Chương 3142: ĐỘNG PHỦ SIÊU THẦN
“Có hiện tượng lạ...”

Đế Lạc bỗng nhiên lên tiếng.

“Ừm.” Lạc Nam nhẹ gật đầu, hắn hiểu lời nói của nàng.

Mảnh vỡ Chung Cực mênh mông rộng lớn, không gian lại kiên cố dị thường khiến ngay cả Thần Đạo Cảnh nếu không tinh thông Không Gian Chi Đạo cũng vô pháp xé rách để di chuyển, vượt qua thiên địa.

Thế nên từ khi xâm nhập đến nay, dù biết nơi này đã có khá nhiều cường giả tiến vào thám hiểm nhưng lại phân tán vô cùng, ngay cả Xích Nha Hắc Ám của Lạc Nam mở rộng tìm kiếm cũng chẳng gặp được bao nhiêu nhân vật.

Vậy mà lúc này hắn và Đế Lạc chợt thấy khá nhiều thân ảnh cường giả xuất hiện, cùng hướng về một hướng di chuyển, dường như đã phát hiện điều gì đó.

“Chúng ta đi xem!” Hắn đề nghị.

Đế Lạc không nói tiếng nào nhưng thân ảnh của nàng đã lao về hướng đó.

Lạc Nam nhún nhún vai, ung dung đuổi theo.

Rất nhanh hai người đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Một toà động phủ được phát hiện.

Bên ngoài động phủ đã tập hợp không ít toạ kỵ, thần bảo lợi hại, chủ nhân của chúng nó đều là đại năng.

Động phủ đương nhiên không phải thứ xa lạ gì đối với tu sĩ, nhưng động phủ có thể khiến vài chục vị đại năng tập hợp thì không phải chuyện thường.

Chỉ thấy hang động này nằm giữa ngọn thiên sơn hùng vĩ như một cột chống trời, xung quanh thân núi là lít nha lít nhát các luồng Trận Văn mờ mờ ảo ảo như ẩn như hiện.

Những Trận Văn này là tàn dư còn sót lại của một đại trận đã bị hỏng, có thể coi là tàn trận.

Nhưng dù là tàn trận, khí tức của nó toả ra cũng khiến Thần Đạo Cường Giả không dám tuỳ tiện đến gần.

Sức mạnh của một toà tàn trận Siêu Thần, không có bất cứ Thần Đạo Viên Mãn nào dám vỗ ngực tự xưng mình có thể chống lại.

Hơn nữa khả năng trước đây toà đại trận này dùng để bảo vệ động phủ, sẳn sàng oanh sát bất cứ vị khách không mời nào bén mảng đặt chân đến.

“Đây chắc chắn là Tàn Trận của một toà Siêu Thần Trận Pháp.” Đế Lạc khẳng định truyền âm.

“Ừm, cẩn thận một chút.” Lạc Nam nghiêm nghị nói.

Động phủ bố trí tại giữa ngọn núi có tàn trận khủng bố như thế bố trí xung quanh, không thể nghi ngờ chủ của nơi này ít nhất cũng là nhân vật Siêu Thần Đạo.

Động phủ khủng bố như thế, chẳng trách có thể khiến đại năng tìm đến như vịt.

Đương nhiên hung hiểm sẽ đi kèm với cơ duyên, một hang động của Siêu Thần Cảnh hiện ra ở trước mặt...không ai nguyện ý từ chối.

Bất quá lúc này các phương đều thận trọng, không ai dám đứng ra làm chim đầu đàn.

Lạc Nam đảo mắt nhìn quanh, đánh giá một thoáng tình hình.

Đã là nhân vật có thể đặt chân đến chỗ này, không có ai là dễ đối phó.

Nam tử trung niên sở hữu Kiếp Thần Đạo Thể, tự xưng là Kiếp Thương Sinh và lão già lưng đeo hồ lô cát Hồ Sa Thần Lão cũng có mặt.

Hai chiến thuyền hết sức nổi bật, một tôn do mặt trời lôi kéo, một tôn do mặt trăng lôi kéo cũng không hề đơn giản, Lạc Nam có thể cảm ứng thấy rất nhiều Đạo Hoả và Đạo Băng từ hai con thuyền này, số lượng Đạo Hoả so với Thần Hoả Đạo Chủ còn nhiều hơn.

