Đêm qua vì để A Hành yên tâm, cô cố ý làm trò trước mặt A Hành đặt đồng hồ báo thức vào 2h30, rồi nhân lúc anh không chú ý đã tắt đi.

 

Bình thường anh bận rộn như vậy, khó lắm mới có một chút thời gian nghỉ ngơi, sao lại không nghỉ ngơi cho tốt chứ?

 

Chỉ là không ngờ rằng, bản thân lại ngủ trước…

 

Sao lại ngốc thế chứ!

 

Đáng lẽ cô nên nghĩ rằng A Hành sẽ không để cô ngủ bên ngoài, có thể anh cũng đã đặt đồng hồ báo thức.

 

Cô nên chờ anh ngủ rồi trộm tắt đồng hồ báo thức của anh chứ! Sao cô lại không nghĩ tới chuyện này chứ?

 

Thật là…

 

Càng nghĩ càng giận, cô bỗng giơ tay gõ đầu mình, hai gò má đỏ bừng.

 

Hành động mờ ám của cô đều rơi vào mắt Hoắc Cận Hành.

 

Con ngươi đen không tiếng động tràn đầy ý cười.

 

“Này, người anh em đằng kia! Quý Dương! Thẩm Hoài Xuyên!”

 

Sau khi đi bộ vài trăm dặm, bỗng nghe thấy tiếng người gọi từ xa, là Tần Dã đang đi tới.

 

Quý Dương và Thẩm Hoài Xuyên chỉ thấy người đối diện đang mặc quần áo đại diện cho đội đỏ, hai người nâng s.ú.n.g ngắm b.ắ.n theo bản năng.

 

Tần Dã lập tức giơ hai tay lên hô to: “Này, này đừng bắn, đừng bắn! Tôi tôi tôi! Tôi đây! Không biết à? Người một nhà này!”

 

Thấy rõ người tới là anh ta, Quý Dương và Thẩm Hoài Xuyên liếc nhìn nhau.

 

Quý Dương cười nhạo: “Người một nhà gì chứ, cậu là đội đỏ, chúng tôi là đội xanh đấy!”

 

Anh ta nói xong thì làm bộ dạng như muốn dùng s.ú.n.g bắn, Tần Dã lập tức ôm đầu, “Đừng bắn, đừng bắn! Sao giờ còn không nhận anh em nữa! F*ck đừng g.i.ế.c tôi!”

 

Quý Dương và Thẩm Hoài Xuyên cười lớn.

 

Lúc này, Hạ Thụ và Hoắc Cận Hành cũng đi tới, thấy Tần Dã, hơi giật mình.

 

Tần Dã cũng dừng lại.

 

Từ lần trước chia tay trong không vui tại sự kiện ở Hoàng Đô, lâu rồi Hạ Thụ và Hoắc Cận Hành không gặp lại Tần Dã.

 

Bây giờ gặp nhau, không khỏi có hơi ngượng ngùng.

 

Nhìn hai người họ vài giây, Tần Dã thoải mái cười rộ lên, giả vờ la to che dấu cảm xúc: “Ái chà, chúng ta có thể đi cùng nhau không? Chỉ có hai người thì đi đến bao giờ mới đến được điểm đích!”

 

Anh ta nói xong, muốn tiến lên gia nhập đội ngũ. Quý Dương cầm s.ú.n.g chỉ vào anh ta: “Này, dừng lại! Đừng nhúc nhích! Cậu là quân địch, sao có thể nhập hội với chúng tôi được! Nộp vũ khí đầu hàng, nếu không tôi g.i.ế.c cậu đấy!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tần Dã la to: “Tôi nói này có thể đừng giỡn nữa được không! Các cậu thật sự không cần tôi à!”

 

“Tiểu Thụ!”

 

Ngay lúc này, Cố Vũ Thuần khoan thai nhìn về bên này, vui sướng gọi một tiếng rồi chạy nhanh đến.

 

Trực tiếp vượt qua Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương, Cố Vũ Thuần chạy đến ôm chầm lấy Hạ Thụ. 

 

Cố Vũ Thuần cực kỳ vui vẻ: “Trời ạ, tớ tìm được cậu rồi! Cậu thế nào? Tối qua có ngủ ngon không? Trong rừng có nhiều muỗi, chắc cậu bị đốt nhiều lắm đúng không?”

 

“Tớ vẫn ổn.” Hạ Thụ cười ngọt ngào: “Sao các cậu đều đi về bên này hết vậy? Chắc đi lâu rồi hả?”

 

“Đừng nói đến chuyện đó nữa!” Vừa nhắc đến chuyện này, Cố Vũ Thuần tức giận đến nghiến răng, ánh mắt hung dữ nhìn qua Tần Dã.

 

Tần Dã cũng trừng mắt nhìn lại cô ấy, hết sức khó tin.

 

“Này này này! Cô ta cũng là đội đỏ! Sao các cậu không ngăn cản cô ta, mà chỉ cản tôi! Đội xanh các cậu còn trọng nữ khinh nam à!”

 

“Tất nhiên tôi có thể nhập đội rồi!” Cố Vũ Thuần hết sức đắc ý nhìn về phía anh ta. Ngón tay dùng sức xé biểu tượng đội đỏ trên quần áo.

 

Phía dưới biểu tượng màu đỏ lại là biểu tượng của đội xanh.

 

——Thì ra Cố Vũ Thuần là gián điệp đội xanh nằm vùng trong đội đỏ!

 

“F*ck!” Tần Dã cực kỳ hoài nghi nhân sinh, ngỡ ngàng: “Cô thế mà… Cô cô cô, F*ck…”

 

Cố Vũ Thuần cười sung sướng: “Thế nào? Bất ngờ không? K1ch thích không? Hài lòng không? Anh đã bị bắt, mau mau nộp vũ khí đầu hàng! Đừng không biết tự lượng sức mình!”

 

“Dám lừa gạt tôi!” Tần Dã muốn khóc: “Cô quá độc ác rồi đó!”

 

Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương cũng không nghĩ tới tình huống lại đảo ngược như thế này, không kiềm được cười.

 

Xa xa trong rừng cây đột nhiên vang lên một tiếng “Đoàng”.

 

Chiếc loa nhỏ lập tức vang lên thông báo: “Đội đỏ số 45, Tần Dã, tử vong. Đội đỏ số 45, Tần Dã, tử vong.”

 

“F*ck!” Tần Dã ngơ ngác, khiếp sợ nhìn vào chữ “die”, la to: “Thế mà các cậu g.i.ế.c tôi?”

 

Quý Dương cũng run sợ, lơ ngơ nhìn nhìn tay mình: “Tôi, tôi không có nổ súng.”

 

Phía sau Tần Dã, xuất hiện hai đội viên đội xanh: “Tổng giám đốc Hoắc! Hạ Sấu!”

 

Hóa ra đối diện là đội viên đội xanh đang đi đến, chắc họ nghe thấy động tĩnh bên này. Từ xa thấy Tần Dã mang biểu tượng đội đỏ đang tranh chấp với thành viên đội xanh, họ nổ sung theo bản năng.

 

Tần Dã biết được chân tướng thì gào thét: “Ông trời ơi! Tôi chưa gì đã chết! Tôi còn chưa được b.ắ.n một viên đạn nào!”

 

Quý Dương và Thẩm Hoài Xuyên cười như điên.

 

Những người bị “giết” sẽ có nhân viên công tác ở gần đó lái xe mang đi, rất nhanh đã có người đến đưa Tần Dã đi ra ngoài.