Chương 499: Chưa từng thấy nửa tiên binh sao?
Trời hơi sáng, nơi cổng quận thành Yên Chi nước Thải Y, có một nhóm hào hiệp giang hồ từ xa đến đây, ngồi trên lưng ngựa chờ mở cổng. Trong đó một vị danh nhân võ lâm nước Sơ Thủy ngồi trên lưng ngựa cao, nhân lúc rãnh rỗi, lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve một miếng ngọc như mỡ dê.

Ông ta nhìn quanh, thấy nơi xa có một du hiệp trẻ tuổi áo xanh đi tới, vẻ mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt lại không hề vẩn đục. Ông lão nghĩ thầm đối phương chắc là một người tập võ, có điều nhìn bước chân sâu cạn, thân thủ sẽ không quá cao. Ánh mắt của ông ta tiếp tục dạo chơi, nhìn một số phu nhân thiếu nữ, chỉ tiếc phần lớn đều là nữ nhân thôn dã, nước da thô ráp, tư sắc bình thường, liền cảm thấy hơi thất vọng. Mong rằng sau khi vào thành, những cô gái ở quận Yên Chi sẽ không phải toàn như vậy.

Thanh niên áo xanh nhìn đầu người nhốn nháo ngoài cổng thành, dứt khoát đi về phía một quầy bán đồ ăn sáng. Mặc dù đã không còn ghế ngồi, hắn vẫn xin chủ quầy một phần bánh quẩy đường trắng, cùng với một chén cháo gạo trắng. Chủ quầy vốn định nhắc nhở nhớ trả chén đũa, nhưng liếc thấy trường kiếm sau lưng khách, bèn nuốt lời nói xuống bụng. Người giang hồ, vẫn nên khách sáo một chút.

Sau khi tính tiền, người trẻ tuổi áo xanh ngồi ăn ở ven đường. Cháo và quẩy, xem như đã giải quyết xong một bữa sáng. Có điều hắn ăn uống rất chậm, đợi đến khi trả chén đũa cho chủ quầy, phát hiện cổng thành đã cho đi qua, liền đứng ở ven đường chờ đợi.

Ông lão trên lưng ngựa cất miếng ngọc thạch không điêu khắc, lại không nhịn được liếc nhìn vãn bối giang hồ kia, hiểu ngầm cười. Lúc mình bằng tuổi đối phương, xông pha giang hồ cũng không chán nản như vậy.

Trần Bình An không để ý tới ánh mắt quan sát của ông lão kia, theo dòng người trình giấy thông hành vào thành. Không phải hắn không muốn ngự kiếm trở về ngôi nhà kia, mà thật sự là sức cùng lực kiệt. Từ quận Yên Chi qua lại núi Mông Lung một chuyến, nếu còn tiếp tục, sẽ không phải khổ luyện quyền thế thi tọa gì nữa, mà là một thi thể từ trên rơi xuống.

Mặc dù cái thế ngồi này chỉ cần ngồi được, sẽ có lợi cho hồn phách, nhưng hồn phách được lợi, thân thể lại bị tổn thương, ảnh hưởng đến nguyên khí, nước đầy vỡ nứt, lại thành tốt quá hóa dở.

Có điều sau này dùng thi tọa ngự kiếm đi xa, quả thật là một biện pháp tốt.

Nhưng tại Đông Bảo Bình Châu có thể làm như vậy, một khi đến Bắc Câu Lô Châu kiếm tu như mây, chưa chắc đã khả thi. Dù sao ở bên đó, chỉ cần nhìn không thuận mắt, cũng có thể khiến hai bên đánh nhau đến não văng tung tóe.

Trần Bình An không đi thẳng đến ngôi nhà của Ngư Ông tiên sinh, mà trước tiên tới lầu thành hoàng một chuyến. Nhưng hỏi thăm mới biết, thành hoàng lão gia đã đổi người rồi, không còn là vị Kim thành hoàng Thẩm lão gia kia. Hắn thở dài một tiếng, đây cũng không tính là triều đình nước Thải Y qua cầu rút ván. Quận Yên Chi là trọng địa một nước, sau khi kim thân của Thẩm Ôn tiêu vong, cần phải có thành hoàng mới thừa kế thần vị, phụ trách giám sát núi sông một quận.

Trần Bình An không đi vào, mà là men theo một con đường năm xưa, đi tới một miếu thổ địa vẫn yên tĩnh như trước. Miếu quá nhỏ, cũng không có người coi miếu, cho dù muốn tới đây thắp hương cầu phúc cũng phải tự mang nhang đèn. Năm xưa ở chỗ này, hắn đã từ biệt lần cuối với Kim thành hoàng Thẩm Ôn quận Yên Chi.

Trần Bình An suy nghĩ một lúc, bước qua ngưỡng cửa, thừa dịp bốn phía không người, từ trong vật một thước lấy ra ba nén nhang, mùi thơm mát mẻ. Đây là vật trên núi thật sự, đừng nói là đuổi muỗi, muốn xua đuổi tà ma ở phường ngõ dân gian cũng được.

Năm xưa ở miếu thủy thần nước Thanh Loan, trên đường đi tới vườn Sư Tử, người đưa hương kia đuổi theo nhóm mình, đưa cho một ống nhang bằng trúc mà người coi miếu tặng, đựng hai mươi bốn cây thủy hương quý hiếm. Lần này xuống núi, hắn đã để lại phần lớn thủy hương ở núi Lạc Phách, chỉ mang theo ống nhang đựng ba cây thủy hương, không ngờ lúc này lại cần dùng đến.

Chuyện dâng hương, giữa thần linh núi sông có một chút kiêng kị, nhưng ở lầu thành hoàng và miếu văn võ, sơn hương hay thủy hương đều không quan trọng.

Trần Bình An nhẹ nhàng vê đầu nhang, không lửa tự chảy lên.

Sau đó hắn đứng yên, giơ nhang quá đỉnh đầu, trong lòng yên lặng lẩm bẩm.

Cuối cùng hắn cắm ba nén nhang vào một lư hương bằng đồng, lại nhắm mắt một lúc, sau đó mới xoay người rời đi.

Trần Bình An trở lại bên ngoài ngôi nhà trong ngõ nhỏ kia, một lần nữa gõ vòng cửa.

Lần này người mở cửa không phải Triệu Thụ Hạ, mà là Triệu Loan. Ngư Ông tiên sinh Ngô Thạc Văn và Triệu Thụ Hạ đang đứng ở bức tường phù điêu trong viện.

Nhìn thấy Trần Bình An, ánh mắt của tiểu cô nương xa xăm, giống như biết nói chuyện.

Trần Bình An đã chung sống lâu với Bùi Tiền và Trần Như Sơ, vốn định xoa đầu đối phó cho qua, đột nhiên nhớ tới tuổi tác và hình dáng của Loan Loan đã là thiếu nữ. Hắn đành phải cười nói:
- Không sao rồi, tu sĩ núi Mông Lung còn xem như nói lý. Loan Loan, sau này cứ đi theo bên cạnh sư phụ an tâm tu đạo.

Triệu Thụ Hạ lén lút nắm chặt tay, tỏ vẻ ăn mừng.

Quả nhiên, Trần tiên sinh đã dạy mình quyền pháp, không gì không làm được.

Ngô Thạc Văn mặc dù có một bụng nghi vấn, nhưng không tiện hỏi trước mặt hai đứa trẻ, chỉ mỉm cười gật đầu hỏi thăm Trần Bình An, sau đó cùng trở về phòng khách hậu viện.

Lần này Triệu Thụ Hạ và Triệu Loan vẫn uống trà, dùng để từ từ tẩm bổ hồn phách.

Trần Bình An lại chủ động lấy ra hai bình rượu quạ kêu, đưa cho Ngư Ông tiên sinh một bình.

Ngô Thạc Văn tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc Loan Loan và Thụ Hạ hôm nay còn quá nhỏ, không thể uống rượu.

Ông ta chỉ uống một hớp, lại không nỡ uống thêm, cười nói:
- Giữ lại, ta trước tiên để dành. Sau này hai đứa trẻ lớn một chút, uống rượu đã thành chuyện hợp tình hợp lý, ta lại lấy ra.

