Chương 163: Phong hoa tuyết nguyệt
Yến tàn, nhân lúc đi thay y phục rửa mặt, Dương Ngọc Dao không khỏi tìm Dương Ngọc Hoàn than phiền vài câu.
“Ngươi biết rõ ta không thích tên Tạp Hồ kia, sao lại còn làm tẩy nhi yến cho hắn?”
Dương Ngọc Hoàn để Trương Vân Dung giúp nàng búi lại tóc, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào hí bản trong tay, lẩm bẩm như xướng như niệm: “Môn yểm trứ lê hoa thâm viện, phấn tường nhi cao tự thanh thiên...... tự thanh thiên (1)? Tam tỷ có biết xướng không?”
“Ta đang hỏi thật đấy, ta không muốn thật sự nhận con heo mập đó làm ngoại sanh đâu.”
“Thánh nhân nói hắn thông thạo lục tộc ngữ ngôn, am hiểu phong tục người Hồ, ta cũng không nhớ rõ lắm, nhưng nói chung phía Bắc chỉ dùng được hắn thôi, không thể bạc đãi người bệnh.” Dương Ngọc Hoàn chẳng buồn ngẩng đầu, lơ đãng đáp, “Ta không thể học theo Mai phi lạnh nhạt vô vị, những điều Thánh nhân yêu thích đều viết hết trong từ rồi, chỉ riêng ba chữ ‘tuổi thanh xuân’, thì cứ theo mà chơi thôi.”
“Tuổi thanh xuân, tuổi thanh xuân, lão nương đã ba mươi mà còn phải chơi trò gia đình.” Dương Ngọc Dao quả thật to gan, dám oán than trước mặt cung nữ, bởi tính tình nàng vô cùng thẳng thắn.
Dương Ngọc Hoàn rõ ràng vẫn chăm chú vào hí văn, nhưng lời này lại lọt vào tai, liền phản vấn: “Tam tỷ há chỉ ba mươi? Sao còn nhận một nghĩa đệ trẻ tuổi như thế?”
“Ngươi thật đáng ghét.” Dương Ngọc Dao nói: “Ta thích thế thì đã làm sao?”
“Lâm khứ thu ba na nhất chuyển, chân não nhân, hưu đạo thị tiểu sinh, ý nhạ tình khiên thiết thạch tâm tràng (2).” Dương Ngọc Hoàn lại thấp giọng ngâm một câu, nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc, tự hỏi: “Hí này, nên xướng thế nào mới đúng?”
Trang điểm xong, vừa bước ra đã có cung nữ tiến đến bẩm báo: “Quý phi, hí văn vẫn ở trong tay người? Nô tì xin phép mang đi sao chép một bản, có được không?”
“Không cho.”
“Là khẩu dụ của Thánh nhân.”
“Cũng không cho.” Dương Ngọc Hoàn che lấy thư quyển, lui lại một bước, “Đợi ta xem xong đã.”
Trở lại điện, thì thấy Lý Long Cơ đang cùng Lý Quy Niên bàn chuyện dàn dựng vở hí, thần thái khá là nghiêm túc.
Đối với vị đế vương này, việc trị quốc đã quá dễ dàng, ngược lại cải cách hình thức hí kịch mới là thử thách lớn, cần được suy xét kỹ lưỡng.
“Trẫm chỉ mới xem sơ qua, mà mỗi hồi của vở hí này đều nối liền với một cung điệu (3) bên trong có hàng chục làn điệu truyền thống.”
Lý Quy Niên hành lễ nói: “Bệ hạ có thể ban cho hạ thần xem thử hí văn đó được không?”
“A, Thái Chân về rồi, mau đưa hí văn cho người của Cao tướng quân sao chép.”
Thấy Thánh nhân nghiêm túc, Dương Ngọc Hoàn đành bất đắc dĩ giao ra.
Lý Long Cơ còn gọi Lý Quy Niên đến, đứng phía sau nội thị đang chép hí văn, đích thân chỉ dẫn.
“Màn mở đầu này thật thú vị, toàn bộ do một bà lão xướng, dẫn ra nhân vật Oanh Oanh và Hồng Nương, như kể chuyện nhà thường ngày, tưởng như bình đạm vô vị, kỳ thực tinh tế khéo léo, mạch lạc rõ ràng, từng chữ từng câu đều quý giá, trẫm đã nghĩ xong cách an bài đoạn này rồi…”
An Lộc Sơn ngồi xa nhìn cảnh đó, trong lòng gấp gáp, ôm chiếc bụng phệ mặc yếm hổ đầu bước tới, cách một khoảng hỏi lớn: “Thánh nhân, là điệu múa vui gì vậy? Hồ Nhi có thể nhảy không?”
“Không không không.” Trong đầu Lý Long Cơ đã hình thành một vở hí xưa nay chưa từng có, tùy tiện vung tay cự tuyệt sự tham gia của An Lộc Sơn: “Ngươi chỉ biết múa Hồ Toàn Vũ tầm thường, trẫm muốn dựng lại là hí khúc cao nhã.”
Cao nhã vốn là thứ thường thấy, chẳng còn gì mới mẻ, nên mới khiến hắn cảm thấy màn pha trò của Hồ Nhi thú vị. Nhưng một khi trên sự cao nhã mở ra một tầng mới, thì không còn là thứ mà Hồ Nhi có tư cách chạm tới.
Nội thị vừa mới chép xong hồi mở đầu, Lý Long Cơ đã tự tay đưa cho Lý Quy Niên, thúc giục: “Mau mau mau, Lý tiên sinh xem thử đi.”
An Lộc Sơn đành lui lại, đôi mắt nhỏ lanh lợi cứ đảo tròn liên tục, mà vẫn không nghĩ ra cách nào.
~~
Dưới màn đêm, trong Ngọc Chân Quan, không khí yên bình bao trùm.
Lý Đằng Không gõ cửa rồi đợi một lúc, khi cửa mở ra thì thấy Lý Quý Lan tóc tai rối bù, quấn mỗi cái chăn đứng lặng ở đó.
Trong phòng đầy giấy vương vãi, toàn là những bản thảo bị bỏ của “Tây Sương Ký” do Lý Quý Lan viết gần đây, đến mức gần như không có chỗ đặt chân.
“Ra phía sau trò chuyện đi.”
Hai người vòng qua bình phong, vén rèm, cùng ngồi xuống trên giường.
Lý Quý Lan dường như vẫn chưa thoát ra khỏi cố sự, trông ngơ ngác, phản ứng chậm chạp cả khi nói chuyện lẫn cử chỉ. Triệu chứng này đã bắt đầu từ trước đó, như thể vì vùi đầu viết quá lâu mà quên mất cách giao tiếp với người khác.
“Quý Lan Tử bệnh rồi sao?”
“Không, chỉ là cảm thấy trống trải thôi.”
“Người tu đạo như chúng ta, tu chính là những chướng ngại trong lòng.” Lý Đằng Không nói: “Sắc trời đã tối, Tiết Bạch chắc sẽ không đến đâu. Ngươi cũng đừng đợi nữa, nghỉ sớm đi.”
Hí văn đã được Tiết Bạch mang đi, nói nếu có kết quả sẽ quay lại báo tin, nàng lo Lý Quý Lan không yên lòng, nên đặc biệt đến nói một tiếng.
“Sau này tiên sinh sẽ không đến nữa sao?”
