Chương 104: Không nói gì thì anh sẽ hôn em
Giang Ngự Hàn chậm rãi hỏi lại Dung Yên:
“Anh thì sao?”
Dung Yên mặt lạnh, ánh mắt kiên quyết:
“Buông tay ra.”
Thế nhưng anh không chỉ không buông mà còn kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô lên, nhẹ nhàng chạm vào môi mình.
Không nói một lời Giang Ngự Hàn chỉ khẽ nhướng mày, ánh mắt mang theo ý cười đầy trêu chọc.
Dung Yên đã cố gắng kiềm chế suốt cả ngày, lúc này thực sự không thể nhịn nổi nữa.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, cắn răng nói ra hai chữ:
“Biến thái.”
“Hửm?”
Giang Ngự Hàn cắn nhẹ lên tay cô.
Chỉ có giáo dưỡng đã kiềm chế cô không chửi ầm lên trong thang máy mà thôi.
Mãi cho đến khi về đến cửa nhà, anh mới chịu buông tay.
Dung Yên cúi đầu nhìn chỗ vừa bị anh cắn, tức đến phát điên.
Đặt hộp đồ ăn mang về lên bàn, cô lao thẳng vào phòng tắm.
Cô rửa tay rất nhiều lần, thậm chí còn kỳ đến mức đỏ cả da nhưng vẫn cảm thấy không nguôi giận.
Thấy An An và Chu Mại đang vui vẻ ăn món cô mang về, Dung Yên mới bình tĩnh lại đôi chút.
Nhưng rõ ràng, Giang Ngự Hàn chẳng hề thấy mình sai ở đâu.
Cô đoán anh chưa bao giờ có ý định nói cho cô biết về chuyện mở nhà hàng.
Trước đây, cô đã rất chân thành nói với anh:
“Nếu có gì cần giúp đỡ, cứ nói với em.”
Ha ha!
Người ta căn bản không thèm để cô biết về kế hoạch sự nghiệp của mình, càng không cần sự giúp đỡ của cô.
...
Khi đang tắm cho An An, Dung Yên vô thức dùng sức mạnh hơn bình thường khiến cô bé đáng thương phải nhăn mặt nói:
“Mẹ ơi, nhẹ tay một chút được không?”
“...”
Chợt nhận ra mình quá mạnh tay, Dung Yên vội vàng điều chỉnh cảm xúc, bật chế độ người mẹ dịu dàng, còn cúi xuống xin lỗi con.
Nhưng nghĩ đến Giang Ngự Hàn – tên khốn kiếp kia, cô vẫn tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Trước khi mất trí nhớ thì coi cô là thế thân, sau khi mất trí nhớ thì đối xử với cô như người xa lạ.
Dù anh có đẹp trai đến mức khuynh quốc khuynh thành, cô cũng không thèm hầu hạ nữa!
Xác nhận An An đã ngủ say, cô cẩn thận kéo chăn đắp cho con, sau đó mới đi tắm.
Cô không tắm trong phòng của Giang Ngự Hàn vì sợ vừa thấy mặt anh thì sẽ không kìm chế được mà nổi điên.
Tắm xong, cô cố tình mặc một bộ váy ngủ màu hồng, sau đó đùng đùng bước vào phòng của anh, khí thế mạnh mẽ như thể cao tận hai mét tám.
Anh đang ngồi trên giường, tập trung nhìn vào màn hình iPad, hoàn toàn không thèm nhìn cô.
Dung Yên không nói một lời, trực tiếp giật lấy iPad trong tay anh, sau đó dứt khoát đặt mạnh xuống bàn.
Từ trước đến nay, Dung Yên luôn dịu dàng nhưng lần này cô thực sự tức giận.
Giang Ngự Hàn cũng không vội giành lại iPad mà chỉ bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống mép giường.
Ngữ khí anh nhàn nhạt nhưng câu nói lại khiến người ta tức điên:
“Vợ à, em sắp đến kỳ kinh nguyệt sao?”
Dung Yên: “...”
A a a! Cô thực sự muốn bóp c.h.ế.t tên đàn ông này!
Anh còn mặt dày gọi cô là vợ, còn nghĩ cô chỉ vì tâm trạng thất thường mà cáu gắt vô cớ sao?
Dung Yên tức giận hất mạnh tay anh ra, đứng dậy, cao giọng nói:
“Anh gọi nhầm người rồi đấy! Và đừng có lấy kỳ kinh nguyệt ra để đổ lỗi!”
Giang Ngự Hàn nhìn xuống bàn tay trống không, ánh mắt có chút lạnh lùng.