Trần Bình An vội vàng lấy thêm một bình rượu quạ kêu, đứng dậy đặt ở trước mặt Ngô Thạc Văn, bất đắc dĩ nói:
- Bản lĩnh lừa gạt rượu uống của Ngô tiên sinh đúng là không nhỏ. Cứ uống đi, ta vẫn còn rượu.

Ngô Thạc Văn không khách sáo, uống rượu của Trần Bình An không hề mềm môi, cười mỉa nói:
- Trần công tử, cũng đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Trần Bình An cười giơ bình rượu lên, Ngô Thạc Văn cũng vậy, xem như là cụng ly, từng người uống xuống.

Trần Bình An không định nói kỹ quá trình tới núi Mông Lung, chỉ nhìn vị Ngư Ông tiên sinh tâm tình rất tốt kia, nhẹ giọng nói:
- Ngô tiên sinh, chuyện của núi Mông Lung đã giải quyết xong rồi. Nếu như còn không yên tâm, trước tiên đi xa xem núi sông các nước cũng được. Dù sao hôm nay Thụ Hạ và Loan Loan cũng đã đến lúc mở rộng tầm mắt, nhìn trời đất bên ngoài nhiều hơn, cho dù chỉ tích góp được một chút kinh nghiệm giang hồ cũng là chuyện tốt.

Ngô Thạc Văn gật đầu đồng ý, nói:
- Được.

Trần Bình An uống từng ngụm rượu nhỏ, vẻ mặt tươi cười, nói chuyện nhà với Ngô Thạc Văn, hỏi thăm một chút tình hình của triều đình giang hồ nước Thải Y và nước Sơ Thủy. Thỉnh thoảng nhìn sang thiếu niên dường như cảm thấy thèm rượu, cùng với tiểu cô nương đôi khi liếc trộm mình. Tâm cảnh của hắn trở nên hài hòa, giống từ hai đầu một cây thước đo, một lần nữa trở về vị trí trung tâm.

Thực ra lần đầu tiên trong nhà, Triệu Thụ Hạ rất quen thuộc với chuyện uống trà, không hề thận trọng xa lạ, hiển nhiên là đã uống quen rồi.

Đây mới là điểm khiến Trần Bình An khâm phục Ngô Thạc Văn nhất.

Triệu Loan có tư chất tu đạo, vô hình trung đã khác biệt một trời một vực với Triệu Thụ Hạ. Hơn nữa thiên phú tu hành của Triệu Loan rất tốt, nghĩa là theo như lẽ thường, Triệu Thụ Hạ năm đó liều mạng bảo vệ Triệu Loan, không tới mấy năm, trên đường tu hành sẽ không nhìn thấy bóng lưng của Triệu Loan nữa.

Ngô Thạc Văn đương nhiên biết rõ chuyện này, nhưng loại nước trà tiên gia tiêu hao tiền thần tiên như vậy, Triệu Loan có uống, Triệu Thụ Hạ cũng có uống, tuyệt đối không phân biệt thân sơ cao thấp.

Đây nào phải là bồi dưỡng hai huynh muội như đệ tử thân cận, rõ ràng là nuôi dưỡng như con cái nhà mình. Nói một câu khó nghe, rất nhiều cha mẹ trong gia đình, chưa chắc đã đối xử không thiên vị với con cái ruột thịt như vậy.

Trần Bình An cảm thấy lão nho sĩ tu vi không cao này, lại có tác phong của chính nhân quân tử.

Vừa lúc như vậy, rượu quạ kêu cũng không dám tặng nhiều.

Một số chuyện vốn đã nghĩ kỹ muốn làm, cũng phải suy xét thêm một chút.

Chẳng hạn như sau này tiền thần tiên mà Triệu Loan tiêu phí khi tu hành, có nên cho hay không? Cho thế nào? Cho bao nhiêu? Ngô tiên sinh có nhận không? Làm thế nào mới chịu nhận? Cho dù nhận rồi, làm sao để khiến tâm lý của Ngô tiên sinh hoàn toàn không vướng mắc?

Vòng tới vòng lui như vậy, Trần Bình An cũng biết mình quả thật giống như Mã Đốc Nghi nói, làm việc không dứt khoát, nhưng trong chốc lát lại không thay đổi được.

Hắn đột nhiên áy náy nói:
- Ngô tiên sinh, có một chuyện muốn nói cho các người biết. Hôm nay ta sẽ dạy Thụ Hạ vài thế quyền thế, sau đó chậm nhất trước lệnh cấm đi lại ban đêm, ta sẽ lên đường tới nước Sơ Thủy. Đi khá gấp gáp, cho nên dù Ngô tiên sinh và các người dự định trước tiên đến nước Sơ Thủy du lịch, chúng ta cũng không thể đồng hành được.

Ngô Thạc Văn “ừ” một tiếng, nói:
- Trên đường tu hành, không thể bị việc thường ngày trên thế gian trì hoãn quá nhiều. Đây không phải nghĩa xấu, mà thật sự là chí lý.

Trần Bình An đứng dậy, xắn tay áo lên, đồng thời nói với Triệu Thụ Hạ:
- Đi, ra ngoài sân, ta dạy ngươi một môn khẩu quyết luyện khí, một thế đứng và một thế quyền. Chỉ ba thứ này, đừng chê ít.

Dù sao bất kể là khẩu quyết quyền pháp hay tu đạo, ngay cả giữa đồng môn cũng không thể tùy tiện lắng nghe. Ngô Thạc Văn vì tránh hiềm nghi, muốn kéo Triệu Loan rời đi, nhưng tiểu cô nương luôn khôn khéo hiểu chuyện lại không muốn rời khỏi.

Lão tiên sinh hơi khó hiểu.

Trần Bình An cũng phát giác được tình huống trong nhà, do dự một thoáng, cười nói:
- Không sao, dự thính cũng không ngại. Nhưng cho ta nhiều chuyện một câu, nhất định không được tiết lộ ra ngoài, chỉ bốn người chúng ta biết mà thôi.

Ngô Thạc Văn thở dài, lắc đầu, một mình rời đi.

Hai tay Triệu Loan nâng cằm, ngồi ở ngưỡng cửa, nhẹ giọng nói:
- Trần tiên sinh, ngài chỉ cần nói cho ca ca biết khẩu quyết là được rồi. Tôi sẽ không nghe lén, chỉ xem các người đánh quyền thôi.

Trần Bình An quả thật lo lắng khẩu quyết của kiếm khí Thập Bát Đình, sẽ xung đột với bí pháp tu hành hiện giờ của Triệu Loan. Cho nên dùng cách thức võ phu tụ âm thành sợi, nói cho Triệu Thụ Hạ nghe khẩu quyết, còn lặp lại ba lần. Cho đến khi Triệu Thụ Hạ gật đầu nói mình đã nhớ, Trần Bình An mới bắt đầu truyền dạy thủ ấn đứng thế cho thiếu niên, cùng với một thế quyền mới, pha trộn giữa Giáo Đại Long của Chủng Thu và Viên Hình Ý của Chu Liễm, cộng thêm sáu bước đi thế.

Đây đều là căn bản của võ học, cho dù nghiêm túc học tập, khắc khổ huấn luyện bao nhiêu cũng không quá mức. Còn có Ngô tiên sinh ở bên cạnh trông chừng, tin rằng Triệu Thụ Hạ sẽ không đến mức luyện võ tổn thương thân thể.

Trần Bình An chẳng những tự mình diễn luyện thế đứng và thế quyền, còn kiên nhẫn giảng giải kỹ càng cho Triệu Thụ Hạ, từng bước tháo gỡ, từng câu thuyết minh. Sau đó tổng kết, nói rõ tôn chỉ đại cương của thế đứng và thế quyền. Cuối cùng mới mở rộng ra đủ loại ý nghĩa ẩn tàng huyền diệu, rủ rỉ nhắc đến, tiến dần từng bước. Nếu có chỗ nào Triệu Thụ Hạ không hiểu, lại cầm tay thể hiện động tác, nhiều lần giải thích trình tự trước mắt.

Triệu Thụ Hạ dĩ nhiên không ngốc, còn thông minh hơn Tăng Dịch rất nhiều.

