Chương 159: Túy thái
Bờ vai rộng bị vỗ nhẹ, Vương Trung Tự ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào khuôn mặt có phần non nớt của Tiết Bạch.

Hắn khẽ đẩy tay, gạt thiếu niên này sang một bên, rồi nói: "Tôn tử của lão phu còn lớn tuổi hơn ngươi, không đến lượt ngươi dạy lão phu làm việc."

Tiết Bạch loạng choạng hai bước, vịn vào tường, mỉm cười không để ý, từng cử chỉ đều toát lên vẻ trầm ổn.

"Nói thật lòng đi, hôm nay Lý Hanh có khuyên tướng quân dấy binh thanh trừng gian thần không?"

Lời nói khi say chẳng thể xem thường, khiến Vương Trung Tự không thể tiếp tục coi hắn như một đứa trẻ. Tiếp đó, Tiết Bạch bắt chước dáng vẻ của Lý Hanh, buông lời tùy ý: "Thái tử của một nước đã mất hết thể diện, sao có thể cam chịu nỗi nhục này? Nay Thiên tử trễ nải chính sự, một tay quyền thần che trời, bè phái tranh đấu, ngôn lộ đoạn tuyệt, binh chế thuế chế sắp sụp đổ, biên cương thì lang sói hoành hành, họa căn đã ăn sâu. Thân là Thái tử, hắn có khuyên tướng quân giết Lý Lâm Phủ, giết An Lộc Sơn, bức Thánh Nhân thoái vị không?"

"Đủ rồi!"

Một tiếng "Bành" vang lên, Vương Trung Tự ném mạnh vò rượu xuống chân Tiết Bạch.

"So với An Lộc Sơn, ta thấy ngươi mới là phản tặc!"

"Vậy thì để Thánh Nhân phán xét, xem giữa ta và tướng quân ai mới là phản tặc?!"

"Ha!" Vương Trung Tự giận quá hóa cười.

"Không thanh trừng gian thần, là do Lý Hanh không khuyên? Hay do tướng quân không dám?" Tiết Bạch thử dò hỏi, rồi nói tiếp: "Tướng quân không phải không dám, ngài là nghĩa huynh của Thái tử, lại là nghĩa tử của Thánh Nhân, trông mong bọn họ phụ từ tử hiếu sao? Đến hôm nay, chắc là rất thất vọng?"

Nghe xong câu cuối, Vương Trung Tự tự giễu, lắc đầu.

Một người là nghĩa phụ ân trọng như núi, một người là nghĩa đệ tình thâm như thủ túc. Sự nghi kỵ đã sâu đến thế này, hắn kẹt giữa hai bên, khó xử hơn bất cứ ai, đương nhiên là thất vọng.

"Nghĩa tử của Thánh nhân, nghĩa huynh của Thái tử." Tiết Bạch có chút tò mò, hỏi: "Nếu chỉ được chọn một thân phận, tướng quân sẽ chọn gì?"

"Ha ha ha."

Câu hỏi này quả thực nực cười, cứ như thể Thánh Nhân và Thái tử không phải phụ tử vậy.

Vương Trung Tự không ngừng cười, nhưng rồi ánh mắt lại dần ảm đạm. Hắn không trả lời, chỉ đứng lên, cầm lấy vò rượu nơi góc tường, giũ bỏ niêm phong, rồi tu ừng ực.

"Đừng trốn tránh, tướng quân nhất định phải tỏ rõ lập trường, nếu không sẽ mang tiếng mưu phản."

"Hoang đường!"

"Hoang đường hay không, hãy nhìn biến cố Huyền Vũ, biến cố Thần Long, biến cố Cảnh Long, biến cố Đường Long, biến cố Tiên Thiên."

Tiết Bạch chỉ nhắc đến vài cuộc chính biến lớn, nhưng cũng đủ để làm rõ mối quan hệ giữa Lý Long Cơ và Lý Hanh. Dựa trên điểm này, hắn tiếp tục dọa: "Tướng quân đã mang tiếng mưu phản, nếu mất binh quyền, ngay cả mạng cũng khó giữ."

