Chương 491: Ước hẹn mười năm đã qua hơn nửa
Trần Bình An rời khỏi tiệm thuốc Dương gia, đi tới trường học cũ kỹ không tháo dỡ cũng không sử dụng, cầm ô đứng ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong.
Bên tai như có tiếng đọc sách oang oang, giống như năm đó mình còn nhỏ tuổi, ngồi ở chân tường nghe tiên sinh giảng bài.
Trần Bình An rời khỏi ngôi trường, đi tới trường học mới do họ Trần quận Long Vĩ xây dựng, lớn hơn trường cũ rất nhiều. Hắn dừng bước bên ngoài cổng chào, sau đó xoay người rời đi.
Đến nơi thường được gọi là miếu Con Cua, có bốn tấm biển được thánh nhân tự tay viết, “Đương Nhân Bất Nhượng” của Nho gia, “Mạc Hướng Ngoại Cầu” của Phật gia, “Hi Ngôn Tự Nhiên” của Đạo gia, “Khí Xung Đấu Ngưu” của Binh gia. Trần Bình An ngẩng đầu nhìn, đi quanh một vòng.
Sau khi động tiên Ly Châu tan vỡ rơi xuống, mấy tấm biển này bị triều đình Đại Ly dùng bí thuật dập chữ, bóc đi tất cả tinh khí thần từng ẩn chứa trong đó. Mấy cơ duyên này lại không biết rơi vào nhà ai.
Trần Bình An ngẩng đầu nhìn chữ “Hi” kia, nghĩ đến lời nói của Thôi Đông Sơn trong thư, ánh mắt ảm đạm mờ mịt, suy nghĩ xa xăm.
Sau đó hắn đi qua giếng Thiết Tỏa kia, hôm nay đã được tư nhân mua lại, trở thành cấm địa, không cho dân chúng địa phương múc nước, còn xây một hàng rào thấp bé ở bên ngoài.
Trần Bình An nhớ tới thanh niên ở bến thuyền Phong Vĩ đã lấy được xích sắt, đệ tử của Lưu Lão Thành đảo Cung Liễu. Đó là một thanh niên áo đen thân hình cao lớn, tính tình ôn hòa. Chẳng những chính hắn cảm thấy như vậy, ngay cả Bùi Tiền cũng cho rằng đối phương là một người tốt, có lẽ là người tốt thật sự.
Lúc trước sở dĩ Trần Bình An dám mạo hiểm lên đảo Cung Liễu, một phần là do thanh niên kia. Hắn cảm thấy tu sĩ hoang dã Lưu Lão Thành có thể dạy ra một đệ tử như vậy, sẽ không đến mức lòng dạ xấu xa. Sự thật chứng minh Trần Bình An đã đánh cược đúng. Có điều so đấu tâm kế với Lưu Lão Thành, sau đó mỗi lần nhớ tới đều khiến hắn cảm thấy rùng mình.
Hắn đột nhiên cười lên. Chẳng biết tại sao, vào giây phút này đứng bên ngoài hàng rào nhìn giếng nước, lại giống như năm xưa ở núi Đảo Huyền, từ xa nhìn “cổng trời” dẫn đến Kiếm Khí trường thành. Nơi ấy có một người đàn ông ôm kiếm ngồi trên đỉnh bia đá, cùng với một đạo đồng nhỏ ngồi trên bồ đoàn đọc sách.
Hắn đã đi nhiều nơi xa xôi, cảm thấy nơi duy nhất có thể so sánh rồng nằm hổ phục với trấn nhỏ dưới chân, chắc cũng chỉ có núi Đảo Huyền. Đó vốn là một Sơn Tự ấn lớn nhất thế giới Hạo Nhiên, cũng là thủ đoạn thông thiên của Đạo lão nhị.
Trần Bình An ngẩng đầu nhìn trời.
Sau đó hắn quay đầu, đi xem thử hai miếu văn võ phân biệt thờ cúng lão tổ của hai họ Viên Tào. Một miếu nằm ở núi sứ cũ, còn một miếu nằm ở mộ thần tiên, đều rất được coi trọng.
Trần Bình An không đến gần miếu thờ, nhất là núi sứ cũ từ nhỏ hắn chưa từng đi tới, chỉ đứng cách rất xa. Có điều hắn lại đi dạo rất lâu ở mộ thần tiên đã tu sửa đổi mới hoàn toàn. Rất nhiều tượng thần Bồ Tát và Thiên Quan, đã mời người giỏi tay nghề ở Đại Ly, một lần nữa dựng thẳng lên, sửa cũ như mới. Chỉ là chưa hoàn toàn làm xong, vẫn có rất nhiều thợ thủ công đang bận rộn trên giàn gỗ cao.
Nghe nói triều đình Đại Ly dự định tiếp tục mở rộng miếu văn võ, sau đó sắp xếp cho Bồ Tát Phật gia và Thiên Quan Đạo giáo vào trong miếu thờ. Đến lúc đó nơi này tuy là miếu thờ huyện thành, nhưng sẽ là miếu văn võ to lớn đồ sộ nhất Đại Ly, quan to quyền quý tất nhiên sẽ tấp nập không dứt tới thắp hương kính thần.
Thực ra ban đầu Trần Bình An đã nhờ Nguyễn Tú giúp bỏ tiền tu sửa tượng thần, xây dựng lều lán. Có điều rất nhanh đã bị quan phủ Đại Ly tiếp quản, sau đó không cho phép bất cứ người nào nhúng tay.
Trong đó có ba tượng thần vốn đã sụp đổ, năm xưa Trần Bình An còn ném vào ba đồng tiền kim tinh. Mặc dù hôm nay cần gấp thứ này, nhưng hắn không có ý truy tìm manh mối. Nếu như vẫn còn, vậy chính là ba phần tình hương khói. Còn nếu bị trẻ con hay thôn dân vô tình bắt gặp, trở thành tiền tài bất ngờ của bọn họ, cũng xem như là duyên phận.
Có điều Trần Bình An cảm thấy cái sau khả năng lớn hơn. Dù sao mấy năm trước dân chúng địa phương đã lên núi xuống nước, lục tung mọi nơi, đào đất ba thước, muốn tìm kiếm bảo vật tổ truyền và thiên tài địa bảo, cầm đến nhà Bao Phục núi Ngưu Giác bán lấy tiền. Sau đó lại đi quận thành Long Tuyền mua nhà lớn, tuyển thêm nha hoàn đầy tớ, từng người trải qua cuộc sống thoải mái, trước kia nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Trần Bình An không cho rằng bọn họ làm như vậy là sai, chỉ cảm thấy cho dù muốn bán, cũng nên chậm một chút hãy bán. Cùng là một món đồ vật tiên gia, bán chậm mấy năm có thể giá cả sẽ tăng gấp mấy lần.
Vì sao lúc trước nhà Bao Phục núi Ngưu Giác lại học theo họ Hứa thành Thanh Phong, chủ động rút lui khỏi quận Long Tuyền, vứt bỏ một bến thuyền tiên gia đã tốn kém rất nhiều, làm áo cưới miễn phí cho họ Tống Đại Ly?
Lúc đầu Trần Bình An cảm thấy nhà Bao Phục đã đặt cược sai, dốc hết vốn liếng vào vương triều Chu Huỳnh. Nhưng bây giờ xem ra, rất có thể ban đầu nhà Bao Phục dùng giá thấp thu mua quá nhiều bảo bối ở trấn nhỏ, tiền thần tiên kiếm được đã nhiều đến mức ngay cả bọn họ cũng cảm thấy băn khoăn.
Cho nên sau khi tình hình trung bộ Đông Bảo Bình Châu sáng tỏ, nhà Bao Phục đã cân nhắc thiệt hơn, dùng một bến thuyền tiên gia, đổi lấy một lá bùa hộ mạng cho cửa tiệm các nơi. Giống như đốt thêm một nén nhang với họ Tống Đại Ly, nhìn từ lâu dài, không chừng bọn họ còn sẽ kiếm được nhiều hơn.
Trần Bình An cảm thấy suy nghĩ này của mình, quá nửa chính là chân tướng.
Làm buôn bán bất minh với quan gia, tiền tới nhanh nhưng đi cũng nhanh, chung quy vẫn không phải là chính đạo. Còn như làm sao mua bán đàng hoàng, hôm nay Trần Bình An dĩ nhiên không rõ. Chắc hẳn mấy người như Tôn Gia Thụ thành Lão Long, Lưu Trọng Nhuận đảo Châu Sai, sẽ biết rõ quy củ bên trong. Tương lai nếu có cơ hội sẽ hỏi một chút.
Kết cấu mộ thần tiên đã thay đổi rất nhiều. Trở lại chốn cũ, rất nhiều nơi muốn đi lại không đi được. Còn những nơi trước đây không đi được, lúc này lại có đình nghỉ mát và đài ngắm cảnh.
Trần Bình An dừng chân trong một đình nhỏ mái cong.
Trong số rất nhiều trợ thủ của thợ thủ công, có xen lẫn không ít di dân họ Lư năm xưa dời đến quận Long Tuyền. Khi đó Trần Bình An đã nhìn thấy rất nhiều, bởi vì núi Lạc Phách cần xây dựng miếu sơn thần và thắp hương thần đạo, cho nên có bóng dáng của hình đồ.
So với năm xưa, hôm nay đám di dân này bận rộn làm việc vặt ở mộ thần tiên, phần nhiều là thiếu niên và trai tráng. Bọn họ vẫn rất ít nói, có điều trên người đã không còn cảm giác tâm như tro tàn. Có lẽ trong cuộc sống khó khăn năm này qua năm khác, từng người đã nhen nhóm ra một chút hi vọng.
Vu Lộc và Tạ Tạ, một người là thái tử mất nước của vương triều họ Lư, còn một người là nhân tài xuất chúng của tiên gia trên núi, không thể nói là cá lọt lưới. Thật ra bọn họ là quân cờ mà Thôi Sàm và nương nương Đại Ly từng người lựa chọn, trải qua một phen giao dịch sau màn, kết quả đều trở thành học trò của thư viện Sơn Nhai Đại Tùy.
Vu Lộc và Cao Huyên quan hệ rất tốt, cảm giác giống như người cùng hội cùng thuyền, một người lưu vong tha hương, còn một người làm con tin ở nước đối địch.
Về phần Tạ Tạ, vài năm trước quả thật bị Thôi Đông Sơn ức hiếp rất thảm.
Nhưng Trần Bình An sẽ không ỷ vào mình là “tiên sinh” của Thôi Đông Sơn, lại chỉ tay năm ngón. Cũng giống như ông lão họ Thôi sẽ không nhúng tay vào chuyện của hắn và Bùi Tiền.
Bày tỏ thiện ý với người khác như thế nào, đó là một môn học vấn lớn.
Không phải chỉ dùng ba chữ “ta cảm thấy”, là có thể bù đắp tất cả hậu quả xuất phát từ lòng tốt.
