Chương 162: Tẩy nhi yến
Quắc Quốc phu nhân phủ.
Tiết Bạch vừa đặt bản thảo trong tay xuống bàn, ánh mắt Dương Ngọc Dao liền sáng lên, hỏi: "Tân cố sự?"
"Cũng tạm xem là vậy."
"Ngốc à, mỗi ngày dâng một chút cho Thánh nhân thì người mới nhớ đến ngươi. Dâng cả bản thảo một lần thế này thì chỉ được tính là một lần công lao thôi."
"Kia là với tầm thường cố sự, còn hí văn này lại khác." Tiết Bạch đáp: "Bản thảo chỉ là khởi đầu, sau này còn phải tuyển vai, tập luyện, đến lúc có thể diễn ra một vở hí khiến Thánh nhân hoan hỉ phấn chấn, ít nhất cũng phải đợi tới đầu xuân."
"Tuy tỷ tỷ không hiểu hí khúc, nhưng lại hiểu ngươi, đến lúc đó ngươi chắc đã kim bảng đề danh, chuẩn bị chọn quan rồi phải không?"
"Đúng là có ý này."
Dương Ngọc Dao ban đầu cười đắc ý, nhưng sau đó lông mày chau lại, nói: "Chỉ tiếc là, người muốn làm Thánh nhân vui đâu chỉ có mình ngươi, ta vừa nhận được tin, hôm nay Tạp Hồ cũng muốn diễn một vở đại hí."
"Hử?"
"Tạp Hồ than thân trước mặt Thánh nhân, tự nói là mang bệnh, có lẽ vì từ nhỏ đã là cô nhi, lúc sinh ra chưa được làm tẩy tam lễ (1). Quý phi nghe vậy động lòng thương xót, hôm nay gọi chúng ta vào cung, cùng nhau tổ chức tẩy tam lễ cho hắn, rửa sạch ô uế, trừ tai giải họa, cầu lấy điềm lành."
"Tẩy tam cho hắn?"
Tiết Bạch chợt nhớ đến vẻ mặt lo lắng của Vương Trung Tự khi bàn về tình hình phương Bắc với Nhan Cảo Khanh, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác chia cắt mãnh liệt.
Bao nhiêu tệ nạn tích tụ cùng những hiểm họa âm ỉ trong bóng tối của Đại Đường, không phải không ai nhìn thấy, mà là luôn bị che lấp bởi những điều hoang đường, do những kẻ nắm quyền đều đang ra sức tìm cách làm cho Lý Long Cơ vui lòng.
Dĩ nhiên, hắn cũng chẳng có tư cách để trách ai, vì hắn cũng là một trong số đó, hơn nữa còn là người làm giỏi nhất, khiến ai nấy đều ghen tị.
"Tắm thì tắm thôi." Tiết Bạch thu lại bản thảo, thản nhiên nói:
"Có thể bày ra chuyện này, chứng tỏ hắn cũng đã sốt ruột rồi."
~~
Dương Chiêu đang ở trong phủ, thúc giục các thư sinh mà hắn thuê đến viết cố sự.
"Hầu tử cố sự của Tiết Bạch đã viết xong, Thánh nhân giờ đang thiếu cố sự để đọc, các ngươi còn không dốc sức? Mỗi ngày viết thêm một chút, nhanh chóng hoàn thành tân cố sự. Hơn nữa, đừng có viết mấy thứ ngắn ngủn, phải dài, phải rộng! Các ngươi không thấy Tây Du Ký trải đến 40 vạn chữ đó sao? Thánh nhân đọc càng lâu, sẽ càng nhớ đến chúng ta."
"Dương lang trung, tiểu nhân có một ý tưởng, viết một cố sự về Hán Vũ Đế, ca ngợi ân đức của Thánh nhân…"
"Không được viết về Hán Vũ Đế!"
Dương Chiêu lập tức ngắt lời, hắn không rõ vì sao lão giả tóc lưa thưa trước mặt lại nghĩ đến Hán Vũ Đế, nhưng dám chắc những người như bọn họ sẽ không xử lý tốt chủ đề này.
"Chúng ta chỉ viết mấy chuyện tình tình ái ái là được."
Sở dĩ hắn để người viết《 Lục Y Sứ Giả Tục Truyện 》, là vì Tể tướng Trương Thuyết từng viết《 Lục Y Sứ Giả Truyện 》được Thánh nhân khen ngợi. Vậy nên về phương diện này, hắn rất rành, nói rồi lấy ra một quyển sách có tranh màu.
"Lại đây, mở mắt ra mà xem."
Mọi người liền bu lại, thấy cuốn sách còn rất mới, được in trên giấy phong lưu chuyên dùng cho văn chương trữ tình, có cả hình ảnh minh họa.
Loại giấy trúc này mới ra đời không lâu, nhưng Trường An đã xuất hiện vài loại sách mới, do những người nhạy bén với lợi nhuận phát hành, và loại sách này chính là một trong số đó.
"《 Du Tiên Quật Tân Khan Đồ Văn 》 ta muốn các ngươi dựa theo đây mà viết cho ta."
Đây là một truyền kỳ cố sự trong năm Khai Nguyên, chủ yếu kể về chuyện phong lưu của Trương Trạc, văn phong sinh động, từ ngữ hoa lệ nhưng đơn giản dễ hiểu.
"Cố sự này… Dương lang trung, cố sự này e là hơi tục tĩu, hữu tổn văn nhã, liệu Thánh nhân có thích không?"
"Cho nên ta mới bảo các ngươi là tham khảo thôi, đừng viết mấy ‘nữ thần’ gì đó, phải viết ‘nữ quan’." Dương Chiêu nói: "Ta cho các ngươi xem, là để học cách dùng từ của Trương Trạc, Thánh nhân không thích lời văn quá thô tục, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi, tài hoa của Trương Trạc quả thật cực giai, dùng tứ lục biền văn mà vẫn có thể viết ra phong tình muôn vẻ."
"Đúng thế, đều hảo hảo viết cho ta, chỉ cần Thánh nhân hài lòng, phần thưởng của các ngươi không thiếu đâu."
Dương Chiêu cao giọng, nói tiếp: "Trước đây chúng ta cứ chạy theo Tiết Bạch mà học, học mãi cũng chẳng bằng hắn, nhưng lần này thì khác rồi!"
Lúc bên này còn đang bận rộn phân công, thì Bùi thị vác chiếc bụng lớn chạy tới, nói: "Phu quân, trong cung truyền lệnh, gọi ngươi đến Hưng Khánh Cung dự yến."
Dương Chiêu cười to bước ra ngoài, vuốt nhẹ má thê tử, đắc ý nói: "Giờ ta càng ngày càng hiểu lòng Thánh nhân, cứ chờ xem, chẳng mấy chốc ta sẽ thay thế tên Ca Nô đó làm Tể tướng, ha ha ha!"
Mang theo khát vọng này, Dương Chiêu một đường tiến đến Hưng Khánh Cung, từ xa đã thấy huynh muội Dương gia đứng trước cung môn, liền vội đến hành lễ.
Mọi người vừa trò chuyện một lúc thì nghe nói hôm nay sẽ tổ chức tẩy tam lễ cho An Lộc Sơn, Dương Chiêu nghe vậy sắc mặt lập tức tối sầm, niềm vui trước đó bỗng chốc tan thành mây khói.
