Chương 376: Đảo kho báu Fione
Tôi nắm chặt vũ khí nhưng không không vào trạng thái tấn công.
Chúng tôi vẫn chưa biết ý định của họ.
Nếu tôi khiêu khích họ một cách không cần thiết, một vấn đề vốn có thể giải quyết dễ dàng sẽ trở nên phức tạp.
“Chúng ta nên làm gì?”
“Đầu tiên, chúng ta hãy thử nói chuyện.”
“Tôi sẽ luôn trong trạng thái sẵn sàng.”
"Được rồi."
“Erwin, đừng tiến tới cho đến khi tôi ra hiệu.”
Sau một hồi trao đổi ngắn với các bạn đồng hành, tôi bước tới trước, như thể để bảo vệ họ.
Bụp, bụp.
Một nhóm gồm mười lăm nhà thám hiểm dừng lại bên ngoài khu cắm trại của chúng tôi, và một người đàn ông có vẻ là thủ lĩnh của họ từ từ bước về phía trước.
“Có vẻ như không cần phải đánh thức các anh nữa rồi.”
“Anh là ai? Hãy giới thiệu bản thân trước.”
“Haha, không cần phải sợ đâu. Chúng tôi không đến đây vì những gì anh nghĩ đâu.”
Cái gì? Ai nói chúng tôi sợ?
Tôi chỉ đang tìm hiểu xem liệu anh có phải là người mà tôi cần phải nghiền nát hộp sọ hay không thôi.
'Bốn tầm xa, hai pháp sư, chín cận chiến và không có linh mục nào.'
Nhưng quân số mười lăm người thì có vẻ hơi đáng ngại.
Vì quy mô nhóm tiêu chuẩn là sáu người sau khi phép thuật Liên kết mới được công bố, có khả năng có ít nhất ba người đang ẩn náu ở nơi nào khác.
"Anh đúng là một anh bạn đa nghi. Bình tĩnh lại và nói chuyện đi. Nếu chúng tôi đến đây với ý định xấu, chúng tôi sẽ không chủ động xuất hiện và gặp anh như thế này, đúng không?"
Ai biết được, người ta chỉ có thể biết bên trong đó có gì sau khi mở hộp ra.
Tôi liếc nhìn nhóm người đang đợi phía sau anh ta, rồi chuyển ánh mắt sang người đàn ông đó.
“Đủ rồi. Anh có việc gì? Anh nên biết rằng việc đi lang thang gần khu cắm trại của người khác vào ban đêm được coi là hành động khiêu khích.”
Khi tôi hỏi, người đàn ông tiết lộ danh tính của mình.
“Chúng tôi là người của Clan Huntsman (Thợ săn).”
“Chưa bao giờ nghe nói đến.”
“Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Thực ra, chúng tôi không phải là một Clan nổi tiếng. Gần đây, chúng tôi bận rộn săn tìm kho báu trên đảo Fione, nên không hoạt động bên ngoài.”
“Săn tìm kho báu…”
Chỉ đến lúc đó tôi mới đoán được lý do tại sao họ lại tìm chúng tôi.
“Anh có thể không biết, nhưng Đảo Fione được chia thành các vùng lãnh thổ do sáu Clan kiểm soát, mỗi Clan chỉ hoạt động trong vùng lãnh thổ của riêng mình. Đây là biện pháp ngăn chặn xung đột bừa bãi.”
"Vì thế?"
“Nơi anh cắm trại là lãnh thổ của Gia tộc chúng tôi. Chúng tôi rất cảm kích nếu anh rời đi vào sáng mai.”
Đúng như dự đoán, mục đích của họ là kiểm soát khu vực săn bắn.
Đây là trải nghiệm mà mọi nhà thám hiểm đều trải qua khi bắt đầu từ Tầng Năm - lời nhắc nhở rằng mê cung là thế giới của sự sinh tồn, nơi chỉ có kẻ mạnh nhất mới có thể chiến thắng.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về họ không được tốt lắm và nó đang ngày càng tệ hơn.
“Tôi không nhớ đã nghe nói đến việc hoàng gia cấp quyền cụ thể cho các nhóm người trên Đảo Fione.”
“Haha, anh hoá ra lại là kiểu người coi trọng hình thức, bất chất ngoại hình hoang dã của mình. Nhưng từ khi nào mà việc thám hiểm lại tuân theo quy tắc thế?”
Sau câu đáp trả đó, người đàn ông không nói thêm điều gì nữa. Anh ta chỉ đứng im lặng, nhìn chằm chằm vào tôi.
Tùy thuộc vào quyết định của tôi, những lời phát ra từ miệng anh ấy có thể sẽ thay đổi.
