Chương 204: Khiêu Chiến Từ Trời Cao (1)
Thấy mọi người đều không dám, Hách Quân cũng hết cách, chỉ có thể nói với Tân Án: “Vậy cô đi trước làm mẫu cho họ xem đi.”
Tân Án không hề lo lắng, đi đến bên sợi dây thừng: “Cứ thế đi lên thôi đúng không?”
“Đúng vậy, chỉ cần giữ bình tĩnh, sợi dây này thực ra rất chắc chắn.” Quan Thành nói.
Tân Án thử dẫm vài bước lên sợi dây, phát hiện nó thực sự không lỏng lẻo như cô tưởng, sợi dây được buộc rất chặt.
Cô nắm chặt sợi dây phía trên bằng cả hai tay, không chút do dự bước ra bước đầu tiên, khiến những người phía sau đều kêu lên.
“Án Án cố lên, cẩn thận nhé!” Lâm Như Hàm lo lắng nói.
“Cố lên!” Mọi người đều cổ vũ cho Tân Án, ngay cả Phạm Hân cũng lo lắng đến toát mồ hôi lạnh.
Tân Án từng bước một vững chắc đạp lên sợi dây thừng, đột nhiên cô cảm thấy mình bây giờ rất giống những diễn viên xiếc thú mà cô từng xem trên TV.
“Đừng nhìn xuống, sắp qua rồi.” Hách Quân nhắc nhở.
Vốn dĩ Tân Án cũng không định nhìn xuống, nhưng anh ta vừa nhắc, Tân Án lại tò mò, cúi đầu nhìn xuống dưới.
Hách Quân: [Đúng là đồ không nghe lời…]
Phía dưới là rừng cây và con sông, bất ngờ lại có chút đẹp. Tân Án vừa lúc đi đến giữa sợi dây, vốn đang hướng mặt về phía đối diện, cô đột nhiên dừng lại, xoay người đối mặt với nơi xa.
“Tân Án, cô làm sao vậy?” Các đồng đội trên vách núi nhìn thấy Tân Án đột nhiên xoay người, còn tưởng rằng cô gặp chuyện gì, đều lo lắng hỏi.
Mà Tân Án lúc này đang nhìn thấy một khung cảnh tuyệt mỹ, chỉ có đứng ở giữa sợi dây này mới có thể chiêm ngưỡng được.
Cô buông một tay ra, chỉnh lại chiếc camera nhỏ trên ngực: “Mọi người thấy chưa? Đây chính là khung cảnh độc nhất vô nhị đấy nhé. Phải lên đến vách núi mới có thể nhìn thấy. Sau lần trước dẫn mọi người ngắm cảnh trên ngọn cây, lần này lại dẫn mọi người ngắm cảnh giữa vách đá.”
Tiếp theo, cô chậm rãi xoay người một vòng để mọi người cùng chiêm ngưỡng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Mọi người trên vách núi: "……"
Giới thiệu xong một vòng, Tân Án lại bắt đầu chậm rãi tiến về phía trước, rất nhanh đã đến đích.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Vừa chạm chân xuống đất, Tân Án cảm thấy có chút kỳ lạ, sao trong rừng cây này lại treo nhiều camera như vậy?
Bốn người còn lại sau đó mặc đồ bảo hộ vào. Mặc dù có bảo vệ, nhưng đi trên một sợi dây thừng vẫn rất khó khăn, phải mất cả buổi sáng họ mới qua hết được.
Khi năm người tập hợp ở phía đối diện vách đá, họ phát hiện các huấn luyện viên không đi cùng.
“Huấn luyện viên, các anh không qua sao?” Lưu Tinh Vũ hét lớn về phía đối diện.
Quan Thành ra hiệu tư thế đeo ba lô. Mọi người mới nhớ ra lúc ra khỏi căn cứ, mỗi người đều được phát một chiếc ba lô nhỏ. Mở ra thì thấy bên trong có một bộ đàm.
“Bây giờ là nội dung huấn luyện chính của ngày hôm nay. Các cô tự tìm đường về doanh trại. Trong ba lô có nước, lương khô và cơm tự sôi, đủ cho các cô dùng trong một ngày. Nếu hôm nay không về được, các cô tự lo liệu.” Giọng nói lạnh nhạt của Quan Thành vang lên trong bộ đàm.
???
Vậy là anh bắt chúng tôi sợ c.h.ế.t khiếp khi qua cái vách đá đó, chỉ để vứt chúng tôi ở đây sao?
“Chúng tôi không thể đi đường cũ trở về sao?” Tân Án hỏi.
Đối diện dường như cạn lời một chút, ngay sau đó truyền đến tiếng Hách Quân quát lớn: “Đương nhiên là không thể! Cô nghĩ đây là trò chơi điện tử chắc? Đi rồi lại quay về à? Các cô ngoan ngoãn xuống núi, đi bộ từ chân núi trở về! Trong ba lô còn có kim chỉ nam, các cô tự sử dụng cho tốt vào. Chúng tôi đi đây.”
“Đúng rồi, bây giờ rời khỏi căn cứ, livestream cũng bắt đầu rồi. Biểu hiện của các cô chúng tôi đều sẽ theo dõi và cho điểm. Các cô tự liệu mà làm.” Quan Thành nói thêm.
Tiếp theo, họ nhìn thấy hai người ở đối diện dứt khoát quay người rời đi, chỉ để lại năm người giữa gió núi hỗn loạn.
[A a a a sao lại đột nhiên bật livestream vậy?]
[Từ từ, chẳng lẽ họ vừa đi từ sợi dây thừng kia qua đây? Muốn xem quá trình!]