"Thật không biết xấu hổ."
Nghĩ đến bản thân tuy cũng làm trò dỗ Thánh nhân vui, nhưng ít ra là dùng văn chương, dâng lên những điều tao nhã. So sao được với một kẻ làm bậy làm bạ đến độ bôi nhọ văn nhã như An Lộc Sơn?
"Thật là…"
"Cữu cữu!"
Đột nhiên có tiếng gọi vang lên, Dương Chiêu quay đầu lại, thấy An Lộc Sơn ục ịch đang chạy tới.
"Khỉ thật."
"Phải vui vẻ lên." Dương Tiêm nghiêm mặt dặn: "Đừng phá hỏng nhã hứng của Thánh nhân."
Nói xong, hắn xoa mặt cười rạng rỡ. Dương Chiêu rất phiền lòng nhưng cũng đành cười theo, ban đầu là cười gượng, nhưng đến khi vào đến Hưng Khánh Cung thì đã cười tươi như hoa.
Mọi người được dẫn đến Nam Huân Điện.
Nơi đây nằm cạnh Hưng Khánh Trì, là chỗ Thánh nhân thường luyện chữ ngắm cảnh, yến ẩm du nhạc cùng các thị thần và học sĩ.
Bên hồ đã có hàng chục cung nữ xinh đẹp đang bận rộn chuẩn bị, tham dự tẩy nhi yến lần này ngoài huynh muội Dương gia còn có vài cận thần của Thiên tử như Lý Quy Niên, Giả Xương...
Chờ đợi một hồi, Lý Long Cơ dẫn Dương Ngọc Hoàn bước ra, người chưa đến mà tiếng cười đã vang, rõ ràng cảm thấy chuyện này rất thú vị.
Lúc này, mọi người đều đứng hai bên quan lễ, chỉ có An Lộc Sơn ngơ ngác đứng giữa, thấy Thánh nhân đến, lập tức lăn thân hình tròn vo về phía trước, quỳ sụp xuống đất, hướng Dương Ngọc Hoàn hành đại lễ.
"Hài nhi bái kiến mẫu thân!"
Cao Lực Sĩ thấy vậy quát lên: "Không biết lễ nghi! Sao không bái kiến Thánh nhân trước?"
An Lộc Sơn lúng túng ngẩng đầu lên đáp: "Hồ Nhi là người Hồ, người Hồ luôn đặt mẫu thân lên trước, phụ thân ở phía sau."
Cao Lực Sĩ cố ý nghiêm mặt hỏi: "Ai là phụ thân ngươi?"
Lý Long Cơ bật cười ha hả, rộng lượng khoát tay nói: "Không sao, Hồ Nhi không có tâm cơ, đừng chấp nhặt mấy chuyện nhỏ này."
Dương Ngọc Hoàn che miệng cười, liếc Lý Long Cơ một cái, làm nũng: "Hiếm khi thiếp lại đứng trước Tam lang, sao lại chấp nhặt được chứ?"
"Ha ha, trẫm nào dám, Thái Chân vốn nên đứng trước trẫm, mời."
Lý Long Cơ ra hiệu, Dương Ngọc Hoàn bước lên vài bước, nói: "Hồ nhi đứng lên, nếu ngươi đã bái ta, thì hôm nay vi nương sẽ làm tẩy nhi yến cho ngươi, cầu mong bách bệnh tẫn trừ, trường mệnh bách tuế."
An Lộc Sơn mừng rỡ, lập tức dập đầu thật mạnh, lớn tiếng hô:
"Hài nhi hảo hảo hoan hỉ!"
"Khai yến, tân khách nhập tọa."
Thánh nhân và Quý phi ngồi lên vị trí chính.
Tiết Bạch nhờ vào thứ tự của huynh đệ Dương gia mà được ngồi chỗ tốt, ngay dưới Dương Tiêm.
Hắn đảo mắt nhìn quanh, thấy không phải là An Lộc Sơn thực sự tắm trong điện, mà được sắp xếp ở một tiểu các bên cạnh Hưng Khánh Trì, các cung nữ và thái giám đang bận rộn nhóm lửa.
Bỗng nghe một tiếng hồ già vang lên, một đoàn vũ nữ bước vào điện, khởi vũ như gió cuốn tuyết bay, từng bước chân chạm đất, tạo nên tiết phách hỷ khánh.
Dương Tiêm lập tức vỗ tay cười lớn, chúng nhân phụ họa, không khí trong điện trở nên vô cùng náo nhiệt.
Hứa Hợp Tử nhẹ nhàng bước ra, tùy hứng hát vang.
“Lộc nhi đản hề kim ngọc đường,
Tam nhật tẩy hề hỉ khí dương,
A nương hạ hề tứ y thường,
Nhi xuất dục hề xuyên tân trang.” (2)
Những ca từ loạn xướng như thế lại càng khiến bầu không khí thêm phần nhẹ nhàng, thú vị.
Dương Ngọc Hoàn như đang chơi trò gia đình, nói: "Được thôi, vậy người làm mẫu thân như ta sẽ ban thưởng tân y, các ngươi mau khiêng Hồ nhi đi tắm."
Lý Long Cơ cười đùa: "Hồ nhi nặng thế kia, nhiêu đây có thể khiêng không nổi, phải thêm vài người nữa."
Mấy tên thái giám vạm vỡ liền mang một chiếc kiệu màu sắc rực rỡ đến, chuẩn bị khiêng An Lộc Sơn đi tắm.
Bỗng nghe An Lộc Sơn hỏi: "Có thể mời tiểu cữu cữu dẫn Hồ Nhi tẩy tam được không?"
Tiết Bạch đang nâng chén rượu, nghe vậy thì có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn, chạm ngay ánh mắt chân thành của An Lộc Sơn.
Hắn nhìn lên phía trên, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Dương Ngọc Hoàn.
Dương Ngọc Hoàn cũng ngạc nhiên, rồi khẽ bật cười, đôi mắt long lanh lấp lánh, như đang xem trò vui.
Tiết Bạch không muốn phá hỏng nhã hứng của Lý Long Cơ, bèn đứng dậy, lấy thân phận cữu cữu bước đến bên cạnh kiệu, dẫn An Lộc Sơn đi tắm, Nam Huân Điện phía sau lưng, tiếng ca tiếng múa lại càng rộn ràng.
Vào đến tiểu các, một đoàn cung nữ tiến tới, giúp An Lộc Sơn cởi y phục.
"Tiểu cữu cữu dường như không thích Hồ nhi?"
"Không đến mức thế, chỉ là không thân thôi."
Trước mặt các cung nữ, An Lộc Sơn vẫn cười ngây ngô, tỏ ý thân thiện: "Hồ nhi muốn cùng tiểu cữu cữu kết thân, làm Thánh nhân vui lòng, sau này chúng ta có thể qua lại nhiều hơn."
"Đáng tiếc là ngươi sắp phải quay về rồi."
"Chỉ cần kết được thiện duyên là tốt rồi, nếu cần nhân sâm hay dược liệu gì, cứ nói với Hồ nhi."
