Chương 490: Đường nhỏ lại có mưa
Động tĩnh bên phía lầu trúc thật sự quá lớn. Sau khi Bùi Tiền bị đánh thức, lập tức mặc quần áo, đeo đao kiếm chéo, tay cầm gậy leo núi lao ra cửa.

Cô bé váy hồng chậm hơn nửa bước, cũng mở cửa phòng, nhìn thấy bóng lưng linh hoạt của Bùi Tiền chạy nhanh ra viện, có vẻ khác thường. Cô vội vàng lướt đi, theo kịp Bùi Tiền, quả nhiên thấy Bùi Tiền nghiêm mặt, sát khí bừng bừng, vừa chạy vừa lẩm bẩm.

Cô bé váy hồng đại khái biết rõ tính tình của Bùi Tiền, vội vàng khuyên nhủ:
- Đừng xung động. Mấy năm trước lão gia luyện quyền trên núi, vẫn luôn như vậy.

Cũng không phải cô bé váy hồng không đau lòng cho lão gia nhà mình, mà là biết được nặng nhẹ lợi hại, không muốn Bùi Tiền chịu thiệt ở lầu trúc. Huống hồ Thôi lão tiên sinh quả thật không có ý xấu với lão gia.

Bùi Tiền vùi đầu chạy như điên, nắm chặt gậy leo núi, thở phì phì nói:
- Lão rùa già thật muốn tạo phản rồi. Ngọn núi này là của sư phụ ta, lầu trúc cũng là của sư phụ ta, vậy mà lão già lại mặt dày chiếm đoạt tầng hai. Hơn nữa sư phụ vừa mới lên núi, đã bị hai ba quyền đánh ngất xỉu, vừa mở mắt chỉ tán gẫu với chúng ta một lát, không được bao lâu lại bị đánh, bây giờ lại tiếp tục. Sư phụ về quê là để hưởng phúc, chứ không phải để bị lão già ức hiếp!

Bùi Tiền càng nói càng nổi nóng, không ngừng lặp lại:
- Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi...

Cô bé váy hồng dù sao cũng là một con trăn lửa yêu quái đã bước vào năm cảnh giới trung, nhẹ nhàng bồng bềnh bên cạnh Bùi Tiền, rụt rè nói:
- Nếu Thôi lão tiên sinh thật sự muốn tạo phản, chúng ta cũng đành chịu, đánh không lại được.

Bùi Tiền nghiêng đầu nhổ một ngụm nước bọt, bước chân vẫn không chậm, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Vậy thì không đánh nhau, ta đi nói lý với lão rùa già. Ta cũng không tin trên đời có khách không phúc hậu như vậy, thấy sư phụ ta dễ tính nên ức hiếp đúng không? Bùi Tiền ta cũng không phải là người dễ đối phó, ta là đại đệ tử khai sơn của sư phụ, là đại sư tỷ của Thôi Đông Sơn!

Cô bé váy hồng lùi lại lơ lửng bên cạnh Bùi Tiền, liếc nhìn gậy leo núi trong tay đối phương, cùng với đao trúc kiếm trúc bên hông, muốn nói lại thôi.

Gần nơi ở của Bùi Tiền, thằng bé áo xanh ngồi trên nóc nhà, ngáp một cái. Ồn ào như vậy chẳng tính là gì, so với năm xưa hắn nhiều lần cõng Trần Bình An cả người đầy máu xuống lầu, loại “so tài” ở tầng hai lầu trúc hôm nay, chỉ giống như những câu chữ uyển chuyển hàm xúc trong thơ biên thùy, không đáng nhắc tới. Cục than đen Bùi Tiền này, vẫn là xông pha giang hồ quá ít.

Trịnh Đại Phong và Chu Liễm ở trong viện uống rượu ngắm trăng, không nhắc đến Trần Bình An, chỉ nói về nữ nhân. Bằng không hai gã đàn ông lớn đầu, buổi tối lại trò chuyện về một nam nhân thì quá kỳ quặc.

Chu Liễm nói về Tùy Hữu Biên đã đi Đồng Diệp châu xa xôi, nữ đạo sĩ Hoàng Đình núi Thái Bình, vương triều Đại Tuyền còn có một cô gái quyến rũ tên là Diêu Cận Chi, thị nữ Kim Túc bên cạnh Quế phu nhân, Phạm Tuấn Mậu tính tình không tốt lắm.

Trịnh Đại Phong thì nói về Hạ Tiểu Lương đã phản bội Thần Cáo tông, tiên tử Tô Giá núi Chính Dương bất hạnh rơi vào bùn lầy dưới núi, vị nương nương trong cung Đại Ly vóc người thấp bé nhưng cử chỉ phong tình.

Sau đó mở rộng đề tài, Trịnh Đại Phong lại nói đến những cô gái xuất sắc ở trấn nhỏ năm xưa, khi hắn còn canh cổng ở động tiên Ly Châu. Trong đó có Cố thị ngõ Nê Bình. Sớm hơn mấy chục năm, còn có một vị phu nhân ở ngõ Hạnh Hoa, vài năm trước mới lên làm hà bà sông Long Tu. Sau khi trở thành thần linh núi sông, bà ta đã được cải lão hoàn đồng, khôi phục dung nhan lúc còn trẻ. Dáng vẻ thật không tệ, nhưng miệng lưỡi hơi cay nghiệt, cãi nhau còn lợi hại hơn chị dâu của hắn mấy phần.

Trịnh Đại Phong nhấp một ngụm rượu, chép chép miệng, vẻ mặt say mê, nói:
- Đêm trăng gió mát, chè chén với bằng hữu thân thiết, nói về vưu vật mỹ phụ, đúng là cuộc sống thần tiên.

Bộ dụng cụ uống rượu bằng sứ men xanh trên bàn, đã có một chút năm tháng, vừa nhìn đã biết là cống phẩm do một lò gốm ở trấn nhỏ chế tạo, gần như hoàn mỹ.

Làm cống phẩm ngự dụng của họ Tống Đại Ly, theo như lệ thường, hàng thứ phẩm hơi có tì vết, đều sẽ bị dinh quan giám sát làm gốm sàng lọc nghiêm ngặt, sau đó đập bể ném ở núi sứ cũ. Trịnh Đại Phong thích uống rượu, đầu óc lại linh hoạt, cho nên đã lén lút lấy được một ít đồ sứ vốn nên đặt ở hoàng cung Đại Ly. Đối với mấy chuyện nhỏ xấu xa này của Trịnh Đại Phong, năm xưa lão Dương ở tiệm thuốc có lẽ còn không thèm động mí mắt.

Chu Liễm đang nhấc bình rượu rót vào ly rượu trống, đột nhiên ngừng động tác, để bình rượu xuống. Lão lại cầm ly rượu lên, đặt ở bên tai, nghiêng đầu lắng nghe. Sau đó lão nheo mắt lại, nhẹ giọng nói:
- Gia đình phú quý, ngẫu nhiên nghe được tiếng đồ sứ rạn nứt, không thua gì tiếng rao bán hoa hạnh ở phường ngõ nông thôn.

Chu Liễm đã nghe được tiếng vang nhỏ bé kia, hai ngón tay cầm ly rượu, rủ rỉ nói:
- Đồ vật nhỏ rạn nứt lớn, giống như thiếu nữ hương dã vừa mới biết yêu, như hoa lan cỏ thơm. Đồ vật lớn rạn nứt nhỏ, giống như mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, thúc ngựa vung roi.

Trịnh Đại Phong nghe những lời lẽ văn nhân giống như giấm chua này, lại không hề cảm thấy trúc trắc, ngược lại càng vui vẻ hài lòng giống như Chu Liễm. Theo lý mà nói, một lão đầu bếp và một gã canh cổng, chỉ nên tán gẫu về những chuyện lông gà vỏ tỏi mới đúng.

