Cố Phong đã hiểu được ý mà bác sĩ muốn ám chỉ: “Có phải tôi sẽ bị phá tướng không?”

Bác sĩ không ngờ anh sẽ rối rắm vấn đề này như thế, lập tức nghiêm túc đính chính: “Nếu anh cẩn thận bảo dưỡng thì cho dù là những nơi bị thương khá sâu cũng sẽ chỉ để lại một ít vết sẹo, sẽ không quá nghiêm trọng.”

Bác sĩ cũng không dám nói quá tuyệt đối, dù sao thì thể chất của mỗi người đều không giống nhau, tình hình khôi phục của vết thương cũng sẽ khác nhau.

“Tôi biết rồi.” Cố Phong cũng không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc.

Bác sĩ vừa mới đi ra, Diệp Đống đã mang theo hai quầng thâm mắt đen thùi đi vào.

“Anh rể.”

Cố Phong nhìn thấy cậu, lập tức lên tinh thần.

“Ngày hôm qua có chuyện gì thế?”

Diệp Đống bĩu môi, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện.

“Em phạm phải sai lầm.”

Cố Phong nhìn thấy phần xương hàm vẫn còn sưng đỏ của cậu hỏi: “Chị của em đánh em hả?”

Diệp Đống gật đầu: “Em bị đánh là đáng.”

Tuy rằng Cố Phong không biết rốt cuộc cậu đã phạm lỗi gì, nhưng mà thái độ hiện tại cũng coi như là khá tốt.

“Chị của em có làm sao không?”

“Chắc là không có việc gì, Ngô Hàm Nhu đang ở chung với chị ấy. Nhưng mà chị ấy không chịu gặp em, anh rể, anh nhất định phải nói đỡ thay cho em đó.” Diệp Đống biết Diệp Ninh nghe lời Cố Phong nhất, cho nên mới đặt hi vọng lên người Cố Phong.

Cố Phong nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc em đã làm cái gì?”

Lại có thể làm Diệp Ninh tức giận như thế?

“Em chỉ là phạm phải một sai lầm.” Diệp Đống đỏ mặt, hiện tại cũng biết mất mặt.

Cố Phong khó hiểu hỏi: “Sai lầm gì?”

“Là cái loại sai lầm mà đàn ông nào cũng đều sẽ phạm phải đó.” Diệp Đống nói chuyện một cách hàm súc.

Cố Phong suy nghĩ vài giây, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng mà không bao lâu sau gương mặt lại trở nên căng thẳng.

 

“Em, thằng nhóc nhà em, em nói coi anh phải làm gì với em đây hả!”

Bất đắc dĩ, cạn lời, cũng rất tức giận.

Chẳng trách Diệp Ninh sẽ phát giận như thế, đây rõ ràng là vấn đề về tác phong.

 

Cảm xúc của Diệp Đống có chút kích động: “Anh rể, anh cũng là đàn ông mà, anh phải hiểu cho em chứ. Em cũng không phải cố ý, là con nhỏ kia chủ động quyến rũ em. Nếu như đổi thành anh, anh chắc chắn cũng sẽ nhịn không được...”

Nói nói rồi không còn tự tin gì nữa, nhưng mà cậu cảm thấy Cố Phong càng có thể hiểu cậu hơn Diệp Ninh.

Cố Phong nghe lời này, muốn tát cho cậu một cái.

“Sao em và người phụ nữ kia quen biết nhau? Hai đứa em có quan hệ gì?”

Nếu như cậu đi ra ngoài quen biết với người phụ nữ khác, phát triển trở thành mối quan hệ tình nhân, đây rõ ràng là tình huống cực kỳ ác liệt.

Có khả năng gia đình sẽ tan nát.

Diệp Đống nhanh chóng trả lời: “Em không quen biết cô ta. Là cái loại quan hệ giao dịch tiền bạc đó.”

Chờ xong việc rồi cậu cũng phản ứng lại, Mục Văn Hạo chắc chắn đã tìm loại phụ nữ đó cho cậu.

Sắc mặt Cố Phong vô cùng nghiêm túc, chuyện này đã xảy ra, có trách cứ thì cũng không làm nên chuyện gì.

Sau này phải xem xem Khổng Giai có thể chấp nhận được sai lầm lần này của cậu hay không.

“Sau này em không được phép làm chuyện này nữa!”

Anh lạnh lùng dặn dò.

“Em thề, em chắc chắn sẽ không làm thế nữa!” Diệp Đống vừa nói vừa giơ tay lên.

Cố Phong nghĩ đến Khổng Giai, tâm trạng cực kỳ nặng nề.

Chuyện này người ngoài không thể nào nhúng tay vào, nếu Khổng Giai cứ thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, như vậy gia đình này sẽ sụp đổ.

Nhưng mà anh cũng không nói những lời này với Diệp Đống, để tránh hiện tại Diệp Đống cuống cuồng rối loạn.

“Anh rể, lát nữa anh khuyên chị của em giúp em với, chị ấy nghe lời của anh nhất.” Diệp Đống vô cùng mong đợi cầu xin.

Cố Phong thầm thở dài trong lòng, đến tận lúc này mà thằng nhóc ranh này vẫn còn chưa hiểu rõ tình hình.

Hiện tại người quan trọng nhất không phải Diệp Ninh, mà là Khổng Giai.