Chương 693: Giã ngải nhung.
Trong lòng Quách Đông tràn đầy mong đợi, công dụng của kim anh tử mỗi lần phối dược đều khiến cô kinh ngạc.
Giờ đây, cô cũng đặt hy vọng lớn vào đám ngải cứu này.
Nếu không phải vậy, với nhiều năm kinh nghiệm trong nghề y, cô đâu thiếu gì chỗ mua được loại trụ ngải lâu năm chất lượng tốt. Vậy mà lần này lại cố tình thử loại ngải cứu mới này?
Chiều nay, khi nhà họ Tống chuẩn bị thu dọn đám ngải cứu, Quách Đông cũng đi theo. Vừa làm cô vừa hỏi Tống Tam Thành đang bận rộn:
“Chú à, nếu chú rảnh thì có thể giúp cháu c.h.ặ.t một cây tre nhỏ được không?”
Cô vừa nói vừa dùng tay mô phỏng kích thước:
“Chừng rộng thế này thôi, cháu chỉ cần một đốt tre là đủ. Ngày mai sẽ dùng để nhồi trụ ngải.”
Ở mấy xưởng sản xuất người ta có máy nhồi nhanh gọn. Nhưng nhà này làm số lượng ít, cứ tận dụng được gì thì tận dụng.
Lúc ấy mặt trời vừa lặn, chỉ cần đi c.h.ặ.t một cây tre thôi, chẳng tốn chút sức lực nào.
Tống Tam Thành lập tức đặt cái cào trong tay xuống, quay người vào nhà lấy d.a.o rựa:
“Được thôi, cháu muốn to cỡ nào thì đi với chú xem thử.”
Bên này, Tống Đàm cũng tranh thủ hỏi thêm:
“Bác sĩ Quách, cô xem thế này phơi đủ chưa?”
Nếu là vào dịp trước và sau Tết Đoan Ngọ thì ít nhất đám ngải cứu này phải phơi hai ngày.
Nhưng thời tiết hiện tại, hôm qua vừa cắt xong đã được trải ra phơi qua đêm, sáng sớm lại đem ra hong nắng tiếp. Chỉ mới một ngày một đêm mà giờ sờ vào lá đã gần như giòn khô rồi.
Quách Đông hài lòng lắm, đưa tay lên ngửi mùi hương nồng đậm còn vương trên ngón tay sau khi vo đám ngải cứu:
“Cơ bản là được rồi. Nhưng tối nay chắc chắn không kịp giã thành ngải nhung (*) đâu. Nếu mọi người có thời gian thì có thể tước riêng phần lá trước.”
(*) Giã ngải nhung hoặc đập ngải nhung. Đây là một công đoạn trong quá trình chế biến ngải cứu để tạo ra ngải nhung, nguyên liệu quan trọng dùng trong liệu pháp ngải cứu.
Trương Yến Bình tò mò ghé qua xem thử:
“Phải tước lá à? Thế sao không tước ngay lúc phơi luôn cho tiện?”
Làm vậy chẳng phải nhanh hơn sao?
“Hoặc chỉ hái lá thôi... Không được à?”
Ngải cứu thân nào cũng thẳng tắp, cành cũng chẳng phải hình trụ tròn như mấy loại cây khác, mà lại có góc cạnh. Đeo găng tay rồi ngồi tước từng cành ngải cứu, hiệu quả cũng chẳng hơn được bao nhiêu đâu nhỉ?
“Thế thì phơi sao được chứ!”
Ngô Lan nhìn cháu mình mà muốn phát bực.
Cháu trai này đời này liệu có tìm được người yêu không đây?
Bình thường nhìn cũng nhanh nhẹn lắm, sao hôm nay trước mặt bác sĩ Quách lại chẳng biết thể hiện chút gì thế hả?
Lá mà tước ra sớm thì với gió lớn như bây giờ, định phơi kiểu gì?
Chưa kể thời tiết nóng như vậy, không có phần thân cây giữ lại độ ẩm, lá sẽ bị nắng làm cháy khô hết. Đến lúc ấy, chỉ cần ấn nhẹ là nát vụn, thế thì lấy gì để giã thành ngải nhung?