Tiết Bạch nghe vậy thì hơi cau mày, quay đầu nhìn lại, đã thấy An Lộc Sơn được cung nữ dìu vào thùng tắm, chiếc bụng phệ nổi lềnh bềnh trên mặt nước, trông thật khoa trương.
An Lộc Sơn thấy ánh mắt hắn nhìn đến, liền nhiệt tình cười nói: "Tiểu cữu cữu vì ta tẩy tam, nếu bách bệnh toàn bộ tiêu tan, đều là nhờ phúc của tiểu cữu cữu."
Đã nói những lời thế này giữa chốn cung đình, nếu Tiết Bạch không đáp lễ thì trông có vẻ quá nhỏ nhen.
Hắn bèn mỉm cười, bỏ qua định kiến, thuận theo mà đùa: "Ngươi đã tự nhận là ngoại sanh của ta, sau này chớ có ngỗ nghịch đó."
"Hồ nhi nào dám, cũng mong tiểu cữu cữu đối tốt với Hồ nhi."
Nói đến đây là đủ, An Lộc Sơn đã bày tỏ thiện ý, lại ngấm ngầm uy hiếp, chỉ rõ hắn đã nhìn thấu thủ đoạn của Tiết Bạch.
Lúc này, một đoàn nội thị bước vào, cười nói: "Quý phi ban tân y cho Lộc nhi."
Gồm có mũ đầu hổ, yếm mặt hổ và các đồ vật khác mang ý nghĩa trừ tà, cầu cho lớn lên mạnh khỏe như hổ, An Lộc Sơn mặc vào trông càng buồn cười, lại ngồi trên thải kiệu, thực chẳng khác gì một đứa trẻ.
Cả đoàn khiêng kiệu quay về Nam Huân Điện.
…
Dương Chiêu tâm trạng nặng nề, nâng chén uống một ngụm rượu, bỗng nghe trong điện cười vang, ngẩng đầu nhìn thì thấy An Lộc Sơn đội mũ đầu hổ lệch lệch, cố tình bày ra vẻ ngớ ngẩn, cùng gương mặt béo bóng nhẫy kia tạo nên sự tương phản mạnh mẽ.
Vậy mà, hắn còn cố ý vươn tay ra, muốn Tiết Bạch dắt hắn.
"Tiểu cữu cữu."
Dương Chiêu thấy trên mặt Tiết Bạch thoáng hiện vẻ bực bội, như muốn tát An Lộc Sơn một cái, không nhịn được, khẽ nhếch miệng cười.
"Ha."
Đã cười rồi thì hắn bèn cười ha hả, góp vui nói: "Thỉnh Quý phi rải tẩy nhi tiền!"
Nghe đến rải tiền, Lý Long Cơ liền hào sảng vung tay, lập tức có nội thị khiêng mấy rương lớn tới, mở ra toàn là kẹo và tiền được buộc bằng dải lụa màu.
"Rải đi, rải đi."
Dương Ngọc Hoàn bước lên, bốc một nắm tiền buộc lụa, rải vào kiệu An Lộc Sơn đang ngồi, vừa rải vừa cười nói: "Ba ngày tắm rửa đầy tiền vàng, con ta cả đời không bị ghẻ."
Không rõ nàng có thật sự thấy vui hay không, nhưng rõ ràng nàng rất thích đùa, đôi mắt cong cong, khuôn mặt mang vẻ tinh nghịch như một tiểu nữ hài đang chơi trò chơi.
Nhưng khi nàng xoay người lại, thấy Tiết Bạch đứng đó, mơ hồ nhận ra hắn không được vui, bèn nhét một viên kẹo vào tay hắn.
"Ăn kẹo nè."
Tiết Bạch ngửi thấy mùi hương thoảng qua, quay đầu nhìn lại, Dương Ngọc Hoàn đã nhấc váy rời đi, chỉ còn lại bóng dáng uyển chuyển dịu dàng.
"Các người mau rải đi."
"Vâng, nương nương."
Các cung nữ nhận lệnh, thi nhau rải kẹo và tiền vào kiệu, gần như chôn vùi An Lộc Sơn bên trong, khiến các thiếu nữ bật cười khanh khách, bầu không khí trong điện càng thêm hoan náo…
Tiết Bạch thì cảm thấy trò giả ngốc chọc cười này chẳng có gì hay ho, nhưng nhìn qua, Lý Long Cơ lại vô cùng vui vẻ.
Nói là tẩy tam để trừ bệnh cho An Lộc Sơn, nhưng thực ra Hồ Nhi chẳng khác nào một món đồ chơi cả. Nụ cười thoải mái trên gương mặt của vị Thiên tử phong lưu này, có lẽ là cười vì không còn ai có thể uy hiếp được hắn.
Hết thảy đều theo đúng ý hắn — Lý Hanh bị giam lỏng, Lý Lâm Phủ già yếu, An Lộc Sơn bệnh tật, Vương Trung Tự mất chức… Trên đỉnh cao quyền lực, đã không còn ai có thể lại gần hắn nữa.
Hắn muốn làm thần tiên, năm nào cũng cười vui như vậy, ngày nào cũng như Tết đến.
Tẩy nhi yến náo nhiệt đến tận trưa, cuối cùng cũng đổi sang tiết mục ca vũ khác, tiếng nhạc vang lên khắp cung điện, vua tôi cùng nhau vui vẻ uống rượu.
Tiết Bạch ngồi ăn những món mới do ngự trù chế biến, bỗng nhớ đến Vương Trung Tự, so sánh ra thì khuôn mặt cau có như sắt thép của người kia thật khó ưa, nói năng thẳng thừng khó nghe, lại còn yêu binh như con, uy vọng quá cao, sao có thể không chết?
"Búi tóc thời thượng, gương mặt tươi tắn như đóa sen, thân thể tỏa hương, đôi mày trời sinh vừa dài vừa đẹp…"
Ánh mắt Dương Chiêu rơi trên bộ ngực trắng như tuyết của các cung nữ, thầm nghĩ ca vũ trong cung ngày nào cũng là mấy trò này, không trách gì Thánh nhân lại thích xem cố sự.
Hôm nay tẩy nhi yến của An Lộc Sơn đúng là vô liêm sỉ đến mức không ai địch nổi, không thể đối đầu trực diện, cứ đợi vài ngày cho Thánh nhân quên mất thú vị của An Lộc Sơn, rồi dâng bản thảo lên cũng chưa muộn.
"Thánh nhân." Tiết Bạch bất chợt nói: "Nhìn thấy ca vũ trong cung, ta lại nhớ ra có một vật muốn dâng lên Thánh nhân."
"Ồ?" Lý Long Cơ mỉm cười: "Là vật gì?"
"Là hí."
"Ha ha ha!"
Lý Long Cơ đã ngà ngà say, cười không dứt.
"Chư khanh xem xem, tiểu tử Tiết Bạch này, chẳng thèm nhìn xem đang ở trước mặt ai, lại dám dâng hí?" (4)
Tiết Bạch lập tức hạ giọng nói: "Không phải là hí, mà là hí văn."
"Ngô, ngươi cũng biết tự lượng sức mình, mang lên đây."
Hí văn《 Tây Sương Ký 》được đưa đến ngự tiền.