Toà hắc điện có chín con rồng ngự trị phía trước, Lạc Nam có thể nhận ra chúng nó là Hắc Cổ Bạo Long, thuộc giống loài hung ác bên trong long tộc, kiểu dáng như rồng phương tây, dù là ở Nguyên Giới cũng chỉ tồn tại ở thời thượng cổ, có thể so với Nghịch Long về mặt chiến lực.

Ngoài ra còn có vài yêu tộc quý hiếm mà Lạc Nam chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Trong đó có một con rồng đen với khuôn mặt người, khác với Chúc Long...con rồng này toàn thân đen tuyền, lưng có đôi cánh dơi to lớn, vảy giáp có hoa văn các ngọn núi hùng vĩ, tráng lệ.

Cảm ứng được nghi hoặc của Lạc Nam, Thần Huyền Huân truyền âm nói:

“Đó là Long Thân Nhân Diện Thú, có được khả năng của Long Tộc và sự tinh thông về các lĩnh vực của nhân tộc, thuộc loại Thiên Địa Dị Chủng.”

Hắn lại chú ý đến một tên nửa người nửa hổ kết hợp, thân thể như hổ, đứng bằng hai chân, cái đầu con người, đáng nói ở chỗ có tận chín cái đuôi sau lưng.

“Đó là Lục Ngô, cũng là Thiên Địa Dị Chủng.” Thần Huyền Huyên tiếp tục giải đáp.

Lạc Nam tấm tắt lấy làm kỳ lạ, không hổ là chư giới tập hợp, đủ loại tồn tại ly kỳ cổ quái.

Đạo nhân đứng trên thân kiếm, kiếm này lại do Quy Tắc Chi Lực ngưng kết mà thành, có thể ở nơi này điều động Quy Tắc Chi Lực, vị đạo nhân này chắc chắn là tồn tại nhập đạo siêu thoát thiên địa trở lên.

Một gã ăn mặc vô cùng kỳ quái, khoác áo cà sa nhưng trên đầu lại đeo vương miện như bậc cửu ngũ chí tôn, trên cổ lại là chuỗi hạt do đầu lâu kết thành, âm trầm ma khí.

Giống như hoàng đế, hoà thượng và ác ma tụ tập vào một thân, thật sự khó lường.

Những kẻ khác đa phần che giấu diện mạo, trong bóng tối cũng có một số phương đang ẩn thân, thu liễm mọi khí tức.

Lạc Nam và Đế Lạc cũng đang ẩn thân, không muốn lộ ra sơ hở nên chỉ đành từ bỏ ý định dò xét, nếu như tự tiện thăm dò sẽ bị đối phương cảm ứng được.

Cục diện lâm vào thế giằng co, các phương thế lực đều không ai muốn đi trước một bước, chẳng may bị tàn trận phản phệ trọng thương, chắc chắn sẽ trở thành đối tượng bị cường giả xung quanh xâu xé.

Bên trong hắc điện, Tàn Lãnh Thiên mất kiên nhẫn phàn nàn:

“Thật là một đám nhát chết, mãi cũng không có ai đủ can đảm phá trận, hay để bổn thiếu lên một chuyến?”

“Thiếu chủ đừng vội!” Thiên Tàn Địa Lão vội vàng khuyên can:

“Địa phương như thế này ngư long hỗn tạp, chúng ta đừng nên làm chim đầu đàn, kiểu gì cũng sẽ có kẻ mất kiên nhẫn trước.”

Trong cục diện hiện tại, kẻ này xông lên đầu tiên chắc chắn sẽ thu hút mọi sự chú ý, hơi không cẩn thận là bị vây công.

Dù thực lực cường hoành đến đâu, ở trước sự vây công của hàng loạt đại năng hàng đầu đến từ các đại thế giới, chắc chắn chỉ có con đường chết mà thôi.

“Thật nhàm chán.” Tàn Lãnh Thiên hừ một tiếng.

Từ lúc tiến vào mảnh vỡ Chung Cực đến hiện tại hắn chưa thu được chỗ tốt nào, tu sĩ phần lớn đều che giấu thân phận nên khó gặp mỹ nhân, một số thì trốn trong pháp bảo không ra mặt, tài nguyên cũng chưa thấy đâu.

