Chương 1418: Điểm Trở Lại
Chương 1418: Điểm Trở Lại
May mắn là, Sunny đã có thể trượt xuống đồi và thoát vào sương mù trước khi Quái Thú Cắn Nuốt phát hiện cậu. Dù vậy, cậu vẫn không dám rời khỏi vòng tay của bóng tối trong một thời gian.
‘Effie...’
Phân Loại của Effie đã luôn là mạnh mẽ khó có gì sánh bằng – không hề ngạc nhiên, khi nghĩ đến Cấp Bậc Vượt Giới Hạn của nó. Kể cả khi ở Vùng Đất Lãng Quên, có rất ít người có khả năng hơn cô. Vài người, như là Caster của Gia Tộc Han Li, là siêu việt so với nữ thợ săn độc lập về những khía cạnh nhất định của chiến đấu, nhưng mà không có ai là toàn diện bằng cô. Đó là một trong những nguyên nhân tại sao Effie đã có thể sống sót nhiều năm đi săn một mình ở Thành Phố Hắc Ám.
Phân Loại của cô đều là về chiến đấu và sức mạnh thể chất...nên, Sunny không chắc là Quái Thú Cắn Nuốt thậm chí có biện pháp để hủy diệt dạng không vật chất của cậu. Dù vậy, an toàn tốt hơn là phải hối tiếc.
...Tim cậu lạnh lẽo và nặng nề.
‘Làm sao có thể chiến đấu với thứ như vậy?’
Kĩ Năng Ngủ Say của Effie ban cho cô một sự cường hóa thể chật mạnh mẽ, và quan trọng hơn, toàn diện. Cô khỏe, nhanh, bền bỉ, và có sức chịu đựng khó tưởng...giờ khi Sunny là một Bạo Chúa, khoảng cách giữa họ là không quá to lớn, nhưng mà cô vẫn hơn cậu về những mặt nhất định.
Kĩ Năng Thức Tỉnh của cô cũng vậy. Nó cơ bản khiến làn da cô cứng như thép...còn Sunny thì có Vỏ Cẩm Thạch. Hai thứ có thể so sánh, nhưng mặc dù Vỏ là đa năng hơn, nó không kiên cường bằng khi so sánh về tiềm năng phòng ngự thuần túy.
Đương nhiên, cậu lại có Bước Bóng Tối, khiến cậu cơ động và khó nắm bắt hơn nhiều trên và ngoài chiến trường. Cậu cũng có Hiện Thân Bóng Tối, còn Kĩ Năng Vượt Bậc của Effie thì là dùng để tăng cường cho đồng minh của cô.
Nên, không cần phải hỏi ai là người chiến thắng nếu hai người họ chiến đấu. Cho dù Sunny có ngưỡng mộ cô bạn sôi nổi của mình cỡ nào, thì cậu biết rằng cô không hề có cơ hội nếu chiến đấu với cậu. Với Khiêu Vũ Bóng, trận chiến đó thậm chí sẽ không quá mức cạnh tranh...càng là vậy nếu như cậu dừng những cái Bóng của mình.
Nhưng mà đó là Effie. Còn Quái Thú Cắn Nuốt thì lại khác...
Đó là một Thánh Ô Uế. Biến Thân của cô ta là trở thành một người khổng lồ, và người khổng lồ đó cũng thừa hưởng toàn bộ lợi ích từ những Kĩ Năng Phân Loại khác của cô – toàn bộ chúng được nâng lên một Cấp Bậc cao hơn. Sức mạnh của cả tá người, làn da thép. Hình thể khổng lồ cũng sẽ dễ dàng nhìn thấy hơn nhiều trên chiến trường, khiến cả quân đội sẽ có thể nhìn thấy cô và hưởng lọi từ Kĩ Năng Vượt Bậc của cô.
‘Đúng là một con quái vật...’
Sunny đã hoảng sợ trước ý nghĩ phải đối mặt với âm hồn sương mù trong trận chiến kia. Thứ khổng lồ dã thú kia...thì, theo một cách nhìn, càng khủng khiếp hơn nữa.