Tên đầu gỗ Tăng Dịch kia, khiến cho người kiên nhẫn như Trần Bình An cũng phải gãi đầu, chỉ muốn học theo cách luyện quyền của ông lão trong lầu trúc. Không hiểu? Một quyền đánh cho mở mang đầu óc. Không đủ? Vậy thì hai quyền.

Triệu Loan nâng cằm, nhìn hai người trong sân, khóe miệng mỉm cười.

Thực ra trên đường tu hành, mình hay ca ca Triệu Thụ Hạ, ngay cả sư phụ cũng vậy, đều sẽ có rất nhiều phiền não.

Chẳng hạn như lá gan của cô thực ra rất nhỏ, sợ nhiều ánh mắt của người ngoài. Hoặc là ca ca nhìn thấy những người tu đạo cùng tuổi kia, cũng sẽ hâm mộ và mất mát, lại che giấu không tốt. Hay như sư phụ sẽ thường một mình ngơ ngẩn, ưu sầu củi gạo dầu muối, rầu rĩ vì công việc gia tộc.

Triệu Loan cảm thấy mình không phải là một tiểu cô nương chuyện gì cũng không hiểu.

Trong sân, Trần tiên sinh còn giống người đọc sách hơn năm xưa, vẫn xắn tay áo truyền thụ quyền pháp cho ca ca. Thực ra trong suy nghĩ của cô, dáng vẻ của hắn khi đi thế hoặc bày ra quyền thế, không hề kém hơn ngự kiếm đi xa.

Có điều sau khi gặp lại Trần tiên sinh, hắn rõ ràng vẫn xem cô là một đứa trẻ. Cô rất vui vẻ, nhưng cũng có một chút không thoải mái.

Cơm trưa là do Triệu Thụ Hạ xuống bếp, Trần Bình An cũng giúp một chút.

Sư phụ đã nhắc một câu “Trần tiên sinh, quân tử tránh xa nhà bếp”, nhưng lại ăn không ít, cũng uống không ít, đến mức sắc mặt đỏ bừng.

Buổi chiều, Trần tiên sinh vẫn không ngại phiền phức, luyện quyền với ca ca, nhiều lần biểu diễn.

Đến gần hoàng hôn.

Trần Bình An nhìn sắc trời, cười nói với Triệu Thụ Hạ:
- Được rồi, dừng ở đây thôi. Nhớ kỹ, sáu bước đi thế không được xao nhãng, tranh thủ đánh tới năm mươi vạn quyền. Dựa theo phương pháp ta dạy cho ngươi, trước khi xuất quyền phải bày ra thế quyền, nếu cảm thấy ý tứ không đủ, có phần không thích hợp, vậy thì không nên xuất quyền đi thế.

- Sau khi đi thế mệt rồi, tranh thủ lúc nghỉ ngơi, hãy dùng khẩu quyết ta dạy cho ngươi, luyện tập thủ ấn đứng thế. Hai ta đều là kẻ ngốc, vậy thì dùng biện pháp ngốc nghếch để luyện quyền. Một ngày nào đó, vào một thời khắc, ngươi sẽ cảm thấy linh quang chợt hiện. Cho dù ngày đó đến chậm, cũng không nên gấp gáp.

Trần Bình An kéo tay áo xuống, nhẹ nhàng vuốt thẳng, sau đó vỗ vai Triệu Thụ Hạ, nói:
- Được rồi, chỉ nói như vậy thôi.

Triệu Thụ Hạ lau mồ hôi trán. Triệu Loan đã đứng lên.

Trần Bình An nói:
- Ta đi nói chuyện với Ngô tiên sinh một chút, sau đó sẽ rời đi.

Hắn tìm được Ngô Thạc Văn đang luyện chữ trong phòng. Đến lúc này rồi, những chuyện đã nghĩ sẵn trong đầu cũng chẳng có tác dụng gì. Trần Bình An thở dài, ăn ngay nói thật:
- Ngô tiên sinh, Loan Loan là đệ tử của ngài, theo lý mà nói ta không nên chỉ tay năm ngón. Nhưng hiện giờ đang là thời điểm mấu chốt để Loan Loan tu đạo, luyện khí sĩ sớm bước vào cảnh giới Động Phủ là một chuyện rất tốt, cho nên ta đã chuẩn bị một khoản tiền thần tiên...

Ngô Thạc Văn chỉ cười không nói gì.

Trần Bình An đành phải kiên trì nói tiếp:
- Còn có mấy lá bùa, dự định làm lễ vật lúc chia tay. Ừm... còn có một bản thảo “Kiếm Thuật Chính Kinh” sao chép, cùng với một thanh pháp kiếm mua ở cửa tiệm tiên gia, tên là Cừ Hoàng, đương nhiên là sản phẩm mô phỏng, cấp bậc không tính là cao. Tất cả đều tặng cho Thụ Hạ, dùng để phòng thân. Có điều chuyện Thụ Hạ luyện kiếm, ta hi vọng Ngô tiên sinh giúp trông chừng. Cảm thấy khi nào Triệu Thụ Hạ luyện quyền có một chút thành tựu, hãy đưa “Kiếm Thuật Chính Kinh” và Cừ Hoàng kiếm mô phỏng cho hắn.

- Thật không dám giấu, nếu Ngô tiên sinh đáp ứng, ta rất muốn nhận Thụ Hạ làm đệ tử ký danh. Sau này nếu có duyên, Thụ Hạ lại đồng ý, Ngô tiên sinh cũng không phản đối, ta và hắn sẽ trở thành thầy trò chính thức.

Ngô Thạc Văn đưa tay ra hiệu cho Trần Bình An, đợi đến khi Trần Bình An ngồi xuống, ông ta mới mỉm cười nói:
- Thế nào, lo lắng ta ngại mặt mũi? Vậy ngươi cũng quá xem thường phân lượng của Thụ Hạ và Loan Loan trong lòng ta rồi.

Ông ta cảm khái nói:
- Thụ Hạ còn tốt, không cần ta làm quá nhiều, trên thực tế ta cũng không làm được gì. Cho nên ngươi chịu nhận thu làm đệ tử ký danh, lại quan sát thêm vài năm, mới quyết định có chính thức nhận làm môn hạ hay không, đương nhiên là may mắn lớn của hắn. Ta không có bất kỳ dị nghị gì.

- Nhưng nói thật, dẫn dắt nha đầu Loan Loan này tu hành, ta có thể nói là nghèo rớt mồng tơi. Một đồng tiền làm khó kẻ anh hùng, chính là lý này. Cũng không phải muốn tranh công hay kể khổ với ngươi, những năm gần đây, vì không muốn làm lỡ tu hành của Loan Loan, ta đã phải mượn tiền của bằng hữu trên núi, cũng không chỉ mấy lần.

Lão tiên sinh thổn thức không thôi, sau đó cười ha hả nói:
- Tự lộ việc xấu trong nhà với ngươi, nói những chuyện này, có phải đã yên tâm tặng tiền thần tiên cho thầy trò chúng ta rồi không? Tặng nhiều một chút cũng không sao, bộ xương già này của ta, không có bản lĩnh đánh nhau sống chết với người khác, nhưng gánh một chút tiền thần tiên trên người cũng không khó.

Trần Bình An từ trong vật một thước lấy ra quyển bản thảo “Kiếm Thuật Chính Kinh”, một thanh Cừ Hoàng kiếm, ba lá bùa chất liệu vàng óng. Sau đó lại lấy ra một nắm tiền thần tiên, nhẹ nhàng đặt lên bàn sách.

Lúc đầu Ngô Thạc Văn vẫn vuốt râu cười, nhưng sau khi thấy rõ tiền thần tiên kia, lại trầm mặc rất lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi:
- Ngươi mở tiền trang trên núi à? Tiền tiểu thử cũng thôi đi, sao còn có ba đồng tiền cốc vũ?

Trần Bình An ra vẻ kinh ngạc nói:
- Như vậy còn chê ít? Thật muốn ta đập nồi bán sắt à?

Ngô Thạc Văn dở khóc dở cười, không ngờ Trần Bình An lại “giở trò vô lại” như vậy. Ông lão lựa ra ba đồng tiền cốc vũ, nói như đinh đóng cột:
- Cầm về, cái này thật sự không cần. Tương lai Loan Loan bước vào cảnh giới Động Phủ, ngươi có tặng thêm mấy đồng ta cũng không cản, nhưng hôm nay thì không được.