Trương Yến Bình thấy oan ức vô cùng.
Anh ta cứ có cảm giác lần này về quê, dì mình chẳng còn đối xử dịu dàng kiên nhẫn như trước nữa.
Rốt cuộc là vì sao chứ?
Cháu trai có người yêu với cháu trai không có người yêu, khác nhau đến mức vậy luôn à?
...
Thao Dang
Tống Tam Thành xách một cây tre xanh tươi vào nhà, dùng d.a.o rựa c.h.ặ.t mấy nhát đã gọt sạch phần cành con và nhánh nhỏ.
Sau đó, theo yêu cầu của Quách Đông, ông chọn một đốt to và một đốt nhỏ, thử nhét đoạn nhỏ vào trong đoạn to xem có vừa không.
Vừa khít luôn! Chẳng hở chút nào!
Ông hài lòng ngắm nghía, còn lẩm bẩm thêm:
“Làm cái trụ ngải này cũng rắc rối phết đấy nhỉ...”
Rồi ông lại nói:
“Đàm Đàm này, mùa đông năm nay hoặc đầu xuân sang năm, con nhớ đào thêm ít măng nhé? Cái bụi tre này mọc dày quá rồi, toàn là mấy cây mảnh khảnh chen nhau chẳng lớn nổi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thực ra, mùa xuân năm nay cũng bán được không ít rồi. Nhưng vì bụi tre gần nhà quá, thành ra lúc nào cũng được ưu tiên chút đỉnh...
Tống Đàm gật đầu đồng ý:
“Dạ được ạ.”
“Nhưng năm nay đừng bán nhiều quá, ông chú Bảy nói muốn ngâm thêm măng chua với phơi măng khô nữa ạ.”
“Được thôi.” Tống Tam Thành chẳng bận tâm mấy chuyện đó. Dù sao thì ông cũng đã làm nông cả đời rồi, từ gieo hạt đến thu hoạch việc gì cũng từng làm qua, mà nào kiếm được nhiều tiền như bây giờ đâu chứ!
Xem ra, có những việc vẫn phải giao cho bọn trẻ mới được.
Sáng sớm hôm sau, vừa ăn sáng và dọn dẹp sân vườn xong thì Ngô Lan đã thấy mấy người trong thôn, những người đang rảnh rỗi chưa có việc gì làm, kéo nhau tới nhà mình.
Ngô Lan ngạc nhiên:
"Ủa, sao mọi người qua đây vậy?"
Người dẫn đầu là Trương Hồng bật cười ha hả:
"Nhà chị đấy, cái đám ngải cứu chắc cả thôn mình đều được thơm lây đó... Hôm trước chị cắt ngải cứu cũng chẳng gọi tụi tôi giúp đỡ, giờ làm trụ ngải mà không cho góp sức thì đúng là không ra gì rồi!"
Không phải là họ lười biếng không tự đi cắt ngải cứu đâu, mà là trước Tết Đoan Ngọ đã có người tranh thủ cắt hết mấy bụi ngải cứu lẻ tẻ đem đi bán rồi.
Đừng tưởng nơi này nhiều núi mà nghĩ là ngải cứu mọc đầy nhé, thực ra vào thời điểm này, những nơi có ngải cứu mọc thành bụi lớn cũng chẳng còn bao nhiêu đâu.
Ấy thế mà trong ruộng nhà Tống Đàm lại xanh tốt um tùm, mà nghĩ lại thì cũng đúng thôi, đổ vào đó mấy chục triệu, lại còn có giáo sư Tống ngày ngày lên núi xuống ruộng chỉ đạo, không tốt mới lạ!
Thế nên sáng sớm nay đã thấy họ lại lên núi rồi.
Ngô Lan cười lớn:
"Xem mấy người nói kìa, sao lúc tôi đào đồi trồng trà không thấy ai tới phụ một tay nhỉ?"