“Người như hắn, không có chuyện thì chẳng bao giờ lên chùa đâu.”
Lý Quý Lan vẫn còn trông ngóng, lầm bầm: “Nhưng đây là đạo quán, đâu phải chùa…”
Sau khi “Tây Sương Ký” được viết xong, cả hai đều cảm thấy như thiếu điều gì đó, may là còn có thể làm bạn với nhau. Đến đêm khuya, Lý Quý Lan nài nỉ Lý Đằng Không ở lại, hai tỷ muội chen nhau trên một chiếc giường, cảm thấy an lòng hơn hẳn.
Tíu tít trò chuyện một lúc lâu, Lý Đằng Không nhẹ nhàng vỗ vai Lý Quý Lan, nói: “Ngủ thôi.”
“Ân.”
Lý Quý Lan quay lưng lại, cựa quậy một chút, tựa sát vào cánh tay nàng, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Lý Đằng Không vừa định thổi tắt nến thì bất ngờ thấy có một thư quyển mở sẵn dưới gối, bèn cầm lên xem.
Dưới ánh nến mờ ảo trong phòng, nàng thấy tựa sách là “Du Tiên Quật”, dường như kể chuyện một viên quan đến sơn động gặp gỡ các vị thần tiên, lời văn trau chuốt hoa mỹ, tả cảnh tinh tế: “Sương khói mờ ảo, khe núi róc rách”, lời thoại nhân vật cũng tao nhã, phần đầu còn kèm mấy bức tranh thủy mặc tinh xảo, khiến nàng muốn đọc tiếp.
Dần dần, cảm thấy có gì đó không ổn.
Vừa lật sang trang sau, bỗng một bức họa sinh động hiện ra, cùng đoạn văn miêu tả vô cùng diễm lệ.
“Tình đến chẳng thể kiềm lòng, lòng đi chẳng ai ngăn cản. Xen tay vào yếm hồng, giao chân dưới chăn lụa xanh. Môi chạm môi, tay gối đầu…”
Lý Đằng Không cố ý không đọc tiếp, may mà nội dung này vẫn kín đáo hơn so với mấy thứ Thập Nhất Nương từng cho trước đó, không đến nỗi quá chướng mắt. Có lẽ Lý Quý Lan tìm đọc những thứ này là để làm tư liệu cho hí văn.
Đêm đó mông lung trôi qua, sáng hôm sau, vừa sớm tinh mơ đã nghe Hiểu Nô đến báo, Tiết Bạch tới rồi.
Lý Đằng Không bèn có chút trách hắn, vô cớ để cho tiểu cô nương viết hí văn. Nhưng đến chính điện, vừa thấy Tiết Bạch với vẻ mặt nghiêm túc, thì ngược lại hai người bọn họ cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều.
“Tiên sinh, thế nào rồi?” Lý Quý Lan không giữ lễ nghi, vừa gặp liền sốt sắng hỏi.
“Rất tốt.” Tiết Bạch cuối cùng cũng không tiếc lời khen, “Thánh nhân quả nhiên hứng thú, nhưng lại muốn đánh cược với ta...”
Nghe đến chuyện nếu thua trong buổi biểu diễn, Thánh nhân sẽ ban hôn cho Tiết Bạch, nhị nữ đều biến sắc.
“Vậy phải làm sao mới thắng được?”
“Trong lòng ta đã biết nên làm thế nào, chỉ là không dễ nói ra.” Tiết Bạch đáp: “Chủ yếu là chọn vai, tập diễn, còn về các phương diện khác như âm nhạc, trang phục, cũng cần trù tính rất nhiều.”
“Bọn ta có thể giúp một tay không?” Mắt Lý Quý Lan chợt sáng rỡ.
Vốn tưởng viết xong hí văn là mọi chuyện kết thúc, lúc này nàng mới nhận ra, hóa ra chỉ là khởi đầu, sau này còn có thể tiếp tục bên nhau lâu dài.
Lý Đằng Không vội kéo tay nàng, khẽ nói: “Chúng ta là người tu đạo, không thể đăng đài (4).”
“Thì chỉ giúp trù tính thôi mà, tiên sinh chọn vai xong, chúng ta có thể thường xuyên qua xem một chút.” Lý Quý Lan tỏ vẻ hào hứng.
“Vậy…” Lý Đằng Không khẽ phẩy phất trần, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, trong lòng có chút giằng co.
“Chuyện hí khúc liên quan đến âm luật, mà ta thực sự lại không giỏi, nên phải làm phiền hai vị rồi.” Tiết Bạch nói thêm: “À, chuyện này cũng có thể giúp hai vị thu được hảo cảm của Thánh nhân đấy.”
Nghe cứ như đang nói các nàng giúp hắn là vì muốn giúp phụ huynh thăng tiến trong quan trường vậy.
~~
Xe ngựa dừng lại trước Tiết trạch môn.
Minh Châu xuống xe trước, phân phó gia nhân chuyển các lễ vật mà Thánh nhân ban thưởng xuống, rồi quay sang nói với Liễu thị: “Nghe nói Tiết trạch ở Tuyên Dương Phường gần sửa xong rồi, nhưng Tiết lang nói bên đó còn có việc khác, nên dọn sang đây trước.”
“Hoàng ân hạo đãng, Thánh nhân quá ưu ái hài tử này rồi.” Lưu thị thực sự cảm kích sự hào phóng của Thánh nhân, ban trạch đệ, lại còn ban cả tài vật.
Minh Châu thì đã thấy nhiều chuyện như thế, không lấy làm lạ, liền hỏi: “Hoàng Phủ cô nương có ở đây không? Ta có chuyện muốn nói với nàng.”
Thanh Lam vẫn đang bận tâm chuyện nạp thiếp có phải tiến triển quá nhanh không, liệu có ảnh hưởng đến việc lang quân lấy chính thất môn đăng hộ đối sau này. Hôm nay Minh Châu đến thăm, vừa thấy nàng chưa khai kiểm thì đã nhíu mày.
“Sao ngươi còn chưa quá môn vậy?”
“À, ta…”
“Nếu ngươi không nhanh chân lên, đến khi Thánh nhân ban hôn cho Tiết Bạch, xem còn phần nào cho ngươi nữa. Chuyện nạp thiếp cần phải làm sớm để dập tắt mơ tưởng của những kiêu nữ nhà quyền thế kia.”
Thanh Lam ban đầu hoảng hốt, sau lại thấy thẹn mà sinh ra can đảm.
Minh Châu ghé sát tai nàng thì thầm: “Đêm qua Quắc Quốc phu nhân không thu phục được ‘yêu nghiệt’ của Tiết lang, đặc biệt để dành lại cho ngươi…”
“Hả?” Thanh Lam lúc đầu không hiểu, đến khi nghe đến đoạn sau thì mặt đỏ bừng, lúng ta lúng túng.
“Tự mình xem đi.”
Minh Châu tiện tay đưa một tập tranh rồi phiêu nhiên rời đi…
…..
Đêm xuống.
“Lang quân có muốn tắm không?”
“Được.” Tiết Bạch cúi đầu nhìn đường nét nơi eo mình, hài lòng gật đầu, lẩm bẩm: “Tắm cho sạch, mắt cũng cần tẩy một chút.”
“Lang quân nói gì cơ?”
