Chương 328: Tình nghĩa thế này thật khiến người ta cảm động
 

Tấm vải che trên chiếc đấu lạp khẽ rung động, chỉ để lộ ra một đôi mắt hẹp dài và trầm ổn.

Khi Khương Trúc lấy lại tinh thần, người kia đã đứng dưới bậc thềm, chỉ để lại một bóng lưng.

Ánh mắt của Ma Tam lướt qua giữa hai người, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh nhạt, không chút e dè nói:

"Trước đây, ta đã giúp ngươi nâng tu vi lên Hóa Thần trung kỳ, và lúc đó, ta đã nói với ngươi rồi. Từ nay về sau, ngươi không thể tự mình đột phá thêm nữa. Nhưng trận pháp mà ta đưa cho ngươi lại có thể giúp ngươi quay về trạng thái tu luyện bình thường, ít nhất là cho ngươi một cơ hội để tiến lên Hợp Thể, chẳng phải vậy sao?"

Khương Trúc trong lòng run rẩy dữ dội, vô cùng kinh ngạc.

Ban đầu nàng nghĩ rằng Ma Tam chỉ có khả năng nhét ma khí và linh lực vào cơ thể người khác một cách cưỡng ép. Hành động này rõ ràng là chống lại thiên đạo và trong thời gian dài chắc chắn sẽ bị Thiên Phạt giáng xuống.

Nhưng theo những gì hắn ta nói, hắn ta không chỉ có thể nâng tu vi của người khác một cách ép buộc mà còn sử dụng trận pháp để giúp họ quay lại trạng thái tu luyện bình thường, tránh được sự trừng phạt của thiên đạo.

Hắn ta đã hoàn toàn nắm rõ quy tắc của thiên đạo.

Hắn ta đang đùa bỡn thiên đạo ư?

Nếu không, Khương Trúc thật sự không hiểu nổi tại sao hắn ta lại phải tốn công nghiên cứu nhiều trận pháp đối kháng thiên đạo đến thế. Chẳng lẽ chỉ để hủy diệt Tu Tiên giới thôi sao?

Khương Trúc chắc chắn rằng Ma Tam mang theo mối hận thù sâu sắc với thiên đạo. Đồng thời, một dự đoán đáng sợ xuất hiện trong đầu nàng:

Có lẽ việc hủy diệt Tu Tiên giới chỉ là mục đích phụ. Hoặc có thể, hắn ta muốn phá hủy và chiếm đoạt thứ mà thiên đạo kiêu hãnh nhất.

Mà Tu Tiên giới chính là kiệt tác mà thiên đạo đã tự tay tạo ra.

Khương Trúc ngẩng đầu, nhìn về phía Ma Tam đang đứng trên bậc thềm. Trong mắt hắn ta chỉ có tham vọng chiếm lấy toàn cục và sự khinh miệt đối với trời đất.

Dịch Phong nghe lời của Ma Tam, nhịn không được mà cười lạnh một tiếng:

"Ta đã biết ngay từ đầu là ngươi lừa ta. Lần sau muốn hợp tác, ngươi phải đưa trước thứ ta cần, nếu không, ta sẽ không làm việc cho Ma tộc các ngươi nữa."

"Dù ngươi có nhận hay không, ta đã đưa cho ngươi thứ ngươi cần, không tính là thất hứa."

Ma Tam nói, giọng điệu không mang theo ý định thương lượng:

"Bây giờ, ngươi cùng Linh tu này mở ra Chiếu Thiên Lệnh."

Dịch Phong hừ lạnh:

"Muốn ta làm việc thì cũng phải cho ta cái gì đó chứ?"

Ma Tứ ngay lập tức biến sắc, trong tay tụ đầy ma khí, dường như chỉ cần Dịch Phong từ chối thêm chút nữa, lập tức sẽ động thủ.

Ma Tam nhàn nhạt nói:

"Thực ra không cần ngươi làm gì nhiều, chỉ cần đóng góp một chút linh lực thôi. Chúng ta đã hợp tác nhiều lần như vậy, ngươi không nể mặt chút tình nghĩa sao? Thật sự làm người ta thất vọng."