"Chuyện đó sao giống nhau được?" Mọi người vừa trò chuyện vừa cười đùa, không khí vô cùng thoải mái: "Đào đồi trồng trà là việc nặng nhọc, mệt lắm, trời này ai mà chịu nổi."
Nhưng mà giã ngải nhung thì khác, dù họ không biết làm nhưng nghe thôi cũng thấy dễ mà.
Lúc này, Ngô Lan bèn đem đám ngải cứu gom lại từ tối hôm trước ra sân, mọi người cũng bắt chước bà, mỗi người lấy một cái ghế ngồi xuống bên cạnh mấy cái mẹt lớn.
Tống Đàm thì vào kho lục ra một đống găng tay:
"Thím à, mọi người đeo găng tay vào đi, lát nữa còn tuốt lá, đừng để tay bị xước sát nhé."
"Ôi dào, nhìn con bé Đàm Đàm da trắng nõn nà thế này, biết gì mấy đứa tay chai da dày như tụi tôi đâu?"
Miệng thì nói đùa thế thôi, nhưng mọi người vẫn nhanh chóng đeo găng tay vào. Sau đó, mỗi người cầm một bó ngải cứu khô, tay nắm c.h.ặ.t phần ngọn rồi kéo mạnh từ trên xuống theo kiểu "xoẹt" một cái!
Những chiếc lá khô khốc mang theo cả phần gân lá mảnh khảnh rơi lả tả vào trong mẹt, mấy cọng thân cây trơ trọi thì được đặt sang một bên. Một mùi hương ngải cứu nồng đậm lập tức tỏa ra khắp sân.
Thơm thật đấy!
Vừa hay, hương thơm này bay tới chỗ thầy Tiền vừa từ trên núi xuống. Ông ta nghe thấy thì liền dặn dò:
"Đừng vứt mấy cọng thân cây đi nhé, đợi đến mùa thu thì nấu cơm ngải hương cúc ăn thử!"
Nghe có món mới chưa từng ăn bao giờ, Tống Đàm lập tức gật đầu đồng ý! Đồng thời cô còn giao việc cho Kiều Kiều:
"Kiều Kiều, lát nữa nhớ bó lại thành từng bó nhỏ nhé!"
Thấy Kiều Kiều đồng ý rồi, Tống Đàm cũng không ngồi không, cô kéo qua một cái ghế thấp hơn nữa.
Trước mặt cô trải sẵn một tấm bạt nhựa dày đa năng, trên tay là cái chày gỗ cũ kỹ mà tối hôm qua cô đã phải lục từ nhà ông nội ra, còn bị bà nội chọc ghẹo nữa:
"Ngày xưa bà dùng cái chày này đập quần áo đấy, ai dè giờ con lại lôi ra dùng nữa. Cái máy giặt nhà mình cũng xài bao nhiêu năm rồi mà giờ lại quay về kiểu này à?"
Tống Đàm cười khúc khích:
"Bà đừng chọc con! Con mà giã được ngải nhung ra rồi thì nhất định sẽ nhờ bác sĩ Quách tới giúp bà làm liệu pháp trị cái chân đau do lạnh lâu năm của bà nữa đó."
Thời trẻ, thế hệ của ông bà cô từng phải xuống ruộng cấy lúa, bị lạnh ẩm thấm vào người nên giờ tuổi già khớp xương cứ như rỉ sét, đi lại cũng đau nhức không ít.
Nghe vậy, bà nội cảm động lắm:
"Con bé này, tay chân nhỏ xíu thế thì làm được gì? Để bà giúp con giã cho!"
Vừa nói, bà vừa cố tình phớt lờ mấy lần Tống Đàm vô tình để lộ sức mạnh đáng gờm của mình.
~~~~~~~~~
Những chú giải trong các chương trên do Editor tra cứu ở nhiều tài liệu và tổng hợp lại theo quan điểm cá nhân để diễn giải theo cách dễ hiểu nhất cho những người ngoài chuyên môn. Nếu có gì chưa đúng hoặc không đầy đủ thì đọc giả bỏ quá cho nhé, thật sự không phải chuyên môn nên chỉ có thể giải thích đến đó.
