Chương 7
Nhưng vừa chạm vào, tay tôi đã bị anh nắm chặt lấy.
"Nguyễn Khinh Sương."
Phó Tư Niên không mở mắt, dường như chỉ là đang mơ mà nói mê.
Nhưng tiếng gọi trong mơ ấy lại khiến tôi sững sờ và chua xót.
"Đồ lừa đảo."
Trong giấc mơ, anh lại hất tay tôi ra.
"Anh không muốn gặp lại em nữa… mãi mãi."
"Phó Tư Niên..."
Tôi lặng lẽ gọi tên anh.
Nhưng anh không có bất kỳ phản ứng nào.
Tôi cúi đầu cười khẽ, trước khi nước mắt rơi xuống, tôi đứng dậy vào phòng tắm.
Trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn.
Bảo mẫu nói, vì tôi không trả lời nên Quả Nhi cứ ôm điện thoại đợi tôi.
Gần một giờ sáng rồi.
Năm phút trước, Quả Nhi gửi tin nhắn thoại cuối cùng cho tôi.
"Mẹ ơi, Quả Nhi nhớ mẹ lắm, Quả Nhi yêu mẹ nhất trên đời, nhưng giờ Quả Nhi buồn ngủ quá, con muốn ngủ rồi."
Tôi nghe giọng non nớt của Quả Nhi, lòng lập tức tràn đầy ngọt ngào.
"Mẹ cũng nhớ Quả Nhi lắm, mẹ yêu Quả Nhi nhiều nhiều luôn."
"Vậy mẹ có yêu con nhất nhất trên đời không?" Quả Nhi lập tức gửi lại tin nhắn khác.
"Tất nhiên rồi, mẹ yêu con nhất, yêu con nhất nhất luôn."
Vừa dứt lời, tôi bỗng cảm nhận được điều gì đó.
Tôi cứng đờ quay đầu lại.
Và nhìn thấy Phó Tư Niên đang đứng ngoài cửa.
Anh bình tĩnh nhìn tôi.
Trên mặt không có chút biểu cảm nào.
Nhưng trong mắt lại chứa đựng sự lạnh lùng như sương tuyết.
Tôi biết anh đã nghe thấy tin nhắn thoại tôi vừa gửi.
Có lẽ anh đã hiểu lầm điều gì đó.
Nhưng, so với việc để anh biết đến sự tồn tại của Quả Nhi, tôi thà để anh hiểu lầm còn hơn.
Anh không yêu tôi.
Tự nhiên cũng sẽ không quan tâm đến Quả Nhi.
Kết thúc câu chuyện này, anh sẽ cùng Lý Thanh Vi đến với nhau.
Sự tồn tại của Quả Nhi sẽ khiến Lý Thanh Vi khó xử, khiến anh lúng túng.
Mà điều Quả Nhi mong muốn ở một người cha…
Là một người thực sự yêu thương và quan tâm đến con bé.
Nhưng Phó Tư Niên, anh sẽ không bao giờ cho con bé điều đó.
Tôi cố nén nỗi chua xót trong lòng, mỉm cười với anh: "Anh nghe thấy hết rồi à."
Phó Tư Niên không nói gì.
"Tôi nên về thôi, chuyện hôm nay, cảm ơn anh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Giờ chúng ta… coi như hòa nhau rồi chứ?"
"Nguyễn Khinh Sương."
Phó Tư Niên cuối cùng cũng lên tiếng.
Giọng anh bình thản đến lạ.
"Em đi đi."
"Đừng để tôi gặp lại em nữa."
15
Tôi cũng từng nghĩ…
Đó sẽ là lần cuối cùng tôi gặp Phó Tư Niên.
Bởi vì ngày gặp anh là tôi cố tình tính đúng vào thời kỳ rụng trứng.
Cơ địa tôi dễ thụ thai.
Bởi Quả Nhi cũng là ngoài ý muốn mà có.
Chỉ tiếc rằng, lần này ông trời không còn ưu ái tôi nữa.
Kỳ kinh nguyệt đến đúng hẹn.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Hy vọng vụt tắt trong khoảnh khắc.
Và Quả Nhi, không chịu nổi thời tiết khắc nghiệt mùa đông ở Bắc Kinh, lại phát bệnh.
