Chương 1421: Niềm Vui Của Sự Sống
Chương 1421: Niềm Vui Của Sự Sống

Sunny ngẩn người đến mức cậu thấy bản thân đang thụ động đứng đó nghe Effie cho cậu bài giảng về chim và ong, gương mặt cô hoàn toàn nghiêm túc. Trong giữa bài học, cậu đột nhiên bừng tỉnh và chỉ một ngón tay buộc tội về phía cô.

“Không! Đó không phải...ý tôi là...tôi biết về những thứ đó, chết tiệt! Ý tôi là làm sao có thể? Từ lúc nào? Người bố là ai?!”

Effie ngừng nói chuyện và nhếch mép nhìn cậu. Rồi, đỡ bụng bằng một tay, cô đi như lật đật ngang qua cậu và kéo cây giáo ra khỏi đá. Tựa lên nó, cô thở dài và nhún vai.

“Tôi nghĩ chúng ta đã giải thích vấn đề bằng cách nào. Còn về câu hỏi khi nào...chắc là khoảng năm tháng trước? Chắc là cỡ đó.”

Cô vỗ vai cậu và nói thêm:

“Ồ, và tôi cũng mừng vì đã gặp cậu.”

Sunny đông cứng trong vài giây.

Năm tháng? Mười ba tháng đã trôi qua kể từ lúc bắt đầu Ác Mộng, nhưng mà với Effie, thì mới chỉ có hai. Có nghĩa là...có nghĩa là cô đã có bầu kể từ khi họ vẫn còn ở trong sa mạc trắng, trận chiến Đầu Lâu Đen, và đa số thời gian ở Nam Cực.

Nhưng mà không phải toàn bộ thời gian ở Nam Cực.

Đột nhiên, cậu vỗ vào trán mình.

‘Mình...mình đúng là thằng ngu mà!’

Một dòng lũ kí ức tràn lên trong đầu óc cậu. Toàn bộ dấu hiệu đã ở đó. Cậu đáng lẽ nên nhận ra sớm hơn nhiều!

Lúc tổ đội di chuyển qua Đảo Xiềng Xích, Effie đã cư xử kì lạ. Khẩu vị của cô ta lúc có lúc không, và lựa chọn đồ ăn vặt của cô ta cũng đã kì lạ...thứ mà sẽ là bình thường với bất cứ ai khác, nhưng mà là bất thường đối với nữ thợ săn tham ăn kia!

Cậu thậm chí còn trêu cô ta vì bị say sóng trên Phá Xích nữa. Nghĩ lại thì, bệnh đó của cô không có liên quan gì đến con thuyền bay cả.

Cũng có những gợi ý khác...như là Effie đã chần chừ một lúc trước khi từ chối lời đề nghị của Bậc Thầy Muôn Thú, để quay trở lại thế giới thức tỉnh và để những người khác của tổ đội ở lại.

Nếu như Sunny đã chú ý hơn, thì cậu đã nhận ra Effie mà cậu biết sẽ không cần chút thời gian nào để suy nghĩ cả. Cô đã lưỡng lự với câu trả lời vì cô đã cân nhắc đến định mệnh của không chỉ bản thân, mà còn của đứa con chưa ra đời của mình...

‘A! Một đứa trẻ! Chỉ nghĩ về từ đó đã thấy kì lạ!’

Cậu che mặt mình trong một giây, rồi buộc ra vài lời:

“Ừ...tôi cũng mừng vì được gặp cô. Đương nhiên rồi.”

Tâm trí cậu vẫn đang rối loạn. Sunny im lặng vài giây, rồi yếu ớt nói thêm:

“Vậy...tôi sắp trở thành Chú Sunny rồi?”

Nghe cậu nói vậy, Effie nhếch mép cười.

Giọng cô ấm áp:

“Tôi nghĩ cậu muốn nói là Chú Ngố.”

Nhưng àm lời nói cô ta không ấm áp gì cả!

Sunny phẫn nộ lườm cô ta.