“Ngươi không hiểu, cũng không cần hiểu…”
Hôm nay Thanh Lam có phần khác lạ, đứng bên bình phong đi đi lại lại, như thể đang thể hiện nỗi niềm vừa lưu luyến vừa ngại ngùng không dám ở lại lâu.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
“Ta… ta đợi lang quân tắm xong rồi mới tắm.”
“Hử?”
Tiết Bạch rất ngạc nhiên, thì ra trước nay Thanh Lam vẫn dùng nước tắm của hắn.
Bản thân hắn nghe xong còn thấy khó chịu, vậy mà nàng lại nói: “Những tỳ nữ khác thậm chí còn bị đánh chết, ta nào dám chê nước tắm của lang quân… Dù sao cũng là của lang quân mà.”
“Ngươi đã thoát tiện tịch, không còn là tỳ nữ nữa.” Tiết Bạch xe nhẹ đường quen mà trêu nàng: “Ta thấy ngươi lười đun nước thôi, trông thật luộm thuộm. Thế này đi, lát nữa ta đun nước cho ngươi, coi như mừng ngươi…”
“Là thị thiếp rồi.” Cô thỏ con nhút nhát thường ngày bỗng nhiên can đảm bước tới sau lưng Tiết Bạch, nhỏ giọng hỏi: “Lang quân không muốn ta làm thị thiếp của ngươi sao?”
Không ngờ nàng lại hỏi ngược lại như thế, khiến Tiết Bạch sững người, lặng thinh.
Một lúc sau, nghe thấy sau lưng có tiếng sột soạt khe khẽ.
Hắn không biết nàng đang có vẻ mặt thế nào, đoán nàng có lẽ là rất căng thẳng, trong lòng tự nhiên lại thấy áp lực. Hắn bối rối ngồi dậy, chuyển lên phía trước thùng tắm, chừa ra một khoảng, cũng không quay đầu lại, cho đến khi tiếng nước vang lên và làn da mềm mại dính sát vào lưng hắn.
Thùng tắm rất nhỏ, như một cái vại vậy.
Hơi thở của hai người dần trở nên nặng nề, như thể trở lại những ngày đầu chen chúc bên nhau.
“Thế này thì… lang quân khỏi phải đun nước nữa.” Giọng Thanh Lam run run, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Thế thì đúng là… đỡ phiền thật.”
“Lang quân, yêu… của người, ta cũng có thể…”
Tiết Bạch gian nan mà quay người lại, thấy nàng đang nhắm mắt thật chặt, như thể sắp chết đuối đến nơi, nhưng đầu lại ngẩng cao, để lộ chiếc cổ trắng ngần thanh tú.
Sau đó, nàng rất dũng cảm, hỏi: “Ta cũng có thể… hàng yêu của ngươi không?”
“Chỉ sợ… ngươi hàng không nổi.”
…….
Trong phòng được chuẩn bị rất nhiều thứ, nhưng cuối cùng Thanh Lam vì quá hồi hộp nên phần lớn đều không dùng đến, nến đỏ quên thắp, rượu giao bôi cũng quên uống.
Chỉ là, nàng lại mơ một giấc mộng.
Trong mơ, nàng lại cùng Tiết Bạch bị nhét vào một cái vại, lần này là vại rượu, không bao lâu nàng đã say mềm; Tiết Bạch cũng say, say rồi biến thành một con yêu quái, càng biến càng lớn, dường như muốn ép vỡ cả vại rượu, chật chội đến phát sợ.
Nàng hoảng sợ đến bật khóc, đau đớn, nghẹt thở, run rẩy, nước mỗi lúc một lạnh, ngay lúc nàng tưởng mình sắp chết, Tiết Bạch dần dần trở nên dịu dàng, ôm lấy nàng bay ra khỏi vại rượu, vút lên tận trời xanh.
Rượu trong vại đổ tung tóe đầy đất, hắn thi triển yêu pháp, mang nàng bay càng lúc càng cao, bay vào trong mây, nàng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng kỳ diệu như vậy, cảm nhận được những áng mây mềm mại bao bọc lấy cơ thể.
Nhưng hắn vẫn còn muốn bay cao hơn nữa, nàng lo lắng, muốn hàng phục hắn lại, nhưng không thể, toàn thân nàng vô lực, làm sao giữ nổi một con yêu quái, chỉ có thể mang theo nỗi bất an mà bị cuốn xuyên qua từng tầng mây, cho đến khi vì cảnh sắc thần kỳ nơi trời cao mà quên mất nỗi lo sợ.
Tu vi của nàng chung quy còn quá yếu, kết cục bị yêu quái… nuốt chửng.
Thật là một giấc mộng kỳ lạ.
Cũng thật là… mệt a.
~~
Lúc bình minh, tuyết vẫn đang rơi.
Hôm nay, tây hậu viện của Tiết trạch vắng đi một bóng người bận rộn, trong phòng lại có thêm những lời thì thầm dịu dàng, nồng nàn.
“Lang quân, đêm qua ta mơ một giấc mộng… Ái, ngươi đừng cười ta mà.”
Thanh Lam thấy mọi thay đổi đều mới mẻ, như tỉnh dậy trong vòng tay nhau, như cách Tiết Bạch đối xử với nàng nay đã khác, nàng muốn chia sẻ cảm xúc nhưng lại ngại không dám mở lời.
Tiết Bạch thì chẳng rành mấy chuyện nạp thiếp, mơ mơ màng màng hỏi nàng cần chuẩn bị gì, có cần thuê một tiểu tỳ hầu hạ không.
“Không cần, vốn dĩ cũng không có việc nặng nhọc, mà ta phải có ích với lang quân mới được, dù không giúp được gì to tát, nhưng chăm sóc tốt cho lang quân, xem như là có chút tiểu dụng vậy...”
Tiết Bạch không hiểu sao nàng lại có cảm giác lo lắng như thế, tựa hồ cảm thấy hắn chẳng khác nào một kẻ thực dụng, khó mà hiểu nổi, sau đó lại nghĩ hay là tặng cho nàng một phong hào gì đó, mãi đến lúc hoàn toàn tỉnh táo, mới nhận ra bản thân dạo này có phần sa đọa.
Nay hắn có thể cưới được mỹ thiếp, cũng là nhờ trận chiến ở Thạch Bảo Thành có chút công trạng, nghĩ đến đây, cũng nên đứng dậy làm việc rồi.
~~
“Tiết lang hai ngày qua đang bận gì vậy?”
“Nạp một thiếp.”
“Đã nạp thiếp thì nên lấy luôn chính thất cho sớm.”
“Cách nói của Nhan huynh ta mới nghe lần đầu đấy.”
Buổi chiều, Tiết Bạch đến Nhan gia, vừa vào cửa đã nghe Nhan Tuyền Minh thao thao bất tuyệt những lời linh ta linh tinh, nói đại loại là nếu có thứ tử rồi thì thú thê sẽ không tốt.
Hắn lười nghe tiếp, bèn hỏi: “Cùng đi dạo Giáo Phường chứ?”
Nhan Tuyền Minh hơi ngạc nhiên: “Làm gì?”
“Tìm vài nhạc công.”
“Thế cũng được.”
Giáo Phường khác với Nam Khúc, nhưng hai huynh đệ họ Nhan nhìn nhau, trong lòng lại hơi nghi ngại, cảm thấy Tiết Bạch có phần quá trăng hoa, không phải là lương phối.