Nơi chém giết với Mã Khổ Huyền trước kia, bố cục đã thay đổi rất nhiều, người ngoài không thể đặt chân vào. Ngụy Bách từng đề cập đến, tại mộ thần tiên và núi sứ cũ, ban ngày tùy ý dạo chơi cũng không ngăn cấm. Nhưng vào buổi tối đại tu sĩ Âm Dương gia và Mặc gia sẽ xuất hiện, thiết lập trận pháp, phụ trách dẫn dắt thủy vận chân núi, đến lúc đó sẽ không thích hợp dạo đêm nữa.
Không thể trở lại di chỉ chiến trường nơi từng liều mạng với Mã Khổ Huyền, Trần Bình An hơi tiếc nuối. Hắn men theo một tuyến đường quen thuộc thường xuất hiện trong mơ, chậm rãi bước tới. Đi được nửa đường, hắn lại ngồi xổm xuống, nắm một vốc đất lên. Hắn dừng lại chốc lát, sau đó tiếp tục lên đường, đi tới cửa tiệm đúc kiếm cũng không dời đến núi Thần Tú.
Nghe nói có một cô gái bị miếu Phong Tuyết trục xuất, đã nhận Nguyễn Cung làm sư phụ, tu hành ở đây, thuận tiện trông coi “gia nghiệp tổ tiên”. Cô đã tự chặt đứt ngón cái tay cầm kiếm của mình, nhằm chứng minh với Nguyễn Cung rằng mình đã hoàn toàn cắt đứt với trước đây.
Trần Bình An chậm rãi đi dọc theo con sông Long Tu kia, đương nhiên không thể tìm được một viên đá mật rắn nào nữa, cơ duyên đã nhanh chóng biến mất rồi. Hôm nay hắn vẫn còn mấy viên đá mật rắn thượng đẳng, năm viên hay sáu viên ấy nhỉ? Trái lại đá mật rắn bình thường vốn số lượng rất nhiều, hiện giờ còn dư không được mấy viên.
Trần Bình An không trở về núi Lạc Phách ngay, mà là băng qua cầu vòm đá đã sớm tháo dỡ mái che, khôi phục nguyên dạng, đi tìm ngôi miếu nhỏ kia. Năm xưa trên bức tường trong miếu, đã viết rất nhiều cái tên, trong đó có Trần Bình An hắn, Lưu Tiện Dương và Cố Xán. Ba người tụ tập với nhau, viết vào một chỗ trống cao nhất trên tường, cái thang là do Lưu Tiện Dương trộm được, còn than củi là do Cố Xán từ trong nhà mang tới.
Kết quả Trần Bình An đi đến đó, lại phát hiện miếu nhỏ dùng để nghỉ chân đã không thấy tung tích, giống như chưa từng xuất hiện. Lúc này hắn mới nhớ lại, ngôi miếu đã bị lão Dương bỏ vào túi rồi, cũng không biết trong đó có bí mật gì.
Hắn trở lại bên bờ sông Long Tu, xuôi dòng đi xuống. Con đường đối diện đã mở rộng thành một trong số đường chuyển thư ở quận Long Tuyền, từng là đường rời quê hương khi hắn lần đầu tiên ra ngoài đi xa. Lúc đó bên cạnh chỉ có một tiểu cô nương mặc áo bông đỏ đi theo. Trên đường hắn chiếu cố tiểu cô nương, đi qua non xanh nước biếc. Nhưng trên thực tế, chẳng phải tiểu cô nương đã yên lặng chống đỡ tâm cảnh của thiếu niên tiểu sư thúc quê mùa, mới khiến hắn có thể đi xa nơi đất khách, vẫn luôn không bỏ cuộc.
Trần Bình An đi qua một miếu thờ thủy thần đã được triều đình Đại Ly xếp vào chính thống, nhưng gần như không có hương khói. Danh phận cũng rất lạ, dường như chỉ có kim thân và miếu thờ, còn không bằng miếu xây dựng bừa bãi ở địa phương nước khác, bởi vì ngay cả một tấm biển đàng hoàng cũng không có. Đến bây giờ vẫn không mấy người biết rõ, đây rốt cuộc là miếu thờ hà thần nào, hay là miếu hà bà có địa vị thấp nhất.
Tiếp tục đi xuống sẽ đến miếu giang thần của sông Thiết Phù, được xây dựng vô cùng đồ sộ. Dân chúng trấn nhỏ thà rằng đi thêm hơn trăm dặm đường, tới chỗ giang thần nương nương thắp hương cầu nguyện. Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng nhất, nghe người già ở trấn nhỏ nói, tượng đắp của vị nương nương trong miếu thờ tồi tàn kia, dáng vẻ thật sự rất giống một lão bà ở ngõ Hạnh Hoa lúc còn trẻ. Đám người già, nhất là những bà lão trong ngõ, vừa có cơ hội lại ra sức nhắc nhở vãn bối, nhất định đừng đến đó thắp hương, nếu không sẽ dễ rước lấy tà ma.
Trần Bình An không đi vào miếu thờ thủy thần đổ nát kia, lại tiếp tục đi xuống, muốn tới miếu giang thần sông Thiết Phù.
Hôm nay sông Thiết Phù là sông lớn hàng đầu Đại Ly, thần vị tôn sùng, cho nên lễ chế quy cách rất cao, còn cao hơn một bậc so với sông Tú Hoa và sông Ngọc Dịch. Bởi vì Long Tuyền hiện giờ là quận, cho nên phải để quận chủ Ngô Diên ra mặt, nếu không thì cũng là thứ sử tổng đốc, mỗi năm tự mình đến đây tế lễ giang thần, khẩn cầu mưa thuận gió hòa cho dân chúng trong địa bàn, không bị hạn hán lũ lụt.
Ngược lại hai sông Tú Hoa và Ngọc Dịch, thái thú một nơi tự mình đến miếu giang thần là đủ rồi. Thỉnh thoảng công việc bận rộn, bảo quan viên phụ tá đến tế lễ, cũng không tính là mạo phạm.
Sau khi Trần Bình An đi xa, trong miếu thờ không có tấm biển phía sau hắn, tượng thần bằng đất hương khói điêu linh kia bỗng xuất hiện từng trận sóng gợn, hơi nước tràn ngập, lộ ra dung nhan của một phu nhân trẻ tuổi. Bà ta thở vắn than dài, mặt ủ mày chau. Hương khói gần như không có, khiến bà ta không nhịn được oán trời trách người. Có điều mắng một hồi, lại không còn chí khí như lúc mắng người ở ngõ Hạnh Hoa, đúng là đói có thể trị bách bệnh.
Trần Bình An gia tăng tốc độ, càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng hắn lại bắt đầu dùng sáu bước đi thế, đã ba năm không luyện tập ba thế quyền của “Hám Sơn Phổ”, cho nên hơi lạ lẫm.
Theo như người trong nghề ông lão họ Thôi nói, hôm nay tình hình thân thể của Trần Bình An có tốt có xấu. Tốt là yên lặng ba năm ở hồ Thư Giản, cơ sở nội tình của thân thể võ phu vẫn không gặp trở ngại. Cộng thêm Hỏa Long chân nhân Bắc Câu Lô Châu ba lần “chỉ điểm”, lợi ích rất lớn. Nếu không có lẽ Trần Bình An sẽ đi vào đảo Thanh Hiệp, sau đó nằm rời khỏi hồ Thư Giản.
Chỉ là chuyện tu đạo có thể nói vận mệnh gập ghềnh. Sau khi viên văn mật kim thân kia bị vỡ, đã để lại di chứng rất lớn. Mà ban đầu chế tạo vật bản mệnh thuộc tính ngũ hành, đã trở thành mấu chốt để xây dựng lại cầu trường sinh.
Chuyện này có liên quan chặt chẽ đến cấp bậc cao thấp, sau khi sụp đổ thì cấp bậc càng cao lại ngã càng đau. Về sau muốn xây dựng lại, khó càng thêm khó. Chuyện này khiến cho việc luyện hóa vật bản mệnh thứ ba đã thành lửa xém lông mày.
Vì vậy Thôi Đông Sơn đã thay đổi dự tính ban đầu. Trong bức thư lưu lại lầu trúc, hắn đã đề nghị vật bản mệnh ngũ hành thổ của tiên sinh Trần Bình An, vẫn nên sử dụng đất đai của Ngũ Nhạc mới Đại Ly, thứ mà lúc trước mà Trần Bình An đã bỏ qua. Thôi Đông Sơn cũng không nói rõ nguyên do, chỉ nói tiên sinh hãy tin hắn một lần.
Làm “quốc sư” Đại Ly, một khi thôn tính cả Đông Bảo Bình Châu, khiến một châu trở thành lãnh địa Đại Ly, dĩ nhiên là đã sớm tính trước sẽ sử dụng năm ngọn núi nào làm Ngũ Nhạc mới. Chẳng hạn như núi Phi Vân ở quận Long Tuyền bản thổ Đại Ly được thăng thành Bắc Nhạc, năm xưa người biết được chuyện này, tính cả tiên đế Tống Chính Thuần, cũng chỉ đếm được trên một bàn tay.
Trung Nhạc chính là Trung Nhạc cũ của vương triều Chu Huỳnh. Chẳng những như vậy, thần linh núi Nhạc bị đại thế áp bức, buộc phải thay đổi môn hộ, vẫn được duy trì miếu thờ kim thân, tiến thêm một bước trở thành Trung Nhạc một châu.
Để báo đáp, vị thần linh “ngồi yên tại chỗ” này nhất định phải trợ giúp họ Tống Đại Ly, củng cố khí vận của non sông mới. Bất kỳ tu sĩ nào trong địa bàn đều có thể được Trung Nhạc bảo hộ, nhưng nhất định cũng phải bị Trung Nhạc ràng buộc. Nếu không đừng trách kỵ binh Đại Ly trở mặt không nhận người, xử lý luôn cả kim thân của hắn.
Hào hiệp Mặc gia Hứa Nhược tự mình phụ trách chuyện này, trấn giữ gần miếu thờ trên núi cao.
Đến lúc đó Nguyễn Cung cũng sẽ rời khỏi quận Long Tuyền, đi tới ngọn núi Tây Nhạc mới. Tây Nhạc mới có tên là núi Cam Châu, cách miếu Phong Tuyết không quá xa, vẫn luôn không nằm trong Ngũ Nhạc bản địa, lần này xem như là một bước lên trời.
Mà một nhóm cung phụng hàng đầu Đại Ly, đều là tu sĩ địa tiên Kim Đan và Nguyên Anh, sẽ đi tới Đông Nhạc mới tên là núi Thích, cùng nhau tuần tra biên cảnh, phòng ngừa tu sĩ mất nước ngoan cố phá hoại núi sông bản địa.
Còn về Nam Nhạc, Phạm Tuấn Mậu sẽ là thần chính thức ở đó. Về vị trí Nam Nhạc mới của Đại Ly, Thôi Đông Sơn đã bán một gút thắt, nói rằng tiên sinh cứ mỏi mắt mong chờ, đến lúc đó sẽ hiểu thế nào là “tích đất thành núi”.
Trong thư Thôi Đông Sơn còn thẳng thắn nói, hắn sẽ nhân cơ hội này, đào đất từ chân núi của bốn ngọn núi Nhạc còn lại. Chuyện của người đọc sách, có thể gọi là trộm sao?