Tôi không nghĩ lâu.
“Đừng lo, dù sao thì sáng mai chúng tôi cũng sẽ khởi hành thôi.”
Chúng tôi chỉ định ở lại một đêm nên không cần phải lo lắng về quyền săn bắn. Nhưng phản ứng của tôi giống như đang sợ hãi.
“Haha, vậy sao? Có vẻ như chúng tôi đã đi một chuyến không cần thiết. Cảm ơn vì đã hiểu.”
Ánh mắt của anh ta, vốn còn chút cảnh giác với chúng tôi, giờ đã dịu lại thành một nụ cười thoải mái hơn. Có lẽ anh ta đã kết luận rằng chúng tôi không còn là mối đe doạ.
Nếu không, tại sao anh ta lại nói những điều vô nghĩa như vậy thay vì bỏ đi?
“À mà, chỉ có ba người thôi à? Thật bất thường. Các anh đã đồng đội trên đường đến đây sao?”
“Chuyện đó không liên quan gì đến anh.”
“Đừng quá cảnh giác. Tôi chỉ muốn giúp thôi. Nếu quái vật đột nhiên xuất hiện, anh có thể gặp nguy hiểm, đúng không? Nếu anh muốn, chúng tôi có thể cho anh sử dụng khu cắm trại của chúng tôi…”
Anh chàng đó im lặng, liếc nhìn Erwin và Amelia phía sau tôi.
Ha, tên khốn này thật biết cách làm người khác tức giận.
“Cảm ơn lời đề nghị, nhưng chúng tôi xin từ chối.”
“Ừm, vậy sao? Nhưng ý kiến của hai cô gái có thể sẽ khác, đúng không?”
Mặc dù tôi đã lịch sự từ chối, hắn ta vẫn cứ nằng nặc đòi, và chỉ sau khi Erwin và Amelia kiên quyết từ chối thì hắn mới chịu lùi bước.
“Câu trả lời là không.”
“Chúng tôi có khả năng tự giải quyết công việc của mình.”
“Thật không may. Chi nhánh của Clan chúng tôi nằm ở Khu 8 của Ravigion. Nếu nhóm của các cô tan rã và các cô không có nơi nào để đi, hãy thoải mái tìm chúng tôi.”
Chết tiệt, hắn ta vẫn tiếp tục làm thế cho đến phút cuối.
“Được rồi, chúng ta quay lại khu cắm trại thôi!”
Tôi cố nén nụ cười không vui khi nhìn anh ta dẫn nhóm của mình quay trở về.
“Mister, sao anh lại kiềm chế thế?”
“Chỉ vì tôi khó chịu không có nghĩa là tôi có thể vung búa vào mọi thứ.”
“Hừm, là như vậy phải không?”
Cả Erwin và tôi đều bỏ qua bình luận của Amelia.
“Nhưng nghiêm túc mà nói, nếu em can thiệp thì đám khốn nạn đó đã không thô lỗ như vậy…”
Erwin lẩm bẩm, rõ ràng là đang thất vọng, nhưng tôi biết đó là quyết định đúng đắn.
Cô ấy luôn nổi bật ở bất cứ nơi nào cô ấy đến và tin đồn lan truyền rất dễ dàng. Dù nhỏ đến đâu, tôi cũng không muốn tiết lộ thông tin của mình cho người ngoài.
Tuy nhiên, không cần phải giải thích tất cả những điều đó.
“Cảm ơn, Erwin.”
“…Hả? Tại sao?”
“Cô vẫn kiềm chế mặc dù có rất tức giận, đúng không?”
“Ừ, đúng rồi… anh đã bảo em đừng tự ý hành động mà…”
“Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy biết ơn và tự hào về cô.”
“T-thật sao…? Không có gì đâu. Em có thể làm thế mỗi ngày…”
Thay vì đưa ra lời giải thích chi tiết, tôi đã đổi chủ đề.
Suy cho cùng, điều quan trọng nhất là giải tỏa căng thẳng.
“Nó kết thúc sớm hơn tôi nghĩ nhỉ.”
“Vậy cô đang mong chờ điều gì, Amelia? Thôi, chúng ta quay lại ngủ đi. Ngày mai chúng ta vẫn còn một chuyến hành trình dài. Được không, Erwin?”
"Được!"
Sau đó, chúng tôi nhanh chóng chui lại vào chăn và tiếp tục nghỉ ngơi.
Một thời gian trôi qua.
“Schuiz, dậy đi.”
Amelia vội vã lay tôi.
Lại sao nữa? Đừng nói là mấy gã đó quay lại nhé?
Tôi nhảy lên và với lấy cái búa của mình.