Trăng sáng ngời ngời, gió mát hiu hiu.

Hai người đối diện, tâm đầu ý hợp.

Chuyện tốt nhân gian, chẳng qua như vậy.

Trịnh Đại Phong cười nói:
- Chu Liễm, ngươi hãy nói thật với ta. Trong những năm tháng xông pha giang hồ ở đất lành Ngẫu Hoa, có từng thật lòng yêu thích cô gái nào không?

Chu Liễm nhẹ nhàng để ly rượu xuống, cảm khái nói:
- Lúc thích nữ nhân, chẳng lẽ lại không thật lòng, sao có thể không dụng tâm. Có điều nước nhà giang hồ, mọi nơi mọi chuyện đều không thể do mình làm chủ. Lúc còn trẻ tâm địa cao ngạo, luôn cảm thấy tình yêu nam nữ, cực hạn phong lưu chỉ là chuyện nhỏ. Còn liên kết lực lượng, công cao cái thế, ngăn cơn sóng dữ, lưu danh sử xanh, năm xưa nhìn thấy những từ ngữ này trong sách, giống như...

Trịnh Đại Phong thuận miệng nói tiếp:
- Giống như một kẻ độc thân ở trong núi sâu rừng thẳm, nhìn thấy hình ảnh mỹ nhân tắm gội, trong thoáng chốc máu nóng lên đầu.

Chu Liễm vội vàng rót rượu cho hai bên, chỉ bằng câu này nên uống một ly đầy.

Hai người nhẹ nhàng cụng ly. Chu Liễm uống một hơi cạn sạch, lau miệng cười nói:
- Tiếng cụng ly với bằng hữu thân thiết, còn động lòng người hơn tiếng cô gái hào phiệt cởi áo tắm rửa.

Trịnh Đại Phong hỏi:
- Âm thanh thiên nhiên như vậy, ngươi thật sự đã nghe qua?

Chu Liễm gật đầu nói:
- Thoảng qua như mây khói, đều là chuyện xưa rồi.

Trịnh Đại Phong thật lòng khâm phục, giơ ngón cái lên khen ngợi:
- Cao nhân.

Thằng bé áo xanh trợn trắng mắt. Thật sự không nghĩ ra, làm sao hai võ phu này chỉ cần ở chung với nhau, đã không nói về võ học, cũng không ăn thịt chén lớn, lại cứ nói về nữ nhân vốn không thể ăn được, còn hao tốn tiền của nhất? Nữ nhân dáng vẻ xinh đẹp thì sao? Nếu là người thường, cho dù như hoa như ngọc, nhưng có thể nở được bao lâu? Hoa tàn ít bướm lại cần mấy năm? Cho dù là nữ tu sĩ trên núi, xinh đẹp có thể làm cơm ăn sao? Có thể làm tiền thần tiên để mua pháp bảo sao?

Hắn cảm thấy giang hồ của hai người này thật tầm thường, quá nhàn chán.

Mấu chốt là Trịnh Đại Phong hay Chu Liễm cũng vậy, rõ ràng đều là võ phu thuần túy nổi bật xuất chúng nhất Đông Bảo Bình Châu, còn ái mộ nhan sắc nữ nhân, nhưng bên cạnh lại chẳng có một giai nhân nào.

Trong giang hồ thế tục, cái gọi là tông sư giang hồ, cho dù chỉ là cảnh giới thứ sáu thứ bảy, muốn cặp kè nữ sắc còn không đơn giản sao?

Thằng bé áo xanh ngửa người về phía sau, dùng hai tay làm gối. Hắn không nghĩ ra vì sao Trần Bình An có thể làm bằng hữu với bọn họ, hơn nữa còn là bằng hữu chân chính.

Bên phía lầu trúc, Bùi Tiền đã nhìn thấy ông lão chân trần đứng ở hành lang tầng hai.

Ông lão cười hỏi:
- Thế nào, muốn bênh vực cho sư phụ ngươi?

Bùi Tiền chớp chớp mắt, hỏi:
- Lão tiên sinh, chúng ta đều là anh hùng hảo hán xông pha giang hồ, cho nên phái nói đạo nghĩa, phải biết báo đáp ân tình, đúng không?

Ông lão không nói gì.

Ông ta nhìn xuống nha đầu đen nhẻm, nhìn thế nào cũng là một hạt giống võ vận, cảm thấy hơi khó hiểu. Tên Trần Bình An này, không nói những cái khác, nhưng vẫn có một chút ánh mắt, lẽ ra phải nhìn thấy thiên tư căn cốt của Bùi Tiền mới đúng, sao lại không dụng tâm điêu khắc khối ngọc thô tuyệt thế này? Mặc cho con nhóc không muốn chịu đau kia lười biếng, không thèm khắc khổ tập võ, suốt ngày chỉ mong một đêm luyện ra kiếm thuật tuyệt thế, hai ngày luyện thành thiên hạ vô địch?

Có điều tiểu nha đầu đã nhận Trần Bình An làm sư phụ, còn xem như cam tâm tình nguyện, ông lão cũng không tiện nhúng tay, đây mới là đạo nghĩa giang hồ chân chính. Cho dù cục than đen nhỏ mỗi ngày chơi bời lêu lổng, phung phí của trời, ông ta cũng phải đợi đến khi Trần Bình An trở về núi Lạc Phách, mới có thể nói chuyện một chút. Còn như cuối cùng Trần Bình An truyền thụ võ học cho Bùi Tiền thế nào, vẫn là chuyện nhà của đôi thầy trò này.

Ông lão không nói chuyện, Bùi Tiền càng cảm thấy vô lực. Đánh thì chắc chắn không lại, có gọi lão đầu bếp cũng vô dụng. Phải trách bộ Phong Ma kiếm pháp kia của mình quá khó luyện thành, nếu không nào cho phép lão rùa già hung hăng ngang ngược như vậy, đã sớm đánh cho lão quỳ xuống dập đầu, nhận sai với sư phụ mình rồi.

Có điều hôm nay lá gan của Bùi Tiền rất lớn, không muốn quay đầu rời đi.

Cô bé váy hồng kéo tay áo Bùi Tiền, ra hiệu cho cô thấy đủ thì dừng tay.

Bùi Tiền nhẹ nhàng gạt tay cô bé váy hồng, ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn tiếng nói:
- Lão tiên sinh, chúng ta đánh cờ năm quân, quy củ do ta định ra, ai thắng thì nghe theo người đó, có dám không?

Ông lão mặt không cảm xúc nói:
- Không dám.

Bùi Tiền ngẩn ra tại chỗ.

Ông lão đột nhiên nói:
- Có phải một ngày nào đó sư phụ của ngươi bị người ta đánh chết rồi, ngươi mới sẽ dụng tâm luyện võ? Sau đó luyện được mấy ngày, lại cảm thấy không chịu nổi, dứt khoát bỏ qua. Chỉ cần mỗi năm giống như đi viếng mộ cho cha mẹ của sư phụ ngươi, siêng năng ân cần một chút là có thể yên tâm thoải mái rồi?

Bùi Tiền nước mắt doanh tròng, mím chặt môi, đưa tay nắm chuôi đao bên hông.

Ngay lúc này, một bộ áo xanh lảo đảo đi ra khỏi phòng, dựa nghiêng vào lan can, vẫy tay với Bùi Tiền:
- Trở về ngủ đi, đừng nghe ông ta, sư phụ không chết được đâu.

Bùi Tiền lã chã muốn khóc, nói:
- Lỡ may thì sao?