Ban đầu Lý Long Cơ có chút thờ ơ, chỉ là đã xem chán ca vũ nên tiện tay xem thử.
Nhưng dần dần, hắn ngồi thẳng người lại, bắt đầu đọc chăm chú.
Thỉnh thoảng còn khẽ lẩm bẩm vài câu, sau đó hắn nhíu mày lại.
"Tiết Bạch, ngươi xướng thử cho trẫm nghe một đoạn."
"Hồi Thánh nhân, ta không giỏi xướng lắm, vẫn đang nghiên cứu các loại xướng pháp, chỉ biết xướng một hai câu."
"Vậy thì xướng một hai câu đi."
"Tuân chỉ."
Tiết Bạch không từ chối, hắng giọng một cái, đột nhiên cất giọng xướng lên.
“Tuy nhiên nhãn để nhân thiên lý, thả tẫn sinh tiền tửu nhất bôi. Vị ẩm tâm tiên túy, nhãn trung lưu huyết, tâm nội thành hôi.” (3)
Dương Chiêu sững lại, chỉ cảm thấy nghe rất chối tai, uống cạn chén rượu, liếc mắt nhìn thì thấy Lý Long Cơ sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
"Tiếp tục."
"Không biết xướng nữa, chỉ biết chừng đó thôi."
Lý Long Cơ phất tay ra hiệu mọi người im lặng, hắn đi vài bước, bắt chước giọng điệu của Tiết Bạch xướng thử một câu.
Quả thật rất nhanh hắn đã lĩnh hội được cách xướng hí này, chỉ hỏi ba chữ.
"Dàn dựng được không?"
Tiết Bạch đáp: "Chưa rõ, đang thử…"
"Ngươi dọn đến Lê viên, dàn dựng vở hí này cho trẫm xem."
Trong điện, những người như Hứa Hợp Tử, Tạ A Man, Tiết Quỳnh Quỳnh đều ánh mắt sáng rực, lộ vẻ kinh hỉ.
Tiết Bạch cảm nhận được những ánh nhìn đó, lại lạnh sống lưng, cúi người đáp: "Hồi Thánh nhân, thế thì có gì vui, hay là ta dựng một vở ngoài cung, Thánh nhân cũng dựng một vở, rồi so xem ai làm tốt hơn, thế nào?"
Mọi người đều ngạc nhiên vì sự to gan của hắn, còn Lý Long Cơ thì hào hứng hẳn lên, cười nói: "Cược một ván?"
"Ta không dám."
"Có gì mà không dám? Trẫm cũng không làm khó ngươi, nếu ngươi thua, trẫm ban hôn cho ngươi; Nếu ngươi thắng, ngươi có thể đưa ra một yêu cầu."
Tiết Bạch vừa nghe đến ban hôn, không khỏi tê cả da đầu, vì vốn dĩ ván cược này hắn định là thắng cũng được, thua cũng không sao, giờ thì không thể thua nổi nữa rồi, bất giác cảm thấy có chút khó xử.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, liền thấy Dương Ngọc Hoàn đang cầm hí bản của hắn.
"Có thể để nghĩa tỷ phán thắng thua? Nếu không thì làm sao ta thắng được Thánh nhân."
"Hảo, để Thái Chân phán xử." Lý Long Cơ cao hứng nói: "Nói yêu cầu của ngươi đi."
"Ta cũng không tham." Tiết Bạch nói: "Thánh nhân đã hứa phong cho ta làm trạng nguyên, tiện thể ban thêm chức quan lớn là được rồi."
"Khá lắm Tiết Bạch, quả nhiên một lòng chỉ muốn thăng tiến…"
Khi bọn họ cười nói, Dương Ngọc Hoàn vẫn cầm lấy hí bản xem mãi không dừng, đôi mắt sáng lấp lánh, như vừa phát hiện ra kho báu khổng lồ mà vô tẫn hân hỉ.
Còn về tẩy nhi yến mang tới cảm giác mới lạ? Nàng đã hoàn toàn ném nó ra sau đầu rồi…
~~
Khi tan yến, Dương Chiêu tò mò hỏi: "A Bạch, hôm nay ngươi dâng là cố sự gì vậy?"
"À, cố sự rất bình thường thôi, chỉ là chút tình cảm nam nữ, ngôn từ có phần hoa mỹ hơn một chút."
"Hử?" Dương Chiêu nhíu mày hỏi: "Có nữ quan không?"
"Có."
Tuy Tiết Bạch đáp qua loa vài câu, nhưng trong lòng đã rõ Dương Chiêu cùng mình nghĩ đến giống nhau, chỉ là lần này hắn đã đi trước một bước.
Con đường của hắn đã được trải sẵn, vừa hay có thể dẫn Vương Trung Tự bước vào phong hoa tuyết nguyệt, tửu sắc tài khí một lần, chỉ hi vọng phương diện này Vương Trung Tự không quá kém.
Hôm nay những lời An Lộc Sơn nói, hắn đều nghe hiểu cả, nhưng có một câu hắn nói ra, mà An Lộc Sơn chưa chắc đã để tâm.
"Đáng tiếc là ngươi sắp phải quay về rồi."
—— Muốn thò tay vào Hà Đông trước khi rời khỏi Trường An ư? Không có cửa đâu.
____________
(1) Tẩy tam: là một nghi lễ quan trọng trong phong tục sinh nở của Trung Quốc cổ đại. Vào ngày thứ ba sau khi em bé chào đời, gia đình sẽ tổ chức một nghi thức tắm rửa cho em bé, đồng thời mời họ hàng, bạn bè đến chúc phúc cho đứa trẻ.
(2)
"Lộc nhi sinh tại kim ngọc đường,
Ba ngày tắm rửa hỷ khí dương,
A nương mừng rỡ ban y thường,
Nhi xuất dục hề xuyên tân trang."
~ hỷ khí dương: nơi tràn ngập hỷ khí.
~ xuất dục: tắm xong.
~ 4 chữ cuối đều có vần ‘ang’ khi phát âm. (vd: dương phát âm là yang)
(3) “Tuy nhiên nhãn để nhân thiên lý, thả tẫn sinh tiền tửu nhất bôi. Vị ẩm tâm tiên túy, nhãn trung lưu huyết, tâm nội thành hôi.”
~"Dẫu người trước mắt sắp phải chia xa ngàn dặm, thôi thì cứ cạn chén rượu này. Chưa uống mà lòng đã say, máu chảy trong mắt, tâm can lạnh giá như tro tàn."
(4) hí (trong câu của Lý Long Cơ): Cho đến thời nhà Đường, được phát triển thành Tham quân hí (hoặc được gọi là Lộng tham quân) bao gồm hai vai: một người mặc y phục xanh lục tề chỉnh, thông minh cơ trí và linh lợi, tên vai diễn gọi là Tham quân; còn người kia ăn mặc lôi thôi, khờ khạo đần độn, tên vai diễn gọi là Thương cốt. Hai nhân vật này trong vở khi diễn thường có những lời đối đáp khôi hài trào lộng. Tham quân là vai chính, Thương cốt là vai phụ. Đôi khi Tham quân là đối tượng để làm trò cười và cuối cùng bị Thương cốt đánh đập.
~ Hí văn (mang màu sắc tình yêu) mà Tiết Bạch dâng là một thể loại mới, một vở hoàn toàn mới.