‘Chết tiệt! Chết tiệt! Từ lúc nào mà mình liên tục phải chiến đấu với Thánh như ăn cơm bữa thế này chứ?! Và làm sao mà đám Tai Ương đều Vượt Giới Hạn chứ hả?!’
Đối mặt với Nanh Thảm Khốc đáng lẽ là ngoại lệ, chứ không phải quy luật1
Đến sau cùng, cậu quyết định là đã có đủ khoảng cách giữa bản thân và tòa tháp để biến trở lại dạng người. Ra khỏi bóng tối, Sunny tựa lên thân cây thông kia, hít sâu, rồi nhìn về phía Ánh Sáng Dẫn Đường.
Đợt trốn thoát xuyên bóng tối này đã tiêu hao rất nhiều tinh túy của cậu, có lẽ là vì cậu đã mang cây trượng tôn nghiêm với mình. Thường thì, Sunny có thể kéo một trọng lượng nhất định của những món đồ vật khi dùng Bước Bóng Tối...nhưng có lẽ vì bản chất thần thánh của cây trượng, nó đã hao tốn cậu đặc biệt nhiều nỗ lực để mang đi.
Khiến cậu nhẹ nhõm, Ánh Sáng Dẫn Đường vẫn chỉ về phía trước, chứ không chỉ ngược trở lại tòa tháp. Trong vài giây trước đó, Sunny đã lo lắng là nó sẽ chỉ cậu trở lại phía Quái Thú Cắn Nuốt chứ không phải Effie.
Cậu chần chừ một chút, rồi suy nghĩ về kẻ khổng lồ hoang dã kia. Ánh sáng của viên pha lê linh hồn không hề thay đổi.
Sau một giây, Sunny nhớ đến cách Cassie đã miêu tả cách dùng cây trượng tôn nghiêm và xấu hổ ho khan.
‘Coi nào...thật sự...’
Rồi, cậu tập trung và suy nghĩ:
“C...Cô Ánh Sáng Dẫn Đường, cô có thể dẫn tôi đến Quái Thú Cắn Nuốt chứ...làm ơn?’
Bất chấp cảm giác ngu ngốc của Sunny, cây trượng không phản ứng. Cách vận hành của nó thật sự là bí ẩn.
Lắc đầu, Sunny suy nghĩ về Nephis. Ánh sáng của viên pha lê linh hồn thay đổi, chỉ ngược trở lại phía Phá Xích. Khi mà cậu suy nghĩ về Effie, nó quay trở lại trạng thái trước đó.
‘Kì lạ.’
Suy ngẫm về cách hoạt động bí ẩn của Ánh Sáng Dẫn Đường, cậu ra lệnh cho Ác Mộng hiện ra từ bóng tối, leo lên yên ngựa, và tiếp tục di chuyển qua sương mù.
Bông Hoa Gió...hóa ra là cực kì nguy hiểm, nhưng mà không nguy hiểm bằng tưởng tượng của Sunny về nó. Có nhiều sinh vật khủng khiếp đúng là bị mắc kẹt trong sương mù của nó – nhưng mà không nhiều như cậu đã sợ.
Có ba nguyên nhân cho việc đó.
Đầu tiên là khá rõ ràng rồi. Cassie đã nêu lên ý kiến là toàn bộ Sinh Vật Ác Mộng mà bị xoáy nước bắt lấy và đến được hòn đảo qua nhiều thế kỷ là vẫn còn ở đây, sống lại một đoạn thời gian lặp đi lặp lại. Cô vừa đúng vừa sai.
Sương mù đúng là che giấu vô số sinh vật khủng khiếp. Sunny rùng mình trước ý nghĩ phải chiến đấu với toàn bộ chúng...cho dù những thành viên tổ đội có hùng mạnh, khôn khéo, và may mắn cỡ nào, thì họ chắc chắn sẽ chết dưới đợt tấn công của những thứ kinh dị cổ đại kia – hết lần này đến lần khác, đến khi linh hồn họ sụp đổ.
Nhưng mà rồi, không phải toàn bộ những sinh vật đó đều còn...nguyên vẹn. Nhiều thứ đã bất động và trống rỗng, cũng như Bướm Hắc Ám mà cậu đã tìm thấy trong mộ xương kia. Vòng tròn thời gian từ lâu đã biến chúng trở thành Rỗng.