Trần Bình An cũng không kiên trì, cất ba đồng tiền cốc vũ vốn là gia sản áp đáy hòm lần này xuống núi, ôm quyền cáo từ:
- Ngô tiên sinh không cần đưa tiễn.

Ngô Thạc Văn đứng lên, nói:
- Vậy thì chỉ tiễn đến cửa phòng, dù sao vẫn phải có chút lễ nghĩa này.

Rời khỏi phòng, đi tới sân, Triệu Loan đã cầm nón của Trần Bình An.

Triệu Thụ Hạ cười nói:
- Tôi và Loan Loan tiễn Trần tiên sinh đến cổng thành.

Trần Bình An cầm lấy nón, lắc đầu nói:
- Không cần, ta dự định lên đường nhanh một chút.

Triệu Thụ Hạ gãi đầu. Triệu Loan rụt rè nói:
- Vậy thì tiễn đến cửa nhà.

Trần Bình An cười gật đầu.

Ngô Thạc Văn trở vào trong phòng, nhìn đồ vật và tiền thần tiên trên bàn, mỉm cười lắc đầu, cảm thấy khó tưởng tượng. Có điều khi nhìn thấy ba lá bùa màu vàng kia, ông ta liền thư thái. Vẫn là người năm đó, chỉ là từ thiếu niên biến thành thanh niên mà thôi.

Ông ta vuốt râu cười:
- Nhờ phúc của Loan Loan, đời này cuối cùng đã thấy hơn một đồng tiền cốc vũ rồi.

Bên ngoài nhà.

Trần Bình An đội nón lên, chuẩn bị ngự kiếm đi xa, tới Kiếm Thủy sơn trang nước Sơ Thủy. Ở bên đó còn thiếu một bữa lẩu.

Triệu Thụ Hạ còn tốt, đối với ly biệt không lộ ra quá nhiều thương cảm, vẫn luôn tán gẫu với Trần Bình An.

Tiểu cô nương lại không nói một lời.

Triệu Thụ Hạ giống như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, nói phải đi vào trước, bảo Loan Loan tự mình từ biệt Trần tiên sinh.

Trần Bình An bật cười. Trí thông minh của thằng nhóc ngươi, có phải dùng sai chỗ rồi không?

Triệu Loan cúi đầu, giống như không mở miệng nói chuyện thì sẽ không cần chia ly.

Trần Bình An do dự một thoáng, vẫn nhẹ nhàng vỗ đầu tiểu cô nương, gọi một tiếng “Loan Loan”.

Triệu Loan ngẩng đầu lên, mặt hơi đỏ.

Trần Bình An cũng không ngốc.

Ánh mắt tiểu cô nương nhìn mình, không giống bình thường.

Có đôi khi, hai chữ “yêu thích” cho dù không nói ngoài miệng, cũng sẽ viết ở trong mắt.

Cho nên Trần Bình An ngẫm nghĩ, nhẹ giọng nói:
- Loan Loan, anh nói với em vài lời thật lòng, coi như là một ước định nhỏ giữa chúng ta, được không?

Triệu Loan hơi lúng túng, nhưng lại có một chút mong đợi.

Trần Bình An cười nói:
- Em thích anh, đúng không?

Triệu Loan trong thoáng chốc đỏ mặt lên.

Trần Bình An mỉm cười nói:
- Anh cũng thích em, nhưng không giống nhau, bởi vì trong lòng anh đã có cô nương yêu thích. Có điều em bây giờ vẫn có thể thích anh, anh cảm thấy chuyện này chưa chắc là sai, cứ thích Trần Bình An, Trần tiên sinh trong suy nghĩ của em là được.

- Nhưng anh hi vọng trong tương lai, em lớn thêm một chút. Có thể là ba năm, năm năm, hoặc là lâu hơn, mười năm sau, một ngày nào đó, em sẽ gặp được một thiếu niên hoặc thanh niên mà em cảm thấy rất tốt. Lúc ấy đừng sợ, hãy nghiêm túc suy nghĩ. Sau đó nếu em phát hiện mình thật sự thích hắn, vậy thì nhất định đừng bỏ lỡ, được không?

Triệu Loan chớp chớp mắt.

Trần Bình An cười nói:
- Được, không nói gì coi như em đồng ý rồi.

Hắn nhấc nón, nói một tiếng “đi đây”.

Kiếm Tiên ra khỏi vỏ, ngự kiếm mà đi.

Triệu Loan ngẩng đầu lên.

Một cái đầu lặng lẽ thò ra cửa lớn. Có điều thiếu niên không biết, phía sau mình còn có một người khác, hơn nữa rõ ràng kinh nghiệm chu đáo hơn hắn nhiều. Lão nho sĩ đã lặng lẽ xoay người.

Triệu Loan quay đầu, kết quả vừa lúc nhìn thấy bóng lưng của sư phụ và cái đầu của Triệu Thụ Hạ.

Cô cúi đầu xuống, hai tay ôm mặt, chạy nhanh vào trong nhà.

Triệu Thụ Hạ vừa chạy theo Triệu Loan, vừa nói rất khẳng định:
- Loan Loan, anh không nghe được câu nào cả, nếu không anh sẽ theo họ của em.

Phía trước vang lên một giọng nói:
- Sư phụ mới thật sự không nhìn thấy nghe thấy gì, thân là môn sinh Nho gia, đừng nhìn thứ không hợp lễ giáo, đừng nghe thứ không hợp lễ giáo. Nhưng Thụ Hạ thì chưa chắc, sư phụ tận mắt nhìn thấy, hắn đã vểnh mông dựng tai lắng nghe cả buổi.

Triệu Thụ Hạ lập tức dừng lại, không hề do dự bắt đầu chạy ra cửa lớn. Mỗi lần chỉ cần Loan Loan bị nói đến thẹn quá hóa giận, ra tay cũng không nhẹ, mà hắn lại không thể đánh trả.

Trên biển mây, Trần Bình An lau mồ hôi, cảm thấy còn mệt hơn chạy tới núi Mông Lung hai chuyến.

Chu Liễm thật là đáng bị đánh, đột một chiếc nón thì có tác dụng gì.

Có điều sau khi oán giận, Trần Bình An dùng phương thức thi tọa ngồi trên Kiếm Tiên, hiểu ngầm cười.

Suy cho cùng, hắn vẫn xem Loan Loan là một đứa trẻ. Đứa trẻ thích một người, giống như thích một xâu mứt quả, một miếng bánh ngọt, cũng là thật sự thích. Nhưng không phải là tình yêu nam nữ chân chính, phần nhiều vẫn là ỷ lại, tín nhiệm, cùng với vui buồn tương thông dưới cơ duyên trùng hợp năm xưa.

Mà được thích như vậy, sạch sẽ đơn thuần, lại có gì không tốt?

Cho dù tương lai không được thích nữa, tiểu cô nương đã có nam tử chân chính ngưỡng mộ trong lòng, thực ra lại là một sự tốt đẹp khác.

Trần Bình An cao giọng nói:
- Đi, đi lên nơi cao hơn!

Thanh Kiếm Tiên dưới chân lại vội vàng hạ xuống.

---------

Trên một con đường nhỏ trong rừng núi, nằm ở nơi tiếp giáp giữa nước Thải Y và nước Sơ Thủy.

Một bộ áo xanh đeo một hòm trúc lớn, tay cầm một cây gậy leo núi thô ráp tùy tiện chặt ra, chậm rãi bước đi. Đã đi bộ hơn trăm dặm đường núi, cuối cùng trong màn đêm, hắn đi vào một ngôi chùa cổ đổ nát đầy mạng nhện. Tượng thần tứ đại thiên vương Phật gia vẫn nằm dưới đất giống như năm xưa, vẫn có từng cơn gió lùa thỉnh thoảng thổi vào chùa cổ, âm khí dày đặc.

Người trẻ tuổi đốt một đống lửa, sau đó nhắm mắt ngủ gật, giống như lo lắng yêu tinh quỷ quái được viết trong sách sẽ xuất hiện, muốn ngủ lại không dám thật sự ngủ đi.