Tiết Bạch vừa đặt bản thảo trong tay xuống bàn, ánh mắt Dương Ngọc Dao liền sáng lên, hỏi: "Tân cố sự?"
"Cũng tạm xem là vậy."
"Ngốc à, mỗi ngày dâng một chút cho Thánh nhân thì người mới nhớ đến ngươi. Dâng cả bản thảo một lần thế này thì chỉ được tính là một lần công lao thôi."
"Kia là với tầm thường cố sự, còn hí văn này lại khác." Tiết Bạch đáp: "Bản thảo chỉ là khởi đầu, sau này còn phải tuyển vai, tập luyện, đến lúc có thể diễn ra một vở hí khiến Thánh nhân hoan hỉ phấn chấn, ít nhất cũng phải đợi tới đầu xuân."
"Tuy tỷ tỷ không hiểu hí khúc, nhưng lại hiểu ngươi, đến lúc đó ngươi chắc đã kim bảng đề danh, chuẩn bị chọn quan rồi phải không?"
"Đúng là có ý này."
Dương Ngọc Dao ban đầu cười đắc ý, nhưng sau đó lông mày chau lại, nói: "Chỉ tiếc là, người muốn làm Thánh nhân vui đâu chỉ có mình ngươi, ta vừa nhận được tin, hôm nay Tạp Hồ cũng muốn diễn một vở đại hí."
"Hử?"
"Tạp Hồ than thân trước mặt Thánh nhân, tự nói là mang bệnh, có lẽ vì từ nhỏ đã là cô nhi, lúc sinh ra chưa được làm tẩy tam lễ (1). Quý phi nghe vậy động lòng thương xót, hôm nay gọi chúng ta vào cung, cùng nhau tổ chức tẩy tam lễ cho hắn, rửa sạch ô uế, trừ tai giải họa, cầu lấy điềm lành."
"Tẩy tam cho hắn?"
Tiết Bạch chợt nhớ đến vẻ mặt lo lắng của Vương Trung Tự khi bàn về tình hình phương Bắc với Nhan Cảo Khanh, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác chia cắt mãnh liệt.
Bao nhiêu tệ nạn tích tụ cùng những hiểm họa âm ỉ trong bóng tối của Đại Đường, không phải không ai nhìn thấy, mà là luôn bị che lấp bởi những điều hoang đường, do những kẻ nắm quyền đều đang ra sức tìm cách làm cho Lý Long Cơ vui lòng.
Dĩ nhiên, hắn cũng chẳng có tư cách để trách ai, vì hắn cũng là một trong số đó, hơn nữa còn là người làm giỏi nhất, khiến ai nấy đều ghen tị.
"Tắm thì tắm thôi." Tiết Bạch thu lại bản thảo, thản nhiên nói:
"Có thể bày ra chuyện này, chứng tỏ hắn cũng đã sốt ruột rồi."
~~
Dương Chiêu đang ở trong phủ, thúc giục các thư sinh mà hắn thuê đến viết cố sự.
"Hầu tử cố sự của Tiết Bạch đã viết xong, Thánh nhân giờ đang thiếu cố sự để đọc, các ngươi còn không dốc sức? Mỗi ngày viết thêm một chút, nhanh chóng hoàn thành tân cố sự. Hơn nữa, đừng có viết mấy thứ ngắn ngủn, phải dài, phải rộng! Các ngươi không thấy Tây Du Ký trải đến 40 vạn chữ đó sao? Thánh nhân đọc càng lâu, sẽ càng nhớ đến chúng ta."
"Dương lang trung, tiểu nhân có một ý tưởng, viết một cố sự về Hán Vũ Đế, ca ngợi ân đức của Thánh nhân…"
"Không được viết về Hán Vũ Đế!"
Dương Chiêu lập tức ngắt lời, hắn không rõ vì sao lão giả tóc lưa thưa trước mặt lại nghĩ đến Hán Vũ Đế, nhưng dám chắc những người như bọn họ sẽ không xử lý tốt chủ đề này.
"Chúng ta chỉ viết mấy chuyện tình tình ái ái là được."
Sở dĩ hắn để người viết《 Lục Y Sứ Giả Tục Truyện 》, là vì Tể tướng Trương Thuyết từng viết《 Lục Y Sứ Giả Truyện 》được Thánh nhân khen ngợi. Vậy nên về phương diện này, hắn rất rành, nói rồi lấy ra một quyển sách có tranh màu.
"Lại đây, mở mắt ra mà xem."
Mọi người liền bu lại, thấy cuốn sách còn rất mới, được in trên giấy phong lưu chuyên dùng cho văn chương trữ tình, có cả hình ảnh minh họa.
Loại giấy trúc này mới ra đời không lâu, nhưng Trường An đã xuất hiện vài loại sách mới, do những người nhạy bén với lợi nhuận phát hành, và loại sách này chính là một trong số đó.
"《 Du Tiên Quật Tân Khan Đồ Văn 》 ta muốn các ngươi dựa theo đây mà viết cho ta."
Đây là một truyền kỳ cố sự trong năm Khai Nguyên, chủ yếu kể về chuyện phong lưu của Trương Trạc, văn phong sinh động, từ ngữ hoa lệ nhưng đơn giản dễ hiểu.
"Cố sự này… Dương lang trung, cố sự này e là hơi tục tĩu, hữu tổn văn nhã, liệu Thánh nhân có thích không?"
"Cho nên ta mới bảo các ngươi là tham khảo thôi, đừng viết mấy ‘nữ thần’ gì đó, phải viết ‘nữ quan’." Dương Chiêu nói: "Ta cho các ngươi xem, là để học cách dùng từ của Trương Trạc, Thánh nhân không thích lời văn quá thô tục, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi, tài hoa của Trương Trạc quả thật cực giai, dùng tứ lục biền văn mà vẫn có thể viết ra phong tình muôn vẻ."
"Đúng thế, đều hảo hảo viết cho ta, chỉ cần Thánh nhân hài lòng, phần thưởng của các ngươi không thiếu đâu."
Dương Chiêu cao giọng, nói tiếp: "Trước đây chúng ta cứ chạy theo Tiết Bạch mà học, học mãi cũng chẳng bằng hắn, nhưng lần này thì khác rồi!"
Lúc bên này còn đang bận rộn phân công, thì Bùi thị vác chiếc bụng lớn chạy tới, nói: "Phu quân, trong cung truyền lệnh, gọi ngươi đến Hưng Khánh Cung dự yến."
Dương Chiêu cười to bước ra ngoài, vuốt nhẹ má thê tử, đắc ý nói: "Giờ ta càng ngày càng hiểu lòng Thánh nhân, cứ chờ xem, chẳng mấy chốc ta sẽ thay thế tên Ca Nô đó làm Tể tướng, ha ha ha!"
Mang theo khát vọng này, Dương Chiêu một đường tiến đến Hưng Khánh Cung, từ xa đã thấy huynh muội Dương gia đứng trước cung môn, liền vội đến hành lễ.
Mọi người vừa trò chuyện một lúc thì nghe nói hôm nay sẽ tổ chức tẩy tam lễ cho An Lộc Sơn, Dương Chiêu nghe vậy sắc mặt lập tức tối sầm, niềm vui trước đó bỗng chốc tan thành mây khói.