“Bình tĩnh nào. Lần này không phải là người đâu.”
"…Cái gì?"
Không phải người?
Vậy thì tại sao…
"Không đời nào…"
Tôi nhanh chóng quan sát xung quanh và chẳng mấy chốc đã phát hiện ra thứ mình đang tìm kiếm.
“Ki ki kik, kik?”
Một loại quái vật hiếm cấp độ 04, Raflemimic, chỉ có thể tìm thấy trên Đảo Fione.
***
Raflemimic.
Đây là một con quái vật chắc chắn sẽ rơi ra Vật phẩm được Đánh số khi bị đánh bại, và nếu Tinh chất của nó rơi ra, chúng tôi có thể kiếm được hàng chục tỷ stone.
Mặc dù nó cũng xuất hiện ở nhiều nơi khác, nhưng không nơi nào nó xuất hiện thường xuyên như Đảo Fione.
Nói là thương xuyên, những thực chất việc một người bắt gặp được nó một lần mỗi tháng cũng được coi là may mắn.
Tất nhiên, điều này áp dụng cho toàn bộ các khu vực trên hòn đảo.
“Ai mà ngờ chúng tôi lại gặp nó ở nơi chúng tôi chỉ dừng chân thoáng qua.”
Đúng vậy, đây chính là niềm vui của khám phá và phiêu lưu.
“Schuiz, anh định làm gì?”
Amelia thì thầm bằng giọng nhỏ nhẹ và tôi trả lời.
“Làm gì là sao?”
Cô ấy nghĩ tôi sẽ từ bỏ việc này vì những gã đó sao?
“Còn gì nữa? Chúng ta sẽ hạ nó.”
“…Tôi biết anh sẽ nói thế mà. Tôi sẽ đi đánh thức Erwin.”
Amelia đi đến túi ngủ để đánh thức Erwin, và tôi nhận thấy có điều gì đó lạ.
"Khoan đã, cô gọi cô ấy là Erwin sao? Từ khi nào hai người lại trở nên thân thiết như vậy?"
“Sau một thời gian sống chung với cô ấy, tôi thấy cô ấy cũng có vẻ dễ thương.”
Ồ, cảm xúc thực sự khó lường.
Có lẽ đúng là chiến đấu có thể mang mọi người lại gần nhau hơn?
"…Dễ thương?"
“Tôi đoán việc đánh thức cô ấy là không cần thiết.”
“Đánh thức tôi à? Có chuyện gì thế?”
“Raflemimic đã xuất hiện.”
"…Thật sao?"
Erwin dụi mắt, đứng dậy và nhanh chóng nhìn chằm chằm vào chiếc rương đang lăn tròn cách đó khoảng 20 mét.
“Gik! Gigi gik?! Gik!”
Là một loài quái vật không hung dữ, Raflemimic chỉ tỏ ra tò mò trong khi nhìn thấy chúng tôi từ xa, mà không hề biểu hiện bất kỳ thái độ thù địch nào.
“Erwin, vai trò của cô rất quan trọng ở đây. Trong đội chúng ta không có pháp sư.”
“Tôi biết. Nếu em không kết thúc nó trong một đòn, nó sẽ trốn thoát, đúng không?”
“Chính xác. Nếu không thể, nó sẽ đào sâu xuống đất.”
Nếu nó chui xuống lòng đất thì coi như chúng tôi đã mất nó. Đó là lý do tại sao ưu tiên hiện nay là phải giết ngay lập tức…
"Erwin, hãy bắn hết sức mình. Nếu cần thì triệu hồi Tinh linh Bóng tối. À, cô biết rằng phần quan trọng của nó là cái rương, đúng không? Đừng bắn vào cơ thể trồi ra bên ngoài chỉ vì nó trông giống như cái đầu—"
“Đừng lo lắng, em chắc chắn sẽ hạ gục nó!”
“Ừ, tôi tin ở cô.”
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng cô ấy.
Xét cho cùng, trong số chúng tôi, người có khả năng gây sát thương đơn mục tiêu cao nhất chắc chắn là Erwin.
“Được rồi… em bắt đầu đây.”
Erwin từ từ kéo dây cung, và ngay lúc đó—
「Erwin Fornaci di Tersia đã sử dụng [Elemental Synthesis] (Tổng hợp nguyên tố)
Lửa, nước, gió, đất và thậm chí cả bóng tối.
Năm nguyên tố hòa làm một, tỏa ra luồng khí tức nguy hiểm. Nhưng ngay cả trong hoàn cảnh này, Raflemimic vẫn hoàn toàn không hay biết.