Thoáng chốc đã vài ngày trôi qua, cường giả tụ tập bên ngoài động phủ ngày càng nhiều, nhưng thế cục vẫn không có gì cải thiện.

Tất cả đều ôm tâm lý đề phòng lẫn nhau.

Cũng không phải các vị đại năng hèn nhát, mà bởi vì bọn hắn đều đến từ các thế giới riêng biệt, mù tịt thông tin về những đối thủ cạnh tranh, thế nên không dám manh động chút nào.

Người khác có thời gian, Lạc Nam và Đế Lạc lại muốn tranh thủ.

Cục diện Nguyên Giới hiện đang bất ổn, nếu như kéo dài quá trình tìm kiếm quá lâu, có trời mới biết Hỗn Độn Minh Chủ sẽ có động thái gì.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều chứng kiến trong mắt đối phương ý tưởng.

“Chơi!”

Nghĩ là làm, Lạc Nam bắt đầu thi triển Bá Đạo Quy Tắc, điều động Toàn Chức Đạo Kinh đem thi thể của một tên Tinh Linh trước đó rèn luyện thành Cương Thi, bí mật đem vô số Trận Văn khảm vào trên thân hắn.

Ở bên cạnh Đế Lạc cũng làm ra hành vi tương tự, nàng đem thi thể một nữ Tinh Linh luyện thành Cương Thi, rồi cũng điều động Trận Văn khảm lên da thịt của nó.

Đem áo choàng khoác lên người hai con Cương Thi, khống chế chúng nó rời khỏi bóng tối, nhanh chóng tiếp cận.

Trước ánh mắt ngờ vực của toàn trường, chỉ thấy có hai kẻ bí ẩn bỗng nhiên từ chỗ ẩn nấp hiện ra, thả người bay lên không trung.

“Bọn hắn định làm gì?”

Toàn trường giật mình, chẳng lẽ thực lực của hai kẻ này mạnh đến mức dám làm chim đầu đàn?

Cả đám vô thức lùi lại giữ khoảng cách, đưa mắt nhìn chăm chú.

Hai con Cương Thi đến gần thiên sơn, không làm ra bất cứ động tác nào, chỉ tiếp cận tàn trận.

Bỗng nhiên thân thể hai con Cương Thi bạo nổ.

BÙM BÙM.

Như hai quả bom nổ tung, vô vàn Trận Văn trên cơ thể chúng nó mang theo ngập trời sức mạnh đột ngột bạo phát, khảm vào tàn trận Siêu Thần đang ngủ say.

“KHÔNG XONG.”

Sắc mặt đám đông đại biến.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.

ẦM ẦM ẦM.

Được vô vàn Trận Văn mang theo lực lượng chữa trị, dù chỉ là một phần nhỏ cũng đủ khiến tàn trận thức tỉnh.

Càn khôn rung chuyển, bầu trời bỗng trở nên đen kịch, đại địa trống rỗng biến mất, vô số trận văn huyền diệu xông ra.

“Mau chạy!”

Một vị Thần Đạo Viên Mãn ỷ vào tốc độ cao, hoá thành một cơn cuồng phong lao vọt đi.

PHỐC!

Trận Văn bỗng nhiên biến thành một chùm sáng chiếu xuống, thân thể của hắn liền tan thành hư vô trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, khiến động tác bỏ chạy của đại đa số đều phải dừng bước.

Tàn Trận phong thiên toả địa, biến trăm vạn dặm xung quanh trở thành một vùng tinh không đen kịch chỉ còn lại ngọn Thiên Sơn toạ lạc ở trung tâm và các phương cường giả bị vây khốn.

“Xâm nhập động phủ của chủ ta, chết!”

Không gian vang vọng thanh âm, tàn trận vậy mà có được linh tính mở miệng nói chuyện.

Không dừng lại ở đó.

RĂNG RẮC...ẦM ẦM...

Ngọn thiên sơn bỗng nhiên rung chuyển mãnh liệt, từng vết nứt lít nha lít nhít trên thân núi hiện ra.