Trong số mà vẫn còn đó, thì không ít thứ đã chết.
Trong lúc di chuyển xuyên qua khu rừng sương mù, Sunny tìm thấy nhiều khu vực nơi những cây cối bị bẻ gãy, và những thi thể đẫm máu của đám Sinh Vật Ác Mộng bị cắn nuốt rải rác trên khắp mặt đất. Đó là nơi mà Quái Thú Cắn Nuốt đã đi ngang qua.
Ở những nơi khác, Sunny tìm thấy những sinh vật ghê rợn nằm trên đất, đã chết, mà không có lấy vết thương nào trên cơ thể chúng. Đó là nơi mà Tàn Sát Bất Tử đã đi ngang qua.
Hai Ô Uế đã hủy diệt nhiều tù nhân của Bông Hoa Gió, khiến hòn đảo này an toàn hơn cho những thành viên của tổ đội, định mệnh đúng là buồn cười. Không có cơn khát máu của chúng, Sunny sẽ không bao giờ có thể đi xa đến vậy chỉ trong một vòng duy nhất.
Cậu vẫn phải bỏ trốn và tránh né nhiều sinh vật kinh khủng, dùng tốc độ của Ác Mộng để thoát khỏi chúng. Vận may là ở bên phía cậu.
Vậy mà...Sunny vẫn không thể tìm đến Effie, lần này.
Đến một lúc nào đó, một cái khe rộng lớn chắn đường đi về phía trước. Không biết nó dài cỡ nào và không muốn kéo dài hành trình bằng cách đi vòng quanh nó, Sunny miễn cưỡng leo xuống ngựa. Hi vọng của cậu là đến đáy của vực thẳm này, đi đến bên kia, và quay trở lại đến bề mặt.
Nhưng mà, một bầy quái vật rết đen đông nghịt đã chờ đợi cậu ở nơi hắc ám, ẩm ướt bên dưới. Tệ hơn nữa, đám côn trùng buồn nôn kia bằng cách nào đó có thể săn lùng cậu ngay cả khi ở dạng không vật chất.
Sunny không bị cắn nuốt bởi cơn thủy triều sinh vật giống sâu kia, nhưng mà cậu bị ép phải di chuyển sâu hơn vào vực để thoát khỏi chúng, cuối cùng đến một hệ thống hang động bên dưới bề mặt hòn đảo.
Ở đó, cậu cảm thấy đêm đang đến. Sunny biết rằng những mặt trời đang lặn vì pháp thuật của Vương Miện Chạng Vạng đột nhiên kích hoát, khôi phục tinh túy cho cậu.
‘Mình...mình cần leo trở lại bề mặt.’
Nhưng đó là nói dễ hơn là làm.
Hệ thống hang động không quá bao la, nhưng mà cậu phải di chuyển với sự cẩn thận tột cùng. Không cần phải dò xét kĩ lưỡng những hang động để biết được có những thứ kinh dị không tả nổi ẩn giấu trong hắc ám.
Quả thật, không lâu sau đó, cậu đã gặp một sinh vật mà thử thách khả năng giữ bình tĩnh của cậu. Kể cả vậy, Sunny đã có thể bỏ trốn với tính mạng của mình...nhưng mà không trước khi bị mất vài tảng thịt và đa số da trên cánh tay trái của mình.
Cậu tiếp tục kiên trì.
Đẫm máu, mệt mỏi, cậu và Ác Mộng tiếp tục tìm kiếm lối ra khỏi những hang động. Sau cùng, Sunny cảm giác được bình minh đang đến.
Và trước khi cậu biết...
‘Mình...mình cảm thấy...’
Sunny chờ một giây, rồi chậm rãi đứng thẳng lên. Cậu đang đứng trên boong thuyền Phá Xích, bị vây quanh bởi sương mù.
‘C-cái gì?’
Cậu...đã quay trở lại bắt đầu. Mặc dù cậu không chết, thời gian vẫn đảo ngược, và tự mình lặp lại.
Một biểu hiện choáng váng hiện lên mặt cậu.
‘Mình...đã đến điểm cuối của vòng lặp?’
Cậu cảm giác chắc chắn là vậy.
