“Tôi nói, cô chi bằng vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời đi. Với cái vẻ ngoài này của cô mà bị đóng băng thì thật đáng tiếc.” Thấy Tân Án không phản ứng, người đàn ông còn tưởng rằng cô không có cách nào khác.

Đúng lúc này, điện thoại của người đàn ông đột nhiên reo lên. Là lãnh đạo của hắn. Người đàn ông liếc nhìn Tân Án một cái rồi bắt máy.

“Vương Cường, cậu điên rồi sao? Cậu đi chọc Tân Án làm gì? Tôi nói cho cậu biết, lập tức xin lỗi, dỗ ngọt cái cô nàng này cho tôi, bằng không cậu đừng hòng làm nữa!” Lãnh đạo ở đầu dây bên kia giận dữ hét lên.

Vương Cường lập tức bị mắng ngơ ngác: “Lãnh đạo? Cô ta chẳng qua chỉ là một nữ minh tinh thôi mà.”

Trong giới của bọn họ, đây là chuyện rất thường thấy, lãnh đạo cũng luôn làm ngơ. Sao hôm nay lại nổi giận lớn như vậy?

“Nữ minh tinh? Cái loại không có mắt nhìn như cậu thà cút xéo đi còn hơn! Cậu chọc vào người không nên dây vào biết không? Nếu hôm nay cậu không giải quyết ổn thỏa, cả công ty chúng ta đều xong đời!”

Vương Cường nghe xong, lập tức toát mồ hôi lạnh. Quay đầu lại nhìn Tân Án vẫn bình tĩnh nhìn mình cười, bây giờ nghĩ lại dường như cô đang chờ xem trò cười của hắn.

Sau khi cúp điện thoại, Vương Cường bất an ngồi lại chỗ cũ: “Cô, cô là ai?”

“Vừa nãy còn nói chuyện dự án với tôi, còn muốn bao nuôi tôi, bây giờ lại không biết tôi là ai à?” Tân Án hỏi.

“Tôi, không phải, thực xin lỗi, tôi không cố ý.” Vương Cường cúi đầu: “Coi như lời tôi vừa nói chưa từng tồn tại đi.”

“Lời đã nói ra rồi, còn có thể thu lại sao? Vừa nãy không phải rất tự tin sao? Còn muốn bao nuôi tôi?” Tân Án vắt chéo chân, vẻ mặt như một bà trùm nhìn Vương Cường trước mặt.

Vương Cường lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Không không không, tôi không có ý đó. Hay là cô bao nuôi tôi?”

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Tân Án: "……"

“Tôi xin lỗi, cô bảo tôi làm gì cũng được.” Vương Cường gần như muốn khóc.

Mục đích đã đạt được, Tân Án cũng không muốn giao tiếp quá nhiều với cái tên dầu mỡ này. Thấy đã đến giờ làm thủ tục lên máy bay, Tân Án đứng dậy: “Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

“Vâng, vâng.” Vương Cường lập tức quay người, xám xịt rời khỏi phòng chờ.

Tân Án đang chuẩn bị rời đi thì phát hiện ở góc phòng chờ có hai cô bé đang cầm điện thoại chụp ảnh cô. Thấy Tân Án quay lại, họ lập tức sợ hãi buông điện thoại xuống: “Chúng em, chúng em sẽ không nói ra ngoài đâu ạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Cảm ơn hai em.” Tân Án dịu dàng nói.

“Thực ra cái người đàn ông đó rất đáng ghét. Ông ta thường xuyên ở phòng chờ sân bay này, rồi cứ hay làm phiền chúng em.” Một cô gái nhỏ giọng nói: “Đôi khi chúng em nói chuyện nghiêm túc một chút, ông ta liền bảo sẽ khiếu nại chúng em. Tất cả các bạn nữ ở đây đều thấy phiền phức lắm.”

“Đúng vậy đúng vậy, đây là lần đầu tiên em thấy ông ta bị như vậy đó, không hổ là Án tỷ!” Một cô bé khác cười hì hì nói: “Án tỷ, em có thể chụp ảnh chung với chị không?”

“Chụp ảnh chung với người đẹp, đó là vinh hạnh của tôi.” Tân Án nói.

“A a a, mau mau mau giúp em chụp đi ạ!” Cô bé bị câu nói của Tân Án làm cho mặt đỏ tai hồng.

Sau khi chụp ảnh chung xong còn xin chữ ký. Cô bé hỏi: “Cái này em có thể đăng lên mạng không ạ? Chị xinh quá trời luôn!”

“Tuỳ các em thôi, chị đi làm thủ tục đây.” Tân Án vẫy tay rời đi.

Rất nhanh, một bài Weibo đơn giản thu hút sự chú ý của fan Tân Án.

[Hôm nay đi làm ở phòng chờ gặp được Tân Án nè, người thật siêu xinh luôn! Hơn nữa nói chuyện còn rất dịu dàng, yêu quá đi!]

[A a a a ghen tị muốn chết!]

[(la hét) (vặn vẹo) (âm u bò sát) (bò sát) (vặn vẹo) (âm u mà mấp máy) (quay cuồng) (kịch liệt mà bò động) (vặn vẹo) (co rút) (gào rống) (mấp máy) (âm trầm gầm nhẹ) (bò sát)]

Ra khỏi sân bay, vẫn là ba người đến đón cô.

“Bảo bối, cái tên đàn ông kia không làm gì con chứ?” Vừa nhìn thấy Tân Án, Văn Hâm Du đã lo lắng hỏi.

“Hắn làm gì được con chứ.” Tân Án nói: “Không phải đều bị Tân Phinh dọa cho c.h.ế.t khiếp rồi sao.”

“Đương nhiên rồi, một nhà họ Tân đè lên đầu, ai mà không sợ.” Tân Phinh đắc ý nói.

“Anh sẽ không tự báo gia môn đấy chứ?” Tân Án hỏi, cô không muốn ngày hôm sau chuyện cô là đại tiểu thư nhà họ Tân lại ầm ĩ trên mạng.

“Hừm, anh biết em không muốn người khác biết mà. Anh đương nhiên là dùng cách khác. Sản nghiệp nhà họ Tân nhiều như vậy, tùy tiện báo một cái tên công ty lớn là đủ dọa c.h.ế.t hắn rồi.” Tân Phinh cạn lời nói.

“Thế thì còn tạm được.”