Hơn nữa cho dù cuối cùng tiên sinh vẫn không muốn sử dụng đất năm màu núi Nhạc làm vật bản mệnh tiếp theo, đất đai quý hiếm từng sọt từng sọt, ít nhất cũng nên chứa đầy vật một tấc. Đây chính là một khoản tiền tiểu thử rất lớn, thừa dịp hôm nay trông coi không nghiêm ngặt, không lấy đi thì uổng phí. Còn như Bắc Nhạc của Ngụy Bách, dù sao tiên sinh ngài và hắn quan hệ thân thiết, khách sáo làm gì?
Bất giác Trần Bình An đã đi đến miếu giang thần không khí nghiêm nghị kia.
Hương khói nơi này không phải quá thịnh vượng, không so được với miếu thủy thần sông Mai, nơi mà quá nửa đêm còn có hơn ngàn khách hành hương ở bên ngoài chờ vào miếu thắp hương. Dù sao khu vực quận Long Tuyền khá ít dân chúng. Đợi đến khi Long Tuyền từ quận thăng thành châu, triều đình Đại Ly sẽ không ngừng di dân tới đây, đến lúc đó có thể tưởng tượng quang cảnh ở miếu giang thần Đại Ly sẽ náo nhiệt thế nào.
Trần Bình An do dự một thoáng, bước vào bên trong, chỉ thấy từng cây bách cổ xanh tươi, phần nhiều là từ núi lớn phía tây di dời đến đây.
Tới chủ điện, hắn bước qua ngưỡng cửa, ngẩng đầu nhìn tượng thần bằng đất sơn màu kia. Cao đến bốn trượng, sống động như thật, lụa màu quấn quanh, như muốn bay lên.
Tượng thần kim thân cao hay thấp, cũng liên quan đến thứ bậc trước sau của một vị thần linh, được ghi vào trong gia phả núi sông triều đình một nước. Giống như miếu thờ ban nãy Trần Bình An đi qua, tượng thần cao chỉ hơn một trượng.
Trần Bình An biết bí mật trong đó.
Vị giang thần nương nương này tên thật là Dương Hoa, từng là thị nữ bên cạnh nương nương Đại Ly, ôm một thanh kiếm cổ tua dài màu vàng. Có điều sau đó chẳng biết tại sao, cô ta lại từ bỏ thân thể, chết mà thành thần, trở thành thần linh của con sông này.
Cô ta chịu đựng thống khổ to lớn trong nước, lúc tự nặn kim thân thần linh, đã từng dẫn tới cảnh tượng khác thường, kim thân cấp bậc cực cao, khiến triều đình Đại Ly rất coi trọng. Đầu tiên là thăng cấp sông nhỏ thành sông lớn, lại trực tiếp đề bạt vị thủy thần nương nương này đến vị trí cao nhất trong giang thần.
Trần Bình An không xin hương thắp hương, cũng không có bất kỳ hành động lễ kính nào. Hắn chỉ đứng nhìn một lúc, sau đó đi ra đại điện, rời khỏi miếu thờ diện tích rộng lớn, theo đường cũ trở về.
Từ đầu đến cuối, miếu giang thần không khí yên lặng, chỉ có hương khói lượn lờ.
Lần này Trần Bình An cũng không làm phiền Ngụy Bách. Đợi đến khi hắn đi bộ trở về núi Lạc Phách, đã là buổi chiều ngày hôm sau, trong đó còn đi dạo mấy ngọn núi. Năm xưa lấy được mấy túi tiền đồng kim tinh, Nguyễn Cung đã đề nghị hắn mua ngọn núi. Trần Bình An mang theo bản đồ phong thủy của sở giám sát làm gốm, một mình đi khắp dãy núi, cuối cùng chọn trúng năm ngọn núi, bao gồm núi Lạc Phách và núi Chân Châu. Hôm nay nghĩ lại, đúng là giống như đã cách một đời.
Sau khi lên núi, Trần Bình An trước tiên đi tới lầu trúc một chuyến. Hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được, cũng không thể mỗi ngày đều trốn tránh ông lão. Hơn nữa nếu ông lão thật sự muốn đánh hắn, cũng không trốn được.
Trần Bình An ngồi ở tầng trệt viết mấy bức thư, dự định phân biệt gởi đến thư viện Sơn Nhai, Lưu Chí Mậu và Cố Xán đảo Thanh Hiệp, sơn trang của Tống Vũ Thiêu nước Sơ Thủy. Trong bức thư gởi cho Cố Xán, hắn đã nhờ Cố Xán giúp chuyển lời với Lưu Trọng Nhuận đảo Châu Sai. Còn phi kiếm truyền thư gởi cho Lưu Chí Mậu, lại nói một chút về tình cảnh của nữ quan Hồng Tô phủ Xuân Đình.
Lưu Chí Mậu đại nạn không chết, hôm nay chẳng những bình yên rời khỏi thủy lao đảo Cung Liễu, trở lại đảo Thanh Hiệp, còn lắc mình biến hóa, trở thành cung phụng của hạ tông Ngọc Khuê tông giống như Lưu Lão Thành, hơn nữa xếp hạng thứ ba.
Rất nhiều thế lực ở hồ Thư Giản năm xưa ném đá xuống giếng với đảo Thanh Hiệp, có lẽ phải gánh chịu hậu quả. Còn như đệ tử và cung phụng của đảo Thanh Hiệp, càng sẽ bị liên lụy. Chẳng hạn như người thông minh kia, tất cả mưu đồ đều dùng tiền đề sư phụ Lưu Chí Mậu chắc chắn phải chết... tu sĩ Kim Đan Điền Hồ Quân của đảo Tố Lân
Cho nên châm ngôn có nói, làm người phải chừa lại một đường, vẫn rất có đạo lý.
Bức thư cuối cùng là viết cho Chung Khôi núi Thái Bình Đồng Diệp châu, trước tiên phải gởi đến thành Lão Long, sau đó dùng phi kiếm truyền thư vượt châu. Những bức thư còn lại, bến thuyền núi Ngưu Giác có phòng kiếm, chỉ cần không phải địa phương quá hẻo lánh và tông phái thế lực quá nhỏ yếu trong một châu, đều có thể thuận lợi đi đến.
Có điều hôm nay phòng kiếm phi kiếm đều bị quân đội Đại Ly nắm giữ. Cho nên vẫn phải kéo cờ lớn của Ngụy Bách một chút, đây là chuyện không có cách nào. Nếu đổi thành Nguyễn Cung, dĩ nhiên sẽ không cần tốn sức như vậy. Suy cho cùng vẫn là núi Lạc Phách không ra hồn.
Trần Bình An viết xong từng bức thư, đi tìm Bùi Tiền và Chu Liễm, bảo bọn họ đưa tới núi Ngưu Giác.
Bùi Tiền hứng thú dạt dào, muốn gọi thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng cùng đi, một mình vui vẻ không bằng nhiều người vui vẻ mà.
Có điều lại bị Trần Bình An ngăn cản, Bùi Tiền đành phải cùng Chu Liễm xuống núi. Cô lại hỏi sư phụ xem có thể dắt con Cừ Hoàng kia hay không, Trần Bình An nói là được, lúc này Bùi Tiền mới nghênh ngang đi khỏi ra viện.
Vốn cho rằng chỉ đến lúc mình xông pha giang hồ, mới có thể xin sư phụ một con lừa nhỏ, không ngờ hôm nay đã có thể cưỡi lên lưng ngựa cao lớn rồi. Hay là sau này đừng xông pha giang hồ nữa, cưỡi ngựa dạo chơi xung quanh núi Lạc Phách, chẳng phải cũng tính là đi giang hồ sao? Còn không cần đụng phải nhiều kẻ xấu đáng ghét như vậy, đói thì có thể chạy về núi Lạc Phách, không lo ăn lo mặc. Giang hồ như vậy nhỏ thì có nhỏ, nhưng cô rất vừa ý.
Trịnh Đại Phong không có trên núi, nói là đến quận thành Long Tuyền thanh toán vài khoản nợ, sau đó sẽ tới núi Lạc Phách ở lâu dài. Đoán rằng Trịnh Đại Phong thiếu nợ nhà trọ quán rượu, đã mượn tiền của Chu Liễm, còn như có trả hay không, khi nào trả, có trời mới biết.
Thiếu nữ tên là Sầm Uyên Cơ, khi đó đứng ở trong sân, tay chân luống cuống, sắc mặt đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào sơn chủ trẻ tuổi núi Lạc Phách kia.
Trần Bình An dĩ nhiên sẽ không để ý tới chút hiểu lầm kia. Nói thật lúc đầu hắn còn cho rằng Chu Liễm đã nói trúng, lầm tưởng người ta thích mình, không ngờ rất nhanh đã bị thiếu nữ ngây thơ đập cho một gậy, khiến hắn cảm thấy hơi mất mát.
Không phải Trần Bình An tâm địa gian trá, mà là nam tử trên thế gian, có ai không thích mình dáng vẻ đoan chính, không bị người ta chán ghét?
Trần Bình An cũng không cố ý lạnh nhạt với Sầm Uyên Cơ, một lần nữa lặp lại lời nói lúc trước ở cửa Sầm gia quận thành Long Tuyền. Đã đến núi Lạc Phách rồi, muốn ở đây tập võ, nhất định phải có quy củ. Tốt nhất là nên hỏi rõ Chu Liễm trước, sau đó chỉ cần nằm trong quy củ, muốn làm gì nói gì cũng không kiêng kị. Cho dù tương lai bị trách phạt, nếu cảm thấy mình không sai, cũng không cần lo lắng, có thể trực tiếp tìm Trần Bình An hắn nói đạo lý, tuyệt đối sẽ không ai ngăn cản. Chỉ cần cô nói đúng, Trần Bình An sẽ thừa nhận cái lý của cô.
Sầm Uyên Cơ cái hiểu cái không, chỉ gật đầu, vẫn không nói gì.
Cô vừa yên tâm vừa ưu sầu. Yên tâm là vì núi Lạc Phách không phải đầm rồng hang hổ. Ưu sầu là vì ngoại trừ Chu lão thần tiên, từ sơn chủ trẻ tuổi, đại đệ tử khai sơn của sơn chủ, cho đến đôi thư đồng nhỏ áo xanh váy hồng kia, đều rất khác với người tu đạo trên núi trong suy nghĩ của cô. Chỉ có một người duy nhất phù hợp với hình tượng tiên nhân của cô, đó là “Ngụy Bách”, lại không phải tu sĩ trên núi Lạc Phách.
Về phần lão già tên là Thạch Nhu kia, không thích nói chuyện, càng rất kỳ lạ, nhìn đã thấy khiếp người.
Trong lòng Sầm Uyên Cơ thở dài, mặc kệ, vẫn an tâm tập võ đi.
Trần Bình An dẫn theo thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng, cùng đi đến bàn đá bên vách núi lầu trúc.
Cô bé váy hồng ngồi bên cạnh Trần Bình An, vị trí ở phía bắc, như vậy sẽ không chắn tầm mắt của lão gia nhà mình nhìn về phía nam xa xôi. Thằng bé áo xanh thì ngồi đối diện với Trần Bình An.