"Thật không biết xấu hổ."
Nghĩ đến bản thân tuy cũng làm trò dỗ Thánh nhân vui, nhưng ít ra là dùng văn chương, dâng lên những điều tao nhã. So sao được với một kẻ làm bậy làm bạ đến độ bôi nhọ văn nhã như An Lộc Sơn?
"Thật là…"
"Cữu cữu!"
Đột nhiên có tiếng gọi vang lên, Dương Chiêu quay đầu lại, thấy An Lộc Sơn ục ịch đang chạy tới.
"Khỉ thật."
"Phải vui vẻ lên." Dương Tiêm nghiêm mặt dặn: "Đừng phá hỏng nhã hứng của Thánh nhân."
Nói xong, hắn xoa mặt cười rạng rỡ. Dương Chiêu rất phiền lòng nhưng cũng đành cười theo, ban đầu là cười gượng, nhưng đến khi vào đến Hưng Khánh Cung thì đã cười tươi như hoa.
Mọi người được dẫn đến Nam Huân Điện.
Nơi đây nằm cạnh Hưng Khánh Trì, là chỗ Thánh nhân thường luyện chữ ngắm cảnh, yến ẩm du nhạc cùng các thị thần và học sĩ.
Bên hồ đã có hàng chục cung nữ xinh đẹp đang bận rộn chuẩn bị, tham dự tẩy nhi yến lần này ngoài huynh muội Dương gia còn có vài cận thần của Thiên tử như Lý Quy Niên, Giả Xương...
Chờ đợi một hồi, Lý Long Cơ dẫn Dương Ngọc Hoàn bước ra, người chưa đến mà tiếng cười đã vang, rõ ràng cảm thấy chuyện này rất thú vị.
Lúc này, mọi người đều đứng hai bên quan lễ, chỉ có An Lộc Sơn ngơ ngác đứng giữa, thấy Thánh nhân đến, lập tức lăn thân hình tròn vo về phía trước, quỳ sụp xuống đất, hướng Dương Ngọc Hoàn hành đại lễ.
"Hài nhi bái kiến mẫu thân!"
Cao Lực Sĩ thấy vậy quát lên: "Không biết lễ nghi! Sao không bái kiến Thánh nhân trước?"
An Lộc Sơn lúng túng ngẩng đầu lên đáp: "Hồ Nhi là người Hồ, người Hồ luôn đặt mẫu thân lên trước, phụ thân ở phía sau."
Cao Lực Sĩ cố ý nghiêm mặt hỏi: "Ai là phụ thân ngươi?"
Lý Long Cơ bật cười ha hả, rộng lượng khoát tay nói: "Không sao, Hồ Nhi không có tâm cơ, đừng chấp nhặt mấy chuyện nhỏ này."
Dương Ngọc Hoàn che miệng cười, liếc Lý Long Cơ một cái, làm nũng: "Hiếm khi thiếp lại đứng trước Tam lang, sao lại chấp nhặt được chứ?"
"Ha ha, trẫm nào dám, Thái Chân vốn nên đứng trước trẫm, mời."
Lý Long Cơ ra hiệu, Dương Ngọc Hoàn bước lên vài bước, nói: "Hồ nhi đứng lên, nếu ngươi đã bái ta, thì hôm nay vi nương sẽ làm tẩy nhi yến cho ngươi, cầu mong bách bệnh tẫn trừ, trường mệnh bách tuế."
An Lộc Sơn mừng rỡ, lập tức dập đầu thật mạnh, lớn tiếng hô:
"Hài nhi hảo hảo hoan hỉ!"
"Khai yến, tân khách nhập tọa."
Thánh nhân và Quý phi ngồi lên vị trí chính.
Tiết Bạch nhờ vào thứ tự của huynh đệ Dương gia mà được ngồi chỗ tốt, ngay dưới Dương Tiêm.
Hắn đảo mắt nhìn quanh, thấy không phải là An Lộc Sơn thực sự tắm trong điện, mà được sắp xếp ở một tiểu các bên cạnh Hưng Khánh Trì, các cung nữ và thái giám đang bận rộn nhóm lửa.
Bỗng nghe một tiếng hồ già vang lên, một đoàn vũ nữ bước vào điện, khởi vũ như gió cuốn tuyết bay, từng bước chân chạm đất, tạo nên tiết phách hỷ khánh.
Dương Tiêm lập tức vỗ tay cười lớn, chúng nhân phụ họa, không khí trong điện trở nên vô cùng náo nhiệt.
Hứa Hợp Tử nhẹ nhàng bước ra, tùy hứng hát vang.
“Lộc nhi đản hề kim ngọc đường,
Tam nhật tẩy hề hỉ khí dương,
A nương hạ hề tứ y thường,
Nhi xuất dục hề xuyên tân trang.” (2)
Những ca từ loạn xướng như thế lại càng khiến bầu không khí thêm phần nhẹ nhàng, thú vị.
Dương Ngọc Hoàn như đang chơi trò gia đình, nói: "Được thôi, vậy người làm mẫu thân như ta sẽ ban thưởng tân y, các ngươi mau khiêng Hồ nhi đi tắm."
Lý Long Cơ cười đùa: "Hồ nhi nặng thế kia, nhiêu đây có thể khiêng không nổi, phải thêm vài người nữa."
Mấy tên thái giám vạm vỡ liền mang một chiếc kiệu màu sắc rực rỡ đến, chuẩn bị khiêng An Lộc Sơn đi tắm.
Bỗng nghe An Lộc Sơn hỏi: "Có thể mời tiểu cữu cữu dẫn Hồ Nhi tẩy tam được không?"
Tiết Bạch đang nâng chén rượu, nghe vậy thì có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn, chạm ngay ánh mắt chân thành của An Lộc Sơn.
Hắn nhìn lên phía trên, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Dương Ngọc Hoàn.
Dương Ngọc Hoàn cũng ngạc nhiên, rồi khẽ bật cười, đôi mắt long lanh lấp lánh, như đang xem trò vui.
Tiết Bạch không muốn phá hỏng nhã hứng của Lý Long Cơ, bèn đứng dậy, lấy thân phận cữu cữu bước đến bên cạnh kiệu, dẫn An Lộc Sơn đi tắm, Nam Huân Điện phía sau lưng, tiếng ca tiếng múa lại càng rộn ràng.
Vào đến tiểu các, một đoàn cung nữ tiến tới, giúp An Lộc Sơn cởi y phục.
"Tiểu cữu cữu dường như không thích Hồ nhi?"
"Không đến mức thế, chỉ là không thân thôi."
Trước mặt các cung nữ, An Lộc Sơn vẫn cười ngây ngô, tỏ ý thân thiện: "Hồ nhi muốn cùng tiểu cữu cữu kết thân, làm Thánh nhân vui lòng, sau này chúng ta có thể qua lại nhiều hơn."
"Đáng tiếc là ngươi sắp phải quay về rồi."
"Chỉ cần kết được thiện duyên là tốt rồi, nếu cần nhân sâm hay dược liệu gì, cứ nói với Hồ nhi."
