“Chẳng phải cậu nói không có mối tình đầu sao?” Trương Uyển Uyển hỏi.

“Rung động là nhất định phải có mối tình đầu sao?” Tân Án cạn lời nói: “Tôi cảm nắng một anh chàng đẹp trai một chút thì sao nào?”

“….. Thôi được.” Trương Uyển Uyển hết cách, đây là cái kiểu con gái thẳng như thép gì vậy!

“Dù sao cũng không bắt tôi nói là ai đúng không?” Tân Án đắc ý nói.

Trò chơi cuối cùng kết thúc với việc Nghiêm Húc xếp thứ nhất còn Tân Án xếp thứ hai từ dưới lên.

Đến sáng sớm hôm sau, khi Tân Án và Lâm Như Hàm thu dọn hành lý ra ngoài thì Nghiêm Húc đang chuẩn bị rời đi.

“Nghiêm lão sư bay sớm vậy ạ?” Tân Án thuận miệng hỏi.

“Có công việc.” Nghiêm Húc đáp.

“Vậy Nghiêm lão sư thượng lộ bình an, có duyên gặp lại.” Tân Án vẫy tay với anh.

“Tạm biệt.”

Nghiêm Húc chào tạm biệt Tần Toàn rồi rời đi.

Lúc Tần Toàn đến tiễn, cô ấy vẫn còn có chút luyến tiếc: “Ôi chao, thật là tiếc khi các em đi.”

“Đợi sau này lúa mì chín thì tìm chúng em đến thu hoạch nhé.” Tân Án nói đùa.

Chào tạm biệt Tần Toàn, Tân Án chuẩn bị bay thẳng về nhà. Cô còn hai tuần nữa là phải bay sang Mỹ để huấn luyện trước. Trong khoảng thời gian này, Giang Tâm hiếm khi cho Tân Án nghỉ phép dài hạn như vậy.

Văn Hâm Du nghe nói Tân Án sắp xuất ngoại thì lập tức buồn rầu: “Đi nước ngoài lâu như vậy sao?”

Tân Lịch vô tình vạch trần cô: “Trước kia con bé thường xuyên đi khắp thế giới chơi, có thấy con bé không nỡ như vậy đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Đi chơi với đi công tác khác nhau nhiều mà.” Văn Hâm Du phản bác.

“Mẹ có thể bay qua đó tìm con bé bất cứ lúc nào.” Tân Phinh nói: “Có phải đi là không về được đâu. Nếu không yên tâm thì mẹ đi cùng con bé quay phim đi.”

“Không được, mẹ không thể làm phiền công việc của Án Án.” Văn Hâm Du lắc đầu: “Dì Lâm, dạo này con bé làm việc vất vả, lại còn đóng cảnh đánh đấm, phải bồi bổ sức khỏe nhiều hơn.”

“Con thấy em ấy trên chương trình khỏe như trâu ấy chứ.” Tân Phinh chế nhạo: “Nói không chừng đi Mỹ về lại còn có cơ bụng tám múi.”

“Anh cứ ghen tị đi.” Tân Án trừng mắt nhìn anh.

Hai tuần này, tuy nói là thời gian nghỉ ngơi, nhưng Tân Án không một phút ngơi nghỉ. Cô phải xem kịch bản, rèn luyện, còn muốn tiếp tục viết tiểu thuyết.

Cô định viết xong toàn bộ cuốn tiểu thuyết, rồi từ từ tìm một trang web để đăng nhiều kỳ. Đồng thời, cô đã nhận được bản nháp kịch bản, yêu cầu làm quen với lời thoại tiếng Anh.

Tân Án vô cùng may mắn nguyên chủ là người rất giỏi tiếng Anh, khiến cô vừa nhìn là có thể hiểu rõ ý nghĩa, cũng có thể rất tự nhiên nói ra. Nếu không, nhìn những ký tự kỳ quái này tự học nói, phỏng chừng mấy năm cũng không học được.

Trong nháy mắt, hai tuần cứ như vậy trôi qua bình thường. Tân Án cũng chào tạm biệt người nhà, bước lên chuyến bay đi Mỹ.

Lần đầu tiên xuất ngoại, Tân Án cảm thấy rất lạ lẫm, nhưng lại không thể để lộ ra vẻ lần đầu xuất ngoại khiến Giang Tâm nghi ngờ. Tân Án đành phải giả bộ ngây ngốc chống tay nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Khoa học kỹ thuật hiện đại quả thật là phát triển!

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Đến sân bay, đã có nhân viên đoàn phim đến đón. Vì tên bộ phim vẫn đang trong trạng thái bảo mật, nên Tân Án được đi thẳng ra bằng cổng VIP.

Lên xe, người phụ nữ đến đón cô thuần thục giới thiệu bằng tiếng Trung: “Tôi là Hina, là trợ lý của mọi người lần này. Có chuyện gì cứ tìm tôi là được. Đoàn phim đã tìm được chỉ đạo võ thuật rồi, mấy ngày này mọi người thích ứng một chút với việc lệch múi giờ, ba ngày sau chúng ta bắt đầu huấn luyện.”

“Tốt ạ.”

Lần này chỗ ở là một căn biệt thự nhỏ, mọi thứ đều đầy đủ.

“Đây chẳng phải là kiểu biệt thự mà nhân vật chính hay ở trong phim Mỹ hay sao? Đoàn phim này cũng chịu chơi thật!” Triệu Hi kinh ngạc nói.

“Nhà đầu tư của bộ phim này là một tỷ phú có giá trị tài sản hàng trăm triệu đô la, đài truyền hình phát sóng cũng là do ông ấy thành lập, sao có thể không hào phóng chứ.” Giang Tâm nói: “Nhưng mà đoàn phim này quả thật rất dụng tâm, chúng ta tiếp xúc cũng có thể cảm nhận được.”