Cô thật sự đã trở về.

 

Cô ở Thanh Thành.

 

Cô ở trong ngôi nhà của mình. Ngôi nhà thuộc về Hạ Thụ.

 

Nhưng mặc dù trốn tránh, không dám đối mặt, cô vẫn mãi không quên được.

 

Ánh trăng kia, không phải là ánh trăng lúc trước. Tất cả mọi thứ đã khác so với ban đầu.

 

Ngày hôm qua, cô khóc lóc cầu xin anh đưa cô đi, lúc đó cô quá xúc động, như sắp sụp đổ.

 

Bây giờ bình tĩnh lại, cô mới suy nghĩ rằng, cứ nói đi là đi như vậy… Anh sẽ thế nào?

 

Người nhà anh chắc hẳn vừa vội vàng vừa tức giận, đều đang đi tìm anh.

 

Sau khi anh trở về, anh sẽ đối mặt với mọi chuyện như thế nào?

 

Hình như cô lại khiến anh rơi vào tình cảnh khó cả đôi đường một lần nữa.

 

Hạ Thụ cắn môi, trong lòng không rõ có cảm xúc gì.

 

Cô xuống giường, ôm một cái gối đầu, rón ra rón rén đi đến cửa phòng anh.

 

Hoắc Cận Hành không đóng cửa phòng khi ngủ.

 

Đây là thói quen từ bé của anh. Khi đó phòng cô ở đối diện phòng anh, bất kể cô vui vẻ, buồn rầu, phải chịu oan ức, cô luôn thích lén chạy đến phòng anh, chia vui hoặc tâm sự với anh.

 

Cô chỉ đẩy nhẹ, cửa phòng đã mở ra. Trong phòng yên lặng, chỉ có ánh sáng của ánh trăng ngoài cửa sổ.

 

Người đàn ông nằm im trên giường, anh ngủ rất ngon. Bóng đêm bao phủ khuôn mặt tuấn tú của anh, rất yên tĩnh.

 

Cô cẩn thận ngồi xổm xuống cạnh giường, nhìn anh ngủ say, Hạ Thụ làm động tác cái loa nhỏ, nhẹ nhàng gọi anh: “A Hành.”

 

Người trên giường không có phản ứng gì.

 

Giọng của cô cũng nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

 

Hạ Thụ lẳng lặng nhìn anh trong chốc lát, cô rất muốn làm một chuyện.

 

Con ngươi của cô lấp lánh, khẽ cắn môi quyết tâm.

 

Cô để gối đầu của mình bên cạnh gối của anh, sau đó chậm rãi xốc chăn lên, chui vào ổ chăn của anh.

 

Chăn của Hoắc Cận Hành không ấm áp như chăn của cô. Trong nhà chỉ có một chiếc thảm điện, anh đã trải trên giường của cô.

 

Nhưng nhiệt độ người đàn ông cao, xung quanh cũng khá ấm áp.

 

Tim Hạ Thụ đập nhanh giống như lên dây cót.

 

Xung quanh đều là mùi sữa tắm và hơi thở của anh, Hạ Thụ lo lắng mình quấy nhiễu đến anh, cô không dám quá gần gũi với anh, cẩn thận dịch chuyển đến bên cạnh, tựa đầu lên vai anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

Cô cong môi, vui vẻ nhắm mắt lại.

 

Cho dù tất cả sự hạnh phúc trước mắt đều trộm được, nhưng dù chỉ là một giây ngắn ngủi, cô cũng rất muốn làm càn để có được.

Hoắc Cận Hành có thói quen dậy sớm, mặc dù đêm qua ngủ muộn, nhưng sáng nay anh vẫn thức dậy đúng sáu rưỡi.

 

Lông mi dài của người đàn ông hơi giật giật, anh nâng tay phải lên day huyệt thái dương, dần dần tỉnh ngủ.

 

Ngoài cửa đã có ánh nắng ban mai, anh đang định ngồi dậy, tay trái khẽ động thì nhận ra không thể cử động được.

 

Anh quay đầu nhìn, sau đó chấn động!

 

Đây là –

 

Hạ Thụ nằm bên trái anh, cô vẫn đang ngủ.

 

Cô chỉ chiếm một vị trí rất nhỏ, cả người cuộn tròn lại, một tay ôm chặt cánh tay trái của anh, tay còn lại túm cổ tay áo ngủ của anh, giống như gấu túi con ngủ với gấu túi mẹ.

 

Tim anh đập rất nhanh, nhìn chằm chằm cô không hề chớp mắt, đại não trống rỗng.

 

Cô không ngủ quá say, cảm giác được anh cử động, cô rầm rì hai tiếng, mày nhíu lại.

 

Hạ Thụ chậm rãi mở mắt ra.

 

“A Hành…” Con ngươi màu trà phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của anh, Hạ Thụ vẫn chưa tỉnh ngủ, giọng cô rất dịu dàng, cô dụi mắt ngồi dậy.

 

Hoắc Cận Hành không biết nên nói gì, cũng không biết nên trả lời thế nào mới đúng, giọng trầm thấp phát ra từ lồ ng ngực: “Ừ.”

 

Ánh nắng sớm phủ lên mọi thứ một tầng ánh sáng, cả người cô như bừng sáng lên.

 

Yếu hầu Hoắc Cận Hành trượt lên trượt xuống, anh nói vấp: “Em..”

 

Hạ Thụ cúi đầu không nhìn anh, có vẻ lúc này mới thấy xấu hổ, hai má trắng nõn ửng hồng.

 

Hoắc Cận Hành: “Sao em lại…”

 

Hạ Thụ túm góc chăn, nhỏ giọng nói: “A Hành, em hơi lạnh.”

 

Đêm qua, cô lo lắng làm ồn đến anh, chỉ đắp một góc chăn, lúc đầu vẫn chưa có cảm giác gì, đến nửa đêm thì tỉnh dậy vì lạnh.

 

Có thể là do bị lạnh nên nóng vội, cô cũng không biết mình ôm lấy anh từ khi nào, chỉ nhớ rõ tối qua cô bị gió lạnh làm cho tỉnh giấc.

 

Cô vẫn đang mặc áo phông trắng của anh, bây giờ nó hơi nhăn nhúm. Cổ áo phông rất rộng với cô, chiếc cổ trắng ngần và xương quai xanh của cô lộ ra.

 

Hoắc Cận Hành ho khan, anh dời mắt đi, chậm chạp vươn tay chỉnh lại cho cô, rồi dùng chăn quấn quanh người cô, chỉ có cái đầu nhỏ của Hạ Thụ lộ ra ngoài.

 

Cô cười ngây ngô với anh.

 

Hoắc Cận Hành thấp giọng nói: “Không phải em có thảm điện sao? Sao còn bị lạnh?”

 

“Ừm…” Hạ Thụ thuận miệng nói dối: “Có lẽ em vô tình tắt đi, dù sao, cũng hơi lạnh…”