Tiết Bạch nghe vậy thì hơi cau mày, quay đầu nhìn lại, đã thấy An Lộc Sơn được cung nữ dìu vào thùng tắm, chiếc bụng phệ nổi lềnh bềnh trên mặt nước, trông thật khoa trương.
An Lộc Sơn thấy ánh mắt hắn nhìn đến, liền nhiệt tình cười nói: "Tiểu cữu cữu vì ta tẩy tam, nếu bách bệnh toàn bộ tiêu tan, đều là nhờ phúc của tiểu cữu cữu."
Đã nói những lời thế này giữa chốn cung đình, nếu Tiết Bạch không đáp lễ thì trông có vẻ quá nhỏ nhen.
Hắn bèn mỉm cười, bỏ qua định kiến, thuận theo mà đùa: "Ngươi đã tự nhận là ngoại sanh của ta, sau này chớ có ngỗ nghịch đó."
"Hồ nhi nào dám, cũng mong tiểu cữu cữu đối tốt với Hồ nhi."
Nói đến đây là đủ, An Lộc Sơn đã bày tỏ thiện ý, lại ngấm ngầm uy hiếp, chỉ rõ hắn đã nhìn thấu thủ đoạn của Tiết Bạch.
Lúc này, một đoàn nội thị bước vào, cười nói: "Quý phi ban tân y cho Lộc nhi."
Gồm có mũ đầu hổ, yếm mặt hổ và các đồ vật khác mang ý nghĩa trừ tà, cầu cho lớn lên mạnh khỏe như hổ, An Lộc Sơn mặc vào trông càng buồn cười, lại ngồi trên thải kiệu, thực chẳng khác gì một đứa trẻ.
Cả đoàn khiêng kiệu quay về Nam Huân Điện.
…
Dương Chiêu tâm trạng nặng nề, nâng chén uống một ngụm rượu, bỗng nghe trong điện cười vang, ngẩng đầu nhìn thì thấy An Lộc Sơn đội mũ đầu hổ lệch lệch, cố tình bày ra vẻ ngớ ngẩn, cùng gương mặt béo bóng nhẫy kia tạo nên sự tương phản mạnh mẽ.
Vậy mà, hắn còn cố ý vươn tay ra, muốn Tiết Bạch dắt hắn.
"Tiểu cữu cữu."
Dương Chiêu thấy trên mặt Tiết Bạch thoáng hiện vẻ bực bội, như muốn tát An Lộc Sơn một cái, không nhịn được, khẽ nhếch miệng cười.
"Ha."
Đã cười rồi thì hắn bèn cười ha hả, góp vui nói: "Thỉnh Quý phi rải tẩy nhi tiền!"
Nghe đến rải tiền, Lý Long Cơ liền hào sảng vung tay, lập tức có nội thị khiêng mấy rương lớn tới, mở ra toàn là kẹo và tiền được buộc bằng dải lụa màu.
"Rải đi, rải đi."
Dương Ngọc Hoàn bước lên, bốc một nắm tiền buộc lụa, rải vào kiệu An Lộc Sơn đang ngồi, vừa rải vừa cười nói: "Ba ngày tắm rửa đầy tiền vàng, con ta cả đời không bị ghẻ."
Không rõ nàng có thật sự thấy vui hay không, nhưng rõ ràng nàng rất thích đùa, đôi mắt cong cong, khuôn mặt mang vẻ tinh nghịch như một tiểu nữ hài đang chơi trò chơi.
Nhưng khi nàng xoay người lại, thấy Tiết Bạch đứng đó, mơ hồ nhận ra hắn không được vui, bèn nhét một viên kẹo vào tay hắn.
"Ăn kẹo nè."
Tiết Bạch ngửi thấy mùi hương thoảng qua, quay đầu nhìn lại, Dương Ngọc Hoàn đã nhấc váy rời đi, chỉ còn lại bóng dáng uyển chuyển dịu dàng.
"Các người mau rải đi."
"Vâng, nương nương."
Các cung nữ nhận lệnh, thi nhau rải kẹo và tiền vào kiệu, gần như chôn vùi An Lộc Sơn bên trong, khiến các thiếu nữ bật cười khanh khách, bầu không khí trong điện càng thêm hoan náo…
Tiết Bạch thì cảm thấy trò giả ngốc chọc cười này chẳng có gì hay ho, nhưng nhìn qua, Lý Long Cơ lại vô cùng vui vẻ.
Nói là tẩy tam để trừ bệnh cho An Lộc Sơn, nhưng thực ra Hồ Nhi chẳng khác nào một món đồ chơi cả. Nụ cười thoải mái trên gương mặt của vị Thiên tử phong lưu này, có lẽ là cười vì không còn ai có thể uy hiếp được hắn.
Hết thảy đều theo đúng ý hắn — Lý Hanh bị giam lỏng, Lý Lâm Phủ già yếu, An Lộc Sơn bệnh tật, Vương Trung Tự mất chức… Trên đỉnh cao quyền lực, đã không còn ai có thể lại gần hắn nữa.
Hắn muốn làm thần tiên, năm nào cũng cười vui như vậy, ngày nào cũng như Tết đến.
Tẩy nhi yến náo nhiệt đến tận trưa, cuối cùng cũng đổi sang tiết mục ca vũ khác, tiếng nhạc vang lên khắp cung điện, vua tôi cùng nhau vui vẻ uống rượu.
Tiết Bạch ngồi ăn những món mới do ngự trù chế biến, bỗng nhớ đến Vương Trung Tự, so sánh ra thì khuôn mặt cau có như sắt thép của người kia thật khó ưa, nói năng thẳng thừng khó nghe, lại còn yêu binh như con, uy vọng quá cao, sao có thể không chết?
"Búi tóc thời thượng, gương mặt tươi tắn như đóa sen, thân thể tỏa hương, đôi mày trời sinh vừa dài vừa đẹp…"
Ánh mắt Dương Chiêu rơi trên bộ ngực trắng như tuyết của các cung nữ, thầm nghĩ ca vũ trong cung ngày nào cũng là mấy trò này, không trách gì Thánh nhân lại thích xem cố sự.
Hôm nay tẩy nhi yến của An Lộc Sơn đúng là vô liêm sỉ đến mức không ai địch nổi, không thể đối đầu trực diện, cứ đợi vài ngày cho Thánh nhân quên mất thú vị của An Lộc Sơn, rồi dâng bản thảo lên cũng chưa muộn.
"Thánh nhân." Tiết Bạch bất chợt nói: "Nhìn thấy ca vũ trong cung, ta lại nhớ ra có một vật muốn dâng lên Thánh nhân."
"Ồ?" Lý Long Cơ mỉm cười: "Là vật gì?"
"Là hí."
"Ha ha ha!"
Lý Long Cơ đã ngà ngà say, cười không dứt.
"Chư khanh xem xem, tiểu tử Tiết Bạch này, chẳng thèm nhìn xem đang ở trước mặt ai, lại dám dâng hí?" (4)
Tiết Bạch lập tức hạ giọng nói: "Không phải là hí, mà là hí văn."
"Ngô, ngươi cũng biết tự lượng sức mình, mang lên đây."
Hí văn《 Tây Sương Ký 》được đưa đến ngự tiền.
Ban đầu Lý Long Cơ có chút thờ ơ, chỉ là đã xem chán ca vũ nên tiện tay xem thử.