Khoảng chừng sau giờ Tý, lại có tiếng cười nói vui vẻ như chim oanh chim yến, từ xa đến gần.

Người trẻ tuổi áo xanh giống như đeo hòm sách du học, cúi đầu xuống, khóe miệng âm thầm nhếch lên. Có điều lúc ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, đã đổi một vẻ mặt ngỡ ngàng và kinh ngạc.

Chùa cổ diện tích khá lớn, cho nên đống lửa cách cửa lớn không là tính gần.

Có ba cô gái uyển chuyển mặc váy màu, một thiếu nữ khoảng mười ba tuổi mắt hạnh mặt tròn, một cô gái cao gầy khoảng hai mươi tuổi búi tóc hình dùi (1), còn có một phu nhân đẫy đà búi tóc quang nhuận bồng bềnh như “hoa nở” (2), một nơi nào đó trên người không ngừng nhún nhảy. Bọn họ nô đùa, tươi cười như bướm màu cùng nhau “bay vào” chùa cổ. Sau đó nhìn thấy người trẻ tuổi đang mở to mắt kia, bọn họ lại hơi rụt rè, ngượng ngùng đi chậm lại, đùn đẩy lẫn nhau đi về phía đống lửa và người đọc sách.

Phu nhân xinh đẹp dường như lớn gan một chút, ngồi xuống đưa tay hơ lửa sưởi ấm, nhìn thẳng vào người trẻ tuổi kia.

Cô gái cao gầy đứng ở một bên, lạnh nhạt nhìn xuống, dường như đang xác định người trẻ tuổi này có phải là một gã phóng đãng nguy hiểm hay không.

Thiếu nữ mắt hạnh e lệ rụt rè nhất, đứng nghiêng người, mười ngón tay đan xen, cúi đầu nhìn chăm chú vào hai mũi giày thêu lộ ra vạt váy.

Phu nhân đột nhiên hơi sững sốt.

Bởi vì người trẻ tuổi kia bỗng cười lên, dường như không kìm được vẻ mặt “giả vờ đứng đắn” trước đó nữa.

Phu nhân đẫy đà vẫn luôn ngồi xổm, lại từ bộ ngực trắng như tuyết sinh động lấy ra một chiếc khăn thêu, nhẹ nhàng phe phẩy, giọng nói dịu dàng:
- Công tử có nóng hay không? Nô gia đột nhiên cảm thấy y phục trên người hơi dày.

Trần Bình An vẫn luôn đưa tay đến gần đống lửa, cười nói:
- Nếu như cảm thấy nóng, còn cần hơ lửa sao?

Phu nhân yên lặng, sau đó liếc xéo một cách quyến rũ, cười phóng túng nói:
- Công tử thật là biết nói đùa, nhất định là một nam tử hiểu phong tình.

Trần Bình An cười ha hả nói:
- Vậy ngươi hãy cười nhiều một chút.

Vừa nói như vậy, phu nhân dáng vẻ xinh đẹp vẫn luôn tươi cười, rất nhanh lại không cười được nữa. Chỉ là cô không muốn bại trận như vậy, bèn liếm khóe miệng, híp mắt hỏi:
- Công tử tướng mạo thật anh tuấn, nhìn được, nói chuyện cũng lọt tai, cũng không biết có dùng được hay không?

Trần Bình An vẫn cười nói:
- Thím đây cũng thật là biết nói đùa.

Gương mặt tươi cười của phu nhân cứng ngắc.

Trần Bình An cố ý dùng diện mạo này trở lại chốn cũ, một lần nữa quan sát ba người, cuối cùng nhìn thiếu nữ nhát gan nhất kia, cười nói:
- Được rồi, ta biết nội tình của các ngươi, lúc trước chúng ta đã từng giao tiếp rồi.

Phu nhân đẫy đà ngỡ ngàng ai oán, dùng khăn thêu che quang cảnh nơi ngực. Cô gái cao gầy nhíu mày. Thiếu nữ thì làm như không nghe thấy, vẫn ra vẻ ngượng ngùng khó chịu.

Trần Bình An thêm một cành khô vào đống lửa, vẫn mỉm cười nhìn thiếu nữ chân mang giày thêu kia. Thật không biết là cô ta trí nhớ kém, hay là thật sự thích sạch sẽ, giày thêu hay vạt váy cũng vậy, đều là đi đường núi lại không dính chút bụi đất nào.

Hắn chậm rãi nói:
- Không nhớ ra? Vậy ta giúp ngươi nhớ lại một chút. Khoảng bảy năm trước, có bốn người xứ khác ngồi ở chỗ này của ta, một hào hiệp râu rậm, một đạo sĩ trẻ tuổi, một thư sinh nhã nhặn, một thiếu niên mộc mạc... ừm, sau đó ở Kiếm Thủy sơn trang, chúng ta lại gặp mặt một lần.

Thiếu nữ không còn nghiêng người, đối diện với Trần Bình An, che miệng cười nói:
- Sao lại không nhớ ra, lần đó đã chịu thiệt dưới tay các ngươi và Tống lão rùa già. Hôm nay vừa nhớ tới chuyện bi thảm này, trái tim nhỏ của nô gia còn rất đau đớn. Đám nam nhân đáng ghét các ngươi đúng là không biết thương hương tiếc ngọc, nói đánh là đánh chết hai nha hoàn đáng thương của ta. Nếu như ta không nhìn sai, công tử ngươi chính là thiếu niên tàn nhẫn phá hoa nhất năm đó đúng không? Ôi chao, đúng là càng lớn càng anh tuấn. Không biết lần này đại giá quang lâm, lại có mưu đồ gì?

Cô đặt hai tay sau người, đi vòng quanh đống lửa nửa vòng, vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định với Trần Bình An, cười hỏi:
- Thế nào, có phải công tử không còn là thiếu niên vô tri như trước, bắt đầu biết mùi vị nữ nhân rồi. Đã hưởng qua cô gái nhân gian, cảm thấy nhàm chán, cho nên muốn tới đây nếm thứ mới mẻ? Thử xem công phu giường chiếu của những mỹ nhân ma quỷ chúng ta?

Trần Bình An xua tay, nói:
- Không dám, ta biết phu nhân thích ăn tin gan xào, tốt nhất là của người tu đạo, bởi vì không có mùi tanh của đất.

Hắn nhìn ra cửa chùa cổ, lại nói:
- Xem ra sau khi bị Tống lão tiền bối tế kiếm, một hơi chém chết không ít ma quỷ âm vật dưới trướng ngươi, hiện giờ ngươi đã không còn thanh thế như xưa nữa.

Thiếu nữ mắt hạnh kia bĩu môi, vươn một chiếc giày thêu ra, nhẹ nhàng khảy khảy đống lửa, hỏi:
- Nói đi, lần này ngươi dụ chúng ta lộ diện là muốn làm gì?

Trần Bình An hỏi:
- Sau chiến dịch ở Kiếm Thủy sơn trang, Tứ Sát nước Sơ Thủy trước kia thương vong nặng nề, kẻ chết kẻ bỏ chạy, còn có... Bỏ đi, không nói những chuyện này, đây đều là chuyện ta đã sớm biết. Nghe nói sau đó ở nước Thải Y lại nhanh chóng có Sơ Thủy Tứ Sát mới, trong đó có một số là bè phái cũ thuận thế trèo lên?

Thiếu nữ ngồi xuống, thở dài nói:
- Đã chết hai tên, không có mạng hưởng phúc, đều bị một tu sĩ gọi là võ bí thư lang của Đại Ly tiện tay giết chết. Còn dư lại một tên, ban đầu là một gã chạy việc vặt mua vui cho người, sợ đến mức thiếu chút nữa đã dọn nhà. Ta nói hết lời mới khuyên hắn ở lại, người đi thì sống, quỷ đi không phải vẫn là quỷ sao?

- May mà hắn nghe lời khuyên của ta. Mấy năm trước chiến tranh loạn lạc, tên kia lại buôn bán thịnh vượng, đã tụ tập một nhóm ma quỷ hung ác, binh hùng tướng mạnh. Lại không bao giờ đụng chạm vào mọi rợ Đại Ly, cuộc sống có thể gọi là thoải mái, còn được triều đình sắc phong, khiến cho ta phải đỏ mắt. Chẳng những không còn nhắc đến danh hiệu Tứ Sát nước Sơ Thủy, ngay cả ta thiếu chút nữa cũng bị con súc sinh kia bắt về làm áp trại phu nhân. Hắn thì phát đạt rồi, nhưng ta lại hối hận xanh ruột. Thế đạo này, người khó sống, quỷ khó làm, rốt cuộc phải thế nào đây.

