Vì các hoạt động của bộ phận đối ngoại mà Tiết Linh thường xuyên phải chạy sang bên Đại học Ngọc Thị, cũng đã gặp Văn Cửu Tắc vài lần.
Khác với hình ảnh ngang ngược, nóng nảy và thích đánh nhau của em họ Văn Cửu Hoàn, mỗi lần thấy Văn Cửu Tắc, anh đều giữ khoảng cách với mọi người, ngồi một mình ở góc.
Nói gì đến việc bắt nạt bạn học, thậm chí anh còn không giao tiếp với ai, lúc nào cũng mang vẻ mặt chán chường, như thể không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Thực ra, khí chất của anh rất đặc biệt, lại còn đẹp trai, có không ít người vô tình chú ý đến anh. Tiết Linh còn thấy có một cô gái xinh đẹp cầm nước đi đến trò chuyện với anh.
Cô gái đó cũng khá xinh đẹp, nhưng kết quả là anh ngồi đó, như thể điếc, không thèm để ý đến, khiến cô gái đó tức giận đến đỏ mặt mà bỏ đi.
Tiết Linh vô tình đứng lại nhìn một lúc, cảm thấy anh ngồi đó trông hơi lười biếng, giống như một con mèo nằm trên tường phơi nắng, không thèm để ý đến người khác.
Mèo có thế giới riêng của nó, không giống như con người.
Cô và Văn Cửu Tắc là hai người hoàn toàn khác nhau, Tiết Linh nghĩ rằng giữa họ sẽ không có nhiều giao thoa hơn nữa.
Không lâu sau, Tiết Linh bất ngờ nhận được lời tỏ tình.
Đó là một chàng trai họ Vũ, cũng là một thành viên trong hội sinh viên của họ, đã có vài lần làm việc chung.
Tiết Linh hoàn toàn không biết tại sao anh ta lại đến tỏ tình với mình, và còn làm rùm beng như vậy.
Anh ta đã đặt hàng trăm ngọn nến tạo thành hình trái tim dưới tòa nhà ký túc xá của Tiết Linh, bên ngoài là một vòng hoa, anh ta đứng ở giữa ôm đàn guitar và hát những bài tình ca, lớn tiếng gọi tên cô.
Tiết Linh vừa mới sấy khô tóc xong, nhận được tin báo về chuyện này thì nhìn xuống đám đông người hiếu kỳ bên dưới, cô cảm thấy vô cùng chóng mặt.
Các bạn cùng phòng cười đùa trêu chọc: “Linh Linh có nhiều đào hoa quá nhỉ!”
“Linh Linh thật đáng yêu, nhanh xuống xem đi, đừng để người ta đợi lâu quá!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nhanh lên, thay đồ xuống nào! Chúng tớ sẽ đi cùng cậu!”
Tiết Linh nghe thấy tiếng hô lớn ở dưới thì đau khổ thay bộ đồ ngủ, bị một đám bạn cùng phòng và những người xem náo nhiệt đẩy đến trước mặt chàng trai đó.
Chàng trai mà cô không có ấn tượng sâu sắc gì thể hiện rất tình cảm, đàn một bài hát tỏ tình khá trôi chảy.
“Tiết Linh! Tớ đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy cậu chính là người tớ muốn kết hôn, nên hôm nay tớ ở đây cầu cậu làm bạn gái tớ, bắt đầu bước đầu tiên trong cuộc đời chúng ta!”
“Những sự dịu dàng, kiên nhẫn và hiểu biết của cậu khiến tớ cảm thấy cậu rất tuyệt, cậu còn nhớ khi tớ mới vào hội sinh viên đã mắc sai lầm trong công việc không, khi đó là cậu đã giúp tớ, tớ tin rằng cậu cũng có tình cảm đặc biệt với tớ, nếu không thì sao lại luôn chăm sóc và để ý đến tớ chứ…”
Chàng trai nói một tràng, trong sự cổ vũ của mọi người xung quanh, mặt cô trở nên đỏ bừng.
Tiết Linh cảm thấy như bị đốt trên lửa, nghe chàng trai lạ tự tin phát biểu, cảm giác như đôi dép cũng sắp bị chân cô đè bẹp.
Cô đến đây là để từ chối, nhưng không tiện ngắt lời chàng trai đang tự cảm động, trong khi mọi người xung quanh lại hô hào “Đồng ý đi, đồng ý đi!”, càng làm cho Tiết Linh cảm thấy ngượng ngùng và đau đầu.
Trong cảnh tượng hỗn loạn đó, Tiết Linh bỗng nhìn thấy Văn Cửu Tắc.
Anh đứng giữa đám người xem, hai tay để trong túi như thể đang xem một màn kịch hay, thậm chí Tiết Linh còn cảm thấy nụ cười của anh có chút hả hê.
Văn Cửu Tắc cũng chú ý đến ánh mắt của cô, hai người nhìn nhau qua đám đông.
Tiết Linh không biết anh có nhìn thấy trong ánh mắt cô một chút cầu cứu nào không.
Dường như anh nhíu mày một cái, rồi lùi lại hai bước, rời khỏi đám đông, bất ngờ thực hiện một cú đá vòng, đá bay nửa cốc trà sữa để trên thùng rác bên cạnh.
Nửa cốc trà sữa bay qua đầu đám đông, chính xác đập vào sau gáy của chàng trai họ Vũ kia, phát ra một tiếng “bịch”.
Xung quanh bỗng im lặng, chàng trai bị nửa cốc trà sữa đập trúng, ôm đầu ướt sũng, tức giận đứng dậy, quay lại hỏi: “Ai! Ai đã ném tôi?!”