“Đúng rồi.” Nhan Kỳ Minh hỏi: “Dạo này không thấy Ngũ lang đâu, huynh ấy đang bận gì vậy?”
“Giúp trông nom việc tu sửa tân trạch ở Tuyên Dương Phường, lát nữa ta cũng sẽ qua đó.”
Tiết Bạch thừa biết vì sao Đỗ Ngũ Lang lại hăng hái với chuyện này như thế, chẳng qua là sợ Tiết Bạch dọn sang chỗ mới thì sẽ không mang theo các huynh đệ tỷ muội của Tiết gia.
Nhưng mấy người trẻ tuổi bọn họ trước tiên lại đến Vương trạch, tìm Vương Trung Tự.
“Tướng quân có muốn cùng đến Giáo Phường không?”
Vương Trung Tự nhíu mày: “Ta đâu cần tự bôi nhọ bản thân? Ai chẳng biết đây là trò bịp.”
“Không sao, dù gì đều bị nói là ta bức bách, tướng quân cứ xem như đi xem phong cảnh Trường An mà mình bảo vệ.”
“Ngươi còn bức không nổi ta đâu.”
Tiết Bạch cười: “Tướng quân cứ nghe ta là được, tướng quân đánh Thạch Bảo Thành chia cho ta một phần công lao; Nay ta biên hí khúc, cũng chia cho tướng quân một phần công lao.”
Vương Trung Tự tuy cổ hủ, nhưng với tư cách là một đại tướng, tuyệt không phải người thiếu hiểu biết, hắn thay một bộ y phục, rồi bày ra tư thế dắt mấy thiếu niên đi mở mang tầm mắt...
~~
Kinh thành Trường An có ba Giáo Phường, trong đó Bồng Lai Cung có Nội Giáo Phường, còn bên ngoài cung thì có Tả Giáo Phường và Hữu Giáo Phường. Tả Giáo Phường đặt tại Diên Chính Phường, chuyên về vũ đạo; Hữu Giáo Phường đặt tại Quang Trạch Phường, chuyên về nhạc khúc.
Giáo Phường chuyên quản các nhạc kỹ phục vụ cho triều đình, có chế độ quản lý nghiêm ngặt. Các nữ nhạc kỹ chưa kết hôn phải sống tập trung, không được tùy tiện về nhà, chỉ vào ngày 26 hằng tháng hoặc ngày sinh nhật mới được gặp gỡ người thân trong gia đình.
Trong số đó, có vài người giữ chức vụ quan trọng trong Giáo Phường còn nhận được bổng lộc khá cao, chẳng hạn như Tạ A Man thuộc Nội Giáo Phường thì nhận bổng lộc như quan ngũ phẩm.
Tuy nhiên, hiện nay số lượng nhạc công trong Giáo Phường đã lên tới năm ngàn người, mà Thánh nhân cũng đã tuổi cao, ít đến Giáo Phường hơn, nên việc quản lý ngày càng lỏng lẻo. Các nhạc công cũng thường xuyên bí mật tới các phủ của quan lại quyền quý biểu diễn, như Lý Quy Niên chính là nhờ vậy mà phát đạt, xây được hào trạch tại Lạc Dương.
Nữ nhạc kỹ cũng đâu phải ai muốn chạm vào là được, tỉ như danh kỹ Bàng Tam Nương, lúc trẻ thường biểu diễn trong trang phục lộng lẫy khiến bao nhiêu nam tử thầm thương trộm nhớ. Nay dù đã có tuổi, nhưng với kỹ nghệ trang điểm cao siêu, vẫn có thể khiến mình trông rạng rỡ như thiếu nữ.
Hơn nữa, nữ nhạc kỹ khi đến một độ tuổi nhất định thì cũng có thể lấy chồng, chẳng hạn như vào niên hiệu Khai Nguyên, danh kỹ Bùi Đại Nương thậm chí còn nổi danh hơn cả Hứa Hợp Tử, sau khi lấy chồng lại dan díu với một tuấn tiếu thiếu niên tên là Triệu Vô Ưu, rồi cùng hắn mưu sát chồng mình.
Tóm lại, Giáo Phường khác hoàn toàn với những kỹ viện chuyên mua vui, song có điều là nơi tập trung rất nhiều mỹ nữ, các quyền quý luôn luôn có cách vụng trộm.
Bởi vậy mà lúc trước Dương Chiêu nhiều lần muốn Tiết Bạch dâng thơ để có cơ hội được thấy dung nhan của Hứa Hợp Tử.
Tiết Bạch lần này là nhận thánh chỉ biên diễn vở hí, tất nhiên có tư cách đến Giáo Phường chọn nhạc công.
Hôm nay bọn họ đến Tả Giáo Phường bên ngoài cung, dự định trước tiên sẽ chọn người đóng vai Thôi Oanh Oanh.
Vương Trung Tự chắp tay sau lưng, đi đằng trước như thể vẫn là một vị thống soái nghiêm nghị.
Hắn không cho rằng mấy trò phong hoa tuyết nguyệt này có ích gì, vì Thánh nhân đâu có ngốc.
Tiết Bạch thì lại quay đầu nhìn mấy chiếc xe ngựa xa hoa nhất đậu ngoài Giáo Phường, gọi một thái giám đến hỏi: “Đó là xe ngựa của ai?”
Xin Tiết lang chớ tùy tiện chỉ trỏ, đó là xa giá của Vệ úy thiếu khanh Vương Đại Lang.”
“Vương Chuẩn sao?”
“Đúng vậy.”
Tiết Bạch nghe xong mắt sáng rực, hỏi tiếp: “Vương Chuẩn đến đây làm gì?”
“Vương Đại Lang phụng sự trong cung, tất nhiên đến Giáo Phường là có chuyện chính sự.”
“Thế còn xe ngựa kia là của ai?”
“Là Tiên Vu Nhị Lang, nhi tử của Tiết độ phó sứ Kiếm Nam, vào kinh dâng lễ vật, kết giao với Vương Đại Lang.”
Tiết Bạch lại chỉ mấy chiếc xe ngựa nữa, hỏi hết một lượt, rồi tỏ vẻ rất hài lòng với kết quả.
Sau đó, hắn mới bước tới bên cạnh Vương Trung Tự, hạ giọng nói: “Quả nhiên là nơi quyền quý tề tụ, chốc nữa tướng quân chỉ cần nghe lệnh ta, đại triển thần uy, thì có thể đảm bảo phạm một lỗi nho nhỏ, xóa bỏ hết đại công ở Thạch Bảo Thành.”
Biểu cảm nghiêm nghị của Vương Trung Tự thoáng chốc cứng đờ, rồi chỉ hừ một tiếng đáp: “Biết.”
__________
(1) Môn yểm trứ lê hoa thâm viện, phấn tường nhi cao tự thanh thiên...... tự thanh thiên?
~ Cửa đóng sâu trong vườn lê, tường phấn cao tựa trời xanh... tựa trời xanh?
(2) Lâm khứ thu ba na nhất chuyển, chân não nhân, hưu đạo thị tiểu sinh, ý nhạ tình khiên thiết thạch tâm tràng.
~ Liếc mắt đưa tình lúc sắp đi, thật đáng giận, chớ nói là tiểu sinh, đến sắt đá cũng động lòng.
(3) cung điệu (temple): là thuật ngữ trong âm nhạc học, chỉ các điệu thức trong âm nhạc cổ đại. Bao gồm: Đại Thạch điệu, Song điệu, Thương điệu, và Việt điệu.
(4) đăng đài: lên sân khấu.
“Ngươi biết rõ ta không thích tên Tạp Hồ kia, sao lại còn làm tẩy nhi yến cho hắn?”
Dương Ngọc Hoàn để Trương Vân Dung giúp nàng búi lại tóc, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào hí bản trong tay, lẩm bẩm như xướng như niệm: “Môn yểm trứ lê hoa thâm viện, phấn tường nhi cao tự thanh thiên...... tự thanh thiên (1)? Tam tỷ có biết xướng không?”
“Ta đang hỏi thật đấy, ta không muốn thật sự nhận con heo mập đó làm ngoại sanh đâu.”
“Thánh nhân nói hắn thông thạo lục tộc ngữ ngôn, am hiểu phong tục người Hồ, ta cũng không nhớ rõ lắm, nhưng nói chung phía Bắc chỉ dùng được hắn thôi, không thể bạc đãi người bệnh.” Dương Ngọc Hoàn chẳng buồn ngẩng đầu, lơ đãng đáp, “Ta không thể học theo Mai phi lạnh nhạt vô vị, những điều Thánh nhân yêu thích đều viết hết trong từ rồi, chỉ riêng ba chữ ‘tuổi thanh xuân’, thì cứ theo mà chơi thôi.”
“Tuổi thanh xuân, tuổi thanh xuân, lão nương đã ba mươi mà còn phải chơi trò gia đình.” Dương Ngọc Dao quả thật to gan, dám oán than trước mặt cung nữ, bởi tính tình nàng vô cùng thẳng thắn.
Dương Ngọc Hoàn rõ ràng vẫn chăm chú vào hí văn, nhưng lời này lại lọt vào tai, liền phản vấn: “Tam tỷ há chỉ ba mươi? Sao còn nhận một nghĩa đệ trẻ tuổi như thế?”
“Ngươi thật đáng ghét.” Dương Ngọc Dao nói: “Ta thích thế thì đã làm sao?”
“Lâm khứ thu ba na nhất chuyển, chân não nhân, hưu đạo thị tiểu sinh, ý nhạ tình khiên thiết thạch tâm tràng (2).” Dương Ngọc Hoàn lại thấp giọng ngâm một câu, nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc, tự hỏi: “Hí này, nên xướng thế nào mới đúng?”
Trang điểm xong, vừa bước ra đã có cung nữ tiến đến bẩm báo: “Quý phi, hí văn vẫn ở trong tay người? Nô tì xin phép mang đi sao chép một bản, có được không?”
“Không cho.”
“Là khẩu dụ của Thánh nhân.”
“Cũng không cho.” Dương Ngọc Hoàn che lấy thư quyển, lui lại một bước, “Đợi ta xem xong đã.”
Trở lại điện, thì thấy Lý Long Cơ đang cùng Lý Quy Niên bàn chuyện dàn dựng vở hí, thần thái khá là nghiêm túc.
Đối với vị đế vương này, việc trị quốc đã quá dễ dàng, ngược lại cải cách hình thức hí kịch mới là thử thách lớn, cần được suy xét kỹ lưỡng.
“Trẫm chỉ mới xem sơ qua, mà mỗi hồi của vở hí này đều nối liền với một cung điệu (3) bên trong có hàng chục làn điệu truyền thống.”
Lý Quy Niên hành lễ nói: “Bệ hạ có thể ban cho hạ thần xem thử hí văn đó được không?”
“A, Thái Chân về rồi, mau đưa hí văn cho người của Cao tướng quân sao chép.”
Thấy Thánh nhân nghiêm túc, Dương Ngọc Hoàn đành bất đắc dĩ giao ra.
Lý Long Cơ còn gọi Lý Quy Niên đến, đứng phía sau nội thị đang chép hí văn, đích thân chỉ dẫn.
“Màn mở đầu này thật thú vị, toàn bộ do một bà lão xướng, dẫn ra nhân vật Oanh Oanh và Hồng Nương, như kể chuyện nhà thường ngày, tưởng như bình đạm vô vị, kỳ thực tinh tế khéo léo, mạch lạc rõ ràng, từng chữ từng câu đều quý giá, trẫm đã nghĩ xong cách an bài đoạn này rồi…”
An Lộc Sơn ngồi xa nhìn cảnh đó, trong lòng gấp gáp, ôm chiếc bụng phệ mặc yếm hổ đầu bước tới, cách một khoảng hỏi lớn: “Thánh nhân, là điệu múa vui gì vậy? Hồ Nhi có thể nhảy không?”
“Không không không.” Trong đầu Lý Long Cơ đã hình thành một vở hí xưa nay chưa từng có, tùy tiện vung tay cự tuyệt sự tham gia của An Lộc Sơn: “Ngươi chỉ biết múa Hồ Toàn Vũ tầm thường, trẫm muốn dựng lại là hí khúc cao nhã.”
Cao nhã vốn là thứ thường thấy, chẳng còn gì mới mẻ, nên mới khiến hắn cảm thấy màn pha trò của Hồ Nhi thú vị. Nhưng một khi trên sự cao nhã mở ra một tầng mới, thì không còn là thứ mà Hồ Nhi có tư cách chạm tới.
Nội thị vừa mới chép xong hồi mở đầu, Lý Long Cơ đã tự tay đưa cho Lý Quy Niên, thúc giục: “Mau mau mau, Lý tiên sinh xem thử đi.”
An Lộc Sơn đành lui lại, đôi mắt nhỏ lanh lợi cứ đảo tròn liên tục, mà vẫn không nghĩ ra cách nào.
~~
Dưới màn đêm, trong Ngọc Chân Quan, không khí yên bình bao trùm.
Lý Đằng Không gõ cửa rồi đợi một lúc, khi cửa mở ra thì thấy Lý Quý Lan tóc tai rối bù, quấn mỗi cái chăn đứng lặng ở đó.
Trong phòng đầy giấy vương vãi, toàn là những bản thảo bị bỏ của “Tây Sương Ký” do Lý Quý Lan viết gần đây, đến mức gần như không có chỗ đặt chân.
“Ra phía sau trò chuyện đi.”
Hai người vòng qua bình phong, vén rèm, cùng ngồi xuống trên giường.
Lý Quý Lan dường như vẫn chưa thoát ra khỏi cố sự, trông ngơ ngác, phản ứng chậm chạp cả khi nói chuyện lẫn cử chỉ. Triệu chứng này đã bắt đầu từ trước đó, như thể vì vùi đầu viết quá lâu mà quên mất cách giao tiếp với người khác.
“Quý Lan Tử bệnh rồi sao?”
“Không, chỉ là cảm thấy trống trải thôi.”
“Người tu đạo như chúng ta, tu chính là những chướng ngại trong lòng.” Lý Đằng Không nói: “Sắc trời đã tối, Tiết Bạch chắc sẽ không đến đâu. Ngươi cũng đừng đợi nữa, nghỉ sớm đi.”
Hí văn đã được Tiết Bạch mang đi, nói nếu có kết quả sẽ quay lại báo tin, nàng lo Lý Quý Lan không yên lòng, nên đặc biệt đến nói một tiếng.
“Sau này tiên sinh sẽ không đến nữa sao?”
“Người như hắn, không có chuyện thì chẳng bao giờ lên chùa đâu.”
Lý Quý Lan vẫn còn trông ngóng, lầm bầm: “Nhưng đây là đạo quán, đâu phải chùa…”
Sau khi “Tây Sương Ký” được viết xong, cả hai đều cảm thấy như thiếu điều gì đó, may là còn có thể làm bạn với nhau. Đến đêm khuya, Lý Quý Lan nài nỉ Lý Đằng Không ở lại, hai tỷ muội chen nhau trên một chiếc giường, cảm thấy an lòng hơn hẳn.
Tíu tít trò chuyện một lúc lâu, Lý Đằng Không nhẹ nhàng vỗ vai Lý Quý Lan, nói: “Ngủ thôi.”
“Ân.”
Lý Quý Lan quay lưng lại, cựa quậy một chút, tựa sát vào cánh tay nàng, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Lý Đằng Không vừa định thổi tắt nến thì bất ngờ thấy có một thư quyển mở sẵn dưới gối, bèn cầm lên xem.
Dưới ánh nến mờ ảo trong phòng, nàng thấy tựa sách là “Du Tiên Quật”, dường như kể chuyện một viên quan đến sơn động gặp gỡ các vị thần tiên, lời văn trau chuốt hoa mỹ, tả cảnh tinh tế: “Sương khói mờ ảo, khe núi róc rách”, lời thoại nhân vật cũng tao nhã, phần đầu còn kèm mấy bức tranh thủy mặc tinh xảo, khiến nàng muốn đọc tiếp.
Dần dần, cảm thấy có gì đó không ổn.
Vừa lật sang trang sau, bỗng một bức họa sinh động hiện ra, cùng đoạn văn miêu tả vô cùng diễm lệ.
“Tình đến chẳng thể kiềm lòng, lòng đi chẳng ai ngăn cản. Xen tay vào yếm hồng, giao chân dưới chăn lụa xanh. Môi chạm môi, tay gối đầu…”
Lý Đằng Không cố ý không đọc tiếp, may mà nội dung này vẫn kín đáo hơn so với mấy thứ Thập Nhất Nương từng cho trước đó, không đến nỗi quá chướng mắt. Có lẽ Lý Quý Lan tìm đọc những thứ này là để làm tư liệu cho hí văn.
Đêm đó mông lung trôi qua, sáng hôm sau, vừa sớm tinh mơ đã nghe Hiểu Nô đến báo, Tiết Bạch tới rồi.
Lý Đằng Không bèn có chút trách hắn, vô cớ để cho tiểu cô nương viết hí văn. Nhưng đến chính điện, vừa thấy Tiết Bạch với vẻ mặt nghiêm túc, thì ngược lại hai người bọn họ cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều.
“Tiên sinh, thế nào rồi?” Lý Quý Lan không giữ lễ nghi, vừa gặp liền sốt sắng hỏi.
“Rất tốt.” Tiết Bạch cuối cùng cũng không tiếc lời khen, “Thánh nhân quả nhiên hứng thú, nhưng lại muốn đánh cược với ta...”
Nghe đến chuyện nếu thua trong buổi biểu diễn, Thánh nhân sẽ ban hôn cho Tiết Bạch, nhị nữ đều biến sắc.
“Vậy phải làm sao mới thắng được?”
“Trong lòng ta đã biết nên làm thế nào, chỉ là không dễ nói ra.” Tiết Bạch đáp: “Chủ yếu là chọn vai, tập diễn, còn về các phương diện khác như âm nhạc, trang phục, cũng cần trù tính rất nhiều.”
“Bọn ta có thể giúp một tay không?” Mắt Lý Quý Lan chợt sáng rỡ.
Vốn tưởng viết xong hí văn là mọi chuyện kết thúc, lúc này nàng mới nhận ra, hóa ra chỉ là khởi đầu, sau này còn có thể tiếp tục bên nhau lâu dài.
Lý Đằng Không vội kéo tay nàng, khẽ nói: “Chúng ta là người tu đạo, không thể đăng đài (4).”
“Thì chỉ giúp trù tính thôi mà, tiên sinh chọn vai xong, chúng ta có thể thường xuyên qua xem một chút.” Lý Quý Lan tỏ vẻ hào hứng.
“Vậy…” Lý Đằng Không khẽ phẩy phất trần, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, trong lòng có chút giằng co.
“Chuyện hí khúc liên quan đến âm luật, mà ta thực sự lại không giỏi, nên phải làm phiền hai vị rồi.” Tiết Bạch nói thêm: “À, chuyện này cũng có thể giúp hai vị thu được hảo cảm của Thánh nhân đấy.”
Nghe cứ như đang nói các nàng giúp hắn là vì muốn giúp phụ huynh thăng tiến trong quan trường vậy.
~~
Xe ngựa dừng lại trước Tiết trạch môn.
Minh Châu xuống xe trước, phân phó gia nhân chuyển các lễ vật mà Thánh nhân ban thưởng xuống, rồi quay sang nói với Liễu thị: “Nghe nói Tiết trạch ở Tuyên Dương Phường gần sửa xong rồi, nhưng Tiết lang nói bên đó còn có việc khác, nên dọn sang đây trước.”
“Hoàng ân hạo đãng, Thánh nhân quá ưu ái hài tử này rồi.” Lưu thị thực sự cảm kích sự hào phóng của Thánh nhân, ban trạch đệ, lại còn ban cả tài vật.
Minh Châu thì đã thấy nhiều chuyện như thế, không lấy làm lạ, liền hỏi: “Hoàng Phủ cô nương có ở đây không? Ta có chuyện muốn nói với nàng.”
Thanh Lam vẫn đang bận tâm chuyện nạp thiếp có phải tiến triển quá nhanh không, liệu có ảnh hưởng đến việc lang quân lấy chính thất môn đăng hộ đối sau này. Hôm nay Minh Châu đến thăm, vừa thấy nàng chưa khai kiểm thì đã nhíu mày.
“Sao ngươi còn chưa quá môn vậy?”
“À, ta…”
“Nếu ngươi không nhanh chân lên, đến khi Thánh nhân ban hôn cho Tiết Bạch, xem còn phần nào cho ngươi nữa. Chuyện nạp thiếp cần phải làm sớm để dập tắt mơ tưởng của những kiêu nữ nhà quyền thế kia.”
Thanh Lam ban đầu hoảng hốt, sau lại thấy thẹn mà sinh ra can đảm.
Minh Châu ghé sát tai nàng thì thầm: “Đêm qua Quắc Quốc phu nhân không thu phục được ‘yêu nghiệt’ của Tiết lang, đặc biệt để dành lại cho ngươi…”
“Hả?” Thanh Lam lúc đầu không hiểu, đến khi nghe đến đoạn sau thì mặt đỏ bừng, lúng ta lúng túng.
“Tự mình xem đi.”
Minh Châu tiện tay đưa một tập tranh rồi phiêu nhiên rời đi…
…..
Đêm xuống.
“Lang quân có muốn tắm không?”
“Được.” Tiết Bạch cúi đầu nhìn đường nét nơi eo mình, hài lòng gật đầu, lẩm bẩm: “Tắm cho sạch, mắt cũng cần tẩy một chút.”
“Lang quân nói gì cơ?”
“Ngươi không hiểu, cũng không cần hiểu…”
Hôm nay Thanh Lam có phần khác lạ, đứng bên bình phong đi đi lại lại, như thể đang thể hiện nỗi niềm vừa lưu luyến vừa ngại ngùng không dám ở lại lâu.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
“Ta… ta đợi lang quân tắm xong rồi mới tắm.”
“Hử?”
Tiết Bạch rất ngạc nhiên, thì ra trước nay Thanh Lam vẫn dùng nước tắm của hắn.
Bản thân hắn nghe xong còn thấy khó chịu, vậy mà nàng lại nói: “Những tỳ nữ khác thậm chí còn bị đánh chết, ta nào dám chê nước tắm của lang quân… Dù sao cũng là của lang quân mà.”
“Ngươi đã thoát tiện tịch, không còn là tỳ nữ nữa.” Tiết Bạch xe nhẹ đường quen mà trêu nàng: “Ta thấy ngươi lười đun nước thôi, trông thật luộm thuộm. Thế này đi, lát nữa ta đun nước cho ngươi, coi như mừng ngươi…”
“Là thị thiếp rồi.” Cô thỏ con nhút nhát thường ngày bỗng nhiên can đảm bước tới sau lưng Tiết Bạch, nhỏ giọng hỏi: “Lang quân không muốn ta làm thị thiếp của ngươi sao?”
Không ngờ nàng lại hỏi ngược lại như thế, khiến Tiết Bạch sững người, lặng thinh.
Một lúc sau, nghe thấy sau lưng có tiếng sột soạt khe khẽ.
Hắn không biết nàng đang có vẻ mặt thế nào, đoán nàng có lẽ là rất căng thẳng, trong lòng tự nhiên lại thấy áp lực. Hắn bối rối ngồi dậy, chuyển lên phía trước thùng tắm, chừa ra một khoảng, cũng không quay đầu lại, cho đến khi tiếng nước vang lên và làn da mềm mại dính sát vào lưng hắn.
Thùng tắm rất nhỏ, như một cái vại vậy.
Hơi thở của hai người dần trở nên nặng nề, như thể trở lại những ngày đầu chen chúc bên nhau.
“Thế này thì… lang quân khỏi phải đun nước nữa.” Giọng Thanh Lam run run, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Thế thì đúng là… đỡ phiền thật.”
“Lang quân, yêu… của người, ta cũng có thể…”
Tiết Bạch gian nan mà quay người lại, thấy nàng đang nhắm mắt thật chặt, như thể sắp chết đuối đến nơi, nhưng đầu lại ngẩng cao, để lộ chiếc cổ trắng ngần thanh tú.
Sau đó, nàng rất dũng cảm, hỏi: “Ta cũng có thể… hàng yêu của ngươi không?”
“Chỉ sợ… ngươi hàng không nổi.”
…….
Trong phòng được chuẩn bị rất nhiều thứ, nhưng cuối cùng Thanh Lam vì quá hồi hộp nên phần lớn đều không dùng đến, nến đỏ quên thắp, rượu giao bôi cũng quên uống.
Chỉ là, nàng lại mơ một giấc mộng.
Trong mơ, nàng lại cùng Tiết Bạch bị nhét vào một cái vại, lần này là vại rượu, không bao lâu nàng đã say mềm; Tiết Bạch cũng say, say rồi biến thành một con yêu quái, càng biến càng lớn, dường như muốn ép vỡ cả vại rượu, chật chội đến phát sợ.
Nàng hoảng sợ đến bật khóc, đau đớn, nghẹt thở, run rẩy, nước mỗi lúc một lạnh, ngay lúc nàng tưởng mình sắp chết, Tiết Bạch dần dần trở nên dịu dàng, ôm lấy nàng bay ra khỏi vại rượu, vút lên tận trời xanh.
Rượu trong vại đổ tung tóe đầy đất, hắn thi triển yêu pháp, mang nàng bay càng lúc càng cao, bay vào trong mây, nàng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng kỳ diệu như vậy, cảm nhận được những áng mây mềm mại bao bọc lấy cơ thể.
Nhưng hắn vẫn còn muốn bay cao hơn nữa, nàng lo lắng, muốn hàng phục hắn lại, nhưng không thể, toàn thân nàng vô lực, làm sao giữ nổi một con yêu quái, chỉ có thể mang theo nỗi bất an mà bị cuốn xuyên qua từng tầng mây, cho đến khi vì cảnh sắc thần kỳ nơi trời cao mà quên mất nỗi lo sợ.
Tu vi của nàng chung quy còn quá yếu, kết cục bị yêu quái… nuốt chửng.
Thật là một giấc mộng kỳ lạ.
Cũng thật là… mệt a.
~~
Lúc bình minh, tuyết vẫn đang rơi.
Hôm nay, tây hậu viện của Tiết trạch vắng đi một bóng người bận rộn, trong phòng lại có thêm những lời thì thầm dịu dàng, nồng nàn.
“Lang quân, đêm qua ta mơ một giấc mộng… Ái, ngươi đừng cười ta mà.”
Thanh Lam thấy mọi thay đổi đều mới mẻ, như tỉnh dậy trong vòng tay nhau, như cách Tiết Bạch đối xử với nàng nay đã khác, nàng muốn chia sẻ cảm xúc nhưng lại ngại không dám mở lời.
Tiết Bạch thì chẳng rành mấy chuyện nạp thiếp, mơ mơ màng màng hỏi nàng cần chuẩn bị gì, có cần thuê một tiểu tỳ hầu hạ không.
“Không cần, vốn dĩ cũng không có việc nặng nhọc, mà ta phải có ích với lang quân mới được, dù không giúp được gì to tát, nhưng chăm sóc tốt cho lang quân, xem như là có chút tiểu dụng vậy...”
Tiết Bạch không hiểu sao nàng lại có cảm giác lo lắng như thế, tựa hồ cảm thấy hắn chẳng khác nào một kẻ thực dụng, khó mà hiểu nổi, sau đó lại nghĩ hay là tặng cho nàng một phong hào gì đó, mãi đến lúc hoàn toàn tỉnh táo, mới nhận ra bản thân dạo này có phần sa đọa.
Nay hắn có thể cưới được mỹ thiếp, cũng là nhờ trận chiến ở Thạch Bảo Thành có chút công trạng, nghĩ đến đây, cũng nên đứng dậy làm việc rồi.
~~
“Tiết lang hai ngày qua đang bận gì vậy?”
“Nạp một thiếp.”
“Đã nạp thiếp thì nên lấy luôn chính thất cho sớm.”
“Cách nói của Nhan huynh ta mới nghe lần đầu đấy.”
Buổi chiều, Tiết Bạch đến Nhan gia, vừa vào cửa đã nghe Nhan Tuyền Minh thao thao bất tuyệt những lời linh ta linh tinh, nói đại loại là nếu có thứ tử rồi thì thú thê sẽ không tốt.
Hắn lười nghe tiếp, bèn hỏi: “Cùng đi dạo Giáo Phường chứ?”
Nhan Tuyền Minh hơi ngạc nhiên: “Làm gì?”
“Tìm vài nhạc công.”
“Thế cũng được.”
Giáo Phường khác với Nam Khúc, nhưng hai huynh đệ họ Nhan nhìn nhau, trong lòng lại hơi nghi ngại, cảm thấy Tiết Bạch có phần quá trăng hoa, không phải là lương phối.
“Đúng rồi.” Nhan Kỳ Minh hỏi: “Dạo này không thấy Ngũ lang đâu, huynh ấy đang bận gì vậy?”
“Giúp trông nom việc tu sửa tân trạch ở Tuyên Dương Phường, lát nữa ta cũng sẽ qua đó.”
Tiết Bạch thừa biết vì sao Đỗ Ngũ Lang lại hăng hái với chuyện này như thế, chẳng qua là sợ Tiết Bạch dọn sang chỗ mới thì sẽ không mang theo các huynh đệ tỷ muội của Tiết gia.
Nhưng mấy người trẻ tuổi bọn họ trước tiên lại đến Vương trạch, tìm Vương Trung Tự.
“Tướng quân có muốn cùng đến Giáo Phường không?”
Vương Trung Tự nhíu mày: “Ta đâu cần tự bôi nhọ bản thân? Ai chẳng biết đây là trò bịp.”
“Không sao, dù gì đều bị nói là ta bức bách, tướng quân cứ xem như đi xem phong cảnh Trường An mà mình bảo vệ.”
“Ngươi còn bức không nổi ta đâu.”
Tiết Bạch cười: “Tướng quân cứ nghe ta là được, tướng quân đánh Thạch Bảo Thành chia cho ta một phần công lao; Nay ta biên hí khúc, cũng chia cho tướng quân một phần công lao.”
Vương Trung Tự tuy cổ hủ, nhưng với tư cách là một đại tướng, tuyệt không phải người thiếu hiểu biết, hắn thay một bộ y phục, rồi bày ra tư thế dắt mấy thiếu niên đi mở mang tầm mắt...
~~
Kinh thành Trường An có ba Giáo Phường, trong đó Bồng Lai Cung có Nội Giáo Phường, còn bên ngoài cung thì có Tả Giáo Phường và Hữu Giáo Phường. Tả Giáo Phường đặt tại Diên Chính Phường, chuyên về vũ đạo; Hữu Giáo Phường đặt tại Quang Trạch Phường, chuyên về nhạc khúc.
Giáo Phường chuyên quản các nhạc kỹ phục vụ cho triều đình, có chế độ quản lý nghiêm ngặt. Các nữ nhạc kỹ chưa kết hôn phải sống tập trung, không được tùy tiện về nhà, chỉ vào ngày 26 hằng tháng hoặc ngày sinh nhật mới được gặp gỡ người thân trong gia đình.
Trong số đó, có vài người giữ chức vụ quan trọng trong Giáo Phường còn nhận được bổng lộc khá cao, chẳng hạn như Tạ A Man thuộc Nội Giáo Phường thì nhận bổng lộc như quan ngũ phẩm.
Tuy nhiên, hiện nay số lượng nhạc công trong Giáo Phường đã lên tới năm ngàn người, mà Thánh nhân cũng đã tuổi cao, ít đến Giáo Phường hơn, nên việc quản lý ngày càng lỏng lẻo. Các nhạc công cũng thường xuyên bí mật tới các phủ của quan lại quyền quý biểu diễn, như Lý Quy Niên chính là nhờ vậy mà phát đạt, xây được hào trạch tại Lạc Dương.
Nữ nhạc kỹ cũng đâu phải ai muốn chạm vào là được, tỉ như danh kỹ Bàng Tam Nương, lúc trẻ thường biểu diễn trong trang phục lộng lẫy khiến bao nhiêu nam tử thầm thương trộm nhớ. Nay dù đã có tuổi, nhưng với kỹ nghệ trang điểm cao siêu, vẫn có thể khiến mình trông rạng rỡ như thiếu nữ.
Hơn nữa, nữ nhạc kỹ khi đến một độ tuổi nhất định thì cũng có thể lấy chồng, chẳng hạn như vào niên hiệu Khai Nguyên, danh kỹ Bùi Đại Nương thậm chí còn nổi danh hơn cả Hứa Hợp Tử, sau khi lấy chồng lại dan díu với một tuấn tiếu thiếu niên tên là Triệu Vô Ưu, rồi cùng hắn mưu sát chồng mình.
Tóm lại, Giáo Phường khác hoàn toàn với những kỹ viện chuyên mua vui, song có điều là nơi tập trung rất nhiều mỹ nữ, các quyền quý luôn luôn có cách vụng trộm.
Bởi vậy mà lúc trước Dương Chiêu nhiều lần muốn Tiết Bạch dâng thơ để có cơ hội được thấy dung nhan của Hứa Hợp Tử.
Tiết Bạch lần này là nhận thánh chỉ biên diễn vở hí, tất nhiên có tư cách đến Giáo Phường chọn nhạc công.
Hôm nay bọn họ đến Tả Giáo Phường bên ngoài cung, dự định trước tiên sẽ chọn người đóng vai Thôi Oanh Oanh.
Vương Trung Tự chắp tay sau lưng, đi đằng trước như thể vẫn là một vị thống soái nghiêm nghị.
Hắn không cho rằng mấy trò phong hoa tuyết nguyệt này có ích gì, vì Thánh nhân đâu có ngốc.
Tiết Bạch thì lại quay đầu nhìn mấy chiếc xe ngựa xa hoa nhất đậu ngoài Giáo Phường, gọi một thái giám đến hỏi: “Đó là xe ngựa của ai?”
Xin Tiết lang chớ tùy tiện chỉ trỏ, đó là xa giá của Vệ úy thiếu khanh Vương Đại Lang.”
“Vương Chuẩn sao?”
“Đúng vậy.”
Tiết Bạch nghe xong mắt sáng rực, hỏi tiếp: “Vương Chuẩn đến đây làm gì?”
“Vương Đại Lang phụng sự trong cung, tất nhiên đến Giáo Phường là có chuyện chính sự.”
“Thế còn xe ngựa kia là của ai?”
“Là Tiên Vu Nhị Lang, nhi tử của Tiết độ phó sứ Kiếm Nam, vào kinh dâng lễ vật, kết giao với Vương Đại Lang.”
Tiết Bạch lại chỉ mấy chiếc xe ngựa nữa, hỏi hết một lượt, rồi tỏ vẻ rất hài lòng với kết quả.
Sau đó, hắn mới bước tới bên cạnh Vương Trung Tự, hạ giọng nói: “Quả nhiên là nơi quyền quý tề tụ, chốc nữa tướng quân chỉ cần nghe lệnh ta, đại triển thần uy, thì có thể đảm bảo phạm một lỗi nho nhỏ, xóa bỏ hết đại công ở Thạch Bảo Thành.”
Biểu cảm nghiêm nghị của Vương Trung Tự thoáng chốc cứng đờ, rồi chỉ hừ một tiếng đáp: “Biết.”
__________
(1) Môn yểm trứ lê hoa thâm viện, phấn tường nhi cao tự thanh thiên...... tự thanh thiên?
~ Cửa đóng sâu trong vườn lê, tường phấn cao tựa trời xanh... tựa trời xanh?
(2) Lâm khứ thu ba na nhất chuyển, chân não nhân, hưu đạo thị tiểu sinh, ý nhạ tình khiên thiết thạch tâm tràng.
~ Liếc mắt đưa tình lúc sắp đi, thật đáng giận, chớ nói là tiểu sinh, đến sắt đá cũng động lòng.
(3) cung điệu (temple): là thuật ngữ trong âm nhạc học, chỉ các điệu thức trong âm nhạc cổ đại. Bao gồm: Đại Thạch điệu, Song điệu, Thương điệu, và Việt điệu.
(4) đăng đài: lên sân khấu.