Anh mím môi, chậm rãi hỏi:
“Ý em là gì?”
Lửa giận trong lòng Dung Yên bùng lên ngay lập tức, khiến cô quên mất hai chữ “bình tĩnh” viết như thế nào.
Cô chỉ thẳng vào mặt anh, lớn tiếng nói:
“Lẽ ra phải là em hỏi anh câu đó mới đúng! Anh mở một nhà hàng nổi đình đám trên mạng mà em lại không hề biết một chữ nào! Anh còn có mặt mũi gọi em là vợ sao? Chúng ta nhiều nhất cũng chỉ là bạn cùng phòng mà thôi!”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Nhìn dáng vẻ hai tay chống hông, phẫn nộ bừng bừng của cô, Giang Ngự Hàn thoáng ngẩn người, sau đó bật cười thành tiếng.
Dung Yên chớp mắt.
Cô cảm thấy từ “giận dữ” không đủ để diễn tả cảm xúc của mình lúc này.
Cô đã hiểu rồi.
Trong mắt Giang Ngự Hàn, cô chính là một trò cười.
Dung Yên hít sâu một hơi, sau đó kiên quyết nói:
“Giang Ngự Hàn, khi nào thì chúng ta đi ly hôn? Thôi thì ngày mai luôn đi! Càng sớm càng tốt!”
Nói xong, cô quay người, định rời đi một cách ngầu lòi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhưng…
Bất ngờ bị anh kéo mạnh, cô mất đà ngã ngồi xuống giường.
Dung Yên chưa kịp phản ứng, vòng tay rắn chắc của anh đã ôm chặt lấy eo cô, không cho cô cơ hội đứng lên.
Từ phía sau, anh vòng tay ôm lấy cô, cằm nhẹ tựa lên bờ vai mảnh khảnh.
Hơi thở nóng bỏng của anh nhanh chóng nhuộm đỏ đôi tai Dung Yên.
“Em lặp lại lời vừa rồi một lần nữa.”
Dung Yên dốc hết sức lực nhưng vẫn không thể gỡ tay anh ra khỏi eo mình.
Cô mặt đầy vẻ cam chịu, nghiến răng nói:
“Ngày mai chúng ta sẽ đi ly…”
Chữ “hôn” còn chưa kịp thốt ra, đôi môi cô đã bị anh mạnh mẽ chặn lại.
Nụ hôn vừa bá đạo, vừa mang theo sự trừng phạt.
Đau.
Đôi mắt Dung Yên trợn tròn.
Tên khốn Giang Ngự Hàn, anh ta dám cắn môi cô!
Cô tức giận giơ tay đ.ấ.m mạnh vào n.g.ự.c anh nhưng cú đánh của cô mềm nhũn, chẳng thể gây ra chút tổn thương nào.
Anh khẽ vuốt nhẹ đôi môi sưng đỏ của cô, ánh mắt anh sắc bén.
“Hôn nhân là chuyện quan trọng, đừng có mở miệng là đòi ly hôn.”
Nghe xem!
Cuối cùng thì vẫn là lỗi của cô.
Dung Yên tức đến mức suýt hộc m.á.u nhưng cô không muốn làm kẻ chịu oan ức.
Cố gắng điều chỉnh hơi thở, cô đưa tay chọc vào n.g.ự.c anh vài cái, ánh mắt tràn đầy oán giận.
“Giang Ngự Hàn, vì sao em muốn ly hôn, anh thực sự không hiểu sao?”
Anh trầm mặc vài giây, sau đó chậm rãi lên tiếng:
“Chỉ vì anh không nói với em chuyện mở nhà hàng sao?”
Ông trời ơi!
Cuối cùng thì anh ta cũng biết vì sao cô nổi giận rồi!
Dung Yên muốn khóc, cô cảm thấy mình quá oan ức.
“Đúng vậy! Khuynh Thành trách em không nói trước với cô ấy về chuyện anh mở nhà hàng, Kiều Kiều nói em quá kín tiếng, không coi cô ấy là bạn. Thật mất mặt! Nếu Kiều Kiều không hẹn em đến ăn ở đó, có lẽ cả đời này em cũng chẳng biết anh mở nhà hàng đâu nhỉ?”
Nói xong, cô tự cười chế giễu chính mình.
Giang Ngự Hàn khẽ nhíu mày, giọng nói trầm thấp:
“Anh không cố ý giấu em.”
Đúng vậy.
Anh không cố ý giấu, chỉ là cô không hỏi, anh cũng chẳng nói.
Thế nên, Dung Yên cũng đang giận chính mình.
Cơn giận chồng chất lên nhau, cô thực sự cần một cốc nước để hạ hỏa.