Trần Bình An vừa bực vừa buồn cười nói:
- Vậy thì lên lầu, sư phụ nhờ ông ta nắn gân cốt giúp ngươi, giống như Tùy Hữu Biên lúc ở thành Lão Long vậy, có muốn không? Ta đếm tới ba, nếu còn không trở về đi ngủ, sẽ bắt ngươi lên đây, muốn chạy cũng không chạy được. Sau này sư phụ sẽ không quản ngươi nữa, tất cả giao cho lão tiền bối xử lý.

Trần Bình An vừa đếm tới một, Bùi Tiền đã chạy đi, vừa chạy vừa kêu lên:
- Không có lỡ may, nào có lỡ may gì, sư phụ rất lợi hại.

Ông lão cười nhạt nói:
- Lương tâm cũng không được mấy lạng.

Trần Bình An ho mấy tiếng, ánh mắt ôn nhu nhìn bóng lưng hai tiểu nha đầu đi xa, cười nói:
- Đứa trẻ còn nhỏ, như vậy đã rất tốt rồi. Nếu lại hi vọng nhiều hơn, đó là chúng ta không đúng.

Ông lão lắc đầu nói:
- Nếu đổi thành đệ tử bình thường, chậm một chút cũng không sao. Nhưng Bùi Tiền thì khác, hạt giống tốt như vậy, càng sớm chịu khổ, đau khổ càng nhiều thì tiền đồ càng lớn. Mười ba mười bốn tuổi, không còn nhỏ nữa. Nếu như ta không nhớ sai, lúc ngươi chừng đấy tuổi đã lấy được quyển “Hám Sơn Phổ” kia, bắt đầu luyện quyền rồi.

Trần Bình An cười nói:
- Dù sao tôi mới là sư phụ của Bùi Tiền, ông nói xem như không tính.

Ông lão liếc mắt nói:
- Thế nào, thật xem Bùi Tiền là con gái để nuôi dưỡng rồi? Ngươi nên hiểu rõ, núi Lạc Phách cần một thiên kim nhà giàu coi trời bằng vung, hay là một hạt giống võ vận gân cốt vững chắc.

Hai tay Trần Bình An đặt lên lan can, nói:
- Tôi không muốn những thứ đó. Ở cái tuổi này, Bùi Tiền đã làm rất nhiều chuyện mà mình không thích, chép sách, đi thế, luyện đao luyện kiếm, đã đủ bận rồi, cũng không phải thật sự mỗi ngày đều chơi bời lêu lổng. Như vậy dù sao cũng phải cho con bé làm một số chuyện mà mình thích.

Ông lão hỏi:
- Cặp mắt của tiểu nha đầu kia, rốt cuộc là sao?

Trần Bình An lắc đầu nói:
- Sau khi từ đất lành Ngẫu Hoa đi ra, đã như vậy rồi. Lão quán chủ của Quan đạo quán Đông Hải, dường như đã động tay động chân vào mắt con bé, có điều chắc là chuyện tốt.

Ông lão không phải là người dài dòng, sau khi hỏi qua một chuyện, bất kể đáp án có hài lòng hay không, đều lập tức đổi sang chuyện khác:
- Lần này đi đến núi Phi Vân, sau khi tâm sự, có phải tay lại không yên, đã tặng cho Ngụy Bách lễ vật gì rồi đúng không?

Trần Bình An hơi lúng túng, cũng không che giấu, nhẹ giọng nói:
- Một mảnh vỡ kim thân lưu ly của Đỗ Mậu, sau khi phi thăng thất bại rơi xuống nhân gian.

Ông lão là người từng trải việc đời, hỏi thẳng:
- Lớn bao nhiêu?

Trần Bình An trả lời:
- Lớn chừng nắm tay trẻ con.

Trần Bình An vốn tưởng ông lão sẽ mắng hắn phá của, không ngờ ông ta lại gật đầu nói:
- Không thể thiếu nhân tình của Ngụy Bách, nếu không tương lai mọi người ở núi Lạc Phách, trên tâm cảnh đều sẽ bị ngươi liên lụy, cả đời ăn nhờ ở đậu, không thể ngẩng đầu nhìn núi Phi Vân kia.

Ông ta lại hỏi:
- Có biết vì sao ta lại dùng hai quyền, đánh ngươi tới trước mặt Nguyễn Tú ở bên khe suối không?

Trần Bình An lắc đầu.

Ông lão nói:
- Năm đó Nguyễn Tú đã theo niêm can lang tới hồ Thư Giản, biết không?

Trần Bình An gật đầu nói:
- Thiếu chút nữa đã chạm mặt.

Ông lão cười nhạo nói:
- Vậy ngươi có biết, cô ấy đã giết một thiếu niên mà Đại Ly quyết tâm muốn có? Ngay cả Nguyễn Tú cũng không biết, thiếu niên kia vốn là nhân tuyển đệ tử mà phiên vương Tống Trường Kính nhìn trúng. Khi đó ở trên núi Phù Dung, đại cục đã định, địa tiên Kim Đan mang thiếu niên đi đã bỏ mình, tổ sư đường núi Phù Dung bị phá hủy, tu sĩ hoang dã đều đã mất mạng, mà niêm can lang Đại Ly lại không tổn hao gì. Ngươi hãy suy nghĩ một chút, vì sao không mang thiếu niên Đại Ly tiền đồ như gấm kia trở về?

Trần Bình An thật sự không biết chuyện này, lâm vào trầm tư.

Ông lão tiết lộ một chút thiên cơ:
- Thiếu niên mà Tống Trường Kính nhìn trúng, dĩ nhiên là thiên tài võ học trăm năm khó gặp. Sở dĩ niêm can lang Đại Ly tìm được người này, là vì năm xưa lúc hắn đột phá cảnh giới, còn là ba cảnh giới thấp của võ đạo, đã dẫn tới cảnh tượng kỳ lạ ở mấy võ miếu. Mà Đại Ly trước giờ dùng võ lập nước, chuyện võ vận lên xuống rất quan trọng. Tuy nói cuối cùng Nguyễn Tú đã giúp tìm được ba niêm can lang dự khuyết, nhưng thực ra đối với Tống Trường Kính, hoặc nhiều hoặc ít đã bị ghi một khoản nợ.

Trần Bình An nghi hoặc nói:
- Có liên quan tới tôi sao?

Ông lão thiếu chút nữa lại đánh tới một quyền, muốn đánh cho tên này mở mang đầu óc.

Trong lòng Trần Bình An khẽ động, lập tức đi ngang mấy bước, lại là đi ngược sáu bước của Hám Sơn quyền, hơn nữa vô cùng tự nhiên.

Lúc này ông lão mới bớt giận một chút, không tiếp tục ra tay, nói:
- Ngươi chỉ tranh hai chữ “mạnh nhất”, không tranh võ vận, nhưng Nguyễn Tú sẽ nghĩ như vậy sao? Khuê nữ ngốc trên đời, chẳng phải đều hi vọng nam tử thân cận bên cạnh lấy được tất cả chỗ tốt? Theo Nguyễn Tú thấy, đã có người cùng lứa tuổi nhảy ra tranh đoạt võ vận với ngươi, đó chính là tranh giành đại đạo, cô ấy sẽ làm thế nào? Đánh chết cho xong, nhổ cỏ tận gốc, cắt đứt hậu hoạn.

Vẻ mặt Trần Bình An ảm đạm.