“Cái gì mà Chú Ngố! Đừng có hòng làm bẩn cháu trai quý báu...hoặc là cháu giá...của tôi với thứ nhảm nhí của cô!”

Có quá nhiều thứ họ cần thảo luận...như là Jet hiện đã an toàn, và cách trở lại Phá Xích, những sự nguy hiểm của Bông Hoa Gió, vòng lặp thời gian...

nhưng mà Sunny vẫn còn bị kẹt trên việ Effie...Effie, nữ thợ săn nổi tiếng Nuôi Dưỡng bởi Sói...đang có bầu.

Làm sao mà chuyện đó xảy ra được chứ?

‘Ý mình là, mình biết cách chuyện đó xảy ra...và cô ấy là một người nữ trẻ tuổi hoàn toàn khỏe mạnh...hấp dẫn đến ngu ngốc nữa chứ...nhưng dù vậy? Dù vậy!’

Cậu nhìn cô chăm chú, rồi đột nhiên cau mày.

“Đợi chút...tên khốn nào khiến cô có bầu vậy? Tôi có cần đánh cho hắn một trận không?”

Mắt cậu mở to lần nữa.

“Đợi đã...tôi có cần đánh Kai một trận?!”

Effie im lặng vài giây, rồi bật cười.

“Thần thánh à, Sunny. Bình tĩnh đi...Kai không phải người cha.”

Sunny đúng là bình tĩnh lại một chút.

Cậu cảm giác một sự trộn lẫn kì lạ giữa nhẹ nhõm và thất vọng, cả hai cảm xúc đều rõ ràng là vô lý.

‘Cái quái gì. Mình đã muốn Kai là người cha hay sao?’

Lắc đầu trong bối rối, Sunny chần chừ một chút, rồi kiệt sức hỏi:

“Vậy là ai?”

Cô mỉm cười.

“Nếu cậu phải biết, thì hắn chỉ là một người mà tôi quen biết ở Nam Cực. Một người rất tốt, từ Quân Đội Sơ Tán. Chúng tôi tình cờ gặp, và, ừ thì...thứ này dẫn đến thứ khác. Cậu biết đó – chiến tranh, adrenalin, sự sung sướng khi sống thêm một ngày nữa, nỗi sợ hãi cái chết lúc nào cũng có thể đến...toàn bộ những thứ đó khiến người ta muốn cảm thấy bản thân còn sống. Nhiều nhất có thể.”

Effie đã luôn là một người rất thể chất, và một người mà vui vẻ với thể chất đó của mình – chính xác là vì cô đã không được có nó trước khi trở thành một người Ngủ. Bị ràng buộc trên một chiếc xe lăn, cô đã là tù nhân trong cơ thể của bản thân gần như cả đời mình. Nên, cô tận hưởng việc khỏe khoắn và có thể kể từ khi Ma Pháp cho cô cơ hội đó.

Nên, Sunny có thể thấy được làm sao mà Effie có thể để sự đam mê chiếm hữu trong giữa một trận chiến tranh thảm họa.

Dù vậy...

Cậu lắc đầu.

“Tên hắn là gì?”

Cô đột nhiên ho khan.

Sunny nhíu mày chặt hơn.

“Phản ứng kiểu gì đó?”

Effie chần chừ một giây, rồi nhìn đi nơi khác.

“Ờ...đó...tôi không biết.”

Sunny nhìn cô ta chằm chằm, như vừa nghe thứ tin giật gân nhất trên đời.

“Effie!”

Giọng nói cậu đầy sự không tin tưởng và kinh ngạc.

Cô giơ một tay lên phòng ngự, một vẻ xấu hổ hiếm có hiện lên mặt cô.

“Này! Không phải như cậu nghĩ đâu! Tôi biết người kia rất rõ! Hắn ta là một người rất tốt và tử tế...là người địa phương của Nam Cực, nhưng mà đã trải qua chiến dịch ở Trung Nam Cực với Quân Đội Sơ Tán Đầu Tiên. Hắn bị thương ở Falcon Scott và được chuyển đến phía đông với những binh lính bị thương khác trong đợt sơ tán cuối cùng. Thật ra thì đó là cách chúng tôi đã gặp...tôi đang đi thăm một thủ hạ bị thương của mình trong bệnh viện, và hắn đang được ra viện vào ngày đó...”

