Bây giờ, anh ta vẫn còn độc thân.  

 

Điều này cũng bình thường thôi, trong hàng ngàn cuốn tiểu thuyết ngôn tình cổ điển…  

 

Nam nữ chính luôn phải trải qua tám mươi mốt kiếp nạn, vô số lần hợp tan.  

 

Còn tôi chỉ cần biết, hiện tại anh ta vẫn độc thân là đủ.  

 

Đêm đó thật trùng hợp.  

 

Phó Tư Niên đến muộn.  

 

Tôi bị hai gã công tử say xỉn chặn ở hành lang trêu chọc.  

 

Vạt váy của tôi bị mắc vào gót giày, đứng không vững.  

 

Tóc mai cũng ướt đẫm mồ hôi, rối bời.  

 

Gã đàn ông bên cạnh giả vờ muốn đỡ tôi, áp sát lại gần.  

 

Tôi đang định đẩy hắn ra, nhưng chưa kịp làm gì…  

 

Phó Tư Niên cùng Giang Diệm và mấy người bạn từ thang máy bước ra.  

 

Vừa vặn bắt gặp cảnh tượng này.  

 

Bước chân anh khựng lại.  

 

Ánh mắt lướt qua gương mặt tôi.  

 

Mấy người đi cùng anh, mỗi người một biểu cảm, nhưng đều bất ngờ và kinh ngạc.  

 

Toàn bộ quá trình chưa đến một giây.  

 

Anh liền dời mắt đi, không hề liếc nhìn tôi lần thứ hai, thẳng thừng bước tiếp về phía trước.  

 

Tôi sững sờ nhìn anh đi qua.  

 

Thậm chí còn cảm nhận được làn hơi lạnh còn vương trên áo khoác của anh.  

 

Nhưng anh, ngay cả một chút ánh mắt thoáng qua… cũng không dành cho tôi.  

 

10

 

Qua khúc quanh hành lang, Giang Diệm cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng.  

 

"Anh, đó có phải là Nguyễn Khinh Sương không?"  

 

Phó Tư Niên không trả lời.  

 

"Anh… thực sự mặc kệ sao?"  

 

Phó Tư Niên lấy hộp thuốc ra, châm một điếu thuốc.  

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Anh dừng lại, quay sang nhìn Giang Diệm.  

 

Trong làn khói thuốc mờ ảo, các đường nét tuấn tú trên gương mặt anh trở nên mơ hồ.  

 

Giang Diệm không nhìn rõ được vẻ mặt của anh, lòng càng sốt ruột hơn.  

 

Ước gì có thể chui vào lòng anh để biết anh đang nghĩ gì.  

 

Nhưng Phó Tư Niên đã dập tắt điếu thuốc.  

 

Khuôn mặt anh không có lấy một chút biểu cảm: "Mặc kệ."  

 

Giang Diệm còn định nói gì đó.  

 

Nhưng Phó Tư Niên giơ tay lên ngăn lại: "Đi thôi, đỡ chướng mắt."  

 

Mấy người bọn họ chỉ biết đành đi theo.  

 

Nhưng chưa đi được bao xa.  

 

Một tiếng khóc yếu ớt của phụ nữ chợt vang lên.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Lúc ngắt lúc liền, nức nở nghẹn ngào như sợi tơ quấn chặt lấy lòng người.  

 

Phó Tư Niên lập tức dừng bước.  

 

Tim Giang Diệm cũng thắt lại.  

 

Chỉ trong chớp mắt, Phó Tư Niên đã quay người lại và bước nhanh trở về.  

 

Giang Diệm nhìn thấy khuôn mặt anh, môi mím chặt, thái dương nổi rõ gân xanh.  

 

Trong mắt ánh lên cơn giận dữ không thể che giấu.  

 

Đúng lúc này, tiếng khóc của người phụ nữ đột ngột vang lên dữ dội hơn.  

 

Vẻ bình tĩnh dửng dưng trên khuôn mặt Phó Tư Niên cuối cùng cũng từng chút, từng chút rạn nứt.  

 

Anh không kịp nghĩ ngợi gì nữa, lao nhanh về phía phát ra tiếng khóc.  

 

Giang Diệm và mấy người khác nhìn nhau, đều lắc đầu thở dài.  

 

Nhưng rồi cũng nhanh chóng bước theo sau.  

 

11

 

Khi Phó Tư Niên và mấy người kia chạy đến.  

 

Tôi co ro trong góc, váy và mặt đều dính đầy máu.  

 

Gương mặt đẫm nước mắt, hoảng loạn nhìn người đàn ông đang nằm sõng soài dưới đất trước mặt.  

 

Lọ hoa vỡ tan, trán người đàn ông cũng bị đập đến chảy máu.  

 

Máu phủ đầy mặt, hơi thở thoi thóp.  

 

Tôi sợ đến ngây người, mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.  

 

Cho đến khi Phó Tư Niên bước nhanh đến bên tôi.  

 

Chiếc áo khoác dày nặng, vẫn còn ấm hơi anh, được phủ lên vai tôi.  

 

Lúc đó tôi mới bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn anh.  

 

Nước mắt rơi lã chã, giọng nói đã khản đặc khi cất lên: "Phó tiên sinh?"  

 

"Em bị thương ở đâu?"  

 

Ngón tay thon dài của anh vén những sợi tóc rối bời trên mặt tôi.  

 

Dính cả máu, nhưng anh không hề để tâm.  

 

Anh nhìn tôi đầy căng thẳng, đôi mày nhíu chặt.  

 

Trong mắt ánh lên sự lo lắng và hoảng hốt.  

 

Nhưng rõ ràng anh là người rất kỹ tính, ghét sự bẩn thỉu.  

 

Rõ ràng, anh không phải người dễ để lộ cảm xúc.  

 

Tôi không nói nổi thành lời, chỉ lắc đầu trong nước mắt.  

 

Phó Tư Niên lại cất giọng, lần này càng thêm dịu dàng.  

 

"Đừng sợ, anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay."  

 

Anh cúi xuống muốn bế tôi lên.  

 

Nhưng tôi khẽ kéo tay áo anh lại.  

 

"Phó Tư Niên, tôi không sao."  

 

"Là hắn… tôi có lẽ… đã đánh c.h.ế.t hắn rồi…"  

 

Tôi chỉ vào người đàn ông đang nằm dưới đất.