Trên đường tôi và bảo mẫu đưa con bé đến bệnh viện…
Con bé ôm chặt chậu xương rồng nhựa, rồi ngất lịm trong vòng tay tôi.
Tôi không ngừng gọi tên con, nước mắt tuôn rơi thấm ướt gương mặt nhỏ nhắn mềm mại của con bé.
Nhưng con bé không mở mắt, cũng không đáp lại tôi.
Chỉ ôm chặt chậu xương rồng, không chịu buông tay.
Tôi phải dùng chút sức mới gỡ được những ngón tay bé xíu của con bé ra.
Khi đến bệnh viện, y tá cấp cứu đã đẩy cáng chờ sẵn.
"Xin hỏi, cô có phải là người nhà của bé Nguyễn Chiêu Ninh không?"
"Tôi đây, tôi là mẹ con bé."
"Vâng, mời cô đi làm thủ tục ngay với chúng tôi."
"Đội ngũ chuyên gia của bệnh viện đã sẵn sàng, sẽ tiến hành hội chẩn ngay lập tức."
Tôi mơ hồ không hiểu gì, nhưng lúc này cũng chẳng kịp nghĩ nhiều.
Vội vàng theo y tá làm xong các thủ tục.
Quả Nhi đã được đưa vào phòng cấp cứu.
Lúc này tôi mới hỏi: "Xin hỏi, đội ngũ chuyên gia hội chẩn là sao vậy?"
Y tá lắc đầu: "Xin lỗi cô Nguyễn, tôi chỉ làm theo sự sắp xếp của bệnh viện."
Tôi gọi điện cho dì.
Nhưng chuyện ở bệnh viện này cũng không phải do dì sắp xếp.
Tôi bất giác nghĩ đến Phó Tư Niên.
Nhưng lại không nhịn được mà phủ nhận suy nghĩ đó.
Những năm qua, tôi vẫn thường mơ thấy cơn ác mộng ấy.
Trong mơ, Phó Tư Niên nhìn đứa con trong bụng tôi hóa thành một bãi m.á.u thịt…
Mà lông mày cũng không thèm nhíu lại.
"Nguyễn Khinh Sương."
Phó Tư Niên không mở mắt, dường như chỉ là đang mơ mà nói mê.
Nhưng tiếng gọi trong mơ ấy lại khiến tôi sững sờ và chua xót.
"Đồ lừa đảo."
Trong giấc mơ, anh lại hất tay tôi ra.
"Anh không muốn gặp lại em nữa… mãi mãi."
"Phó Tư Niên..."
Tôi lặng lẽ gọi tên anh.
Nhưng anh không có bất kỳ phản ứng nào.
Tôi cúi đầu cười khẽ, trước khi nước mắt rơi xuống, tôi đứng dậy vào phòng tắm.
Trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn.
Bảo mẫu nói, vì tôi không trả lời nên Quả Nhi cứ ôm điện thoại đợi tôi.
Gần một giờ sáng rồi.
Năm phút trước, Quả Nhi gửi tin nhắn thoại cuối cùng cho tôi.
"Mẹ ơi, Quả Nhi nhớ mẹ lắm, Quả Nhi yêu mẹ nhất trên đời, nhưng giờ Quả Nhi buồn ngủ quá, con muốn ngủ rồi."
Tôi nghe giọng non nớt của Quả Nhi, lòng lập tức tràn đầy ngọt ngào.
"Mẹ cũng nhớ Quả Nhi lắm, mẹ yêu Quả Nhi nhiều nhiều luôn."
"Vậy mẹ có yêu con nhất nhất trên đời không?" Quả Nhi lập tức gửi lại tin nhắn khác.
"Tất nhiên rồi, mẹ yêu con nhất, yêu con nhất nhất luôn."
Vừa dứt lời, tôi bỗng cảm nhận được điều gì đó.
Tôi cứng đờ quay đầu lại.
Và nhìn thấy Phó Tư Niên đang đứng ngoài cửa.
Anh bình tĩnh nhìn tôi.
Trên mặt không có chút biểu cảm nào.
Nhưng trong mắt lại chứa đựng sự lạnh lùng như sương tuyết.