Rót nước xong, cô vô thức cầm lấy chiếc cốc của Giang Ngự Hàn, định rót cho anh một ly.
Nhưng rồi cô khựng lại, dằn lòng đặt chiếc cốc xuống bàn.
Hừ, không thèm rót nước cho anh ta, cứ để anh ta khát đi!
Dung Yên nhanh chóng uống hết nước trong cốc mình, sau đó lườm Giang Ngự Hàn bằng ánh mắt đầy tức giận.
“Đúng, anh không cố ý giấu em nhưng anh chẳng muốn chia sẻ với em bất cứ chuyện gì.
Vậy thì chúng ta có còn là bạn bè không?”
“Thẩm Mặc và Tần Thời Việt là bạn của anh, chắc chắn bọn họ đều biết chuyện anh mở nhà hàng đúng không?”
Giang Ngự Hàn khoanh tay trước ngực, điềm nhiên đáp:
“Nhà hàng này anh mở chung với Thẩm Mặc, đương nhiên cậu ấy biết. Còn về Tần Thời Việt, là Thẩm Mặc nói với cậu ta.”
Dung Yên: “...”
Cô hiểu rồi.
Cô và Giang Ngự Hàn không hề cùng tần số.
Không thể giao tiếp nổi.
Nếu là cô mở nhà hàng, ngay từ khi mới có ý tưởng, cô đã nói với anh rồi.
Hoàn toàn không có chuyện đến khi khai trương, nổi đình nổi đám trên mạng mà anh vẫn chẳng hay biết gì.
Không còn muốn tranh luận thêm, Dung Yên nằm phịch xuống giường.
Cô thực sự mệt rồi.
Ngày mai còn phải tham gia buổi họp báo khai máy, cô quyết định nghỉ ngơi sớm, không để sai lầm của người khác ảnh hưởng đến mình.
Thế nhưng, Giang Ngự Hàn vẫn chưa muốn buông tha cô.
Anh cưỡng ép xoay người cô lại, đôi tay thon dài khẽ nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình.
Dung Yên tức đến bốc hỏa nhưng cô im lặng, bởi vì cô thực sự không muốn nói chuyện với anh nữa.
Anh cúi xuống, hôn cô.
Chỉ đến khi cô thở không nổi, anh mới chậm rãi buông ra.
“Không nói gì thì anh sẽ hôn em.”
“Anh thì sao?”
Dung Yên mặt lạnh, ánh mắt kiên quyết:
“Buông tay ra.”
Thế nhưng anh không chỉ không buông mà còn kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô lên, nhẹ nhàng chạm vào môi mình.
Không nói một lời Giang Ngự Hàn chỉ khẽ nhướng mày, ánh mắt mang theo ý cười đầy trêu chọc.
Dung Yên đã cố gắng kiềm chế suốt cả ngày, lúc này thực sự không thể nhịn nổi nữa.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, cắn răng nói ra hai chữ:
“Biến thái.”
“Hửm?”
Giang Ngự Hàn cắn nhẹ lên tay cô.
Chỉ có giáo dưỡng đã kiềm chế cô không chửi ầm lên trong thang máy mà thôi.
Mãi cho đến khi về đến cửa nhà, anh mới chịu buông tay.
Dung Yên cúi đầu nhìn chỗ vừa bị anh cắn, tức đến phát điên.
Đặt hộp đồ ăn mang về lên bàn, cô lao thẳng vào phòng tắm.
Cô rửa tay rất nhiều lần, thậm chí còn kỳ đến mức đỏ cả da nhưng vẫn cảm thấy không nguôi giận.
Thấy An An và Chu Mại đang vui vẻ ăn món cô mang về, Dung Yên mới bình tĩnh lại đôi chút.
Nhưng rõ ràng, Giang Ngự Hàn chẳng hề thấy mình sai ở đâu.
Cô đoán anh chưa bao giờ có ý định nói cho cô biết về chuyện mở nhà hàng.
Trước đây, cô đã rất chân thành nói với anh:
“Nếu có gì cần giúp đỡ, cứ nói với em.”
Ha ha!
Người ta căn bản không thèm để cô biết về kế hoạch sự nghiệp của mình, càng không cần sự giúp đỡ của cô.
...
Khi đang tắm cho An An, Dung Yên vô thức dùng sức mạnh hơn bình thường khiến cô bé đáng thương phải nhăn mặt nói:
“Mẹ ơi, nhẹ tay một chút được không?”
“...”
Chợt nhận ra mình quá mạnh tay, Dung Yên vội vàng điều chỉnh cảm xúc, bật chế độ người mẹ dịu dàng, còn cúi xuống xin lỗi con.