[Ha ha ha vậy là bây giờ họ bị bỏ lại ở phía đối diện rồi sao?]
[Lại đến địa bàn của Án tỷ rồi.]
Tân Án không hề lo lắng, đi đến bên sợi dây thừng: “Cứ thế đi lên thôi đúng không?”
“Đúng vậy, chỉ cần giữ bình tĩnh, sợi dây này thực ra rất chắc chắn.” Quan Thành nói.
Tân Án thử dẫm vài bước lên sợi dây, phát hiện nó thực sự không lỏng lẻo như cô tưởng, sợi dây được buộc rất chặt.
Cô nắm chặt sợi dây phía trên bằng cả hai tay, không chút do dự bước ra bước đầu tiên, khiến những người phía sau đều kêu lên.
“Án Án cố lên, cẩn thận nhé!” Lâm Như Hàm lo lắng nói.
“Cố lên!” Mọi người đều cổ vũ cho Tân Án, ngay cả Phạm Hân cũng lo lắng đến toát mồ hôi lạnh.
Tân Án từng bước một vững chắc đạp lên sợi dây thừng, đột nhiên cô cảm thấy mình bây giờ rất giống những diễn viên xiếc thú mà cô từng xem trên TV.
“Đừng nhìn xuống, sắp qua rồi.” Hách Quân nhắc nhở.
Vốn dĩ Tân Án cũng không định nhìn xuống, nhưng anh ta vừa nhắc, Tân Án lại tò mò, cúi đầu nhìn xuống dưới.
Hách Quân: [Đúng là đồ không nghe lời…]
Phía dưới là rừng cây và con sông, bất ngờ lại có chút đẹp. Tân Án vừa lúc đi đến giữa sợi dây, vốn đang hướng mặt về phía đối diện, cô đột nhiên dừng lại, xoay người đối mặt với nơi xa.
“Tân Án, cô làm sao vậy?” Các đồng đội trên vách núi nhìn thấy Tân Án đột nhiên xoay người, còn tưởng rằng cô gặp chuyện gì, đều lo lắng hỏi.
Mà Tân Án lúc này đang nhìn thấy một khung cảnh tuyệt mỹ, chỉ có đứng ở giữa sợi dây này mới có thể chiêm ngưỡng được.
Cô buông một tay ra, chỉnh lại chiếc camera nhỏ trên ngực: “Mọi người thấy chưa? Đây chính là khung cảnh độc nhất vô nhị đấy nhé. Phải lên đến vách núi mới có thể nhìn thấy. Sau lần trước dẫn mọi người ngắm cảnh trên ngọn cây, lần này lại dẫn mọi người ngắm cảnh giữa vách đá.”
Tiếp theo, cô chậm rãi xoay người một vòng để mọi người cùng chiêm ngưỡng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Mọi người trên vách núi: "……"
Giới thiệu xong một vòng, Tân Án lại bắt đầu chậm rãi tiến về phía trước, rất nhanh đã đến đích.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Vừa chạm chân xuống đất, Tân Án cảm thấy có chút kỳ lạ, sao trong rừng cây này lại treo nhiều camera như vậy?
Bốn người còn lại sau đó mặc đồ bảo hộ vào. Mặc dù có bảo vệ, nhưng đi trên một sợi dây thừng vẫn rất khó khăn, phải mất cả buổi sáng họ mới qua hết được.
Khi năm người tập hợp ở phía đối diện vách đá, họ phát hiện các huấn luyện viên không đi cùng.
“Huấn luyện viên, các anh không qua sao?” Lưu Tinh Vũ hét lớn về phía đối diện.
Quan Thành ra hiệu tư thế đeo ba lô. Mọi người mới nhớ ra lúc ra khỏi căn cứ, mỗi người đều được phát một chiếc ba lô nhỏ. Mở ra thì thấy bên trong có một bộ đàm.
“Bây giờ là nội dung huấn luyện chính của ngày hôm nay. Các cô tự tìm đường về doanh trại. Trong ba lô có nước, lương khô và cơm tự sôi, đủ cho các cô dùng trong một ngày. Nếu hôm nay không về được, các cô tự lo liệu.” Giọng nói lạnh nhạt của Quan Thành vang lên trong bộ đàm.
???
Vậy là anh bắt chúng tôi sợ c.h.ế.t khiếp khi qua cái vách đá đó, chỉ để vứt chúng tôi ở đây sao?
“Chúng tôi không thể đi đường cũ trở về sao?” Tân Án hỏi.
Đối diện dường như cạn lời một chút, ngay sau đó truyền đến tiếng Hách Quân quát lớn: “Đương nhiên là không thể! Cô nghĩ đây là trò chơi điện tử chắc? Đi rồi lại quay về à? Các cô ngoan ngoãn xuống núi, đi bộ từ chân núi trở về! Trong ba lô còn có kim chỉ nam, các cô tự sử dụng cho tốt vào. Chúng tôi đi đây.”
“Đúng rồi, bây giờ rời khỏi căn cứ, livestream cũng bắt đầu rồi. Biểu hiện của các cô chúng tôi đều sẽ theo dõi và cho điểm. Các cô tự liệu mà làm.” Quan Thành nói thêm.
Tiếp theo, họ nhìn thấy hai người ở đối diện dứt khoát quay người rời đi, chỉ để lại năm người giữa gió núi hỗn loạn.
[A a a a sao lại đột nhiên bật livestream vậy?]
[Từ từ, chẳng lẽ họ vừa đi từ sợi dây thừng kia qua đây? Muốn xem quá trình!]
[Ha ha ha vậy là bây giờ họ bị bỏ lại ở phía đối diện rồi sao?]
[Lại đến địa bàn của Án tỷ rồi.]