọi người đoàn kết bên nhau. Tôi cũng cảm thấy mình học được rất nhiều điều.”
“Ban đầu, tôi còn tưởng cô là một con sói đơn độc, không ngờ cuối cùng cô lại là trung tâm đoàn kết.” Quan Thành nói.
“Đúng vậy đó Tiểu Tân, tôi cảm thấy nếu không có cô, tôi cũng không thể trụ được đến bây giờ.” Tần Toàn cảm kích nhìn Tân Án.
“Tôi cũng vậy.”
Đột nhiên bầu không khí trở thành một buổi khen ngợi Tân Án, khiến cô có chút không biết phải đáp lời ai.
“Thật hy vọng sau khi về có thể so tài b.ắ.n cung với cô. Lão Quan anh không biết đâu, cô nhóc này b.ắ.n cung siêu lắm đấy.” Hách Quân nói.
“Tuỳ thời nghênh chiến.” Tân Án cười đáp.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Trong đêm chia tay bất ngờ này, dường như không có huấn luyện viên và học viên, chỉ có một nhóm bạn cũ đang vừa cười vừa ăn cơm, trò chuyện vui vẻ.
Ngày hôm sau là lễ trao thưởng. Để ghi nhận sự thể hiện xuất sắc của năm người trong quân đội, đơn vị đã trao cho mỗi người một quân hàm, đương nhiên là không có bất kỳ danh hiệu chính thức nào, chỉ dùng làm kỷ niệm.
“Huấn luyện viên tạm biệt!” Tân Án vẫy tay về phía Quan Thành và Hách Quân ở phía sau.
“Đi đi đi.” Hách Quân xua tay một cách thiếu kiên nhẫn: “Cuối cùng cũng tiễn được mấy cô phiền phức này, có thể trở lại huấn luyện bình thường rồi.”
Nói xong, trong mắt anh cũng có chút ánh lệ, dù sao từ đầu đến cuối anh vẫn luôn dẫn dắt năm người, anh vẫn có chút không nỡ.
“Tạm biệt các huấn luyện viên!”
Sau khi mọi người lên xe, đều vẫy tay chào các huấn luyện viên qua cửa sổ.
“Phiền c.h.ế.t cái đám người này.” Hách Quân bất đắc dĩ lau khóe mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Chiếc xe buýt chậm rãi rời khỏi căn cứ, cũng đồng nghĩa với việc một tháng chưa đến của họ ở đây đã kết thúc.
Dù luyến tiếc hay không luyến tiếc, nhưng sau khi cầm được điện thoại di động, mọi người lập tức quên hết nỗi nhớ căn cứ vừa nãy.
Điện thoại thật tuyệt vời!
Tân Án cũng nhận được tin nhắn của Giang Tâm, báo cho cô biết vì kết thúc ghi hình sớm nên cô được thêm ba ngày nghỉ phép, có thể tự do sắp xếp. Sau đó, tuần sau cô sẽ phải bắt đầu tham gia khóa huấn luyện trước cho dự án mới.
Haiz, lại là huấn luyện.
Tân Án lặng lẽ thở dài. Lần tới cô nhất định phải đóng một vai không cần đánh đ.ấ.m nhiều!
Có thêm ngày nghỉ, chắc chắn cô phải tận dụng thật tốt. Vì vậy, cô đã nhờ Triệu Hi đặt vé máy bay gần nhất, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi ba ngày.
“Án tỷ, thật sự không cần em đi cùng chị sao?” Triệu Hi có chút lo lắng khi Tân Án một mình ở sân bay.
Tân Án bất lực nói: “Trời ơi, chị đâu phải trẻ con nữa, có gì mà không yên tâm chứ? Chị chỉ ngồi ở phòng chờ đợi máy bay đến rồi có người đưa chị đi thôi, còn lo lắng gì nữa?”
Thấy Tân Án nói vậy, Triệu Hi cũng chỉ biết đồng ý.
Máy bay còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu làm thủ tục lên máy bay, Tân Án liền ngồi ở một góc phòng chờ yên tĩnh chơi điện thoại. Vì bây giờ đã là rạng sáng, trong phòng chờ ngoài nhân viên phục vụ ra thì chỉ có một mình cô.
Gần đây, cô đã bắt đầu lên kế hoạch viết một cuốn tiểu thuyết của riêng mình. Vì vậy, cô vẫn luôn đọc các loại tiểu thuyết để bổ sung kiến thức. Trước đây cô cũng đọc khá nhiều truyện cổ, nhưng nó vẫn có sự khác biệt lớn so với tiểu thuyết hiện đại. Cô dự định tìm hiểu rõ ràng xem độc giả hiện tại thích đọc thể loại tiểu thuyết nào.
“Cô là Tân Án sao?” Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói lạ.
Tân Án quay đầu lại, đó là một người đàn ông trung niên xa lạ, trông có vẻ bệ vệ.
“Ông là…?” Vì phép lịch sự, Tân Án vẫn nhẹ nhàng đáp lời.
Người đàn ông không trả lời mà tự nhiên ngồi xuống đối diện cô, Tân Án thấy vậy khẽ nhíu mày.
“Tôi là giám đốc Giải Trí Thiên Long, công ty chúng tôi có một dự án lớn muốn hợp tác với cô.”