Nhưng nghĩ đến Giang Ngự Hàn – tên khốn kiếp kia, cô vẫn tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Trước khi mất trí nhớ thì coi cô là thế thân, sau khi mất trí nhớ thì đối xử với cô như người xa lạ.
Dù anh có đẹp trai đến mức khuynh quốc khuynh thành, cô cũng không thèm hầu hạ nữa!
Xác nhận An An đã ngủ say, cô cẩn thận kéo chăn đắp cho con, sau đó mới đi tắm.
Cô không tắm trong phòng của Giang Ngự Hàn vì sợ vừa thấy mặt anh thì sẽ không kìm chế được mà nổi điên.
Tắm xong, cô cố tình mặc một bộ váy ngủ màu hồng, sau đó đùng đùng bước vào phòng của anh, khí thế mạnh mẽ như thể cao tận hai mét tám.
Anh đang ngồi trên giường, tập trung nhìn vào màn hình iPad, hoàn toàn không thèm nhìn cô.
Dung Yên không nói một lời, trực tiếp giật lấy iPad trong tay anh, sau đó dứt khoát đặt mạnh xuống bàn.
Từ trước đến nay, Dung Yên luôn dịu dàng nhưng lần này cô thực sự tức giận.
Giang Ngự Hàn cũng không vội giành lại iPad mà chỉ bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống mép giường.
Ngữ khí anh nhàn nhạt nhưng câu nói lại khiến người ta tức điên:
“Vợ à, em sắp đến kỳ kinh nguyệt sao?”
Dung Yên: “...”
A a a! Cô thực sự muốn bóp c.h.ế.t tên đàn ông này!
Anh còn mặt dày gọi cô là vợ, còn nghĩ cô chỉ vì tâm trạng thất thường mà cáu gắt vô cớ sao?
Dung Yên tức giận hất mạnh tay anh ra, đứng dậy, cao giọng nói:
“Anh gọi nhầm người rồi đấy! Và đừng có lấy kỳ kinh nguyệt ra để đổ lỗi!”
Giang Ngự Hàn nhìn xuống bàn tay trống không, ánh mắt có chút lạnh lùng.
Anh mím môi, chậm rãi hỏi:
“Ý em là gì?”
Lửa giận trong lòng Dung Yên bùng lên ngay lập tức, khiến cô quên mất hai chữ “bình tĩnh” viết như thế nào.
Cô chỉ thẳng vào mặt anh, lớn tiếng nói:
“Lẽ ra phải là em hỏi anh câu đó mới đúng! Anh mở một nhà hàng nổi đình đám trên mạng mà em lại không hề biết một chữ nào! Anh còn có mặt mũi gọi em là vợ sao? Chúng ta nhiều nhất cũng chỉ là bạn cùng phòng mà thôi!”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Nhìn dáng vẻ hai tay chống hông, phẫn nộ bừng bừng của cô, Giang Ngự Hàn thoáng ngẩn người, sau đó bật cười thành tiếng.
Dung Yên chớp mắt.
Cô cảm thấy từ “giận dữ” không đủ để diễn tả cảm xúc của mình lúc này.
Cô đã hiểu rồi.
Trong mắt Giang Ngự Hàn, cô chính là một trò cười.
Dung Yên hít sâu một hơi, sau đó kiên quyết nói:
“Giang Ngự Hàn, khi nào thì chúng ta đi ly hôn? Thôi thì ngày mai luôn đi! Càng sớm càng tốt!”
Nói xong, cô quay người, định rời đi một cách ngầu lòi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhưng…
Bất ngờ bị anh kéo mạnh, cô mất đà ngã ngồi xuống giường.
Dung Yên chưa kịp phản ứng, vòng tay rắn chắc của anh đã ôm chặt lấy eo cô, không cho cô cơ hội đứng lên.
Từ phía sau, anh vòng tay ôm lấy cô, cằm nhẹ tựa lên bờ vai mảnh khảnh.
Hơi thở nóng bỏng của anh nhanh chóng nhuộm đỏ đôi tai Dung Yên.
“Em lặp lại lời vừa rồi một lần nữa.”
Dung Yên dốc hết sức lực nhưng vẫn không thể gỡ tay anh ra khỏi eo mình.
Cô mặt đầy vẻ cam chịu, nghiến răng nói:
“Ngày mai chúng ta sẽ đi ly…”
Chữ “hôn” còn chưa kịp thốt ra, đôi môi cô đã bị anh mạnh mẽ chặn lại.
Nụ hôn vừa bá đạo, vừa mang theo sự trừng phạt.
