Một đêm sai lầm, tôi trở thành chim hoàng yến của đại lão giới thượng lưu Bắc Kinh – Phó Tư Niên.  

 

Mãi đến khi mối tình đầu của anh ta, Lý Thanh Vi, trở về nước, tôi mới biết rằng…  

 

Người lạnh lùng như Phó Tư Niên cũng có người mãi chẳng thể quên.  

 

Sau đó, tôi mang thai, một mình rời xa quê hương.  

 

Về sau, vì con gái ba tuổi, tôi buộc phải quay lại Bắc Kinh.  

 

Đêm trùng phùng ấy, lại là một đêm sai lầm, giống hệt năm nào.  

 

Sáng hôm sau, tôi giả vờ bình tĩnh để hóa giải bầu không khí ngượng ngùng:  

"Phó tiên sinh hình như không còn như trước nữa."  

 

Phó Tư Niên khẽ liếc tôi một cái, thay ga giường mới:  

"Nguyễn Khinh Sương, em thì vẫn như trước, vô dụng như thế."  

 

01

 

Ở bên Phó Tư Niên đã ba năm rồi.  

 

Tôi vẫn cảm thấy mình không thể hòa nhập vào cái vòng tròn của họ.  

 

Ngày Bắc Kinh đón trận tuyết đầu mùa, Phó Tư Niên bảo tôi tối nay đi cùng anh ta tham gia một buổi tiệc.  

 

Vì đang mang thai, tâm trạng tôi có chút bồn chồn, lo lắng.  

 

Thế nên tôi đã lề mề mất một lúc.  

 

Khi đến câu lạc bộ, sảnh tiệc riêng xa hoa ở tầng một đã chật kín người, mùi nước hoa thoang thoảng hòa lẫn tiếng cười nói rôm rả.  

 

Tôi kéo chặt áo khoác, giẫm lên lớp tuyết mỏng, bước lên bậc thềm.  

 

Đang định vào thì nhị tiểu thư nhà họ Triệu bất ngờ gọi tôi lại.  

 

"Nguyễn Khinh Sương, tôi khuyên cô lúc này đừng vào, kẻo làm mất vui."  

 

Tôi không hiểu, ngẩng đầu nhìn cô ta.  

 

Triệu Oánh dứt khoát kéo tôi về phía cửa sổ sát đất ở cuối hành lang.  

 

Cô ta hất cằm về một hướng trong phòng.  

 

Và rồi tôi nhìn thấy Phó Tư Niên.  

 

Cùng người phụ nữ trẻ trung, rạng rỡ đứng cạnh anh ta.  

 

Cô ấy ngẩng mặt lên nói gì đó với Phó Tư Niên.  

 

Anh ta cúi mắt nhìn cô, thỉnh thoảng khẽ gật đầu mỉm cười.  

 

Tôi biết cô ấy là ai.  

 

Chính là Lý Thanh Vi.  

 

Đệ nhất tiểu thư danh giá của giới thượng lưu Bắc Kinh.  

 

Bạch nguyệt quang trong lòng biết bao người đàn ông.  

 

Và cũng là người mà Phó Tư Niên luôn nhớ nhung từ thuở thiếu thời.  

 

02

 

Triệu Oánh liếc tôi một cái, ánh mắt lộ vẻ thương hại: "Hà tất phải thế? Vào đó cũng chỉ chuốc lấy bẽ bàng."  

 

Tôi kéo chặt chiếc áo khoác mỏng, siết lấy thân mình.  

 

Cuối cùng, tôi nhìn Phó Tư Niên lần nữa.  

 

Lý Thanh Vi đang cười đùa vui vẻ với mấy người bạn thân quen.  

 

Anh cầm một ly rượu đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát.  

 

Không hiểu sao, rõ ràng xung quanh đông người, náo nhiệt như vậy…  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nhưng anh lại trông thật cô đơn, lạnh lẽo, như bị tách biệt khỏi tất cả.  

 

Trái tim tôi bỗng thắt lại, mi mắt chầm chậm hạ xuống: "Ừm, tôi về trước đây."  

 

Nói xong, tôi khẽ cười với Triệu Oánh rồi xoay người bước xuống bậc thềm.  

 

Tuyết rơi dày hơn.  

 

Tóc tôi bị gió thổi tung, rối bời.  

 

Giống hệt đêm đầu tiên tôi gặp Phó Tư Niên.  

 

Cũng thật phù hợp cho cuộc hội ngộ của những người mãi chẳng thể quên nhau.  

 

Phó Tư Niên sẽ không biết tôi đã từng đến đây.  

 

Dù có biết, e rằng anh cũng chẳng bận tâm.  

 

Tôi đi thật xa, mới lên xe.  

 

Hơi ấm từ máy sưởi bao trùm lấy tôi.  

 

Hai tay tôi ôm chặt lấy bụng.  

 

Lần này…  

 

Tôi sẽ đưa con bé đi.  

 

Không để nó biến thành một vũng m.áu thịt ở tháng thứ sáu.  

 

Vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.  

 

03

 

Trên đường về nhà.  

 

Phó Tư Niên gửi cho tôi một tin nhắn.  

 

"Em chưa tới sao?"  

 

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi mới trả lời: "Hình như bị cảm lạnh rồi, đầu đau quá, em không muốn đi nữa."  

 

"Em đừng uống nhiều rượu. Nếu muộn quá thì đừng để tài xế mạo hiểm lái xe đưa em về trong tuyết."  

 

Từng câu từng chữ, hoàn toàn phù hợp với hình ảnh con chim hoàng yến ngoan ngoãn, dịu dàng mà tôi đã duy trì suốt ba năm qua.  

 

Phó Tư Niên không nhắn lại nữa.  

 

Cũng chẳng gọi điện.  

 

Chỉ đến khi tôi mệt mỏi tẩy trang, tắm rửa xong bước ra…  

 

Anh ta vừa vặn mang theo cả hơi lạnh và tuyết gió, đẩy cửa phòng ngủ đi vào.  

 

Chiếc khăn lông trong tay tôi bất chợt rơi xuống.  

 

Không hiểu sao, tim tôi bỗng nhói lên.  

 

Ngay sau đó, mũi và hốc mắt cũng cay xè.  

 

Nước mắt rơi xuống, tôi đã chân trần chạy đến.  

 

Bất chấp tất cả, ôm chầm lấy anh.  

 

Ba năm qua, tôi chưa từng có hành động đường đột như vậy.  

 

Cũng chưa bao giờ rơi lệ làm nũng trước mặt anh.  

 

Nhưng đêm nay, tôi không thể kiềm chế được nữa.  

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Muốn buông thả một lần.  

 

Lần cuối cùng, buông thả một lần.