Không cần chạm vào mặt, Dung Yên cũng biết nhiệt độ của mình chắc chắn rất cao.

 

Cô vùi mặt vào lồng n.g.ự.c Giang Ngự Hàn, giọng nói có chút lí nhí, không rõ ràng:

 

“Em có tiền ăn cơm, không cần giao dịch với anh đâu.”

 

“Hmm?”

 

Bàn tay dài và ấm áp của anh chậm rãi lướt trên lưng cô.

 

“Nhột quá, anh… anh đừng có chạm lung tung.”

 

Anh lập tức dừng lại động tác, giọng nói lạnh nhạt:

 

“Vậy là em đang từ chối anh sao?”

 

Dung Yên ngẩng đầu, gương mặt đỏ bừng như ráng chiều.

 

“Giang tổng, em có tiền, không cần bán thân.”

 

Khóe môi anh nhẹ cong lên, ghé sát tai cô, chậm rãi nói:

 

“Chuyện này… không do em quyết định.”

 

Bá đạo quá đi!

 

Dung Yên tủi thân: “...”

 



 

May mắn là hôm sau cô không dậy muộn, chỉ là một số chỗ trên người… hơi đau.

 

Lúc thay đồ, Dung Yên nhìn thấy những dấu vết đỏ chói trên làn da trắng muốt của mình.

 

Tất cả là tại người đàn ông nào đó chẳng có chút thương hoa tiếc ngọc gì!

 

Chỉ cần thay bộ quần áo thôi mà cũng khiến cô đau đến nghiến răng nghiến lợi.

 

Dung Yên kéo ghế ra ngồi xuống bàn ăn, cô lườm người đàn ông bên cạnh một cái.

 

Cô vốn không nhìn quá lộ liễu nhưng Giang Ngự Hàn vẫn nhanh chóng bắt được ánh mắt ấy.

 

Anh nghiêng người, ghé sát tai cô, giọng trầm thấp:

 

“Tối qua anh làm em đau sao?”

 

Dung Yên chớp mắt, bây giờ vẫn còn đau đây này!

 

Nếu không phải vì An An đang ngồi đối diện, cô chắc chắn đã tung một cú đ.ấ.m vào người nào đó rồi!

 

Cô nhấp một ngụm sữa rồi mới lạnh lùng đáp:

 

“Anh biết là tốt.”

 

Anh thong thả nói:

 

“Ăn xong để anh xem thử.”

 

Trong chớp mắt, chiếc sandwich trong tay Dung Yên chẳng còn ngon miệng nữa.

 

Tối qua đã không dịu dàng rồi, giờ còn muốn xem “tác phẩm” của mình nữa sao? Người này có biết xấu hổ không vậy?!

 

An An đặt thìa xuống bàn, khuôn mặt tròn trĩnh lộ rõ vẻ ấm ức.

 

“Mami, baba, hai người không thương An An nữa rồi.”

 

Dung Yên lại lườm Giang Ngự Hàn một cái, sau đó dịu dàng mỉm cười với con gái, nhẹ giọng hỏi:

 

“Bảo bối, sao con lại nói vậy?”

 

“Baba mami nói chuyện nhỏ nhỏ với nhau mà không nói với con, hai người không thương An An nữa.”

 

Đôi môi nhỏ xinh hơi mím lại, bộ dạng như sắp khóc đến nơi.

 

Dung Yên đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh An An, ghé sát tai con gái thì thầm:

 

“Bảo bối, con thấy bộ đồ hôm nay của baba đẹp không?”

 

An An nghiêm túc nhìn bộ đồ màu nâu nhạt trên người ba mình, giọng nói lanh lảnh:

 

“Đẹp ạ! Baba mặc gì cũng đẹp hết!”

 

Dung Yên giả vờ trách móc:

 

“Bảo bối, chúng ta đang nói chuyện bí mật, sao con lại nói to thế? Để baba nghe thấy rồi kìa!”

 

An An lập tức đưa tay che miệng, đôi mắt to tròn chớp chớp:

 

“Xin lỗi mami, con quên mất, đây là bí mật ạ.”