“Ki kik…”
Sinh vật nghiêng đầu, tò mò về hiện tượng kỳ lạ đang diễn ra trước mắt. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, một cảm giác tội lỗi tràn ngập tôi khi nhìn thấy sự ngây thơ của nó. Nhưng chỉ thế thôi.
Suy cho cùng, chúng ta là những nhà thám hiểm.
Nhiệm vụ của chúng tôi là giết quái vật và cả con người để kiếm tiền.
Bụp.
Erwin tập trung hoàn toàn và thả sợi dây ra.
Vèo—
Mũi tên bay về phía trước với tốc độ quá nhanh khiến mắt thường không thể theo dõi được.
“Ki, ki kik—!”
Raflemimic cuối cùng cũng nhận ra mối nguy hiểm, nhưng đã quá muộn.
Bùm!
Mũi tên bay thẳng vào cái "miệng" há hốc của sinh vật và phát nổ với tiếng gầm chói tai.
Tuy nhiên…
“Ki… ki kik…!”
Thật ngạc nhiên là nó vẫn còn sống.
Mặc dù vỏ của chiếc rương của nó đã bị vỡ và cơ thể nó bị xé thành từng mảnh—
[Ki ki kik—!]
Nó tập hợp hết sức lực còn lại và cố gắng đào sâu xuống đất.
Nhưng Erwin đã nhanh hơn.
「Erwin Fornaci di Tersia đã sử dụng [Rupture]」
Một đòn tấn công thứ hai xảy ra, và Raflemimic vỡ tan thành hàng trăm mảnh, văng ra khắp mọi hướng.
Suỵt—
Ngay sau đó, những mảnh vỡ rải rác biến thành những hạt ánh sáng và biến mất.
「Bạn đã giết Raflemimic. EXP +6」
Sự gia tăng kinh nghiệm là rõ ràng, một lời nhắc nhở về cấp độ của sinh vật này..
Bất kể tôi đã trải qua điều đó bao nhiêu lần, nó vẫn luôn là một cảm giác thỏa mãn. Nhưng sự tập trung của tôi lại ở nơi khác.
'Tình chất… không hề rơi ra.'
Không phải là tôi mong đợi điều đó.
Mong muốn nhiều hơn chỉ là tham lam.
'Làm ơn thả thứ gì đó trên 5.000 đi.'
Hai vật thể rơi xuống nơi Raflemimic vừa đứng.
Một trong số đó là đá ma thuật.
Cái khác…
“Một chiếc nhẫn…?”
Tôi tiến lại gần để kiểm tra chiến lợi phẩm và cười khan.
“Haha…”
“Schuiz, anh có biết đó là gì không?”
Tất nhiên là tôi biết.
Làm sao tôi có thể quên được? Nó đã suýt giết chết tôi một lần.
Số 6111, Kẻ truy vết Số mệnh - The Fate Tracker .
Tên Sát Long Nhân mà chúng tôi gặp ở Mê cung Larkaz cũng đeo một chiếc nhẫn tương tự.
'Không phải là một món đồ tệ, nhưng có gì đó khiến tôi cảm thấy... không ổn.'
“Đó là loại nhẫn gì vậy? Nếu, nếu nó tốt cho cung thủ, thì có lẽ em có thể…”
Erwin im lặng, ánh mắt đầy mong đợi.
Bình thường cô ấy không mấy quan tâm đến chiến lợi phẩm, nhưng ngay cả cô ấy cũng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của một Vật phẩm được Đánh số. (Dịch giả-kun: Bó tay)
“Thật khó để nói loại hình vật phẩm này phù hợp với loại người nào.”
“Khó nói lắm sao?”
“Nếu tôi phải phân loại, tôi sẽ nói rằng đó là một công cụ ma thuật loại cảnh báo. Khi có điều gì xảy ra gần đó, chiếc nhẫn sẽ hiển thị màu sắc để chỉ ra liệu đó là tích cực hay tiêu cực.”
Để tham khảo, có ba màu: xanh lá cây, đỏ và vàng.
Đó là lý do tại sao tôi luôn gọi nó là “Nhẫn đèn giao thông”.
“Giữ lại cũng không tệ, tốt nhất là không nên bán nó.”
“…Vậy thì, em có thể đeo nó không?”
“Cô à? Nhưng cô đã đeo rất nhiều nhẫn rồi. Tôi sẽ tạm thời đeo nó vậy.”
"Ồ, được thôi. Đúng thế! Có lẽ như vậy là tốt nhất, đúng không?"
Với sự chấp thuận của Erwin, tôi không ngần ngại đeo chiếc nhẫn vào ngón tay mình.
Và ngay lúc đó.