Thu Vũ Miên Miên

Dịch Phong nhìn thoáng qua Ma Tứ đang sẵn sàng ra tay, lại nhìn sang Khương Trúc, thúc giục:

"Được rồi, được rồi, xem như ta xui xẻo. Làm nhanh lên."

Khương Trúc, từ đầu đến giờ không nói lời nào, nhẹ nhàng vung tay, bốn tấm tông bài trên không trung hợp lại thành một, đồng thời hai tay kết ấn:

"Truyền linh lực vào tông bài."

Dịch Phong không chần chừ, lập tức xuất linh lực.

Tông bài như một cái hố không đáy, không ngừng hút linh lực. Gần như rút cạn Dịch Phong, hắn ta khẽ vùng vẫy, nhưng ngay lập tức bị Ma Tứ ấn xuống, không thể nhúc nhích.

Khương Trúc lạnh lùng liếc nhìn Ma Tứ đang đè Dịch Phong, không nói gì.

Lúc trước, việc khởi động Chiếu Thiên Lệnh cần đến sự hợp lực của Vân Trung Kiếm Tôn cùng các trưởng lão. Nay một mình Dịch Phong cung cấp linh lực, chắc chắn rất khó chịu.

Khương Trúc cũng rót linh lực của mình vào, nhưng cơ thể nàng hiện tại chỉ mới Trúc Cơ, chẳng khác nào muối bỏ biển.

Khi linh lực bị rút sạch, trên không trung lập tức một quầng sáng sáng lên, Dịch Phong cũng mồ hôi nhễ nhại lùi về sau vài bước, suýt nữa ngã nhào.

Dưới sự chỉ đạo của Ma Tam, Khương Trúc ghi lại hình ảnh của Chiếu Thiên Lệnh cùng đoạn video trên Tiểu Linh Thông.

"Được rồi. Chờ ta rời khỏi Thượng Ma Tông, tất nhiên ta sẽ phát Chiếu Thiên Lệnh, tin tức trên Tiểu Linh Thông cũng đã được biên tập. Bây giờ ta có thể gặp Bạch Vi chưa?"

Ma Tam nở nụ cười ôn hòa, đưa tay ra hiệu:

"Tất nhiên, mời."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Khương Trúc cất tông bài vào ngực, xoay người bước ra khỏi đại điện.

Sau khi bọn họ rời đi, Dịch Phong cũng gắng gượng rời khỏi Thượng Ma Tông.

Khương Trúc theo chân Ma Tam, đi qua mấy tòa đại điện, cuối cùng dừng lại ở nơi sâu nhất.

“Ầm—”

Cửa đại điện bị đẩy mạnh ra.

Hạng Nhiên đang đứng cạnh thi thể, không quay đầu lại. Chỉ đến khi nghe thấy có người bước vào, nàng ta mới cúi đầu xoay người, nhẹ giọng gọi:

“Ma Tam đại nhân.”

Ma Tam nở một nụ cười đầy ẩn ý, giọng điệu tràn ngập hàm xúc:

“Hạng Nhiên, ngươi không cần canh giữ nữa. Có người đến cứu đồng đội của họ rồi. Tình nghĩa như vậy, thật khiến ta cảm động và ngưỡng mộ.”

Hạng Nhiên đứng yên bên cạnh chiếc giường băng ngọc, khuôn mặt không biểu cảm, ánh mắt chưa từng ngẩng lên.

Nàng ta biết người đến là ai và cũng biết đây là chiêu trò của Ma Tam.

Rõ ràng hắn ta có thể sai người mang Bạch Vi và Bạch Tử Mục đi thẳng, nhưng hắn ta lại không làm vậy. Hắn ta muốn Khương Trúc tận mắt nhìn thấy, ai là người đã hủy hoại Bạch Vi, và ai là kẻ đang giúp Ma tộc đối đầu với Linh tu.

