Chương 1419: Mẹ Của Học Tập
Chương 1419: Mẹ Của Học Tập
Nhìn vào sương mù xoáy lượn, Sunny thở dài. Cậu đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Hay nên nói là, không hề đột nhiên cho lắm. Thời gian đang trong một vòng lặp, và mặc dù cơ thể của cậu được khôi phục đến trạng thái vốn có ở khởi đầu của mỗi vòng lặp, sự mệt mỏi tinh thần thì vẫn còn đó. Phá Xích đã vừa mới đáp lên bờ biển của Bông Hoa Gió, nhưng mà bản thân Sunny...cậu đã có cả ngày cảnh giác cao độ nhất, liên tục căng thẳng, chơi một trò chơi mèo chuột chết chóc với đám sinh vật đáng sợ. Và đó là sau khi chết thảm hại vài lần liên tục. Đương nhiên là cậu thấy mệt mỏi.
Cau mày, Sunny làm lại việc cũ và yêu cầu Cassie và Nephis chờ đợi, rồi cưỡi Ác Mộng vào sương mù tìm Jet. Rồi, cậu mang cô trở lại Phá Xích và giải thích bản chất của Bông Hoa Gió với những thành viên của tổ đội lần nữa. Mọi thứ đang trở nên...lặp đi lặp lại.
Nếu như có một thứ liên tục thay đổi về vòng lặp thì đó là Tội Lỗi An Ủi. Âm hồn của thanh kiếm kia có đủ bình luận căm ghét để ném vào cậu, nghĩ ra những thứ mới với mỗi vòng lặp. Sunny suýt chút nữa mừng vì có chút đa dạng, kể cả nếu như đó vừa là khó chịu vừa gây tổn thương.
Sau khi giải quyết công việc ở con thuyền mắc cạn, Sunny đi tìm Effie lần thứ hai.
Nhưng mà, cậu lại thất bại.
Sunny thậm chí không đến được vực thẳm hắc ám...cậu bị giết bởi Tàn Sát Bất Tử trong lúc tìm kiếm Jet.
Lần tiếp theo, cậu bị một sinh vật ghê gớm mà trông như một thứ lai tạp báng bổ giữa rết, bò cạp, người, và bọ ngựa. Việc đó xảy ra không lâu sau khi cậu rời khỏi khu vườn xương.
Rồi, cậu đã có thể đến vực thẳm kia một lần nữa. Thay vì leo xuống vào hắc ám hiểm trở kia, Sunny cố gắng bay sang phía bên kia bằng cách biến thành một con quạ. Nửa đường vượt qua, cậu nghe thấy sự xào xạc yên ắng, và có gì đó lao xuống cậu từ bên trên. Giây kế tiếp, cậu đã trở lại lên boong thuyền của Phá Xích lần nữa.
Trong nỗ lực sau đó, cậu bị bắt bởi thứ sinh vật khổng lồ mà Quái Thú Cắn Nuốt đã ăn thịt gần tòa tháp trong một trong những vòng lặp trước đó...bị thứ axit đặc sệt của nó làm tan chảy, Sunny chỉ có thể gầm lên một tiếng chửi mắng khàn khàn. Rồi, những lời nói của cậu bị thay thế bởi những tiếng hét đau đớn.
Quay trở lại Phá Xích, Sunny nắm lấy thành thuyền và cúi đầu. Biểu hiện của cậu u ám.
‘A...’
Hòn đảo này thật sự là đang khiến cậu phát bực.
Trong lúc Nephis và Cassie nói về Ánh Sáng Dẫn Đường, cậu đứng yên, cố gắng ném những kí ức ghê rợn về cái chết gần đây nhất của mình ra khỏi đầu. Mặc dù Sunny không xa lạ gì với đau đớn, và thậm chí là chết đi, đó vẫn không phải một việc dễ dàng.
Đột nhiên, cậu không chắc là những lời khoe khoang của mình trước đó là có căn cứ. Vài năm như này? Tội Lỗi An Ủi có lẽ đoán gần sự thật hơn...
Lắc đầu, Sunny thở dài và nhìn đồng đội. Sau khi chần chừ một lúc, cậu thuyết phúc họ ở lại và chờ cậu trở lại.
Cậu ít nhất là tự tin vào khả năng mang Jet trở lại Phá Xích. Sunny bây giờ biết chính xác cô ta sẽ ở đâu vào lúc nào. Cậu cũng biết tương đối vị trí của Tàn Sát Bất Tử...không quá khó để tính toán thời gian hành động.