Vòng lặp chỉ bao gồm một ngày duy nhất.
May mắn là, Sunny đã có thể trượt xuống đồi và thoát vào sương mù trước khi Quái Thú Cắn Nuốt phát hiện cậu. Dù vậy, cậu vẫn không dám rời khỏi vòng tay của bóng tối trong một thời gian.
‘Effie...’
Phân Loại của Effie đã luôn là mạnh mẽ khó có gì sánh bằng – không hề ngạc nhiên, khi nghĩ đến Cấp Bậc Vượt Giới Hạn của nó. Kể cả khi ở Vùng Đất Lãng Quên, có rất ít người có khả năng hơn cô. Vài người, như là Caster của Gia Tộc Han Li, là siêu việt so với nữ thợ săn độc lập về những khía cạnh nhất định của chiến đấu, nhưng mà không có ai là toàn diện bằng cô. Đó là một trong những nguyên nhân tại sao Effie đã có thể sống sót nhiều năm đi săn một mình ở Thành Phố Hắc Ám.
Phân Loại của cô đều là về chiến đấu và sức mạnh thể chất...nên, Sunny không chắc là Quái Thú Cắn Nuốt thậm chí có biện pháp để hủy diệt dạng không vật chất của cậu. Dù vậy, an toàn tốt hơn là phải hối tiếc.
...Tim cậu lạnh lẽo và nặng nề.
‘Làm sao có thể chiến đấu với thứ như vậy?’
Kĩ Năng Ngủ Say của Effie ban cho cô một sự cường hóa thể chật mạnh mẽ, và quan trọng hơn, toàn diện. Cô khỏe, nhanh, bền bỉ, và có sức chịu đựng khó tưởng...giờ khi Sunny là một Bạo Chúa, khoảng cách giữa họ là không quá to lớn, nhưng mà cô vẫn hơn cậu về những mặt nhất định.
Kĩ Năng Thức Tỉnh của cô cũng vậy. Nó cơ bản khiến làn da cô cứng như thép...còn Sunny thì có Vỏ Cẩm Thạch. Hai thứ có thể so sánh, nhưng mặc dù Vỏ là đa năng hơn, nó không kiên cường bằng khi so sánh về tiềm năng phòng ngự thuần túy.
Đương nhiên, cậu lại có Bước Bóng Tối, khiến cậu cơ động và khó nắm bắt hơn nhiều trên và ngoài chiến trường. Cậu cũng có Hiện Thân Bóng Tối, còn Kĩ Năng Vượt Bậc của Effie thì là dùng để tăng cường cho đồng minh của cô.
Nên, không cần phải hỏi ai là người chiến thắng nếu hai người họ chiến đấu. Cho dù Sunny có ngưỡng mộ cô bạn sôi nổi của mình cỡ nào, thì cậu biết rằng cô không hề có cơ hội nếu chiến đấu với cậu. Với Khiêu Vũ Bóng, trận chiến đó thậm chí sẽ không quá mức cạnh tranh...càng là vậy nếu như cậu dừng những cái Bóng của mình.
Nhưng mà đó là Effie. Còn Quái Thú Cắn Nuốt thì lại khác...
Đó là một Thánh Ô Uế. Biến Thân của cô ta là trở thành một người khổng lồ, và người khổng lồ đó cũng thừa hưởng toàn bộ lợi ích từ những Kĩ Năng Phân Loại khác của cô – toàn bộ chúng được nâng lên một Cấp Bậc cao hơn. Sức mạnh của cả tá người, làn da thép. Hình thể khổng lồ cũng sẽ dễ dàng nhìn thấy hơn nhiều trên chiến trường, khiến cả quân đội sẽ có thể nhìn thấy cô và hưởng lọi từ Kĩ Năng Vượt Bậc của cô.
‘Đúng là một con quái vật...’
Sunny đã hoảng sợ trước ý nghĩ phải đối mặt với âm hồn sương mù trong trận chiến kia. Thứ khổng lồ dã thú kia...thì, theo một cách nhìn, càng khủng khiếp hơn nữa.
‘Chết tiệt! Chết tiệt! Từ lúc nào mà mình liên tục phải chiến đấu với Thánh như ăn cơm bữa thế này chứ?! Và làm sao mà đám Tai Ương đều Vượt Giới Hạn chứ hả?!’