Tôi biết anh đã nghe thấy tin nhắn thoại tôi vừa gửi.
Có lẽ anh đã hiểu lầm điều gì đó.
Nhưng, so với việc để anh biết đến sự tồn tại của Quả Nhi, tôi thà để anh hiểu lầm còn hơn.
Anh không yêu tôi.
Tự nhiên cũng sẽ không quan tâm đến Quả Nhi.
Kết thúc câu chuyện này, anh sẽ cùng Lý Thanh Vi đến với nhau.
Sự tồn tại của Quả Nhi sẽ khiến Lý Thanh Vi khó xử, khiến anh lúng túng.
Mà điều Quả Nhi mong muốn ở một người cha…
Là một người thực sự yêu thương và quan tâm đến con bé.
Nhưng Phó Tư Niên, anh sẽ không bao giờ cho con bé điều đó.
Tôi cố nén nỗi chua xót trong lòng, mỉm cười với anh: "Anh nghe thấy hết rồi à."
Phó Tư Niên không nói gì.
"Tôi nên về thôi, chuyện hôm nay, cảm ơn anh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Giờ chúng ta… coi như hòa nhau rồi chứ?"
"Nguyễn Khinh Sương."
Phó Tư Niên cuối cùng cũng lên tiếng.
Giọng anh bình thản đến lạ.
"Em đi đi."
"Đừng để tôi gặp lại em nữa."
15
Tôi cũng từng nghĩ…
Đó sẽ là lần cuối cùng tôi gặp Phó Tư Niên.
Bởi vì ngày gặp anh là tôi cố tình tính đúng vào thời kỳ rụng trứng.
Cơ địa tôi dễ thụ thai.
Bởi Quả Nhi cũng là ngoài ý muốn mà có.
Chỉ tiếc rằng, lần này ông trời không còn ưu ái tôi nữa.
Kỳ kinh nguyệt đến đúng hẹn.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Hy vọng vụt tắt trong khoảnh khắc.
Và Quả Nhi, không chịu nổi thời tiết khắc nghiệt mùa đông ở Bắc Kinh, lại phát bệnh.
Trên đường tôi và bảo mẫu đưa con bé đến bệnh viện…
Con bé ôm chặt chậu xương rồng nhựa, rồi ngất lịm trong vòng tay tôi.
Tôi không ngừng gọi tên con, nước mắt tuôn rơi thấm ướt gương mặt nhỏ nhắn mềm mại của con bé.
Nhưng con bé không mở mắt, cũng không đáp lại tôi.
Chỉ ôm chặt chậu xương rồng, không chịu buông tay.
Tôi phải dùng chút sức mới gỡ được những ngón tay bé xíu của con bé ra.
Khi đến bệnh viện, y tá cấp cứu đã đẩy cáng chờ sẵn.
"Xin hỏi, cô có phải là người nhà của bé Nguyễn Chiêu Ninh không?"
"Tôi đây, tôi là mẹ con bé."
"Vâng, mời cô đi làm thủ tục ngay với chúng tôi."
"Đội ngũ chuyên gia của bệnh viện đã sẵn sàng, sẽ tiến hành hội chẩn ngay lập tức."
Tôi mơ hồ không hiểu gì, nhưng lúc này cũng chẳng kịp nghĩ nhiều.
Vội vàng theo y tá làm xong các thủ tục.
Quả Nhi đã được đưa vào phòng cấp cứu.
Lúc này tôi mới hỏi: "Xin hỏi, đội ngũ chuyên gia hội chẩn là sao vậy?"
Y tá lắc đầu: "Xin lỗi cô Nguyễn, tôi chỉ làm theo sự sắp xếp của bệnh viện."
Tôi gọi điện cho dì.
Nhưng chuyện ở bệnh viện này cũng không phải do dì sắp xếp.
Tôi bất giác nghĩ đến Phó Tư Niên.
Nhưng lại không nhịn được mà phủ nhận suy nghĩ đó.
Những năm qua, tôi vẫn thường mơ thấy cơn ác mộng ấy.
Trong mơ, Phó Tư Niên nhìn đứa con trong bụng tôi hóa thành một bãi m.á.u thịt…
Mà lông mày cũng không thèm nhíu lại.