Một tay ông lão đặt sau người, tay kia vuốt nhẹ lan can, nói:
- Ta không gán ghép nam nữ lung tung, có điều ta là người từng trải đã có tuổi, chỉ hi vọng ngươi hiểu được một chuyện. Muốn từ chối một cô nương, dù sao ngươi cũng phải biết cô ấy rốt cuộc đã làm gì cho mình. Biết rồi, đến lúc đó vẫn từ chối, nói rõ đầu đuôi với cô ấy, vậy thì không còn là lỗi của ngươi, ngược lại là bản lĩnh của ngươi, là ánh mắt của một cô gái khác đủ tốt. Nhưng nếu như ngươi chẳng biết gì cà, chỉ vì không muốn thẹn với lương tâm, nhìn như ý chí sắt đá, thực ra lại là ngu xuẩn.

Ông ta quay đầu hỏi:
- Chút đạo lý này, nghe hiểu không?

Trần Bình An gật đầu đáp:
- Nghe hiểu.

Ông lão lại hỏi:
- Vậy nên làm thế nào?

Trần Bình An nói:
- Không biết.

Ông lão nhướng mày.

Trần Bình An thấy tình thế không ổn, thân hình bồng bềnh nhảy lên, một tay chống vào lan can, lướt ra ngoài lầu trúc. Hắn cũng không chạy theo đường thẳng, mà đột nhiên dùng một chiêu Thiên Cân Trụy (tư thế đứng tấn nâng vật nặng) đáp xuống đất, đồng thời không tiếc thi triển một lá bùa rút đất.

Hắn lại vỗ hồ lô nuôi kiếm một cái, để Mùng Một và Mười Lăm bảo vệ phía sau mình. Đồng thời điều khiển Kiếm Tiên bay trước một bước, sau đó đạp mạnh xuống đất, thân hình như tuấn mã giẫm lên Kiếm Tiên. Hắn quyết định không ngự kiếm đi lên biển mây tầm mắt rộng rãi, mà là dán chặt trên mặt đất, vòng tới vòng lui giữa núi rừng, nhanh chóng chạy ra xa.

Liền mạch lưu loát, hiển nhiên là đường chạy trốn đã sớm nghĩ sẵn trong đầu.

Ông lão ở tầng hai không xuất quyền truy kích, chỉ nói:
- Đối diện với tình yêu nam nữ, nếu có một nửa bản lĩnh giống như chạy trốn, lúc này ngươi đã sớm có thể khiến Nguyễn Cung mời ngươi uống rượu, cười lớn gọi ngươi là con rể tốt rồi.

---------

Trong màn đêm, cuối giờ Dần.

Trời sắp sáng.

Trần Bình An ngồi một mình trên bậc thềm gần đỉnh núi Lạc Phách.

Chu Liễm cả người đầy mùi rượu, từng bước đi lên bậc thềm, ngồi bên chân Trần Bình An, quay đầu cười nói:
- Thiếu gia, có nhà mà không được về, đúng là hơi thảm.

Trần Bình An thở dài nói:
- Là do ta tự tìm, không trách được người khác.

Chu Liễm hỏi:
- Trời sắp sáng rồi, nếu thiếu gia không mệt, hay là chúng ta cùng đi tới quận thành mới Long Tuyền một chuyến, đi đón thiếu nữ xứ khác hôm nay xem như là nửa đệ tử núi Lạc Phách? Thật không dám giấu, lão nô đã nói hết lời, mài rách cả miệng, mới khiến bọn họ tin tưởng mình là người trên núi. Nhưng hộ gia đình kia cũng đưa ra yêu cầu, hi vọng người chủ sự núi Lạc Phách có thể lộ diện, nếu không bọn họ không dám để thiếu nữ kia rời nhà vào núi. Cho nên vẫn cần thiếu gia ngài tự mình ra trận.

Trần Bình An gật đầu cười nói:
- Được, vừa lúc đi qua núi Phong Lương phía bắc, chúng ta trước tiên đến tiệm hoành thánh của Đổng Thủy Tỉnh xem thử, sau đó lại đi hộ gia đình kia đón người.

Chu Liễm cười ha hả nói:
- Vậy chúng ta còn có thể đi qua núi tổ của Long Tuyền kiếm tông.

Trần Bình An đá nhẹ một cái. Chu Liễm không tránh không né, ngồi yên chịu đựng, “ôi chao” một tiếng, kêu lên:
- Cái eo già này của ta.

Trần Bình An đứng lên, huýt gió một tiếng, âm thanh trầm bổng.

Con Cừ Hoàng kia cũng không bị cột lại, nhanh chóng chạy đến.

Trần Bình An không lật người lên ngựa, chỉ dắt ngựa bước đi, chậm rãi xuống núi. Hắn đã quen cùng Cừ Hoàng nương tựa lẫn nhau, du lịch bốn phương rồi.

Trần Bình An hỏi:
- Trịnh Đại Phong ngủ rồi?

Chu Liễm xoa tay cười nói:
- Chưa chắc, có lẽ lúc này Đại Phong huynh đệ đang nằm trong chăn, xem một quyển sách thần tiên mà ta cho hắn mượn.

Trần Bình An sầm mặt lại, hối hận đã hỏi câu này, vội vàng thay đổi đề tài, hỏi:
- Vậy thiếu nữ ở quận thành tên họ là gì?

Chu Liễm đáp:
- Sầm Uyên Cơ.

Trần Bình An nói:
- Một cái tên rất kỳ quái.

Chu Liễm tiếp tục nói:
- Một thiếu nữ mười ba tuổi như vậy, vóc người cao gầy, còn cao hơn lão nô không ít. Thoạt nhìn có vẻ mảnh khảnh, nhưng sau khi cẩn thận quan sát, lại phát hiện béo gầy thỏa đáng, là một khung quần áo trời sinh, nhất là một cặp chân dài...

Trần Bình An bất đắc dĩ nói:
- Ngươi chọn đệ tử cho núi Lạc Phách, hay là chọn vợ cho mình?

Chu Liễm thở dài nói:
- Lão nô có lòng giết giặc, tiếc là lại không có sức.

Trần Bình An liếc nhìn Chu Liễm, hỏi:
- Một võ phu cảnh giới Viễn Du, ngươi tin sao?

Chu Liễm đổi giọng nói:
- Đó là gừng càng già càng cay, có sức giết giặc, nhưng muốn giữ mình trong sạch, không có lòng giết giặc.

Trần Bình An nói:
- Sau này đến núi Lạc Phách rồi, ngươi và Trịnh Đại Phong đừng dọa cô ấy.

Chu Liễm cười nói:
- Thiếu gia cũng quá coi thường ta và Đại Phong huynh đệ rồi, chúng ta mới là nam nhi tốt nhất trên đời.

Trần Bình An dừng bước không đi nữa, đưa vật một thước cho Chu Liễm, nói:
- Ta tự mình đến quận thành đón người, ta đã nhớ vị trí. Đưa vật một thước cho Trịnh Đại Phong, hắn biết cách mở ra. Đây vốn là thứ hắn tặng cho ta, ta cũng chưa luyện hóa lần nữa. Trong đó có rượu, còn có một ít thiếp chữ thảo, cùng với rất nhiều đồ vật nhỏ quý giá. Nên chôn ở đâu, đặt ở nơi nào, Chu Liễm ngươi là người trong nghề, hãy bàn bạc với Trịnh Đại Phong, ta tin ánh mắt của các ngươi.

Chu Liễm đành phải cầm lấy ngọc bài vật một thước trắng tinh, xoay người lên núi, hảo tâm nhắc nhở:
- Đón được Sầm Uyên Cơ rồi, thiếu gia không cần gấp gáp lên đường. Nên đi từ từ ngắm cảnh mùa thu, đừng bỏ lỡ cảnh sắc trên đường. Chỉ là... phải cẩn thận Nguyễn sư phụ hiểu lầm thiếu gia.

Trần Bình An vừa định bảo Chu Liễm cùng đi tới quận thành Long Tuyền, lão già lom khom đã như một luồng khói xanh, trong nháy mắt biến mất không thấy.