Đau.
Đôi mắt Dung Yên trợn tròn.
Tên khốn Giang Ngự Hàn, anh ta dám cắn môi cô!
Cô tức giận giơ tay đ.ấ.m mạnh vào n.g.ự.c anh nhưng cú đánh của cô mềm nhũn, chẳng thể gây ra chút tổn thương nào.
Anh khẽ vuốt nhẹ đôi môi sưng đỏ của cô, ánh mắt anh sắc bén.
“Hôn nhân là chuyện quan trọng, đừng có mở miệng là đòi ly hôn.”
Nghe xem!
Cuối cùng thì vẫn là lỗi của cô.
Dung Yên tức đến mức suýt hộc m.á.u nhưng cô không muốn làm kẻ chịu oan ức.
Cố gắng điều chỉnh hơi thở, cô đưa tay chọc vào n.g.ự.c anh vài cái, ánh mắt tràn đầy oán giận.
“Giang Ngự Hàn, vì sao em muốn ly hôn, anh thực sự không hiểu sao?”
Anh trầm mặc vài giây, sau đó chậm rãi lên tiếng:
“Chỉ vì anh không nói với em chuyện mở nhà hàng sao?”
Ông trời ơi!
Cuối cùng thì anh ta cũng biết vì sao cô nổi giận rồi!
Dung Yên muốn khóc, cô cảm thấy mình quá oan ức.
“Đúng vậy! Khuynh Thành trách em không nói trước với cô ấy về chuyện anh mở nhà hàng, Kiều Kiều nói em quá kín tiếng, không coi cô ấy là bạn. Thật mất mặt! Nếu Kiều Kiều không hẹn em đến ăn ở đó, có lẽ cả đời này em cũng chẳng biết anh mở nhà hàng đâu nhỉ?”
Nói xong, cô tự cười chế giễu chính mình.
Giang Ngự Hàn khẽ nhíu mày, giọng nói trầm thấp:
“Anh không cố ý giấu em.”
Đúng vậy.
Anh không cố ý giấu, chỉ là cô không hỏi, anh cũng chẳng nói.
Thế nên, Dung Yên cũng đang giận chính mình.
Cơn giận chồng chất lên nhau, cô thực sự cần một cốc nước để hạ hỏa.
Rót nước xong, cô vô thức cầm lấy chiếc cốc của Giang Ngự Hàn, định rót cho anh một ly.
Nhưng rồi cô khựng lại, dằn lòng đặt chiếc cốc xuống bàn.
Hừ, không thèm rót nước cho anh ta, cứ để anh ta khát đi!
Dung Yên nhanh chóng uống hết nước trong cốc mình, sau đó lườm Giang Ngự Hàn bằng ánh mắt đầy tức giận.
“Đúng, anh không cố ý giấu em nhưng anh chẳng muốn chia sẻ với em bất cứ chuyện gì.
Vậy thì chúng ta có còn là bạn bè không?”
“Thẩm Mặc và Tần Thời Việt là bạn của anh, chắc chắn bọn họ đều biết chuyện anh mở nhà hàng đúng không?”
Giang Ngự Hàn khoanh tay trước ngực, điềm nhiên đáp:
“Nhà hàng này anh mở chung với Thẩm Mặc, đương nhiên cậu ấy biết. Còn về Tần Thời Việt, là Thẩm Mặc nói với cậu ta.”
Dung Yên: “...”
Cô hiểu rồi.
Cô và Giang Ngự Hàn không hề cùng tần số.
Không thể giao tiếp nổi.
Nếu là cô mở nhà hàng, ngay từ khi mới có ý tưởng, cô đã nói với anh rồi.
Hoàn toàn không có chuyện đến khi khai trương, nổi đình nổi đám trên mạng mà anh vẫn chẳng hay biết gì.
Không còn muốn tranh luận thêm, Dung Yên nằm phịch xuống giường.
Cô thực sự mệt rồi.
Ngày mai còn phải tham gia buổi họp báo khai máy, cô quyết định nghỉ ngơi sớm, không để sai lầm của người khác ảnh hưởng đến mình.
Thế nhưng, Giang Ngự Hàn vẫn chưa muốn buông tha cô.
Anh cưỡng ép xoay người cô lại, đôi tay thon dài khẽ nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình.
Dung Yên tức đến bốc hỏa nhưng cô im lặng, bởi vì cô thực sự không muốn nói chuyện với anh nữa.
Anh cúi xuống, hôn cô.
Chỉ đến khi cô thở không nổi, anh mới chậm rãi buông ra.
“Không nói gì thì anh sẽ hôn em.”