Trần Bình An mặc dù vẫn nhìn chăm chú vào cô, thực ra khóe mắt cũng đang quan sát hai nữ quỷ khác.

Cô gái có dáng vẻ thiếu nữ, vốn là ma quỷ đạo hạnh không thấp ở nước Sơ Thủy. Nhưng đối với Trần Bình An hiện giờ, chuyện này cũng không quan trọng.

Quan trọng là năm đó lão kiếm thánh Tống Vũ Thiêu nước Sơ Thủy đối mặt với cô ta, đã lục lại chuyện cũ, nói một câu “thích hợp chay tịnh, thích hợp cầu tài”. Sau đó nữ quỷ lấy ra một đồng tiền tiểu thử, Tống lão tiền bối đã bỏ qua cho cô ta.

Lúc đầu Trần Bình An cho rằng thật sự là do chuyện quá khứ, nữ quỷ nước Sơ Thủy hung danh hiển hách này đêm đó đã gặp may. Về sau cùng Tống lão tiền bối đến tửu lầu ở trấn nhỏ ăn lẩu nói chuyện, mới biết hóa ra trong Tứ Sát nước Sơ Thủy, nữ quỷ này có thân thế và tác phong phức tạp nhất, thuộc về loại ma quỷ giết không oan uổng, không giết cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.

Trần Bình An thở dài, hỏi:
- Nói đi, những năm qua ngươi đã hại chết bao nhiêu nam tử dương gian rồi?

Cô gái liếc xéo nói:
- Nói rất tổn thương. Lời thật khó nghe, đều là ngươi tình ta nguyện. Bọn họ được hoan ái nam nữ, đám tỷ muội chúng ta thì được dương khí, không cần biến thành ác quỷ, vĩnh viễn không được siêu sinh, mọi người đều vui vẻ hài lòng. Đương nhiên nếu thật sự gặp phải những kẻ mà tu sĩ các ngươi không thích để ý, quan phủ lại không quản được, ta cũng không để ý xào mấy mâm tim gan.

Trần Bình An không tán dương, dường như nhớ tới một ít chuyện xưa.

Cô gái đặt hai tay sau người, tấm tắc nói:
- Thật không nhớ được ngươi, nếu như ngươi không nói, có đánh chết ta cũng không nhận ra. Lúc trước ngươi chỉ là một thiếu niên đen nhẻm, mọi người đều nói con gái dậy thì bề ngoài thay đổi, chẳng lẽ nam nhân các ngươi cũng như vậy?

Trần Bình An giống như đang nói đùa:
- Nếu đánh chết cũng không nhận ra, vậy ta có thể suy nghĩ không đánh chết ngươi.

Cô gái liếc nhìn áo xanh trên người đối phương, đột nhiên tức giận.

Cô quay đầu trừng mắt nhìn cô gái cao gầy kia, mắng:
- Đừng cho là ta không biết, ngươi còn câu kết làm bậy với thư sinh nghèo kia, có phải hi vọng một ngày nào đó, hắn sẽ giúp ngươi thoát khỏi bể khổ? Có tin tối nay ta sẽ đưa ngươi tới chỗ con súc sinh kia, bây giờ người ta là sơn thần lão gia đường đường chính chính rồi. Sơn thần nạp thiếp, cho dù không được nở mày nở mặt như lấy vợ, nhưng cũng không tệ.

Lúc nói những lời này, cặp mắt của thiếu nữ đen kịt, tà khí quanh quẩn trên người, đôi giày thêu hơi lộ ra càng có màu sắc đỏ tươi chậm rãi lưu chuyển, giống như máu tươi chảy qua trên mặt giày.

Nữ quỷ cao gầy sắc mặt sợ hãi, lập tức quỳ xuống, cả người run rẩy.

Phu nhân đẫy đà ở một bên ra vẻ chế giễu, có lẽ trong đó cũng có mấy phần đố kị.

Trần Bình An liếc nhìn về phía cửa chùa, phất tay với ba nữ quỷ, nói:
- Các ngươi đi đi.

Chốc lát sau.

Nữ quỷ mắt hạnh hình dáng thiếu nữ lông mày nhíu chặt, trầm giọng nói với hai “nha hoàn” bên cạnh:
- Các ngươi đi trước, từ cửa sau trở về phủ đệ...

Ngay lúc này, một cơn gió đen nồng nặc xen lẫn một chút ánh sáng vàng, cuồn cuộn tràn vào ngôi chùa. Một gã đàn ông cường tráng nửa người trên để trần, có hai chiếc răng nanh lộ ra bên miệng. Sau khi hiện thân, hắn sải bước đi về phía trước, cười ha hả nói:
- Đi? Ta thấy đừng ai đi nữa. Ta chờ ngày này đã rất lâu rồi, một lưới bắt hết. Cô ả gian xảo ngươi đúng là khó bắt, ông đây mấy lần phái người làm mồi nhử, ngươi đều không mắc câu. Hôm nay sao lại không nhịn được, có gan chạy ra khỏi sào huyệt rồi? Thật cho rằng chọn một tiểu thiếp chân dài ở chỗ ngươi, có thể lấp đầy bụng ông đây sao? Ngươi có biết không, ông đây chỉ thích loại như ngươi mà thôi.

Sau khi gã đàn ông cường tráng thân cao một trượng này xuất hiện, trong chùa cổ lập tức có mùi tanh hôi gay mũi.

Xung quanh chùa cổ không ngừng có tiếng reo hò. Hiển nhiên yêu tinh quỷ quái đã làm sơn thần này, chờ thời cơ hành động, có chuẩn bị mà đến.

Trần Bình An bất đắc dĩ nói:
- Vị này chính là sơn thần lão gia đúng không. Không cần vội giải quyết ta, dù sao ta cũng chạy không thoát được. Các ngươi có thể trước tiên ôn chuyện cũ, nên đưa sính lễ thì đưa sính lễ, nên nạp thiếp thì nạp thiếp.

Sơn quái cường tráng này là một trong Tứ Sát nước Sơ Thủy năm xưa, hôm nay đã đập rất nhiều tiền thần tiên, cuối cùng đã được sắc phong sơn thần. Khóe miệng của hắn theo thói quen chảy nước miếng, quả thật không để ý tới người trẻ tuổi nhìn giống như một võ phu mèo ba chân, hoặc là một tu sĩ nhỏ không ra hồn. Hắn quay đầu nhìn thiếu nữ mắt hạnh vóc dáng thấp bé, vòng eo mảnh khảnh, sau đó đó vẫy tay. Mỹ phụ đẫy đà kia lập tức lướt về phía hắn, được hắn dùng một tay ôm lấy.

Phu nhân tựa sát vào “rừng núi” nơi ngực sơn thần lão gia này, cười khanh khách, không dám nhìn chủ nhân nhà mình, mà là nhìn chằm chằm vào nữ quỷ cao gầy vẻ mặt kinh ngạc kia, mắng:
- Đồ đê tiện, thân ở trong phúc mà không biết phúc, dựa vào đâu mà ngươi có thể được nạp thiếp, còn dám từ chối chuyện tốt như vậy?

Sơn quái cười rung trời, nói:
- Sau tối nay đều là người trong nhà, trên giường dưới giường đều là tỷ muội, đừng vì mấy câu nói mà tổn thương cảm tình. Ngươi và cô ta, mỗi người đều có cái tốt của mình, lão gia ta đều sẽ thương yêu cách ngươi.

Hắn lau miệng, sau đó tùy ý xoa ngực phu nhân trong lòng, cười dâm nói:
- Sau này lão gia đối xử với ba người các ngươi, chắc chắn không giống như đối xử với những cô gái yếu đuối dưới núi. Lại nói, bọn họ cũng quả thật không chịu nổi giày vò, đáng tiếc chết rồi đều không thể thành quỷ, không may mắn như các ngươi. Bằng không các ngươi sẽ có thêm một số tỷ muội, miếu thờ sơn thần của lão gia sẽ náo nhiệt biết bao.