Trần Bình An dắt ngựa xuống núi, tâm sự trùng trùng.

Sau đó một người một ngựa trèo đèo lội suối, chỉ là so với năm xưa theo lão Diêu màn trời chiếu đất, lên núi xuống nước, lần này thuận lợi hơn rất nhiều. Trừ khi Trần Bình An cố ý muốn ngồi trên lưng ngựa chòng chành, lựa chọn một số đường nhỏ hiểm trở ở dãy núi vô chủ, nếu không thì đều là con đường bằng phẳng. Hai loại phong cảnh, được mất của mỗi bên, hình ảnh đập vào mắt là tốt hay xấu cũng không biết được.

Một ngày vào hoàng hôn, Trần Bình An dắt ngựa đi tới giữa sườn núi Phong Lương, tìm được tiệm hoành thánh kia, nhìn thấy Đổng Thủy Tỉnh vóc người đã cao lớn hơn.

Đổng Thủy Tỉnh tươi cười, cũng không quá nhiệt tình hàn huyên, chỉ nói chờ một chút, đi vào nhà bếp phía sau tự tay nấu một tô hoành thánh, bưng lên bàn. Hắn ngồi ở một bên, nhìn Trần Bình An nhai kỹ nuốt chậm.

Trần Bình An cảm khái cười nói:
- Hôm nay cũng chỉ ước ao mùi vị hoành thánh này, đừng nên thay đổi. Bằng không đồng ruộng không người cày cấy, gương mặt quen thuộc ở trấn nhỏ càng ngày càng ít, hàng xóm xa lạ lại càng ngày càng nhiều, khắp nơi đều xây lầu cao, tốt mà cũng không tốt.

Đổng Thủy Tỉnh chỉ cười không nói gì.

Ngoại trừ Tề tiên sinh, chỉ có Lý Nhị và người trẻ tuổi trước mắt này, là một trong số mấy người năm xưa thật sự “tôn trọng” Đổng Thủy Tỉnh hắn.

Đáng quý nhất là năm đó Trần Bình An và Lâm Thủ Nhất làm bạn đi xa, còn Đổng Thủy Tỉnh lại chủ động từ bỏ cơ hội đến thư viện Đại Tùy đi học, theo lý mà nói Trần Bình An sẽ thân cận với Lâm Thủ Nhất hơn. Nhưng khi Trần Bình An ở chung với Đổng Thủy Tỉnh hắn, vẫn là hai chữ... chân thành, không cố ý lôi kéo quan hệ, tận lực nhiệt tình, cũng chưa từng xa cách, coi thường hắn cả người đầy mùi tiền.

Đổng Thủy Tỉnh sẽ quý trọng.

Trần Bình An vẫn giống như lần trước trở về quê nhà gặp gỡ Đổng Thủy Tỉnh, kể về tình hình gần đây của nhóm người ở thư viện Sơn Nhai, cũng nói một ít chuyện thú vị ở châu khác xa xôi. Đổng Thủy Tỉnh cũng kể về chuyện của mình ở núi Phong Lương và quận thành Long Tuyền.

Lâu ngày gặp lại, người cũ chuyện cũ của hai bên, đều nằm trong một tô hoành thánh.

Nghe nói đây là lần đầu tiên Trần Bình An tới quận thành Long Tuyền, Đổng Thủy Tỉnh liền dự định đóng cửa sớm một chút. Chỉ là vừa nghĩ tới biết đâu sẽ có khách hành hương gấp gáp xuống núi ban đêm, hắn bèn đưa chìa khóa cho người phục vụ trong tiệm, sau đó cùng Trần Bình An rời khỏi núi Phong Lương, đi tới quận thành phía bắc. Bên đó đèn đóm rực rỡ sáng như ban ngày, nhìn từ xa đúng là cảnh tượng thái bình thịnh thế.

Đổng Thủy Tỉnh lại hỏi về tình hình trung bộ Đông Bảo Bình Châu sau khi kỵ binh Đại Ly xuôi nam.

Trần Bình An lần lượt trả lời.

Đổng Thủy Tỉnh nhẹ giọng nói:
- Sau khi đại loạn, sẽ ẩn chứa rất nhiều cơ hội buôn bán. Đáng tiếc tiền vốn của ta quá ít, cũng không có giao thiệp gì đáng kể trong quân ngũ Đại Ly, bằng không thật muốn đi tới phía nam một chuyến.

Trần Bình An ngẫm nghĩ, nói:
- Tại hồ Thư Giản, ta có quen biết một bằng hữu tên là Quan Ế Nhiên, hôm nay thân phận đã là tướng quân, là một vị con cháu thế gia không tệ. Sau này ta sẽ viết một bức thư, để các ngươi làm quen một chút, chắc là sẽ hợp khẩu vị.

Đổng Thủy Tỉnh dứt khoát nói:
- Được, nếu thật sự hoàn thành mua bán, ta sẽ trích một phần cho ngươi.

Trần Bình An gật đầu nói:
- Không có vấn đề.

Đổng Thủy Tỉnh cười nói:
- Còn lo lắng ngươi sẽ từ chối.

Trần Bình An cũng cười nói:
- Vậy sau này làm sao còn làm bằng hữu với ngươi được?

Đổng Thủy Tỉnh do dự một thoáng, lại nói:
- Nếu như có thể, ta muốn tham gia kinh doanh bến thuyền tiên gia do nhà Bao Phục núi Ngưu Giác để lại. Phân chia như thế nào do ngươi định đoạt, ngươi cứ ép giá thoải mái. Thứ ta mưu cầu không phải tiền thần tiên, mà là... những tin tức theo hành khách vào nam ra bắc.

- Trần Bình An, ta có thể đảm bảo sẽ tận lực xử lý bến thuyền thật tốt, không có chút sơ suất nào, cũng không cần ngươi phân tâm. Nhưng trong này có một tiền đề, nếu ngươi đã có tính toán về lợi nhuận của bến thuyền, cứ nói ra trước. Nếu ta có thể giúp ngươi kiếm được nhiều hơn, mới sẽ nhận lấy giao dịch buôn bán này. Còn nếu không làm được, ta sẽ không nhắc đến nữa, ngươi cũng không cần áy náy.

Trần Bình An suy nghĩ một lúc, nói:
- Được, vậy trước tiên để ta thương lượng với người khác, sau đó sẽ báo giá cho ngươi. Thương nhân phải nói chuyện trên lập trường thương nghiệp, sẽ không khách sáo với ngươi.

Đổng Thủy Tỉnh mỉm cười nói:
- Như vậy đã rất khách sáo với ta rồi.

Trần Bình An trầm mặc một lúc, đưa cho Đổng Thủy Tỉnh một bình rượu cất kỹ trong vật một tấc, còn mình thì lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, từng người uống rượu. Hắn nói:
- Thực ra năm xưa ngươi không đi theo tới thư viện Sơn Nhai, ta rất nuối tiếc, luôn cảm thấy hai ta rất giống nhau, đều xuất thân nghèo khổ. Năm đó ta không có cơ hội đọc sách, cho nên khi ngươi quyết định ở lại trấn nhỏ, ta đã hơi tức giận. Đương nhiên chuyện này rất vô lý, hơn nữa bây giờ nhìn lại, ta phát hiện thực ra ngươi đã làm rất tốt. Cho nên ta mới có cơ hội nói những lời thật lòng này với ngươi, nếu không cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng.

Đổng Thủy Tỉnh uống một hớp rượu, nói:
- Ta biết phân lượng của mình, đọc sách tàm tạm, không tính quá tệ, nhưng chắc chắn thua kém Lâm Thủ Nhất, không bằng làm một ít chuyện mà mình am hiểu.