Sunny thấy hơi nhẹ nhõm. Ít nhất thì cô ta thật sự có vẻ thích thằng khố...tên kia. Và hắn ta đến từ Quân Đội Sơ Tán Đầu Tiên. Sunny thậm chí có lẽ từng gặp hắn...

“Vậy tại sao cô lại không biết tên người ta?”

Effie ho lần nữa.

“Đó...ờ...đó thật ra là Khiếm Khuyết của hắn. Hắn ta là...là một người Ngủ, lúc đó. Bây giờ thì, hắn chắc là đã Thức Tỉnh.”

Gương mặt cô đột nhiên chùng xuống, và sau khi im lặng một chút, cô khẽ nói thêm:

“...Hoặc là đã chết. Tôi không biết.”

Sunny đột nhiên cạn lời.

‘Một người Ngủ...từ Trung Nam Cực...người mà có Khiếm Khuyết là khiến tên hắn không được người khác nhớ nổi?’

Vậy là tên khốn mà đã khiến Effie có bầ...mà là cha của đứa trẻ của Effie là người lính trẻ tuổi mà đã bị nhiễm phải Ma Pháp Ác Mộng trong đoàn tị nạn của Sunny?

Vậy là cậu đã tự mình đưa cái tên chết bầm kia đến tận cửa nhà cô?!

Sunny vui khi nghe thấy người Ngủ vô danh kia đã được sơ tán khỏi Falcon Scott và sống sót, thật sự. Nhưng mà cùng lúc...

‘Mình nhất định phải đánh hắn một trận khi quay lại!’

Sunny đủ thứ cảm xúc trong người, nhưng mà phát hiện biểu hiện buồn bã của Effie, cậu đẩy chúng xuống và hít một hơi sâu.

Họ đã tiến vào Ác Mộng không lâu trước khi đông chí. Nên, hiện tại, người Ngủ vô danh kia đúng là đã Thức Tỉnh...hoặc đã chết. Khả năng cao hơn là đã chết, khi nghĩ đến tình hình của Nam Cực khi họ rời khỏi.

Nhưng mà đó không phải thứ cô muốn nghe.

Sunny chần chừ vài giây, rồi nặn ra một nụ cười.

“Ồ...Tên đó? Bah! Tôi biết hắn. Đừng quá lo lắng – hắn ta không dễ giết như vậy đâu. Tôi thậm chí dám cá là hắn hoàn toàn khỏe mạnh. Dù sao thì chúng tôi đã đi cùng nhau ba ngàn cây số...và tôi đã đích thân cho hắn hàng trăm mảnh hồn để bão hòa tâm của hắn. Thậm chí có thể nói tôi cơ bản là đã nuôi lớn hắn! Liệu một người Ngủ mà tôi đã giúp trưởng thành có dám đi chết mà không xin phép tôi? Không, hắn sẽ quá sợ hãi...”

Effie nhìn cậu một lúc. Chậm rãi, biểu hiện buồn bã biến mất khỏi gương mặt cô, và một nụ cười nhàn nhạt hiện lên thay thế nó.

Phát hiện nụ cười đó, Sunny cau mày.

“Cái gì? Tôi biết là cô đang suy nghĩ gì đó không phù hợp...thôi ngay đi.”

Cô lắc đầu và cười khúc khích.

“Không, không. Tôi chỉ đang nghĩ...vì cậu đã nói cậu nuôi lớn hắn...vậy thì chắc nên là Ông Ngố, chứ không phải Chú. Đúng không?”

Sunny chớp mắt.

Biểu hiện cậu đông cứng.

Tim cậu khựng lại một nhịp.

“...Cái gì mà Ông Ngố?! Có cái đầu cô ấy! Rút lại lời đó ngay!”

‘Người phụ nữ độc ác này!’