Cuối cùng hắn cất chiếc khăn thêu đã giao cho nữ quỷ phu nhân. Chính là dựa vào thứ này, hắn mới có thể “nắm tin” mà đến, chặn cô ả xảo trá thèm thuồng đã lâu kia. Bằng không nếu ở phủ đệ của cô ta, cho dù vất vả công phá, cũng sẽ lợi bất cập hại, không chừng còn sẽ mất cả chỉ lẫn chài.

Nên biết hôm nay dã tâm của hắn rất lớn, muốn ngồi lên vị trí thần Ngũ Nhạc nước Sơ Thủy. Mặc dù sau khi trở thành nước chư hầu của họ Tống Đại Ly, địa vị thần linh Ngũ Nhạc đã không bằng ngày trước, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa. Tại nước Sơ Thủy một mẫu ba phân này, đừng nói là những cô gái thôn dã và mấy nữ quỷ diễm lệ, cho dù là hà bà trước đây không dám nghĩ đến, cùng với thủy thần cấp bậc cao hơn, có tính là gì? Chỉ cần ngoắc ngón tay mà thôi.

Trần Bình An lại thêm một cây củi vào đống lửa, cho dù động tác nhẹ nhàng, vẫn có một chút tiếng vang.

Sơn thần kia không hề lỗ mãng như bề ngoài, lập tức nhìn chằm chằm vào thư sinh gương mặt xa lạ.

Trần Bình An cười nói:
- Xin lỗi, các ngươi cứ tiếp tục đi.

Sơn thần nước Sơ Thủy vừa mới nhậm chức, xuất thân từ yêu quái rừng núi, tạm thời đè xuống sự khó hiểu và hoài nghi trong lòng, cười nói với thiếu nữ mắt hạnh kia:
- Vi Úy, ngươi hãy theo ta đi, thế nào? Ta sẽ không bạc đãi ngươi, danh phận đương nhiên là có, bảo đảm theo tiêu chuẩn sơn thần lấy vợ, kiệu tám người khiêng cưới ngươi về núi. Thậm chí chỉ cần ngươi lên tiếng, dù muốn thành hoàng huyện thành mở đường, thổ địa khiêng kiệu, ta cũng sẽ hoàn thành cho ngươi.

Nữ quỷ tên là Vi Úy kia nhấc một chân lên, lắc lư giày thêu, cười nhạo nói:
- Nhìn thấy không, sạch sẽ biết bao. Ngươi rải nước tiểu soi lại chính mình thử xem.

Sơn quái đẩy mỹ phụ trong ngực ra, móc móc đũng quần, cười khà khà nói:
- Ta lại thích tính tình này của ngươi. Không có cách nào, đành phải vận dụng thần thông sơn thần, trước tiên cướp cô dâu làm chuyện chính, sau này lại bổ sung nghi thức lấy vợ. Nhưng đừng trách ta, là ngươi tự tìm khổ. Với tính tình thiếu giáo dục này của ngươi, hợp ý thì hợp ý, nhưng lên giường nhỏ rồi, không giày vò ngươi một chút, sau này còn làm sao sống được?

Vi Úy vỗ vỗ ngực, giả vờ cả kinh kêu lên:
- Ấy, ngươi hù dọa ta rồi.

Nữ quỷ cao gầy đứng bên cạnh cô, sau khi đấu tranh trong lòng một phen, lại bước ra một bước, hỏi:
- Ta sẵn sàng làm tiểu thiếp của ngươi, ngươi có thể tha cho chủ nhân nhà ta không?

Vẻ mặt Vi Úy không vui, dùng tay áo đánh cho nữ quỷ cao gầy bay ngang ra, đụng vào bức tường, nhìn sức lực và tư thế giống như sẽ phá thủng tường.

Sơn quái cường tráng nhếch khóe miệng, giậm chân một cái, núi sông nhanh chóng lưu chuyển.

Nữ quỷ cao gầy giống như đụng vào một bức tường đồng vách sắt, rơi mạnh xuống đất. Bộ áo màu hoa mỹ trên người vốn là dùng pháp thuật che mắt, theo sau khói bụi tung bay, có chút tro tàn rải rác. Cô co rúc ở góc tường, đưa tay che giấu một phần cảnh xuân lộ ra trên người.

Sơn quái cười nhạt nói:
- Vi Úy, lúc này không giống ngày xưa nữa, còn không chịu nhận mệnh sao? Thật coi ông đây vẫn là kẻ ngốc năm xưa mặc cho ngươi trêu đùa? Ngươi có biết không, lúc trước mỗi lần ngươi chế giễu ta một câu, trong lòng ta lại cho cô ả ngươi nợ một roi. Kế tiếp ta nhất định sẽ cho ngươi biết, thế nào đánh là thân, mắng là yêu.

Hắn đưa tay vẫy một cái, trong tay hiện ra một cây roi dài linh động giống như thủy ngân sền sệt. Trong đó còn có một sợi tơ vàng nhỏ như sợi tóc, biểu hiện thân phận sơn thần chính thống của hắn.

Vi Úy không quay đầu, lại chỉ vào thư sinh áo xanh sau người, nói:
- Súc sinh dơ bẩn ngươi, ngay cả lông cũng không cạo sạch. Nhìn thấy không, đây là tình lang mà ta định thu vào trong màn. Hôm nay trong chùa cổ, một ma quỷ như lão nương, muốn chết vì tình với một người đọc sách, cũng không chịu thiệt.

Trần Bình An cười nói:
- Không thể trước khi chết còn kéo ta xuống nước. Làm quỷ không phúc hậu như vậy, chẳng trách lại có kiếp nạn tối nay.

Vi Úy cười nhạt không thôi, không để ý tới kẻ đáng thương chắc chắn phải chết kia nữa.

Tại ngọn núi này, sơn thần có ý nghĩa gì, không nói cũng rõ.

Lúc trước đánh ra một chưởng, đã xem như không có lỗi với tỳ nữ chân dài mà não ngắn. Tuyệt đối không thể vì một tỳ nữ, lại nói mấy lời ngớ ngẩn như “Vi Úy ta sẵn sàng đi với súc sinh kia, chỉ mong bỏ qua cho tỳ nữ”. Vi Úy cô cũng không phải lòng dạ Bồ Tát gì.

Còn như người trẻ tuổi phía sau hại mình rơi vào cảnh này, cô càng sẽ không quan tâm, đáng kiếp hắn tối nay phải cùng chết ở đây. Chết vì tình, chết cái rắm. Cuộc sống thoải mái mấy trăm năm của lão nương, cứ như vậy không còn. Súc sinh kia không giết hắn, cô cũng muốn một chưởng đánh chết hắn, tránh khỏi bị những yêu quái trong núi kia lột da rút gân bỏ chảo dầu, hắn còn phải cảm ơn cô đã cho một cái chết sảng khoái.

Trần Bình An đột nhiên hỏi:
- Vị sơn thần lão gia này, ngươi có thể được sắc phong sơn thần, là nhờ đi tìm một vị quan văn Đại Ly đóng giữ, hay là quan viên nước Sơ Thủy thu tiền rồi châm chước?

Sơn quái kia cười lạnh nói:
- Chờ ngươi chết rồi, lỡ may còn có thể thành quỷ, sẽ nói cho ngươi biết.

Vi Úy vui vẻ cười lớn nói:
- Chỉ hắn mà cũng dám tìm mọi rợ Đại Ly sao? Hôm nay vừa nghe đến hai chữ “Đại Ly”, có lẽ hắn đã mềm cả ba chân rồi.

Trần Bình An gật đầu nói:
- Thì ra là vậy.

Vẻ mặt sơn quái nghiêm nghị nói:
- Vi Úy, ngươi chờ đấy. Không tới mười ngày, ông đây sẽ khiến ngươi phải cai hết những sở thích đáng thương kia.

Nữ quỷ cao gầy nằm ở góc tường, còn có nữ quỷ mỹ phụ kia, sắc mặt đều có vẻ kỳ quái ngại ngùng.

Vi Úy lại hoàn toàn không quan tâm, bắt đầu suy nghĩ làm cách nào biến kết cục lấy trứng chọi đá thành ngọc đá cùng tan.

