Tôi lùi lại hai mét, sợ m.á.u của anh ta làm bẩn váy mình.

“Phó An Hoài, anh yêu tôi là thật, nhưng làm tổn thương tôi cũng là thật.”

“Mỗi lần ngửi thấy mùi nước hoa lạ trên người anh, anh có biết tôi thấy ghê tởm thế nào không?”

“Buồn nôn vì sự phản bội của anh, cũng buồn nôn vì anh coi tình cảm của những cô gái khác như trò đùa.”

“Nhưng đáng ghê tởm nhất chính là, anh cầm tiền của ba tôi mà còn quay sang mắng chúng tôi sỉ nhục anh, đúng là đồ vô ơn bỉ ổi.”

Phó An Hoài cố gắng đứng thẳng dậy, lau sạch m.á.u trên môi, quỳ một chân xuống bên cạnh tôi.

“Thanh Ngữ, tôi sẽ không qua lại với bọn họ nữa, chỉ cần em, được không?”

“Con người ai cũng mắc sai lầm, em tha thứ cho tôi một lần được không?”

Đôi mắt đào hoa sâu thẳm kia, quả thật có thể khiến người ta chìm đắm.

“Phó An Hoài, chỉ mười phút trước thôi, khi trên xe, tôi thấy anh nhắn tin cho Lâm Lam.”

“Anh hỏi cô ta tối nay mặc nội y màu gì, bảo cô ta chụp ảnh cho anh xem.”

Khoảnh khắc im lặng kéo dài.

Hai mắt Phó An Hoài dần đỏ ngầu, đôi tai yêu tinh lộ ra, cái đuôi dài của anh ta như dây leo bắt đầu quấn chặt lấy tôi, trói chặt đến mức không thể động đậy.

“Thanh Ngữ, em chắc chắn là bị ai đó dạy hư rồi. Nhưng không sao, tôi sẽ ở bên em, từng chút một khiến em trở lại như trước.”

Tôi đã đánh giá quá thấp giới hạn của anh ta.

Phó An Hoài thế mà dám bắt cóc tôi.

Đây là một ngọn núi tuyết vô danh, cách xa thành phố.

Điện thoại bị thu giữ, căn nhà gỗ bị chặn hết mọi tín hiệu liên lạc với thế giới bên ngoài.

“Phó An Hoài, anh định giam tôi ở đây sao?”

“Sao có thể gọi là giam giữ được? Chỉ là để em ở đây suy nghĩ một thời gian, đến khi em ngoan ngoãn, chịu thông suốt mà thôi.”

“Lưu má, bà trông chừng cô ấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi thất vọng nhìn anh ta: “Phó An Hoài, nếu anh dừng lại ngay lúc này, có lẽ đó là kết cục tốt nhất cho cả hai chúng ta.”

Anh ta bóp cằm tôi, ánh mắt lạnh lẽo: “Tiện nhân, bây giờ mọi thứ là do tôi quyết định.”

Được thôi, nếu anh ta muốn xuống địa ngục, tôi cũng không cản.

Lưu má là quản gia mà Phó An Hoài tin tưởng nhất.

Bà ta ngày nào cũng trừng mắt theo dõi tôi, ngoại trừ những lúc ra ngoài mua đồ.

“Lưu má, phụ nữ cần gì phải làm khó phụ nữ như vậy?”

“Tao ghét nhất loại đàn bà lăng nhăng như mày. Phó tiên sinh tốt như thế, mày còn muốn đi ve vãn đàn ông khác. Hừ, đúng là không biết xấu hổ.”

Tiếng giày da của Phó An Hoài dần xa.

Lưu má vẫn hung hăng trừng mắt nhìn tôi: “Ngoan ngoãn ở yên đi, đừng nghĩ đến chuyện trốn.”

Sau đó bà ta thô bạo đặt một bát cơm lên bàn tôi: “Số mày cũng hên đấy, tao vừa mua đồ ăn mới. Ăn no đi, lát nữa còn hầu hạ khách.”

“Hầu hạ khách?”

Lưu má định nói gì đó, nhưng Phó An Hoài đột nhiên bước vào, mang theo cơn gió lạnh cắt da.

“Lưu má, bà ra ngoài trước đi.”

Chỉ sau vài ngày ngắn ngủi, gương mặt anh ta đã tiều tụy đến đáng thương.

“Công ty gặp chuyện rồi à?”

Anh ta chửi thầm một tiếng: “Con đàn bà khốn kiếp Lâm Lam nhảy sang công ty đối thủ, còn lấy luôn công nghệ lõi mới nghiên cứu của tôi.”

“Chuỗi cung ứng cũng gặp vấn đề, vốn lưu động bị cắt đứt, tất cả đều nhắm vào tôi sao?”

Tôi cười nhạt: “Cô trợ lý nhỏ của anh ra tay nhanh đấy.”

Ánh mắt Phó An Hoài trở nên kỳ lạ, nhìn tôi chằm chằm:

“Nhưng mà, Thanh Ngữ, em nhất định sẽ giúp tôi, đúng không?”

“Em không nỡ nhìn tôi vất vả bao năm rồi lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, đúng không?”

Tôi lắc đầu: “Không giúp được chút nào.”