Trần Bình An cười nói:
- Hai người các ngươi đều thích chị gái của Lý Hòe à.

Sắc mặt Đổng Thủy Tỉnh ửng đỏ, không biết là do uống rượu hay là gì khác.

Đổng Thủy Tỉnh uống một hớp rượu, nhỏ giọng nói:
- Hiện giờ ta chắc chắn có một điểm mạnh hơn Lâm Thủ Nhất. Nếu như Lý Liễu xem thường cả ta và Lâm Thủ Nhất, đến lúc đó Lâm Thủ Nhất nhất định sẽ tức giận, còn ta thì không. Chỉ cần Lý Liễu sống tốt, ta vẫn sẽ... cảm thấy vui vẻ. Đương nhiên sẽ không quá vui vẻ, những lời gạt người này không cần nói lung tung, nếu không sẽ lãng phí bình rượu ngon trong tay. Nhưng ta tin tưởng, dù thế nào mình cũng sẽ nghĩ thoáng hơn Lâm Thủ Nhất.

Trần Bình An gật đầu.

Đổng Thủy Tỉnh nhấc bình rượu trong tay lên, hỏi:
- Rất đắt đúng không?

Trần Bình An cười nói:
- Thật sự không rẻ.

Đổng Thủy Tỉnh uống một hớp nhỏ, cười nói:
- Vậy thì càng lúc càng uống ngon rồi.

Trần Bình An cười ha hả, nói:
- Giống ta.

Hai người đồng hương xuất thân tương tự, cứ tán gẫu như vậy, đi về phía bắc.

Đến cổng nam quận thành Long Tuyền, có binh sĩ ở cổng thành kiểm tra hộ tịch. Trần Bình An có mang theo bên mình. Không ngờ Đổng Thủy Tỉnh chỉ lấy ra văn thư hộ tịch tượng trưng, thủ lĩnh của binh sĩ ở cổng thành cũng không tiếp lấy, tùy ý liếc nhìn, tươi cười hàn huyên với Đổng Thủy Tỉnh mấy câu, sau đó trực tiếp để hai người vào thành.

Trần Bình An nhìn ở trong mắt, không nói gì.

Hiển nhiên Đổng Thủy Tỉnh buôn bán còn tốt hơn một chút so với tưởng tượng của mình.

Quận chủ Ngô Diên, đệ tử của quốc sư Thôi Sàm, nhân tài quan trường xuất thân từ gia tộc bần hàn. Quan giám sát làm gốm, con cháu họ Tào. Huyện lệnh, con cháu họ Viên. Thần linh miếu sơn thần trên đỉnh núi Phong Lương, cùng với mấy vị phú hào giàu có ở quận thành Long Tuyền. Tất cả đều quen thuộc với người trẻ tuổi Đổng Thủy Tỉnh bán hoành thánh lập nghiệp này.

Đổng Thủy Tỉnh đưa Trần Bình An đến con đường của hộ gia đình kia, sau đó hai bên đường ai nấy đi. Trước khi chia tay, Đổng Thủy Tỉnh nói vị trí nhà mình, hoan nghênh Trần Bình An có rảnh thì tới ngồi một chút.

Trần Bình An nhìn bóng lưng cao lớn của người trẻ tuổi, đắm chìm trong ánh nắng ban mai, tinh thần phấn chấn bừng bừng.

Theo như Đổng Thủy Tỉnh nói, quận thành Long Tuyền hôm nay, chỉ cần nhìn gia đình sống ở đường ngõ nào, sẽ có thể đại khái nhìn ra gia sản lớn bao nhiêu.

Con đường mà Trần Bình An đang đứng tên là Gia Trạch, phần nhiều là gia đình sung túc bình thường ở Đại Ly, tới đây mua phủ đệ, giá đất không thấp, nhà lại không lớn. Không có nhiều lợi ích thực tế, nhìn giống như chỉ muốn khoe khoang sĩ diện.

Đổng Thủy Tỉnh cũng nói, hôm nay ở phía bắc đường Gia Trạch, có một số con đường càng phú quý khí phái hơn. Nhà giàu lớn nhất chính là mẹ của Cố Xán ngõ Nê Bình, nhìn bà ta mua một lần cả dãy nhà, chứng minh không thiếu tiền. Có điều đã đến chậm, rất nhiều khu vực phong thủy tốt tấc đất tấc vàng ở quận thành, bà ta có tiền cũng không mua được. Nghe nói hôm nay bà ta đang lo lót quan hệ với phủ đệ quận chủ, hi vọng có thể mua một ngôi nhà lớn trên con đường của Đổng Thủy Tỉnh.

Vị phu nhân áo gấm về làng này từng dẫn theo mấy tỳ nữ, đến núi Phong Lương thắp hương bái thần, đi qua tiệm hoành thánh của Đổng Thủy Tỉnh. Sau khi nghe nói Đổng Thủy Tỉnh cũng từng đến trường học, bà ta bèn tán gẫu với hắn mấy câu. Còn hỏi thăm Đổng Thủy Tỉnh có chỗ dừng chân ở quận thành hay không, nếu tích lũy được một ít tiền, bà ta rất quen thuộc với phủ quận chủ, có thể giúp đỡ hỏi thăm một chút.

Có điều sự kiêu ngạo lộ ra trong lời nói, khiến cho hai người phục vụ trong tiệm rất tức giận. Đổng Thủy Tỉnh là một người làm ăn, có loại khách nào mà chưa từng thấy, mở cửa đón khách cả trăm dạng người, dĩ nhiên không để bụng, mặc cho phu nhân khoe khoang vinh quang của bà ta. Hắn chỉ nói mình đã có chỗ ở, dù sao một người ăn no cả nhà không lo, nhà nhỏ một chút cũng không sao. Khi đó ánh mắt của phu nhân lại có vẻ thương hại.

Sau đó có một vị quan viên thực quyền quản lý hộ tịch trong quận, tự mình đến nhà, hỏi Đổng Thủy Tỉnh có thể bán ngôi nhà lớn bỏ trống kia hay không. Nói là có một vị phu nhân họ Cố ra tay hào phóng, là một người coi tiền như rác, nếu làm vụ mua bán này, sẽ có thể kiếm được không ít tiền. Đổng Thủy Tỉnh dùng lý do đã có quyền quý kinh thành nhìn trúng, khéo léo từ chối vị quan viên kia. Có bán hay không cũng được, hắn lại quyết định không bán.

Phu nhân họ Cố chắc hẳn không thể hiểu nổi, rõ ràng bà ta đã ra giá cao như vậy, nhưng vẫn không mua được một ngôi nhà bỏ trống.

Hôm nay ở quận thành Long Tuyền, gia sản của Đổng Thủy Tỉnh càng ngày càng dày, quan hệ càng ngày càng rộng. Nhưng rất kỳ quái, thanh danh “Đổng bán thành” lại càng ngày càng nhỏ, chỉ ngắn ngủi một hai năm, giống như quận thành đã không còn đại địa chủ số một kia nữa.

Thực ra như vậy mới có thể chứng minh, Đổng Thủy Tỉnh thật sự có tiền.

Trước cửa ngôi nhà quy mô không lớn kia, Trần Bình An kể rõ tình huống với người canh cửa, nói mình đến từ núi Lạc Phách, tên là Trần Bình An, tới đón Sầm Uyên Cơ.

Người canh cửa nửa tin nửa ngờ. Trần Bình An đành phải lấy giấy thông hành ra, nhưng không đưa cho người canh cửa, chỉ mở ra một chút để đối phương nhìn rõ tên họ hộ tịch. Bằng không những quan ấn con dấu của các nước ở hai châu, thật sự quá dọa người.

