04

 

Phó Tư Niên rõ ràng cũng sững người trong giây lát.  

 

Nhưng anh không đẩy tôi ra.  

 

Chỉ một tay ôm lấy eo tôi, tay kia đưa lên trán tôi kiểm tra: "Đã uống thuốc chưa? Có sốt không?"  

 

"Uống rồi, không sốt."  

 

Cả người tôi vùi sâu vào lòng anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh.  

 

"Rốt cuộc là sao vậy?"  

 

Phó Tư Niên nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi ra khỏi vòng tay anh.  

 

Vẫn là gương mặt cao quý nhưng lạnh lùng ấy.  

 

Ánh mắt anh thậm chí còn mang chút nghiêm nghị.  

 

Tôi đã không biết bao nhiêu lần cố gắng dò xét.  

 

Nhưng cũng chẳng thể nhìn thấy chút dịu dàng hay tình cảm nào.  

 

Ngoại trừ đôi lúc trên giường, khi anh quá đỗi đam mê, mới để lộ đôi chút mất kiểm soát.  

 

Anh từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm khắc để trở thành tinh anh.  

 

Từ thời niên thiếu đã rèn luyện được sự điềm tĩnh, vui buồn không bao giờ lộ ra ngoài.  

 

Tôi thầm yêu anh.  

 

Nhưng từ tận đáy lòng cũng sợ hãi anh.  

 

Nhưng lần này tôi không muốn chạy trốn nữa.  

 

Tôi mạnh dạn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: "Em tưởng tối nay anh sẽ không về."  

 

"Hoặc nếu có thì cũng rất, rất muộn mới về."  

 

"Em chỉ là… quá vui thôi."  

 

Phó Tư Niên nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên hàng mi tôi: "Chẳng có gì thú vị, nên về thôi."  

 

Tôi nhớ lại ánh mắt u sầu của anh khi nhìn Lý Thanh Vi cười đùa với người khác.  

 

Nỗi chua xót và tủi thân không thể thốt nên lời…  

 

Dường như trong khoảnh khắc ấy đã tràn ngập khắp cơ thể tôi.  

 

Lý Thanh Vi có lẽ mãi mãi không biết được.  

 

Người mà cô ấy chẳng mảy may để tâm…  

 

Lại là người mà tôi phải dè dặt ngước nhìn.  

 

"Đi sấy tóc đi, tôi đi tắm."  

 

Anh buông tôi ra, cởi áo khoác định bước vào phòng tắm.  

 

Nhưng tôi lại lẽo đẽo đi theo sau.  

 

"Nguyễn Khinh Sương?"  

 

Phó Tư Niên vừa kéo cà vạt vừa quay lại nhìn tôi.  

 

Tôi vốn luôn nghe lời.  

 

Nhưng tối nay lại quá khác thường.  

 

Dù vậy, tôi không dừng bước.  

 

"Tôi muốn đi cùng anh."  

 

Tôi gom hết can đảm nhìn anh: "Tôi muốn ở bên anh cả đêm nay."  

 

Anh không trả lời.  

 

Một lúc sau, anh đưa cà vạt cho tôi: "Tùy em."  

 

05

 

Phó Tư Niên muốn ở lại trong phòng tắm.  

 

Nhưng tôi không đồng ý.  

 

Giữa những nụ hôn sâu đầy mãnh liệt, tôi thở hổn hển, tựa đầu vào n.g.ự.c anh.  

 

"Đầu tôi vẫn hơi đau… Chúng ta lên giường được không?"  

 

Có lẽ vì tối nay tôi chủ động và quấn quýt quá mức.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Phó Tư Niên dễ dàng bị kích thích.  

 

Tôi gần như bị anh ném lên giường.  

 

Điều đó khiến tôi sợ đến phát khóc, vô thức ôm lấy bụng dưới vẫn còn phẳng lì.  

 

"Sao tối nay lại thích khóc thế?"  

 

Phó Tư Niên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn đi giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi.  

 

Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh: "Em thấy không khỏe."  

 

"Biết rồi."  

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

"Vậy tối nay… anh có thể dịu dàng một chút không?"  

 

"Giống như đêm đầu tiên chúng ta ở bên nhau ấy."  

 

Tôi thấy yết hầu quyến rũ của anh chuyển động dữ dội.  

 

Khi anh lên tiếng, giọng nói trầm khàn đến lạ: "Được."  

 

Anh hôn tôi rất sâu.  

 

Động tác xé toạc áo ngủ tôi cũng đầy mạnh mẽ.  

 

Nhưng sau đó, có lẽ vì tôi khẽ khóc.  

 

Anh trở nên đặc biệt dịu dàng.  

 

Càng dịu dàng, tôi lại càng không thể chống đỡ nổi.  

 

Khi mọi chuyện kết thúc.  

 

Phó Tư Niên bế tôi ra sofa.  

 

Thay ga giường đã bị ướt.  

 

Rồi mới liếc nhìn tôi một cái: "Nguyễn Khinh Sương."  

 

Trong mắt anh thoáng hiện một nụ cười nhạt.  

 

"Đã ba năm rồi, vẫn chẳng tiến bộ chút nào, vẫn yếu ớt thế."  

 

Tôi xấu hổ vùi mặt vào gối ôm, không dám nhìn anh nữa.  

 

Sau đó, tôi ngủ thiếp đi trong vòng tay anh.  

 

Gối đầu lên cánh tay anh, suốt cả đêm.  

 

06

 

Sáng hôm Phó Tư Niên đi công tác.  

 

Tôi dậy tiễn anh.  

 

Trước gương, khi tôi thắt cà vạt cho anh.  

 

Anh bất ngờ chạm nhẹ vào mặt tôi: "Có món quà nào em muốn không?"  

 

Tôi chỉ cụp mắt xuống, chăm chú vuốt phẳng từng nếp nhăn nhỏ trên cà vạt.  

 

Rồi mới lắc đầu.  

 

Anh vốn không phải người hay nói nhiều.  

 

Tôi lắc đầu, anh cũng không hỏi thêm.  

 

Khi anh quay người định rời đi, tôi khẽ gọi tên anh.  

 

"Phó Tư Niên."  

 

Tôi rất hiếm khi gọi tên anh.  

 

Luôn luôn gọi anh là Phó tiên sinh một cách trang trọng.  

 

Anh dừng bước, quay lại nhìn tôi.  

 

Tôi mặc áo choàng ngủ, mái tóc dài hơi xoăn buông xõa trên vai.  

 

Mang thai những tháng đầu khiến tôi hơi thiếu máu.  

 

Đôi môi cũng trở nên nhợt nhạt.  

 

Còn anh, khoác chiếc áo khoác tối màu, dáng người cao lớn, khí chất quý phái và tuấn tú.  

 

Trái tim tôi như bị thiêu đốt, đau nhói.  

 

Mắt tôi đỏ lên.