Khác với hình ảnh ngang ngược, nóng nảy và thích đánh nhau của em họ Văn Cửu Hoàn, mỗi lần thấy Văn Cửu Tắc, anh đều giữ khoảng cách với mọi người, ngồi một mình ở góc.
Nói gì đến việc bắt nạt bạn học, thậm chí anh còn không giao tiếp với ai, lúc nào cũng mang vẻ mặt chán chường, như thể không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Thực ra, khí chất của anh rất đặc biệt, lại còn đẹp trai, có không ít người vô tình chú ý đến anh. Tiết Linh còn thấy có một cô gái xinh đẹp cầm nước đi đến trò chuyện với anh.
Cô gái đó cũng khá xinh đẹp, nhưng kết quả là anh ngồi đó, như thể điếc, không thèm để ý đến, khiến cô gái đó tức giận đến đỏ mặt mà bỏ đi.
Tiết Linh vô tình đứng lại nhìn một lúc, cảm thấy anh ngồi đó trông hơi lười biếng, giống như một con mèo nằm trên tường phơi nắng, không thèm để ý đến người khác.
Mèo có thế giới riêng của nó, không giống như con người.
Cô và Văn Cửu Tắc là hai người hoàn toàn khác nhau, Tiết Linh nghĩ rằng giữa họ sẽ không có nhiều giao thoa hơn nữa.
Không lâu sau, Tiết Linh bất ngờ nhận được lời tỏ tình.
Đó là một chàng trai họ Vũ, cũng là một thành viên trong hội sinh viên của họ, đã có vài lần làm việc chung.
Tiết Linh hoàn toàn không biết tại sao anh ta lại đến tỏ tình với mình, và còn làm rùm beng như vậy.
Anh ta đã đặt hàng trăm ngọn nến tạo thành hình trái tim dưới tòa nhà ký túc xá của Tiết Linh, bên ngoài là một vòng hoa, anh ta đứng ở giữa ôm đàn guitar và hát những bài tình ca, lớn tiếng gọi tên cô.
Tiết Linh vừa mới sấy khô tóc xong, nhận được tin báo về chuyện này thì nhìn xuống đám đông người hiếu kỳ bên dưới, cô cảm thấy vô cùng chóng mặt.
Các bạn cùng phòng cười đùa trêu chọc: “Linh Linh có nhiều đào hoa quá nhỉ!”
“Linh Linh thật đáng yêu, nhanh xuống xem đi, đừng để người ta đợi lâu quá!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nhanh lên, thay đồ xuống nào! Chúng tớ sẽ đi cùng cậu!”
Tiết Linh nghe thấy tiếng hô lớn ở dưới thì đau khổ thay bộ đồ ngủ, bị một đám bạn cùng phòng và những người xem náo nhiệt đẩy đến trước mặt chàng trai đó.
Chàng trai mà cô không có ấn tượng sâu sắc gì thể hiện rất tình cảm, đàn một bài hát tỏ tình khá trôi chảy.
“Tiết Linh! Tớ đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy cậu chính là người tớ muốn kết hôn, nên hôm nay tớ ở đây cầu cậu làm bạn gái tớ, bắt đầu bước đầu tiên trong cuộc đời chúng ta!”
“Những sự dịu dàng, kiên nhẫn và hiểu biết của cậu khiến tớ cảm thấy cậu rất tuyệt, cậu còn nhớ khi tớ mới vào hội sinh viên đã mắc sai lầm trong công việc không, khi đó là cậu đã giúp tớ, tớ tin rằng cậu cũng có tình cảm đặc biệt với tớ, nếu không thì sao lại luôn chăm sóc và để ý đến tớ chứ…”
Chàng trai nói một tràng, trong sự cổ vũ của mọi người xung quanh, mặt cô trở nên đỏ bừng.
Tiết Linh cảm thấy như bị đốt trên lửa, nghe chàng trai lạ tự tin phát biểu, cảm giác như đôi dép cũng sắp bị chân cô đè bẹp.
Cô đến đây là để từ chối, nhưng không tiện ngắt lời chàng trai đang tự cảm động, trong khi mọi người xung quanh lại hô hào “Đồng ý đi, đồng ý đi!”, càng làm cho Tiết Linh cảm thấy ngượng ngùng và đau đầu.
Trong cảnh tượng hỗn loạn đó, Tiết Linh bỗng nhìn thấy Văn Cửu Tắc.
Anh đứng giữa đám người xem, hai tay để trong túi như thể đang xem một màn kịch hay, thậm chí Tiết Linh còn cảm thấy nụ cười của anh có chút hả hê.
Văn Cửu Tắc cũng chú ý đến ánh mắt của cô, hai người nhìn nhau qua đám đông.
Tiết Linh không biết anh có nhìn thấy trong ánh mắt cô một chút cầu cứu nào không.
Dường như anh nhíu mày một cái, rồi lùi lại hai bước, rời khỏi đám đông, bất ngờ thực hiện một cú đá vòng, đá bay nửa cốc trà sữa để trên thùng rác bên cạnh.
Nửa cốc trà sữa bay qua đầu đám đông, chính xác đập vào sau gáy của chàng trai họ Vũ kia, phát ra một tiếng “bịch”.
Xung quanh bỗng im lặng, chàng trai bị nửa cốc trà sữa đập trúng, ôm đầu ướt sũng, tức giận đứng dậy, quay lại hỏi: “Ai! Ai đã ném tôi?!”