"Ai dám giết ta?"

"Có gì không dám? Lập trường không rõ ràng, cả hai bên đều mong tướng quân chết. Đại trượng phu không quyền trong tay, dù có hai tên thị vệ canh gác, liệu có chống nổi những sát chiêu dồn dập từ bốn phương tám hướng suốt ngày đêm? Tướng quân còn không chịu tỏ thái độ, đến lúc đó, Thánh Nhân liệu có nổi giận vì cái chết của ngài mà hạ chiếu nghiêm tra không? Làm thần tử mà lệch khỏi lập trường của trung thần, vừa cảm thấy Thánh Nhân có lỗi, vừa không dám giúp Đông Cung dấy binh, do dự lưỡng lự, đó chính là con đường dẫn đến diệt vong."

Mặc cho Tiết Bạch kích bác, Vương Trung Tự vẫn chỉ cắm đầu uống rượu, mặt nặng như chì.

"Ta cũng không phục tướng quân." Tiết Bạch nói: "Trong mắt ta, Lý Hanh, Lý Lâm Phủ, An Lộc Sơn, ánh mắt đều xa hơn ngài nhiều. Khi ngài chỉ chăm lo tình nghĩa với nghĩa đệ, bọn họ đã hướng tầm mắt đến đại nghiệp."

Vương Trung Tự theo bản năng khẽ lắc đầu.

"Bắc phạt Đột Quyết, Tây chinh Thổ Phồn, đeo tứ tướng ấn, trấn thủ vạn dặm biên cương, ta từng nghĩ tướng quân có chí khí của Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, hóa ra chỉ đến thế mà thôi. Ta và ngài khác nhau, ta chỉ đặt vận mệnh vào chính tay mình, nếu đưa thân vào tình cảnh của ngài, ta tuyệt đối không ngồi chờ chết, càng không đặt hy vọng vào một Thái tử đang bị chèn ép đến thế, ta sẽ tự mình chưởng khống các trọng trấn Hà Đông, dạy Tạp Hồ không dám sinh lòng phản loạn, bảo đảm tứ phương an an ổn ổn. Đó mới là chí khí của một bậc trượng phu không thẹn với bách tính thiên hạ, sao có thể hành xử như một nữ nhi yếu đuối?"

"Xảo ngôn xảo ngữ, chẳng qua là muốn lão phu dâng sớ tố cáo Lý Tĩnh Trung?"

"Tố cáo một hoạn quan có gì thú vị? Nguyên Tái lúc nào cũng bớt xén." Tiết Bạch thản nhiên đáp: "Nếu đã tố cáo, chi bằng tố cáo thẳng Lý Hanh!"

Nói cũng lạ, Nguyên Tái khuyên nhủ bằng lời lẽ tâm huyết, Vương Trung Tự lại thấy đáng ngờ. Còn Tiết Bạch thì ngông cuồng, thậm chí nhiều lần gọi thẳng tên Thái tử, thế mà Vương Trung Tự lại cảm thấy chân thành, chẳng hề tức giận.

"Nếu ta tố cáo tội trạng của Lý Tĩnh Trung, các ngươi sẽ giữ ta ở lại làm Tiết độ sứ Hà Đông?"

"Tướng quân thật chẳng có khí khái gì cả."

Tiết Bạch suy nghĩ một chút, rồi dứt khoát nói: "Được!"

Vương Trung Tự không quan tâm đến việc thể hiện khí khái ngoài chiến trường, hắn chỉ hỏi: "Ta làm sao tin ngươi?"

"Hà cớ gì phải lừa ngài? Thế này đi, tự ngài nhìn xem ta có đắc tội với An Lộc Sơn không, rồi sẽ biết ta có thực tâm giữ ngài lại để chế ngự hắn hay không."

"Ta sẽ nhìn xem."