 

Dung Yên không nhịn được, nhẹ nhàng véo má con gái.

 

Dù nhìn từ góc độ nào, cô cũng thấy con mình vừa ngoan vừa đáng yêu, chỉ muốn cưng nựng mãi thôi!

 

Lúc này, Dung Yên mỉm cười rạng rỡ từ tận đáy lòng, giọng nói dịu dàng và vui vẻ:

 

“Không sao, chỉ cần bảo bối biết baba mami vẫn luôn yêu con là được.”

 

An An nghiêm túc gật đầu, sau đó đứng dậy chạy đến bên cạnh ba mình.

 

Nhón chân lên, cô bé ghé vào tai anh hỏi nhỏ:

 

“Baba, ba thấy hôm nay mami có xinh không?”

 

Dung Yên đang cắn dở chiếc sandwich, nhìn cảnh tượng trước mắt mà cảm thấy vô cùng ấm áp.

 

Hóa ra, tất cả những vất vả trước đây của cô đều đáng giá.

 

Vô thức ánh mắt cô và Giang Ngự Hàn chạm nhau.

 

Tim cô bỗng lỡ một nhịp.

 

Nhưng rất nhanh sau đó, anh dời mắt đi, nhẹ gật đầu, giọng nói trầm thấp vang lên:

 

“Xinh.”

 

Tiếng cười của An An trong trẻo và vui tai:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

“Ba đẹp trai, mami đẹp gái, bảo sao An An cũng đáng yêu như vậy.”

 

Nhìn cô con gái tự luyến đến mức này, Dung Yên đoán chắc chắn là di truyền từ Giang Ngự Hàn chứ không liên quan gì đến cô hết!

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

Vì An An đã bắt đầu kỳ nghỉ hè, không cần đến trường mẫu giáo nên hôm nay sẽ đến tiệm bánh.

 

Người đến đón An An là Lâm Kiều Kiều.

 

Sau khi xác nhận Giang Ngự Hàn không có trong phòng khách, Lâm Kiều Kiều vội vàng hỏi Dung Yên:

 

“Bảo bối à, anh nhà cậu có cho cậu một tấm thẻ hội viên VIP không?”

 

Mặt Dung Yên hơi ửng đỏ.

 

Bởi vì trong đầu cô không kiểm soát được mà chiếu lại những hình ảnh không thể diễn tả bằng lời của tối qua…

 

Nhưng rõ ràng Lâm Kiều Kiều chỉ đang hỏi về thẻ hội viên của nhà hàng thôi mà!

 

Cô khó khăn nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh lại, không được suy nghĩ lung tung.

 

Sau đó, cô trả lời Lâm Kiều Kiều:

 

“Anh ấy không đưa tớ thẻ hội viên nhưng nói tớ chỉ cần ‘quẹt mặt’ là được.”

 

Màn phát cẩu lương bất ngờ này khiến Lâm Kiều Kiều – người vừa ăn sáng no nê bỗng dưng cảm thấy “quá tải”.

 

Nhưng vì mỹ thực, cô nàng quyết định không trêu chọc Dung Yên, mà còn thân mật khoác tay cô, nũng nịu:

 

“Bảo bối à, vậy tối nay chúng ta lại đi ăn ở Vô Song nhé? Dắt theo An An nữa.”

 

Dung Yên thoáng suy tư, rồi nhướng mày hỏi:

 

“Là cậu bị ẩm thực của Vô Song hấp dẫn, hay bị ông chủ của nó hấp dẫn vậy?”

 

Lâm Kiều Kiều hừ lạnh một tiếng, lập tức phẫn nộ:

 

“Đương nhiên là vì đồ ăn rồi! Cái tên Thẩm Mặc đó dám nói tớ là người phụ nữ đầu tiên anh ta thấy có thể ăn hết ba bát cơm! Thẳng nam như anh ta, tớ cũng là lần đầu tiên thấy đấy!”

 

Dung Yên không nhịn được mà bật cười.

 

“Hồi trước tớ không nhận ra ông chủ Thẩm lại là thẳng nam đâu, cậu ấy đối xử với Giang Ngự Hàn tốt lắm mà.”