Hắn ta muốn bức nàng ta đến đường cùng, khiến nàng ta chỉ có thể đứng về phía Ma tộc.

Ma Tam chưa bao giờ để nàng ta được yên ổn, dù nàng ta đã không còn là Linh tu, và vĩnh viễn không thể bước lên con đường tươi sáng.

Khương Trúc vừa bước vào đã nhìn thấy Hạng Nhiên. Nàng đi thẳng đến chỗ nàng ta.

Trên giường ngọc là linh căn bị phá nát của Bạch Vi, từng mảnh vụn nằm rải rác, trong đó còn có một mảnh vương m.á.u đỏ tươi, rõ ràng vừa bị cắt ra không lâu.

Hạng Nhiên đứng lặng lẽ, mắt nhìn xuống, từ góc độ của nàng ta chỉ thấy được một phần tà áo của Khương Trúc.

Hai người không đối mặt với nhau.

Thậm chí, không hề nhìn nhau lấy một lần.

Từ lâu, Hạng Nhiên đã từng tưởng tượng về cảnh hai người gặp lại. Nàng ta nghĩ đến vô số lời giải thích, từ giả vờ đáng thương kể khổ, đến giả lạnh lùng phủ nhận quen biết, hay giả vô tình tỏ vẻ không quan tâm.

Nhưng từ lần chia tay ở Tây Châu, tái ngộ đã trở thành kẻ thù. Kết cục này, bất kể lời nói nào cũng không thể giải thích rõ ràng.

Huống chi, ngay từ lần đầu gặp nhau, nàng ta đã không còn là Linh tu nữa.

Có hỏi cũng không cách nào bào chữa.

Khương Trúc vòng qua góc giường nơi đặt những mảnh vỡ linh căn, vươn tay bế t.h.i t.h.ể của Bạch Tử Mục lên.

Trong cơ thể, không còn Nguyên Anh.

Nàng không chút biểu cảm, rời khỏi giường ngọc, tiến đến chỗ Bạch Vi.

Khương Trúc từ đầu đến cuối không nói một lời với Hạng Nhiên, khiến trái tim đang căng thẳng của nàng ta cuối cùng cũng thả lỏng.

“Ma Tam đại nhân, không định thả người sao?” Khương Trúc lạnh giọng hỏi, mắt nhìn Bạch Vi đang bị xích bằng những dây xích lạnh lẽo.

Ma Tam ngay lập tức cười chế nhạo:

“Mải ngắm bạn cũ hội ngộ quá mà quên mất. Ma Tứ, ngươi thật là, sao còn chưa mở xích? Ôi, vị tiểu hữu không còn linh căn này xem ra sắc mặt không được tốt lắm. Lần sau nhớ nhẹ tay chút, sau này họ còn phải thường xuyên ghé thăm đấy.”

Ma Tứ vung tay, thu lại dây xích, thoáng liếc nhìn Hạng Nhiên đang yên lặng, rồi nói:

“Là Hạng Nhiên động thủ. Ta sẽ phạt nàng ta sau.”

Ma Tam đầy hứng thú quan sát biểu cảm của Khương Trúc và Hạng Nhiên, nhưng đáng tiếc một người mặt không đổi sắc, một người lạnh như băng, chẳng có gì thú vị để xem.

Khương Trúc một tay bế t.h.i t.h.ể Bạch Tử Mục, một tay đỡ lấy Bạch Vi. Trong một góc không ai nhìn thấy, Bạch Vi nhẹ nhàng kéo tay áo nàng.

Hành động của Khương Trúc khựng lại. Nàng đặt t.h.i t.h.ể Bạch Tử Mục xuống đất, sau đó bế Bạch Vi lên, vận linh lực đặt t.h.i t.h.ể lên lưng.

Không nói một lời, nàng quay người rời đi.

Ma Tam nhìn Bạch Vi được Khương Trúc bế trong lòng với ánh mắt thâm trầm rồi dần dần lại lộ ra sự phấn khích.

Hôm nay, không ai có thể rời đi!