Trần Kiều ra vẻ bình thản:

“Đại học thì chỗ nào chẳng có giáo sư. Thêm mấy năm nữa, Hoắc Khải nhà cháu cũng có thể lên làm giáo sư.

Giáo sư Quý là người rất nổi tiếng trong trường, Tống Thời Hạ lấy anh ấy, cuộc sống chỉ có thể tốt lên từng ngày chứ không thể nào tệ được.

Cha mẹ giáo sư Quý đều là những phần tử trí thức cao cấp, lâu lâu lại tới nhà cho mấy cân thịt, người ta ăn thịt quanh năm, ăn đến chán rồi.

Tống Thời Hạ lại còn biết nấu nướng giỏi hơn cháu, xã giao cũng tốt hơn, đương nhiên được nhiều người yêu quý hơn, cháu đúng là không so được với người ta.

Cho nên, thực ra sống trong đời cần hạn chế đua đòi với người khác thôi, sống tốt cuộc sống của mình là được rồi.”

Trần Kiều thực ra không biết cha mẹ giáo sư Quý có phải thành phần trí thức cao cấp hay không.

Cô ta chỉ tiện thể thêm vào, bởi vì so với nhà chồng Tống Thời Hạ, mẹ chồng cô ta chắc chắn sẽ không muốn để cô ta ăn thịt mỗi bữa, thậm chí còn mong đục khoét được tiền từ trong tay cô ta.

Hàng xóm xấu hổ lắm: “Cháu nói phải, đúng là không thể so với người ta được.”

Ban đầu, Trần Kiều chính là đối tượng để bà ta hâm mộ.

Bà ta không muốn cho Trần Kiều sống thoải mái nên mới cố tình nhắc tới Tống Thời Hạ trước mặt Trần Kiều, để cô ta cũng như mình, có đối tượng mà ghen ghét khó chịu.

Ai ngờ, Tống Thời Hạ lại lấy được một giáo sư đại học, anh chàng trông lịch sự văn nhã nhưng có vẻ chẳng biết làm gì kia, ấy thế mà lại là giáo sư đại học.

Nếu đó chỉ là một giáo viên đại học bình thường, có lẽ bà ta đã không khiếp sợ đến thế.

 

Nhưng người đó là một giáo sư, tuổi lại trẻ như vậy, rốt cuộc gia cảnh phải khiếp người cỡ nào?

Bà ta không hiểu vì sao Tống Thời Hạ lại giấu chuyện này, nếu là bà ta, lấy được một vị giáo sư trẻ tuổi như thế, có khi đã muốn khoe ra cho cả thế giới biết.

Trần Kiều xả ra những lời này, lòng thấy nhẹ nhàng hẳn.

Người này muốn cho cô ta tự so sánh mình với Tống Thời Hạ.

Nhưng Trần Kiều hiểu, mình và Tống Thời Hạ không phải người của cùng một thế giới, không cần phải so sánh với nhau làm gì.

Tống Thời Hạ thuộc kiểu người chẳng cần làm gì cũng có thể gặp may mắn, còn cô ta, ngay từ lúc sinh ra đã không so được, gia đình chỉ là thứ làm liên lụy cô ta.

Lần này, cô ta chỉ muốn trân trọng cơ hội được sống lại một đời, tìm lấy đường đi của chính mình, tuyệt không giẫm lên vết xe đổ của đời trước, tự đẩy mình vào đường cùng.

Những ngày cuối đời ấy, Trần Kiều nằm chờ c.h.ế.t trên giường bệnh.

Bà cụ giường bên có cho cô ta mượn mấy quyển sách, bên trong giảng giải những đạo lý trong Phật học.

Trong đó có một câu chuyện xưa mang tính triết lý, đại khái là nói phúc khí của mỗi người có hạn, cho nên, người còn sống là còn chịu khổ chịu nạn.

DTV

Nếu người đó lại vẫn luôn may mắn, phúc khí tràn đầy thì chứng tỏ kiếp trước người ấy đã làm rất nhiều chuyện tốt.

Đời trước Trần Kiều không tin Phật, nhưng trời xanh cho cô ta một cơ hội sống lại.

Đột nhiên cô ta cảm thấy, trong thế gian này, nhân quả của vạn sự đều có tuần hoàn, không cần phải đi hâm mộ hay ghen ghét người khác.