Từ bên trong những vết nứt này, vô số sinh vật hình thù quen thuộc chui ra ngoài.

Đây là 3000 con kiến có kích thước lớn bằng nhân loại bình thường, chúng nó đứng bằng hai chân, cơ thể được bao bọc bởi giáp đen, đôi tay như lưỡi đao sắc lẹm, sau lưng có cánh...như một đội quân tinh nhuệ có thể càn quét chiến trường.

3000 con kiến tu vi Thần Đạo, không thừa không thiếu.

“Loạn Thế Nghĩ Tộc!” Lạc Nam giật mình nói.

Không sai, đám kiến này chính là chủng tộc giống với Hắc Y Nhân tuỳ tùng của Tam Duyên, Loạn Thế Nghĩ Tộc.

Chỉ là thực lực của chúng nó cao đến mức doạ người, hầu như đều là Thần Đạo Trung Kỳ trở lên.

“Dùng đội quân hùng mạnh như vậy canh giữ động phủ của mình, đây chính là thủ đoạn của Siêu Thần Cảnh sao?” Đế Lạc cũng phải kinh dị.

Nhưng mọi chuyện không chỉ như thế.

Chỉ thấy từ trong tàn trận, vô vàn Trận Văn bay ra khảm lên cơ thể của 3000 tên Loạn Thế Nghĩ.

Trận Văn gia thân khiến chiến lực, khả năng phòng ngự, tốc độ và công kích của chúng đều mạnh hơn một bậc.

“Xâm phạm động phủ chủ nhân, tàn sát!”

Một tên Loạn Thế Nghĩa có vẻ là thủ lĩnh, hắn có vảy giáp màu đỏ ngầu như máu, kích thước so với đám kiến xung quanh to hơn gấp ba lần, tu vi là Yêu Thần Đạo Viên Mãn.

“Giết!”

Loạn Thế Nghĩ ngửa đầu gầm thét, sau đó bất chấp đối tượng là ai, toàn lực xông đến phát động công kích.

“Khốn nạn!” Một vị Thần Đạo Viên Mãn sợ hãi gầm lên:

“Bát Thủ Thần Tướng!”

Hắn triệu hoán một vị Chí Tôn Pháp Tướng khổng lồ như sơn thần với tám cánh tay, điên cuồng tung quyền, cố gắng tiêu diệt hàng chục tên kiến đang xông đến.

XOẸT.

Nào ngờ từ trên thiên không của Tàn Trận, vô vàn Trận Văn ngưng kết thành một cột sáng chiếu rọi giáng xuống, mang theo Quy Tắc Chi Lực vượt qua Thần Đạo Viên Mãn bình thường.

BÙM.

Bát Thủ Thần Tướng chưa kịp công kích đã bị cột sáng huỷ diệt.

XOẸT XOẸT XOẸT...

Đám kiến xông qua, phanh thây cơ thể của vị Thần Đạo Viên Mãn này thành thịt vụn.

“Ực.”

Tình cảnh khiến đám đông tê dại cả da đầu, đáy lòng không ít người hiện lên vẻ sợ hãi:

“Đây là uy lực của Trận Pháp Siêu Thần sao? Đây là sức mạnh của thuộc hạ Siêu Thần Cảnh sao?”

“Khốn kiếp, là tên súc sinh nào thức tỉnh tàn trận?” Vài vị đại năng nhịn không được mắng to, nếu biết kẻ âm mưu phía sau, bọn hắn chắc chắn hợp lực vây đánh thành cặn bã.

Mặc kệ đám đông nghĩ gì, Loạn Thế Nghĩ như những đồ tể vừa nhanh, mạnh và tàn nhẫn phân tán mà ra, nhắm đến tất cả người bên trong trận.

“Mẹ kiếp, cơ duyên đi kèm nguy hiểm quả không sai, bổn toạ không ngại giết sạch lũ kiến cỏ này.” Kiếp Thương Sinh tính khí nóng nảy ngửa đầu quát lớn:

“Kiếp Lôi Thần Tướng hiện!”

Mây đen bao trùm trên đỉnh đầu của hắn, hàng vạn tia Thần Kiếp được triệu hồi ngưng tụ thành một vị Chí Tôn Pháp Tướng.