Vương Trung Tự đã uống hết hai vò rượu, cũng chẳng biết bụng dạ của một vị tướng quân ra sao mà có thể chứa nổi từng ấy. Vậy mà hắn vẫn giữ được sự tỉnh táo từ đầu đến cuối, mặc cho Tiết Bạch dỗ dành hay kích động, vẫn không chịu gật đầu, chỉ nói sẽ cân nhắc.

"Thậ không có khí khái." Tiết Bạch cuối cùng buông một câu khích tướng, nhưng thấy đối phương mềm cứng đều không ăn thua, hắn cũng chẳng nói thêm gì nữa.

Nếu Vương Trung Tự có thể bị danh lợi dụ dỗ, thì để Dương Tiêm khuyên cũng được, Tiết Bạch đành thôi, bèn tựa vào cửa sổ ngắm tuyết.

Lúc này đã đến giờ giới nghiêm, muốn về nhà cũng chẳng được, chỉ có thể lắng nghe tiếng Vương Trung Tự ừng ực uống rượu trong lặng lẽ.

"Hay là kể chuyện chiến trận?"

"Cuộc sống quân ngũ phần lớn là khổ cực và buồn tẻ, có gì đáng kể?"

"Tướng quân nói một chút về mối hiềm khích với An Lộc Sơn đi."

"Năm Thiên Bảo đầu tiên, ta ở Sóc Phương, Bắc phạt Hề nhân và Đột Quyết, đánh được vài trận thắng, dùng chút kế ly gián, bộ tộc Bạt Tất Mật liền chém đầu Khả hãn Ô Tô Mễ Thi đem đến nộp. Trận chiến ấy, An Lộc Sơn đã làm gì? Hắn lấy cớ phòng ngừa giặc ngoại xâm, xây dựng Hùng Vũ Thành, ép ta phái binh đến hỗ trợ lao dịch, thực chất là muốn giữ chân binh sĩ của ta..."

Vương Trung Tự không giỏi kể chuyện, lời lẽ khô khan, nên kể chẳng được bao lâu đã xong.

Những năm chinh chiến khắp bốn phương, cuối cùng chỉ gói gọn trong vài câu nói, nghĩ lại cũng khiến người ta thở dài cảm thán.

Tiết Bạch lặng lẽ lắng nghe, rồi cùng hắn uống thêm một chén.

"Tướng quân có biết múa kiếm không?"

"Sao?"

"Chỉ uống rượu thì có gì thú vị? Ngài thử múa kiếm một chút, ta sẽ tặng ngài một bài từ."

"Chẳng phải ngươi từng nói ta không xứng với từ của ngươi sao?"

"Chợt nghĩ rằng những kẻ xung quanh ta đều kết giao vì lợi ích, nay hiếm khi gặp được tướng quân, chí hướng tương đồng, đáng để tặng một bài."

"Ha!"

Nếu là người khác mời hắn múa kiếm, e là khó. Nhưng Tiết Bạch trước đó đã nói hắn không xứng, giờ lại đổi ý, ngược lại khiến chuyện này trở thành một cơ hội hiếm có.

Vương Trung Tự bước ra sân, đưa mắt nhìn xung quanh, tiện tay bẻ một cành cây, bắt đầu múa trong màn tuyết.

Hắn vốn giỏi dùng trường bính mạch đao, đại khai đại hợp, cầm trên tay cành cây nhẹ bẫng thế này, bất quá chỉ để xua tan men rượu, giải tỏa nỗi lòng.

Tiết Bạch lặng lẽ quan sát, rồi vào phòng bên lấy giấy bút, dưới hiên mài mực, khi quay đầu lại, hắn treo đèn lồng lên cành cây bên tường, ngồi đối diện bức tường trắng, vung bút hạ nét.

Hiện tại, hắn đã có đủ tự tin vào thư pháp của mình, viết ra chỉ thấy khoái chí vô cùng.

Dòng đầu tiên đề ba chữ "Phá Trận Tử".