Giờ đây, cô cũng đặt hy vọng lớn vào đám ngải cứu này.
Nếu không phải vậy, với nhiều năm kinh nghiệm trong nghề y, cô đâu thiếu gì chỗ mua được loại trụ ngải lâu năm chất lượng tốt. Vậy mà lần này lại cố tình thử loại ngải cứu mới này?
Chiều nay, khi nhà họ Tống chuẩn bị thu dọn đám ngải cứu, Quách Đông cũng đi theo. Vừa làm cô vừa hỏi Tống Tam Thành đang bận rộn:
“Chú à, nếu chú rảnh thì có thể giúp cháu c.h.ặ.t một cây tre nhỏ được không?”
Cô vừa nói vừa dùng tay mô phỏng kích thước:
“Chừng rộng thế này thôi, cháu chỉ cần một đốt tre là đủ. Ngày mai sẽ dùng để nhồi trụ ngải.”
Ở mấy xưởng sản xuất người ta có máy nhồi nhanh gọn. Nhưng nhà này làm số lượng ít, cứ tận dụng được gì thì tận dụng.
Lúc ấy mặt trời vừa lặn, chỉ cần đi c.h.ặ.t một cây tre thôi, chẳng tốn chút sức lực nào.
Tống Tam Thành lập tức đặt cái cào trong tay xuống, quay người vào nhà lấy d.a.o rựa:
“Được thôi, cháu muốn to cỡ nào thì đi với chú xem thử.”
Bên này, Tống Đàm cũng tranh thủ hỏi thêm:
“Bác sĩ Quách, cô xem thế này phơi đủ chưa?”
Nếu là vào dịp trước và sau Tết Đoan Ngọ thì ít nhất đám ngải cứu này phải phơi hai ngày.
Nhưng thời tiết hiện tại, hôm qua vừa cắt xong đã được trải ra phơi qua đêm, sáng sớm lại đem ra hong nắng tiếp. Chỉ mới một ngày một đêm mà giờ sờ vào lá đã gần như giòn khô rồi.
Quách Đông hài lòng lắm, đưa tay lên ngửi mùi hương nồng đậm còn vương trên ngón tay sau khi vo đám ngải cứu:
“Cơ bản là được rồi. Nhưng tối nay chắc chắn không kịp giã thành ngải nhung (*) đâu. Nếu mọi người có thời gian thì có thể tước riêng phần lá trước.”
(*) Giã ngải nhung hoặc đập ngải nhung. Đây là một công đoạn trong quá trình chế biến ngải cứu để tạo ra ngải nhung, nguyên liệu quan trọng dùng trong liệu pháp ngải cứu.
Trương Yến Bình tò mò ghé qua xem thử:
“Phải tước lá à? Thế sao không tước ngay lúc phơi luôn cho tiện?”
Làm vậy chẳng phải nhanh hơn sao?
“Hoặc chỉ hái lá thôi... Không được à?”
Ngải cứu thân nào cũng thẳng tắp, cành cũng chẳng phải hình trụ tròn như mấy loại cây khác, mà lại có góc cạnh. Đeo găng tay rồi ngồi tước từng cành ngải cứu, hiệu quả cũng chẳng hơn được bao nhiêu đâu nhỉ?
“Thế thì phơi sao được chứ!”
Ngô Lan nhìn cháu mình mà muốn phát bực.
Cháu trai này đời này liệu có tìm được người yêu không đây?
Bình thường nhìn cũng nhanh nhẹn lắm, sao hôm nay trước mặt bác sĩ Quách lại chẳng biết thể hiện chút gì thế hả?
Lá mà tước ra sớm thì với gió lớn như bây giờ, định phơi kiểu gì?
Chưa kể thời tiết nóng như vậy, không có phần thân cây giữ lại độ ẩm, lá sẽ bị nắng làm cháy khô hết. Đến lúc ấy, chỉ cần ấn nhẹ là nát vụn, thế thì lấy gì để giã thành ngải nhung?