‘Mình chỉ có một ngày...’
Thời gian vẫn chưa là vấn đề, nhưng mà cậu sẽ cần tìm biện pháp nhanh và hiệu quả nhất để làm mọi thứ và sau cùng là thoát khỏi Bông Hoa Gió. Còn hiện tại, Sunny vẫn cần quan sát, phát hiện, và ghi nhớ thêm những chi tiết.
Nhưng mà...cậu đang trở nên mệt mỏi.
‘Nếu chúng ta không thể sớm thoát khỏi địa ngục này, mình sẽ phải bắt đầu nghiêm túc cân nhắc đến tinh thần của bản thân.’
Buồn cười khi nghĩ về sức khỏe tâm lý, khi nghĩ đến bản thân đang ở đâu và chuyện gì đang xảy ra với cậu, nhưng mà đó là một vấn đề nghiêm túc. Sunny phải lo lắng cho đầu óc của mình. Ngay bây giờ, cậu đang chịu hết đòn này đến đòn khác mà không cho bản thân thời gian để nghỉ ngơi và khôi phục. Đến một lúc nào đó, cậu sẽ phải chậm lại và cho bản thân cơ hội lấy hơi.
Để có thể duy trì lâu hơn mà không phát rồ.
‘Nhưng mà vẫn chưa đến lúc.’
Sunny tìm đến Jet và mang cô đi trước khi Tàn Sát Bất Tử có cơ hội đuổi kịp quá khứ của cô ta. Quay trở lại Phá Xích, cậu lại nói bài diễn văn thường lệ và lại rời đi để tìm Effie.
Cậu đến khu vườn xương và quay về phía trong đảo. Cậu tránh né đám bọ ngựa ghê gớm kia. Cậu vượt qua con bạch tuộc khổng lồ kia mà không để nó đuổi kịp, và thậm chí đã thoát khỏi Quái Thú Cắn Nuốt mà không bị phát hiện. Ác Mộng chạy ngang qua tòa tháp cô độc kia, rồi lại lao vào khu rừng sương mù và thành công tránh né bị những Sinh Vật Ác Mộng chờ trong đó giết chết.
Sau đó, Sunny lại đến vực thẳm kia.
Ẩn mình bên dưới một thân cây, cậu ảm đạm nhìn sương mù bên trên. Cậu vẫn không hề biết thứ kinh dị biết bay nào mà đã giết cậu lần cuối cùng cậu cố vượt qua nơi này...sinh vật kia chưa từng tấn công cậu trong khu rừng, nhưng vì không có nơi nào để cậu ẩn nấp trong lúc vượt qua không trung trên vực thẳm kia, rủi ro là quá cao.
Leo xuống lần nữa cũng là ý tượng tệ. Quân đoàn rết đen ẩn mình dưới đáy hẻm núi sâu kia là kẻ địch quá đáng sợ...biết nên trông đợi gì, Sunny có lẽ có thể thoát khỏi chúng, nhưng mà rồi, cậu có lẽ cũng có thể bị ăn thịt hay đuổi vào những hang động kia.
‘Ừ thì, chúng có thể đến địa ngục cả đi.’
Triệu hồi Cung Chiến Của Morgan, cậu quấn một cái bóng của mình quanh mũi tên và cho nó bay qua vực thẳm. Mũi tên đâm xuyên sương mù, nhanh như một tia chớp, và cắm vào một thân cây thông cao ở phía bên kia.
...Thật ra thì, nó cắt hạ vài cái cây kia, và chỉ ngừng lại khi đâm xuyên cái thứ tư hay năm gì đó.
Cái bóng lướt xuống thân cây và đến trên mặt đất. Hủy đi Ác Mộng, Sunny dùng Bước Bóng Tối và xuất hiện ở phía bên kia, không hư hao gì.
‘Đó. Ăn đi, đám khốn kiếp.’
Sinh vật mạnh mẽ nhất không phải thứ sống sót, mà là sinh vật có khả năng thích nghi nhất. Và mặc dù Sunny không mạnh lắm khi so sánh với đám tù nhân của Bông Hoa Gió...cậu phải nói là rất tháo vát.
Mỉm cười nham hiểm, cậu triệu hồi Ác Mộng và nhảy lên yên ngựa.
Chỉ có vẻ như vậy thôi sao, hay là ánh sáng từ Ánh Sáng Dẫn Đường vừa trở nên sáng hơn một chút?
‘Còn sống đi mà Effie...’
Nhìn vào sương mù xoáy lượn, Sunny thở dài. Cậu đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Hay nên nói là, không hề đột nhiên cho lắm. Thời gian đang trong một vòng lặp, và mặc dù cơ thể của cậu được khôi phục đến trạng thái vốn có ở khởi đầu của mỗi vòng lặp, sự mệt mỏi tinh thần thì vẫn còn đó. Phá Xích đã vừa mới đáp lên bờ biển của Bông Hoa Gió, nhưng mà bản thân Sunny...cậu đã có cả ngày cảnh giác cao độ nhất, liên tục căng thẳng, chơi một trò chơi mèo chuột chết chóc với đám sinh vật đáng sợ. Và đó là sau khi chết thảm hại vài lần liên tục. Đương nhiên là cậu thấy mệt mỏi.
Cau mày, Sunny làm lại việc cũ và yêu cầu Cassie và Nephis chờ đợi, rồi cưỡi Ác Mộng vào sương mù tìm Jet. Rồi, cậu mang cô trở lại Phá Xích và giải thích bản chất của Bông Hoa Gió với những thành viên của tổ đội lần nữa. Mọi thứ đang trở nên...lặp đi lặp lại.
Nếu như có một thứ liên tục thay đổi về vòng lặp thì đó là Tội Lỗi An Ủi. Âm hồn của thanh kiếm kia có đủ bình luận căm ghét để ném vào cậu, nghĩ ra những thứ mới với mỗi vòng lặp. Sunny suýt chút nữa mừng vì có chút đa dạng, kể cả nếu như đó vừa là khó chịu vừa gây tổn thương.
Sau khi giải quyết công việc ở con thuyền mắc cạn, Sunny đi tìm Effie lần thứ hai.
Nhưng mà, cậu lại thất bại.
Sunny thậm chí không đến được vực thẳm hắc ám...cậu bị giết bởi Tàn Sát Bất Tử trong lúc tìm kiếm Jet.
Lần tiếp theo, cậu bị một sinh vật ghê gớm mà trông như một thứ lai tạp báng bổ giữa rết, bò cạp, người, và bọ ngựa. Việc đó xảy ra không lâu sau khi cậu rời khỏi khu vườn xương.
Rồi, cậu đã có thể đến vực thẳm kia một lần nữa. Thay vì leo xuống vào hắc ám hiểm trở kia, Sunny cố gắng bay sang phía bên kia bằng cách biến thành một con quạ. Nửa đường vượt qua, cậu nghe thấy sự xào xạc yên ắng, và có gì đó lao xuống cậu từ bên trên. Giây kế tiếp, cậu đã trở lại lên boong thuyền của Phá Xích lần nữa.
Trong nỗ lực sau đó, cậu bị bắt bởi thứ sinh vật khổng lồ mà Quái Thú Cắn Nuốt đã ăn thịt gần tòa tháp trong một trong những vòng lặp trước đó...bị thứ axit đặc sệt của nó làm tan chảy, Sunny chỉ có thể gầm lên một tiếng chửi mắng khàn khàn. Rồi, những lời nói của cậu bị thay thế bởi những tiếng hét đau đớn.
Quay trở lại Phá Xích, Sunny nắm lấy thành thuyền và cúi đầu. Biểu hiện của cậu u ám.
‘A...’
Hòn đảo này thật sự là đang khiến cậu phát bực.
Trong lúc Nephis và Cassie nói về Ánh Sáng Dẫn Đường, cậu đứng yên, cố gắng ném những kí ức ghê rợn về cái chết gần đây nhất của mình ra khỏi đầu. Mặc dù Sunny không xa lạ gì với đau đớn, và thậm chí là chết đi, đó vẫn không phải một việc dễ dàng.
Đột nhiên, cậu không chắc là những lời khoe khoang của mình trước đó là có căn cứ. Vài năm như này? Tội Lỗi An Ủi có lẽ đoán gần sự thật hơn...
Lắc đầu, Sunny thở dài và nhìn đồng đội. Sau khi chần chừ một lúc, cậu thuyết phúc họ ở lại và chờ cậu trở lại.
Cậu ít nhất là tự tin vào khả năng mang Jet trở lại Phá Xích. Sunny bây giờ biết chính xác cô ta sẽ ở đâu vào lúc nào. Cậu cũng biết tương đối vị trí của Tàn Sát Bất Tử...không quá khó để tính toán thời gian hành động.