「Chiếc nhẫn đã phát hiện ra số mệnh của bạn.」
Chiếc nhẫn sáng lên.
Chúng tôi vẫn chưa biết ý định của họ.
Nếu tôi khiêu khích họ một cách không cần thiết, một vấn đề vốn có thể giải quyết dễ dàng sẽ trở nên phức tạp.
“Chúng ta nên làm gì?”
“Đầu tiên, chúng ta hãy thử nói chuyện.”
“Tôi sẽ luôn trong trạng thái sẵn sàng.”
"Được rồi."
“Erwin, đừng tiến tới cho đến khi tôi ra hiệu.”
Sau một hồi trao đổi ngắn với các bạn đồng hành, tôi bước tới trước, như thể để bảo vệ họ.
Bụp, bụp.
Một nhóm gồm mười lăm nhà thám hiểm dừng lại bên ngoài khu cắm trại của chúng tôi, và một người đàn ông có vẻ là thủ lĩnh của họ từ từ bước về phía trước.
“Có vẻ như không cần phải đánh thức các anh nữa rồi.”
“Anh là ai? Hãy giới thiệu bản thân trước.”
“Haha, không cần phải sợ đâu. Chúng tôi không đến đây vì những gì anh nghĩ đâu.”
Cái gì? Ai nói chúng tôi sợ?
Tôi chỉ đang tìm hiểu xem liệu anh có phải là người mà tôi cần phải nghiền nát hộp sọ hay không thôi.
'Bốn tầm xa, hai pháp sư, chín cận chiến và không có linh mục nào.'
Nhưng quân số mười lăm người thì có vẻ hơi đáng ngại.
Vì quy mô nhóm tiêu chuẩn là sáu người sau khi phép thuật Liên kết mới được công bố, có khả năng có ít nhất ba người đang ẩn náu ở nơi nào khác.
"Anh đúng là một anh bạn đa nghi. Bình tĩnh lại và nói chuyện đi. Nếu chúng tôi đến đây với ý định xấu, chúng tôi sẽ không chủ động xuất hiện và gặp anh như thế này, đúng không?"
Ai biết được, người ta chỉ có thể biết bên trong đó có gì sau khi mở hộp ra.
Tôi liếc nhìn nhóm người đang đợi phía sau anh ta, rồi chuyển ánh mắt sang người đàn ông đó.
“Đủ rồi. Anh có việc gì? Anh nên biết rằng việc đi lang thang gần khu cắm trại của người khác vào ban đêm được coi là hành động khiêu khích.”
Khi tôi hỏi, người đàn ông tiết lộ danh tính của mình.
“Chúng tôi là người của Clan Huntsman (Thợ săn).”
“Chưa bao giờ nghe nói đến.”
“Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Thực ra, chúng tôi không phải là một Clan nổi tiếng. Gần đây, chúng tôi bận rộn săn tìm kho báu trên đảo Fione, nên không hoạt động bên ngoài.”
“Săn tìm kho báu…”
Chỉ đến lúc đó tôi mới đoán được lý do tại sao họ lại tìm chúng tôi.
“Anh có thể không biết, nhưng Đảo Fione được chia thành các vùng lãnh thổ do sáu Clan kiểm soát, mỗi Clan chỉ hoạt động trong vùng lãnh thổ của riêng mình. Đây là biện pháp ngăn chặn xung đột bừa bãi.”
"Vì thế?"
“Nơi anh cắm trại là lãnh thổ của Gia tộc chúng tôi. Chúng tôi rất cảm kích nếu anh rời đi vào sáng mai.”
Đúng như dự đoán, mục đích của họ là kiểm soát khu vực săn bắn.
Đây là trải nghiệm mà mọi nhà thám hiểm đều trải qua khi bắt đầu từ Tầng Năm - lời nhắc nhở rằng mê cung là thế giới của sự sinh tồn, nơi chỉ có kẻ mạnh nhất mới có thể chiến thắng.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về họ không được tốt lắm và nó đang ngày càng tệ hơn.
“Tôi không nhớ đã nghe nói đến việc hoàng gia cấp quyền cụ thể cho các nhóm người trên Đảo Fione.”
“Haha, anh hoá ra lại là kiểu người coi trọng hình thức, bất chất ngoại hình hoang dã của mình. Nhưng từ khi nào mà việc thám hiểm lại tuân theo quy tắc thế?”
Sau câu đáp trả đó, người đàn ông không nói thêm điều gì nữa. Anh ta chỉ đứng im lặng, nhìn chằm chằm vào tôi.
Tùy thuộc vào quyết định của tôi, những lời phát ra từ miệng anh ấy có thể sẽ thay đổi.
Tôi không nghĩ lâu.