Trần Bình An chậm rãi đứng lên, phủi phủi quần áo.

Đã đến lúc rồi.

Vận may không tệ, còn có một trong Tứ Sát nước Sơ Thủy tự mình tìm tới cửa.

Có điều nhìn khí thế của khói đen và sợi tơ vàng của roi dài lúc trước, chắc là kim thân vẫn còn bất ổn, hương khói không đủ.

Trần Bình An khom lưng lật hòm sách.

Sơn quái nhíu mày.

Vi Úy cũng không kìm được lướt về phía sau mấy bước, lúc này mới quay đầu nhìn, không biết cái gã đeo hòm trúc lên núi vào chùa giống như năm xưa, rốt cuộc muốn làm gì.

Chỉ thấy người trẻ tuổi kia muốn lấy thanh trường kiếm vốn đặt trong hòm sách, đeo ở sau lưng.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Vi Úy, Trần Bình An cười nói:
- Một thanh nửa tiên binh, trước kia chưa từng thấy sao? Trèo đèo lội suối, không mang theo một ít bảo bối bên người thì sao được.

Vi Úy thấy đối phương nói khoác mà không biết ngượng, vừa bực vừa buồn cười, híp mắt gật đầu nói:
- Thấy rồi, thấy rồi, đã từng thấy mấy chục đến cả trăm món nửa tiên binh.

Sơn quái lập tức yên lòng. Tu sĩ đắc đạo thật sự, nào cần giả thần giả quỷ, phô trương thanh thế như vậy.

Trần Bình An nhìn quanh, hỏi:
- Đây là nơi Phật môn thanh tịnh, nhà sư và kinh thư đã không còn, nhưng có lẽ Phật pháp vẫn còn. Cho nên con hồ ly năm đó, nhờ tâm thiện nên đã nhận được một thiện duyên không nhỏ, đi theo “Liễu Xích Thành” kia hành tẩu bốn phương. Như vậy các ngươi thì sao?

Nhìn nụ cười châm chọc của người trẻ tuổi đeo kiếm kia, Vi Úy bỗng dưng cảm thấy hoảng hốt.

Cổ tay Trần Bình An rung lên, hòm trúc đột nhiên biến mất, được cất vào trong vật một tấc.

Cổ tay hắn lại xoay một cái, trong tay có thên một chiếc nón, đội lên đầu, đưa tay nhấc nhấc.

Chẳng biết tại sao, thần linh sơn quái đã được đưa vào gia phả núi sông một nước kia, lại không kìm được hai đầu gối mềm nhũn, thần thông bản mệnh trên người lại giống như bị tiên pháp vô thượng trấn áp, hoàn toàn vận chuyển không linh.

Sau khi luyện quyền ở lầu trúc núi Lạc Phách, so với năm đó trong dãy núi phía nam hồ Thư Giản, Trần Bình An đã bắt đầu thu liễm thần ý.

Dù chưa hoàn toàn có thể thu phát tự nhiên, nhưng cũng sẽ không tùy ý trút ra ngoài giống như trước đây, mà mình lại hoàn toàn không phát giác.

Bằng không chuyến này đi tới chùa cổ, Trần Bình An nào có thể gặp được Vi Úy và hai tỳ nữ âm vật, bọn họ đã sớm bị dọa chạy rồi.

Sau phút chốc, nữ quỷ Vi Úy mở to đôi mắt hạnh xinh đẹp.

Chẳng biết từ bao giờ, người trẻ tuổi áo xanh đã đứng cách sơn thần cường tráng một kiếm.

Vừa vặn khoảng cách một kiếm.

Bởi vì người trẻ tuổi không biết làm thế nào đã rút kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm nhếch lên, đâm vào hàm dưới của sơn quái kia, trực tiếp nhấc nó lên khỏi mặt đất.

Kim thân của một vị sơn thần, bắt đầu xuất hiện vô số khe nứt nhỏ.

Trần Bình An khẽ ngẩng đầu, nói:
- Năm đó giết một yêu lươn trong sông gây hại một phương, đã có nhân quả nghiệp chướng quấn quanh người. Như vậy giết một thần núi sông chính thức, chắc chỉ có nhiều hơn chứ không ít.

Vi Úy lần đầu tiên không biết phải làm gì.

Trời đất yên tĩnh, chỉ có giọng nói của kiếm khách áo xanh kia ung dung vang lên.

- Không sao, phần nhân quả này, ta nhận.

Nữ quỷ Vi Úy thậm chí không biết người trẻ tuổi kia đã đi lúc nào. Qua rất lâu, cô mới khôi phục tinh thần lại, có thể động não một chút. Cô lại bắt đầu ngẩn người, chẳng hiểu vì sao hắn lại không giết mình.

Đương nhiên đến cuối cùng cô cũng không biết, thanh kiếm kia rốt cuộc có phải là một thanh nửa tiên binh thật sự hay không.

Trong chùa cổ, nữ quỷ đẫy đà kia bắt đầu quỳ xuống dập đầu cầu xin.

Nữ quỷ cao gầy thì thấp thỏm bất an đi tới bên cạnh Vi Úy, run giọng nói:
- Chủ nhân vẫn luôn suy nghĩ đến nhập thần, vị tiên sư kia đã gọi ngài một tiếng nhưng không phản ứng, vì vậy muốn nô tỳ chuyển lời cho chủ nhân. Về sau chúng ta đừng tới chùa cổ này nữa, nếu như có thể tích góp một chút âm đức, cũng không phải là chuyện xấu. Không chừng Bồ Tát trong chùa cổ này đều đang nhìn.

Vi Úy cũng phát giác được tình huống quái lạ của mình, liền cưỡng chế vận chuyển pháp thuật, giống như rút hai chân ra khỏi bùn lầy. Lúc này mới khôi phục thần trí sáng trong, há mồm thở dốc. Thân là nữ quỷ lại đổ mồ hôi cả người, áo váy và giày thêu của cô cũng không giống như tỳ nữ nha hoàn bên cạnh, sử sụng pháp thuật che mắt xoàng xĩnh,.

Cô liếc nhìn mặt đất vốn nên có một thỉ thể sơn quái, lúc này lại trống rỗng, ngay cả vết máu cũng không có, nhíu mày hỏi:
- Người kia đâu?

Nữ quỷ cao gầy lắc đầu nói:
- Nói xong đã đi rồi.

Vi Úy vừa định dùng một chân đạp cho tiện tỳ đang dập đầu kia hóa thành tro bụi, đột nhiên lại thu hồi giày thêu, nổi nóng nói:
- Giữ lại ngươi một mạng, trở về phủ chịu phạt!

Cô vung tay lên, nghiêm nghị nói:
- Đi, đi mau!

Có điều trước khi rời khỏi chùa cổ đổ nát, cô lại dừng bước ở ngưỡng cửa, xoay người chắp tay trước ngực. Nữ quỷ ác sát không bao giờ tin Phật này lại cúi đầu rủ rỉ nói:
- Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ...

Cuối cùng cô liếc nhìn đống lửa còn chưa tắt, một chùm sáng ngời.

Bọn họ lập tức lướt đi, quay về đường cũ.

Sau khi ba nữ quỷ Vi Úy rời đi, không lâu sau một bộ áo xanh lại trở về chùa cổ, lấy nón xuống, thỉnh thoảng lại thêm cành khô vào đống lửa, giống như gác đêm.

Trong đó hắn đứng dậy một lần, đứng ở một nơi trong chùa, nhắm mắt lại, dùng tư thế nắm hờ trường kiếm, nhẹ nhàng vung kiếm về phía trước.

Trời hơi sáng.

Hắn rời khỏi cửa lớn ngôi chùa, đi tới bên vách núi, chậm rãi đi thế.

Sau khi xuất quyền xong, hắn đứng lại, quay đầu cười một tiếng.

Trần Bình An dời mắt đi, ngước đầu nhìn về phía xa.

Trời cao đất rộng, phong cảnh như tranh.

Tin rằng mùa xuân sang năm, sẽ lại có hoa đào đỏ, hoa mận trắng, hoa cải vàng.

---------

Chí thích:

(1) Búi tóc hình dùi:


(2) Búi tóc quang nhuận: