Chương 164: Giáo Phường
Giáo Phường, có một tên hoạn quan dẫn theo một tiểu nữ tử diễm lệ đi ngang qua.

Hai nữ nhạc kỹ đang chỉnh dây đàn trong sân không khỏi ngẩng đầu nhìn, khẽ bàn tán.

Ngụy Nhị Nương cười giễu nói: “Lại là một người đẹp tuyệt trần, không biết năm nay có thể vào được Nội Giáo Phường không?”

Nàng dung mạo xấu xí, kỹ năng ca hát cũng bình thường, là cung nữ được Giáo Phường mua về với giá rẻ để lấp vào chỗ trống, trên áo cũng chẳng có hoa văn thêu thùa gì.

“Đừng nói là tuyệt trần, cho dù sắc nghệ đều tốt thì đã sao? Nếu chọc giận Giáo Phường Sứ, đến gặp Thánh Nhân còn không có cửa.”

Người đáp lời là Lữ Nguyên Chân, một lão ẩu tóc đã hoa râm, trông chừng bảy mươi tuổi, đang lên dây cổ tranh.

Ngụy Nhị Nương hỏi: “Lữ ẩu còn muốn gặp Thánh Nhân sao?”

Lữ Nguyên Chân nheo mắt tìm dây đàn, nở nụ cười chua chát, lẩm bẩm: “Năm xưa ta suýt nữa thì được gặp Thánh Nhân rồi, nói ra sợ ngươi cũng không tin.”

“Nhanh kể ta nghe với.”

“Khi còn trẻ ta giỏi đánh trống, cũng có chút tiếng tăm, lúc đó Thánh Nhân còn chưa lên ngôi, có phái người đến gọi ta trình diễn. Nhưng Giáo Phường Sứ lại trả lời rằng ‘phải có chiếu chỉ của Thánh Nhân’, không cho ta tiến cung. Từ đó ta bị lạnh nhạt cả đời, không được gả chồng, trống cũng chẳng đụng vào lần nào nữa… Năm ấy là thanh ti mỹ nhân (1), giờ thành ra bộ dạng thế này đây.”

Ngụy Nhị Nương bán tín bán nghi, hỏi: “Thật sao?”

“Lúc đó ta đẹp lắm, ta không lừa đâu.”

Lữ Nguyên Chân nói xong, than thở: “Giáo Phường là thiên hạ, mà thiên hạ chỉ có một người tối cao. Nếu không được Thánh Nhân chiếu cố, chúng ta chỉ có thể sống trong tối tăm không ngày thấy ánh sáng.”

“Giáo Phường chẳng khác nào địa ngục mà.” Ngụy Nhị Nương giận mắng.

Ngoại Giáo Phường mỗi năm có vài cơ hội trình diễn trước Thánh Nhân. Giáo Phường Sứ trước tiên sẽ trình tiết mục, Thánh Nhân dùng bút mực khoanh tên người diễn, gọi là “tiến điểm”. Ai được Thánh Nhân để ý có thể “một bước lên mây”, còn lại đa phần chỉ biết già đi trong tường cao viện sâu rồi xuất các.

Vì chút cơ hội vươn lên đó, sự đấu đá trong Giáo Phường cực kỳ tàn khốc, thủ đoạn không gì không dùng.

Giáo Phường lại có phân cấp nghiêm ngặt. Nhạc kỹ bình thường chỉ có thể hát mãi mấy bài như《Y Châu》và《Ngũ Thiên》 còn các tiết mục khác đều phải nhường cho các nội nhân cao cấp biểu diễn.

Tiếng ca dịu dàng, điệu múa như bướm, ẩn sau đó là máu và nước mắt của bao người.

Đang nói, một tên hoạn quan chạy đến, cười cợt bảo: “Ngụy Tả Chuyển, gọi ngươi đi hát rồi kìa.”

Lữ Nguyên Chân có phần ngưỡng mộ, ngẩng đầu nhìn Ngụy Nhị Nương, hỏi: “Ngươi hát hay lắm sao?”

“Con chim thì hát được gì.” Ngụy Nhị Nương văng tục một câu, rồi rời đi.

Trong sân chỉ còn lại bà lão lặng lẽ chỉnh dây cổ tranh.

~~

“Ha ha ha, Giáo Phường mỹ nhân đông đúc, nhưng trước tiên hãy để chúng ta nhìn xem vị Ngụy Tả Chuyển này thế nào đã.”

Vương Chuẩn đang cùng một đám hồ bằng cẩu hữu uống rượu, thường coi Giáo Phường chẳng khác gì Nam Khúc, lời nói cũng vô cùng phóng túng.

“Ngụy Tả Chuyển, tên thật là Ngụy Nhị, dung mạo thô kệch, ca vũ vụng về, có lần nàng hát, đến mức khiến vẹt cũng quay đầu lánh xa. Dạo ấy Dương Huyên mắng con vẹt ‘Tả chuyển’, nàng lại tưởng là đang châm chọc mình, bèn ngừng hát rồi mắng Dương Huyên tới tấp. Ha ha, nữ tử này tuy chẳng biết sợ là gì, nhưng mắng người thì rất có bản lĩnh, thú vị, thật là thú vị!”

Tiên Vu Nhị Lang nghe thế thì ngẩn người, hắn là Kiếm Nam Tiết độ phó sứ Tiên Vu Trọng Thông chi tử, từng nghe phụ thân kể về cảnh tượng hoa lệ của Giáo Phường thời Khai Nguyên năm xưa tại Trường An.

“Phụ thân ta từng kể, thời Khai Nguyên đến Trường An, Giáo Phường còn mang khí tượng trang nghiêm, lộng lẫy…”

“Ha ha!” Vương Chuẩn cười lớn: “Đó là chuyện thời Khai Nguyên, khi ấy dân chúng còn ít, nay thì thế nào? Đông như kiến, sao mà quản cho xuể? Hình Tể, ngươi nói xem?”

Hình Tể chỉ khẽ cười, chẳng nói lời nào, lòng thầm nghĩ, b ề ngoài trông như ca vũ thái bình, nhưng từ những chi tiết này cũng đủ nhìn ra Thánh nhân đã già.

Hôn quân, thuở trẻ vội vã mở rộng Giáo Phường, đến tuổi xế chiều lại chẳng còn sức thưởng thức hết vũ khúc trong Nội Giáo Phường. Thành thử, Ngoại Giáo Phường đầy rẫy kẻ hát dở nhảy tồi như Ngụy Nhị Nương, còn lão nhạc kỹ thì suốt đời chẳng thể gả đi.

“Để ta kể các ngươi nghe chuyện thú vị.” Vương Chuẩn vỗ vai Tiên Vu Nhị Lang, cười đùa nói: “Trong Giáo Phường, nữ kỹ và nam kỹ tách biệt mà quản, song con người đâu phải gỗ đá, cũng có thất tình lục dục. Vậy ngươi có biết các nàng giải quyết thế nào không?”

“Ta… không biết.”

“Ha ha, nữ kỹ trong Giáo Phường kết nghĩa ‘hương hỏa huynh đệ’, tự nhận là nam tử. Nếu ngươi cưới một nữ kỹ trong Giáo Phường, lần sau đến đây, các nàng sẽ gọi ngươi là ‘A tẩu’!”

“Sao lại như thế?”

“Bởi các nàng là huynh đệ với nhau, ngươi cưới một người, chẳng phải là thành tức phụ của cả đám sao? Thậm chí có người còn học theo phong tục của Đột Quyết, xưng là ‘thê huynh cũng là thê ta’, ha ha! Thần Kê Đồng thường bị bà nương nhà hắn dắt đến, cùng nữ kỹ chia vui, bởi chỗ các nàng thiếu bóng nam nhân mà!”

“Thế thì… chúng ta sẽ được coi là người tốt sao?”

“Đúng là thế!” – Vương Chuẩn cười lớn đầy khoái chí.

Chốc lát sau, một đám nhạc kỹ được đưa tới mua vui, trong đó lại có lẫn một nam nhân.

Ngụy Nhị Nương cất tiếng hát đầu tiên, quả nhiên là khó nghe vô cùng.

Tiên Vu Nhị Lang đảo mắt nhìn quanh, thấy ngoài nàng ra, những nữ kỹ khác đều diễm lệ vô song, ánh mắt hắn lập tức chú ý đến một người có phong tình nổi bật nhất.

“Đó là Trương Tứ Nương.” – Vương Chuẩn ghé sát tai hắn, cười bảo: “Ngươi muốn ngủ với nàng sao? Dễ thôi. Nhìn xem nam nhân bên cạnh nàng kìa, tên là Tô Ngũ Nô, ngươi chỉ cần chuốc say hắn là được.”

“Hảo!”

Tiên Vu Nhị Lang cảm thấy nơi đây khác hẳn thanh lâu bình thường, có một cảm giác mới mẻ khó tả, hắn liền nâng chén đi tới chỗ Tô Ngũ Nô, nói: “Đến đây, cùng ta uống vài chén.”

Tô Ngũ Nô ngẩn ra, nhìn hắn dò xét: “Ngươi muốn làm gì?”

Thấy tình hình như vậy, Vương Chuẩn bỗng cảm thấy thú vị, vỗ đùi cười lớn: “Uống!”

Ngoại trừ Tiên Vu Nhị Lang đến từ Xuyên Thục, những người còn lại đều cười vang.

“Ta không uống.” Tô Ngũ Nô đáp: “Ngươi muốn ngủ với bà nương nhà ta, ta không uống…”

“Ta bảo ngươi uống!” Vương Chuẩn quát lớn.

“Bành!”

Ngay khi tiếng quát vang lên, cửa phòng bỗng bị đá tung.

“Là tên khốn nào?!” Vương Chuẩn mắng to, quay đầu nhìn, thì thấy Tiết Bạch bước vào cùng một lão nhân tóc bạc, bèn nói lớn: “Tiết Bạch! Ngươi với ta cũng xem như có giao tình, lỡ đá nhầm cửa thì xin lỗi một tiếng, rồi đi làm việc của ngươi đi.”

“Hay cho Vương Chuẩn ngươi! Dám cưỡng đoạt thê tử của người khác?!”

“Nói bậy, ngươi có nhầm lẫn gì rồi chăng? Chớ xen vào chuyện của người khác!”

“Đánh hắn!”

Vương Chuẩn còn chưa kịp phản ứng, lão nhân tóc bạc bên cạnh đã nhào tới như gió.

“Bành!”

Một cú đấm trời giáng khiến Vương Chuẩn cả người bay vọt lên, đập vào vách tường khiến nó rung lên bần bật, mật xanh mật vàng trào ra khỏi miệng, đau đớn không thể thốt nổi lời.

“Đừng đánh nữa… đừng đánh nữa!” Tiếng hét can ngăn vang lên, không ngờ đến từ chính Tô Ngũ Nô.

Thê tử hắn là Trương Tứ Nương vô cùng mỹ mạo, thường cùng hắn tới nơi ca vũ, mỗi lần đều có người tìm cách chuốc say hắn, hắn lại nói “Chỉ cần cho nhiều tiền, ăn bánh bao hấp cũng say”, ở Trường An này, nổi tiếng đến mức “Ngũ Nô” trở thành tiếng lóng ám chỉ kẻ bán vợ, không ngờ, hôm nay lại gặp kẻ không có mắt thích lo chuyện bao đồng.

Thấy Vương Trung Tự định đánh cả Tiên Vu Nhị Lang, Tô Ngũ Nô vội kêu lên: “Ta nói rồi! Muốn ngủ với Tứ Nương, chỉ cần trả thêm tiền, không cần chuốc rượu! Hắn không uống lại ta đâu!”

“Bành!”

Tiên Vu Nhị Lang bị đấm văng ra ngoài.

Vương Trung Tự quay lại, một tay nhấc bổng Tô Ngũ Nô, một cước đá văng ra.

Giờ khắc này, trong tâm Vương Trung Tự chợt hiện lên hình ảnh những binh sĩ dưới trướng mình từng ngã xuống.

Họ đều là con dân lương thiện, tay chưa từng cầm đao trước khi ra trận, vì sinh kế, vì bảo vệ biên cương chống Thổ Phồn mà hi sinh xương máu nơi đất khách quê người, giữ lấy phồn vinh của Đại Đường.

Họ là những nam nhi huyết khí, là hán tử chân chính… Để rồi, cái giá họ phải trả, lại đổi lấy lũ phế vật vô sỉ chỉ biết hoan lạc ở trong thành Trường An thế này.

“Bành!”

Tô Ngũ Nô xuyên qua vách gỗ như một chiếc lá khô, ngã xuống đất nghe như bao tải bị quăng xuống.

“Bịch.”

Cả sảnh đường lặng ngắt như tờ, mọi người đều biết… chuyện lớn rồi.

Một tên hoạn quan chạy đến bên Tô Ngũ Nô, kiểm tra rồi hét lớn: “Giết người rồi! Giết người rồi!”

Vương Trung Tự sắc mặt không đổi, hắn giết người nhiều rồi, chẳng quan tâm một tên tiểu nhân thế này.

Chỉ là hắn ít khi giết người tại Trường An, bèn quay đầu nhìn Tiết Bạch.

Tiết Bạch bước lên vài bước, cười khổ: “Đại tướng quân… ngài ra tay hơi nặng rồi.”

“Vẫn còn nhẹ.” Vương Trung Tự lạnh lùng đáp: “Cung đình vũ kỹ, vì bọn tiểu nhân như thế mà luân lạc đến nỗi mại nghệ mại sắc.”

Hắn, quả là người có trí tuệ chính trị, chỉ là không phải việc gì cũng chiều theo Thánh ý.

Tiết Bạch phải làm, chính là đẩy hắn một tay, đúng lúc, đúng chỗ.



Đỗ Ngũ Lang đứng bên cạnh huynh đệ Nhan gia, siết chặt nắm tay, trong lòng chỉ cảm thấy Vương Trung Tự đánh chết Tô Ngũ Nô thật hả dạ.

Hắn là một trong những người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, thấp giọng hỏi: “Các huynh đoán xem, vụ án này sẽ thuộc nha môn nào thẩm tra?”

Nhan Tuyền Minh cũng không tỏ vẻ quá kinh ngạc, ánh mắt dừng lại trên người Tiết Bạch, lại một lần nữa suy nghĩ về chuyện liệu Tiết Bạch có thật sự phong lưu như lời đồn chăng.

~~

“Lão nô Hoàng Hối, là Tả Giáo Phường Phán quan, phụng mệnh Thánh nhân đến giúp Tiết lang tuyển vai.”

Một lão hoạn quan rón rén tiến lại gần Tiết Bạch, thấp giọng nói, ánh mắt lướt qua Vương Trung Tự, tựa như nhận ra vị nghĩa tử của Thánh nhân, lại như không nhận ra, tiếp lời: “Tiết lang hành sự thế này, thật làm khó lão nô quá.”

“Việc ngoài ý muốn, người là do ta mang tới, ta tuyệt không trốn tránh.”

Hoàng Hối nói: “Tiết lang chỉ cần giải thích với Vương đại nhân là được.”

Nói rồi, lão tự mình sai người khiêng Vương Chuẩn, Tiên Vu Nhị Lang đi trị thương.

Vương Trung Tự vẫn đứng đó, ngạo nghễ như núi, khi Tiết Bạch bước đến gần, hắn nhàn nhạt nói: “Ta sẽ không tạ lỗi với bọn tiểu nhi.”

“Không thành vấn đề.” Tiết Bạch gật đầu: “Vậy tướng quân thích người nào?”

Vương Trung Tự theo ánh mắt của Tiết Bạch nhìn về phía các vũ kỹ xinh đẹp đang quỳ rạp run rẩy bên chiếu, khẽ nhíu mày.

“Ngươi tưởng ta là hạng người gì? Trong phủ ta đã có mười hai vị tiểu thiếp, người người đều mỹ mạo tuyệt luân.”

Hắn nhớ kỹ số lượng, bởi trong những người cùng địa vị đương thời, hắn đã được xem như rất có tình nghĩa rồi.

Tiết Bạch cũng chỉ gật đầu: “Trong nhà tướng quân tuy có mỹ thiếp, nhưng e là không người nào có tài nghệ bằng các nàng nơi đây, dẫn vài người đi, vẫn hơn để họ tiếp tục sống trong khổ ải.”

Vương Trung Tự không phải kẻ lề mề, cũng không chọn lựa, chỉ tiện tay chỉ vào Trương Tứ Nương – người vừa mới mất trượng phu.

Tiết Bạch lập tức ra hiệu cho một tiểu hoạn quan: “Người này, ta muốn mang đi.”

“Chuyện này…”

“Thánh nhân lệnh cho ta biên hí, có người, mới biên được hí.”

“Dạ.”

Ánh mắt của Vương Trung Tự lại rơi trên người Ngụy Nhị Nương, nheo mắt, tay lại chỉ, nói: “Còn có nàng.”

Tiểu hoạn quan vô cùng kinh ngạc: “Nàng xấu như thế, cũng có thể vào vở diễn?”

Vương Trung Tự thản nhiên đáp: “Thân thể cường kiện, là hạt giống tốt.”

Ngụy Nhị Nương thoáng ngẩn ra, rồi mừng rỡ như điên, buột miệng mắng một tiếng “Vãi”, sau đó quỳ sụp xuống trước mặt Vương Trung Tự.

“Đa tạ vị A huynh này đã cứu ta!”

Đúng lúc đó, một nữ tử tuyệt sắc quỳ ra từ phía sau, hướng Tiết Bạch dập đầu: “Nô gia họ Phạm, biết ca biết múa, khẩn cầu Tiết lang chiếu cố.”

Giọng nàng uyển chuyển, dung nhan diễm lệ, quả là tuyệt sắc giai nhân, Tiết Bạch vừa thấy tay nàng có vết thương do đánh đàn, chân trần có chai sần do luyện múa, thì không khỏi cảm thán: “Ngươi có tài sắc như thế, sao lại không thể xuất đầu lộ diện tại Tả Giáo Phường?”

Nghe đến đây, nước mắt nàng đã rơi, nghẹn ngào nói: “Nô gia tự cho mình tài mạo song toàn, chỉ là…”

Nàng cúi đầu, như muốn chôn mình dưới đất, thấp giọng nói tiếp: “Chỉ là dưới nách có chút mùi hôi, nên chẳng được chọn vào cung diễn trước Thánh nhân, nếu không gặp được người cứu rỗi, e là cả đời bị vùi chôn nơi Giáo Phường.”

Tiết Bạch hơi cau mày, hỏi: “Ta không ngửi thấy gì cả? Ngươi còn có chút hương thơm thì đúng hơn.”

“Nô gia... quả thật có chút... Tiết lang có muốn nô gia lại gần... để ngửi thử không?” Phạm nữ cắn môi hỏi nhỏ.

“Không cần.” Tiết Bạch xua tay, nói: “Ta chỉ lấy làm lạ vì sao Giáo Phường lại có quy củ nghiêm ngặt như thế?”

Phạm nữ đáp: “Vâng, tuy nô gia đeo túi thơm, người ngoài hoàn toàn không ngửi thấy, nhưng Nội Giáo Phường vô cùng nghiêm khắc, không cho ai có tì vết vào biểu diễn.”

Quy định này vốn là di tàn từ xưa, khi Thánh nhân còn đích thân tuyển chọn nhạc kỹ sủng hạnh. Về sau, dù Thánh nhân không còn sủng hạnh, lệ cũ vẫn không bỏ, khiến bao tài nữ bị bỏ lỡ.

Mà dẫu cho được vào danh sách biểu diễn, liệu có mấy người được Thánh nhân “điểm trúng”?

Chiến trường là nơi trăm vạn hài cốt đổi lấy danh tướng, thì Giáo Phường lại chẳng khác gì vô số nữ nhân máu lệ đổ xuống chỉ để một người được đứng trên đài.

Tiết Bạch trầm ngâm giây lát, nói: “Vậy ngươi, hãy tham gia cuộc tuyển chọn của ta.”

“Tuyển chọn?” Phạm nữ sững sờ.

~~

Hoàng Hối vất vả lắm mới tiễn được Vương Chuẩn về phủ, vừa trở lại đã thấy Tiết Bạch vẫn còn nấn ná tại Giáo Phường chọn người, chẳng chịu đi xin lỗi Vương Hồng, không khỏi tức đến độ dậm chân thình thịch.

“Tiết lang a! Lão nô đã nói với ngươi, một cái mạng của Tô Ngũ Nô chẳng đáng gì, nhưng Tiết lang có biết quyền thế của Vương đại phu lớn đến đâu không? Biên hí chẳng gấp trong một sớm một chiều, chi bằng sớm đi xin lỗi hắn một tiếng!”

Tiết Bạch thản nhiên đáp: “Không sao cả, Vương đại phu vì Thánh Nhân lập xuống công lao, nào phải Vương Chuẩn nhọc lòng nhọc sức gì đâu?”

Lúc này, Tiết Bạch mới hay Vương Hồng đã thăng làm Ngự sử đại phu, rõ ràng là chuyện chỉ mới mấy ngày gần đây.

Tuy vậy, thần sắc hắn vẫn ung dung như thường, mỉm cười nói:
“Việc tuyển chọn vai diễn, vẫn phiền Hoàng công công hỗ trợ thêm.”

“Được rồi.” Hoàng Hối đáp: “Lão nô sẽ lập tức thu xếp.”

Hắn vội sai người xử lý thi thể Tô Ngũ Nô, rồi xoay người rời đi, ra đến ngoài sân mới buông tiếng thở dài nặng nề, nhanh chóng đi triệu tập các nhạc kỹ.

….

Chốn Giáo Phường, vừa là nơi rực rỡ nhất Trường An, lại cũng là nơi ẩn sâu nhất của hắc ám. Bởi vậy, người trong đây thường quen nịnh cao giẫm thấp, nổi danh khôn lỏi đệ nhất kinh thành.