Cô bé váy hồng duỗi tay một cái, lấy ra một nắm hạt dưa. Chung sống lâu ngày với Bùi Tiền thích cắn hạt dưa, cô cũng bắt đầu giống như tiểu thương bán hạt dưa rồi.
Trần Bình An nghiêm nghị nói:
- Các ngươi vẫn luôn không có tên chính thức, cứ tiếp tục như vậy cũng không được. Sau này núi Lạc Phách có thể sẽ trở thành một môn phái, không chừng còn có cả cả tổ sư đường. Có điều về tên bản mệnh, các ngươi vẫn nên tự mình giấu kỹ, những năm qua ta đều không hỏi các ngươi, sau này cũng sẽ không. Cho dù núi Lạc Phách trở thành ngọn núi tu hành chân chính, cũng sẽ không yêu cầu các ngươi nói ra.
- Hiện giờ ta có thể đảm bảo, về sau ai lắm mồm nhắc đến chuyện này, các ngươi cứ nói với ta, ta sẽ tới tán gẫu với hắn. Nhưng tương lai vẫn phải có một cái tên ghi vào gia phả tổ sư đường, cho nên các ngươi có thích biệt hiệu không?
Yêu quái yêu vật núi sông ao hồ, cái gọi là tên họ bản mệnh, nhất định phải cẩn thận khắc vào hồ nước nội tâm, cánh cửa nội tâm, đồng ruộng nội tâm. Nhất là sau khi hóa thành hình người, cái tên này không thể thiếu, chẳng khác nào “chiêu cáo thiên hạ”, giống như quốc hiệu lập nước.
Trên núi đồn đại, nếu yêu quái yêu vật không muốn bị “ghi vào trong danh sách”, sẽ bị đại đạo của thế giới Hạo Nhiên gạt bỏ, không ngừng gặp trắc trở. Rất nhiều yêu tinh quỷ quái sông núi cách xa nhân gian, không rành thế sự, trên đường tu hành lại không ai nói cho biết chuyện này, dẫn đến trăm năm ngàn năm vẫn không tên không họ, lảo đảo gập ghềnh, đột phá cảnh giới chậm chạp, thành đạo cực khó, không được thế giới Hạo Nhiên thừa nhận.
Có điều một khi tên thật bị tu sĩ nắm giữ, yêu quái yêu vật sẽ giống như bị nắm đằng chuôi. Cho nên Trần Bình An chưa từng hỏi tên thật bản mệnh của thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng.
Trần Bình An đột nhiên cười lên, tràn đầy tự tin nói:
- Nếu như các ngươi nghĩ không ra, không sao, ta sẽ đặt tên giúp các ngươi, đây là sở trường của ta.
Thằng bé áo xanh vốn đang rung đùi đắc ý cắn hạt dưa, nghe vậy giống như bị sét đánh, ném hạt dưa xuống bàn, hai tay chống lên bàn đá, kêu gào:
- Không được! Tôi có thể từ từ nghĩ tên. Lão gia ngài đã cực khổ như vậy rồi, đừng lao tâm nữa...
Ngay cả cô bé váy hồng vốn thân cận với Trần Bình An nhất, gương mặt nhỏ đáng yêu cũng bắt đầu cứng ngắc.
Trần Bình An nhìn thằng bé áo xanh, lại nhìn cô bé váy hồng, hỏi:
- Thật không cần ta giúp sao? Sau này sẽ không có cơ hội nữa đâu, đừng hối hận.
Thằng bé áo xanh vội vàng xoa má, nhỏ giọng nói:
- Con mẹ nó, đúng là sống sót sau kiếp nạn.
Cô bé váy hồng sợ lão gia nhà mình thương tâm, cho nên không dám vui mừng, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn nghiêm lại.
Trần Bình An vẫn chưa hết hi vọng, thử dò hỏi:
- Trên đường trở về quê nhà, ta đã nghĩ ra rất nhiều cái tên, hay là các ngươi nghe thử trước?
Thằng bé áo xanh lã chã muốn khóc:
- Lão gia à, tôi nghe nói học vấn của người đọc sách, dùng một chút thì ít một chút. Bốn thanh kiếm, Mùng Một Mười Lăm, Hàng Yêu Trừ Ma, học thức tài hoa của lão gia ngài chắc đã dùng rất nhiều rồi, nên tiết kiệm một chút.
Nói xong thằng bé áo xanh đập đầu xuống bàn đá giả chết, có điều thật sự nhàm chán, cho nên thỉnh thoảng đưa tay kéo hạt dưa, hơi nghiêng đầu qua, lén lút cắn.
Trần Bình An thở dài nói:
- Vậy được rồi, khi nào hối hận thì nói với ta.
Thằng bé áo xanh dán mặt xuống bàn, làm mặt quỷ với cô bé váy hồng.
Cô bé váy hồng che miệng cười.
Trần Bình An tươi cười ôn nhu, xoa đầu nhỏ của cô bé.
Trên đường trở về quê nhà, hắn cưỡi ngựa mà đi, lật xem từng thẻ trúc, cẩn thận xem lướt qua những văn tự tốt đẹp trên đó, là vì muốn đặt một cái tên hay cho hai đứa nhóc này.
Đáng tiếc anh hùng không có đất dụng võ.
Nói xong chuyện chính, hai đứa nhóc đứng dậy cáo từ, chạy đi rất nhanh.
Trần Bình An bật cười, ngồi tại chỗ. Trên bàn còn dư hạt dưa mà thằng bé áo xanh chưa ăn hết, Trần Bình An nhặt lên từng hạt, cắn một mình. Về chuyện ký kết khế ước ngọn núi với họ Tống Đại Ly, triều đình sẽ phái một vị Lễ bộ thị lang tới xử lý. Hắn phủi phủi tay, lấy ra lá bùa chân thân thần linh dạo chơi ngày đêm kia, hơi do dự.
Ngụy Bách từng nói, họ Lý ở đường Phúc Lộc mặc dù nội tình không cạn, nhưng lão tổ họ Lý năm xưa cưỡng ép phá vỡ vách chắn Kim Đan, bước vào Nguyên Anh, đã hao phí rất nhiều của cải.
So sánh với tu sĩ bên ngoài, vị tu sĩ Nguyên Anh này có thể xem là “rất trẻ tuổi”. Sau khi cấm chế của động tiên Ly Châu bị phá vỡ, ông ta đã quen với thế giới nhỏ năm xưa, hôm nay trở về với trời đất lớn, ân trạch trước kia lại thành tai họa. Căn cơ quá nông, cảnh giới lại quá cao, đến nỗi trở thành tình thế nguy hiểm nước biển chảy ngược, phải tiêu hao tiền thần tiên để xây đê điều, phòng ngừa khí đục âm tà không ngừng xâm nhập.
Ngoại trừ chuyện này, hôm nay ở kinh thành Đại Ly, họ Lý đã tiếp nhận một ngôi nhà lớn của con cháu vương hầu sa sút. Mấy thứ này đều cần chi tiêu rất lớn, cho nên Lý gia hiện giờ thật sự thiếu tiền.
Bốn họ lớn và mười tộc lớn ở đường Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp trước kia, đều đã thay đổi rất nhiều.
Một số đã dời ra ngoài, sau đó không có tin tức. Một số thì trở nên yên lặng, không biết là giữ sức chờ đợi, hay là mưu đồ sau màn không ai biết đã tổn thương nguyên khí. Mà một số gia tộc năm xưa không thuộc hàng ngũ này, chẳng hạn như họ Tạ ở ngõ Đào Diệp, bởi vì xuất hiện một lão tổ tông thiên quân Tạ Thực ở Bắc Câu Lô Châu, hôm nay đã là tộc lớn hàng đầu ở ngõ Đào Diệp.
Bên phía tầng hai, ông lão nói:
- Ngày mai bắt đầu luyện quyền.
Trần Bình An đáp một tiếng, sau đó đứng lên, đi tới ao nhỏ ở phía sau lầu trúc. Ao nước trong vắt thấy đáy, sau khi Ngụy Bách mở ra ao nhỏ này, nước chảy đầu nguồn cũng không đơn giản, lại xuất xứ từ núi Phi Vân, sau đó ném hạt sen vàng kia vào trong đó.
Trần Bình An ngồi ở một bên, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vào mặt đất, cười nói:
- Ra đi.
Một người hoa sen nhỏ từ dưới đất chui lên, trên người không hề dính bùn lầy, cười khanh khách, kéo bộ áo xanh của Trần Bình An, trong thoáng chốc đã ngồi lên vai hắn.
Trần Bình An đã từng nói với Ngụy Bách, nhờ y giúp đỡ chăm sóc người hoa sen nhỏ. Khi đó ánh mắt của Ngụy Bách ngơ ngẩn, chỉ gật đầu.
Nhìn ao nhỏ một lát, đương nhiên không thể nhìn ra một đóa hoa.
Trần Bình An đứng lên, mang theo người hoa sen nhỏ đi về phía tầng trệt, nơi này xem như là chỗ ở chính thức của hắn.
Rất nhiều đồ vật đều để lại nơi này. Lúc Trần Bình An không có ở núi Lạc Phách, cô bé váy hồng mỗi ngày đều sẽ quét dọn đến mức không nhiễm hạt bụi, hơn nữa còn không cho phép thằng bé áo xanh tùy tiện đi vào.
Trần Bình An ngồi bên cạnh bàn, bỗng nhiên bật cười. Hôm nay vẫn mặc áo xanh, vậy thì lại làm tiên sinh sổ sách một lần, cẩn thận kiểm kê gia sản hiện giờ một chút?
Người hoa sen nhỏ nhảy lên bàn chạy tới chạy lui, kiểm tra đồ vật và thư tịch trên bàn có đặt ngay ngắn hay không, nhìn rất cẩn thận tỉ mỉ. Có thứ gì không chỉnh tề, nó lại nhẹ nhàng di chuyển, vô cùng bận rộn.
Trần Bình An đột nhiên liếc thấy một hộp con dấu trên bàn, sau khi mở ra, bên trong là một con dấu cá nhân. Mấy lần du lịch đều không mang theo nó bên mình, có lẽ xem như là bảo vật trấn sơn của núi Lạc Phách rồi.
Hắn giơ con dấu lên cao, phía trên có khắc ba chữ “Trần Thập Nhất”.
Trần Bình An đặt con dấu ngang trên bàn, gác cằm lên hai cánh tay đặt chồng, nhìn chăm chú vào chữ triện dưới đáy con dấu.
Hắn ngồi dậy, xoay cổ tay, điều khiển tâm thần, từ trong Thủy phủ “lấy ra” vật bản mệnh Thủy Tự ấn kia, nhẹ nhàng để ở một bên.
Hai con dấu, cuối cùng đều không còn cô đơn chiếc bóng rồi.
Hắn lại nằm sấp xuống bàn, lẩm bẩm nói:
- Hi vọng một ngày kia, khi có người không muốn nói lý với ta, trước tiên phải hỏi quyền và kiếm của ta có đồng ý hay không. Có điều hôm nay quyền pháp không cao, kiếm thuật cũng không tốt, ước hẹn mười năm đã qua hơn nửa, phải làm sao đây?