Lúc này người canh cửa mới đi bẩm báo.

Rất nhanh có bốn người cùng nhau chạy đến cửa lớn, nhìn thấy Trần Bình An dắt ngựa đứng ở bên ngoài, bọn họ vội vàng bước qua ngưỡng cửa.

Ba nam một nữ, một người đàn ông trung niên và hai trai một gái của ông ta, đứng chung với nhau, vừa nhìn đã biết là người một nhà. Người đàn ông trung niên kia cũng xem là một mỹ nam tử, hai đứa con trai kém nhau năm sáu tuổi, cũng rất anh tuấn.

Thiếu nữ kia chắc là Sầm Uyên Cơ, nghe Chu Liễm nói chỉ mới mười ba tuổi, nhưng duyên dáng yêu kiều, tư thái thướt tha, nhìn dáng vẻ giống như cô gái mười bảy mười tám tuổi. Dung nhan quả thật có mấy phần giống Tùy Hữu Biên, chỉ là không lạnh lùng như Tùy Hữu Biên, lại nhiều hơn mấy phần quyến rũ tự nhiên. Chẳng trách còn nhỏ tuổi đã bị dòm ngó mỹ sắc, liên lụy gia tộc phải dọn ra khỏi kinh kỳ.

Trần Bình An một lần nữa tự báo danh hiệu, dùng tiếng phổ thông Đại Ly, chứ không phải tiếng bản địa Long Tuyền.

Người đàn ông trung niên kia chắp tay thi lễ thật sâu, nói:
- Sầm Chính bái kiến Trần tiên sư núi Lạc Phách.

Sau đó ông ta thẳng lưng, xin lỗi:
- Sự tình quan hệ trọng đại, Sầm Chính không dám tự tiện nhắc đến tục danh của tiên sư với những người khác trong gia tộc.

Trần Bình An lắc đầu nói:
- Không sao.

Hắn quay đầu nhìn thiếu nữ kia, hỏi:
- Có gì muốn nói với người nhà không? Sau khi đến núi Lạc Phách, ngươi sẽ không thể tùy tiện xuống núi vào thành. Cho dù là thư từ qua lại, cũng sẽ có một chút quy tắc của ngọn núi. Vì vậy nếu ngươi có gì muốn nói, ta có thể chờ ngươi nói xong.

Sầm Uyên Cơ lắc đầu.

Trần Bình An dắt ngựa xoay người, nói:
- Vậy thì đi thôi.

Đã không vào nhà uống một ngụm trà nóng, cũng không cho nam nhân Sầm gia uống thuốc an thần gì, Trần Bình An cứ như vậy dẫn theo thiếu nữ rời khỏi con đường.

Đến một phủ đệ ở con đường khác, Trần Bình An bảo thiếu nữ trông ngựa, đứng ngoài cửa chờ.

Thiếu nữ yên lặng gật đầu.

Phủ đệ này tên là Cố phủ, hôm nay có danh tiếng rất lớn ở quận thành Long Tuyền. Nghe đồn là một vị phu nhân rất có tiền, hơn nữa chỗ dựa ở Đại Ly cũng rất lớn.

Người gác cổng vừa nghe nói đến ba chữ “Trần Bình An”, vội vàng dẫn người trẻ tuổi áo xanh dung mạo bình thường vào phủ.

Trần Bình An đã gặp mẹ của Cố Xán, uống một ly trà. Bởi vì Cố thị mời ở lại, hắn quay sang một tỳ nữ phủ Xuân Đình vẻ mặt tràn đầy kính sợ với mình, xin thêm một ly nữa, chậm rãi uống cạn. Sau đó hắn kể lại tỉ mỉ những việc Cố Xán đã trải qua trong núi lớn phía nam hồ Thư Giản, khiến Cố thị yên tâm hơn nhiều, cuối cùng đứng dậy cáo từ rời đi.

Cố thị tự mình tiễn đến cửa lớn. Sau khi Trần Bình An dắt ngựa, bà ta thậm chí còn bước ra ngưỡng cửa, đi xuống bậc thềm. Trần Bình An chỉ cười nói một câu “thím thật sự không cần tiễn”, lúc này bà ta mới dừng lại.

Một nam một nữ dần dần đi xa. Cố thị nhìn bóng lưng thiếu nữ không biết lai lịch kia, như hiểu ra gì đó, quay đầu liếc nhìn tỳ nữ xinh đẹp mà bà ta mang về từ đảo Thanh Hiệp, sau đó khoan thai trở về cửa lớn. Bà ta nhéo lỗ tai tỳ nữ một chút, cười mắng:
- Không biết hăng hái tranh giành, còn thua cả một thiếu nữ thôn dã.

Tỳ nữ tuổi xuân thực ra tư sắc khá xuất chúng, liền ra vẻ vô tội.

Trần Bình An dẫn theo thiếu nữ kinh kỳ tên là Sầm Uyên Cơ, trở về dãy núi phía nam, trên đường đi cũng không nói chuyện giao lưu.

Thực ra thiếu nữ vẫn luôn lén lút quan sát “sơn chủ núi Lạc Phách” mà Chu lão thần tiên từng nhắc đến.

Có điều cô nhìn tới nhìn lui, cũng không nhìn ra điểm gì đặc biệt, liền cảm thấy hơi thất vọng.

Vốn tưởng rằng sẽ là một lão thần tiên siêu trần thoát tục, nếu không thì cũng là một nam tử nho nhã danh sĩ phong lưu.

Nào ngờ lại là một người trẻ tuổi hình dáng tiều tụy, nhìn cũng không lớn hơn cô mấy tuổi.

Trần Bình An đi ở phía trước, buông dây cương ra, nhiều lần suy nghĩ đến bức thư mà Thôi Đông Sơn để lại cho mình. Sự tình quan hệ trọng đại, cộng thêm có một số việc, nếu đi theo một đường nhánh nào đó sẽ có thể kéo dài ra ngàn vạn dặm. Đến nỗi hắn đã hoàn toàn quên sau người còn có một thiếu nữ sức chân không tốt.

Đợi đến khi Trần Bình An khôi phục tinh thần thì đã ở trong núi lớn. Lúc này hắn mới quay đầu lại, phát hiện thiếu nữ bước đi khập khiễng, chân mày nhíu chặt, nhưng từ đầu đến cuối lại không lên tiếng.

Trần Bình An áy náy nói:
- Xin lỗi, đã suy nghĩ đến xuất thần rồi.

Sầm Uyên Cơ mím môi, vẫn không nói một lời.

Trong lòng cô tức giận, nghĩ thầm đối phương nhất định là cố ý dùng biện pháp tồi tệ này, lấy lùi làm tiến, giả vờ như hắn không cùng loại với những kẻ háo sắc kia.

Cô nhất định phải cẩn thận hơn. Đến núi Lạc Phách rồi, cố gắng đi theo bên cạnh Chu lão thần tiên, đừng trúng phải độc thủ của gã trẻ tuổi họ Trần này. Chỉ cần gặp được lão thần tiên rồi, hẳn là cô sẽ an toàn.

Trần Bình An thấy đối phương không nói chuyện, đành phải hỏi:
- Biết cưỡi ngựa không?

Cô gái lắc đầu.

Biết cũng không cưỡi. Có trời mới biết tên lưu manh nhìn như thật thà nhưng thực ra lại gian xảo này, có phải muốn nhân cơ hội, nhìn lén những cảnh tượng mà đám háo sắc đều muốn nhìn?

Người trên núi đúng là lòng dạ thâm trầm, đạo hạnh còn cao thâm hơn nhiều so với những kẻ háo sắc tâm kế nông cạn ở kinh kỳ.

