“Bây giờ chúng ta làm sao?” Lâm Như Hàm rất tự nhiên nhìn về phía Tân Án.

Những người khác cũng đều nhìn Tân Án.

“Hay là chúng ta ăn cơm trước đi?” Leo núi cả buổi sáng, lại còn qua cái vách đá, tuy nhìn rất đơn giản nhưng việc giữ thăng bằng cũng rất tốn sức.

Đề nghị của Tân Án nhận được sự đồng tình của mọi người. Thế là, cả nhóm ngồi xuống đất, bắt đầu chuẩn bị cơm tự sôi.

“Bây giờ mới biết cơm tự sôi thơm đến thế nào.” Lưu Tinh Vũ cảm thán nói.

“Đúng vậy, trước đây tôi chưa bao giờ ăn cơm tự sôi.” Phạm Hân cũng ăn từng miếng lớn.

“Đây có phải là bữa cơm cuối cùng của chúng ta không?” Tần Toàn lo lắng hỏi.

Vừa nghe thấy vậy, mọi người đều có chút tiếc nuối khi ăn.

Tân Án vẫn ăn rất ngon lành: “Không phải còn lương khô sao? Với lại, vô dụng thì trong rừng cây, sông nhỏ cũng sẽ có chút gì đó để ăn thôi.”

Có Tân Án đảm bảo, mọi người lại yên tâm ăn tiếp.

Ăn xong, Tân Án nhìn xuống vực sâu: “Thực ra cũng không khó lắm đâu, vì đường đi cũng không phức tạp. Chúng ta chỉ cần xuống núi, qua con sông nhỏ ở phía đối diện là có thể tìm được căn cứ.”

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

“Nhưng con sông này nhìn sâu quá, làm sao mà qua được?” Tần Toàn có chút lo lắng.

“Cứ xuống dưới rồi tính sau.” Tân Án quả quyết nói, cả nhóm liền bắt đầu men theo đường núi xuống núi.

Đường lên núi cũng đặc biệt dốc, nhưng may mắn là khu vực này có lẽ là nơi huấn luyện lâu dài nên có rất nhiều dấu chân người đi trước để lại. Vì vậy, cứ đi theo dấu chân cũng không đến nỗi lạc sang chỗ khác.

“Cô có cảm giác như trở về Đào Hoa Nguyên Ký không?” Lưu Tinh Vũ hỏi.

“Đào Hoa Nguyên Ký đâu có sườn núi dốc như vậy.” Tân Án nói.

[A ha ha ha ha tuy nói là rất dốc, nhưng Án tỷ vẫn bước đi như bay!]

[Án tỷ thật sự rất giống một vị cao nhân ẩn dật sống ở đây lâu rồi vậy.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Mất khoảng ba bốn tiếng đồng hồ, cả nhóm mới xuống đến chân núi, đi đến bên bờ sông.

“Mọi người đói bụng chưa?” Tân Án quay đầu hỏi.

Cả bốn người đều ra sức gật đầu. Mặc dù vừa ăn cơm xong không lâu, nhưng thể lực tiêu hao quá nhiều, chỉ một lát bụng lại bắt đầu kêu réo.

“Vậy chúng ta nghỉ ngơi ở đây một lát, ăn bữa tối rồi về sau.” Tân Án đặt ba lô xuống, đi ra bờ sông quan sát một chút, quả nhiên có cá.

[Chú ý, các chú cá nhỏ ơi, Án tỷ đến rồi!]

[Lâu lắm rồi chưa thấy Án tỷ bắt cá bằng tay không, mong chờ quá!]

“Nhưng chúng ta làm sao nhóm lửa? Trong ba lô tôi không có dụng cụ đánh lửa.” Tần Toàn nói.

“Tôi cũng không có.”

“Tôi không có.”

“Không sao đâu, đánh lửa là được.” Nghe giọng điệu nhẹ nhàng của Tân Án, dường như đây không phải là chuyện gì to tát, nhưng lại khiến mọi người hoảng sợ.

Phạm Hân nhắc nhở: “Cô có hiểu đánh lửa là có ý gì không? Đó là cách mà người xưa dùng, rất khó đấy.”

Tân Án đã bắt đầu tìm kiếm gỗ khô: “So với việc ngồi đây nghi ngờ bản thân có làm được hay không, tôi thích thử trước. Không được thì tính sau.”

Tần Toàn nghe xong liền đứng dậy giúp Tân Án tìm gỗ khô.

May mắn là trong ba lô vẫn có dao. Vì vậy, chỉ cần tìm được gỗ khô làm tấm ván mồi, rồi tìm một cành cây tương đối cứng làm mũi khoan, sau đó khoét một rãnh nhỏ hình chữ V bên cạnh tấm ván mồi, đặt lá khô vào dưới tấm ván, dùng hai tay ra sức xoay mạnh mũi khoan cho đến khi có lửa.

Tân Án thực ra cũng là lần đầu tiên thử cách này. Cô xoay mười phút vẫn chưa thấy có dấu hiệu gì. Những người bên cạnh đều khuyên cô bỏ cuộc, nhưng cô vẫn kiên trì xoay. Mọi người thấy Tân Án quyết tâm như vậy, cũng chỉ biết giúp cô đi tìm lá khô, cho đến khi xuất hiện tia lửa.

“Mau mau mau, có tia lửa rồi! Lá cây đâu, mau lên!” Tần Toàn sốt ruột tìm lá cây, cẩn thận đặt lên tia lửa.

Chỉ một lát sau, lửa bùng cháy lên. Mọi người nhìn thấy ngọn lửa bốc cao đều cười phá lên, như thể vừa làm được một việc gì đó vĩ đại. Bầu không khí này cũng lan tỏa đến những người đang xem livestream.

[Má ơi, còn không phải là đốt lửa thôi sao, sao tôi lại thấy kích động thế này?]

[Sao tự nhiên lại thấy cay mắt thế này?]

[Án tỷ thật sự rất kiên trì và mạnh mẽ!]