Đối mặt với Nanh Thảm Khốc đáng lẽ là ngoại lệ, chứ không phải quy luật1
Đến sau cùng, cậu quyết định là đã có đủ khoảng cách giữa bản thân và tòa tháp để biến trở lại dạng người. Ra khỏi bóng tối, Sunny tựa lên thân cây thông kia, hít sâu, rồi nhìn về phía Ánh Sáng Dẫn Đường.
Đợt trốn thoát xuyên bóng tối này đã tiêu hao rất nhiều tinh túy của cậu, có lẽ là vì cậu đã mang cây trượng tôn nghiêm với mình. Thường thì, Sunny có thể kéo một trọng lượng nhất định của những món đồ vật khi dùng Bước Bóng Tối...nhưng có lẽ vì bản chất thần thánh của cây trượng, nó đã hao tốn cậu đặc biệt nhiều nỗ lực để mang đi.
Khiến cậu nhẹ nhõm, Ánh Sáng Dẫn Đường vẫn chỉ về phía trước, chứ không chỉ ngược trở lại tòa tháp. Trong vài giây trước đó, Sunny đã lo lắng là nó sẽ chỉ cậu trở lại phía Quái Thú Cắn Nuốt chứ không phải Effie.
Cậu chần chừ một chút, rồi suy nghĩ về kẻ khổng lồ hoang dã kia. Ánh sáng của viên pha lê linh hồn không hề thay đổi.
Sau một giây, Sunny nhớ đến cách Cassie đã miêu tả cách dùng cây trượng tôn nghiêm và xấu hổ ho khan.
‘Coi nào...thật sự...’
Rồi, cậu tập trung và suy nghĩ:
“C...Cô Ánh Sáng Dẫn Đường, cô có thể dẫn tôi đến Quái Thú Cắn Nuốt chứ...làm ơn?’
Bất chấp cảm giác ngu ngốc của Sunny, cây trượng không phản ứng. Cách vận hành của nó thật sự là bí ẩn.
Lắc đầu, Sunny suy nghĩ về Nephis. Ánh sáng của viên pha lê linh hồn thay đổi, chỉ ngược trở lại phía Phá Xích. Khi mà cậu suy nghĩ về Effie, nó quay trở lại trạng thái trước đó.
‘Kì lạ.’
Suy ngẫm về cách hoạt động bí ẩn của Ánh Sáng Dẫn Đường, cậu ra lệnh cho Ác Mộng hiện ra từ bóng tối, leo lên yên ngựa, và tiếp tục di chuyển qua sương mù.
Bông Hoa Gió...hóa ra là cực kì nguy hiểm, nhưng mà không nguy hiểm bằng tưởng tượng của Sunny về nó. Có nhiều sinh vật khủng khiếp đúng là bị mắc kẹt trong sương mù của nó – nhưng mà không nhiều như cậu đã sợ.
Có ba nguyên nhân cho việc đó.
Đầu tiên là khá rõ ràng rồi. Cassie đã nêu lên ý kiến là toàn bộ Sinh Vật Ác Mộng mà bị xoáy nước bắt lấy và đến được hòn đảo qua nhiều thế kỷ là vẫn còn ở đây, sống lại một đoạn thời gian lặp đi lặp lại. Cô vừa đúng vừa sai.
Sương mù đúng là che giấu vô số sinh vật khủng khiếp. Sunny rùng mình trước ý nghĩ phải chiến đấu với toàn bộ chúng...cho dù những thành viên tổ đội có hùng mạnh, khôn khéo, và may mắn cỡ nào, thì họ chắc chắn sẽ chết dưới đợt tấn công của những thứ kinh dị cổ đại kia – hết lần này đến lần khác, đến khi linh hồn họ sụp đổ.
Nhưng mà rồi, không phải toàn bộ những sinh vật đó đều còn...nguyên vẹn. Nhiều thứ đã bất động và trống rỗng, cũng như Bướm Hắc Ám mà cậu đã tìm thấy trong mộ xương kia. Vòng tròn thời gian từ lâu đã biến chúng trở thành Rỗng.
Trong số mà vẫn còn đó, thì không ít thứ đã chết.
Trong lúc di chuyển xuyên qua khu rừng sương mù, Sunny tìm thấy nhiều khu vực nơi những cây cối bị bẻ gãy, và những thi thể đẫm máu của đám Sinh Vật Ác Mộng bị cắn nuốt rải rác trên khắp mặt đất. Đó là nơi mà Quái Thú Cắn Nuốt đã đi ngang qua.
Ở những nơi khác, Sunny tìm thấy những sinh vật ghê rợn nằm trên đất, đã chết, mà không có lấy vết thương nào trên cơ thể chúng. Đó là nơi mà Tàn Sát Bất Tử đã đi ngang qua.
Hai Ô Uế đã hủy diệt nhiều tù nhân của Bông Hoa Gió, khiến hòn đảo này an toàn hơn cho những thành viên của tổ đội, định mệnh đúng là buồn cười. Không có cơn khát máu của chúng, Sunny sẽ không bao giờ có thể đi xa đến vậy chỉ trong một vòng duy nhất.
Cậu vẫn phải bỏ trốn và tránh né nhiều sinh vật kinh khủng, dùng tốc độ của Ác Mộng để thoát khỏi chúng. Vận may là ở bên phía cậu.
Vậy mà...Sunny vẫn không thể tìm đến Effie, lần này.
Đến một lúc nào đó, một cái khe rộng lớn chắn đường đi về phía trước. Không biết nó dài cỡ nào và không muốn kéo dài hành trình bằng cách đi vòng quanh nó, Sunny miễn cưỡng leo xuống ngựa. Hi vọng của cậu là đến đáy của vực thẳm này, đi đến bên kia, và quay trở lại đến bề mặt.
Nhưng mà, một bầy quái vật rết đen đông nghịt đã chờ đợi cậu ở nơi hắc ám, ẩm ướt bên dưới. Tệ hơn nữa, đám côn trùng buồn nôn kia bằng cách nào đó có thể săn lùng cậu ngay cả khi ở dạng không vật chất.
Sunny không bị cắn nuốt bởi cơn thủy triều sinh vật giống sâu kia, nhưng mà cậu bị ép phải di chuyển sâu hơn vào vực để thoát khỏi chúng, cuối cùng đến một hệ thống hang động bên dưới bề mặt hòn đảo.
Ở đó, cậu cảm thấy đêm đang đến. Sunny biết rằng những mặt trời đang lặn vì pháp thuật của Vương Miện Chạng Vạng đột nhiên kích hoát, khôi phục tinh túy cho cậu.
‘Mình...mình cần leo trở lại bề mặt.’
Nhưng đó là nói dễ hơn là làm.
Hệ thống hang động không quá bao la, nhưng mà cậu phải di chuyển với sự cẩn thận tột cùng. Không cần phải dò xét kĩ lưỡng những hang động để biết được có những thứ kinh dị không tả nổi ẩn giấu trong hắc ám.
Quả thật, không lâu sau đó, cậu đã gặp một sinh vật mà thử thách khả năng giữ bình tĩnh của cậu. Kể cả vậy, Sunny đã có thể bỏ trốn với tính mạng của mình...nhưng mà không trước khi bị mất vài tảng thịt và đa số da trên cánh tay trái của mình.
Cậu tiếp tục kiên trì.
Đẫm máu, mệt mỏi, cậu và Ác Mộng tiếp tục tìm kiếm lối ra khỏi những hang động. Sau cùng, Sunny cảm giác được bình minh đang đến.
Và trước khi cậu biết...
‘Mình...mình cảm thấy...’
Sunny chờ một giây, rồi chậm rãi đứng thẳng lên. Cậu đang đứng trên boong thuyền Phá Xích, bị vây quanh bởi sương mù.
‘C-cái gì?’
Cậu...đã quay trở lại bắt đầu. Mặc dù cậu không chết, thời gian vẫn đảo ngược, và tự mình lặp lại.
Một biểu hiện choáng váng hiện lên mặt cậu.
‘Mình...đã đến điểm cuối của vòng lặp?’
Cậu cảm giác chắc chắn là vậy.
Vòng lặp chỉ bao gồm một ngày duy nhất.