‘Mình chỉ có một ngày...’
Thời gian vẫn chưa là vấn đề, nhưng mà cậu sẽ cần tìm biện pháp nhanh và hiệu quả nhất để làm mọi thứ và sau cùng là thoát khỏi Bông Hoa Gió. Còn hiện tại, Sunny vẫn cần quan sát, phát hiện, và ghi nhớ thêm những chi tiết.
Nhưng mà...cậu đang trở nên mệt mỏi.
‘Nếu chúng ta không thể sớm thoát khỏi địa ngục này, mình sẽ phải bắt đầu nghiêm túc cân nhắc đến tinh thần của bản thân.’
Buồn cười khi nghĩ về sức khỏe tâm lý, khi nghĩ đến bản thân đang ở đâu và chuyện gì đang xảy ra với cậu, nhưng mà đó là một vấn đề nghiêm túc. Sunny phải lo lắng cho đầu óc của mình. Ngay bây giờ, cậu đang chịu hết đòn này đến đòn khác mà không cho bản thân thời gian để nghỉ ngơi và khôi phục. Đến một lúc nào đó, cậu sẽ phải chậm lại và cho bản thân cơ hội lấy hơi.
Để có thể duy trì lâu hơn mà không phát rồ.
‘Nhưng mà vẫn chưa đến lúc.’
Sunny tìm đến Jet và mang cô đi trước khi Tàn Sát Bất Tử có cơ hội đuổi kịp quá khứ của cô ta. Quay trở lại Phá Xích, cậu lại nói bài diễn văn thường lệ và lại rời đi để tìm Effie.
Cậu đến khu vườn xương và quay về phía trong đảo. Cậu tránh né đám bọ ngựa ghê gớm kia. Cậu vượt qua con bạch tuộc khổng lồ kia mà không để nó đuổi kịp, và thậm chí đã thoát khỏi Quái Thú Cắn Nuốt mà không bị phát hiện. Ác Mộng chạy ngang qua tòa tháp cô độc kia, rồi lại lao vào khu rừng sương mù và thành công tránh né bị những Sinh Vật Ác Mộng chờ trong đó giết chết.
Sau đó, Sunny lại đến vực thẳm kia.
Ẩn mình bên dưới một thân cây, cậu ảm đạm nhìn sương mù bên trên. Cậu vẫn không hề biết thứ kinh dị biết bay nào mà đã giết cậu lần cuối cùng cậu cố vượt qua nơi này...sinh vật kia chưa từng tấn công cậu trong khu rừng, nhưng vì không có nơi nào để cậu ẩn nấp trong lúc vượt qua không trung trên vực thẳm kia, rủi ro là quá cao.
Leo xuống lần nữa cũng là ý tượng tệ. Quân đoàn rết đen ẩn mình dưới đáy hẻm núi sâu kia là kẻ địch quá đáng sợ...biết nên trông đợi gì, Sunny có lẽ có thể thoát khỏi chúng, nhưng mà rồi, cậu có lẽ cũng có thể bị ăn thịt hay đuổi vào những hang động kia.
‘Ừ thì, chúng có thể đến địa ngục cả đi.’
Triệu hồi Cung Chiến Của Morgan, cậu quấn một cái bóng của mình quanh mũi tên và cho nó bay qua vực thẳm. Mũi tên đâm xuyên sương mù, nhanh như một tia chớp, và cắm vào một thân cây thông cao ở phía bên kia.
...Thật ra thì, nó cắt hạ vài cái cây kia, và chỉ ngừng lại khi đâm xuyên cái thứ tư hay năm gì đó.
Cái bóng lướt xuống thân cây và đến trên mặt đất. Hủy đi Ác Mộng, Sunny dùng Bước Bóng Tối và xuất hiện ở phía bên kia, không hư hao gì.
‘Đó. Ăn đi, đám khốn kiếp.’
Sinh vật mạnh mẽ nhất không phải thứ sống sót, mà là sinh vật có khả năng thích nghi nhất. Và mặc dù Sunny không mạnh lắm khi so sánh với đám tù nhân của Bông Hoa Gió...cậu phải nói là rất tháo vát.
Mỉm cười nham hiểm, cậu triệu hồi Ác Mộng và nhảy lên yên ngựa.
Chỉ có vẻ như vậy thôi sao, hay là ánh sáng từ Ánh Sáng Dẫn Đường vừa trở nên sáng hơn một chút?
‘Còn sống đi mà Effie...’