“Đừng lo, dù sao thì sáng mai chúng tôi cũng sẽ khởi hành thôi.”
Chúng tôi chỉ định ở lại một đêm nên không cần phải lo lắng về quyền săn bắn. Nhưng phản ứng của tôi giống như đang sợ hãi.
“Haha, vậy sao? Có vẻ như chúng tôi đã đi một chuyến không cần thiết. Cảm ơn vì đã hiểu.”
Ánh mắt của anh ta, vốn còn chút cảnh giác với chúng tôi, giờ đã dịu lại thành một nụ cười thoải mái hơn. Có lẽ anh ta đã kết luận rằng chúng tôi không còn là mối đe doạ.
Nếu không, tại sao anh ta lại nói những điều vô nghĩa như vậy thay vì bỏ đi?
“À mà, chỉ có ba người thôi à? Thật bất thường. Các anh đã đồng đội trên đường đến đây sao?”
“Chuyện đó không liên quan gì đến anh.”
“Đừng quá cảnh giác. Tôi chỉ muốn giúp thôi. Nếu quái vật đột nhiên xuất hiện, anh có thể gặp nguy hiểm, đúng không? Nếu anh muốn, chúng tôi có thể cho anh sử dụng khu cắm trại của chúng tôi…”
Anh chàng đó im lặng, liếc nhìn Erwin và Amelia phía sau tôi.
Ha, tên khốn này thật biết cách làm người khác tức giận.
“Cảm ơn lời đề nghị, nhưng chúng tôi xin từ chối.”
“Ừm, vậy sao? Nhưng ý kiến của hai cô gái có thể sẽ khác, đúng không?”
Mặc dù tôi đã lịch sự từ chối, hắn ta vẫn cứ nằng nặc đòi, và chỉ sau khi Erwin và Amelia kiên quyết từ chối thì hắn mới chịu lùi bước.
“Câu trả lời là không.”
“Chúng tôi có khả năng tự giải quyết công việc của mình.”
“Thật không may. Chi nhánh của Clan chúng tôi nằm ở Khu 8 của Ravigion. Nếu nhóm của các cô tan rã và các cô không có nơi nào để đi, hãy thoải mái tìm chúng tôi.”
Chết tiệt, hắn ta vẫn tiếp tục làm thế cho đến phút cuối.
“Được rồi, chúng ta quay lại khu cắm trại thôi!”
Tôi cố nén nụ cười không vui khi nhìn anh ta dẫn nhóm của mình quay trở về.
“Mister, sao anh lại kiềm chế thế?”
“Chỉ vì tôi khó chịu không có nghĩa là tôi có thể vung búa vào mọi thứ.”
“Hừm, là như vậy phải không?”
Cả Erwin và tôi đều bỏ qua bình luận của Amelia.
“Nhưng nghiêm túc mà nói, nếu em can thiệp thì đám khốn nạn đó đã không thô lỗ như vậy…”
Erwin lẩm bẩm, rõ ràng là đang thất vọng, nhưng tôi biết đó là quyết định đúng đắn.
Cô ấy luôn nổi bật ở bất cứ nơi nào cô ấy đến và tin đồn lan truyền rất dễ dàng. Dù nhỏ đến đâu, tôi cũng không muốn tiết lộ thông tin của mình cho người ngoài.
Tuy nhiên, không cần phải giải thích tất cả những điều đó.
“Cảm ơn, Erwin.”
“…Hả? Tại sao?”
“Cô vẫn kiềm chế mặc dù có rất tức giận, đúng không?”
“Ừ, đúng rồi… anh đã bảo em đừng tự ý hành động mà…”
“Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy biết ơn và tự hào về cô.”
“T-thật sao…? Không có gì đâu. Em có thể làm thế mỗi ngày…”
Thay vì đưa ra lời giải thích chi tiết, tôi đã đổi chủ đề.
Suy cho cùng, điều quan trọng nhất là giải tỏa căng thẳng.
“Nó kết thúc sớm hơn tôi nghĩ nhỉ.”
“Vậy cô đang mong chờ điều gì, Amelia? Thôi, chúng ta quay lại ngủ đi. Ngày mai chúng ta vẫn còn một chuyến hành trình dài. Được không, Erwin?”
"Được!"
Sau đó, chúng tôi nhanh chóng chui lại vào chăn và tiếp tục nghỉ ngơi.
Một thời gian trôi qua.
“Schuiz, dậy đi.”
Amelia vội vã lay tôi.
Lại sao nữa? Đừng nói là mấy gã đó quay lại nhé?
Tôi nhảy lên và với lấy cái búa của mình.
“Bình tĩnh nào. Lần này không phải là người đâu.”