Thiếu nữ không ngừng tự nhắc nhở mình, Sầm Uyên Cơ, ngươi nhất định phải cẩn thận.

Trần Bình An nào biết lúc này trong đầu thiếu nữ đang nghĩ lệch mười vạn tám ngàn dặm, liền nói:
- Vậy chúng ta đi chậm một chút, nếu ngươi muốn nghỉ ngơi thì nói với ta một tiếng.

Nhìn xem, trước tiên làm kẻ ác, sau đó lại ôn nhu, thủ đoạn nối tiếp với nhau, tầng tầng lớp lớp.

Thiếu nữ càng khẳng định, gã này nhìn thế nào cũng không phải người tốt.

Trần Bình An luôn cảm thấy ánh mắt thiếu nữ nhìn mình có vẻ kỳ quái.

Hắn xoay người, dắt ngựa bước đi, xoa xoa má. Thế nào, thật sự bị Chu Liễm nói trúng rồi? Hôm nay mình hành tẩu giang hồ, phải cẩn thận rước lấy nợ phong lưu?

Hắn lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, uống một hớp rượu, do dự không biết có nên để Sầm Uyên Cơ một mình đi đến núi Lạc Phách, còn mình thì tới tiệm thuốc ở trấn nhỏ một chuyến.

Vừa thấy người nọ uống rượu, thiếu nữ liền nhìn quanh, chỉ thấy núi non hoang vu bốn phía không người. Cô có phần khóc không ra nước mắt, chắc không phải gã này muốn mượn cớ say rượu, làm chuyện xấu kia chứ?

Trần Bình An đi một ngày đàng học một sàng khôn, phát giác thiếu nữ sau người hô hấp rối loạn và bước chân bất ổn, liền quay đầu lại, quả thật nhìn thấy sắc mặt cô gái kia nhợt nhạt. Hắn liền cột chặt hồ lô nuôi kiếm, nói:
- Dừng lại nghỉ ngơi một lát.

Sầm Uyên Cơ thấy đối phương đã uống rượu, cột bầu rượu xong, quả nhiên muốn ra tay rồi.

Trong thoáng chốc cô khóc thành tiếng, quay đầu bỏ chạy, lảo đảo lắc lư, hoảng hốt không biết đi đường nào.

Trần Bình An gãi đầu, lẩm bẩm nói:
- Đi được nửa đường lại nhớ nhà rồi?

Hắn thở dài, đành phải dắt ngựa đi từ từ, nghĩ thầm cũng không thể bỏ lại cô gái kia một mình trong núi sâu. Hay là đưa cô ta đến đường lớn ngoài núi, để cô ta một mình trở về nhà, khi nào nghĩ thông suốt rồi thì bảo người nhà đưa tới núi Lạc Phách là được.

Hắn đang định nhắc nhở cô gái kia đi chậm một chút, kết quả lại nhìn thấy Sầm Uyên Cơ loạng choạng, ngã sấp xuống, sau đó nằm ở đó khóc lớn, liên tục la hét không được tới đây. Cuối cùng cô xoay người ngồi dưới đất, cầm đá ném Trần Bình An, mắng lớn hắn là kẻ háo sắc, đồ không biết xấu hổ, trong bụng toàn ý nghĩ xấu xa. Cô muốn liều mạng với hắn, làm quỷ cũng sẽ không tha cho hắn...

Trần Bình An ngồi ở phía xa ôm trán.

Hắn đứng lên, khẽ giậm chân, bất đắc dĩ nói:
- Ngụy Bách, giúp một tay! Ta biết ngươi đang nhìn bên này, xem trò cười đủ rồi chứ?

Trong nháy mắt.

Ngụy Bách mặc một bộ áo trắng, tai đeo vòng vàng tiêu sái xuất hiện, gió mát quanh quẩn giữa núi, tay áo tung bay như sóng gợn.

Trần Bình An cũng không nhìn thiếu nữ kia, nói với Ngụy Bách:
- Làm phiền ngươi đưa cô ấy tới núi Lạc Phách, lại đưa ta tới núi Chân Châu. Con Cừ Hoàng này cũng mang đến núi Lạc Phách, không cần theo ta.

Ngụy Bách nhịn cười, búng tay hai cái.

Trần Bình An một thân một mình, đã xuất hiện ở đỉnh núi Chân Châu.

Ngụy Bách thì cùng thiếu nữ cực kỳ thương tâm kia đi tới chân núi Lạc Phách. Con Cừ Hoàng kia dẫn đầu cất bước lên núi.

Thiếu nữ cả người dính đầy đất, vẫn chưa hoàn hồn, còn hơi choáng váng, khom lưng nôn khan.

Ngụy Bách cũng không nhìn cô, lại ngẩng đầu nhìn về nơi cao trên núi Lạc Phách, mỉm cười nói:
- Sầm Uyên Cơ, có thể xem Trần Bình An thành kẻ lưu manh, ngươi cũng tính là có một không hai rồi.

Thiếu nữ lui về sau mấy bước, cẩn thận hỏi:
- Tiên sinh ngài là?

Người bình thường nào có tư cách biết được tục danh của một vị thần núi Nhạc Đại Ly.

Ngụy Bách chỉ cười không trả lời, bắt đầu lên núi.

Thiếu nữ do dự một thoáng, kéo giãn khoảng cách một chút, yên lặng đi theo vị thần tiên áo trắng này.

Đến viện của Chu Liễm và Trịnh Đại Phong, Ngụy Bách giống như cười trên nỗi đau của người khác, kể lại sơ lược chuyện này một lần. Trịnh Đại Phong ôm bụng cười lớn. Chu Liễm thì lau mặt, bi thống dâng trào, cảm thấy mình sắp phải gánh chịu hậu quả rồi.

Sầm Uyên Cơ nhìn thấy vị Chu lão thần tiên quen thuộc kia, lúc này mới yên lòng.

Có điều không biết vì sao, ba vị cao nhân ngoài trần thế, sắc mặt lại khác nhau như vậy.

Trần Bình An xuống núi Chân Châu, đi tới trấn nhỏ. Lần này dù sao cũng không ăn canh tiễn khách, được thiếu niên tên là Thạch Linh Sơn kia dẫn tới hậu viện.

Lão Dương ngồi ở bậc thềm, vẫn hút tẩu thuốc, nuốt mây nhả sương.

Trần Bình An bỗng dưng suy nghĩ, cảnh tượng như vậy, đã một trăm năm, một ngàn năm, hay là một vạn năm rồi? Lại nghĩ tới năm xưa sau khi mình chọn trúng núi Lạc Phách, vì sao lúc nhắc đến lão Diêu, ông lão trước mắt này lại lộ ra vẻ mặt như vậy?

Trong lòng hắn có quá nhiều vấn đề muốn hỏi ông lão này. Bởi vì lão Dương tất nhiên là biết đáp án, chỉ xem ông ta có muốn tiết lộ, hoặc là có chịu làm buôn bán hay không. Nhưng đến cuối cùng, hắn chỉ mở miệng hỏi một câu:
- Trịnh Đại Phong sau này phải làm sao?

Lão Dương hờ hững nói:
- Cứ chờ xem.

Trần Bình An không nói nữa, chỉ ngồi yên lặng.

Ông lão cũng không đuổi người.

Không lâu sau có một cơn mưa nhỏ lất phất rơi xuống, rất nhanh mưa càng lúc càng lớn.

Trần Bình An mượn thiếu niên Thạch Linh Sơn kia một chiếc ô che mưa, thấy đối phương có vẻ miễn cưỡng.

Hắn đứng dưới mái hiên nơi cửa tiệm thuốc, dừng chân nhìn con đường vắng vẻ rất lâu, sau đó bước ra một bước, đi vào trong mưa.