"Năm Thiên Bảo sáu, Vương tướng quân Vương Trung Tự phá thành Thạch Bảo trở về, làm bài hùng từ chúc mừng."

Chữ "Chúc mừng" được viết lớn hơn những chữ còn lại.

Tiết Bạch ngoảnh đầu nhìn động tác của Vương Trung Tự càng lúc càng nhanh, lại chấm mực càng đậm, một mạch viết xuống.

"Túy lý thiêu đăng khán kiếm, mộng hồi xuy giác liên doanh. Bát bách lý phân ma hạ chích, ngũ thập huyền phiên tắc ngoại thanh, sa tràng thu điểm binh." (1)

Tà áo phấp phới, cành cây "soạt" một tiếng bổ xuống hư không.

Vì động tác của Vương Trung Tự quá mãnh liệt, cành cây bỗng gãy thành hai đoạn.

Tuyết nhỏ rơi lên vai hắn, nhưng rất nhanh đã tan đi bởi hơi nóng từ người hắn tỏa ra.

Hắn ném đoạn cành gãy xuống, nhấc vò rượu uống thêm hai ngụm lớn, rồi mới nhìn lên nét chữ trên tường.

"Mã tác đích lư phi khoái, cung như phích lịch huyền kinh." (2)

Mới hồi Trường An vài ngày ngắn ngủi, mà khi nhớ lại xuy giác liên doanh kia, dường như đã là chuyện của kiếp trước.

Trong lòng Vương Trung Tự không khỏi tự hỏi, nếu thực sự từ bỏ chí hướng khai cương khoách thổ, kiến công lập nghiệp, liệu có cam tâm hay không?

Ánh mắt hắn dời xuống câu tiếp theo, thấy ngay chính nỗi lòng mình được viết ra bằng mực đen trên nền tuyết trắng.

"Khước quân vương thiên hạ sự, doanh đắc sinh tiền thân hậu danh." (3)

Tiết Bạch vẫn tiếp tục vung bút, không chút do dự, viết thêm câu cuối cùng.

"Khả liên bạch phát sinh!" (4)

Vương Trung Tự nheo mắt lại, trong ánh mắt lần đầu lộ rõ vẻ không cam lòng.

Nếu đại nghiệp dừng lại ở đây, sao có thể gọi là sinh tiền thân hậu danh?

Tiết Bạch buông bút, quay người lại, ánh mắt rơi vào trên mái tóc hai bên thái dương của Vương Trung Tự.

~~

Hôm sau.

Khi Tiết Bạch bị đánh thức, chỉ thấy Đỗ Ngũ Lang đang đứng trước mặt mình.

"Sao ngươi lại ngủ ở Phong Vị Lâu? Bài từ trên tường là do ngươi viết ư? Chữ cũng khá đấy."

"Ân."

"Chục vò rượu, ai uống hết?"

"Có sao?" Tiết Bạch lẩm bẩm: "Lúc ta ngủ chỉ mới thấy bảy tám vò. Người đâu rồi?"

"Ai?"

"Vương tướng quân, đêm qua ta cùng hắn uống rượu."

"......"

Tiết Bạch bước ra nhã gian, đưa mắt nhìn về phía bức tường trong sân. Bài "Phá Trận Tử" vẫn còn đó, nét chữ cứng cáp tròn trịa, khí thế trang nghiêm. Tiếc là chưa đủ phóng khoáng, sau này luyện thêm chút hành thảo... Có lẽ được, chuyện này phải hỏi Tiểu Nhan Tam Nương mới biết chắc.

Giữa sân, mấy người đang đứng trước bức tường, chăm chú nhìn từng nét chữ.

Phát hiện ánh mắt Tiết Bạch quét tới, có người vội vã rời đi, nhanh chóng chạy về những phủ đệ của quyền quý trong thành Trường An.

~~

"Bẩm Hữu tướng, đêm qua Vương Trung Tự cùng Tiết Bạch uống rượu suốt cả đêm."