Chỉ là còn chưa kịp hình thành, cột sáng trên đỉnh tàn trận một lần nữa giáng lâm, xua tan Kiếp Lôi Thần Tướng thành hư ảo.

“Chết.” Hơn chục con Loạn Thế Nghĩ lao đến áp sát.

“Đáng hận, xem ra toà Tàn Trận này chuyên huỷ diệt Chí Tôn Pháp Tướng, chỉ nhắm vào những Chí Tôn Pháp Tướng mà tấn công.” Kiếp Thương Sinh phản ứng rất nhanh.

Chỉ thấy hai tay hắn kết ấn, bản thân như hiện thân của Thần Kiếp, trong nháy mắt thi triển Thần Kiếp Hoá Khí, biến thành vài chục thanh vũ khí với đủ loại thuộc tính khác nhau hiện ra.

Hoả Kiếm, Lôi Mâu, Kim Thương, Thuỷ Giáo, Băng Phủ...

Những thanh vũ khí này bạo phát uy lực sánh ngang Thần Kiếp hàng lâm, một lần đánh lui hàng loạt Loạn Thế Nghĩ.

Kiếp Thần Đạo Thể quá mức kinh khủng, dù không cần đến Chí Tôn Pháp Tướng, Kiếp Thương Sinh vẫn có thể tung hoành giữa địch quân.

Nhìn bản lĩnh của Kiếp Thương Sinh, các phương cường giả khác nhất thời lấy lại tinh thần.

Xem ra đám Loạn Thế Nghĩ này cũng không phải vô địch, vẫn có thể cường ngạnh tiêu diệt chúng nó.

Nghĩ đến đây, Tàn Lãnh Thiên gầm thét:

“Hắc Cổ Bạo Long, giết đám côn trùng gớm ghiếc này!”

RỐNG RỐNG RỐNG RỐNG RỐNG...

Chín con bạo long được tháo xích lập tức ngửa đầu gào rống, Long Uy trùng thiên.

Trên cơ thể chúng nó hiện lên vạn đường Long Văn, Long Thế, Sát Thế và Chiến Thế bùng nổ.

Long Lực của Hắc Cổ Bạo Long có màu đen, khi đánh ra sẽ tự động kích nổ trên diện rộng mang đến sức công phá quy mô lớn, không thẹn hai chữ Bạo Long trong tên.

Lúc này từng viên Long Pháo được bắn ra, từng đường Long Trảo, từng vũ kỹ Long Tộc cuồng bạo đều được thi triển, đánh bay không ít Loạn Thế Nghĩ.

Nhưng Loạn Thế Nghĩ được Tàn Trận cung cấp sức mạnh, khả năng phòng ngự đáng sợ vô cùng, dù bị oanh tạc bay rất xa nhưng lớp giáp trên cơ thể chúng vẫn vô cùng kiên cố, một lần nữa tập hợp lực lượng vây giết cửu long.

Vài chục con Loạn Thế Nghĩ kết thành trận hình vây lấy cửu long vào trung tâm, tiến hành loạn kích.

Lại có thêm một đám Loạn Thế Nghĩ dùng sức mạnh nhục thân như mũi khoan đâm thẳng vào hắc điện, muốn nghiền nát toà pháp bảo này.

ẦM ẦM ẦM ẦM.

Hắc điện rung động không ngừng, Trận Pháp bảo vệ có dấu hiệu sụp đổ.

“Thiên Tàn, Địa Lão lên cho bổn thiếu!” Tàn Lãnh Thiên hừ một tiếng ra lệnh.

Hai vị lão nhân đưa mắt nhìn nhau, hiện tại toàn bộ cường giả đều là đối tượng mà Loạn Thế Nghĩ nhắm vào, không muốn đánh cũng phải đánh.

Không còn cách nào khác, Thiên Tàn Địa Lão cũng đành lao vọt ra:

“Chúng ta sẽ vì thiếu chủ giết thẳng vào cửa động!”

...

Chúc cả nhà tối đầu tuần vui vẻ
Tham gia gr FB thảo luận chém gió.
Đăng ký kênh YT để nghe truyện audio.
Ai có lòng ủng hộ thì thông tin e để cuối trang web, chân thành cảm ơn.