“Ban đầu, tôi còn tưởng cô là một con sói đơn độc, không ngờ cuối cùng cô lại là trung tâm đoàn kết.” Quan Thành nói.
“Đúng vậy đó Tiểu Tân, tôi cảm thấy nếu không có cô, tôi cũng không thể trụ được đến bây giờ.” Tần Toàn cảm kích nhìn Tân Án.
“Tôi cũng vậy.”
Đột nhiên bầu không khí trở thành một buổi khen ngợi Tân Án, khiến cô có chút không biết phải đáp lời ai.
“Thật hy vọng sau khi về có thể so tài b.ắ.n cung với cô. Lão Quan anh không biết đâu, cô nhóc này b.ắ.n cung siêu lắm đấy.” Hách Quân nói.
“Tuỳ thời nghênh chiến.” Tân Án cười đáp.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Trong đêm chia tay bất ngờ này, dường như không có huấn luyện viên và học viên, chỉ có một nhóm bạn cũ đang vừa cười vừa ăn cơm, trò chuyện vui vẻ.
Ngày hôm sau là lễ trao thưởng. Để ghi nhận sự thể hiện xuất sắc của năm người trong quân đội, đơn vị đã trao cho mỗi người một quân hàm, đương nhiên là không có bất kỳ danh hiệu chính thức nào, chỉ dùng làm kỷ niệm.
“Huấn luyện viên tạm biệt!” Tân Án vẫy tay về phía Quan Thành và Hách Quân ở phía sau.
“Đi đi đi.” Hách Quân xua tay một cách thiếu kiên nhẫn: “Cuối cùng cũng tiễn được mấy cô phiền phức này, có thể trở lại huấn luyện bình thường rồi.”
Nói xong, trong mắt anh cũng có chút ánh lệ, dù sao từ đầu đến cuối anh vẫn luôn dẫn dắt năm người, anh vẫn có chút không nỡ.
“Tạm biệt các huấn luyện viên!”
Sau khi mọi người lên xe, đều vẫy tay chào các huấn luyện viên qua cửa sổ.
“Phiền c.h.ế.t cái đám người này.” Hách Quân bất đắc dĩ lau khóe mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Chiếc xe buýt chậm rãi rời khỏi căn cứ, cũng đồng nghĩa với việc một tháng chưa đến của họ ở đây đã kết thúc.
Dù luyến tiếc hay không luyến tiếc, nhưng sau khi cầm được điện thoại di động, mọi người lập tức quên hết nỗi nhớ căn cứ vừa nãy.
Điện thoại thật tuyệt vời!
Tân Án cũng nhận được tin nhắn của Giang Tâm, báo cho cô biết vì kết thúc ghi hình sớm nên cô được thêm ba ngày nghỉ phép, có thể tự do sắp xếp. Sau đó, tuần sau cô sẽ phải bắt đầu tham gia khóa huấn luyện trước cho dự án mới.
Haiz, lại là huấn luyện.
Tân Án lặng lẽ thở dài. Lần tới cô nhất định phải đóng một vai không cần đánh đ.ấ.m nhiều!
Có thêm ngày nghỉ, chắc chắn cô phải tận dụng thật tốt. Vì vậy, cô đã nhờ Triệu Hi đặt vé máy bay gần nhất, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi ba ngày.
“Án tỷ, thật sự không cần em đi cùng chị sao?” Triệu Hi có chút lo lắng khi Tân Án một mình ở sân bay.
Tân Án bất lực nói: “Trời ơi, chị đâu phải trẻ con nữa, có gì mà không yên tâm chứ? Chị chỉ ngồi ở phòng chờ đợi máy bay đến rồi có người đưa chị đi thôi, còn lo lắng gì nữa?”
Thấy Tân Án nói vậy, Triệu Hi cũng chỉ biết đồng ý.
Máy bay còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu làm thủ tục lên máy bay, Tân Án liền ngồi ở một góc phòng chờ yên tĩnh chơi điện thoại. Vì bây giờ đã là rạng sáng, trong phòng chờ ngoài nhân viên phục vụ ra thì chỉ có một mình cô.
Gần đây, cô đã bắt đầu lên kế hoạch viết một cuốn tiểu thuyết của riêng mình. Vì vậy, cô vẫn luôn đọc các loại tiểu thuyết để bổ sung kiến thức. Trước đây cô cũng đọc khá nhiều truyện cổ, nhưng nó vẫn có sự khác biệt lớn so với tiểu thuyết hiện đại. Cô dự định tìm hiểu rõ ràng xem độc giả hiện tại thích đọc thể loại tiểu thuyết nào.
“Cô là Tân Án sao?” Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói lạ.
Tân Án quay đầu lại, đó là một người đàn ông trung niên xa lạ, trông có vẻ bệ vệ.
“Ông là…?” Vì phép lịch sự, Tân Án vẫn nhẹ nhàng đáp lời.
Người đàn ông không trả lời mà tự nhiên ngồi xuống đối diện cô, Tân Án thấy vậy khẽ nhíu mày.
“Tôi là giám đốc Giải Trí Thiên Long, công ty chúng tôi có một dự án lớn muốn hợp tác với cô.”