"Một chén rượu có thể uống cả đêm?" Lý Lâm Phủ đang duyệt công văn, không ngẩng đầu lên mà chỉ thản nhiên nói: "Đủ thấy hai người chuyện trò rất nhiều."

Hắn phản ứng rất bình tĩnh, bởi Tiết Bạch đã từng nói Dương đảng sẽ tìm cách lôi kéo Vương Trung Tự, qua lại với nhau cũng là điều dễ hiểu.

Đợi đến khi bãi miễn chức vị Tiết độ sứ Tứ Trấn của Vương Trung Tự, mặc cho Dương đảng lôi kéo thì có làm sao?

"Hữu tướng, Tiết Bạch còn tặng Vương Trung Tự một bài từ, tiểu nhân đã chép lại đây."

Thế mà được trình lên lại là một tờ giấy trúc.

Lý Lâm Phủ tập trung nhìn kỹ, chỉ thấy giấy này trắng hơn một chút so với loại thường thấy trước kia, cũng mỏng hơn, bèn hỏi: "Giấy này ngươi lấy từ đâu?"

"Bẩm Hữu tướng, mua ở Đạo Chính Phường, mười hai văn tiền một tờ lớn."

"Mười hai văn tiền?"

Lý Lâm Phủ khẽ gật đầu, lúc này mới đưa mắt nhìn bài từ, trong mắt hiện lên chút nghi hoặc.

Tiết Bạch làm bài từ này rõ ràng là để than thở thay cho Vương Trung Tự, chẳng lẽ hắn định giở trò, muốn giữ lại Tiết độ sứ Tứ Trấn?

Có lẽ bản thân đã nghĩ quá nhiều, lần trước hiểu lầm một lần rồi.

Huống hồ, Vương Trung Tự là kẻ không biết thời thế, dù có mời Quý phi ra mặt cầu tình cũng chẳng ích gì.

"Tiếp tục theo dõi bọn họ."

"Tuân lệnh!"

Lý Lâm Phủ giấu mối nghi hoặc trong lòng, sau khi duyệt xong công văn từ Đại Lý Tự, lập tức tiến cung yết kiến.

~~

Cùng lúc đó, tại Vương trạch ở Diên Thọ Phường, Vương Trung Tự cầm bát canh giải rượu uống một hơi cạn sạch, ánh mắt hướng về phía Nguyên Tái, người vừa vội vã chạy tới.

Hắn chợt hiểu ra cớ gì không thích vị nữ tế này. Tỉ như, dù Tiết Bạch cũng giỏi mưu toan, nhưng hắn không hề che giấu điều đó, mà vẫn giữ một phần công tâm.

"Ta nghe nói, Dương Tiêm và An Lộc Sơn có quan hệ không tệ?"

"Bẩm nhạc phụ, đúng vậy." Nguyên Tái vừa nghe đã hiểu ngay hàm ý của Vương Trung Tự, bèn nói: "Với Quốc cữu mà nói, giữ lại chức vị Tiết độ sứ Hà Đông của nhạc phụ hay để An Lộc Sơn đoạt lấy chức đó, kỳ thực cũng không khác biệt là bao."

Đây chính là một trong những lý do mà Lý Hanh đưa ra, Dương đảng có thể lợi dụng Vương Trung Tự tố cáo Đông cung rồi trở mặt.

Nhưng Nguyên Tái vẫn chưa nói hết, hắn tiếp tục: "Nhưng đối với những tâm phúc của Quốc cữu, bọn họ càng hy vọng có thể bảo vệ nhạc phụ. Tiểu tế bất tài, chỉ đảm nhiệm Diêm Thiết Chuyển vận sử Phán quan, đã nhiều lần khuyên Quốc cữu ra tay tương trợ."

Vương Trung Tự cau mày, hỏi: "Ta nghe nói, hôm qua An Lộc Sơn đã nhận Quý phi làm mẫu?"

"Đúng vậy, An Lộc Sơn còn để người ta bọc hắn vào trong tã lót, chọc cho Thánh nhân và Quý phi cười không ngớt mồm."