Vào giây phút này, Kiếm Tiên trong vỏ sau lưng, giống như rồng được điểm mắt, không ngừng kêu lên.
Bên tai như có tiếng đọc sách oang oang, giống như năm đó mình còn nhỏ tuổi, ngồi ở chân tường nghe tiên sinh giảng bài.
Trần Bình An rời khỏi ngôi trường, đi tới trường học mới do họ Trần quận Long Vĩ xây dựng, lớn hơn trường cũ rất nhiều. Hắn dừng bước bên ngoài cổng chào, sau đó xoay người rời đi.
Đến nơi thường được gọi là miếu Con Cua, có bốn tấm biển được thánh nhân tự tay viết, “Đương Nhân Bất Nhượng” của Nho gia, “Mạc Hướng Ngoại Cầu” của Phật gia, “Hi Ngôn Tự Nhiên” của Đạo gia, “Khí Xung Đấu Ngưu” của Binh gia. Trần Bình An ngẩng đầu nhìn, đi quanh một vòng.
Sau khi động tiên Ly Châu tan vỡ rơi xuống, mấy tấm biển này bị triều đình Đại Ly dùng bí thuật dập chữ, bóc đi tất cả tinh khí thần từng ẩn chứa trong đó. Mấy cơ duyên này lại không biết rơi vào nhà ai.
Trần Bình An ngẩng đầu nhìn chữ “Hi” kia, nghĩ đến lời nói của Thôi Đông Sơn trong thư, ánh mắt ảm đạm mờ mịt, suy nghĩ xa xăm.
Sau đó hắn đi qua giếng Thiết Tỏa kia, hôm nay đã được tư nhân mua lại, trở thành cấm địa, không cho dân chúng địa phương múc nước, còn xây một hàng rào thấp bé ở bên ngoài.
Trần Bình An nhớ tới thanh niên ở bến thuyền Phong Vĩ đã lấy được xích sắt, đệ tử của Lưu Lão Thành đảo Cung Liễu. Đó là một thanh niên áo đen thân hình cao lớn, tính tình ôn hòa. Chẳng những chính hắn cảm thấy như vậy, ngay cả Bùi Tiền cũng cho rằng đối phương là một người tốt, có lẽ là người tốt thật sự.
Lúc trước sở dĩ Trần Bình An dám mạo hiểm lên đảo Cung Liễu, một phần là do thanh niên kia. Hắn cảm thấy tu sĩ hoang dã Lưu Lão Thành có thể dạy ra một đệ tử như vậy, sẽ không đến mức lòng dạ xấu xa. Sự thật chứng minh Trần Bình An đã đánh cược đúng. Có điều so đấu tâm kế với Lưu Lão Thành, sau đó mỗi lần nhớ tới đều khiến hắn cảm thấy rùng mình.
Hắn đột nhiên cười lên. Chẳng biết tại sao, vào giây phút này đứng bên ngoài hàng rào nhìn giếng nước, lại giống như năm xưa ở núi Đảo Huyền, từ xa nhìn “cổng trời” dẫn đến Kiếm Khí trường thành. Nơi ấy có một người đàn ông ôm kiếm ngồi trên đỉnh bia đá, cùng với một đạo đồng nhỏ ngồi trên bồ đoàn đọc sách.
Hắn đã đi nhiều nơi xa xôi, cảm thấy nơi duy nhất có thể so sánh rồng nằm hổ phục với trấn nhỏ dưới chân, chắc cũng chỉ có núi Đảo Huyền. Đó vốn là một Sơn Tự ấn lớn nhất thế giới Hạo Nhiên, cũng là thủ đoạn thông thiên của Đạo lão nhị.
Trần Bình An ngẩng đầu nhìn trời.
Sau đó hắn quay đầu, đi xem thử hai miếu văn võ phân biệt thờ cúng lão tổ của hai họ Viên Tào. Một miếu nằm ở núi sứ cũ, còn một miếu nằm ở mộ thần tiên, đều rất được coi trọng.
Trần Bình An không đến gần miếu thờ, nhất là núi sứ cũ từ nhỏ hắn chưa từng đi tới, chỉ đứng cách rất xa. Có điều hắn lại đi dạo rất lâu ở mộ thần tiên đã tu sửa đổi mới hoàn toàn. Rất nhiều tượng thần Bồ Tát và Thiên Quan, đã mời người giỏi tay nghề ở Đại Ly, một lần nữa dựng thẳng lên, sửa cũ như mới. Chỉ là chưa hoàn toàn làm xong, vẫn có rất nhiều thợ thủ công đang bận rộn trên giàn gỗ cao.
Nghe nói triều đình Đại Ly dự định tiếp tục mở rộng miếu văn võ, sau đó sắp xếp cho Bồ Tát Phật gia và Thiên Quan Đạo giáo vào trong miếu thờ. Đến lúc đó nơi này tuy là miếu thờ huyện thành, nhưng sẽ là miếu văn võ to lớn đồ sộ nhất Đại Ly, quan to quyền quý tất nhiên sẽ tấp nập không dứt tới thắp hương kính thần.
Thực ra ban đầu Trần Bình An đã nhờ Nguyễn Tú giúp bỏ tiền tu sửa tượng thần, xây dựng lều lán. Có điều rất nhanh đã bị quan phủ Đại Ly tiếp quản, sau đó không cho phép bất cứ người nào nhúng tay.
Trong đó có ba tượng thần vốn đã sụp đổ, năm xưa Trần Bình An còn ném vào ba đồng tiền kim tinh. Mặc dù hôm nay cần gấp thứ này, nhưng hắn không có ý truy tìm manh mối. Nếu như vẫn còn, vậy chính là ba phần tình hương khói. Còn nếu bị trẻ con hay thôn dân vô tình bắt gặp, trở thành tiền tài bất ngờ của bọn họ, cũng xem như là duyên phận.
Có điều Trần Bình An cảm thấy cái sau khả năng lớn hơn. Dù sao mấy năm trước dân chúng địa phương đã lên núi xuống nước, lục tung mọi nơi, đào đất ba thước, muốn tìm kiếm bảo vật tổ truyền và thiên tài địa bảo, cầm đến nhà Bao Phục núi Ngưu Giác bán lấy tiền. Sau đó lại đi quận thành Long Tuyền mua nhà lớn, tuyển thêm nha hoàn đầy tớ, từng người trải qua cuộc sống thoải mái, trước kia nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Trần Bình An không cho rằng bọn họ làm như vậy là sai, chỉ cảm thấy cho dù muốn bán, cũng nên chậm một chút hãy bán. Cùng là một món đồ vật tiên gia, bán chậm mấy năm có thể giá cả sẽ tăng gấp mấy lần.
Vì sao lúc trước nhà Bao Phục núi Ngưu Giác lại học theo họ Hứa thành Thanh Phong, chủ động rút lui khỏi quận Long Tuyền, vứt bỏ một bến thuyền tiên gia đã tốn kém rất nhiều, làm áo cưới miễn phí cho họ Tống Đại Ly?
Lúc đầu Trần Bình An cảm thấy nhà Bao Phục đã đặt cược sai, dốc hết vốn liếng vào vương triều Chu Huỳnh. Nhưng bây giờ xem ra, rất có thể ban đầu nhà Bao Phục dùng giá thấp thu mua quá nhiều bảo bối ở trấn nhỏ, tiền thần tiên kiếm được đã nhiều đến mức ngay cả bọn họ cũng cảm thấy băn khoăn.
Cho nên sau khi tình hình trung bộ Đông Bảo Bình Châu sáng tỏ, nhà Bao Phục đã cân nhắc thiệt hơn, dùng một bến thuyền tiên gia, đổi lấy một lá bùa hộ mạng cho cửa tiệm các nơi. Giống như đốt thêm một nén nhang với họ Tống Đại Ly, nhìn từ lâu dài, không chừng bọn họ còn sẽ kiếm được nhiều hơn.
Trần Bình An cảm thấy suy nghĩ này của mình, quá nửa chính là chân tướng.
Làm buôn bán bất minh với quan gia, tiền tới nhanh nhưng đi cũng nhanh, chung quy vẫn không phải là chính đạo. Còn như làm sao mua bán đàng hoàng, hôm nay Trần Bình An dĩ nhiên không rõ. Chắc hẳn mấy người như Tôn Gia Thụ thành Lão Long, Lưu Trọng Nhuận đảo Châu Sai, sẽ biết rõ quy củ bên trong. Tương lai nếu có cơ hội sẽ hỏi một chút.
Kết cấu mộ thần tiên đã thay đổi rất nhiều. Trở lại chốn cũ, rất nhiều nơi muốn đi lại không đi được. Còn những nơi trước đây không đi được, lúc này lại có đình nghỉ mát và đài ngắm cảnh.
Trần Bình An dừng chân trong một đình nhỏ mái cong.
Trong số rất nhiều trợ thủ của thợ thủ công, có xen lẫn không ít di dân họ Lư năm xưa dời đến quận Long Tuyền. Khi đó Trần Bình An đã nhìn thấy rất nhiều, bởi vì núi Lạc Phách cần xây dựng miếu sơn thần và thắp hương thần đạo, cho nên có bóng dáng của hình đồ.
So với năm xưa, hôm nay đám di dân này bận rộn làm việc vặt ở mộ thần tiên, phần nhiều là thiếu niên và trai tráng. Bọn họ vẫn rất ít nói, có điều trên người đã không còn cảm giác tâm như tro tàn. Có lẽ trong cuộc sống khó khăn năm này qua năm khác, từng người đã nhen nhóm ra một chút hi vọng.
Vu Lộc và Tạ Tạ, một người là thái tử mất nước của vương triều họ Lư, còn một người là nhân tài xuất chúng của tiên gia trên núi, không thể nói là cá lọt lưới. Thật ra bọn họ là quân cờ mà Thôi Sàm và nương nương Đại Ly từng người lựa chọn, trải qua một phen giao dịch sau màn, kết quả đều trở thành học trò của thư viện Sơn Nhai Đại Tùy.
Vu Lộc và Cao Huyên quan hệ rất tốt, cảm giác giống như người cùng hội cùng thuyền, một người lưu vong tha hương, còn một người làm con tin ở nước đối địch.
Về phần Tạ Tạ, vài năm trước quả thật bị Thôi Đông Sơn ức hiếp rất thảm.
Nhưng Trần Bình An sẽ không ỷ vào mình là “tiên sinh” của Thôi Đông Sơn, lại chỉ tay năm ngón. Cũng giống như ông lão họ Thôi sẽ không nhúng tay vào chuyện của hắn và Bùi Tiền.
Bày tỏ thiện ý với người khác như thế nào, đó là một môn học vấn lớn.
Không phải chỉ dùng ba chữ “ta cảm thấy”, là có thể bù đắp tất cả hậu quả xuất phát từ lòng tốt.
Nơi chém giết với Mã Khổ Huyền trước kia, bố cục đã thay đổi rất nhiều, người ngoài không thể đặt chân vào. Ngụy Bách từng đề cập đến, tại mộ thần tiên và núi sứ cũ, ban ngày tùy ý dạo chơi cũng không ngăn cấm. Nhưng vào buổi tối đại tu sĩ Âm Dương gia và Mặc gia sẽ xuất hiện, thiết lập trận pháp, phụ trách dẫn dắt thủy vận chân núi, đến lúc đó sẽ không thích hợp dạo đêm nữa.