"…Cái gì?"
Không phải người?
Vậy thì tại sao…
"Không đời nào…"
Tôi nhanh chóng quan sát xung quanh và chẳng mấy chốc đã phát hiện ra thứ mình đang tìm kiếm.
“Ki ki kik, kik?”
Một loại quái vật hiếm cấp độ 04, Raflemimic, chỉ có thể tìm thấy trên Đảo Fione.
***
Raflemimic.
Đây là một con quái vật chắc chắn sẽ rơi ra Vật phẩm được Đánh số khi bị đánh bại, và nếu Tinh chất của nó rơi ra, chúng tôi có thể kiếm được hàng chục tỷ stone.
Mặc dù nó cũng xuất hiện ở nhiều nơi khác, nhưng không nơi nào nó xuất hiện thường xuyên như Đảo Fione.
Nói là thương xuyên, những thực chất việc một người bắt gặp được nó một lần mỗi tháng cũng được coi là may mắn.
Tất nhiên, điều này áp dụng cho toàn bộ các khu vực trên hòn đảo.
“Ai mà ngờ chúng tôi lại gặp nó ở nơi chúng tôi chỉ dừng chân thoáng qua.”
Đúng vậy, đây chính là niềm vui của khám phá và phiêu lưu.
“Schuiz, anh định làm gì?”
Amelia thì thầm bằng giọng nhỏ nhẹ và tôi trả lời.
“Làm gì là sao?”
Cô ấy nghĩ tôi sẽ từ bỏ việc này vì những gã đó sao?
“Còn gì nữa? Chúng ta sẽ hạ nó.”
“…Tôi biết anh sẽ nói thế mà. Tôi sẽ đi đánh thức Erwin.”
Amelia đi đến túi ngủ để đánh thức Erwin, và tôi nhận thấy có điều gì đó lạ.
"Khoan đã, cô gọi cô ấy là Erwin sao? Từ khi nào hai người lại trở nên thân thiết như vậy?"
“Sau một thời gian sống chung với cô ấy, tôi thấy cô ấy cũng có vẻ dễ thương.”
Ồ, cảm xúc thực sự khó lường.
Có lẽ đúng là chiến đấu có thể mang mọi người lại gần nhau hơn?
"…Dễ thương?"
“Tôi đoán việc đánh thức cô ấy là không cần thiết.”
“Đánh thức tôi à? Có chuyện gì thế?”
“Raflemimic đã xuất hiện.”
"…Thật sao?"
Erwin dụi mắt, đứng dậy và nhanh chóng nhìn chằm chằm vào chiếc rương đang lăn tròn cách đó khoảng 20 mét.
“Gik! Gigi gik?! Gik!”
Là một loài quái vật không hung dữ, Raflemimic chỉ tỏ ra tò mò trong khi nhìn thấy chúng tôi từ xa, mà không hề biểu hiện bất kỳ thái độ thù địch nào.
“Erwin, vai trò của cô rất quan trọng ở đây. Trong đội chúng ta không có pháp sư.”
“Tôi biết. Nếu em không kết thúc nó trong một đòn, nó sẽ trốn thoát, đúng không?”
“Chính xác. Nếu không thể, nó sẽ đào sâu xuống đất.”
Nếu nó chui xuống lòng đất thì coi như chúng tôi đã mất nó. Đó là lý do tại sao ưu tiên hiện nay là phải giết ngay lập tức…
"Erwin, hãy bắn hết sức mình. Nếu cần thì triệu hồi Tinh linh Bóng tối. À, cô biết rằng phần quan trọng của nó là cái rương, đúng không? Đừng bắn vào cơ thể trồi ra bên ngoài chỉ vì nó trông giống như cái đầu—"
“Đừng lo lắng, em chắc chắn sẽ hạ gục nó!”
“Ừ, tôi tin ở cô.”
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng cô ấy.
Xét cho cùng, trong số chúng tôi, người có khả năng gây sát thương đơn mục tiêu cao nhất chắc chắn là Erwin.
“Được rồi… em bắt đầu đây.”
Erwin từ từ kéo dây cung, và ngay lúc đó—
「Erwin Fornaci di Tersia đã sử dụng [Elemental Synthesis] (Tổng hợp nguyên tố)
Lửa, nước, gió, đất và thậm chí cả bóng tối.
Năm nguyên tố hòa làm một, tỏa ra luồng khí tức nguy hiểm. Nhưng ngay cả trong hoàn cảnh này, Raflemimic vẫn hoàn toàn không hay biết.