Trương Yến Bình thấy oan ức vô cùng.
Anh ta cứ có cảm giác lần này về quê, dì mình chẳng còn đối xử dịu dàng kiên nhẫn như trước nữa.
Rốt cuộc là vì sao chứ?
Cháu trai có người yêu với cháu trai không có người yêu, khác nhau đến mức vậy luôn à?
...
Thao Dang
Tống Tam Thành xách một cây tre xanh tươi vào nhà, dùng d.a.o rựa c.h.ặ.t mấy nhát đã gọt sạch phần cành con và nhánh nhỏ.
Sau đó, theo yêu cầu của Quách Đông, ông chọn một đốt to và một đốt nhỏ, thử nhét đoạn nhỏ vào trong đoạn to xem có vừa không.
Vừa khít luôn! Chẳng hở chút nào!
Ông hài lòng ngắm nghía, còn lẩm bẩm thêm:
“Làm cái trụ ngải này cũng rắc rối phết đấy nhỉ...”
Rồi ông lại nói:
“Đàm Đàm này, mùa đông năm nay hoặc đầu xuân sang năm, con nhớ đào thêm ít măng nhé? Cái bụi tre này mọc dày quá rồi, toàn là mấy cây mảnh khảnh chen nhau chẳng lớn nổi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thực ra, mùa xuân năm nay cũng bán được không ít rồi. Nhưng vì bụi tre gần nhà quá, thành ra lúc nào cũng được ưu tiên chút đỉnh...
Tống Đàm gật đầu đồng ý:
“Dạ được ạ.”
“Nhưng năm nay đừng bán nhiều quá, ông chú Bảy nói muốn ngâm thêm măng chua với phơi măng khô nữa ạ.”
“Được thôi.” Tống Tam Thành chẳng bận tâm mấy chuyện đó. Dù sao thì ông cũng đã làm nông cả đời rồi, từ gieo hạt đến thu hoạch việc gì cũng từng làm qua, mà nào kiếm được nhiều tiền như bây giờ đâu chứ!
Xem ra, có những việc vẫn phải giao cho bọn trẻ mới được.
Sáng sớm hôm sau, vừa ăn sáng và dọn dẹp sân vườn xong thì Ngô Lan đã thấy mấy người trong thôn, những người đang rảnh rỗi chưa có việc gì làm, kéo nhau tới nhà mình.
Ngô Lan ngạc nhiên:
"Ủa, sao mọi người qua đây vậy?"
Người dẫn đầu là Trương Hồng bật cười ha hả:
"Nhà chị đấy, cái đám ngải cứu chắc cả thôn mình đều được thơm lây đó... Hôm trước chị cắt ngải cứu cũng chẳng gọi tụi tôi giúp đỡ, giờ làm trụ ngải mà không cho góp sức thì đúng là không ra gì rồi!"
Không phải là họ lười biếng không tự đi cắt ngải cứu đâu, mà là trước Tết Đoan Ngọ đã có người tranh thủ cắt hết mấy bụi ngải cứu lẻ tẻ đem đi bán rồi.
Đừng tưởng nơi này nhiều núi mà nghĩ là ngải cứu mọc đầy nhé, thực ra vào thời điểm này, những nơi có ngải cứu mọc thành bụi lớn cũng chẳng còn bao nhiêu đâu.
Ấy thế mà trong ruộng nhà Tống Đàm lại xanh tốt um tùm, mà nghĩ lại thì cũng đúng thôi, đổ vào đó mấy chục triệu, lại còn có giáo sư Tống ngày ngày lên núi xuống ruộng chỉ đạo, không tốt mới lạ!
Thế nên sáng sớm nay đã thấy họ lại lên núi rồi.
Ngô Lan cười lớn:
"Xem mấy người nói kìa, sao lúc tôi đào đồi trồng trà không thấy ai tới phụ một tay nhỉ?"
"Chuyện đó sao giống nhau được?" Mọi người vừa trò chuyện vừa cười đùa, không khí vô cùng thoải mái: "Đào đồi trồng trà là việc nặng nhọc, mệt lắm, trời này ai mà chịu nổi."