Nhưng dần dần, hắn ngồi thẳng người lại, bắt đầu đọc chăm chú.
Thỉnh thoảng còn khẽ lẩm bẩm vài câu, sau đó hắn nhíu mày lại.
"Tiết Bạch, ngươi xướng thử cho trẫm nghe một đoạn."
"Hồi Thánh nhân, ta không giỏi xướng lắm, vẫn đang nghiên cứu các loại xướng pháp, chỉ biết xướng một hai câu."
"Vậy thì xướng một hai câu đi."
"Tuân chỉ."
Tiết Bạch không từ chối, hắng giọng một cái, đột nhiên cất giọng xướng lên.
“Tuy nhiên nhãn để nhân thiên lý, thả tẫn sinh tiền tửu nhất bôi. Vị ẩm tâm tiên túy, nhãn trung lưu huyết, tâm nội thành hôi.” (3)
Dương Chiêu sững lại, chỉ cảm thấy nghe rất chối tai, uống cạn chén rượu, liếc mắt nhìn thì thấy Lý Long Cơ sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
"Tiếp tục."
"Không biết xướng nữa, chỉ biết chừng đó thôi."
Lý Long Cơ phất tay ra hiệu mọi người im lặng, hắn đi vài bước, bắt chước giọng điệu của Tiết Bạch xướng thử một câu.
Quả thật rất nhanh hắn đã lĩnh hội được cách xướng hí này, chỉ hỏi ba chữ.
"Dàn dựng được không?"
Tiết Bạch đáp: "Chưa rõ, đang thử…"
"Ngươi dọn đến Lê viên, dàn dựng vở hí này cho trẫm xem."
Trong điện, những người như Hứa Hợp Tử, Tạ A Man, Tiết Quỳnh Quỳnh đều ánh mắt sáng rực, lộ vẻ kinh hỉ.
Tiết Bạch cảm nhận được những ánh nhìn đó, lại lạnh sống lưng, cúi người đáp: "Hồi Thánh nhân, thế thì có gì vui, hay là ta dựng một vở ngoài cung, Thánh nhân cũng dựng một vở, rồi so xem ai làm tốt hơn, thế nào?"
Mọi người đều ngạc nhiên vì sự to gan của hắn, còn Lý Long Cơ thì hào hứng hẳn lên, cười nói: "Cược một ván?"
"Ta không dám."
"Có gì mà không dám? Trẫm cũng không làm khó ngươi, nếu ngươi thua, trẫm ban hôn cho ngươi; Nếu ngươi thắng, ngươi có thể đưa ra một yêu cầu."
Tiết Bạch vừa nghe đến ban hôn, không khỏi tê cả da đầu, vì vốn dĩ ván cược này hắn định là thắng cũng được, thua cũng không sao, giờ thì không thể thua nổi nữa rồi, bất giác cảm thấy có chút khó xử.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, liền thấy Dương Ngọc Hoàn đang cầm hí bản của hắn.
"Có thể để nghĩa tỷ phán thắng thua? Nếu không thì làm sao ta thắng được Thánh nhân."
"Hảo, để Thái Chân phán xử." Lý Long Cơ cao hứng nói: "Nói yêu cầu của ngươi đi."
"Ta cũng không tham." Tiết Bạch nói: "Thánh nhân đã hứa phong cho ta làm trạng nguyên, tiện thể ban thêm chức quan lớn là được rồi."
"Khá lắm Tiết Bạch, quả nhiên một lòng chỉ muốn thăng tiến…"
Khi bọn họ cười nói, Dương Ngọc Hoàn vẫn cầm lấy hí bản xem mãi không dừng, đôi mắt sáng lấp lánh, như vừa phát hiện ra kho báu khổng lồ mà vô tẫn hân hỉ.
Còn về tẩy nhi yến mang tới cảm giác mới lạ? Nàng đã hoàn toàn ném nó ra sau đầu rồi…
~~
Khi tan yến, Dương Chiêu tò mò hỏi: "A Bạch, hôm nay ngươi dâng là cố sự gì vậy?"
"À, cố sự rất bình thường thôi, chỉ là chút tình cảm nam nữ, ngôn từ có phần hoa mỹ hơn một chút."
"Hử?" Dương Chiêu nhíu mày hỏi: "Có nữ quan không?"
"Có."
Tuy Tiết Bạch đáp qua loa vài câu, nhưng trong lòng đã rõ Dương Chiêu cùng mình nghĩ đến giống nhau, chỉ là lần này hắn đã đi trước một bước.
Con đường của hắn đã được trải sẵn, vừa hay có thể dẫn Vương Trung Tự bước vào phong hoa tuyết nguyệt, tửu sắc tài khí một lần, chỉ hi vọng phương diện này Vương Trung Tự không quá kém.
Hôm nay những lời An Lộc Sơn nói, hắn đều nghe hiểu cả, nhưng có một câu hắn nói ra, mà An Lộc Sơn chưa chắc đã để tâm.
"Đáng tiếc là ngươi sắp phải quay về rồi."
—— Muốn thò tay vào Hà Đông trước khi rời khỏi Trường An ư? Không có cửa đâu.
____________
(1) Tẩy tam: là một nghi lễ quan trọng trong phong tục sinh nở của Trung Quốc cổ đại. Vào ngày thứ ba sau khi em bé chào đời, gia đình sẽ tổ chức một nghi thức tắm rửa cho em bé, đồng thời mời họ hàng, bạn bè đến chúc phúc cho đứa trẻ.
(2)
"Lộc nhi sinh tại kim ngọc đường,
Ba ngày tắm rửa hỷ khí dương,
A nương mừng rỡ ban y thường,
Nhi xuất dục hề xuyên tân trang."
~ hỷ khí dương: nơi tràn ngập hỷ khí.
~ xuất dục: tắm xong.
~ 4 chữ cuối đều có vần ‘ang’ khi phát âm. (vd: dương phát âm là yang)
(3) “Tuy nhiên nhãn để nhân thiên lý, thả tẫn sinh tiền tửu nhất bôi. Vị ẩm tâm tiên túy, nhãn trung lưu huyết, tâm nội thành hôi.”
~"Dẫu người trước mắt sắp phải chia xa ngàn dặm, thôi thì cứ cạn chén rượu này. Chưa uống mà lòng đã say, máu chảy trong mắt, tâm can lạnh giá như tro tàn."
(4) hí (trong câu của Lý Long Cơ): Cho đến thời nhà Đường, được phát triển thành Tham quân hí (hoặc được gọi là Lộng tham quân) bao gồm hai vai: một người mặc y phục xanh lục tề chỉnh, thông minh cơ trí và linh lợi, tên vai diễn gọi là Tham quân; còn người kia ăn mặc lôi thôi, khờ khạo đần độn, tên vai diễn gọi là Thương cốt. Hai nhân vật này trong vở khi diễn thường có những lời đối đáp khôi hài trào lộng. Tham quân là vai chính, Thương cốt là vai phụ. Đôi khi Tham quân là đối tượng để làm trò cười và cuối cùng bị Thương cốt đánh đập.
~ Hí văn (mang màu sắc tình yêu) mà Tiết Bạch dâng là một thể loại mới, một vở hoàn toàn mới.