Vương Trung Tự nghe xong, rùng mình ớn lạnh.

Hắn từng vào sinh ra tử, chiến đấu đẫm máu nơi biên cương Tây Bắc, tận mắt chứng kiến hàng vạn binh sĩ thương vong. Thế nhưng, khi trở về, một kẻ cũng mang danh Tiết độ sứ vì đoạt chức lại trơ trẽn đến mức này, khiến lòng hắn bỗng dâng lên một cơn giận dữ.

Nguyên Tái tiếp tục nói: "Tuy nhiên, tại yến tiệc hôm qua, An Lộc Sơn và các huynh muội Dương gia lại xảy ra mâu thuẫn. Đầu tiên, Quắc Quốc phu nhân không đồng tình với chuyện này, cố tình đặt câu hỏi làm khó hắn; Hơn nữa, Dương Chiêu và An Lộc Sơn vốn đã không ưa nhau, lời qua tiếng lại châm chọc, vạch trần tham vọng của An Lộc Sơn đối với chức vị Tiết độ sứ Hà Đông. Cuối cùng, Thánh nhân nổi giận quát mắng, khiến yến tiệc kết thúc trong không khí không mấy vui vẻ."

"Dương Chiêu to gan đến thế sao?"

"Hắn hiện tại phụ trách Nội khố, là một trong những người nắm giữ hầu bao của Thánh nhân."

Vương Trung Tự nói: "Ta nghe nói, Quắc Quốc phu nhân có quan hệ không tệ với Tiết Bạch, có phải nàng vì Tiết Bạch mới ra mặt ngăn cản?"

"Đúng vậy."

"Loại giấy trúc mà các ngươi đang phổ biến, có mang theo không?"

"Có!"

Nguyên Tái dường như đã có chuẩn bị từ trước, lập tức lấy ra vài tờ giấy trúc từ trong tay áo, tiến lên, cẩn thận bày lên bàn của Vương Trung Tự.

"Nhạc phụ xin hãy xem, đây là loại giấy trúc trắng, giá mười hai văn tiền một tờ, còn đây là loại giấy phong lưu, giá hai mươi văn tiền một tờ, về sau giá còn có thể giảm nữa. Những việc này, đều là vì mong muốn giúp hàn môn tử đệ trong thiên hạ có thể đọc sách luyện chữ…"

"Đưa bút đến."

Ánh mắt Nguyên Tái chợt sáng lên, vội vàng chuẩn bị bút mực, rồi dâng lên.

Vương Trung Tự nói: "Ta đọc, ngươi viết, sau đó ta sẽ tự tay chép lại."

"Rõ!"

"Thần nghe nói trong kinh có lão binh giết người, khi kiểm tra binh sách Lũng Hữu, phát hiện Hoàng Phủ Duy Minh từng bí mật đưa lão binh vào kinh, sau khi Hoàng Phủ Duy Minh chết, hoạn quan Lý Tĩnh Trung lại tiếp tục che giấu, âm thầm súc dưỡng lão binh..."

Tay cầm bút của Nguyên Tái vô cùng vững vàng, nhưng khi viết đến đây, trong lòng hắn không khỏi xao động một hồi.

Một Lý Tĩnh Trung nhỏ bé có thể tiếp quản những lão binh từ tay Hoàng Phủ Duy Minh? Ai có thể tin được chuyện này?

Một khi bản tấu chương này được trình lên, chẳng khác nào Vương Trung Tự đã hoàn toàn đoạn tuyệt với Lý Hanh hay sao?

~~

"Bệ hạ, đây là tấu chương do Đại Lý Tự trình lên, tra ra Bùi Miện án thực chất do một thủ hạ dưới trướng Bùi Đôn Phục tên là… tên là Tào Giám gây nên."

Lý Lâm Phủ rất tinh thông xử lý chính sự, đương nhiên không thể nào quên được hung thủ trong một vụ án lớn như vậy, hắn cố tình giả bộ như thế để nhấn mạnh sự vô lý của chuyện này.