Nhưng mà giã ngải nhung thì khác, dù họ không biết làm nhưng nghe thôi cũng thấy dễ mà.
Lúc này, Ngô Lan bèn đem đám ngải cứu gom lại từ tối hôm trước ra sân, mọi người cũng bắt chước bà, mỗi người lấy một cái ghế ngồi xuống bên cạnh mấy cái mẹt lớn.
Tống Đàm thì vào kho lục ra một đống găng tay:
"Thím à, mọi người đeo găng tay vào đi, lát nữa còn tuốt lá, đừng để tay bị xước sát nhé."
"Ôi dào, nhìn con bé Đàm Đàm da trắng nõn nà thế này, biết gì mấy đứa tay chai da dày như tụi tôi đâu?"
Miệng thì nói đùa thế thôi, nhưng mọi người vẫn nhanh chóng đeo găng tay vào. Sau đó, mỗi người cầm một bó ngải cứu khô, tay nắm c.h.ặ.t phần ngọn rồi kéo mạnh từ trên xuống theo kiểu "xoẹt" một cái!
Những chiếc lá khô khốc mang theo cả phần gân lá mảnh khảnh rơi lả tả vào trong mẹt, mấy cọng thân cây trơ trọi thì được đặt sang một bên. Một mùi hương ngải cứu nồng đậm lập tức tỏa ra khắp sân.
Thơm thật đấy!
Vừa hay, hương thơm này bay tới chỗ thầy Tiền vừa từ trên núi xuống. Ông ta nghe thấy thì liền dặn dò:
"Đừng vứt mấy cọng thân cây đi nhé, đợi đến mùa thu thì nấu cơm ngải hương cúc ăn thử!"
Nghe có món mới chưa từng ăn bao giờ, Tống Đàm lập tức gật đầu đồng ý! Đồng thời cô còn giao việc cho Kiều Kiều:
"Kiều Kiều, lát nữa nhớ bó lại thành từng bó nhỏ nhé!"
Thấy Kiều Kiều đồng ý rồi, Tống Đàm cũng không ngồi không, cô kéo qua một cái ghế thấp hơn nữa.
Trước mặt cô trải sẵn một tấm bạt nhựa dày đa năng, trên tay là cái chày gỗ cũ kỹ mà tối hôm qua cô đã phải lục từ nhà ông nội ra, còn bị bà nội chọc ghẹo nữa:
"Ngày xưa bà dùng cái chày này đập quần áo đấy, ai dè giờ con lại lôi ra dùng nữa. Cái máy giặt nhà mình cũng xài bao nhiêu năm rồi mà giờ lại quay về kiểu này à?"
Tống Đàm cười khúc khích:
"Bà đừng chọc con! Con mà giã được ngải nhung ra rồi thì nhất định sẽ nhờ bác sĩ Quách tới giúp bà làm liệu pháp trị cái chân đau do lạnh lâu năm của bà nữa đó."
Thời trẻ, thế hệ của ông bà cô từng phải xuống ruộng cấy lúa, bị lạnh ẩm thấm vào người nên giờ tuổi già khớp xương cứ như rỉ sét, đi lại cũng đau nhức không ít.
Nghe vậy, bà nội cảm động lắm:
"Con bé này, tay chân nhỏ xíu thế thì làm được gì? Để bà giúp con giã cho!"
Vừa nói, bà vừa cố tình phớt lờ mấy lần Tống Đàm vô tình để lộ sức mạnh đáng gờm của mình.
~~~~~~~~~
Những chú giải trong các chương trên do Editor tra cứu ở nhiều tài liệu và tổng hợp lại theo quan điểm cá nhân để diễn giải theo cách dễ hiểu nhất cho những người ngoài chuyên môn. Nếu có gì chưa đúng hoặc không đầy đủ thì đọc giả bỏ quá cho nhé, thật sự không phải chuyên môn nên chỉ có thể giải thích đến đó.