 

Lâm Kiều Kiều tròn mắt kinh ngạc, ôm lấy mình, ra vẻ bị chấn động:

 

“Cậu đang ám chỉ anh ta thích đàn ông đấy à?”

 

Dung Yên vội vàng lắc đầu xua tay:

 

“Tớ không có, tớ không phải! Cậu đừng có gán cái nồi này lên đầu tớ. Hai người họ chỉ là bạn thân thôi mà.”

 

Lâm Kiều Kiều nghĩ nghĩ, rồi tự tin phân tích:

 

“Nhìn dáng vẻ của anh ta, vẫn giống một thẳng nam hơn.”

 

Dung Yên gật đầu:

 

“Vậy là ông chủ Thẩm đã lọt vào mắt xanh của cậu rồi, dù là con người anh ta hay là món ăn anh ta nấu.”

 

Lâm Kiều Kiều đảo mắt nhìn lên trần nhà, lườm cô bạn một cái:

 

“Chồng tớ là Đường Ly mà! Bây giờ cậu và chồng tớ là nghệ sĩ cùng công ty rồi, cậu có thể tranh thủ giúp tớ xin một chữ ký không?”

 

An An đứng bên cạnh nghe đến mơ hồ, tò mò hỏi:

 

“Kiều Kiều mami, tại sao mẹ lại muốn chồng mình ký tên cho mẹ?”

 

Lâm Kiều Kiều dịu dàng xoa đầu cô bé, có chút xấu hổ đáp:

 

“Chờ An An lớn lên rồi, con sẽ hiểu thôi. Nào, mau xuất phát! Mami con cũng sắp bận rồi.”

 

An An vui vẻ vì sắp được đến tiệm bánh nên khi cùng Lâm Kiều Kiều rời đi, cô bé chỉ vẫy tay chào Dung Yên và Giang Ngự Hàn, hoàn toàn không lưu luyến chút nào.

 

Thấy con gái vui vẻ là được rồi.

 

Dung Yên liếc nhìn thời gian trên điện thoại, cũng đến lúc cô phải xuất phát tham dự buổi họp báo khai máy.

 

Nhưng đúng lúc này, Giang Ngự Hàn lại giữ lấy tay cô, rồi đột nhiên kéo cô ngồi lên đùi anh.

 

Dung Yên hoảng hốt:

 

“Anh… anh định làm gì?”

 

“Đừng cử động, để anh xem một chút.”

 

Dứt lời, anh kéo khóa chiếc váy cô đang mặc xuống.

 

Dung Yên lập tức dùng hai tay che chắn trước người, cảnh giác nhìn Giang Ngự Hàn:

 

“Anh… anh đừng có làm bậy!”

 

Anh gạt tay cô ra, trầm giọng nói:

 

“Chỉ xem thử có cần bôi thuốc không thôi.”

 

Dung Yên nhíu mày:

 

“Anh… anh đáng ghét! Tối qua thô lỗ như vậy…”

 

Anh bình tĩnh đáp lại:

 

“Ừm, lần sau anh nhẹ nhàng hơn.”

 

Dung Yên hừ lạnh một tiếng, vội vàng thoát khỏi vòng tay anh, chỉnh lại váy áo.

 

“Còn lần sau gì nữa? Anh mơ đi! Đại Quất đang đợi em, tạm biệt!”

 

Cô nhanh chóng cầm túi xách, bước đi thật nhanh, sợ rằng nếu chậm một chút sẽ bị Giang Ngự Hàn chiếm thêm lợi nữa.

 

Khoảng mười phút sau khi cô rời đi, Hữu Văn gõ nhẹ vào cửa phòng Giang Ngự Hàn.

 

Từ chỗ đứng ở cửa, Hữu Văn có thể thấy người đàn ông mặc vest chỉnh tề, đứng dựa vào cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì.

 

“Tam Thiếu, chúng ta phải xuất phát rồi.”

 

“Ừ.”

 

“Tam Thiếu, thật ra anh có thể nói với phu nhân rằng anh không cần ngồi xe lăn nữa. Như vậy, mỗi lần ra ngoài sẽ không cần mang theo nó nữa.”