Trên đường Hoàng Hối đi qua, các thị nhi theo sau khi thấy lão ca cơ phát phì liền gọi là “Khuất Đột Can A Cô”, gặp nữ kỹ dung mạo tầm thường thì hô “Khang Thái Tân A Muội”, mỗi người một cái tên mỉa mai, chẳng khác gì đem ra làm trò giễu cợt.

Song, khi đến nơi các nội nhân tụ tập, họ lập tức thay đổi sắc mặt, bởi không ai biết được trong những mỹ nhân sắc nghệ song tuyệt này, ai sẽ là người được Thánh nhân điểm chọn mà vinh hiển bay cao.

“Tiền thu đủ chưa?” – Hoàng Hối hỏi.

“Đủ rồi, mời Hoàng công xem qua.”

Một cuốn sổ ghi chép được trình lên tay Hoàng Hối.

Cơ hội được biểu diễn trước Thánh nhân mỗi năm một ít, muốn tham gia ắt phải nộp tiền. Mấy hôm trước, hắn còn đặc biệt sai những nội nhân có sắc có tài về nhà vấn an mẫu thân, để các nàng hướng người nhà gom góp tiền tài.

“Cứ theo danh sách này mà sắp xếp.”

“Dạ.”

Phải mất bao công sức mới chọn được từng nội nhân ôm đàn, bưng trống, khoác vũ y chuẩn bị cho cuộc tuyển chọn, vậy mà đến khi Hoàng Hối trở lại tiền viện, đã nghe thấy tiếng nhạc vang lên, hóa ra Tiết Bạch đã bắt đầu chọn người từ lúc nào rồi.

“Tiết lang đang làm gì vậy? Sao lại để những hạng tầm thường này làm bẩn tai của Tiết lang chứ?”

“Không ngại.” Tiết Bạch vẫn ôn hòa nói: “Để Hoàng công công chọn là vai diễn, còn ta tiện thể chọn thêm vài nhạc sư. À, ở quý Giáo Phường, hẳn gọi là ‘Xâu Đạn Gia’ (2) đúng không?”

Trong khoảng thời gian ngắn, hắn đã tìm hiểu không ít về nơi này.

“Những người đó có gì đáng để chọn? Xâu Đạn Gia lão nô đã bố trí đâu ra đấy cả rồi.” Hoàng Hối lắc đầu, thầm nghĩ không nộp bạc thì ai cho chen vào danh sách, hắn nói tiếp: “Chúng ta nên chọn vai trước, rồi mới…”

“Tùng! Tùng!”

Đột nhiên có tiếng trống truyền đến, cắt ngang lời của vị Giáo Phường Phán quan này.

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về hướng phát ra âm thanh, Ngụy Nhị Nương đang dẫn theo một lão ẩu gõ trống tiến vào.

Lão ẩu tóc bạc phơ, thoạt nhìn đã ngoài bảy mươi, song thực chất tuổi chắc chắn kém xa Thánh nhân Lý Long Cơ, bởi tiếng trống của nàng vang lên còn mạnh mẽ hơn cả của Thánh nhân.

Tay nghề nàng phai mòn theo năm tháng, không còn được thuần thục như khi xưa, nhưng lại gõ ra một niềm khát khao mãnh liệt, tựa như đã dồn nén từ bao kiếp người luân lạc trong Giáo Phường, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng hy vọng.

“Tùng! Tùng! Tùng!”

Cả Giáo Phường chìm trong lặng thinh, chỉ còn trống rung lên từng hồi.

Nghe tiếng trống này, người người kinh ngạc, ngay cả Vương Trung Tự cũng quay đầu nhìn lại, cảm thấy bản thân như thể tại Trường An nghe thấy tiếng trống trận nơi chiến trường xa xôi.

Ngụy Nhị Nương hưng phấn đến độ mặt đỏ bừng, tay múa loạn xạ, miệng không ngừng lẩm bẩm chửi đổng, trong mắt ánh lên ngọn lửa chưa từng tắt suốt bao năm gian khổ qua.

Tiết Bạch thì bất giác nghĩ, trong vở hí này, lẽ nào vừa mới bắt đầu, phân đoạn sở trường nhất của Lý Long Cơ liền bị người khác lấn át sao?

_____________

(1) thanh ti: tóc đen.

(2) Xâu Đạn Gia: chỉ các nữ nhạc công chơi nhạc cụ dây (như đàn tỳ bà, đàn tranh, v.v.)