Quả nhiên, Lý Long Cơ nghe xong cũng không mấy để tâm.

Hắn đang giám thưởng một món tửu khí có thể dùng trong suối nước nóng do chính An Lộc Sơn dâng tặng, lúc này mở rộng Hoa Thanh Cung đã sắp hoàn tất, gần đây hắn dự định chuyển đến nơi này để nghỉ ngơi.

"Thái tử thật giỏi giang." Lý Long Cơ hờ hững nói, "Nhanh như vậy đã tìm ra hung thủ rồi."

"Kết quả điều tra của điện hạ, hẳn là có thể khiến các đại thần hài lòng."

"Đương nhiên."

Lý Long Cơ chẳng hề bất ngờ, hiển nhiên là đã quá quen với những chuyện như thế này, cầm một món tửu khí khác lên ngắm nghía, rồi bỗng nhiên hỏi: "Vương Trung Tự hồi kinh đã một thời gian, không nghe nói gì về vụ án này sao?"

"Có lẽ vụ án này thực sự không liên quan gì đến biên quân Hà Lũng."

"Có lẽ vậy."

Lý Lâm Phủ liếc trộm một cái, rồi chậm rãi nói: "Bệ hạ, thần gần đây có nghe được một chuyện."

"Nói đi."

"Bản tấu của Tế Dương Biệt giá Ngụy Lâm, có đề cập khi còn làm Thứ sử ở Sóc Châu, hắn từng nghe Vương Trung Tự nói rằng ‘Từ nhỏ đã cùng Thái tử lớn lên trong cung, ta nguyện tôn phụng và phò tá Thái tử.’"

Đến cuối câu, giọng nói của Lý Lâm Phủ càng ngày càng nhỏ.

Động tác của Lý Long Cơ khựng lại, hắn đặt tửu khí xuống, sắc mặt thoáng đăm chiêu.

"Trận chiến ở Thạch Bảo Thành, Ca Thư Hãn đánh rất khá đấy."

"Thánh nhân anh minh."

Lý Lâm Phủ phấn chấn hẳn lên, trong lòng thầm nghĩ chuyện để Tam Ti thẩm vấn Vương Trung Tự có thể tạm thời gác lại, quan trọng nhất bây giờ là quyết định ai sẽ giữ chức Tiết độ sứ của Tứ trấn. Hắn bèn tiếp lời: "Đây cũng chính là lý do thần tiến cử dùng người Hồ trấn giữ biên cương..."

Ngay lúc đó, một thái giám vội vã chạy vào, bẩm báo: "Thánh nhân, Vương Trung Tự cầu kiến, có việc khẩn cấp muốn dâng tấu!"

________________

(1) "Túy lý thiêu đăng khán kiếm, mộng hồi xuy giác liên doanh. Bát bách lý phân ma hạ chích, ngũ thập huyền phiên tắc ngoại thanh, sa tràng thu điểm binh."

~Trong men say, ta chong đèn ngắm kiếm, chợt thoáng như trở về năm ấy, nơi các doanh trại vang lên tiếng kèn hiệu liên hồi. Ta chia rượu thịt cho tám trăm dặm binh sĩ, để ngũ thập huyền tấu khúc biên ải hào hùng, khích lệ ba quân trên chiến trường mùa thu.

(2) "Mã tác đích lư phi khoái, cung như phích lịch huyền kinh."

~Chiến mã phi nhanh như Đích Lô, cung tên rời dây vang dội như sấm sét.

(3) "Khước quân vương thiên hạ sự, doanh đắc sinh tiền thân hậu danh."

~Một lòng vì quân vương mà hoàn thành đại nghiệp thu hồi giang sơn, chỉ mong có thể lưu danh muôn đời.

(4) "Khả liên bạch phát sinh!"

~Tỉnh mộng mới hay, than ôi, đầu đã bạc phơ!