Không thể trở lại di chỉ chiến trường nơi từng liều mạng với Mã Khổ Huyền, Trần Bình An hơi tiếc nuối. Hắn men theo một tuyến đường quen thuộc thường xuất hiện trong mơ, chậm rãi bước tới. Đi được nửa đường, hắn lại ngồi xổm xuống, nắm một vốc đất lên. Hắn dừng lại chốc lát, sau đó tiếp tục lên đường, đi tới cửa tiệm đúc kiếm cũng không dời đến núi Thần Tú.
Nghe nói có một cô gái bị miếu Phong Tuyết trục xuất, đã nhận Nguyễn Cung làm sư phụ, tu hành ở đây, thuận tiện trông coi “gia nghiệp tổ tiên”. Cô đã tự chặt đứt ngón cái tay cầm kiếm của mình, nhằm chứng minh với Nguyễn Cung rằng mình đã hoàn toàn cắt đứt với trước đây.
Trần Bình An chậm rãi đi dọc theo con sông Long Tu kia, đương nhiên không thể tìm được một viên đá mật rắn nào nữa, cơ duyên đã nhanh chóng biến mất rồi. Hôm nay hắn vẫn còn mấy viên đá mật rắn thượng đẳng, năm viên hay sáu viên ấy nhỉ? Trái lại đá mật rắn bình thường vốn số lượng rất nhiều, hiện giờ còn dư không được mấy viên.
Trần Bình An không trở về núi Lạc Phách ngay, mà là băng qua cầu vòm đá đã sớm tháo dỡ mái che, khôi phục nguyên dạng, đi tìm ngôi miếu nhỏ kia. Năm xưa trên bức tường trong miếu, đã viết rất nhiều cái tên, trong đó có Trần Bình An hắn, Lưu Tiện Dương và Cố Xán. Ba người tụ tập với nhau, viết vào một chỗ trống cao nhất trên tường, cái thang là do Lưu Tiện Dương trộm được, còn than củi là do Cố Xán từ trong nhà mang tới.
Kết quả Trần Bình An đi đến đó, lại phát hiện miếu nhỏ dùng để nghỉ chân đã không thấy tung tích, giống như chưa từng xuất hiện. Lúc này hắn mới nhớ lại, ngôi miếu đã bị lão Dương bỏ vào túi rồi, cũng không biết trong đó có bí mật gì.
Hắn trở lại bên bờ sông Long Tu, xuôi dòng đi xuống. Con đường đối diện đã mở rộng thành một trong số đường chuyển thư ở quận Long Tuyền, từng là đường rời quê hương khi hắn lần đầu tiên ra ngoài đi xa. Lúc đó bên cạnh chỉ có một tiểu cô nương mặc áo bông đỏ đi theo. Trên đường hắn chiếu cố tiểu cô nương, đi qua non xanh nước biếc. Nhưng trên thực tế, chẳng phải tiểu cô nương đã yên lặng chống đỡ tâm cảnh của thiếu niên tiểu sư thúc quê mùa, mới khiến hắn có thể đi xa nơi đất khách, vẫn luôn không bỏ cuộc.
Trần Bình An đi qua một miếu thờ thủy thần đã được triều đình Đại Ly xếp vào chính thống, nhưng gần như không có hương khói. Danh phận cũng rất lạ, dường như chỉ có kim thân và miếu thờ, còn không bằng miếu xây dựng bừa bãi ở địa phương nước khác, bởi vì ngay cả một tấm biển đàng hoàng cũng không có. Đến bây giờ vẫn không mấy người biết rõ, đây rốt cuộc là miếu thờ hà thần nào, hay là miếu hà bà có địa vị thấp nhất.
Tiếp tục đi xuống sẽ đến miếu giang thần của sông Thiết Phù, được xây dựng vô cùng đồ sộ. Dân chúng trấn nhỏ thà rằng đi thêm hơn trăm dặm đường, tới chỗ giang thần nương nương thắp hương cầu nguyện. Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng nhất, nghe người già ở trấn nhỏ nói, tượng đắp của vị nương nương trong miếu thờ tồi tàn kia, dáng vẻ thật sự rất giống một lão bà ở ngõ Hạnh Hoa lúc còn trẻ. Đám người già, nhất là những bà lão trong ngõ, vừa có cơ hội lại ra sức nhắc nhở vãn bối, nhất định đừng đến đó thắp hương, nếu không sẽ dễ rước lấy tà ma.
Trần Bình An không đi vào miếu thờ thủy thần đổ nát kia, lại tiếp tục đi xuống, muốn tới miếu giang thần sông Thiết Phù.
Hôm nay sông Thiết Phù là sông lớn hàng đầu Đại Ly, thần vị tôn sùng, cho nên lễ chế quy cách rất cao, còn cao hơn một bậc so với sông Tú Hoa và sông Ngọc Dịch. Bởi vì Long Tuyền hiện giờ là quận, cho nên phải để quận chủ Ngô Diên ra mặt, nếu không thì cũng là thứ sử tổng đốc, mỗi năm tự mình đến đây tế lễ giang thần, khẩn cầu mưa thuận gió hòa cho dân chúng trong địa bàn, không bị hạn hán lũ lụt.
Ngược lại hai sông Tú Hoa và Ngọc Dịch, thái thú một nơi tự mình đến miếu giang thần là đủ rồi. Thỉnh thoảng công việc bận rộn, bảo quan viên phụ tá đến tế lễ, cũng không tính là mạo phạm.
Sau khi Trần Bình An đi xa, trong miếu thờ không có tấm biển phía sau hắn, tượng thần bằng đất hương khói điêu linh kia bỗng xuất hiện từng trận sóng gợn, hơi nước tràn ngập, lộ ra dung nhan của một phu nhân trẻ tuổi. Bà ta thở vắn than dài, mặt ủ mày chau. Hương khói gần như không có, khiến bà ta không nhịn được oán trời trách người. Có điều mắng một hồi, lại không còn chí khí như lúc mắng người ở ngõ Hạnh Hoa, đúng là đói có thể trị bách bệnh.
Trần Bình An gia tăng tốc độ, càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng hắn lại bắt đầu dùng sáu bước đi thế, đã ba năm không luyện tập ba thế quyền của “Hám Sơn Phổ”, cho nên hơi lạ lẫm.
Theo như người trong nghề ông lão họ Thôi nói, hôm nay tình hình thân thể của Trần Bình An có tốt có xấu. Tốt là yên lặng ba năm ở hồ Thư Giản, cơ sở nội tình của thân thể võ phu vẫn không gặp trở ngại. Cộng thêm Hỏa Long chân nhân Bắc Câu Lô Châu ba lần “chỉ điểm”, lợi ích rất lớn. Nếu không có lẽ Trần Bình An sẽ đi vào đảo Thanh Hiệp, sau đó nằm rời khỏi hồ Thư Giản.
Chỉ là chuyện tu đạo có thể nói vận mệnh gập ghềnh. Sau khi viên văn mật kim thân kia bị vỡ, đã để lại di chứng rất lớn. Mà ban đầu chế tạo vật bản mệnh thuộc tính ngũ hành, đã trở thành mấu chốt để xây dựng lại cầu trường sinh.
Chuyện này có liên quan chặt chẽ đến cấp bậc cao thấp, sau khi sụp đổ thì cấp bậc càng cao lại ngã càng đau. Về sau muốn xây dựng lại, khó càng thêm khó. Chuyện này khiến cho việc luyện hóa vật bản mệnh thứ ba đã thành lửa xém lông mày.
Vì vậy Thôi Đông Sơn đã thay đổi dự tính ban đầu. Trong bức thư lưu lại lầu trúc, hắn đã đề nghị vật bản mệnh ngũ hành thổ của tiên sinh Trần Bình An, vẫn nên sử dụng đất đai của Ngũ Nhạc mới Đại Ly, thứ mà lúc trước mà Trần Bình An đã bỏ qua. Thôi Đông Sơn cũng không nói rõ nguyên do, chỉ nói tiên sinh hãy tin hắn một lần.
Làm “quốc sư” Đại Ly, một khi thôn tính cả Đông Bảo Bình Châu, khiến một châu trở thành lãnh địa Đại Ly, dĩ nhiên là đã sớm tính trước sẽ sử dụng năm ngọn núi nào làm Ngũ Nhạc mới. Chẳng hạn như núi Phi Vân ở quận Long Tuyền bản thổ Đại Ly được thăng thành Bắc Nhạc, năm xưa người biết được chuyện này, tính cả tiên đế Tống Chính Thuần, cũng chỉ đếm được trên một bàn tay.
Trung Nhạc chính là Trung Nhạc cũ của vương triều Chu Huỳnh. Chẳng những như vậy, thần linh núi Nhạc bị đại thế áp bức, buộc phải thay đổi môn hộ, vẫn được duy trì miếu thờ kim thân, tiến thêm một bước trở thành Trung Nhạc một châu.
Để báo đáp, vị thần linh “ngồi yên tại chỗ” này nhất định phải trợ giúp họ Tống Đại Ly, củng cố khí vận của non sông mới. Bất kỳ tu sĩ nào trong địa bàn đều có thể được Trung Nhạc bảo hộ, nhưng nhất định cũng phải bị Trung Nhạc ràng buộc. Nếu không đừng trách kỵ binh Đại Ly trở mặt không nhận người, xử lý luôn cả kim thân của hắn.
Hào hiệp Mặc gia Hứa Nhược tự mình phụ trách chuyện này, trấn giữ gần miếu thờ trên núi cao.
Đến lúc đó Nguyễn Cung cũng sẽ rời khỏi quận Long Tuyền, đi tới ngọn núi Tây Nhạc mới. Tây Nhạc mới có tên là núi Cam Châu, cách miếu Phong Tuyết không quá xa, vẫn luôn không nằm trong Ngũ Nhạc bản địa, lần này xem như là một bước lên trời.
Mà một nhóm cung phụng hàng đầu Đại Ly, đều là tu sĩ địa tiên Kim Đan và Nguyên Anh, sẽ đi tới Đông Nhạc mới tên là núi Thích, cùng nhau tuần tra biên cảnh, phòng ngừa tu sĩ mất nước ngoan cố phá hoại núi sông bản địa.
Còn về Nam Nhạc, Phạm Tuấn Mậu sẽ là thần chính thức ở đó. Về vị trí Nam Nhạc mới của Đại Ly, Thôi Đông Sơn đã bán một gút thắt, nói rằng tiên sinh cứ mỏi mắt mong chờ, đến lúc đó sẽ hiểu thế nào là “tích đất thành núi”.
Trong thư Thôi Đông Sơn còn thẳng thắn nói, hắn sẽ nhân cơ hội này, đào đất từ chân núi của bốn ngọn núi Nhạc còn lại. Chuyện của người đọc sách, có thể gọi là trộm sao?