“Ki kik…”
Sinh vật nghiêng đầu, tò mò về hiện tượng kỳ lạ đang diễn ra trước mắt. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, một cảm giác tội lỗi tràn ngập tôi khi nhìn thấy sự ngây thơ của nó. Nhưng chỉ thế thôi.
Suy cho cùng, chúng ta là những nhà thám hiểm.
Nhiệm vụ của chúng tôi là giết quái vật và cả con người để kiếm tiền.
Bụp.
Erwin tập trung hoàn toàn và thả sợi dây ra.
Vèo—
Mũi tên bay về phía trước với tốc độ quá nhanh khiến mắt thường không thể theo dõi được.
“Ki, ki kik—!”
Raflemimic cuối cùng cũng nhận ra mối nguy hiểm, nhưng đã quá muộn.
Bùm!
Mũi tên bay thẳng vào cái "miệng" há hốc của sinh vật và phát nổ với tiếng gầm chói tai.
Tuy nhiên…
“Ki… ki kik…!”
Thật ngạc nhiên là nó vẫn còn sống.
Mặc dù vỏ của chiếc rương của nó đã bị vỡ và cơ thể nó bị xé thành từng mảnh—
[Ki ki kik—!]
Nó tập hợp hết sức lực còn lại và cố gắng đào sâu xuống đất.
Nhưng Erwin đã nhanh hơn.
「Erwin Fornaci di Tersia đã sử dụng [Rupture]」
Một đòn tấn công thứ hai xảy ra, và Raflemimic vỡ tan thành hàng trăm mảnh, văng ra khắp mọi hướng.
Suỵt—
Ngay sau đó, những mảnh vỡ rải rác biến thành những hạt ánh sáng và biến mất.
「Bạn đã giết Raflemimic. EXP +6」
Sự gia tăng kinh nghiệm là rõ ràng, một lời nhắc nhở về cấp độ của sinh vật này..
Bất kể tôi đã trải qua điều đó bao nhiêu lần, nó vẫn luôn là một cảm giác thỏa mãn. Nhưng sự tập trung của tôi lại ở nơi khác.
'Tình chất… không hề rơi ra.'
Không phải là tôi mong đợi điều đó.
Mong muốn nhiều hơn chỉ là tham lam.
'Làm ơn thả thứ gì đó trên 5.000 đi.'
Hai vật thể rơi xuống nơi Raflemimic vừa đứng.
Một trong số đó là đá ma thuật.
Cái khác…
“Một chiếc nhẫn…?”
Tôi tiến lại gần để kiểm tra chiến lợi phẩm và cười khan.
“Haha…”
“Schuiz, anh có biết đó là gì không?”
Tất nhiên là tôi biết.
Làm sao tôi có thể quên được? Nó đã suýt giết chết tôi một lần.
Số 6111, Kẻ truy vết Số mệnh - The Fate Tracker .
Tên Sát Long Nhân mà chúng tôi gặp ở Mê cung Larkaz cũng đeo một chiếc nhẫn tương tự.
'Không phải là một món đồ tệ, nhưng có gì đó khiến tôi cảm thấy... không ổn.'
“Đó là loại nhẫn gì vậy? Nếu, nếu nó tốt cho cung thủ, thì có lẽ em có thể…”
Erwin im lặng, ánh mắt đầy mong đợi.
Bình thường cô ấy không mấy quan tâm đến chiến lợi phẩm, nhưng ngay cả cô ấy cũng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của một Vật phẩm được Đánh số. (Dịch giả-kun: Bó tay)
“Thật khó để nói loại hình vật phẩm này phù hợp với loại người nào.”
“Khó nói lắm sao?”
“Nếu tôi phải phân loại, tôi sẽ nói rằng đó là một công cụ ma thuật loại cảnh báo. Khi có điều gì xảy ra gần đó, chiếc nhẫn sẽ hiển thị màu sắc để chỉ ra liệu đó là tích cực hay tiêu cực.”
Để tham khảo, có ba màu: xanh lá cây, đỏ và vàng.
Đó là lý do tại sao tôi luôn gọi nó là “Nhẫn đèn giao thông”.
“Giữ lại cũng không tệ, tốt nhất là không nên bán nó.”
“…Vậy thì, em có thể đeo nó không?”
“Cô à? Nhưng cô đã đeo rất nhiều nhẫn rồi. Tôi sẽ tạm thời đeo nó vậy.”
"Ồ, được thôi. Đúng thế! Có lẽ như vậy là tốt nhất, đúng không?"
Với sự chấp thuận của Erwin, tôi không ngần ngại đeo chiếc nhẫn vào ngón tay mình.
Và ngay lúc đó.
「Chiếc nhẫn đã phát hiện ra số mệnh của bạn.」
Chiếc nhẫn sáng lên.