Giây tiếp theo, Diệp Ninh cong khóe môi lên nói: “Cho dù là tôi hay là đạo diễn Trương, đạo diễn Ngô hoặc là bất cứ nhân viên công tác nào trong đoàn phim cũng đều hi vọng có thể quay chụp một bộ phim điện ảnh hoàn mỹ nhất, cho nên chuyện mà cô Lâm lo lắng có lẽ sẽ không xảy ra.”

Lâm Nhiên nhìn chằm chằm vào cô, nghe hiểu được ý mà cô đang muốn ám chỉ.

Cô ấy đang định hỏi tiếp cho rõ ràng thì Diệp Ninh đã lại bổ sung: “Cô Lâm tạm thời đừng quá sốt ruột, có thể tập trung vào chuyện kịch bản.”

Tuy rằng vẻ mặt của Lâm Nhiên không có quá nhiều thay đổi, nhưng vẻ hưng phấn trong mắt đã không thể nào che giấu được.

Ý mà vị biên kịch Diệp này muốn nói chẳng phải là cô ấy có thể lấy được vai nữ chính này sao?

Cô vui sướng nhìn về phía Trương Quốc Trụ, âm thầm muốn xác nhận.

Trương Quốc Trụ cũng không phản bác lời của Diệp Ninh.

Lâm Nhiên giống như uống một viên thuốc an thần, có rất nhiều chuyện không cần thiết phải nói rõ ràng, trong lòng mọi người đều ngầm hiểu là được rồi.

“Tôi tuyệt đối sẽ không làm cho hai người thất vọng!”

“Cái gì? Hôm nay Lâm Nhiên lại được kêu đi thử vai nữa hả?”

Lúc Thủy Du Vi nghe được tin tức này thì đang ở trong tiệm uốn tóc làm tóc, thậm chí cũng không rảnh để ý đến việc còn có các khách hàng khác, trực tiếp nổi giận.

Là chỗ dựa của cô ta còn chưa đủ lớn hả?

Rõ ràng cô ta đã ra lệnh với Ngô Thu Á rằng nữ chính của bộ điện ảnh này phải là của cô ta, nhưng mà Ngô Thu Á vẫn cứ chần chừ không chịu ký hợp đồng với cô ta.

Hiện tại lại còn trực tiếp đi tìm Lâm Nhiên, hành vi này rõ ràng là đang vả vào mặt cô ta mà!

“Cô đừng giận, có lẽ bọn họ gọi Lâm Nhiên qua đó để thử vai nhân vật khác thì sao.”

Người bên cạnh cô ta vội vàng khuyên nhủ.

Sắc mặt của Thủy Du Vi đã cực kỳ khó coi: “Tốt nhất là như thế!”

Nữ chính nhất định phải là của cô ta, còn cái con nhỏ Lâm Nhiên kia nếu đồng ý làm lá xanh thì cô ta đương nhiên cũng sẽ không để ý.

“Nói với tài xế, làm tóc xong tôi không về nhà, tôi đến nhà chú của tôi.”

 

Để tránh đêm dài lắm mộng, cô ta vẫn phải tiếp tục thổi gió bên tai chú, làm chú tiếp tục tạo áp lực với Ngô Thu Á, nhanh chóng xác định chuyện này.

Lúc Diệp Ninh và Trương Quốc Trụ ra khỏi xưởng sản xuất điện ảnh, chân trời chỉ còn lại một góc hoàng hôn.

Trương Quốc Trụ kéo lê cơ thể mệt mỏi, bởi vì Diệp Ninh kiên quyết muốn đi ăn mới tiện đường đi ăn cơm chiều luôn.

“Diệp Ninh, hôm nay cô nói với Lâm Nhiên như thế là trong lòng cô đã có cách giải quyết rồi hả?”

Dù sao thì cô còn chưa đi tìm Thủy Du Vi mà đã làm Lâm Nhiên yên tâm, ý tứ cũng đã quá rõ ràng rồi.

Diệp Ninh chậm rãi nói: “Không có cách gì hết.”

Hả.

Cơ bắp trên mặt Trương Quốc Trụ hơi run rẩy.

Diệp Ninh tiếp tục nói: “Nhưng mà Lâm Nhiên thật sự là diễn viên phù hợp với vai nữ chính, cho nên vì bộ điện ảnh này, tôi cũng phải nghĩ cách đi giải quyết Thủy Du Vi mới được.”

Trương Quốc Trụ nghe cô nói như thế, trái tim căng thẳng mới lại quay về vị trí cũ.

“Tôi tin tưởng cô chắc chắn sẽ làm được!”

Chỉ cần là việc mà cô muốn làm thì chắc chắn sẽ làm được.

Diệp Ninh không bày tỏ ý kiến, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, chuyện này thật sự chỉ có thể thành công, không thể thất bại!

Buổi tối, Diệp Ninh đang làm quen với ca khúc ngày mai cần phải thu âm, điện thoại bàn trong phòng lại vang lên.

Giờ này mà còn gọi điện thoại lại đây, một là Lý Tử Hằng, hai là bên Ngô Thu Á, cho nên cô cũng không hề chần chừ, lập tức buông nhạc phổ xuống, cầm ống nghe lên.

TBC

“Alo, tôi là Diệp Ninh.”

Cô báo tên họ, sau đó chờ đối phương mở miệng.”

“Là anh.”

Ngay khoảnh khắc giọng nói của Cố Phong theo ống nghe truyền đến, Diệp Ninh lập tức kinh ngạc, mất hai giây mới phản ứng lại, gần như buột miệng thốt ra câu hỏi vô cùng lo lắng.

“Trễ thế này rồi anh còn gọi điện thoại đến đây, có việc gì sao?”