Hơn nữa cho dù cuối cùng tiên sinh vẫn không muốn sử dụng đất năm màu núi Nhạc làm vật bản mệnh tiếp theo, đất đai quý hiếm từng sọt từng sọt, ít nhất cũng nên chứa đầy vật một tấc. Đây chính là một khoản tiền tiểu thử rất lớn, thừa dịp hôm nay trông coi không nghiêm ngặt, không lấy đi thì uổng phí. Còn như Bắc Nhạc của Ngụy Bách, dù sao tiên sinh ngài và hắn quan hệ thân thiết, khách sáo làm gì?
Bất giác Trần Bình An đã đi đến miếu giang thần không khí nghiêm nghị kia.
Hương khói nơi này không phải quá thịnh vượng, không so được với miếu thủy thần sông Mai, nơi mà quá nửa đêm còn có hơn ngàn khách hành hương ở bên ngoài chờ vào miếu thắp hương. Dù sao khu vực quận Long Tuyền khá ít dân chúng. Đợi đến khi Long Tuyền từ quận thăng thành châu, triều đình Đại Ly sẽ không ngừng di dân tới đây, đến lúc đó có thể tưởng tượng quang cảnh ở miếu giang thần Đại Ly sẽ náo nhiệt thế nào.
Trần Bình An do dự một thoáng, bước vào bên trong, chỉ thấy từng cây bách cổ xanh tươi, phần nhiều là từ núi lớn phía tây di dời đến đây.
Tới chủ điện, hắn bước qua ngưỡng cửa, ngẩng đầu nhìn tượng thần bằng đất sơn màu kia. Cao đến bốn trượng, sống động như thật, lụa màu quấn quanh, như muốn bay lên.
Tượng thần kim thân cao hay thấp, cũng liên quan đến thứ bậc trước sau của một vị thần linh, được ghi vào trong gia phả núi sông triều đình một nước. Giống như miếu thờ ban nãy Trần Bình An đi qua, tượng thần cao chỉ hơn một trượng.
Trần Bình An biết bí mật trong đó.
Vị giang thần nương nương này tên thật là Dương Hoa, từng là thị nữ bên cạnh nương nương Đại Ly, ôm một thanh kiếm cổ tua dài màu vàng. Có điều sau đó chẳng biết tại sao, cô ta lại từ bỏ thân thể, chết mà thành thần, trở thành thần linh của con sông này.
Cô ta chịu đựng thống khổ to lớn trong nước, lúc tự nặn kim thân thần linh, đã từng dẫn tới cảnh tượng khác thường, kim thân cấp bậc cực cao, khiến triều đình Đại Ly rất coi trọng. Đầu tiên là thăng cấp sông nhỏ thành sông lớn, lại trực tiếp đề bạt vị thủy thần nương nương này đến vị trí cao nhất trong giang thần.
Trần Bình An không xin hương thắp hương, cũng không có bất kỳ hành động lễ kính nào. Hắn chỉ đứng nhìn một lúc, sau đó đi ra đại điện, rời khỏi miếu thờ diện tích rộng lớn, theo đường cũ trở về.
Từ đầu đến cuối, miếu giang thần không khí yên lặng, chỉ có hương khói lượn lờ.
Lần này Trần Bình An cũng không làm phiền Ngụy Bách. Đợi đến khi hắn đi bộ trở về núi Lạc Phách, đã là buổi chiều ngày hôm sau, trong đó còn đi dạo mấy ngọn núi. Năm xưa lấy được mấy túi tiền đồng kim tinh, Nguyễn Cung đã đề nghị hắn mua ngọn núi. Trần Bình An mang theo bản đồ phong thủy của sở giám sát làm gốm, một mình đi khắp dãy núi, cuối cùng chọn trúng năm ngọn núi, bao gồm núi Lạc Phách và núi Chân Châu. Hôm nay nghĩ lại, đúng là giống như đã cách một đời.
Sau khi lên núi, Trần Bình An trước tiên đi tới lầu trúc một chuyến. Hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được, cũng không thể mỗi ngày đều trốn tránh ông lão. Hơn nữa nếu ông lão thật sự muốn đánh hắn, cũng không trốn được.
Trần Bình An ngồi ở tầng trệt viết mấy bức thư, dự định phân biệt gởi đến thư viện Sơn Nhai, Lưu Chí Mậu và Cố Xán đảo Thanh Hiệp, sơn trang của Tống Vũ Thiêu nước Sơ Thủy. Trong bức thư gởi cho Cố Xán, hắn đã nhờ Cố Xán giúp chuyển lời với Lưu Trọng Nhuận đảo Châu Sai. Còn phi kiếm truyền thư gởi cho Lưu Chí Mậu, lại nói một chút về tình cảnh của nữ quan Hồng Tô phủ Xuân Đình.
Lưu Chí Mậu đại nạn không chết, hôm nay chẳng những bình yên rời khỏi thủy lao đảo Cung Liễu, trở lại đảo Thanh Hiệp, còn lắc mình biến hóa, trở thành cung phụng của hạ tông Ngọc Khuê tông giống như Lưu Lão Thành, hơn nữa xếp hạng thứ ba.
Rất nhiều thế lực ở hồ Thư Giản năm xưa ném đá xuống giếng với đảo Thanh Hiệp, có lẽ phải gánh chịu hậu quả. Còn như đệ tử và cung phụng của đảo Thanh Hiệp, càng sẽ bị liên lụy. Chẳng hạn như người thông minh kia, tất cả mưu đồ đều dùng tiền đề sư phụ Lưu Chí Mậu chắc chắn phải chết... tu sĩ Kim Đan Điền Hồ Quân của đảo Tố Lân
Cho nên châm ngôn có nói, làm người phải chừa lại một đường, vẫn rất có đạo lý.
Bức thư cuối cùng là viết cho Chung Khôi núi Thái Bình Đồng Diệp châu, trước tiên phải gởi đến thành Lão Long, sau đó dùng phi kiếm truyền thư vượt châu. Những bức thư còn lại, bến thuyền núi Ngưu Giác có phòng kiếm, chỉ cần không phải địa phương quá hẻo lánh và tông phái thế lực quá nhỏ yếu trong một châu, đều có thể thuận lợi đi đến.
Có điều hôm nay phòng kiếm phi kiếm đều bị quân đội Đại Ly nắm giữ. Cho nên vẫn phải kéo cờ lớn của Ngụy Bách một chút, đây là chuyện không có cách nào. Nếu đổi thành Nguyễn Cung, dĩ nhiên sẽ không cần tốn sức như vậy. Suy cho cùng vẫn là núi Lạc Phách không ra hồn.
Trần Bình An viết xong từng bức thư, đi tìm Bùi Tiền và Chu Liễm, bảo bọn họ đưa tới núi Ngưu Giác.
Bùi Tiền hứng thú dạt dào, muốn gọi thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng cùng đi, một mình vui vẻ không bằng nhiều người vui vẻ mà.
Có điều lại bị Trần Bình An ngăn cản, Bùi Tiền đành phải cùng Chu Liễm xuống núi. Cô lại hỏi sư phụ xem có thể dắt con Cừ Hoàng kia hay không, Trần Bình An nói là được, lúc này Bùi Tiền mới nghênh ngang đi khỏi ra viện.
Vốn cho rằng chỉ đến lúc mình xông pha giang hồ, mới có thể xin sư phụ một con lừa nhỏ, không ngờ hôm nay đã có thể cưỡi lên lưng ngựa cao lớn rồi. Hay là sau này đừng xông pha giang hồ nữa, cưỡi ngựa dạo chơi xung quanh núi Lạc Phách, chẳng phải cũng tính là đi giang hồ sao? Còn không cần đụng phải nhiều kẻ xấu đáng ghét như vậy, đói thì có thể chạy về núi Lạc Phách, không lo ăn lo mặc. Giang hồ như vậy nhỏ thì có nhỏ, nhưng cô rất vừa ý.
Trịnh Đại Phong không có trên núi, nói là đến quận thành Long Tuyền thanh toán vài khoản nợ, sau đó sẽ tới núi Lạc Phách ở lâu dài. Đoán rằng Trịnh Đại Phong thiếu nợ nhà trọ quán rượu, đã mượn tiền của Chu Liễm, còn như có trả hay không, khi nào trả, có trời mới biết.
Thiếu nữ tên là Sầm Uyên Cơ, khi đó đứng ở trong sân, tay chân luống cuống, sắc mặt đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào sơn chủ trẻ tuổi núi Lạc Phách kia.
Trần Bình An dĩ nhiên sẽ không để ý tới chút hiểu lầm kia. Nói thật lúc đầu hắn còn cho rằng Chu Liễm đã nói trúng, lầm tưởng người ta thích mình, không ngờ rất nhanh đã bị thiếu nữ ngây thơ đập cho một gậy, khiến hắn cảm thấy hơi mất mát.
Không phải Trần Bình An tâm địa gian trá, mà là nam tử trên thế gian, có ai không thích mình dáng vẻ đoan chính, không bị người ta chán ghét?
Trần Bình An cũng không cố ý lạnh nhạt với Sầm Uyên Cơ, một lần nữa lặp lại lời nói lúc trước ở cửa Sầm gia quận thành Long Tuyền. Đã đến núi Lạc Phách rồi, muốn ở đây tập võ, nhất định phải có quy củ. Tốt nhất là nên hỏi rõ Chu Liễm trước, sau đó chỉ cần nằm trong quy củ, muốn làm gì nói gì cũng không kiêng kị. Cho dù tương lai bị trách phạt, nếu cảm thấy mình không sai, cũng không cần lo lắng, có thể trực tiếp tìm Trần Bình An hắn nói đạo lý, tuyệt đối sẽ không ai ngăn cản. Chỉ cần cô nói đúng, Trần Bình An sẽ thừa nhận cái lý của cô.
Sầm Uyên Cơ cái hiểu cái không, chỉ gật đầu, vẫn không nói gì.
Cô vừa yên tâm vừa ưu sầu. Yên tâm là vì núi Lạc Phách không phải đầm rồng hang hổ. Ưu sầu là vì ngoại trừ Chu lão thần tiên, từ sơn chủ trẻ tuổi, đại đệ tử khai sơn của sơn chủ, cho đến đôi thư đồng nhỏ áo xanh váy hồng kia, đều rất khác với người tu đạo trên núi trong suy nghĩ của cô. Chỉ có một người duy nhất phù hợp với hình tượng tiên nhân của cô, đó là “Ngụy Bách”, lại không phải tu sĩ trên núi Lạc Phách.
Về phần lão già tên là Thạch Nhu kia, không thích nói chuyện, càng rất kỳ lạ, nhìn đã thấy khiếp người.
Trong lòng Sầm Uyên Cơ thở dài, mặc kệ, vẫn an tâm tập võ đi.
Trần Bình An dẫn theo thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng, cùng đi đến bàn đá bên vách núi lầu trúc.
Cô bé váy hồng ngồi bên cạnh Trần Bình An, vị trí ở phía bắc, như vậy sẽ không chắn tầm mắt của lão gia nhà mình nhìn về phía nam xa xôi. Thằng bé áo xanh thì ngồi đối diện với Trần Bình An.
Cô bé váy hồng duỗi tay một cái, lấy ra một nắm hạt dưa. Chung sống lâu ngày với Bùi Tiền thích cắn hạt dưa, cô cũng bắt đầu giống như tiểu thương bán hạt dưa rồi.
Trần Bình An nghiêm nghị nói:
- Các ngươi vẫn luôn không có tên chính thức, cứ tiếp tục như vậy cũng không được. Sau này núi Lạc Phách có thể sẽ trở thành một môn phái, không chừng còn có cả cả tổ sư đường. Có điều về tên bản mệnh, các ngươi vẫn nên tự mình giấu kỹ, những năm qua ta đều không hỏi các ngươi, sau này cũng sẽ không. Cho dù núi Lạc Phách trở thành ngọn núi tu hành chân chính, cũng sẽ không yêu cầu các ngươi nói ra.
- Hiện giờ ta có thể đảm bảo, về sau ai lắm mồm nhắc đến chuyện này, các ngươi cứ nói với ta, ta sẽ tới tán gẫu với hắn. Nhưng tương lai vẫn phải có một cái tên ghi vào gia phả tổ sư đường, cho nên các ngươi có thích biệt hiệu không?
Yêu quái yêu vật núi sông ao hồ, cái gọi là tên họ bản mệnh, nhất định phải cẩn thận khắc vào hồ nước nội tâm, cánh cửa nội tâm, đồng ruộng nội tâm. Nhất là sau khi hóa thành hình người, cái tên này không thể thiếu, chẳng khác nào “chiêu cáo thiên hạ”, giống như quốc hiệu lập nước.
Trên núi đồn đại, nếu yêu quái yêu vật không muốn bị “ghi vào trong danh sách”, sẽ bị đại đạo của thế giới Hạo Nhiên gạt bỏ, không ngừng gặp trắc trở. Rất nhiều yêu tinh quỷ quái sông núi cách xa nhân gian, không rành thế sự, trên đường tu hành lại không ai nói cho biết chuyện này, dẫn đến trăm năm ngàn năm vẫn không tên không họ, lảo đảo gập ghềnh, đột phá cảnh giới chậm chạp, thành đạo cực khó, không được thế giới Hạo Nhiên thừa nhận.
Có điều một khi tên thật bị tu sĩ nắm giữ, yêu quái yêu vật sẽ giống như bị nắm đằng chuôi. Cho nên Trần Bình An chưa từng hỏi tên thật bản mệnh của thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng.
Trần Bình An đột nhiên cười lên, tràn đầy tự tin nói:
- Nếu như các ngươi nghĩ không ra, không sao, ta sẽ đặt tên giúp các ngươi, đây là sở trường của ta.
Thằng bé áo xanh vốn đang rung đùi đắc ý cắn hạt dưa, nghe vậy giống như bị sét đánh, ném hạt dưa xuống bàn, hai tay chống lên bàn đá, kêu gào:
- Không được! Tôi có thể từ từ nghĩ tên. Lão gia ngài đã cực khổ như vậy rồi, đừng lao tâm nữa...
Ngay cả cô bé váy hồng vốn thân cận với Trần Bình An nhất, gương mặt nhỏ đáng yêu cũng bắt đầu cứng ngắc.
Trần Bình An nhìn thằng bé áo xanh, lại nhìn cô bé váy hồng, hỏi:
- Thật không cần ta giúp sao? Sau này sẽ không có cơ hội nữa đâu, đừng hối hận.
Thằng bé áo xanh vội vàng xoa má, nhỏ giọng nói:
- Con mẹ nó, đúng là sống sót sau kiếp nạn.
Cô bé váy hồng sợ lão gia nhà mình thương tâm, cho nên không dám vui mừng, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn nghiêm lại.
Trần Bình An vẫn chưa hết hi vọng, thử dò hỏi:
- Trên đường trở về quê nhà, ta đã nghĩ ra rất nhiều cái tên, hay là các ngươi nghe thử trước?
Thằng bé áo xanh lã chã muốn khóc:
- Lão gia à, tôi nghe nói học vấn của người đọc sách, dùng một chút thì ít một chút. Bốn thanh kiếm, Mùng Một Mười Lăm, Hàng Yêu Trừ Ma, học thức tài hoa của lão gia ngài chắc đã dùng rất nhiều rồi, nên tiết kiệm một chút.
Nói xong thằng bé áo xanh đập đầu xuống bàn đá giả chết, có điều thật sự nhàm chán, cho nên thỉnh thoảng đưa tay kéo hạt dưa, hơi nghiêng đầu qua, lén lút cắn.
Trần Bình An thở dài nói:
- Vậy được rồi, khi nào hối hận thì nói với ta.
Thằng bé áo xanh dán mặt xuống bàn, làm mặt quỷ với cô bé váy hồng.
Cô bé váy hồng che miệng cười.
Trần Bình An tươi cười ôn nhu, xoa đầu nhỏ của cô bé.
Trên đường trở về quê nhà, hắn cưỡi ngựa mà đi, lật xem từng thẻ trúc, cẩn thận xem lướt qua những văn tự tốt đẹp trên đó, là vì muốn đặt một cái tên hay cho hai đứa nhóc này.
Đáng tiếc anh hùng không có đất dụng võ.
Nói xong chuyện chính, hai đứa nhóc đứng dậy cáo từ, chạy đi rất nhanh.
Trần Bình An bật cười, ngồi tại chỗ. Trên bàn còn dư hạt dưa mà thằng bé áo xanh chưa ăn hết, Trần Bình An nhặt lên từng hạt, cắn một mình. Về chuyện ký kết khế ước ngọn núi với họ Tống Đại Ly, triều đình sẽ phái một vị Lễ bộ thị lang tới xử lý. Hắn phủi phủi tay, lấy ra lá bùa chân thân thần linh dạo chơi ngày đêm kia, hơi do dự.
Ngụy Bách từng nói, họ Lý ở đường Phúc Lộc mặc dù nội tình không cạn, nhưng lão tổ họ Lý năm xưa cưỡng ép phá vỡ vách chắn Kim Đan, bước vào Nguyên Anh, đã hao phí rất nhiều của cải.
So sánh với tu sĩ bên ngoài, vị tu sĩ Nguyên Anh này có thể xem là “rất trẻ tuổi”. Sau khi cấm chế của động tiên Ly Châu bị phá vỡ, ông ta đã quen với thế giới nhỏ năm xưa, hôm nay trở về với trời đất lớn, ân trạch trước kia lại thành tai họa. Căn cơ quá nông, cảnh giới lại quá cao, đến nỗi trở thành tình thế nguy hiểm nước biển chảy ngược, phải tiêu hao tiền thần tiên để xây đê điều, phòng ngừa khí đục âm tà không ngừng xâm nhập.
Ngoại trừ chuyện này, hôm nay ở kinh thành Đại Ly, họ Lý đã tiếp nhận một ngôi nhà lớn của con cháu vương hầu sa sút. Mấy thứ này đều cần chi tiêu rất lớn, cho nên Lý gia hiện giờ thật sự thiếu tiền.
Bốn họ lớn và mười tộc lớn ở đường Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp trước kia, đều đã thay đổi rất nhiều.
Một số đã dời ra ngoài, sau đó không có tin tức. Một số thì trở nên yên lặng, không biết là giữ sức chờ đợi, hay là mưu đồ sau màn không ai biết đã tổn thương nguyên khí. Mà một số gia tộc năm xưa không thuộc hàng ngũ này, chẳng hạn như họ Tạ ở ngõ Đào Diệp, bởi vì xuất hiện một lão tổ tông thiên quân Tạ Thực ở Bắc Câu Lô Châu, hôm nay đã là tộc lớn hàng đầu ở ngõ Đào Diệp.
Bên phía tầng hai, ông lão nói:
- Ngày mai bắt đầu luyện quyền.
Trần Bình An đáp một tiếng, sau đó đứng lên, đi tới ao nhỏ ở phía sau lầu trúc. Ao nước trong vắt thấy đáy, sau khi Ngụy Bách mở ra ao nhỏ này, nước chảy đầu nguồn cũng không đơn giản, lại xuất xứ từ núi Phi Vân, sau đó ném hạt sen vàng kia vào trong đó.
Trần Bình An ngồi ở một bên, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vào mặt đất, cười nói:
- Ra đi.
Một người hoa sen nhỏ từ dưới đất chui lên, trên người không hề dính bùn lầy, cười khanh khách, kéo bộ áo xanh của Trần Bình An, trong thoáng chốc đã ngồi lên vai hắn.
Trần Bình An đã từng nói với Ngụy Bách, nhờ y giúp đỡ chăm sóc người hoa sen nhỏ. Khi đó ánh mắt của Ngụy Bách ngơ ngẩn, chỉ gật đầu.
Nhìn ao nhỏ một lát, đương nhiên không thể nhìn ra một đóa hoa.
Trần Bình An đứng lên, mang theo người hoa sen nhỏ đi về phía tầng trệt, nơi này xem như là chỗ ở chính thức của hắn.
Rất nhiều đồ vật đều để lại nơi này. Lúc Trần Bình An không có ở núi Lạc Phách, cô bé váy hồng mỗi ngày đều sẽ quét dọn đến mức không nhiễm hạt bụi, hơn nữa còn không cho phép thằng bé áo xanh tùy tiện đi vào.
Trần Bình An ngồi bên cạnh bàn, bỗng nhiên bật cười. Hôm nay vẫn mặc áo xanh, vậy thì lại làm tiên sinh sổ sách một lần, cẩn thận kiểm kê gia sản hiện giờ một chút?
Người hoa sen nhỏ nhảy lên bàn chạy tới chạy lui, kiểm tra đồ vật và thư tịch trên bàn có đặt ngay ngắn hay không, nhìn rất cẩn thận tỉ mỉ. Có thứ gì không chỉnh tề, nó lại nhẹ nhàng di chuyển, vô cùng bận rộn.
Trần Bình An đột nhiên liếc thấy một hộp con dấu trên bàn, sau khi mở ra, bên trong là một con dấu cá nhân. Mấy lần du lịch đều không mang theo nó bên mình, có lẽ xem như là bảo vật trấn sơn của núi Lạc Phách rồi.
Hắn giơ con dấu lên cao, phía trên có khắc ba chữ “Trần Thập Nhất”.
Trần Bình An đặt con dấu ngang trên bàn, gác cằm lên hai cánh tay đặt chồng, nhìn chăm chú vào chữ triện dưới đáy con dấu.
Hắn ngồi dậy, xoay cổ tay, điều khiển tâm thần, từ trong Thủy phủ “lấy ra” vật bản mệnh Thủy Tự ấn kia, nhẹ nhàng để ở một bên.
Hai con dấu, cuối cùng đều không còn cô đơn chiếc bóng rồi.
Hắn lại nằm sấp xuống bàn, lẩm bẩm nói:
- Hi vọng một ngày kia, khi có người không muốn nói lý với ta, trước tiên phải hỏi quyền và kiếm của ta có đồng ý hay không. Có điều hôm nay quyền pháp không cao, kiếm thuật cũng không tốt, ước hẹn mười năm đã qua hơn nửa, phải làm sao đây?
Vào giây phút này, Kiếm Tiên trong vỏ sau lưng, giống như rồng được điểm mắt, không ngừng kêu lên.